“Không cần cà phê, mà sữa tươi hoặc nước trái cây đều được đúng không?” Vu Hàn rót chén sữa tươi cho Âu Dương Liên vừa mỉm cười hỏi, “Có muốn thêm vài miếng bánh mì nướng không? Cô đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” Cô nói dối, bởi vì bây giờ cô không muốn ăn uống một chút nào.
Vu Hàn bưng ly cà phê của mình ngồi vào ghế đối diện với cô. “Cô tìm tôi có việc?”
Cô nghiêm túc gật gật đầu với cô ấy, sau đó lấy từ trong túi mang theo người ra một cái hộp nhung tinh xảo đặt lên bàn trà, “Tối hôm qua tôi phát hiện cái này ở trong ngăn kéo phòng tôi.”
Vu Hàn vừa nhìn thấy hộp nhung cô vừa lấy ra, thầm kêu một tiếng hỏng bét.
“Những vật phẩm trang sức này chắc là đều thật đắt tiền đúng không? Hơn nữa giá trị hẳn là rất cao. Nhưng tại sao tôi lại có những thứ này chứ? Tôi thì không thể nào mua nổi rồi. Vu Hàn, cô có thể nói cho tôi biết thế này là thế nào không?”
“Cái này…” Vu Hàn không biết nên giải thích như thế nào, rồi nhanh trí nói “Đây là của tôi cho cô mượn, tôi đang muốn mở miệng với cô để nhận lại nè.” Tóm lại vẫn thu nó lại trước thì tốt hơn.
“Sao tôi lại mượn cô đồ quý như vậy?” Âu Dương Liên nghi ngờ hỏi.
“Ách, tức là có lần chúng ta cùng nhau đi khách sạn năm sao uống trà chiều, tôi đã kể cho cô nghe chuyện này rồi đúng không? Đồ trang sức này là tôi đưa cho cô để phối với quần áo.”
“Nếu nói thế thì tôi chắc phải là vừa về đến nhà liền trả lại cho cô mới đúng, đồ đắt tiền như vậy tôi không thể nào giữ lại bên người được.”
“Cái này…”
“Còn nữa, Vu Hàn.” Cô nhẹ giọng thở dài nhìn cô ấy, “Tuy rằng tôi không muốn nói, nhưng mà trên giấy bảo đảm trong hộp viết tên của tôi.”
Vu Hàn cứng họng nhìn cô, rồi rũ vai, biết là không thể cứu vãn. “Ngay từ đầu cô đã biết đồ trang sức đó là của cô, sao còn hỏi lại tôi chứ?”
“Tôi chỉ muốn biết tại sao mọi người muốn gạt tôi?”
“Chúng tôi lừa cô?”
“Về bạn cùng phòng của tôi. Tôi và hắn không chỉ có quan hệ là bạn cùng phòng hay chủ cho thuê nhà và người thuê nhà mà thôi đúng không?” Âu Dương Liên chăm chú nhìn Vu Hàn, “Thật ra chúng tôi là người yêu đúng không?”
Vu Hàn khiếp sợ nhìn cô, “Cô… Âu Dương, có phải cô đã nhớ ra cái gì rồi không?” Cô cẩn thận hỏi.
Âu Dương Liên lắc lắc đầu.
“Vậy sao cô lại…”
“Tôi thấy cái này trong máy tính.” Âu Dương Liên lấy từ trong túi của mình một bức hình được in ra trên giấy A4, nhân vật chính trong ảnh là cô và La Kiệt.
Đột nhiên Vu Hàn thấy như sét đánh ngang tai.
“Tại sao mọi người lại phải giấu tôi chuyện này?” Âu Dương Liên hỏi.
Vu Hàn nhìn cô không nói gì, không biết phải nói từ đâu, bỗng tiếng chuông cửa vang lên.
“Leng keng, leng keng.”
“Xin lỗi, tôi đi xem thử là ai đến.” Cô nhanh chóng đứng dậy, không cần biết là ai ở ngoài cửa, tự đáy lòng cô thật sự cảm ơn họ.
Cửa vừa mở ra, đứng ở ngoài chính là Lâm Tuyết Nhan.
“Tiểu Tuyết, cô tới thật đúng lúc.” Vu Hàn giống như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng kéo cô ấy vào trong.
“Làm sao vậy chị Vu Hàn?” Lâm Tuyết Nhan mờ mịt hỏi.
“Âu Dương đã biết chúng ta đang lừa cô ấy, cô ấy vừa truy vấn tôi về chuyện của cô ấy và La Kiệt, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?” Vu Hàn kích động kéo lấy Tuyết Nhan, đè thấp giọng nói.
“Thì ra là chuyện này.” Lâm Tuyết Nhan lộ vẻ tươi cười.
“Sao cô còn cười được thế chứ? Tôi sắp khóc rồi nè.” Vu Hàn mếu máo.
“Đừng lo lắng, không sao rồi.” Lâm Tuyết Nhan an ủi vỗ vỗ lưng cô.
Tinh thần bình tĩnh, không chút hoang mang của Tuyết Nhan khiến cho Vu Hàn sinh nghi. “Cô đến tìm tôi cũng không phải đơn giản là vì nhàm chán muốn la cà đúng không?”
Lâm Tuyết Nhan lắc lắc đầu. “Ốc Khốc mới vừa nói chuyện điện thoại với Khuê đại ca, anh ấy đã tìm thấy La Kiệt, hơn nữa xác định tất cả chỉ là hiểu lầm, từ đầu đến cuối La Kiệt đều không tính đến chuyện kết hôn. Tóm lại, hai người họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại, cho nên đã không có chuyện gì rồi.”
“Vậy sao?” Vu Hàn nhíu mi, “Tại sao tôi lại không biết một chút gì là đã không sao rồi?”
Lâm Tuyết Nhan thu hồi gương mặt tươi cười, khó hiểu nhìn Vu Hàn.
“Còn chứng mất trí nhớ chọn lọc của Âu Dương phải làm sao bây giờ?”
…………….
Tim đập thật nhanh, cảm giác giống như lần đầu tiên hẹn hò vậy, lo sợ mình ăn mặc có hợp không, lo lắng mình gặp mặt đối phương biểu hiện như thế này có thể thất thường không, hoặc có thể nói lời không nên nói, làm chuyện không nên làm hay không? Âu Dương Liên hít một hơi thật sâu, mãi cho đến khi cảm xúc thoáng đã ổn định xong mới từ trong WC đi ra.
Trong sảnh tầng chín, các nữ nhân trong nhà trọ tám tầng ngoại trừ Tỉnh Vu Hiểu đang phải sống chết hoàn thành bản thảo và Tỉnh Vu Hy đi vắng ra, bốn vị còn lại đều đến đủ cả. Về phần các nam nhân ngoại trừ Vệ Ốc Khốc đến sân bay đón người là La Kiệt cùng đi với Khuê Thú Chi, đều vì có chuyện công mà không thể đến.
Trong không khí tràn ngập mùi vị thực vật, quanh quẩn bên tai là âm thanh sôi nổi của những người bạn và tiếng cười của trẻ con, hoàn cảnh này khiến cho người khác vui thích. Âu Dương Liên thật thích không khí trước mắt, nhưng điều kiện tiên quyết là không cần có cuộc gặp mặt sắp tới.
Năm phút trước, Vệ Ốc Khốc chồng Tiểu Tuyết điện báo nói bọn họ đã ở trên đường cao tốc, nửa giờ sau là có thể về đến nhà.
Mắt thấy La Kiệt, người bạn trai mà cô đã quên đi sắp xuất hiện trước mặt mình, cô cảm thấy thật khẩn trương, trong lòng ngũ vị tạp trần, có chút chờ mong lại có điểm sợ hãi, muốn chạy trốn lại muốn lưu lại.
Hắn rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào đây?
Cô từng vụng trộm hỏi qua Lâm Tuyết Nhan, nhưng cô ấy lại chỉ mỉm cười nói với cô, chờ hắn về tới là cô có thể tự mình cảm nhận.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại đi hỏi Lưu Dư, cô ấy suy nghĩ nghiêm túc cả nửa ngày, cuối cùng nói, cô ấy cũng không rõ ràng lắm.
Khúc Thiến thì tốt hơn một chút, cô nói mặc dù cô mới quen biết La Kiệt không lâu, không biết hắn là người có tính cách như thế nào, nhưng có một điều có thể khẳng định, đó chính là hắn đối với Âu Dương Liên cô thật sự rất tốt, mặc dù có lúc bá đạo thô lỗ, nhưng đều xuất phát từ ý muốn tốt cho cô. Cho nên đối với bản thân cô mà nói, hắn được xem như là một người đàn ông tốt đi.
Về phần Vu Hàn, cô không hỏi. Bởi vì cô có thể cảm giác được Vu Hàn có oán với La Kiệt, hình như là có liên quan đến chuyện cô bị mất trí nhớ, chuyện cụ thể như thế nào thì cô cũng không rõ lắm.
Mặt khác, về phần tại sao cô lại bị chứng mất trí nhớ chọn lọc này thì cô cũng đã biết.
Thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm, cô nghĩ rằng La Kiệt phải kết hôn, cô dâu không phải là cô, cho nên chịu không nổi đả kích, vì vậy mới biến thành hoàn cảnh như bây giờ.
Nói thật, cô thực hối hận đối với chuyện truy ra nguyên nhân chuyện này, bởi đáp án thật là mất mặt.
Cho tới bây giờ cô lại không biết là sức chịu áp lực của mình lại thấp như vậy, lại chỉ vì một người bạn trai mới quen biết trong vòng hai mươi ngày thay lòng đổi dạ mà bị đả kích lớn, trốn tránh sự thật, phải tìm đến chứng mất trí nhớ này.
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, nếu tất cả những chuyện này đều là sự thật, vậy thì tình cảm của cô đối với La Kiệt nhất định đã rất sâu.
“Ba ba!” Tiểu Khiết ở bên cửa đùa giỡn đột nhiên vui vẻ nói, thân thể nho nhỏ lập tức lao vào trong lòng Vệ Ốc Khốc vừa mới bước vào sảnh tầng chín.
Vệ Ốc Khốc mỉm cười ôm cô bé quay vòng vòng khiến tiểu cô nương khanh khách cười vui vẻ một trận.
Khuê Thú Chi cũng theo sau đi tới, ngay sau đó là La Kiệt đã nửa tháng không thấy mặt.
Âu Dương Liên không thể kìm chế ánh mắt của mình ngưng lại trên thân người vào cửa cuối cùng, tuy rằng đã xem qua hình của hắn, đã biết được diện mạo và dáng hình hắn thế nào, nhưng đến lúc chân chính thấy được người thật, cô vẫn bị chấn động nho nhỏ.
Sau khi La Kiệt tiến vào trong phòng giao lưu, ánh mắt nhanh chóng tìm được cô, tiếp đó cước bộ hướng thẳng đó mà đi tới.
Khi Lưu Dư thấy hắn đến bên cạnh liền nói, “Hoan nghênh anh đã trở lại, La Kiệt.”
“Cám ơn.”
Khúc Thiến quan tâm hỏi, “Tình trạng ba của anh có tốt không?”
“Ổn định lại rồi, cám ơn cô đã quan tâm.”
Lâm Tuyết ngưng mặt đánh giá hắn, “Anh có vẻ hơi gầy so với trước đây, chuyến này anh vất vả rồi. Tôi làm một ít điểm tâm, ăn được thì ăn nhiều thêm một chút, lấy lại thể trọng.”
“Vâng. Cám ơn cô, Tiểu Tuyết.”
Hắn một đường bước tới, đáp lại sự thăm hỏi của mọi người, ánh mắt lại thủy chung không rời khỏi Âu Dương Liên.
Cô khẩn trương, không biết phải làm thế nào cho đúng, rất muốn trốn đi, bởi vì ánh mắt của hắn rất thiêu đốt người cũng rất chiếm hữu, khiến cô cảm thấy thân thể giống như đang bị lột trần. Nhưng hai chân cô lại không nghe lời, như đang bị mọc rễ cắm vào đất, động cũng động không được.
Chẳng lẽ hắn không biết cô đã đánh mất hoàn toàn những ký ức về hắn hay sao? Nói cách khác, tại sao lại dùng phương thức xâm lược lại trực tiếp như thế mà nhìn cô chứ? Nếu hắn cứ như thế này không nói một câu mà đem cô ôm vào lòng, cô phải làm gì bây giờ?
Nếu từ nay về sau tránh né sự đụng chạm của hắn, có xúc phạm hắn không? Dù sao hai người bọn họ vốn là một đôi yêu nhau, là vì cô không tin hắn mới xóa đi những chuyện về hắn trong đầu.
Đang trong lúc cô do dự thì hắn đã chạy tới trước mặt cô…
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, cả người bất an như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
“Chào!”
Ngoài ý muốn, hắn cũng chỉ là lộ ra nụ cười sáng lạn chào hỏi với cô mà thôi, cũng không làm ra hành động gì quá mức.
Âu Dương Liên không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Chào!” Cô chớp mắt, có chút gò bó lẫn khẩn trương đáp lại hắn.
“Anh nghe nói em đã quên anh.”
Không ngờ hắn lại nói thẳng ra chuyện này, Âu Dương Liên có chút ngẩn ngơ, có điểm không biết phải làm sao. “Tôi… ân… thật xin lỗi…” Cô cúi đầu nói.
“Chuyện này cũng không phải lỗi của cô, sao cô lại phải đi xin lỗi hắn?” Vu Hàn nhịn không được ngắt lời kêu lên.
“Bà xã.” Khuê Thú Chi kéo cô ấy vào trong lòng, “Từ lúc anh trở về đến giờ, em còn chưa cho anh một cái ôm hôn, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?” Hắn lập tức cúi đầu xuống hôn môi cô, thành công chuyển hướng chú ý của Vu Hàn, cũng an ủi bản thân hắn nỗi khổ tương tư ba ngày qua…
Thanh âm phá đám đã không còn, La Kiệt thỏa mãn giương nhẹ khóe môi, có điều khi hắn thấy ánh mắt kinh hãi, rụt rè trước mắt mình, tim liền chùng xuống.
Thì ra Satan thật sự không lừa hắn, cô thật sự đã hoàn toàn không nhớ gì về hắn nữa, không nhớ tất cả những gì bọn họ đã trải qua với nhau.
Hắn cảm thấy có chút bị tổn thương, nhưng nghĩ tới nguyên nhân làm cô biến thành cái dạng này, hắn lại thấy đau lòng không thôi.
Cái đồ ngốc này sao cứ giấu đi tâm tình của mình như vậy, không chịu đem cảm xúc hỉ nộ ái ố phát tiết ra ngoài một chút chứ?
Khóc cũng tốt, tức giận mắng chửi cũng xong, thậm chí là liều lĩnh trực tiếp tới Mỹ tìm hắn tính toán sổ sách cũng được, nếu cô nguyện ý đem tâm tình của mình biểu hiện ra ngoài, cũng sẽ không phát sinh những chuyện như thế này.
“Thật xin lỗi…” Cô vẫn còn đang giải thích với hắn.
“Đừng xin lỗi nữa, đây không phải lỗi của em.” Hắn lấy tay xoa nhẹ đầu cô, không phải cố ý, nhưng lại thuận tay đem đầu tóc chỉnh tề của cô vò rối tung. Do dự một chút, hắn lại kéo xuống dây buộc tóc sau đầu cô.
“A!” Âu Dương Liên thở nhẹ một tiếng, đưa tay muốn ngăn cản, lại không kịp.
Trong nháy mắt, mái tóc dài đen như gấm của cô trượt xuống, đẹp đến nỗi khiến La Kiệt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Xin lỗi, anh vẫn thích em thả tóc ra hơn.”
Âu Dương Liên ngẩn ra nhìn hắn, chưa kịp phản ứng đã thấy hắn đột nhiên cúi đầu xuống.
“Băng bó trên chân của em? Bác sĩ nói có thể tháo ra rồi sao?” Hắn nhíu mày hỏi.
Cô gật gật đầu, “Bác sĩ nói chân của tôi đã hoàn toàn bình phục.”
“Thật vậy sao? Để anh kiểm tra xem xem.” Nói rồi hắn nâng cả người cô bế lên.
“A!” Âu Dương Liên hoảng hốt thét lên, theo bản năng dùng hai tay quàng vào cổ hắn, ôm chặt lấy hắn.
“Phương pháp kiểm tra này của anh cũng thật là có sáng ý nha.” Vu Hàn đứng một bên không nhịn được nói.
La Kiệt liếc cô một cái, “Đúng nha, hâm mộ sao? Đáng tiếc là thứ sáng ý này chỉ có thể là trời sinh, coi như bây giờ cô muốn học cũng không kịp rồi.”
“Anh nói cái gì?” Người này đang ngứa da chắc.
La Kiệt không để ý tới cô ấy, hắn cúi đầu nhìn xuống nữ nhân trong lòng, cô đang nhìn hắn chằm chằm, trên mặt còn có một vạt ửng hồng, còn có nỗi khiếp sợ chưa tan.
“Đồ ngốc, em đang nhìn cái gì?” Hắn mỉm cười hỏi.
Cô lặng đi một lúc, sau đó hạ tầm mắt xuống, đỏ mặt thấp giọng yêu cầu, “Thả tôi xuống được không?”
“Tại sao?”
“Tất cả mọi người đang nhìn a!”
“Vậy sao?” Hắn trầm mặc rồi đột nhiên giương môi nói, “Vậy chúng ta đổi chỗ khác không có người khác nhìn thấy là được rồi.” Nói xong, hắn cứ như vậy ôm chặt cô, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người đi về phía cửa.
“Uy, La Kiệt, anh muốn mang Âu Dương đi đâu?” Vu Hàn bừng tỉnh đuổi theo, lại bị Khuê Thú Chi một tay chặn lại ôm lấy.
“Ông xã!” Vu Hàn giãy dụa, mắt thấy hai người họ sắp biến mất phía trước, cô khẩn cấp kêu “Uy, La Kiệt! Đứng lại, uy!Uy….”
Thật sự chạy mất rồi? Tên hỗn đản đó!
“Ông xã, sao anh lại ngăn em lại?” Vu Hàn tức giận giơ chân, “Anh đã quên là Âu Dương bị mất trí nhớ sao? Tên hỗn đản La Kiệt đó, Âu Dương Liên nhất định là bị hắn dọa cho sợ hãi rồi! Anh không phải ngăn em nữa, em muốn đi cứu Âu Dương!”
“Em bình tĩnh chút đi, cô ấy không cần em cứu!” Khuê Thú Chi trấn an cô.
“Ai nói? Cô ấy……..”
“Em không để ý sao? Vừa nãy cô ấy không có giãy dụa.” Hắn ngắt lời cô.
Vu Hàn đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Hình như đúng là như vậy a! Âu Dương Liên ngoại trừ tiếng kêu sợ hãi lúc đầu ra, không có bất cứ phản ứng kịch liệt nào, lúc La Kiệt ôm chặt cô ấy đi qua trước mặt mọi người thì cô cũng không có cầu cứu bất cứ người nào.
Tại sao lại thê?
“Xem ra, La Kiệt xuất hiện tựa hồ khiến cô ấy nhớ ra được cái gì đó.” Vệ Ốc Khốc như nghĩ ra được gì nói.
Vu Hàn đột nhiên quay đầu nhìn lại anh ta, vẻ mặt kinh ngạc, hoài nghi lẫn không tin.
“Chuyện này… có thể sao?” Cô thì thào lẩm bẩm.
Đi vào lầu tám, đóng lại cửa lớn, La Kiệt ôm chặt Âu Dương Liên đứng ở chỗ huyền quan (nơi thay dép ra vào), khẩn trương cúi đầu xuống nói với cô: “Còn không hôn anh?”
Cô lăng lăng nhìn hắn, “La tiên sinh….”
“Đừng giả bộ, anh biết em đã nhớ ra được.” Hắn ngắt lời cô, “Còn không hôn anh?” Nói rồi, hắn chờ không được nhanh chóng cúi đầu xuống hôn cô.
Âu Dương Liên đưa tay nhẹ nhàng đẩy mặt hắn ra, “Thả tôi xuống trước được không?” Cô ôn nhu yêu cầu.
Hắn không chút do dự lắc đầu, sau đó cởi giày, ôm cô đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế salon. Mà cô đương nhiên chỉ có thể ngồi trên đùi hắn, hai tay hắn thì vây quanh hông cô, không rời dù chỉ một chút.
“Tôi cũng không nhớ được toàn bộ, thầm nhớ lên một ít đoạn ngắn mà thôi.” Cô mở miệng trước.
La Kiệt nghiêm túc nhìn cô chăm chú, “Em nhớ những đoạn nào?”
“Anh hình như thật sự rất thích làm loạn dây buộc tóc của tôi, sẽ lấy nó xuống, đúng không?” Cô nói.
“Ân, còn gì nữa?”
“Lúc trước, hình như anh thường bế tôi như vừa nãy?”
Hắn gật đầu. “Lúc trước bởi vì liên quan đến chuyện em bị thương chân, thật sự là anh thường đem em ôm tới ôm lui. Còn gì nữa không?”
“Có phải hồi đó anh hay gọi tôi là đồ ngốc? Khi ở tầng chín, đột nhiên tôi có cảm giác này, giống như thường nghe anh hay gọi tôi như vậy.”
“Đúng vậy, anh rất thích gọi em là đồ ngốc, bởi vì em là tiểu ngốc chỉ thuộc về anh.” Nói rồi hắn nhịn không được khuynh thân xuống hôn cô. “Còn gì nữa không?”
Âu Dương Liên cắn cắn cánh môi, do dự một chút mới đỏ mặt chậm rì rì nói, “Còn anh lúc trước cũng có hôn qua em.”
“Xem ra em những đoạn em nhớ ra đều có liên quan đến chuyện anh vừa mới làm với em. Cảnh đồng dạng hoặc tình hình thực tế tương tự, tựa hồ có thể làm cho trí nhớ đã mất của em có sinh ra một ít cộng hưởng.”
Cô mân môi, không biết nên nói cái gì.
“OK, anh đã biết cần phải giúp em khôi phục trí nhớ như thế nào rồi.” Hắn mỉm cười, đột nhiên bế cô đứng dậy, đi về phía phòng hắn.
“La Kiệt? Anh muốn mang tôi đi đâu?” Âu Dương Liên vội vàng ôm cổ hắn.
Hắn cúi đầu cho cô một nụ cười cực kỳ ái muội, “Mang em trở về phòng, làm chuyện chúng ta thường làm trước kia, tin tưởng trí nhớ của em nhất định là rất nhanh thôi sẽ có thể hoàn toàn khôi phục.”
Cả người cô cứng đờ, hai mắt trợn tròn, hai má nhanh chóng đỏ lên.
“Chờ một chút! La Kiệt, chờ một chút!” Cô giãy dụa kêu lên.
La Kiệt tất nhiên là không để ý tới cô rồi. Ngoài ra, hắn còn lớn tiếng cười rất khoái trá, hắn sẽ thật sự hưởng thụ quá trình giúp cô khôi phúc trí nhớ, ha ha…
Vĩ Thanh
Thông báo,
Toàn bộ các tầng “Nhà trọ tám tầng” đã cho thuê hết, cám ơn sự ủng hộ cùng bảo vệ của mọi người, nhân đây thông báo bản nhà trọ trong vòng mười năm sẽ không có quảng cáo cho thuê phòng trọ hạnh phúc nào nữa.
Mặt khác, gần đây có kẻ mượn danh nghĩa chủ nhà “nhà trọ tám tầng” ở bên ngoài lừa bịp, gạt tiền thế chấp hoặc tiền thuê nhà của người bị hại, xin mọi người nói cho những người khác để tránh bị lừa.
Chủ nhà “nhà trọ tám tầng” Lưu Dư kính báo.
Toàn Văn Hoàn
“Ăn rồi.” Cô nói dối, bởi vì bây giờ cô không muốn ăn uống một chút nào.
Vu Hàn bưng ly cà phê của mình ngồi vào ghế đối diện với cô. “Cô tìm tôi có việc?”
Cô nghiêm túc gật gật đầu với cô ấy, sau đó lấy từ trong túi mang theo người ra một cái hộp nhung tinh xảo đặt lên bàn trà, “Tối hôm qua tôi phát hiện cái này ở trong ngăn kéo phòng tôi.”
Vu Hàn vừa nhìn thấy hộp nhung cô vừa lấy ra, thầm kêu một tiếng hỏng bét.
“Những vật phẩm trang sức này chắc là đều thật đắt tiền đúng không? Hơn nữa giá trị hẳn là rất cao. Nhưng tại sao tôi lại có những thứ này chứ? Tôi thì không thể nào mua nổi rồi. Vu Hàn, cô có thể nói cho tôi biết thế này là thế nào không?”
“Cái này…” Vu Hàn không biết nên giải thích như thế nào, rồi nhanh trí nói “Đây là của tôi cho cô mượn, tôi đang muốn mở miệng với cô để nhận lại nè.” Tóm lại vẫn thu nó lại trước thì tốt hơn.
“Sao tôi lại mượn cô đồ quý như vậy?” Âu Dương Liên nghi ngờ hỏi.
“Ách, tức là có lần chúng ta cùng nhau đi khách sạn năm sao uống trà chiều, tôi đã kể cho cô nghe chuyện này rồi đúng không? Đồ trang sức này là tôi đưa cho cô để phối với quần áo.”
“Nếu nói thế thì tôi chắc phải là vừa về đến nhà liền trả lại cho cô mới đúng, đồ đắt tiền như vậy tôi không thể nào giữ lại bên người được.”
“Cái này…”
“Còn nữa, Vu Hàn.” Cô nhẹ giọng thở dài nhìn cô ấy, “Tuy rằng tôi không muốn nói, nhưng mà trên giấy bảo đảm trong hộp viết tên của tôi.”
Vu Hàn cứng họng nhìn cô, rồi rũ vai, biết là không thể cứu vãn. “Ngay từ đầu cô đã biết đồ trang sức đó là của cô, sao còn hỏi lại tôi chứ?”
“Tôi chỉ muốn biết tại sao mọi người muốn gạt tôi?”
“Chúng tôi lừa cô?”
“Về bạn cùng phòng của tôi. Tôi và hắn không chỉ có quan hệ là bạn cùng phòng hay chủ cho thuê nhà và người thuê nhà mà thôi đúng không?” Âu Dương Liên chăm chú nhìn Vu Hàn, “Thật ra chúng tôi là người yêu đúng không?”
Vu Hàn khiếp sợ nhìn cô, “Cô… Âu Dương, có phải cô đã nhớ ra cái gì rồi không?” Cô cẩn thận hỏi.
Âu Dương Liên lắc lắc đầu.
“Vậy sao cô lại…”
“Tôi thấy cái này trong máy tính.” Âu Dương Liên lấy từ trong túi của mình một bức hình được in ra trên giấy A4, nhân vật chính trong ảnh là cô và La Kiệt.
Đột nhiên Vu Hàn thấy như sét đánh ngang tai.
“Tại sao mọi người lại phải giấu tôi chuyện này?” Âu Dương Liên hỏi.
Vu Hàn nhìn cô không nói gì, không biết phải nói từ đâu, bỗng tiếng chuông cửa vang lên.
“Leng keng, leng keng.”
“Xin lỗi, tôi đi xem thử là ai đến.” Cô nhanh chóng đứng dậy, không cần biết là ai ở ngoài cửa, tự đáy lòng cô thật sự cảm ơn họ.
Cửa vừa mở ra, đứng ở ngoài chính là Lâm Tuyết Nhan.
“Tiểu Tuyết, cô tới thật đúng lúc.” Vu Hàn giống như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng kéo cô ấy vào trong.
“Làm sao vậy chị Vu Hàn?” Lâm Tuyết Nhan mờ mịt hỏi.
“Âu Dương đã biết chúng ta đang lừa cô ấy, cô ấy vừa truy vấn tôi về chuyện của cô ấy và La Kiệt, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?” Vu Hàn kích động kéo lấy Tuyết Nhan, đè thấp giọng nói.
“Thì ra là chuyện này.” Lâm Tuyết Nhan lộ vẻ tươi cười.
“Sao cô còn cười được thế chứ? Tôi sắp khóc rồi nè.” Vu Hàn mếu máo.
“Đừng lo lắng, không sao rồi.” Lâm Tuyết Nhan an ủi vỗ vỗ lưng cô.
Tinh thần bình tĩnh, không chút hoang mang của Tuyết Nhan khiến cho Vu Hàn sinh nghi. “Cô đến tìm tôi cũng không phải đơn giản là vì nhàm chán muốn la cà đúng không?”
Lâm Tuyết Nhan lắc lắc đầu. “Ốc Khốc mới vừa nói chuyện điện thoại với Khuê đại ca, anh ấy đã tìm thấy La Kiệt, hơn nữa xác định tất cả chỉ là hiểu lầm, từ đầu đến cuối La Kiệt đều không tính đến chuyện kết hôn. Tóm lại, hai người họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại, cho nên đã không có chuyện gì rồi.”
“Vậy sao?” Vu Hàn nhíu mi, “Tại sao tôi lại không biết một chút gì là đã không sao rồi?”
Lâm Tuyết Nhan thu hồi gương mặt tươi cười, khó hiểu nhìn Vu Hàn.
“Còn chứng mất trí nhớ chọn lọc của Âu Dương phải làm sao bây giờ?”
…………….
Tim đập thật nhanh, cảm giác giống như lần đầu tiên hẹn hò vậy, lo sợ mình ăn mặc có hợp không, lo lắng mình gặp mặt đối phương biểu hiện như thế này có thể thất thường không, hoặc có thể nói lời không nên nói, làm chuyện không nên làm hay không? Âu Dương Liên hít một hơi thật sâu, mãi cho đến khi cảm xúc thoáng đã ổn định xong mới từ trong WC đi ra.
Trong sảnh tầng chín, các nữ nhân trong nhà trọ tám tầng ngoại trừ Tỉnh Vu Hiểu đang phải sống chết hoàn thành bản thảo và Tỉnh Vu Hy đi vắng ra, bốn vị còn lại đều đến đủ cả. Về phần các nam nhân ngoại trừ Vệ Ốc Khốc đến sân bay đón người là La Kiệt cùng đi với Khuê Thú Chi, đều vì có chuyện công mà không thể đến.
Trong không khí tràn ngập mùi vị thực vật, quanh quẩn bên tai là âm thanh sôi nổi của những người bạn và tiếng cười của trẻ con, hoàn cảnh này khiến cho người khác vui thích. Âu Dương Liên thật thích không khí trước mắt, nhưng điều kiện tiên quyết là không cần có cuộc gặp mặt sắp tới.
Năm phút trước, Vệ Ốc Khốc chồng Tiểu Tuyết điện báo nói bọn họ đã ở trên đường cao tốc, nửa giờ sau là có thể về đến nhà.
Mắt thấy La Kiệt, người bạn trai mà cô đã quên đi sắp xuất hiện trước mặt mình, cô cảm thấy thật khẩn trương, trong lòng ngũ vị tạp trần, có chút chờ mong lại có điểm sợ hãi, muốn chạy trốn lại muốn lưu lại.
Hắn rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào đây?
Cô từng vụng trộm hỏi qua Lâm Tuyết Nhan, nhưng cô ấy lại chỉ mỉm cười nói với cô, chờ hắn về tới là cô có thể tự mình cảm nhận.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại đi hỏi Lưu Dư, cô ấy suy nghĩ nghiêm túc cả nửa ngày, cuối cùng nói, cô ấy cũng không rõ ràng lắm.
Khúc Thiến thì tốt hơn một chút, cô nói mặc dù cô mới quen biết La Kiệt không lâu, không biết hắn là người có tính cách như thế nào, nhưng có một điều có thể khẳng định, đó chính là hắn đối với Âu Dương Liên cô thật sự rất tốt, mặc dù có lúc bá đạo thô lỗ, nhưng đều xuất phát từ ý muốn tốt cho cô. Cho nên đối với bản thân cô mà nói, hắn được xem như là một người đàn ông tốt đi.
Về phần Vu Hàn, cô không hỏi. Bởi vì cô có thể cảm giác được Vu Hàn có oán với La Kiệt, hình như là có liên quan đến chuyện cô bị mất trí nhớ, chuyện cụ thể như thế nào thì cô cũng không rõ lắm.
Mặt khác, về phần tại sao cô lại bị chứng mất trí nhớ chọn lọc này thì cô cũng đã biết.
Thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm, cô nghĩ rằng La Kiệt phải kết hôn, cô dâu không phải là cô, cho nên chịu không nổi đả kích, vì vậy mới biến thành hoàn cảnh như bây giờ.
Nói thật, cô thực hối hận đối với chuyện truy ra nguyên nhân chuyện này, bởi đáp án thật là mất mặt.
Cho tới bây giờ cô lại không biết là sức chịu áp lực của mình lại thấp như vậy, lại chỉ vì một người bạn trai mới quen biết trong vòng hai mươi ngày thay lòng đổi dạ mà bị đả kích lớn, trốn tránh sự thật, phải tìm đến chứng mất trí nhớ này.
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, nếu tất cả những chuyện này đều là sự thật, vậy thì tình cảm của cô đối với La Kiệt nhất định đã rất sâu.
“Ba ba!” Tiểu Khiết ở bên cửa đùa giỡn đột nhiên vui vẻ nói, thân thể nho nhỏ lập tức lao vào trong lòng Vệ Ốc Khốc vừa mới bước vào sảnh tầng chín.
Vệ Ốc Khốc mỉm cười ôm cô bé quay vòng vòng khiến tiểu cô nương khanh khách cười vui vẻ một trận.
Khuê Thú Chi cũng theo sau đi tới, ngay sau đó là La Kiệt đã nửa tháng không thấy mặt.
Âu Dương Liên không thể kìm chế ánh mắt của mình ngưng lại trên thân người vào cửa cuối cùng, tuy rằng đã xem qua hình của hắn, đã biết được diện mạo và dáng hình hắn thế nào, nhưng đến lúc chân chính thấy được người thật, cô vẫn bị chấn động nho nhỏ.
Sau khi La Kiệt tiến vào trong phòng giao lưu, ánh mắt nhanh chóng tìm được cô, tiếp đó cước bộ hướng thẳng đó mà đi tới.
Khi Lưu Dư thấy hắn đến bên cạnh liền nói, “Hoan nghênh anh đã trở lại, La Kiệt.”
“Cám ơn.”
Khúc Thiến quan tâm hỏi, “Tình trạng ba của anh có tốt không?”
“Ổn định lại rồi, cám ơn cô đã quan tâm.”
Lâm Tuyết ngưng mặt đánh giá hắn, “Anh có vẻ hơi gầy so với trước đây, chuyến này anh vất vả rồi. Tôi làm một ít điểm tâm, ăn được thì ăn nhiều thêm một chút, lấy lại thể trọng.”
“Vâng. Cám ơn cô, Tiểu Tuyết.”
Hắn một đường bước tới, đáp lại sự thăm hỏi của mọi người, ánh mắt lại thủy chung không rời khỏi Âu Dương Liên.
Cô khẩn trương, không biết phải làm thế nào cho đúng, rất muốn trốn đi, bởi vì ánh mắt của hắn rất thiêu đốt người cũng rất chiếm hữu, khiến cô cảm thấy thân thể giống như đang bị lột trần. Nhưng hai chân cô lại không nghe lời, như đang bị mọc rễ cắm vào đất, động cũng động không được.
Chẳng lẽ hắn không biết cô đã đánh mất hoàn toàn những ký ức về hắn hay sao? Nói cách khác, tại sao lại dùng phương thức xâm lược lại trực tiếp như thế mà nhìn cô chứ? Nếu hắn cứ như thế này không nói một câu mà đem cô ôm vào lòng, cô phải làm gì bây giờ?
Nếu từ nay về sau tránh né sự đụng chạm của hắn, có xúc phạm hắn không? Dù sao hai người bọn họ vốn là một đôi yêu nhau, là vì cô không tin hắn mới xóa đi những chuyện về hắn trong đầu.
Đang trong lúc cô do dự thì hắn đã chạy tới trước mặt cô…
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, cả người bất an như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
“Chào!”
Ngoài ý muốn, hắn cũng chỉ là lộ ra nụ cười sáng lạn chào hỏi với cô mà thôi, cũng không làm ra hành động gì quá mức.
Âu Dương Liên không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Chào!” Cô chớp mắt, có chút gò bó lẫn khẩn trương đáp lại hắn.
“Anh nghe nói em đã quên anh.”
Không ngờ hắn lại nói thẳng ra chuyện này, Âu Dương Liên có chút ngẩn ngơ, có điểm không biết phải làm sao. “Tôi… ân… thật xin lỗi…” Cô cúi đầu nói.
“Chuyện này cũng không phải lỗi của cô, sao cô lại phải đi xin lỗi hắn?” Vu Hàn nhịn không được ngắt lời kêu lên.
“Bà xã.” Khuê Thú Chi kéo cô ấy vào trong lòng, “Từ lúc anh trở về đến giờ, em còn chưa cho anh một cái ôm hôn, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?” Hắn lập tức cúi đầu xuống hôn môi cô, thành công chuyển hướng chú ý của Vu Hàn, cũng an ủi bản thân hắn nỗi khổ tương tư ba ngày qua…
Thanh âm phá đám đã không còn, La Kiệt thỏa mãn giương nhẹ khóe môi, có điều khi hắn thấy ánh mắt kinh hãi, rụt rè trước mắt mình, tim liền chùng xuống.
Thì ra Satan thật sự không lừa hắn, cô thật sự đã hoàn toàn không nhớ gì về hắn nữa, không nhớ tất cả những gì bọn họ đã trải qua với nhau.
Hắn cảm thấy có chút bị tổn thương, nhưng nghĩ tới nguyên nhân làm cô biến thành cái dạng này, hắn lại thấy đau lòng không thôi.
Cái đồ ngốc này sao cứ giấu đi tâm tình của mình như vậy, không chịu đem cảm xúc hỉ nộ ái ố phát tiết ra ngoài một chút chứ?
Khóc cũng tốt, tức giận mắng chửi cũng xong, thậm chí là liều lĩnh trực tiếp tới Mỹ tìm hắn tính toán sổ sách cũng được, nếu cô nguyện ý đem tâm tình của mình biểu hiện ra ngoài, cũng sẽ không phát sinh những chuyện như thế này.
“Thật xin lỗi…” Cô vẫn còn đang giải thích với hắn.
“Đừng xin lỗi nữa, đây không phải lỗi của em.” Hắn lấy tay xoa nhẹ đầu cô, không phải cố ý, nhưng lại thuận tay đem đầu tóc chỉnh tề của cô vò rối tung. Do dự một chút, hắn lại kéo xuống dây buộc tóc sau đầu cô.
“A!” Âu Dương Liên thở nhẹ một tiếng, đưa tay muốn ngăn cản, lại không kịp.
Trong nháy mắt, mái tóc dài đen như gấm của cô trượt xuống, đẹp đến nỗi khiến La Kiệt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Xin lỗi, anh vẫn thích em thả tóc ra hơn.”
Âu Dương Liên ngẩn ra nhìn hắn, chưa kịp phản ứng đã thấy hắn đột nhiên cúi đầu xuống.
“Băng bó trên chân của em? Bác sĩ nói có thể tháo ra rồi sao?” Hắn nhíu mày hỏi.
Cô gật gật đầu, “Bác sĩ nói chân của tôi đã hoàn toàn bình phục.”
“Thật vậy sao? Để anh kiểm tra xem xem.” Nói rồi hắn nâng cả người cô bế lên.
“A!” Âu Dương Liên hoảng hốt thét lên, theo bản năng dùng hai tay quàng vào cổ hắn, ôm chặt lấy hắn.
“Phương pháp kiểm tra này của anh cũng thật là có sáng ý nha.” Vu Hàn đứng một bên không nhịn được nói.
La Kiệt liếc cô một cái, “Đúng nha, hâm mộ sao? Đáng tiếc là thứ sáng ý này chỉ có thể là trời sinh, coi như bây giờ cô muốn học cũng không kịp rồi.”
“Anh nói cái gì?” Người này đang ngứa da chắc.
La Kiệt không để ý tới cô ấy, hắn cúi đầu nhìn xuống nữ nhân trong lòng, cô đang nhìn hắn chằm chằm, trên mặt còn có một vạt ửng hồng, còn có nỗi khiếp sợ chưa tan.
“Đồ ngốc, em đang nhìn cái gì?” Hắn mỉm cười hỏi.
Cô lặng đi một lúc, sau đó hạ tầm mắt xuống, đỏ mặt thấp giọng yêu cầu, “Thả tôi xuống được không?”
“Tại sao?”
“Tất cả mọi người đang nhìn a!”
“Vậy sao?” Hắn trầm mặc rồi đột nhiên giương môi nói, “Vậy chúng ta đổi chỗ khác không có người khác nhìn thấy là được rồi.” Nói xong, hắn cứ như vậy ôm chặt cô, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người đi về phía cửa.
“Uy, La Kiệt, anh muốn mang Âu Dương đi đâu?” Vu Hàn bừng tỉnh đuổi theo, lại bị Khuê Thú Chi một tay chặn lại ôm lấy.
“Ông xã!” Vu Hàn giãy dụa, mắt thấy hai người họ sắp biến mất phía trước, cô khẩn cấp kêu “Uy, La Kiệt! Đứng lại, uy!Uy….”
Thật sự chạy mất rồi? Tên hỗn đản đó!
“Ông xã, sao anh lại ngăn em lại?” Vu Hàn tức giận giơ chân, “Anh đã quên là Âu Dương bị mất trí nhớ sao? Tên hỗn đản La Kiệt đó, Âu Dương Liên nhất định là bị hắn dọa cho sợ hãi rồi! Anh không phải ngăn em nữa, em muốn đi cứu Âu Dương!”
“Em bình tĩnh chút đi, cô ấy không cần em cứu!” Khuê Thú Chi trấn an cô.
“Ai nói? Cô ấy……..”
“Em không để ý sao? Vừa nãy cô ấy không có giãy dụa.” Hắn ngắt lời cô.
Vu Hàn đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Hình như đúng là như vậy a! Âu Dương Liên ngoại trừ tiếng kêu sợ hãi lúc đầu ra, không có bất cứ phản ứng kịch liệt nào, lúc La Kiệt ôm chặt cô ấy đi qua trước mặt mọi người thì cô cũng không có cầu cứu bất cứ người nào.
Tại sao lại thê?
“Xem ra, La Kiệt xuất hiện tựa hồ khiến cô ấy nhớ ra được cái gì đó.” Vệ Ốc Khốc như nghĩ ra được gì nói.
Vu Hàn đột nhiên quay đầu nhìn lại anh ta, vẻ mặt kinh ngạc, hoài nghi lẫn không tin.
“Chuyện này… có thể sao?” Cô thì thào lẩm bẩm.
Đi vào lầu tám, đóng lại cửa lớn, La Kiệt ôm chặt Âu Dương Liên đứng ở chỗ huyền quan (nơi thay dép ra vào), khẩn trương cúi đầu xuống nói với cô: “Còn không hôn anh?”
Cô lăng lăng nhìn hắn, “La tiên sinh….”
“Đừng giả bộ, anh biết em đã nhớ ra được.” Hắn ngắt lời cô, “Còn không hôn anh?” Nói rồi, hắn chờ không được nhanh chóng cúi đầu xuống hôn cô.
Âu Dương Liên đưa tay nhẹ nhàng đẩy mặt hắn ra, “Thả tôi xuống trước được không?” Cô ôn nhu yêu cầu.
Hắn không chút do dự lắc đầu, sau đó cởi giày, ôm cô đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế salon. Mà cô đương nhiên chỉ có thể ngồi trên đùi hắn, hai tay hắn thì vây quanh hông cô, không rời dù chỉ một chút.
“Tôi cũng không nhớ được toàn bộ, thầm nhớ lên một ít đoạn ngắn mà thôi.” Cô mở miệng trước.
La Kiệt nghiêm túc nhìn cô chăm chú, “Em nhớ những đoạn nào?”
“Anh hình như thật sự rất thích làm loạn dây buộc tóc của tôi, sẽ lấy nó xuống, đúng không?” Cô nói.
“Ân, còn gì nữa?”
“Lúc trước, hình như anh thường bế tôi như vừa nãy?”
Hắn gật đầu. “Lúc trước bởi vì liên quan đến chuyện em bị thương chân, thật sự là anh thường đem em ôm tới ôm lui. Còn gì nữa không?”
“Có phải hồi đó anh hay gọi tôi là đồ ngốc? Khi ở tầng chín, đột nhiên tôi có cảm giác này, giống như thường nghe anh hay gọi tôi như vậy.”
“Đúng vậy, anh rất thích gọi em là đồ ngốc, bởi vì em là tiểu ngốc chỉ thuộc về anh.” Nói rồi hắn nhịn không được khuynh thân xuống hôn cô. “Còn gì nữa không?”
Âu Dương Liên cắn cắn cánh môi, do dự một chút mới đỏ mặt chậm rì rì nói, “Còn anh lúc trước cũng có hôn qua em.”
“Xem ra em những đoạn em nhớ ra đều có liên quan đến chuyện anh vừa mới làm với em. Cảnh đồng dạng hoặc tình hình thực tế tương tự, tựa hồ có thể làm cho trí nhớ đã mất của em có sinh ra một ít cộng hưởng.”
Cô mân môi, không biết nên nói cái gì.
“OK, anh đã biết cần phải giúp em khôi phục trí nhớ như thế nào rồi.” Hắn mỉm cười, đột nhiên bế cô đứng dậy, đi về phía phòng hắn.
“La Kiệt? Anh muốn mang tôi đi đâu?” Âu Dương Liên vội vàng ôm cổ hắn.
Hắn cúi đầu cho cô một nụ cười cực kỳ ái muội, “Mang em trở về phòng, làm chuyện chúng ta thường làm trước kia, tin tưởng trí nhớ của em nhất định là rất nhanh thôi sẽ có thể hoàn toàn khôi phục.”
Cả người cô cứng đờ, hai mắt trợn tròn, hai má nhanh chóng đỏ lên.
“Chờ một chút! La Kiệt, chờ một chút!” Cô giãy dụa kêu lên.
La Kiệt tất nhiên là không để ý tới cô rồi. Ngoài ra, hắn còn lớn tiếng cười rất khoái trá, hắn sẽ thật sự hưởng thụ quá trình giúp cô khôi phúc trí nhớ, ha ha…
Vĩ Thanh
Thông báo,
Toàn bộ các tầng “Nhà trọ tám tầng” đã cho thuê hết, cám ơn sự ủng hộ cùng bảo vệ của mọi người, nhân đây thông báo bản nhà trọ trong vòng mười năm sẽ không có quảng cáo cho thuê phòng trọ hạnh phúc nào nữa.
Mặt khác, gần đây có kẻ mượn danh nghĩa chủ nhà “nhà trọ tám tầng” ở bên ngoài lừa bịp, gạt tiền thế chấp hoặc tiền thuê nhà của người bị hại, xin mọi người nói cho những người khác để tránh bị lừa.
Chủ nhà “nhà trọ tám tầng” Lưu Dư kính báo.
Toàn Văn Hoàn
Danh sách chương