Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Trong khoảnh khắc đó, Mặc Kiều Sinh gần như cảm giác mình mất đi khả năng hô hấp. Hắn hơi hé môi, quả thực không dám tin vào mắt mình.

Bên kia suối, người đó chậm rãi bơi tới trong màn sương lượn lờ.

Hắn, nàng không phải là nam tử.

Người nọ như tinh linh trong núi, lại như bóng nước mờ ảo.

Mái tóc dài ẩm ướt như thủy tảo mềm mại, lững lờ trên mặt nước, dao động trước mặt hắn.

Nàng đưa cánh tay ngọc đính những giọt nước nhẹ nhàng sờ lên mặt Mặc Kiều Sinh.

“Kiều Sinh, xin lỗi, giấu chàng lâu như vậy.”

Sương mù ngày xưa chợt tan đi, cảnh trong mơ hòa cùng với sự thật.

Mặc Kiều Sinh cảm thấy trái tim mình chìm vào dòng nước ấm áp. Hắn ngồi phịch vào trong nước suối.

“Kiều Sinh, chàng... có thích không?” Trình Thiên Diệp hiếm khi quẫn bách thế này.

Nàng giả trang nam tử quá lâu nên khi dùng giới tính thật sự của mình đối diện với người khác, dù cho người kia là người trong lòng mình, nàng cũng là một việc khá xấu hổ.

Vì thế, tuy lời nói đã đến môi nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể nói ra được.

Dù lúc này nàng đã hạ quyết tâm nhưng nàng vẫn có chút không yên.

Lỡ như hắn không thích ta là nữ tử thì sao? Vậy phải làm sao đây? Trình Thiên Diệp khẩn trương nhìn khối lam bảo thạch trước mắt, sợ trong màu xanh tinh khiết kia xuất hiện một màu chán ghét hoặc bài xích.

Gió đêm thoang thoảng.

Bóng trăng đêm soi mình xuống nước. Một đóa hoa đào tươi đẹp đang nở rộ.

Trình Thiên Diệp mỉm cười

Nàng thở phào rồi kiễng chân lên.

Lần đầu tiên nàng được như nguyện dùng thân phận thật sự nhẹ hôn lên môi người đó.

Mặc Kiều Sinh lui một bước, bờ đá cứng ngắc chạm vào lưng hắn, nhắc nhở rằng hắn không có đường lui.

Trong chớp mắt, khoảng thời gian tàn khốc lúc nhỏ lướt qua trí óc hắn.

Năm tháng sống trong lều trại lầy lội và tan hoang, sự uy hiếp của cái đói và cái chết, liều mạng vùng vẫy trong vũng máu...

Vì điều gì mà ta có thể có được mọi thứ như bây giờ?

Trong làn nước, nữ tử kia dịu dàng mỉm cười nhìn hắn.

Thứ chủ nhân cho ta luôn nhiều hơn so với hy vọng xa vời của ta.

Tất cả đều không phải chỉ là một giấc mộng.

Nếu đây là mộng, xin cho ta mãi mãi đừng tỉnh lại.

Hắn rơi lệ.

Hắn duỗi hai tay, nâng gương mặt trắng ngần trước mắt lên.

Hắn khe khẽ khóc, liên tục rót xuống những cái hôn nhẹ nhàng.

Trình Thiên Diệp nhắm nghiền hai mắt, tùy ý Mặc Kiều Sinh dùng đôi môi ướt át và nước mắt ẩm ướt không ngừng đánh rơi trên mặt nàng.

Hắn lại khóc rồi. Hắn luôn thích khóc như vậy nhưng ta lại yêu hắn vì điều ấy.

Yêu như vậy, thích đến thế, không muốn kiềm nén.

Lúc vừa bước vào thế giới này, Trình Thiên Diệp là một nữ hài có tính cách điềm đạm, mang một chút nét nhu nhược của nữ tử. Nàng cũng từng sợ hãi mờ mịt, kỳ vọng tìm được một nơi có thể dựa vào ở dị giới nguy cơ tứ phía này.

Thế là nàng đã gặp lam bảo thạch của đời mình. Nam tử ít nói, kiên cường ẩn nhẫn nhưng lại có một trái tim mẫn cảm và yếu ớt. Trước mặt nàng, lúc nào hắn cũng khó lòng kiềm chế vành mắt đỏ hoe rồi rơi lệ.

Vì vậy, nàng cảm thấy mình nên kiên cường hơn, đứng vững vàng hơn để có thể che chở cho người mình thương.

Trong lúc vô tình, hai người dìu dắt nhau, cùng nhau đi đến ngày hôm nay.

Trình Thiên Diệp vươn tay, đè lồng ngực Mặc Kiều Sinh lại, dần dần đè hắn xuống, cho hắn nằm trên bờ cẩm thạch ấm áp.

Nàng cúi người, hôn lên những giọt nước mắt của Mặc Kiều Sinh: “Đừng khóc, Kiều Sinh. Chàng khóc như vậy sẽ làm ta nhịn không được lại muốn bắt nạt chàng.”

Nàng lặng lẽ nhặt dải lụa đen lên khỏi mặt nước, chạm vào đôi tay Mặc Kiều Sinh.

Sau khi bị hôn đến đầu óc choáng váng, Mặc Kiều Sinh chợt nhận ra hai tay của hắn đã bị dải lụa màu đen cột ở sau lưng.

“Chúa công, ta...” Mặc Kiều Sinh muốn ngồi dậy.

Trình Thiên Diệp đẩy vai hắn, ngăn cản hắn: “Kiều Sinh, chàng biết không, ta còn muốn làm rất nhiều việc. Hiện tại, ta không nghĩ đến chuyện khôi phục thân phận nữ nhi, cũng không thể chính thức ở bên chàng.”

Mặc Kiều Sinh mặt đỏ tới mang tai: “Vậy, ta có thể đợi.”

“Chàng đợi cái gì?” Trình Thiên Diệp cười. Nàng cúi người khẽ cắn vào vành tai hắn, thấp giọng nói: “Chàng đáng yêu như thế, ta cũng không muốn bắt chàng đợi, ha?”

Mặc Kiều Sinh tâm hoảng ý loạn nói không ra lời.

Giọng nói khiến người ta hồn xiêu phách lạc kia rơi vào tai hắn, xông vào hắn, đâm thẳng vào tim hắn.

“Chàng nói cho ta biết, chàng có thích không?”

Hắn không biết mình đã tỏ vẻ thế nào.

Người kia mỉm cười vui vẻ: “Lúc này, chàng có khóc cầu ta, ta cũng sẽ không buông tha cho chàng đâu.”

...

Trình Thiên Diệp ngồi bên cạnh bờ, rót cho mình một ly rượu.

Rượu thật lạnh, giảm đi nét ửng hồng trên mặt nàng.

Trăng tròn trên bầu trời xa, ánh sáng của nó rải khắp sơn tuyền.

Trên bờ đá ngọc ấm áp có một nam tử đang nằm.

Vẻ ửng hồng trên mặt hắn vẫn chưa tiêu, khóe mắt vương lệ, môi mỏng hơi hé, ngủ thật say.

Trình Thiên Diệp ngồi cạnh bờ, tự rót tự uống một mình.

Ngẫu nhiên nàng sẽ kéo chăn mỏng đắp cho hắn, giúp hắn che đậy “cảnh xuân”.

Nâng chén ngắm trăng, Trình Thiên Diệp khẽ thở dài.

Có phải ta làm hơi quá chăng?

Hắn sắp phải xuất chinh rồi, không biết còn bao lâu nữa, mới có thể lại ở cùng nhau, ta thật sự rất không nỡ.

Khi nào thì thiên hạ này mới có thể yên ổn, thực hiện được mục tiêu thật sự trong lòng ta đây?

Đến lúc đó ta cũng sẽ có thể buông xuống hết thảy gánh nặng này, ngày ngày cùng Kiều Sinh du ngoạn thưởng thức sắc màu nhân gian, sống cuộc sống tiêu dao khoái hoạt.

Thời điểm xuân canh bắt đầu.

Đại quân Tấn quốc băng qua đồng ruộng xanh miết, trùng điệp giơ cao cờ xuất chinh.

Hạ Lan Trinh dẫn ba vạn trung lộ quân. Mặc Kiều Sinh dẫn một vạn tả lộ quân. Du Đôn Tố dẫn một vạn thuỷ quân khác. Ba đường đại quân, năm vạn nhân mã, tiến thẳng về hướng Trịnh Châu.

Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương đứng trên tầng ba của nữ học quán, dựa vào lan can trông về phía xa.

“Mỗi lần Kiều Sinh xuất chinh, ngươi đều phải buồn bực hai ngày sao?” Diêu Thiên Hương huých cùi chỏ vào Trình Thiên Diệp.

Trình Thiên Diệp vịn lan can, từ trên cao nhìn xuống con đường dốc trước cổng học quán. Nàng than nhẹ một tiếng.

Vài phụ nhân trẻ tuổi mặc y phục bằng vải thô, trùm khăn trên đầu, quải gánh hoặc cầm rổ, đi dọc theo dốc đá ẩm tới đây. Họ đưa chứng minh thân phận học viên cho thủ vệ canh cửa, sau đó bước vào trong học viện.

Không bao lâu sau, ở trên sườn dốc vang lên tiếng huyên náo.

Một phụ nhân trẻ có dung mạo đoan chính đang đi trên sườn dốc, nghiêng người thoát khỏi một nam tử có dáng người ục ịch.

Nam tử kia kéo lấy bọc vải của nàng ta, ồn ào la to: “Không được đi, ngươi là một nữ nhân đã có gia đình, học nữ học gì nữa? Ai biết có phải là ở bên ngoài lăng loàn với dã nam nhân nào không chứ?”

Phụ nhân kia đỏ mặt nhỏ giọng tranh luận với gã, cuối cùng bất đắc dĩ từng bước rời đi dưới sự lôi kéo của nam nhân.

Một nữ tử mặc áo bông vải thô, trên đầu trùm một khăn thô màu xanh lam khác vừa mới đến cổng đã có một bà lão tóc bạc trắng đuổi theo sau lưng nàng ta.

Bà lão kéo lấy bọc vải của nàng ta, cởi giày của mình, xông thẳng vào người phụ nhân kia mà đánh.

“Học nữ học cái gì? Trượng phu đã chết, ngươi một không nguyện tái giá, hai không muốn ở nhà chăm con, mỗi ngày chạy ra ngoài, ngươi an tâm được sao?”

Phụ nhân kia che chở bọc vải của mình, không đánh trả, không tranh luận, mặc cho bà lão này đánh chửi.

Bà lão lôi kéo nàng ta một hồi, thấy nàng ta dầu muối không vào. Bà ta đành đặt mông ngồi phịch xuống đất, hai tay vỗ đùi, la trời gọi đất: “Con của ta ơi, con chết quá sớm rồi, để lại con vợ tồi tệ này, thêm hai đứa con nhỏ nữa, dù cho trong nhà có vài mẫu thì có tác dụng gì? Bảo nương ngươi phải sống thế nào đây.”

Phụ nhân kia thấy bà ta ngừng đánh, chậm rãi vịn tường đứng dậy, chỉnh lại mái tóc tán loạn, kéo lại vạt áo. Trong ánh mắt của mọi người, nàng ta ngẩng đầu đi vào cửa chính của học quán.

“Thật không dễ dàng gì.” Trình Thiên Diệp nhìn cảnh này, nói.

Diêu Thiên Hương đứng sóng vai với nàng: “Quả thực không dễ dàng nhưng ta cũng chỉ có thể cho các nàng một con đường này thôi. Có đi hay không, đi như thế nào, còn phải dựa vào bản thân các nàng.”

Giờ phút này, tại Hạo Kinh xa xôi, trong mật thất tối tăm, Lương Ất dâng một rương kỳ trân dị bảo đến trước mặt Trương Phức.

“Thế nào? Trương tiên sinh, con đường ánh sáng rộng thênh thang bày trước mặt ngươi, xem ngươi có đi hay không?”

Trương Phức duỗi ngón tay trắng muốt ra, chọn ra một viên minh châu cực lớn trong bảo rương. Hắn nhìn kỹ, mỉm cười nói: “Chim khôn biết chọn cành mà đậu, người khôn biết kiếm chúa mà thờ. Mặc dù thái hậu nương nương trọng đãi ta nhưng dù sao bà ta tuổi tác đã cao. Lương hoàng hậu mới là người thật sự đứng đầu hậu cung, thuần phục hoàng hậu nương nương mới là thuần phục bệ hạ, sao ta lại cự tuyệt tâm nguyện của Lương đại nhân chứ?”

Lương Ất quá đỗi vui mừng: “Từ khi tiên sinh vào Hạo Kinh, liên tiếp hiến kế cho Một Tàng thái hậu, khiến tộc Lương thị chúng ta bị rối rắm không ít.”

Trương Phức tỏ vẻ áy náy.

Lương Ất ra vẻ rộng lượng nói: “Nhưng Lương hoàng hậu chúng ta lại chẳng hề trách cứ tiên sinh, chỉ cần sau này tiên sinh có thể âm thầm nguyện trung thành với hoàng hậu nương nương thì mai sau nương nương sẽ không bạc đãi tiên sinh.”

Trương Phức cau mày, nhẹ nhàng đùa giỡn với viên minh châu trong tay: “Thật không dám dấu giếm, tuy bệ hạ và nương nương là dòng chính trong nội cung, nhưng tướng lĩnh trong quân đa số là người của gia tộc Một Tàng. Hoàng hậu nương nương muốn đoạt quyền từ tay thái hậu, e là không dễ.”

Lương Ất học dáng điệu vái lạy của người Hán: “Vì thế mới mời tiên sinh hiến vài kế.”

Lúc vị Trương Phức này đầu quân cho Một Tàng thái hậu, bọn họ còn lơ đễnh. Đến mấy tháng sau, bị ăn khổ vài lần liên tiếp từ tay thái hậu, bọn họ mới ý thức vị khách khanh người Hán này thoạt nhìn luôn cười nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng âm hiểm xảo trá.

Lương hoàng hậu hận Trương Phức đến nghiến răng nghiến lợi, âm thầm đập vỡ mấy cái chén trong cung.

Thúc phụ Lương Ký của hoàng hậu vẫn ổn trọng đôi chút, khuyên bảo hoàng hậu lung lạc hắn trước, cũng phái Lương Ất nghĩ hết biện pháp tiếp xúc với Trương Phức.

Cũng may công phu không phụ lòng người, sau biết bao hao tổn, rốt ruộc họ đã nạy được tảng đá bướng bỉnh này, nhất cử lưỡng tiện, đồng thời sắp xếp một cây đinh bên cạnh thái hậu. Lương Ất đắc ý nghĩ.

“Hôm nay xem khắp quân Tây Nhung, chỉ có tướng quân Ngôi Danh Sơn của Trịnh Châu mới có thể địch nổi Một Tàng Bùi Chân.” Trương Phức cười nhạt: “Nếu Lương bộ có thể thuyết phục ta, vậy cũng có thể thuyết phục Ngôi tướng quân. Chẳng phải hoàng hậu nương nương sẽ có lực chống lại thái hậu sao?”

Lương Ất vỗ tay tán thưởng: “Một câu của Trương tiên sinh thật sự đã nói rõ suy nghĩ của ta. Lúc trước quân ta vây khốn Biện Châu, ta cũng từng theo quân xuất chinh, rất bội phục binh pháp mưu lược của Ngôi tướng quân.”

“Đáng tiếc là, bất luận ta cố gắng thế nào, Ngôi tướng quân đều chỉ bảo trì trung lập, không muốn ngả theo hoàng hậu nương nương.”

Trương Phức cười khẽ.

Lương Ất không hiểu: “Tiên sinh, vì sao lại cười?”

Trương Phức khép hai tay giấu vào tay áo, nghiêng người tựa vào thành ghế, nói: “Ta cười đại nhân ngài quá ngay thẳng rồi. Ngôi tướng quân ở Trịnh Châu xa xôi, nơi này là Hạo Kinh, chỉ cần chúng ta thả ra lời đồn đãi, làm cho đại thần trong triều cảm thấy Ngôi tướng quân thân cận với hoàng hậu nương nương. Mặt khác thỉnh nương nương lúc nào đó cố tìm cớ, ban tài vật khao tướng sĩ Trịnh Châu. Một Tàng thái hậu tự nhiên sẽ cảm thấy Ngôi tướng quân ngả về phe hoàng hậu nương nương.”

“Như vậy cũng được sao?” Lương Ất khó hiểu nói: “Nhưng trên thực tế Ngôi tướng quân vẫn không cho chúng ta sở dụng mà.”

“Chỉ cần thái hậu có chỗ nghi kỵ với hắn, dĩ nhiên sẽ không trọng dụng hắn nữa. Hắn đã bị thái hậu nghi kỵ, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đầu nhập vào hoàng hậu thôi, không phải sao?”

“Đúng vậy! Diệu kế, diệu kế!” Lương Ất vô cùng vui mừng, vội vã chắp tay cáo từ rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện