Diêu Thẩm suýt chút nữa ngã khỏi giường khi nhìn thấy cậu bé lần nữa.
Cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy sinh vật đáng sợ đó lần nữa. Cậu cho rằng đó là do sự căng thẳng và cố gắng xóa bỏ hình ảnh đáng sợ về hàm răng cưa của nó khỏi tâm trí mình.
Cậu bé chỉ nở cười rộng hơn. Nó trông giống như một đứa trẻ hai hay ba tuổi, thật sự là một đứa bé, nhưng ánh mắt sắc sảo và hàm răng sắc nhọn như dao của nó cho thấy rõ ràng nó không phải như vậy.
Diêu Thẩm tha thiết hy vọng rằng ít nhất thì không có người phụ nữ con người lại nào đẻ ra nó.
"Đứng dậy đi, chúng ta cần xem liệu ngươi có thể đi qua được không", nó nói, vẫy Diêu Thẩm bằng cánh tay mũm mĩm của mình.
"Tao sẽ không đi đâu với mày đâu", Diêu Thẩm nói, quấn chăn quanh đầu, với hy vọng rằng, giống như hồi còn nhỏ, nó sẽ giúp ngăn chặn lũ quái vật. Nếu cậu không thể nhìn thấy chúng, chúng cũng không thể nhìn thấy cậu.
Minh chứng cho những hy vọng đó trẻ con đến mức nào, chiếc chăn bị giật mạnh từ trên người cậu.
Sinh vật đó nhìn cậu với vẻ không mấy ấn tượng. "Dậy đi."
Lần này Diêu Thẩm làm theo những gì nó nói.
Cậu bò ra khỏi giường trong chiếc quần lót, vòng hai tay ôm lấy mình trong khi đứa trẻ vẫn nhìn cậu với vẻ khinh thường.
"Mặc gì đó đi," đứa trẻ quát cậu sau vài phút Diêu Thẩm chỉ đứng đó, run rẩy vì sợ hãi.
Cậu vội vã mặc quần đùi ngủ và áo ba lỗ rộng thùng thình mà cậu tìm thấy gần đó.
Hẳn dứa bẻ nghĩ rằng thế là đủ rồi, vì nó chỉ về phía cửa phòng tắm và nói, "Mở nó ra."
Diêu Thẩm chỉ về phía cánh cửa đóng. "Cái đó á?"
Đứa trẻ nhìn cậu với ý muốn nói rằng Diêu Thẩm là một thằng ngốc. "Không, cái cửa sập dưới chân ngươi ấy. Nhanh lên."
Nếu tất cả những gì sinh vật này muốn chỉ là cậu bước vào phòng tắm của mình, thì cậu có thể coi là mình may mắn.
Cậu không ngờ được sẽ có điều gì khác biệt khi mở cánh cửa ra, đó là lý do tại sao cậu suýt thì ngã ngửa ra sau khi nhìn thấy một con hẻm nhỏ hẹp dẫn đến một con phố đông đúc thay vì cảnh tượng tối tăm của phòng tắm trong khách sạn, trông không khác gì bối cảnh của một bộ phim cổ trang.
Diêu Thẩm đóng sầm cửa lại với một tiếng hét lớn, trái tim cậu đập mạnh như muốn bật khỏi lồng ngực.
Sinh vật gật đầu về phía cánh cửa đóng. "Tốt, ngươi có thể quay lại rồi."
"Quay lại đâu?" Diêu Thẩm hỏi, cảm thấy phát điên.
"U Đô," sinh vật nói, như thể điều đó là hiển nhiên với Diêu Thẩm
Cậu vắt óc cố nhớ lại tại sao cái tên này lại hơi quen thuộc.
Không phải Tân Hổ Lỗi cũng từng hỏi rằng cậu đã từng đến U Đô chưa hay sao? "Đó là đâu?" Diêu Thẩm cuối cùng cũng hỏi.
Sinh vật thở dài khó chịu, như thể Diêu Thẩm là một đứa trẻ phiền phức mà nó đã quá đủ xui xẻo để được giao nhiệm vụ trông trẻ. "Thủ đô của Địa ngục."
Cảm thấy hơi mất trí, điều đầu tiên Diêu Thẩm thốt ra là, "Địa ngục có thủ đô sao?"
Sinh vật nhìn cậu như thể cậu rất ngu ngốc. "Mọi nơi đều có thủ đô."
"Phải rồi," Diêu Thẩm nói, gật đầu một cách ngớ ngẩn.
Cậu biết rất ít về thế giới siêu nhiên. Kể từ khi Hệ thống bám chặt lấy cậu, cậu cảm thấy thế giới quan của mình bị thách thức hàng ngày và cậu bắt đầu thấy suy sụp dưới áp lực này rồi đó.
Nghĩ đến việc trước buổi thử vai cho Yến Thư Nghị, cậu vẫn còn là một người trung thành với chủ nghĩa vô thần.
Với sinh vật khủng khiếp này đang nói chuyện với cậu một cách bình tĩnh về Địa ngục -- nơi dường như có thể tiếp cận thông qua cửa phòng tắm của cậu -- Diêu Thẩm nhận ra rằng có lẽ cậu vẫn chưa tiêu hóa hết những ẩn ý thực sự của những phát hiện gần đây của mình.
"Tao cần phải nằm xuống", cậu nói với cậu bé có hàm răng cưa, cảm thấy sắp ngất xỉu.
Sinh vật đó trừng mắt nhìn cậu. "Dừng lại ngay, ta đã phải cố gắng nhìn trên máy bay xem ngươi có thể tới đó được không, nhưng khi ngươi mở cửa ra thì chẳng có gì xảy ra cả". Nó nói như thể đó phần lớn là lỗi cá nhân của Diêu Thẩm.
"Địa ngục chỉ có thể tiếp cận thông qua cửa phòng tắm sao?" Diêu Thẩm thốt lên, không thể ngăn mình hỏi những câu hỏi vớ vẩn khi lo lắng.
Sinh vật đó trừng mắt nhìn cậu. "Đi thôi", nó nói, đẩy Diêu Thẩm về phía cánh cửa đã đóng. Nó mạnh mẽ hơn nhiều so với vóc dáng nhỏ bé của mình có thể khiến người ta tin tưởng.
"Tại sao mày lại đưa tao đến đó chứ?" Diêu Thẩm hỏi, ấn gót chân vào tấm thảm sang trọng.
Cậu lại nhận được một cái nhìn trừng trừng khác đáp lại sự do dự của cậu. "Các vị vua cần nói chuyện với ngươi."
Những vị vua nào? Quỷ vương, như Tân Hổ Lỗi á. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Tân Hổ Lỗi cử mày đến à?" Diêu Thẩm hỏi sinh vật đó, cố gắng câu giờ cho mình.
Cái nhìn chằm chằm mà cậu nhận được với phản ứng trước câu hỏi của mình thù oán đến nỗi cậu tự hỏi liệu cậu có xúc phạm đến mười hai đời tổ tiên của nó không -- giả dụ như một sinh vật như nó có.
"Một con quỷ thì liên quan gì đến ta?" nó hỏi. "Ta là một con quỷ hút máu phục vụ cho các Ma Vương của Địa ngục."
Nó cười khẩy để lộ hàm răng cưa khủng khiếp của mình. "Trước đây ngươi cũng từng là một con quỷ hút máu đấy."
Diêu Thẩm bật ra một tràng cười gượng đầy lo lắng. "Một con quỷ hút máu?"
Nụ cười của sinh vật biến mất. "Không đồ ngốc, một Ma Vương."
Nụ cười lo lắng của Diêu Thẩm cũng biến mất, tan thành một cái nhếch mép hoảng loạn. Cậu thậm chí không thể nói bất cứ điều gì, chỉ phát ra tiếng khò khè khó hiểu từ trong cổ họng.
Tuy nhiên, sinh vật đó vẫn còn chưa nói hết, "Tất nhiên là ngươi đã phải rời đi và phá hỏng tất cả," nó lắc đầu, liếc nhìn Diêu Thẩm một cách khinh thường. "Ta đoán đã đến lúc ngươi phải trả giá rồi."
Cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy sinh vật đáng sợ đó lần nữa. Cậu cho rằng đó là do sự căng thẳng và cố gắng xóa bỏ hình ảnh đáng sợ về hàm răng cưa của nó khỏi tâm trí mình.
Cậu bé chỉ nở cười rộng hơn. Nó trông giống như một đứa trẻ hai hay ba tuổi, thật sự là một đứa bé, nhưng ánh mắt sắc sảo và hàm răng sắc nhọn như dao của nó cho thấy rõ ràng nó không phải như vậy.
Diêu Thẩm tha thiết hy vọng rằng ít nhất thì không có người phụ nữ con người lại nào đẻ ra nó.
"Đứng dậy đi, chúng ta cần xem liệu ngươi có thể đi qua được không", nó nói, vẫy Diêu Thẩm bằng cánh tay mũm mĩm của mình.
"Tao sẽ không đi đâu với mày đâu", Diêu Thẩm nói, quấn chăn quanh đầu, với hy vọng rằng, giống như hồi còn nhỏ, nó sẽ giúp ngăn chặn lũ quái vật. Nếu cậu không thể nhìn thấy chúng, chúng cũng không thể nhìn thấy cậu.
Minh chứng cho những hy vọng đó trẻ con đến mức nào, chiếc chăn bị giật mạnh từ trên người cậu.
Sinh vật đó nhìn cậu với vẻ không mấy ấn tượng. "Dậy đi."
Lần này Diêu Thẩm làm theo những gì nó nói.
Cậu bò ra khỏi giường trong chiếc quần lót, vòng hai tay ôm lấy mình trong khi đứa trẻ vẫn nhìn cậu với vẻ khinh thường.
"Mặc gì đó đi," đứa trẻ quát cậu sau vài phút Diêu Thẩm chỉ đứng đó, run rẩy vì sợ hãi.
Cậu vội vã mặc quần đùi ngủ và áo ba lỗ rộng thùng thình mà cậu tìm thấy gần đó.
Hẳn dứa bẻ nghĩ rằng thế là đủ rồi, vì nó chỉ về phía cửa phòng tắm và nói, "Mở nó ra."
Diêu Thẩm chỉ về phía cánh cửa đóng. "Cái đó á?"
Đứa trẻ nhìn cậu với ý muốn nói rằng Diêu Thẩm là một thằng ngốc. "Không, cái cửa sập dưới chân ngươi ấy. Nhanh lên."
Nếu tất cả những gì sinh vật này muốn chỉ là cậu bước vào phòng tắm của mình, thì cậu có thể coi là mình may mắn.
Cậu không ngờ được sẽ có điều gì khác biệt khi mở cánh cửa ra, đó là lý do tại sao cậu suýt thì ngã ngửa ra sau khi nhìn thấy một con hẻm nhỏ hẹp dẫn đến một con phố đông đúc thay vì cảnh tượng tối tăm của phòng tắm trong khách sạn, trông không khác gì bối cảnh của một bộ phim cổ trang.
Diêu Thẩm đóng sầm cửa lại với một tiếng hét lớn, trái tim cậu đập mạnh như muốn bật khỏi lồng ngực.
Sinh vật gật đầu về phía cánh cửa đóng. "Tốt, ngươi có thể quay lại rồi."
"Quay lại đâu?" Diêu Thẩm hỏi, cảm thấy phát điên.
"U Đô," sinh vật nói, như thể điều đó là hiển nhiên với Diêu Thẩm
Cậu vắt óc cố nhớ lại tại sao cái tên này lại hơi quen thuộc.
Không phải Tân Hổ Lỗi cũng từng hỏi rằng cậu đã từng đến U Đô chưa hay sao? "Đó là đâu?" Diêu Thẩm cuối cùng cũng hỏi.
Sinh vật thở dài khó chịu, như thể Diêu Thẩm là một đứa trẻ phiền phức mà nó đã quá đủ xui xẻo để được giao nhiệm vụ trông trẻ. "Thủ đô của Địa ngục."
Cảm thấy hơi mất trí, điều đầu tiên Diêu Thẩm thốt ra là, "Địa ngục có thủ đô sao?"
Sinh vật nhìn cậu như thể cậu rất ngu ngốc. "Mọi nơi đều có thủ đô."
"Phải rồi," Diêu Thẩm nói, gật đầu một cách ngớ ngẩn.
Cậu biết rất ít về thế giới siêu nhiên. Kể từ khi Hệ thống bám chặt lấy cậu, cậu cảm thấy thế giới quan của mình bị thách thức hàng ngày và cậu bắt đầu thấy suy sụp dưới áp lực này rồi đó.
Nghĩ đến việc trước buổi thử vai cho Yến Thư Nghị, cậu vẫn còn là một người trung thành với chủ nghĩa vô thần.
Với sinh vật khủng khiếp này đang nói chuyện với cậu một cách bình tĩnh về Địa ngục -- nơi dường như có thể tiếp cận thông qua cửa phòng tắm của cậu -- Diêu Thẩm nhận ra rằng có lẽ cậu vẫn chưa tiêu hóa hết những ẩn ý thực sự của những phát hiện gần đây của mình.
"Tao cần phải nằm xuống", cậu nói với cậu bé có hàm răng cưa, cảm thấy sắp ngất xỉu.
Sinh vật đó trừng mắt nhìn cậu. "Dừng lại ngay, ta đã phải cố gắng nhìn trên máy bay xem ngươi có thể tới đó được không, nhưng khi ngươi mở cửa ra thì chẳng có gì xảy ra cả". Nó nói như thể đó phần lớn là lỗi cá nhân của Diêu Thẩm.
"Địa ngục chỉ có thể tiếp cận thông qua cửa phòng tắm sao?" Diêu Thẩm thốt lên, không thể ngăn mình hỏi những câu hỏi vớ vẩn khi lo lắng.
Sinh vật đó trừng mắt nhìn cậu. "Đi thôi", nó nói, đẩy Diêu Thẩm về phía cánh cửa đã đóng. Nó mạnh mẽ hơn nhiều so với vóc dáng nhỏ bé của mình có thể khiến người ta tin tưởng.
"Tại sao mày lại đưa tao đến đó chứ?" Diêu Thẩm hỏi, ấn gót chân vào tấm thảm sang trọng.
Cậu lại nhận được một cái nhìn trừng trừng khác đáp lại sự do dự của cậu. "Các vị vua cần nói chuyện với ngươi."
Những vị vua nào? Quỷ vương, như Tân Hổ Lỗi á. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Tân Hổ Lỗi cử mày đến à?" Diêu Thẩm hỏi sinh vật đó, cố gắng câu giờ cho mình.
Cái nhìn chằm chằm mà cậu nhận được với phản ứng trước câu hỏi của mình thù oán đến nỗi cậu tự hỏi liệu cậu có xúc phạm đến mười hai đời tổ tiên của nó không -- giả dụ như một sinh vật như nó có.
"Một con quỷ thì liên quan gì đến ta?" nó hỏi. "Ta là một con quỷ hút máu phục vụ cho các Ma Vương của Địa ngục."
Nó cười khẩy để lộ hàm răng cưa khủng khiếp của mình. "Trước đây ngươi cũng từng là một con quỷ hút máu đấy."
Diêu Thẩm bật ra một tràng cười gượng đầy lo lắng. "Một con quỷ hút máu?"
Nụ cười của sinh vật biến mất. "Không đồ ngốc, một Ma Vương."
Nụ cười lo lắng của Diêu Thẩm cũng biến mất, tan thành một cái nhếch mép hoảng loạn. Cậu thậm chí không thể nói bất cứ điều gì, chỉ phát ra tiếng khò khè khó hiểu từ trong cổ họng.
Tuy nhiên, sinh vật đó vẫn còn chưa nói hết, "Tất nhiên là ngươi đã phải rời đi và phá hỏng tất cả," nó lắc đầu, liếc nhìn Diêu Thẩm một cách khinh thường. "Ta đoán đã đến lúc ngươi phải trả giá rồi."
Danh sách chương