Diêu Thẩm cảm thấy đầu mình mơ hồ như bị nhét đầy bông.
Giọng nói của Tân Hổ Lỗi quẩn quanh trong tâm trí cậu như một tiếng vang vọng nho nhỏ.
Diêu Thẩm đang nói mà không hề nhận ra mình đang làm điều đó, "Tôi là tôi, tôi là Diêu Thẩm."
Vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt hoàn hảo của Tân Hổ Lỗi. "Cậu là ai?"
Tâm trí Diêu Thẩm mềm nhũn như cháo, giọng nói của Diêu Thẩm như một chiếc thìa khuấy động nó, khiến cậu cảm thấy như thể tất cả suy nghĩ đều có thể trào ra khỏi tai mình.
"Tôi là tôi, tôi là một con người," Diêu Thẩm nói, buộc phải trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của Tân Hổ Lỗi bất chấp sự bối rối của cậu.
Đột nhiên Tân Hổ Lỗi vươn tay qua bàn, suýt làm đổ bình rượu. Anh nắm lấy cổ tay Diêu Thẩm, ngón tay siết chặt xương cổ tay mỏng manh. "Nói cho tôi biết cậu thực sự là ai."
Diêu Thẩm cố gắng chớp mắt để xua tan sự mờ mịt đang che khuất tầm nhìn của mình, hàng mi nặng trĩu trên mí mắt. "Tôi là fan hâm mộ lớn nhất của anh," Diêu Thẩ, nói, nhìn xuống nơi da họ tiếp xúc. "Nhưng anh đã làm tan nát trái tim tôi."
Đôi mắt của Tân Hổ Lỗi khẽ mở to gần như không thể nhận ra, sau đó anh buông cổ tay Diêu Thẩm ra.
Nhưng Diêu Thẩm vẫn chưa nói xong. "Tân Hổ Lỗi, tôi dcm vô cùng ghét anh," cậu nghiến răng. "Tôi đã rất vui khi được biểu diễn trước mặt anh, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy?"
Một phần trong Diêu Thẩm vẫn còn lý trí dấy loạn trước hành vi này của mình. Cậu không muốn nói ra những điều này, cũng không muốn tự biến mình thành thằng ngốc trước mặt Tân Hổ Lỗi.
Không thể để tệ hơn những gì cậu đã làm trước đây được.
Có gì trong thứ rượu chết tiệt đó vậy? Tân Hổ Lỗi đang làm gì cậu vậy?
Cậu cố gắng đứng dậy, tránh xa Tân Hổ Lỗi và rời khỏi nhà hàng quái khở này, nhưng đôi chân không nghe theo cậu.
Điều duy nhất cậu có thể làm là lê mình lên và loạng choạng vài bước về phía cầu thang, suýt thì trượt chân.
Tân Hổ Lỗi hiện hình bên cạnh cậu, vòng một tay qua eo đỡ lấy cậu. "Cậu đã từng đến kỹ viện Hương Mẫu Đơn ở Âm Đô (còn gọi là Địa phủ) chưa?"
Diêu Thẩm cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Tân Hổ Lỗi. Chuyện vô lý gì về kỹ viện vậy? Cậu thậm chí còn chưa nghe nói đến bất kỳ thành phố nào tên là Âm Đô.
"Tôi là một công dân tuân thủ luật pháp, tôi sẽ không bao giờ đến những nơi như vậy," Diêu Thẩm nói, đấm mạnh vào ngực Tân Hổ Lỗi.
Sức cậu yếu như một con mèo con, chẳng khác gì dùng tất vo tròn để đánh Tân Hổ Lỗi.
Nó chỉ khiến cơn thịnh nộ của cậu dâng trào mà thôi. Cậu ngước nhìn khuôn mặt tượng tác của Tân Hổ Lỗi, nhìn đôi lông mày nhíu lại trên đôi mắt đầy hoài nghi. "Khuôn mặt của anh là điều tốt đẹp duy nhất mà anh có đấy, Tân Hổ Lỗi."
"Mọi người đều nghĩ rằng anh rất trong sạch và thuần khiết, nhưng anh lại giả vờ mời tôi đến đây và đánh thuốc mê tôi," Diêu Thẩm có thể thề rằng cậu đã nhìn thấy khóe môi của Tân Hổ Lỗi nhếch lên thích thú, nhưng cũng có thể tất cả là do sự rối loạn tinh thần của cậu.
Tân Hổ Lỗi di chuyển liên tục trong tầm mắt khiến cậu choáng váng. Diêu Thẩm nắm lấy phía trước áo ba lỗ của anh ta để giữ anh ta đứng yên.
"Mọi người đều nghĩ rằng anh rất chính trực và liêm khiết, nhưng anh đã giả vờ mời tôi đến đây và đánh thuốc mê tôi," Diêu Thẩm nói, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Tân Hổ Lỗi khi cậu cố gắng phát ra tiếng. "Người hâm mộ của anh sẽ làm gì nếu họ biết anh là loại quỷ này?"
Tân Hổ Lỗi nín lặng, thân hình cao lớn của anh trở nên cứng ngắc dưới bàn tay của Diêu Thẩm.
"Cậu nói cái gì?"
Diêu Thẩm có ý niệm mơ hồ rằng cậu đã nói nhiều hơn mức cần thiết, nhưng cậu không thể nắm bắt được suy nghĩ của chính mình. Việc cố gắng tập trung vào bất cứ điều gì chả khác nào cố gắng hứng nước bằng một cái rây.
Những lời nói cứ thế tuôn ra khỏi cậu một cách tự nhiên. "Anh là một con quỷ không biết xấu hổ, Tân Hổ Lỗi, lợi dụng tôi như thế này," cậu nói và đập nắm đấm vào ngực Tân Hổ Lỗi một phát nữa.
Tân Hổ Lỗi quấn cả hai cổ tay của Diêu Thẩm bằng 1 tay, giữ cậu dựa vào ngực mình. Anh nhìn vào mắt Diêu Thẩm, ánh mắt đục ngầu lạnh như băng. "Ngủ đi," anh nói.
Những lời nói phát ra khỏi môi anh như một lời thì thầm thoáng qua, nhưng lại va vào Diêu Thẩm với sức mạnh của một cơn lốc xoáy.
Chỉ trong vài giây, thế giới xung quanh cậu trở nên tối tăm.
- --
Diêu Thẩm từ từ tỉnh dậy, dần lấy lại cảm giác với tứ chi của mình.
Cổ họng cậu khô khốc và vị ngọt ngào trong miệng cậu đã trở nên chua chát từ lâu.
Anh ta phát hiện ra mình đang nằm úp mặt vào tấm trải giường 1000 sợi, dang rộng tay chân trên chiếc giường cỡ lớn trong phòng khách sạn của mình.
Với một tiếng rên rỉ, cậu gắng đỡ mình dậy nhưng ngay lập tức nảy ra hai kết luận đáng báo động:
1. Cả người cậu đều đau, như thể đêm qua cậu đã tập thể dục cường độ cao hoặc bị ngã một cú xuống cầu thang.
2. Cậu hoàn toàn khỏa thân mặc dù cậu thường mặc đồ lót khi ngủ.
Có thể tận ba kết luận đáng báo động đó, bởi vì:
3. Cậu không có ký ức nào về cách mình đã quay lại phòng khách sạn.
Trên thực tế thì cậu không còn nhớ gì khác ngoài việc cùng Tân Hổ Lỗi lên tầng hai của nhà hàng kỳ lạ đó.
Làm thế nào mà cậu lại quay lại đây, và hoàn toàn khỏa thân?
Cậu mím môi lại, gắng tìm hiểu vị ngọt khó chịu trong miệng mình là gì.
Thứ gì đó có hương trái cây và hương hoa, nhưng không phải nước trái cây, có thể là rượu hoa quả.
Chả lẽ cậu đã say rượu cùng với Tân Hổ Lỗi?
Diêu Thẩm kéo tấm ga trải giường quanh mình, ngồi dậy trên giường, co đầu gối chạm vào ngực, cố gắng không hoảng sợ.
Cậu không có ký ức rõ ràng gì về đêm hôm trước sau khi Tân Hổ Lỗi gọi đồ ăn cho họ. Khi cậu cố hết sức tập trung, cậu nhớ được một số đoạn rời rạc, như là khóe môi của Tân Hổ Lỗi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Phần nhô ra của xương quai xanh sắc nhọn khi Diêu Thẩm kéo chiếc áo ba lỗ của anh xuống.
Dần dần cậu bắt đầu nhớ được những mẩu đối thoại nhỏ.
"Khuôn mặt của anh là điều tốt đẹp duy nhất mà anh có đấy, Tân Hổ Lỗi."
"...anh đã làm tan nát trái tim tôi."
"Tân Hổ Lỗi, lợi dụng tôi như thế này."
Tim cậu như nhảy lên tận cổ họng. Cậu có thực sự nói những điều đó không?
Vậy phải chăng điều đó có nghĩa là cậu và Tân Hổ Lỗi...
Diêu Thẩm cố gắng hết sức để nhớ lại mọi thứ, nhưng ký ức trôi qua kẽ tay cậu như nước.
Cậu nghe thấy chính mình đang gọi Tân Hổ Lôi là "Không biết xấu hổ", sau đó là một giọng nói mềm mại và nóng bỏng thì thầm vào tai cậu một mệnh lệnh: "Ngủ đi."
Toàn thân Diêu Thẩm lúc nóng lúc lạnh.
Tất cả các dấu hiệu đều đưa ra một kết luận: Diêu Thẩm say rượu và làm tình với Tân Hổ Lỗi. (nghĩ hơi bị nhiều rồi anh bé ơi =))))
Nó có vẻ bất khả thi nhưng đó là điều duy nhất có lý.
Chỉ có một cách để biết chắc chắn, mặc dù thậm chí còn khiến cậu đau lòng hơn khi hỏi. "Hệ thống, tối qua tôi đã làm gì?"
[Trả lời Chủ nhân: Hệ thống này đã mất kết nối với Chủ nhân sau khi cậu theo Quỷ vương vào tòa nhà đó và chỉ mới online trở lại gần đây. Không có nhật ký nào về hành vi hoặc nơi ở của Chủ nhân trong 9 giờ qua.]
Diêu Thẩm gục đầu vào đầu gối gập lên với tiếng rên rỉ đầy đau khổ.
Cậu cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, cậu không thể hoảng loạn lúc này, cậu sắp phải đến trường quay trong vòng chưa đầy một giờ nữa.
Làm sao cậu có thể trải qua lần đầu tiên với Tân Hổ Lỗi mà không nhớ gì về nó?
___________
Từ giờ tui sẽ cố chạy KPI 3-4 chương mỗi tuần nhaaaa!!!!
Giọng nói của Tân Hổ Lỗi quẩn quanh trong tâm trí cậu như một tiếng vang vọng nho nhỏ.
Diêu Thẩm đang nói mà không hề nhận ra mình đang làm điều đó, "Tôi là tôi, tôi là Diêu Thẩm."
Vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt hoàn hảo của Tân Hổ Lỗi. "Cậu là ai?"
Tâm trí Diêu Thẩm mềm nhũn như cháo, giọng nói của Diêu Thẩm như một chiếc thìa khuấy động nó, khiến cậu cảm thấy như thể tất cả suy nghĩ đều có thể trào ra khỏi tai mình.
"Tôi là tôi, tôi là một con người," Diêu Thẩm nói, buộc phải trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của Tân Hổ Lỗi bất chấp sự bối rối của cậu.
Đột nhiên Tân Hổ Lỗi vươn tay qua bàn, suýt làm đổ bình rượu. Anh nắm lấy cổ tay Diêu Thẩm, ngón tay siết chặt xương cổ tay mỏng manh. "Nói cho tôi biết cậu thực sự là ai."
Diêu Thẩm cố gắng chớp mắt để xua tan sự mờ mịt đang che khuất tầm nhìn của mình, hàng mi nặng trĩu trên mí mắt. "Tôi là fan hâm mộ lớn nhất của anh," Diêu Thẩ, nói, nhìn xuống nơi da họ tiếp xúc. "Nhưng anh đã làm tan nát trái tim tôi."
Đôi mắt của Tân Hổ Lỗi khẽ mở to gần như không thể nhận ra, sau đó anh buông cổ tay Diêu Thẩm ra.
Nhưng Diêu Thẩm vẫn chưa nói xong. "Tân Hổ Lỗi, tôi dcm vô cùng ghét anh," cậu nghiến răng. "Tôi đã rất vui khi được biểu diễn trước mặt anh, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy?"
Một phần trong Diêu Thẩm vẫn còn lý trí dấy loạn trước hành vi này của mình. Cậu không muốn nói ra những điều này, cũng không muốn tự biến mình thành thằng ngốc trước mặt Tân Hổ Lỗi.
Không thể để tệ hơn những gì cậu đã làm trước đây được.
Có gì trong thứ rượu chết tiệt đó vậy? Tân Hổ Lỗi đang làm gì cậu vậy?
Cậu cố gắng đứng dậy, tránh xa Tân Hổ Lỗi và rời khỏi nhà hàng quái khở này, nhưng đôi chân không nghe theo cậu.
Điều duy nhất cậu có thể làm là lê mình lên và loạng choạng vài bước về phía cầu thang, suýt thì trượt chân.
Tân Hổ Lỗi hiện hình bên cạnh cậu, vòng một tay qua eo đỡ lấy cậu. "Cậu đã từng đến kỹ viện Hương Mẫu Đơn ở Âm Đô (còn gọi là Địa phủ) chưa?"
Diêu Thẩm cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Tân Hổ Lỗi. Chuyện vô lý gì về kỹ viện vậy? Cậu thậm chí còn chưa nghe nói đến bất kỳ thành phố nào tên là Âm Đô.
"Tôi là một công dân tuân thủ luật pháp, tôi sẽ không bao giờ đến những nơi như vậy," Diêu Thẩm nói, đấm mạnh vào ngực Tân Hổ Lỗi.
Sức cậu yếu như một con mèo con, chẳng khác gì dùng tất vo tròn để đánh Tân Hổ Lỗi.
Nó chỉ khiến cơn thịnh nộ của cậu dâng trào mà thôi. Cậu ngước nhìn khuôn mặt tượng tác của Tân Hổ Lỗi, nhìn đôi lông mày nhíu lại trên đôi mắt đầy hoài nghi. "Khuôn mặt của anh là điều tốt đẹp duy nhất mà anh có đấy, Tân Hổ Lỗi."
"Mọi người đều nghĩ rằng anh rất trong sạch và thuần khiết, nhưng anh lại giả vờ mời tôi đến đây và đánh thuốc mê tôi," Diêu Thẩm có thể thề rằng cậu đã nhìn thấy khóe môi của Tân Hổ Lỗi nhếch lên thích thú, nhưng cũng có thể tất cả là do sự rối loạn tinh thần của cậu.
Tân Hổ Lỗi di chuyển liên tục trong tầm mắt khiến cậu choáng váng. Diêu Thẩm nắm lấy phía trước áo ba lỗ của anh ta để giữ anh ta đứng yên.
"Mọi người đều nghĩ rằng anh rất chính trực và liêm khiết, nhưng anh đã giả vờ mời tôi đến đây và đánh thuốc mê tôi," Diêu Thẩm nói, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Tân Hổ Lỗi khi cậu cố gắng phát ra tiếng. "Người hâm mộ của anh sẽ làm gì nếu họ biết anh là loại quỷ này?"
Tân Hổ Lỗi nín lặng, thân hình cao lớn của anh trở nên cứng ngắc dưới bàn tay của Diêu Thẩm.
"Cậu nói cái gì?"
Diêu Thẩm có ý niệm mơ hồ rằng cậu đã nói nhiều hơn mức cần thiết, nhưng cậu không thể nắm bắt được suy nghĩ của chính mình. Việc cố gắng tập trung vào bất cứ điều gì chả khác nào cố gắng hứng nước bằng một cái rây.
Những lời nói cứ thế tuôn ra khỏi cậu một cách tự nhiên. "Anh là một con quỷ không biết xấu hổ, Tân Hổ Lỗi, lợi dụng tôi như thế này," cậu nói và đập nắm đấm vào ngực Tân Hổ Lỗi một phát nữa.
Tân Hổ Lỗi quấn cả hai cổ tay của Diêu Thẩm bằng 1 tay, giữ cậu dựa vào ngực mình. Anh nhìn vào mắt Diêu Thẩm, ánh mắt đục ngầu lạnh như băng. "Ngủ đi," anh nói.
Những lời nói phát ra khỏi môi anh như một lời thì thầm thoáng qua, nhưng lại va vào Diêu Thẩm với sức mạnh của một cơn lốc xoáy.
Chỉ trong vài giây, thế giới xung quanh cậu trở nên tối tăm.
- --
Diêu Thẩm từ từ tỉnh dậy, dần lấy lại cảm giác với tứ chi của mình.
Cổ họng cậu khô khốc và vị ngọt ngào trong miệng cậu đã trở nên chua chát từ lâu.
Anh ta phát hiện ra mình đang nằm úp mặt vào tấm trải giường 1000 sợi, dang rộng tay chân trên chiếc giường cỡ lớn trong phòng khách sạn của mình.
Với một tiếng rên rỉ, cậu gắng đỡ mình dậy nhưng ngay lập tức nảy ra hai kết luận đáng báo động:
1. Cả người cậu đều đau, như thể đêm qua cậu đã tập thể dục cường độ cao hoặc bị ngã một cú xuống cầu thang.
2. Cậu hoàn toàn khỏa thân mặc dù cậu thường mặc đồ lót khi ngủ.
Có thể tận ba kết luận đáng báo động đó, bởi vì:
3. Cậu không có ký ức nào về cách mình đã quay lại phòng khách sạn.
Trên thực tế thì cậu không còn nhớ gì khác ngoài việc cùng Tân Hổ Lỗi lên tầng hai của nhà hàng kỳ lạ đó.
Làm thế nào mà cậu lại quay lại đây, và hoàn toàn khỏa thân?
Cậu mím môi lại, gắng tìm hiểu vị ngọt khó chịu trong miệng mình là gì.
Thứ gì đó có hương trái cây và hương hoa, nhưng không phải nước trái cây, có thể là rượu hoa quả.
Chả lẽ cậu đã say rượu cùng với Tân Hổ Lỗi?
Diêu Thẩm kéo tấm ga trải giường quanh mình, ngồi dậy trên giường, co đầu gối chạm vào ngực, cố gắng không hoảng sợ.
Cậu không có ký ức rõ ràng gì về đêm hôm trước sau khi Tân Hổ Lỗi gọi đồ ăn cho họ. Khi cậu cố hết sức tập trung, cậu nhớ được một số đoạn rời rạc, như là khóe môi của Tân Hổ Lỗi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Phần nhô ra của xương quai xanh sắc nhọn khi Diêu Thẩm kéo chiếc áo ba lỗ của anh xuống.
Dần dần cậu bắt đầu nhớ được những mẩu đối thoại nhỏ.
"Khuôn mặt của anh là điều tốt đẹp duy nhất mà anh có đấy, Tân Hổ Lỗi."
"...anh đã làm tan nát trái tim tôi."
"Tân Hổ Lỗi, lợi dụng tôi như thế này."
Tim cậu như nhảy lên tận cổ họng. Cậu có thực sự nói những điều đó không?
Vậy phải chăng điều đó có nghĩa là cậu và Tân Hổ Lỗi...
Diêu Thẩm cố gắng hết sức để nhớ lại mọi thứ, nhưng ký ức trôi qua kẽ tay cậu như nước.
Cậu nghe thấy chính mình đang gọi Tân Hổ Lôi là "Không biết xấu hổ", sau đó là một giọng nói mềm mại và nóng bỏng thì thầm vào tai cậu một mệnh lệnh: "Ngủ đi."
Toàn thân Diêu Thẩm lúc nóng lúc lạnh.
Tất cả các dấu hiệu đều đưa ra một kết luận: Diêu Thẩm say rượu và làm tình với Tân Hổ Lỗi. (nghĩ hơi bị nhiều rồi anh bé ơi =))))
Nó có vẻ bất khả thi nhưng đó là điều duy nhất có lý.
Chỉ có một cách để biết chắc chắn, mặc dù thậm chí còn khiến cậu đau lòng hơn khi hỏi. "Hệ thống, tối qua tôi đã làm gì?"
[Trả lời Chủ nhân: Hệ thống này đã mất kết nối với Chủ nhân sau khi cậu theo Quỷ vương vào tòa nhà đó và chỉ mới online trở lại gần đây. Không có nhật ký nào về hành vi hoặc nơi ở của Chủ nhân trong 9 giờ qua.]
Diêu Thẩm gục đầu vào đầu gối gập lên với tiếng rên rỉ đầy đau khổ.
Cậu cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, cậu không thể hoảng loạn lúc này, cậu sắp phải đến trường quay trong vòng chưa đầy một giờ nữa.
Làm sao cậu có thể trải qua lần đầu tiên với Tân Hổ Lỗi mà không nhớ gì về nó?
___________
Từ giờ tui sẽ cố chạy KPI 3-4 chương mỗi tuần nhaaaa!!!!
Danh sách chương