“ Dạ ! Vậy Thái Hậu ót nhất cũng phải giới thiệu tên cho Mị Nhi chứ !”
“ Mị nhi đừng gọi ta như vậy! Gọi bà bà đi !” Bà cự nhiên thích Mị nhi gọi mình là bà bà hơn, gọi là thái hậu kiểu gì cũng không quen được.
“ Ân ! bà bà”
Phác Thái Ninh cười híp mắt “ Người mặc long bào tên là Phong Bắc Hàn, người mặc hắc bào là Phong Nhã Đạm, còn người mặc bạch y là Phong Thương. Nào bây giờ Mị nhi đoán đi”
Lâm Ám Mị nhún vai: “ Phong Bắc Hàn là hoàng đế, Phong Nhã Đạm là vương gia còn Phong Thương là hoàng tử”
“Ân, Mị nhi thật giỏi, vậy còn một tiểu quận chúa nữa, Mị Nhi có biết là ai không”
Lâm Ám Mị méo miệng, gia phả nhà bà bà ta biết sao được a~
“ Không biết” Lâm Ám Mị thành thật cất tiếng.
Phác Thái Ninh ôn hoà nói : “ Đó chính là con đấy, Mị Nhi ! Con sẽ vào trong cung sống với ai gia”
Nghe xong câu nói của thái hậu Phác Thái Ninh cả bốn người bên cạnh ngạc nhiên đồng thanh hét lên : “ cái gì ???”
Phác Thái Ninh bĩu môi : “ Mấy đứa gia hoả các ngươi, kêu cái gì? Mị nhi đã ở với ai gia từ nhỏ đến giờ nó cũng là con cháu của ai gia rồi!”
Lâm Ám Mị nghe được lời vừa nãy của Phác Thái Ninh lòng đột nhiên có một dòng ấm áp chảy qua. Từ nhỏ nàng đã bị “ người đó” mang đến tổ chức để huấn luyện trở thành sát thủ. Đau đớn, đói khát, thống khổ nào thể kể xiết. Lâu dần những cảm giác đó trở thành bạn nàng. Đau đớn cho nàng biết nàng vẫn còn sống, đói khát nói cho nàng rằng cơ thể đầy thương tích của nàng vẫn còn hoạt động, thống khổ làm cho nàng không mất đi cảm xúc.
Thân thể Lâm Ám Mị toát ra vẻ cô tịch, ưu thương, trong mắt còn xen lẫn nỗi lòng khó nói lại khiến cho mọi người chấn kinh một trận. Thử hỏi sao một đứa trẻ tám tuổi như nàng lại có một cỗ tang thương như vậy ? Thật là khiến cho người ta xót lòng, hận không thể đem nàng vào lòng hảo hảo an ủi nàng một phen. Nhưng … rốt cuộc đứa bé này đã trải qua những gì? Một cỗ đau thương bao quanh không khí đột nhiên bị tiếng nói trong trẻo của Lâm Ám Mị đập vỡ: “ Bà bà, cảm ơn bà vì đã cho con một gia đình. Mị nhi rất rất yêu bà bà.” Vừa nói Lâm Ám mị vừa ôm chặt lấy Phác Thái Ninh.
Phác Thái Ninh thấy hành động bất ngờ của Lâm Ám Mị cũng không làm gì nhiều chỉ mỉm cười nhẹ vuốt lấy mái tóc mượt mà của Ám Mị nói : “ nha đầu ngốc! Bà bà cũng rất rất yêu con”
“ Mị nhi đừng gọi ta như vậy! Gọi bà bà đi !” Bà cự nhiên thích Mị nhi gọi mình là bà bà hơn, gọi là thái hậu kiểu gì cũng không quen được.
“ Ân ! bà bà”
Phác Thái Ninh cười híp mắt “ Người mặc long bào tên là Phong Bắc Hàn, người mặc hắc bào là Phong Nhã Đạm, còn người mặc bạch y là Phong Thương. Nào bây giờ Mị nhi đoán đi”
Lâm Ám Mị nhún vai: “ Phong Bắc Hàn là hoàng đế, Phong Nhã Đạm là vương gia còn Phong Thương là hoàng tử”
“Ân, Mị nhi thật giỏi, vậy còn một tiểu quận chúa nữa, Mị Nhi có biết là ai không”
Lâm Ám Mị méo miệng, gia phả nhà bà bà ta biết sao được a~
“ Không biết” Lâm Ám Mị thành thật cất tiếng.
Phác Thái Ninh ôn hoà nói : “ Đó chính là con đấy, Mị Nhi ! Con sẽ vào trong cung sống với ai gia”
Nghe xong câu nói của thái hậu Phác Thái Ninh cả bốn người bên cạnh ngạc nhiên đồng thanh hét lên : “ cái gì ???”
Phác Thái Ninh bĩu môi : “ Mấy đứa gia hoả các ngươi, kêu cái gì? Mị nhi đã ở với ai gia từ nhỏ đến giờ nó cũng là con cháu của ai gia rồi!”
Lâm Ám Mị nghe được lời vừa nãy của Phác Thái Ninh lòng đột nhiên có một dòng ấm áp chảy qua. Từ nhỏ nàng đã bị “ người đó” mang đến tổ chức để huấn luyện trở thành sát thủ. Đau đớn, đói khát, thống khổ nào thể kể xiết. Lâu dần những cảm giác đó trở thành bạn nàng. Đau đớn cho nàng biết nàng vẫn còn sống, đói khát nói cho nàng rằng cơ thể đầy thương tích của nàng vẫn còn hoạt động, thống khổ làm cho nàng không mất đi cảm xúc.
Thân thể Lâm Ám Mị toát ra vẻ cô tịch, ưu thương, trong mắt còn xen lẫn nỗi lòng khó nói lại khiến cho mọi người chấn kinh một trận. Thử hỏi sao một đứa trẻ tám tuổi như nàng lại có một cỗ tang thương như vậy ? Thật là khiến cho người ta xót lòng, hận không thể đem nàng vào lòng hảo hảo an ủi nàng một phen. Nhưng … rốt cuộc đứa bé này đã trải qua những gì? Một cỗ đau thương bao quanh không khí đột nhiên bị tiếng nói trong trẻo của Lâm Ám Mị đập vỡ: “ Bà bà, cảm ơn bà vì đã cho con một gia đình. Mị nhi rất rất yêu bà bà.” Vừa nói Lâm Ám mị vừa ôm chặt lấy Phác Thái Ninh.
Phác Thái Ninh thấy hành động bất ngờ của Lâm Ám Mị cũng không làm gì nhiều chỉ mỉm cười nhẹ vuốt lấy mái tóc mượt mà của Ám Mị nói : “ nha đầu ngốc! Bà bà cũng rất rất yêu con”
Danh sách chương