Đây là một hàng dấu chân nhỏ, giống như là dấu chân của một đứa nhỏ.
Dấu chân rất cạn, cộng thêm bão tuyết vẫn chưa ngừng, nên không ít dấu chân đã bị lấp đi, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra những dấu chân này đi về hướng mảnh đất trống ở phía trước.
Lữ Minh Dương nhíu mày thật chặc, cùng với Hàn Di lần theo dấu chân đi về mảnh đất trống ở giữa thôn.
Giữa đêm khuya bão tuyết mù trời, trong thôn lại xuất hiện một hàng dấu chân nhỏ, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa theo thời gian mà tính, thì loạt dấu chân này ắt là xuất hiện chưa lâu, mới vừa rồi lúc hai người mình đi qua con đường này, còn chưa xuất hiện dấu chân này.
Nhớ tới lúc nãy lần theo dấu chân thì phát hiện Ngưu Nhị Xuyên đào xác thê tử đã chết của mình lên, lén lút cõng về nhà, không biết lần này thì là ai, và sẽ phát hiện chuyện quỷ dị gì nữa đây? Hai người cẩn thận phân biệt những dấu chân gần như đã bị tuyết lấp kín, theo nó từ từ hướng về phía mảnh đất trống ở giữa thôn, nhưng dấu chân đến mảnh đất trống thì lại biến mất không còn chút dấu vết, giống như chủ nhân của dấu chân này đột nhiên tan biến ngay tại đây vậy.
Lữ Minh Dương khẽ thở dài một tiếng, bão tuyết mặc dù khiến người ta dễ dàng lưu lại dấu vết, nhưng đồng thời nó cũng có thể nhẹ nhàng xóa đi sạch sẽ toàn bộ dấu vết.
Hai người bất đắc dĩ liếc nhau một cái, đành xoay người, một lần nữa đi về hướng cuối thôn.
Lúc này là khoảng bốn năm giờ sáng, chính là thời khắc tối tăm nhất trước lúc bình minh, mặc dù có tuyết quang phảng chiếu, nhưng vẫn rất mông lung. Lữ Minh Dương và Hàn Di quay lại tiểu viện, thêm củi vào đống lửa đã sắp tắt, nghe đống lửa phát ra mấy tiếng lốp ba lốp bốp, Lữ Minh Dương vừa sưởi ấm, vừa phân tích:” Xem ra Lưu Thúy Hoa kia không phải là cương thi.”
Hàn Di vừa phủi bông tuyết dính trên y phục, vừa nói:” Ừ, ngươi nói xem dấu chân nhỏ lúc nãy có thể là ai đây?”
Lữ Minh Dương cười khổ, nói:” Nửa đêm canh ba, tuyết lại rơi dầy như vậy, một đứa trẻ có thể đi lại ở bên ngoài e rằng không chỉ đơn giản là ra ngoài nghịch ngợm rồi.”
Hàn Di liếc Lữ Minh Dương một cái, nói:” Có khi nào là con cương thi đó không?”
Lữ Minh Dương lắc đầu thở dài, nói:” Nếu đúng là nó, tôi chỉ có thể nói khẩu vị của tiểu tử này quả thật không nhỏ. Cô nghĩ thử xem, nội tạng con bò ngày hôm qua không phải là quá nhiều sao?”
Hàn Di khẽ nhíu mày, thở dài, nói:” Không nói nữa, ngày mai đi hỏi một cái, xem trong thôn dạo gần đây có tiểu hài tử nào chết hay không là biết.”
Lữ Minh Dương chà xát hai tay ở phía trên ngọn lửa, cảm thấy thân thể đã dần ấm lên, sau đó thở dài một tiếng nói:” Ok, vậy thì tiếp tục tĩnh tọa, chuyện ngày mai để ngày mai tính.”
Hàn Di nhìn Lữ Minh Dương ngưng thần, xếp chân vận khí, không khỏi cười thầm một tiếng, tiểu tử này đúng là siêng năng nha.
Nhìn những bông tuyết bên ngoài vẫn chậm rãi phiêu tán trong trời đất, cô không khỏi thầm thở dài một tiếng, trận bão tuyết này đến tột cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Bão tuyết nhất định đã phong bế ngọn núi, mặc dù dưới chân núi có viện binh của Lưu đội trưởng, nhưng nếu quả thật có chuyện khẩn cấp, chỉ sợ bọn họ trong một giờ ba khắc cũng khó mà lên được trên núi.
Nhưng càng làm cho người ta phải lo lắng chính là con cương thi đã xuống núi ngày hôm qua, hôm nay có khi nào nó lại hành động không đây?
***
Sắc trời bừng sáng, tuyết cũng đã ngừng rơi, nhưng trong thôn vẫn vô cùng im ắng, tựa hồ cả thôn đều còn đang ngủ mê chưa thức giấc.
Lữ Minh Dương đứng dậy, xoay qua xoay lại cái eo. Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng cả người lại cảm thấy tinh thần sảng khoái sức lực tràn trề, xem ra pháp môn luyện khí này của Hàn Di đúng là thứ tốt, so với ngủ còn khiến người ta cảm thấy sảng khoái hơn.
Hai người tùy ý ăn mấy thứ thực phẩm đóng gói, sau đó liền cùng nhau rời khỏi tiểu viện.
Bão tuyết rơi suốt đêm khiến cho cả ngọn núi đều biến thành một thế giới tuyết, những dấu chân lưu lại trên đường ngày hôm qua cũng đã bị bão tuyết che lấp, chỉ có một vài con chim không biết tên thỉnh thoảng đáp xuống rồi lại bay lên, trên mặt đất lưu lại mấy dấu chân nhỏ như đốt tre.
Tuyết ước chừng phải dầy đến một thước, hai người chậm rãi đạp sâu trong tuyết đi về phía bãi đất trống ở giữa thôn.
Vẫn hoàn toàn im lặng, ngoại trừ có ánh sáng, thì nơi này quả thực cũng không khác gì là đêm khuya. Ngủ ngày sau cơn bão tuyết cũng có thể coi là một loại hưởng thụ. Lữ Minh Dương âm thầm thở dài, bất chợt nghe thấy từ mảnh đất trống giữa thôn bỗng nhiên vang lên những tiếng huyên náo.
Băng qua khỏi ngã tư, lập tức thấy ở trên mảnh đất trống đó chính là mấy tiểu hài tử còn chưa đến mười tuổi ngày hôm qua, bọn chúng dùng dủ thứ công cụ để đào tuyết, cùng nhau đắp thành một người tuyết thật to.
Lữ Minh Dương và Hàn Di liếc mắt nhìn nhau, trong thôn vẫn là thứ không khí chết chóc nặng nề, tuy nhìn thấy những tiều hài tử này dậy sớm chơi đùa, ông trời đổ tuyết đoán chừng người cao hứng nhất chính là đám tiểu hài tử này rồi, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mà trong lòng Lữ Minh Dương và Hàn Di vẫn có chút hoài nghi lo lắng.
Bọn nhỏ phát hiện Lữ Minh Dương và Hàn Di, liền vội vàng ngừng tay, dần dần tụ lại cùng một chỗ, rồi cũng như hôm qua, những đôi mắt trẻ con đó lại dùng một thứ ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn chằm chằm hai người, không nói câu nào.
Lữ Minh Dương đang cố nặn ra một vẻ mặt vui vẻ, cười nói:” Các em đang làm người tuyết hả? Anh tới giúp một tay nha.”
Hắn vừa nói vừa tiến tới, thế nhưng đám hài tử lập tức vội vàng tản ra, từng đứa từng đứa chạy trở vào trong nhà của mình.
Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, nói:” Xem ra bọn nó không thích tôi, nhưng đây không phải lỗi của tôi à.”
Hàn Di lại không có chút tâm tình nào đi đùa giỡn với hắn, cô nhẹ nhíu mày nói:” Ngươi nói mấy dấu chân ngày hôm qua, có khi nào chính là của một trong những đứa nhỏ này không?”
Lữ Minh Dương hơi suy nghĩ một chút nói:” Cũng không phải không có khả năng, kích thước cái dấu chân đó hình như đúng là dấu chân của một hài tử mười tuổi. Chẳng qua phương pháp đơn giản nhất để biết...” Hắn vừa nói, vừa cúi đầu nhìn về phía mảnh đất trống đang phủ đầy tuyết.
Những dấu chân của mấy đứa nhỏ vừa rồi đạp lên tuyết vẫn còn rất rõ ràng, đối với người thường xuyên tiếp xúc với những vụ án hình sự như Lữ Minh Dương thì, so sánh dấu chân thật sự đúng là một món ngon.
Nhưng một lát sau hắn lại lắc đầu thở dài, những dấu chân này không có một dấu chân nào tương tự như dấu chân ngày hôm qua. Mặc dù đều là dấu chân của những đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi, nhưng dấu chân tối ngày hôm qua lại có vẻ nhẹ hơn một chút.
“ Hai cô cậu thành phố này thức dậy sớm ta.” Chợt một thanh âm già nua từ xa truyền đến.
Lữ Minh Dương và Hàn Di đảo mắt nhìn lại, thì thấy Ngưu tam gia ở một ngõ hẻm đầu thôn bên kia đi tới.
Ngưu tam gia vẫn mặc chiếc áo nhung dầy sờn cũ màu lam đậm, vẫn không mặc thêm áo khoác bên ngoài, vẫn không có đội thêm nón trên đầu, vẫn hơi khom người chắp tay sau lưng.
“ Tam gia sức khỏe tốt quá, mặc ít như vậy không lạnh à?” Lữ Minh Dương từ xa đã cười ha ha một tiếng nói.
“ Người sống ở trên núi, quen rồi.” Tam gia thản nhiên nói,” Bão tuyết thế này, hai cô cậu dậy sớm như vậy làm gì?”
“ A, ngắm tuyết.” Hàn Di cười nhạt nói,” Thức dậy sớm mới có thể ngắm cảnh tuyết được chứ.”
“ Có gì để ngắm sao, ngoài tuyết chỉ có tuyết, đều là trắng trắng bạc bạc, cái gì cũng không có.” Tam gia thở dài một tiếng, nói:” Cô cậu cẩn thận một chút, đường tuyết trơn trợt, mấy con mương cũng bị tuyết lấp kín, coi chừng bị ngã thì phiền đó.”
“ Ha ha, cám ơn Tam gia nhắc nhở.” Hàn Di cười một tiếng, quay đầu nói với Lữ Minh Dương:” Này, đi thôi chứ?”
Cô đi trước dẫn Lữ Minh Dương men theo đường nhỏ ven thôn đi tới. Đi qua khỏi một tảng núi đá khổng lồ, Lữ Minh Dương cười khổ nói:” Cô dẫn tôi đi tìm phiền phức gì thế, đừng nói là ngắm cảnh tuyết chứ? Đây là hoang sơn dã lĩnh đó, có cái gì mà ngắm? Ai da, thôi, đã diễn rồi thì phải diễn cho xong vậy, chúng ta tìm một chỗ khuất gió chờ một lát rồi tính đi.”
Nhưng Hàn Di lại cười nhạt nói:” Thật ra thì còn một chỗ có lẽ sẽ tra được manh mối.”
Theo như lời của Hàn Di nói thì chỗ đó rõ ràng chính là bãi tha ma rồi. Chính là khu nghĩa địa ở phía đông thôn.
Han Di dắt theo Lữ Minh Dương vòng vo một vòng lớn trên con đường mòn, lúc này mới đến được khu nghĩa địa đó. Nghĩa địa không lớn, nhưng cũng có mười mấy mộ phần, thấp thoáng ẩn hiện bên dưới lớp tuyết dầy.
Nhưng thứ đầu tiên hấp dẫn sự chú ý của hai người lại không phải những mộ phần đơn bạc kia, mà là lớp tuyết ở rìa bãi tha ma. Chỗ đó rõ ràng không được sạch sẻ, trên mặt tuyết trắng noãn có một đoạn dài màu đỏ tươi, hết sức chói mắt.
Một con bò lớn đang nằm ở đó, màu đỏ đó chính là huyết ngưu nhiễm đỏ mặt tuyết.
Lữ Minh Dương và Hàn Di không khỏi liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày thật chặc. Băng qua tuyết dầy, đi tới trước thi thể con bò, Lữ Minh Dương ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát.
Thi thể con bò cũng là bị con gì đó dùng răng và móng nhọn cắt đứt cổ họng mà chết, bụng của nó cũng bị xé ra, nội tạng cơ hồ bị ăn hết, huyết dịch cũng mất một lượng lớn, thi thể con bò đã ở trong tình trạng khô đét.
Thi thể con bò vẫn còn hơi ấm, ở một nơi bão tuyết rơi dầy đặc thế này thì có thể phán đoán, thời gian tử vong của con bò này chắc chắn là cách đây không lâu, có lẽ là thời điểm mình và Hàn Di đến nhà của Ngưu Nhị Xuyên.
Chẳng lẽ là do chủ nhân mấy dấu chân nhỏ gây nên?
Lữ Minh Dương và Hàn Di không khỏi liếc nhau lần nữa, bọn họ chợt phát hiện ở bên cạnh thi thể con bò vẫn còn một hàng dấu chân khác, một hàng dấu chân của người trưởng thành.
Hàng dấu chân này rất rõ ràng, tựa hồ là mới để lại không lâu. Dấu chân là dấu của chiếc giầy vải bông may tay cũ kỹ, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn dưới đế giầy in hằn ở trên tuyết.
Kích thước dấu giầy tựa hồ là của một nam nhân trưởng thành. Hàn Di khẽ nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ xem trong thôn đến tột cùng là ai mang loại giầy vải bông này thì người đó chính là kẻ tình nghi lớn nhất.
Cô chợt nhớ tới một người, một người mà hai người bọn họ quen thuộc nhất ở trong thôn này, chính là lão nhân tốt bụng Ngưu Tam gia kia, mới vừa rồi lúc gặp lão, chẳng phải lão đang mang một đôi giầy vải bông may tay đó sao? Hai người không khỏi nhíu mày thật chặc.
Có lẽ điểm này cũng không nói lên điều gì, nhiều nhất chỉ có thể chứng minh mới vừa rồi Ngưu Tam gia cũng có đến nơi này, hơn nữa còn thấy được xác con bò.
Nhưng thời điểm hai người ngẩng đầu lên, thì chớp mắt đã thấy được Ngưu Tam gia đang hướng về phía này đi tới, hơn nữa lão cũng không phải đi một mình, theo sau lão còn có một đám thôn dân, đám người đó còn mang theo cả gậy gộc, dao phay...
-----------------------------------
Dấu chân rất cạn, cộng thêm bão tuyết vẫn chưa ngừng, nên không ít dấu chân đã bị lấp đi, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra những dấu chân này đi về hướng mảnh đất trống ở phía trước.
Lữ Minh Dương nhíu mày thật chặc, cùng với Hàn Di lần theo dấu chân đi về mảnh đất trống ở giữa thôn.
Giữa đêm khuya bão tuyết mù trời, trong thôn lại xuất hiện một hàng dấu chân nhỏ, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa theo thời gian mà tính, thì loạt dấu chân này ắt là xuất hiện chưa lâu, mới vừa rồi lúc hai người mình đi qua con đường này, còn chưa xuất hiện dấu chân này.
Nhớ tới lúc nãy lần theo dấu chân thì phát hiện Ngưu Nhị Xuyên đào xác thê tử đã chết của mình lên, lén lút cõng về nhà, không biết lần này thì là ai, và sẽ phát hiện chuyện quỷ dị gì nữa đây? Hai người cẩn thận phân biệt những dấu chân gần như đã bị tuyết lấp kín, theo nó từ từ hướng về phía mảnh đất trống ở giữa thôn, nhưng dấu chân đến mảnh đất trống thì lại biến mất không còn chút dấu vết, giống như chủ nhân của dấu chân này đột nhiên tan biến ngay tại đây vậy.
Lữ Minh Dương khẽ thở dài một tiếng, bão tuyết mặc dù khiến người ta dễ dàng lưu lại dấu vết, nhưng đồng thời nó cũng có thể nhẹ nhàng xóa đi sạch sẽ toàn bộ dấu vết.
Hai người bất đắc dĩ liếc nhau một cái, đành xoay người, một lần nữa đi về hướng cuối thôn.
Lúc này là khoảng bốn năm giờ sáng, chính là thời khắc tối tăm nhất trước lúc bình minh, mặc dù có tuyết quang phảng chiếu, nhưng vẫn rất mông lung. Lữ Minh Dương và Hàn Di quay lại tiểu viện, thêm củi vào đống lửa đã sắp tắt, nghe đống lửa phát ra mấy tiếng lốp ba lốp bốp, Lữ Minh Dương vừa sưởi ấm, vừa phân tích:” Xem ra Lưu Thúy Hoa kia không phải là cương thi.”
Hàn Di vừa phủi bông tuyết dính trên y phục, vừa nói:” Ừ, ngươi nói xem dấu chân nhỏ lúc nãy có thể là ai đây?”
Lữ Minh Dương cười khổ, nói:” Nửa đêm canh ba, tuyết lại rơi dầy như vậy, một đứa trẻ có thể đi lại ở bên ngoài e rằng không chỉ đơn giản là ra ngoài nghịch ngợm rồi.”
Hàn Di liếc Lữ Minh Dương một cái, nói:” Có khi nào là con cương thi đó không?”
Lữ Minh Dương lắc đầu thở dài, nói:” Nếu đúng là nó, tôi chỉ có thể nói khẩu vị của tiểu tử này quả thật không nhỏ. Cô nghĩ thử xem, nội tạng con bò ngày hôm qua không phải là quá nhiều sao?”
Hàn Di khẽ nhíu mày, thở dài, nói:” Không nói nữa, ngày mai đi hỏi một cái, xem trong thôn dạo gần đây có tiểu hài tử nào chết hay không là biết.”
Lữ Minh Dương chà xát hai tay ở phía trên ngọn lửa, cảm thấy thân thể đã dần ấm lên, sau đó thở dài một tiếng nói:” Ok, vậy thì tiếp tục tĩnh tọa, chuyện ngày mai để ngày mai tính.”
Hàn Di nhìn Lữ Minh Dương ngưng thần, xếp chân vận khí, không khỏi cười thầm một tiếng, tiểu tử này đúng là siêng năng nha.
Nhìn những bông tuyết bên ngoài vẫn chậm rãi phiêu tán trong trời đất, cô không khỏi thầm thở dài một tiếng, trận bão tuyết này đến tột cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Bão tuyết nhất định đã phong bế ngọn núi, mặc dù dưới chân núi có viện binh của Lưu đội trưởng, nhưng nếu quả thật có chuyện khẩn cấp, chỉ sợ bọn họ trong một giờ ba khắc cũng khó mà lên được trên núi.
Nhưng càng làm cho người ta phải lo lắng chính là con cương thi đã xuống núi ngày hôm qua, hôm nay có khi nào nó lại hành động không đây?
***
Sắc trời bừng sáng, tuyết cũng đã ngừng rơi, nhưng trong thôn vẫn vô cùng im ắng, tựa hồ cả thôn đều còn đang ngủ mê chưa thức giấc.
Lữ Minh Dương đứng dậy, xoay qua xoay lại cái eo. Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng cả người lại cảm thấy tinh thần sảng khoái sức lực tràn trề, xem ra pháp môn luyện khí này của Hàn Di đúng là thứ tốt, so với ngủ còn khiến người ta cảm thấy sảng khoái hơn.
Hai người tùy ý ăn mấy thứ thực phẩm đóng gói, sau đó liền cùng nhau rời khỏi tiểu viện.
Bão tuyết rơi suốt đêm khiến cho cả ngọn núi đều biến thành một thế giới tuyết, những dấu chân lưu lại trên đường ngày hôm qua cũng đã bị bão tuyết che lấp, chỉ có một vài con chim không biết tên thỉnh thoảng đáp xuống rồi lại bay lên, trên mặt đất lưu lại mấy dấu chân nhỏ như đốt tre.
Tuyết ước chừng phải dầy đến một thước, hai người chậm rãi đạp sâu trong tuyết đi về phía bãi đất trống ở giữa thôn.
Vẫn hoàn toàn im lặng, ngoại trừ có ánh sáng, thì nơi này quả thực cũng không khác gì là đêm khuya. Ngủ ngày sau cơn bão tuyết cũng có thể coi là một loại hưởng thụ. Lữ Minh Dương âm thầm thở dài, bất chợt nghe thấy từ mảnh đất trống giữa thôn bỗng nhiên vang lên những tiếng huyên náo.
Băng qua khỏi ngã tư, lập tức thấy ở trên mảnh đất trống đó chính là mấy tiểu hài tử còn chưa đến mười tuổi ngày hôm qua, bọn chúng dùng dủ thứ công cụ để đào tuyết, cùng nhau đắp thành một người tuyết thật to.
Lữ Minh Dương và Hàn Di liếc mắt nhìn nhau, trong thôn vẫn là thứ không khí chết chóc nặng nề, tuy nhìn thấy những tiều hài tử này dậy sớm chơi đùa, ông trời đổ tuyết đoán chừng người cao hứng nhất chính là đám tiểu hài tử này rồi, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mà trong lòng Lữ Minh Dương và Hàn Di vẫn có chút hoài nghi lo lắng.
Bọn nhỏ phát hiện Lữ Minh Dương và Hàn Di, liền vội vàng ngừng tay, dần dần tụ lại cùng một chỗ, rồi cũng như hôm qua, những đôi mắt trẻ con đó lại dùng một thứ ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn chằm chằm hai người, không nói câu nào.
Lữ Minh Dương đang cố nặn ra một vẻ mặt vui vẻ, cười nói:” Các em đang làm người tuyết hả? Anh tới giúp một tay nha.”
Hắn vừa nói vừa tiến tới, thế nhưng đám hài tử lập tức vội vàng tản ra, từng đứa từng đứa chạy trở vào trong nhà của mình.
Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, nói:” Xem ra bọn nó không thích tôi, nhưng đây không phải lỗi của tôi à.”
Hàn Di lại không có chút tâm tình nào đi đùa giỡn với hắn, cô nhẹ nhíu mày nói:” Ngươi nói mấy dấu chân ngày hôm qua, có khi nào chính là của một trong những đứa nhỏ này không?”
Lữ Minh Dương hơi suy nghĩ một chút nói:” Cũng không phải không có khả năng, kích thước cái dấu chân đó hình như đúng là dấu chân của một hài tử mười tuổi. Chẳng qua phương pháp đơn giản nhất để biết...” Hắn vừa nói, vừa cúi đầu nhìn về phía mảnh đất trống đang phủ đầy tuyết.
Những dấu chân của mấy đứa nhỏ vừa rồi đạp lên tuyết vẫn còn rất rõ ràng, đối với người thường xuyên tiếp xúc với những vụ án hình sự như Lữ Minh Dương thì, so sánh dấu chân thật sự đúng là một món ngon.
Nhưng một lát sau hắn lại lắc đầu thở dài, những dấu chân này không có một dấu chân nào tương tự như dấu chân ngày hôm qua. Mặc dù đều là dấu chân của những đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi, nhưng dấu chân tối ngày hôm qua lại có vẻ nhẹ hơn một chút.
“ Hai cô cậu thành phố này thức dậy sớm ta.” Chợt một thanh âm già nua từ xa truyền đến.
Lữ Minh Dương và Hàn Di đảo mắt nhìn lại, thì thấy Ngưu tam gia ở một ngõ hẻm đầu thôn bên kia đi tới.
Ngưu tam gia vẫn mặc chiếc áo nhung dầy sờn cũ màu lam đậm, vẫn không mặc thêm áo khoác bên ngoài, vẫn không có đội thêm nón trên đầu, vẫn hơi khom người chắp tay sau lưng.
“ Tam gia sức khỏe tốt quá, mặc ít như vậy không lạnh à?” Lữ Minh Dương từ xa đã cười ha ha một tiếng nói.
“ Người sống ở trên núi, quen rồi.” Tam gia thản nhiên nói,” Bão tuyết thế này, hai cô cậu dậy sớm như vậy làm gì?”
“ A, ngắm tuyết.” Hàn Di cười nhạt nói,” Thức dậy sớm mới có thể ngắm cảnh tuyết được chứ.”
“ Có gì để ngắm sao, ngoài tuyết chỉ có tuyết, đều là trắng trắng bạc bạc, cái gì cũng không có.” Tam gia thở dài một tiếng, nói:” Cô cậu cẩn thận một chút, đường tuyết trơn trợt, mấy con mương cũng bị tuyết lấp kín, coi chừng bị ngã thì phiền đó.”
“ Ha ha, cám ơn Tam gia nhắc nhở.” Hàn Di cười một tiếng, quay đầu nói với Lữ Minh Dương:” Này, đi thôi chứ?”
Cô đi trước dẫn Lữ Minh Dương men theo đường nhỏ ven thôn đi tới. Đi qua khỏi một tảng núi đá khổng lồ, Lữ Minh Dương cười khổ nói:” Cô dẫn tôi đi tìm phiền phức gì thế, đừng nói là ngắm cảnh tuyết chứ? Đây là hoang sơn dã lĩnh đó, có cái gì mà ngắm? Ai da, thôi, đã diễn rồi thì phải diễn cho xong vậy, chúng ta tìm một chỗ khuất gió chờ một lát rồi tính đi.”
Nhưng Hàn Di lại cười nhạt nói:” Thật ra thì còn một chỗ có lẽ sẽ tra được manh mối.”
Theo như lời của Hàn Di nói thì chỗ đó rõ ràng chính là bãi tha ma rồi. Chính là khu nghĩa địa ở phía đông thôn.
Han Di dắt theo Lữ Minh Dương vòng vo một vòng lớn trên con đường mòn, lúc này mới đến được khu nghĩa địa đó. Nghĩa địa không lớn, nhưng cũng có mười mấy mộ phần, thấp thoáng ẩn hiện bên dưới lớp tuyết dầy.
Nhưng thứ đầu tiên hấp dẫn sự chú ý của hai người lại không phải những mộ phần đơn bạc kia, mà là lớp tuyết ở rìa bãi tha ma. Chỗ đó rõ ràng không được sạch sẻ, trên mặt tuyết trắng noãn có một đoạn dài màu đỏ tươi, hết sức chói mắt.
Một con bò lớn đang nằm ở đó, màu đỏ đó chính là huyết ngưu nhiễm đỏ mặt tuyết.
Lữ Minh Dương và Hàn Di không khỏi liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày thật chặc. Băng qua tuyết dầy, đi tới trước thi thể con bò, Lữ Minh Dương ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát.
Thi thể con bò cũng là bị con gì đó dùng răng và móng nhọn cắt đứt cổ họng mà chết, bụng của nó cũng bị xé ra, nội tạng cơ hồ bị ăn hết, huyết dịch cũng mất một lượng lớn, thi thể con bò đã ở trong tình trạng khô đét.
Thi thể con bò vẫn còn hơi ấm, ở một nơi bão tuyết rơi dầy đặc thế này thì có thể phán đoán, thời gian tử vong của con bò này chắc chắn là cách đây không lâu, có lẽ là thời điểm mình và Hàn Di đến nhà của Ngưu Nhị Xuyên.
Chẳng lẽ là do chủ nhân mấy dấu chân nhỏ gây nên?
Lữ Minh Dương và Hàn Di không khỏi liếc nhau lần nữa, bọn họ chợt phát hiện ở bên cạnh thi thể con bò vẫn còn một hàng dấu chân khác, một hàng dấu chân của người trưởng thành.
Hàng dấu chân này rất rõ ràng, tựa hồ là mới để lại không lâu. Dấu chân là dấu của chiếc giầy vải bông may tay cũ kỹ, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn dưới đế giầy in hằn ở trên tuyết.
Kích thước dấu giầy tựa hồ là của một nam nhân trưởng thành. Hàn Di khẽ nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ xem trong thôn đến tột cùng là ai mang loại giầy vải bông này thì người đó chính là kẻ tình nghi lớn nhất.
Cô chợt nhớ tới một người, một người mà hai người bọn họ quen thuộc nhất ở trong thôn này, chính là lão nhân tốt bụng Ngưu Tam gia kia, mới vừa rồi lúc gặp lão, chẳng phải lão đang mang một đôi giầy vải bông may tay đó sao? Hai người không khỏi nhíu mày thật chặc.
Có lẽ điểm này cũng không nói lên điều gì, nhiều nhất chỉ có thể chứng minh mới vừa rồi Ngưu Tam gia cũng có đến nơi này, hơn nữa còn thấy được xác con bò.
Nhưng thời điểm hai người ngẩng đầu lên, thì chớp mắt đã thấy được Ngưu Tam gia đang hướng về phía này đi tới, hơn nữa lão cũng không phải đi một mình, theo sau lão còn có một đám thôn dân, đám người đó còn mang theo cả gậy gộc, dao phay...
-----------------------------------
Danh sách chương