Chương 31: Phi đao, hựu kiến phi đao

Ảo giác!

Lữ minh Dương bỗng nhiên ý thức được một chuyện, chính là ác linh tuy không thể tiến hành khống chế những chiếc xe đã qua cải tạo đặc biệt như của mình cũng như của Hàn Di, nhưng nó lại có thể thi triển ảo giác đối với người bên trong xe.

Vừa rồi nhất định là nó chế tạo một màn ảo giác, làm cho mình và Hàn Di nghĩ là khoảng cách với chiếc Humvee còn tới mười mét, nhưng trên thực tế chiếc xe đã sát ngay trước mắt, vậy là chiếc BMW trực tiếp đâm thẳng vào chiếc Humvee!

Nhưng còn có một vấn đề, chính là bức xạ điện từ trên xe Humvee đang được kích hoạt, theo lý mà nói đám ác linh này không dám tiếp cận chỗ này mới phải, càng không cần phải nói tới chuyện chúng ở ngay đây thi triển ảo giác. Chỉ có một loại khả năng, đó chính là lần này đụng trúng cũng không phải là một con ác linh cường đại bình thường!

Lữ Minh Dương gạt máu trên trán, chỉ cảm thấy dinh dính ngón tay, một cái tròng kính đã bể nát, rạch nát chân mày, nhưng bây giờ lại không có một chút cảm giác đau đớn.

Lữ Minh Dương lồm cồm ngồi thẳng người lên, ngẩng đầu nhìn xuyên ra ngoài qua khung kính đã bể nát trước mặt, chỉ thấy đầu xe chính là đang đâm vào thân chiếc Humvee, nằm phủ phục trên nắp ca pô, hôn mê bất tỉnh, một thân đầy máu chính là Chu Đình. Bên cạnh xe còn có một thân ảnh khác, nó đang đứng nghiêm trang đối mặt với Chu Đình.

Thân ảnh kia tựa hồ rất mờ nhạt, Lữ Minh Dương nhíu mày nhắm mắt phải lại, con mắt còn lại thông qua tròng kính còn nguyên vẹn nhìn lại, rốt cục thấy rõ được hình dáng thân ảnh kia. Đây là một thiếu nữ trẻ tuổi, một thân y phục trắng toát không nhiễm một hạt bụi, nữ nhân này yên lặng đứng ở bên cạnh xe, đối diện với Chu Đình đang nằm trên nắp ca pô, một đôi tay ngọc đang thực hiện những thủ ấn biến ảo quỷ dị, tựa hồ đang tiến hành một nghi thức thần bí cổ xưa…

Lữ Minh Dương căng thẳng trong lòng, hắn nhìn bên hông của nữ tử này, đột nhiên nghĩ đến lão quỷ vừa rồi tái hiện lại quá trình tử vong có xuất hiện một nữ tử thần bí, chẳng phải đúng là nữ tử trước mắt này đó sao? Y phục tuyết trắng, dáng người tuyệt đẹp, càng đáng sợ chính là thủ ấn của cô ta, tuy Lữ Minh Dương không hiểu được ý nghĩa của những thủ ấn này, nhưng lại hoàn toàn có thể khẳng định nữ quỷ này đương nhiên không phải đang làm chuyện tốt lành gì.

Rất có thể ả đang thu hồn!

Lữ Minh Dương nhanh chóng bật người dậy, gấp gáp mở cửa xe, lại từ trên xe ngã xuống đất. Hắn bất chấp đau đớn, lại vật lộn từ dưới mặt đất đứng lên, vịn vào cửa xe hướng nữ quỷ kia phóng đi.

Bạch y nữ quỷ ngay cả đầu cũng không thèm xoay lại, chỉ là nhẹ nhàng đưa tay trái ra, hướng về phía Lữ Minh Dương, lòng bàn tay nắm chặt lại trong hư không, Lữ Minh Dương nhất thời cảm thấy đau đớn thấu tận tâm can, giống như trái tim của mình bị người ta hung hăng bóp thật mạnh, nhất thời xương cốt toàn thân rã rời, rốt cục không thể bước tới thêm bước nào nữa.

Không ngờ ở thế kỷ này còn có ác linh cường đại đến vậy, chỉ đơn giản trong hư không nắm lòng bàn tay lại một cái, đã khiến cho Lữ Minh Dương cảm thấy đau đớn như thực sự bị bóp nát trái tim vậy, điều này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi hiểu biết của Lữ Minh Dương

Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho Lữ Minh Dương cơ hồ chết đi sống lại, nhưng hắn vẫn như trước vịn vào cửa xe cắn răn chịu đựng, khoảng cách trước mắt chỉ còn có ba bước, chỉ còn có ba bước ngắn mà thôi, vốn là chỉ cần lắc mình một cái đã tới, nhưng giờ phút này lại giống như cách xa cả một ngọn núi.

Ba bước phía trước, bạch y nữ quỷ vẫn như trước đứng nghiêng trước mặt Lữ Minh Dương, một tay đưa ra giữa hư không, một tay như trước thực hiện những thủ ấn phức tạp mà quỷ dị đối với Chu Đình, Chu Đình nằm trên nắp ca pô, máu tươi trong mũi trong miệng trào ra theo từng cơn hô hấp dồn dập…

Sinh mạng đang từng chút một rời xa…

Đột nhiên, một ánh hào quang màu bạc lấp loé, thì ra là một mũi tên bạc nho nhỏ đang bắn tới, chính là Hàn Di sau khi thoát khỏi túi khí an toàn, đã nhắm thẳng bóng bạch y nữ quỷ bắn ra một tiễn.

Bạch y nữ quỷ cấp tốc phất tay đón lấy mấy mũi tên kia, nó dùng chính là tay trái, còn tay phải của nó như trước vẫn liên tục làm ra các loại thủ ấn quỷ dị trên người Chu Đình, tựa hồ loại ma chú này không thể giữa đường gián đoạn. Nhưng ả ta vừa hành động như vậy, Lữ Minh Dương cũng lập tức thoát khỏi khống chế của ả.

Một mũi tiểu tiễn này đã bị ả ta thu vào trong tay, nhưng ngay sau đó thì ả lập tức phát ra một tiếng tru chói tai, tựa hồ ả ta bắt lấy không phải là một mũi tên, mà chính là một hòn than nóng đỏ lửa vậy, ả đột nhiên vung tay, liền ném bay mũi tên đi, cùng lúc đó, Lữ Minh Dương đã lắc mình nhào đến.

Lữ Minh Dương dùng hết một tia khí lực cuối cùng lắc mình phóng tới, xô thật mạnh vào bạch y nữ quỷ, lại phát giác chính mình giống như đâm đầu vào một cây đại thụ, đối phương vậy mà không hề suy suyển, còn bản thân hắn thì bị bật trở lại té ngã dưới đất.
Nhưng rõ ràng bạch y nữ quỷ đã bị chọc giận, ả đột nhiên xoay người lại, lộ ra gương mặt cau có vì phẫn nộ nhìn Lữ Minh Dương phát ra một tiếng gầm chói tai, cùng lúc đó, một tiếng dây cung nhẹ vang lên, Hàn Di đã từ trong xe lao qua khung kính xe, đứng ở trên nắp ca pô hướng về phía bạch y nữ quỷ bắn ra một mũi tên.

Lần này tựa hồ bạch y nữ quỷ đã không còn dám lớn mật dùng tay bắt lấy mũi tên bạc nữa, nó lắc mình một cái, thân hình quỷ dị tựa hồ còn nhanh hơn cả tên bay, trong chớp mắt đã lách mình tránh thoát, bất quá thủ ấn mà ả đang thi triển với Chu Đình rốt cục đã bị gián đoạn.

Bạch y nữ quỷ đã hoàn toàn bị chọc giận rồi, ả lập tức chớp động thân hình, lần này là cấp tốc nhắm hướng Hàn Di đang đứng trên xe đánh tới.

Hàn Di sớm đã phòng bị, sau khi bắn ra nỏ tiễn cũng đã nhanh chóng lắc mình nhảy lên, nhẹ nhàng khéo léo bay lên mui xe, đồng thời cây nỏ trong tay cũng không hề chậm trễ đã lắp xong tên, lần nữa giơ nỏ lên nhắm ả nữ quỷ bắn tới.

Thân ảnh bạch y nữ quỷ càng thêm thần tốc, mũi chân của ả vừa tiếp xúc với nắp ca pô, lập tức bắn lên lần nữa, thân ảnh liền nhẹ nhàng quỷ dị đáp trở lại mặt đất. Thân hình ả vừa chạm mặt đất, lại lập tức nhảy lên, chuẩn bị bay lên mui xe.

Nhưng trong cái nháy mắt này, bỗng nhiên một đạo ngân quang bắn về phía ngực của ả, một cơn đau nhức không thể hình dung nổi khiến ả trong phút chốc thét lên một tiếng chói tai. Ả quay phắc đầu lại, phát hiện Lữ Minh Dương đang chống cùi chỏ nâng nửa người của mình lên, cặp mắt hắn đầy căm phẫn đang nhìn ả.

Vừa rồi chính là Lữ Minh Dương nhặt từ trên mặt đất lên một mũi tiểu tiễn của Hàn Di, liền lấy nó làm phi tiêu phóng thẳng về hướng bạch y nữ quỷ. Nhớ lại lúc trước tại Tam Hà thôn, Lữ Minh Dương chính là dùng một chiêu này để thu phục Lưu thúc, đáng tiếc lần này hắn đã trọng thương mất hết sức lực, chẳng những không phóng trúng đầu của ả, thậm chí mũi tên cũng không có đâm vào thân thể của ả, chỉ là sượt nhẹ qua mà thôi.

Nhưng chiêu này cũng đã cấp cho Hàn Di thêm chút thời gian, cô đã lắp xong nỏ tiễn rồi, lập tức giơ nỏ nhắm bạch y nữ quỷ bắn tới.

Bạch y nữ quỷ quay phắc đầu lại, lần này nó còn muốn lắc mình né tránh đã không kịp, ả đột nhiên giơ hai tay bảo vệ lấy mặt, nỏ tiễn lập tức bắn trúng cánh tay ả, đồng thời một thanh âm thê lương tru lên, thân hình của ả lập tức chớp động, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Hàn Di tung người từ trên mui xe nhảy xuống, một tay đỡ lấy Lữ Minh Dương lần nữa xụi lơ ngã xuống mặt đất, kêu lên:” Ngươi thế nào?”

“ Chu Đình...” Lữ Minh Dương vô lực vùng vẫy, la lên một tiếng

Hàn Di xoay người lại nhìn Chu Đình vẫn như trước nằm trên nắp ca pô, chỉ thấy cô ấy tuy mặt mũi đầu cổ đều nhuốm máu tươi, bất quá tựa hồ vẫn còn thoi thóp, cô vội vàng la lên một tiếng:” Nhanh, lập tức rời khỏi chỗ này.” Vừa nâng Lữ Minh Dương đứng dậy, vừa mở cánh cửa xe bên kia đặt hắn ngồi vào ghế sau, tiếp theo lại ôm lấy Chu Đình cũng đặt vào trong xe.

Trong khuôn viên phía sau còn ít nhất sáu con ác linh, trên xe tuy có bức xạ điện từ uy hiếp bọn nó, nhưng bạch y nữ quỷ vừa rồi lại không hề bị cái này làm tổn thương, có trời mới biết ả bỏ đi rồi có đột nhiên quay trở lại hay không? -----------------------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện