- Yên lặng một chút!

Quách trưởng lão ho nhẹ một tiếng, hai tay hơi vung lên, tiếng nghị luận của đám tu sĩ ở bên dưới dần dần giảm xuống, cho đến khi lặng lẽ không một tiếng động mới thôi.

- Khảo hạch nội môn được phân ra làm ba bộ phận, ta sẽ lần nữa giảng qua một lần. Thứ nhất, tất cả tu sĩ tham gia khảo hạch nội môn, toàn bộ đều tiến vào tầng thứ nhất Luyện Tâm điện, có thể ngây ngốc ở bên trong một canh giờ thì coi như thông qua! Bị bắn ra khỏi Luyện Tâm điện, như vậy chỉ có thể nói đáng tiếc, sang năm trở lại.

- Cửa thứ hai, chính là Luyện Tâm điện chi chiến. Tất cả tu sĩ còn lại có thể tùy ý xuất thủ ở bên trong Luyện Tâm điện, nhưng phải chú ý đúng mực, không thể đánh chết và phế tu vi, người bị bắn ra ngoài điện coi như thua!

- Cửa thứ ba, mười tên đệ tử còn lại, mỗi người chọn một đệ tử nội môn để khiêu chiến, người thắng thành công tấn cấp làm đệ tử nội môn!

Theo Quách trưởng lão vung tay lên, đông đảo tu sĩ ùn ùn tiến vào trong Luyện Tâm điện.

Lâm Dịch trải qua thời gian một năm này chậm rãi tu luyện lắng đọng, cho dù không có đột phá đến Trúc Cơ đại thành thì cũng đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong. Việc đột phá đại thành cũng ở trong tầm tay. Chuyện quan trọng nhất là, trải qua một năm này tích lũy, căn cơ của Lâm Dịch vô cùng vững chắc. Đã chân chính hoàn thành hiểu rõ và lắng đọng đối với Trúc Cơ, mãi cho đến Kim Đan kỳ, dù hắn có muốn đột phá thì cũng sẽ không có quá nhiều trở ngại, chỉ là vấn đề thời gian và kỳ ngộ mà thôi.

Hơn nữa hiểu biết của Lâm Dịch đối với đạo và pháp cũng đã tiến vào một tầng thứ mới.

Lịch lãm sinh tử có thể có thể nhanh chóng đề thăng tu vi, nhưng hiểu biết về tồn tại huyền diệu khó có thể nắm bắt như và đạo và pháp thì lĩnh ngộ ở trong tĩnh tọa mới có thu hoạch có càng nhiều hơn nữa.

Thấy các tu sĩ đã tràn vào trong Luyện Tâm điện không sai biệt lắm, lúc này ba người Lâm Dịch cũng đi vào theo.

Người tiến vào Luyện Tâm điện trước có một chỗ tốt, đó chính là có thể tìm được một cái góc, chiếm địa hình có lợi, như vậy sau khi thông qua cửa thứ nhất cũng sẽ không phải đối mặt với các tu sĩ từ bốn phương tám hướng vây công mình.

Lâm Dịch cũng hiểu rõ điểm này, nhưng hắn lại không thèm để ý.

Cửa lớn của Luyện Tâm điện chậm rãi đóng lại.

Ánh sáng của đại trận tầng một Luyện Tâm điện lóe sáng, sát khí luyện tâm trận được khởi động, cũng đồng nghĩa với việc khảo hạch nội môn đã chính thức bắt đầu!

Lâm Dịch vừa đi vào Luyện Tâm điện thì đã thấy đại đa số tu sĩ đều dựa lưng vào tường của Luyện Tâm điện, cẩn thận nhìn tu sĩ chung quanh một chút, trong mắt từng người để lộ ra vẻ đề phòng.

Ở giữa Luyện Tâm điện lại để ra một khoảng trống, Lâm Dịch mỉm cười, mang theo Hải Tinh, Vương Kỳ trực tiếp đi tới đó, sau đó thân thể dừng lại.

Vừa dừng lại thì hai bên trái phải đã có một đám tu sĩ chạy tới vây quanh, mà một người cầm đầu đúng là Mông Dã, phía sau là Lưu Diệp đi theo.

Vẻ mặt Lâm Dịch rất ung dung, hai con mắt không có nổi lên một chút gợn sóng nào cả, hắn mỉm cười nhìn Mông Dã.

Mông Dã trầm giọng nói:

- Mộc sư đệ, ta là Mông Dã, vốn là đệ tử nội môn, một lát nữa Luyện Tâm điện chi chiến, rất có thể giữa chúng ta sẽ có giao thủ, cẩn thận.

Trong lòng Lâm Dịch nghĩ ngợi nói:

- Người này cũng có chút ý tứ, không giống như đám người Lưu Diệp kia, cả vú lấp miệng em, nhìn qua cũng rất thuận mắt.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch gật đầu, nói:

- Đến lúc đó dựa vào thủ đoạn của bản thân vậy.

Con ngươi của Lưu Diệp chuyển động, dường như cảm giác khí thế của mình đã yếu đi chút cho nên hắn cướp trước một bước, lớn tiếng nói:

- Mộc Thanh, nếu như ngươi sợ thì hiện tại chịu thua còn kịp, nếu như Luyện Tâm điện chi chiến bắt đầu, ngươi đừng mong sẽ hoàn chỉnh đi ra ngoài được!

Mông Dã nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia chán ghét nhỏ không thể xem xét được.

Tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia cũng cười lạnh nói:

- Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có tu vi Trúc Cơ là có thể thuận lợi thông qua khảo hạch nội môn, Luyện Tâm điện chi chiến không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu!

Lâm Dịch lạnh nhạt cười cười, cũng không cãi cọ với bọn họ, hắn chỉ cúi đầu nhìn một luồng kiếm khí màu lam trong lòng bàn tay. Theo ngón tay phập phồng, kiếm khí màu lam linh tính mười phần, xoay tròn bay lượn ở trong khe hở.

Mấy người Lưu Diệp biến sắc, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi chạy tứ tán.

Cũng trong chốc lát này, bên trong Luyện Tâm điện đã có một chút tu sĩ không gánh chịu được sát khí phệ tâm, bị Luyện Tâm điện mạnh mẽ bắn ra ngoài.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tu sĩ trong Luyện Tâm điện càng ngày càng ít, đã không đủ một nghìn người, mà tu sĩ còn lại đa số đều có tu vi Ngưng Khí tầng tám tầng chín, hoặc là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Một canh giờ thoáng qua đã tới.

Đúng lúc này, Lưu Diệp đột nhiên đứng ra, cất giọng nói:

- Các vị sư huynh đệ vẫn còn ở tầng một Luyện Tâm điện hôm nay nghe kỹ, các ngươi sắp thông qua cửa thứ nhất của khảo hạch nội môn. Nhưng đây không phải là cửa có độ khó lớn nhất trong khảo hạch nội môn, Luyện Tâm điện chi chiến mới là khảo hạch nội môn chân chính. Độ khó trong đó thế nào có lẽ mọi người cũng đều hiểu rõ. Mà quy tắc của Luyện Tâm điện chi chiến thế nào, mọi người cũng đều rõ, đó là không có quy tắc!

Các tu sĩ đều lộ ra ra vẻ lắng nghe, đa số bọn họ đều đã tham gia mấy lần khảo hạch nội môn, thế nhưng tình huống như hôm nay lại là lần đầu tiên xuất hiện.

Lưu Diệp rất hài lòng đối với thái độ này của đám tu sĩ, hắn ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói:

- Lưu Diệp ta ở trong tông môn cũng đã được mười mấy năm, ở trong ngoại môn cũng coi như có chút danh vọng, các vị sư huynh đệ cũng đều biết ta là tu sĩ của phe Đông Phương. Đông Phương sư huynh làm người hào sảng trượng nghĩa, Lưu Diệp ta kính phục, cam tâm theo sau lưng Đông Phương sư huynh. Những tu sĩ ở bên cạnh ta cũng giống ta, đều là tu sĩ của phe phái Đông Phương.

Lâm Dịch đảo mắt qua, đám người kia không sai biệt lắm ước chừng có mấy trăm người, hầu như đã chiếm một nửa nhân số của đám tu sĩ còn lại hôm nay.

Lưu Diệp cất cao giọng nói:

- Nhìn chung khảo hạch nội môn trước đây, sau khi trải qua Luyện Tâm điện chi chiến, mười người còn lại hầu như có chín người đều là tu sĩ của phe phái Đông Phương ta. Trong chuyện này, cho dù ta không nói thì có lẽ mọi người cũng đều biết. Lý Trấn Hải sư huynh năm nay đã cố ý dặn bọn ta, cho các sư huynh đệ nhiều cơ hội hơn, cho nên, năm nay sư huynh đã đặt ra một quy tắc mới.

Hải Tinh khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:

- Sư phụ, bọn họ đang làm trò hề gì vậy? Lâm Dịch cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói:

- Yên lặng theo dõi kỳ biến, binh tới tướng đỡ nước tới đắp đất ngăn. Một lát nữa là có thể xem hiệu quả một năm huấn luyện của ta đối với ngươi rồi.

Theo Lưu Diệp hạ lệnh một tiếng, các kia tu sĩ liên tục lấy ra một sợi tơ màu tím quấn ở trên cánh tay, nhìn qua rất là nổi bật.

Lưu Diệp giơ hơn trăm sợi tơ màu tím còn lại trong tay lên, lại lớn tiếng nói:

- Có lẽ mọi người cũng đều biết, Đông Phương sư huynh yêu thích màu tím, cho nên sợi tơ màu tím này đại biểu cho tu sĩ phe phái Đông Phương chúng ta. Chỉ cần các vị sư huynh đệ cột sợi tơ này lên tay thì lát nữa trong Luyện Tâm điện chi chiến sẽ được cho là tu sĩ của phe phái Đông Phương chúng ta, không được xuất thủ với nhau.

Sau đó Lưu Diệp nhìn về phía mấy người Lâm Dịch, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, cười lạnh nói:

- Một lát nữa, nếu như là tu sĩ không cột sợi tơ này lên thì phải đối mặt với tu sĩ phe phái Đông Phương chúng ta vây công, mãi đến khi bị bắn ra ngoài Luyện Tâm điện mới ngưng! Các ngươi muốn tấn thăng lên làm đệ tử nội môn thì cũng chỉ có thể đợi tới khảo hạch nội môn năm sau mà thôi!

Các tu sĩ ồ lên, liếc mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nghị luận.

Một tên tu sĩ trong đó nói:

- Tu sĩ của phe Đông Phương đông đảo, nếu quả thật như thế, chúng ta tuyệt sẽ không có một chút cơ hội nào cả.

- Đúng vậy, kỳ thực mỗi một lần đều sẽ có loại tình huống này, chỉ là lúc này chúng ta có một cơ hội như vậy.

- Vậy thì có tác dụng gì chứ, cũng không phải là mười người cuối cùng.

Có một tên tu sĩ trong đó lớn tiếng nói:

- Lưu sư huynh, nếu như người cuối cùng còn lại đều là tu sĩ cột sợi tơ màu tím, như vậy phải làm như thế nào đây?

Lưu Diệp chậm rãi nói:

- Nếu như cuối cùng là như vậy thì dễ rồi, mọi người đấu pháp với nhau, người thắng ở lại, người thua rời đi. Nếu không, các ngươi sẽ lập tức phải mặt với mấy trăm tu sĩ như chúng ta vây công, sẽ bị đánh ra khỏi điện ngay từ đầu. Khà khà, đừng quên, Mông sư huynh đang ở trong trận doanh của chúng ta!

Có tu sĩ do dự một chút, hít sâu một hơi, đi tới phía trước, nhận một sợi tơ màu tím từ trong tay của Lưu Diệp, thắt lên trên tay.

Lưu Diệp cười to:

- Được, người thức thời mới có thể cười được đến cuối cùng.

Có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai. Một lát sau, trong gần nghìn tên tu sĩ chỉ có mười mấy tu sĩ không cột sợi tơ màu tím này lên cánh tay, trong đó có ba người Lâm Dịch.

Vương Kỳ trầm giọng nói:

- Mộc sư huynh, rõ ràng Lưu Diệp này là nhằm vào chúng ta đó.

Lâm Dịch gật đầu, cũng chưa nhiều lời mà nhìn về phía mười mấy tu sĩ không cột sợi tơ màu tím, trong đó lại có Mã Quyền.

Ở trong lòng của Lâm Dịch, những tu sĩ này mới càng khiến cho người ta khâm phục, đối mặt với thế lực mạnh mẽ hơn mình mấy lần mà lại không cúi đầu. Chỉ có tâm tính như vậy thì sau này mới có thể càng chạy càng xa ở trên đường tu đạo.

Trong những tu sĩ này có tu sĩ Ngưng Khí tầng tám, vẻ mặt hắn rất khinh thường nhìn đám tu sĩ gia nhập trận doanh của Lưu Diệp, lại cười nhạo nói:

- Xem dáng vẻ của các ngươi kìa, dễ dàng khuất phục như vậy. Bằng vào loại tâm tính này, các ngươi cũng xứng tu đạo hay sao?

Mã Quyền cũng cất giọng nói:

- Không sai, trên đường tu đạo có ngàn vạn cản trở, đây chỉ là một trạm kiểm soát nho nhỏ trong đó, nếu như ngay cả cửa ải cũng sợ hãi, sau này các ngươi có thể đi được bao xa chứ?

Những tu sĩ kia nghe vậy sắc mặt đỏ lên, có vẻ xấu hổ.

Lưu Diệp lại liên tục cười lạnh, lớn tiếng nói:

- Mã Quyền, ngươi chỉ là kẻ phản bội của phe phái Đông Phương chúng ta cũng xứng có tư cách đứng ở đó nói này nói nọ hay sao?

- Kẻ phản bội? Như thế nào là kẻ phản bội cơ chứ? Ta trung với tông môn, trung với đạo mà ta tu, tại sao lại nói là kẻ phản bội chứ? Ta bị lòng dạ của Mộc sư huynh thu phục, không quen nhìn những thủ đoạn nhỏ của các ngươi cho nên mới rời khỏi phe phái của các ngươi. Cũng chính bởi vì như vậy cho nên ta mới bỏ đi được một thân gông xiềng, thoát khỏi gông cùm xiềng xích tâm linh, đột phá đến Trúc Cơ kỳ!

Mã Quyền đối mặt với mấy trăm tên tu sĩ đeo sợi tơ màu tím cũng không sợ hãi một chút nào.

Lưu Diệp cười gian, nói:

- Tốt, nói rất hay! Như vậy chúng ta sẽ đuổi bọn ngươi ra ngoài trước, sau đó lại chậm rãi chơi đùa với Mộc Thanh kia!

Lâm Dịch vẫy tay với đám người Mã Quyền, Mã Quyền bước nhanh tới.

Lâm Dịch thấp giọng dặn dò vài câu, hai mắt Mã Quyền sáng ngời, liên tục gật đầu.

Đúng vào lúc này, một canh giờ đã qua, tầng một Luyện Tâm điện chỉ có chừng ngàn tên tu sĩ. Phóng mắt nhìn lại, tu sĩ không cột sợi tơ màu tím lên tay cũng chỉ có mười mấy mà thôi.

Mã Quyền đứng trước mặt mười mấy tu sĩ kia thấp giọng nói vài câu, các tu sĩ kia nhìn Lâm Dịch một chút, sau đó gật đầu.

Những tu sĩ này nhanh chóng tản ra, đưa lưng về phía tường, làm thành một vòng tròn hơi lớn, mà Hải Tinh va Vương Kỳ cũng ở trong đó, ở giữa trống không.

Mười mấy tu sĩ dưới sự chỉ huy của Mã Quyền, hợp thành một trận hình hình tròn giản dị.

Đây là biện pháp duy nhất mà hiện nay Lâm Dịch có thể nghĩ tới, cố gắng đoàn kết những tu sĩ này lại, tụ mỗi một phần lực lượng lại rồi đánh ra, không giữ lại một chút nào.

Một trận chiến hầu như có thể dự đoán được, nhất định sẽ phải đối mặt với pháp thuật và linh khí công kích tới từ bốn phương tám hướng, chỉ có tạo thành trận hình hình tròn thì mới được coi là biện pháp tốt nhất để ứng phó với loại thế cục này.

Lâm Dịch không muốn xuất thủ trước, hắn muốn cho Hải Tinh và Vương Kỳ trải nghiệm nhiều hơn một chút, cũng thuận tiện nhìn xem trải qua một năm này rốt cuộc bọn họ đã trưởng thành đến trình độ nào.

Thế cuộc hết sức căng thẳng, mấy trăm tên tu sĩ của phe phái Đông Phương dưới sự chỉ huy của Lưu Diệp, dần dần xông tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện