Sân chơi của những thiên thần nhỏ
Ngày hôm ấy, trời sáng mây trong, nắng ấm gió mát, hoa thơm chim hót.
Một Nhân Duyên Tư nào đó đang bế một bé gái trên tay, bước tới trước căn nhà gỗ trên núi tiên nào đó.
"Mặt than, tiểu Phán Phán đâu rồi? Ta mang con đến thăm các ngươi này!" Tiên Quân đại nhân đứng trước lan can trúc vàng được dựng ngoài căn nhà, hô to vào bên trong. Ngay sau đó có tiếng cửa mở vang lên tiếng 'két', người trong nhà đi ra: "Đến đúng lúc đấy Tư Đồ Ngu, ta vừa mang rượu ngon từ Minh Giới về, cùng uống vài chén đi." Một hoàng sam nữ tử mở cửa nhìn thấy Tiên Quân, nhướng mày tươi cười.
Hiện giờ Tư Đồ Ngu không cảm thấy quá hứng thú với rượu ngon từ Minh Giới, mặc dù trước đây nàng đã từng rất thèm muốn nó. Nàng đi vào, thò đầu thăm dò, hỏi: "Mặt than nhà ngươi đâu rồi?"
"Mấy ngày Minh Minh bận rộn, ta mang con gái lên núi chơi một chút." Hoàng sam Phán Quan nói xong, nàng cười mỉm quay đầu, vẫy tay nói: "Linh Linh à, qua đây." Tiếp đó, một tiểu cô nương mặc váy màu lam nhạt từ từ đi ra, da dẻ trắng nõn, dung mạo xinh xắn, là một tiểu mỹ nhân. Nhưng thần thái của bé thì lại rất giống mẫu thân thứ hai, lạnh lùng kiêu ngạo, tuy tuổi còn nhỏ nhưng nhìn rất kiên cường.
Tư Đồ Ngu híp mắt cười, quan sát bé gái kia xong thì thả con gái mình xuống, xoa đầu bé, ôn nhu nói: "Này con, gọi dì Giản đi."
Đứa bé ngẩng đầu nhìn... tiểu cô nương đứng cạnh hoàng sam nữ tử, hấp háy mắt: "Dì Giản."
Hai mẫu thân đồng thời cứng đờ cả người.
Tư Đồ Ngu phì cười: "Khì, đứa trẻ này hơi ngơ ngơ." Nàng xoa xoa mặt con gái, cảm xúc trơn nhẵn mềm mịn khiến người khác không nỡ buông tay. Nhào nặn đã chán chê, nàng chỉ tay về phía Phán Quan đại nhân đang che trán trước mặt: "Đây mới là dì Giản của con."
"À... Dì Giản." Tiểu cô nương gãi gãi gáy, cười rộ lên. Phần má lộ ra hai cái lúm đồng tiền dễ thương, đôi mắt to híp lại thành một đường thẳng. Nháy mắt hoàng sam Phán Quan ngẩn ngơ, không khỏi cảm thán: "Đáng yêu quá!!"
Hai đứa con gái nhà Tư Đồ Ngu đều cực kỳ khả ái, gái lớn thì thích làm nũng, hay dính người, gái nhỏ lại ngoan ngoãn. "Bé ngoan." Nàng gật đầu, vỗ nhẹ vai con mình, nói: "Nào, Linh Linh, gọi mẹ nuôi đi con."
"Cha nuôi." Tiểu Ân Linh liếc nhìn Tư Đồ Ngu, khẽ phun ra hai chữ.
Sắc mặt Tư Đồ Ngu tối sầm, nàng bĩu môi, tủi thân. Con gái gọi nàng là 'ba ba' cũng đành chấp nhận, nhưng vì sao đã mấy năm rồi mà tiểu Ân Linh vẫn không chịu thay đổi xưng hô vậy... Mặc dù nước mắt đã chảy ngược thành sông, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ tươi cười hiền hòa: "Đứa trẻ này càng ngày càng giống A Nguyệt, dịu dàng khéo léo."
"Doãn Nhi nhà ngươi cũng rất hoạt bát đáng yêu, hệt như ngươi vậy." Giản liếc mắt nhìn tiểu cô nương ngốc nghếch bên kia.
"Cái gì mà nhà ngươi với không nhà ngươi, người một nhà cả mà." Tiên Quân đại nhân cười hệt như bà mai.
Phán Quan đại nhân bí hiểm lại gần: "Ôi chao, Tư Đồ Ngu à, tiên tử nhà ngươi có đồng ý chuyện này không đó?"
"Bản tiên ta đều luôn làm chủ." Tư Đồ Ngu nhíu mày, đắc ý. "Còn ngươi..."
"Minh Minh cũng rất nghe lời ta."
"Á há há há há há." Hai vị đại nhân đồng thời cười nham hiểm, giống như vừa thành công một cuộc giao dịch nào đó. Hai đứa trẻ bên dưới đồng thời rùng mình, tiểu Doãn Nhi ban đầu không hiểu người lớn nói gì, bé nghi hoặc kéo vạt áo Tư Đồ Ngu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn định mở miệng hỏi, kết quả là nhìn thấy đại nhân nhà mình nhe cả hàm răng chói lóa ra trước mặt bé... khiến bé hơi sợ hãi.
Sau đó tiểu Doãn Nhi bị đẩy đến bên người một tiểu cô nương đoan chính lễ độ khác.
"Con à, đây là lão bà tương lai của con đó." Tư Đồ Ngu chỉ tay vào tiểu Ân Linh, giải thích cho con gái mình, tiếp theo lại quay đầu nhìn Giản: "Phải rồi, lát nữa Tương Tương cũng sẽ dắt con nàng ấy qua đây đấy."
"Tốt lắm, ta chưa thấy mặt con gái nhà nàng ấy, cũng lâu rồi chúng ta không tụ tập chè chén." Hoàng sam Phán Quan vui vẻ vỗ tay, rồi lại như nhớ đến điều gì, nàng hơi cau mày. "Chỉ còn mỗi Diêm U là đơn thân lẻ bóng."
"Đúng vậy, còn có một cực phẩm mỹ nữ khác cũng lớn tuổi, vẫn đơn thân, không chịu gả mà cũng không muốn lập gia đình." Tư Đồ Ngu lắc đầu. "Ôi chao, nếu dây tơ hồng của bản tiên có tác dụng với hai nàng kia thì tốt rồi."
"Cứ kệ vấn đề giữa nàng ấy với Mạnh Vãn Yên đi, vạn sự tùy duyên." Phán Quan đại nhân khôi phục nụ cười, nói: "Ngươi theo ta vào nhà chuẩn bị rượu với thức ăn đi."
"Được, cùng làm vài món sở trường nào." Hai vị đại nhân vừa cười vừa nói đi vào trong nhà, để lại hai đứa trẻ xinh xắn đứng ngoài cửa trừng mắt nhìn nhau.
"Hứ!" Tiểu cô nương mặc váy xanh hất mặt sang một bên, có chút ngạo mạn nói: "Bổn cung sẽ không gả cho ngươi đâu."
"Tỷ tỷ dữ quá à..." Bé con nào đó sững sờ trong chốc lát, sau đó trề môi, đôi mắt to tròn loang loáng sóng gợn, nhìn thật đáng thương, giống như một chú cún con tai dựng vậy. Tiểu Ân Linh liếc thấy, trong lòng chợt 'hự' một cái, dường như còn có chút thương hại, nhưng vẫn nghiêm mặt: "Bổn cung chỉ thích kiểu người tuấn mỹ hào hiệp... giống... giống như Tư Đồ Ngu thôi."
"Ba ta sẽ không thích ngươi đâu." Tiểu Doãn Nhi nghe thấy có người nói thích ba ba mình, tiểu vũ trụ chợt bạo phát, dáng vẻ đáng yêu biến mất, thay vào đó là trợn mắt: "Ba chỉ thích mỗi mẹ ta thôi."
"Ta có nói thích ba ngươi đâu." Thân là quân chủ tương lai của Phong Lâm, lần đầu tiên bị người khác quát mình, tiểu Ân Linh sầm mặt, tiến lên trước một bước, duỗi cánh tay bé nhỏ nắm lấy cổ áo trắng tinh của đối phương. "Ngươi dám rống ta?"
"Ngươi... ngươi muốn gì?" Tiểu Doãn Nhi bị ánh mắt người nọ dọa sợ đến mức biến về lại nguyên hình, lắp bắp nói: "Ta... ta là phu quân tương lai của ngươi, ngươi không được làm đau ta."
"Bổn cung nói: Không gả cho ngươi!" Tiểu mỹ nhân vỗ vỗ trán, cố gắng duy trì dáng vẻ đứng đắn.
Tiểu Doãn Nhi nghe vậy càng thêm sợ hãi, hít hít mũi, nhỏ giọng nói: "Ngươi... chúng ta là trẻ con, phải ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ. Dì Giản đã đồng ý gả ngươi cho ta..."
"Ta nói không lấy chồng là không lấy chồng." Gân trán Tiểu Ân Linh dần lồi ra.
"Sao ngươi rắc rối vậy?" Lúc này Doãn Nhi bắt đầu như sắp khóc, đột nhiên nóng nảy nhào lên, vươn đầu hướng đến cái miệng nhỏ nhắn của người ta mà đánh cái chụt: "Bây giờ ngươi là người của ta rồi, gả hay không gả?"
"...Ngươi!" Mất một lúc lâu, tiểu Ân Linh mới kịp nhận ra bản thân vừa bị người khác sàm sỡ, đầu não như nổ tung.
Bé đẩy người nọ ra, vội vàng dùng mu bàn tay lau vết nước bọt dính trên miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói: "Đáng chết!" Nói xong liền dựng thẳng ngón tay niệm chú, xuất ra pháp trận nho nhỏ trước mặt người đối diện, bên trong pháp trận đang xoay tròn bay ra từng đao băng bén nhọn, phóng thẳng tới tiểu cô nương bên kia.
Đúng lúc này, một luồng sáng đỏ xé gió lao đến, nháy mắt đã đánh tan pháp trận còn rất yếu ớt. Ngay sau đó là một vị hồng y nữ tử lộng lẫy, tay ôm một tiểu cô nương váy hồng phấn nhảy xuống trong tầm mắt.
"Dì, biểu muội!" Tiểu Doãn Nhi nhận ra người vừa đến, lập tức lê hoa đái vũ chạy tới, ôm đùi hồng y nữ tử.
"Ha ha, mấy đứa muốn so tài thì nên cẩn thận chút." Mộ Dung Tương cười mị hoặc, dần chuyển ánh mắt nhìn đứa bé váy xanh. Ân Linh hơi chán nản, tự trách bản thân quá kích động, bé cắn môi, sau đó nói: "Dì Tương."
"Ừ, ngoan lắm." Mộ Dung Tương định nói thêm gì đó, đột nhiên ngửi thấy mùi rượu, ánh mắt sáng lên, hỏi: "Mẹ con và Tư Đồ Ngu đang ở trong nhà phải không?"
"Dạ." Ân Linh ngoan ngoãn gật đầu. Hồng y nữ tử đặt con gái xuống đất, sau đó gỡ tay con thú nào đó khỏi đùi mình, nét mặt rạng rỡ đi vào nhà. "Các con ngoan ngoãn chơi với nhau nhé, ta đi tìm mẹ các con đây."
"Dì, con không muốn đâu." Đứa bé nào đó ai oán gọi với đằng sau lưng hồng y nữ tử, khiếp sợ nhìn lại tiểu mỹ nhân còn đang trầm mặt. Thình lình bị em họ mình ôm lấy.
"Biểu tỷ!" Mộ Dung Tiểu Tiểu sung sướng ôm Tư Đồ Doãn Nhi, chu miệng trách cứ: "Biểu tỷ đáng ghét quá, chẳng bao giờ đến Hồ Giới thăm muội cả."
"Ta... ta không có thời gian mà." Tiểu Doãn Nhi nhớ lại năm trước đi Hồ Giới, bé bị một nhóm nữ nhân xinh đẹp bao vây, ai cũng đòi cưng nựng, nắn bóp mình. Lập tức run rẩy cả người, rụt đầu nói: "Đợi ta trở nên lớn mạnh rồi sẽ đến thăm muội."
"Trở nên lớn mạnh?" Tiểu Tiểu nghiêng đầu, bỗng cong mày, cười hệt như tiểu hồ ly được nếm mật ong. Bé nghiêng người ôm chặt cổ tiểu Doãn Nhi, ngọt ngào nói: "Biểu tỷ muốn trở nên lớn mạnh... để đến Hồ Giới cầu hôn chúng ta sao?"
Tiểu Doãn Nhi nghe vậy liền trợn mắt, ngơ ngác nói: "Hở? Ta..."
"Nàng ta sẽ không đi cầu hôn." Chưa kịp nói hết, người bên kia lạnh lùng nhìn hai bé 'nũng nịu' đã mở miệng nói hộ, giọng điệu kiên định, mang theo hàn khí rét lạnh.
Mộ Dung Tiểu Tiểu thả Tư Đồ Doãn Nhi ra, quay đầu nhìn người vừa lên tiếng. Bốn mắt chạm vào nhau, chớp mắt xẹt tia điện: "Hừ, dựa vào đâu mà ngươi nói vậy?"
"Nàng ấy là phu quân tương lai của ta." Ân Linh khẽ hất cằm, cong môi cười, vừa cao ngạo vừa quyến rũ, giọng nói ngây ngô đặc biệt khí thế, cực giống nữ vương cao cao tại thượng. Ách... khoan, vừa nãy nàng ấy nói cái gì mà... Tiểu Doãn Nhi trợn tròn mắt, bàn tay bé nhỏ run run chỉ về phía tiểu mỹ nhân: "Ta ta ta... ngươi..."
"Ta đổi ý không được sao, huống hồ chúng ta đã gần gũi xác thịt rồi." Nữ vương nào đó không chút biến sắc nói.
"Cái gì?" Tiểu cô nương mặc váy hồng phấn giậm chân, oán hận nhìn người bên cạnh. "Biểu tỷ, tỷ thật quá đáng!" Tiểu Doãn Nhi vội vàng xua tay. "Không phải, ta..."
"Ngươi muốn chối bỏ trách nhiệm hả?" Một ánh mắt đao lạnh như băng đâm tới.
"Sao ta là loại người như vậy được? Ấy không phải, ý ta là..."
"Không cần phải nói gì hết, từ hôm nay ngươi là người của bổn cung."
"--Xì, đồ hồ ly tinh thối tha, dám dụ dỗ biểu tỷ. Ta không để yên cho ngươi đâu!" Mộ Dung Tiểu Tiểu nổi giận, bé rút ra một thanh đoản kiếm đỏ rực từ trong ống tay áo, múa vài đường rồi phi thân nhảy lên.
"Hứ, bổn cung sợ ngươi chắc." Tiểu Ân Linh hừ nhẹ, triệu hồi vũ khí hình bán nguyệt của mình, nhún người nhảy theo.
Trong căn nhà gỗ, ba vị đại nhân lại không hề hay biết có ẩu đả bên ngoài...
"Hai con ong mật nhỏ, bay ra từ khóm hoa, bay bay bay..."
"A ha ha, Tư Đồ Ngu, ngươi lại thua rồi, phạt rượu!"
"Này Tương Tương, ngươi chơi xấu quá!."
"Tư Đồ Ngu nhận mệnh đi, uống nhanh coi, ha ha..."
"Lại... lại nữa đi!"
"Hắc hắc, ngươi đó, cũng từng khiến cái tên Diêm U kia thua thảm bại... Ha ha..."
"Hôm nào rủ nàng ta chơi cùng đi..."
...
——————————————————————————————
Diêm U: A Mạnh à, chúng ta cũng nên có con đi!
Mạnh Vãn Yên: Nói linh tinh gì đấy, chính văn mới đến chương mười sáu thôi.
Diêm U: (quay đầu, trang nghiêm) Tiểu Bạc à, có thể viết kịch tính một chút không? Thêm chút kích thích cùng vài tình tiết táo bạo, khuấy động nhân tâm, sau đó chuyển sang có bầu phải cưới gì gì đó...
Mạnh Vãn Yên: (vặn tai người nào đó) Đừng có mơ!
——————————————————————————————
Editor:
Chú thích cho bạn nào chưa đọc bộ Duyên tới là Lang Quân – bộ hệ liệt đầu tiên của tác giả Phong Nguyệt Bạc: Nhân vật Tư Đồ Ngu là sói tiên nước Phong Lâm, nước láng giềng của Thương Kỳ - nơi Diêm U cai quản địa ngục. Nhiệm vụ là làm ông tơ bà nguyệt, se duyên tơ hồng cho các cặp đôi yêu nhau, tên chức vụ là Nhân Duyên Tư. Tư Đồ Ngu lấy vợ là đại công chúa Hồ Giới Mộ Dung Ly Túc – tỷ tỷ Mộ Dung Tương ( gọi thân mật là Tương Tương). Họ sinh ra hai người con, con út là Mộ Dung Doãn Nhi. Vì Doãn Nhi là con lai giữa sói và hồ ly nên nguyên hình là một bé sói cute xD. Đến đây thì các bạn có thể hiểu sơ quan hệ giữa các nhân vật roài chứ? xD
Về phần vị Phán Quan họ Giản cùng con gái Ân Linh. Chắc không có liên quan gì đến phán quan Phong Vô Nhai cả (ಠ_ಠ), hình như mỗi nước có một phán quan địa ngục khác nhau hay sao ấy. Thật có lỗi, vì mình chỉ đọc qua QT nên không nắm rõ nội dung o(╥﹏╥)o, bạn nào muốn cụ thể hơn thì có thể đọc bộ Duyên tới là Lang Quân để biết thêm chi tiết nha ≧◡≦.
Suy nghĩ của tác giả:
Chúc mọi người có một ngày lễ vui vẻ!!~\(≧▽≦)/~
Lần này khách mời là các nhân vật trong Lang Quân... Hì hì, Diêm U chưa có con, đất diễn có thể bớt đi một chút rồi...