Chương 7: Phụ tử long đối chiến



Bảo Lợi Long biến thành một con đại long xinh đẹp ưu nhã, chở mọi người bay đến sân thi đấu lớn nhất. Mặc dù Long Hoàng vẫn chưa nói ra đối thủ là ai, nhưng đám người Keisy sớm đã đoán được khẳng định là Mirrodin rồi, mà thể hình của Mirrodin chừng như không khác gì một ngọn núi nhỏ, đương nhiên cũng cần một cái sân bãi lớn.

"Bảo Lợi Long, ngươi nghe ta nói, ngươi tuyệt đối không thể thua, biết không?" Keisy thực sự nghĩ không ra biện pháp để Bảo Lợi Long với tính tình trẻ con nghiêm túc thi đấu, đành nói nghiêm trọng một chút... kỳ thực, sự tình cũng thật sự rất nghiêm trọng, cậu chẳng qua là nói thật mà thôi.

Bảo Lợi Long vừa bay, vừa dùng mắt to màu hồng của nó nhìn Keisy, ánh mắt xem ra hình như rất lơ mơ.

"Bảo Lợi Long..." Keisy có chút do dự có nên nói với một đứa trẻ lời nghiêm trọng như thế, nhưng nếu Bảo Lợi Long dễ dàng từ bỏ, vậy Leola thế nhưng liền thảm rồi.

Cậu hít sâu một hơi, nói: "Nếu như ngươi thua rồi, papa ngươi sẽ chết."

Phi hành thoáng chốc trở nên siêu cấp bất ổn, may là mọi người đều sớm có dự liệu, Thanh Thanh sớm đã ngồi lên thân Liệt Diễm rồi, kỳ quái chính là Bạch Thiên giờ phút này lại không ngồi ở trên lưng Liệt Diễm, mà trên người Bảo Lợi Long đang chở chính là hai ma pháp sư biết phi hành thuật, Keisy và Mai Nam, nhưng cho dù hai người bọn họ biết bay, vẫn là sợ đến sắc mặt có chút tái nhợt.

"Vì sao papa sẽ chết? Papa sẽ không chết, Keisy gạt người!"

Đi theo câu hỏi kích động của Bảo Lợi Long, thân rồng tuyết trắng của nó cũng mãnh liệt lắc lư lên xuống trái phải, Keisy vừa cố nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn quằn quại trong dạ dày, vừa cảm khái, tiểu quỷ lại có thể biết hỏi nguyên nhân rồi, quả nhiên đã lớn, trở nên khó gạt rồi, chậc!

"Bảo Lợi Long, ngươi hôm qua có nhìn thấy bọn ta rất nỗ lực muốn giành chiến thắng đi?" Mai Nam đột nhiên mở miệng nói chuyện.

"Ta có nhìn thấy." Bảo Lợi Long dùng cổ rồng thật dài gật đầu.

"Đó là bởi vì trận thi đấu này đối với papa ngươi mà nói thật sự vô cùng vô cùng trọng yếu." Mai Nam dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói, hắn tin Bảo Lợi Long đã lớn đến có thể nói chuyện đàng hoàng với nó rồi, so với nói dối gạt nói, không bằng thẳng thắn nói rõ với nó.

"Nếu như cậu ấy thua trận thi đấu này, cậu ấy liền sẽ... trở nên không còn là cậu ấy nữa."

"Bảo Lợi Long không hiểu." Bảo Lợi Long bĩu môi, papa chính là papa, nào còn sẽ biến thành không phải papa?

"Ngươi thích Leola lạnh như băng lúc trước không?" Keisy tiếp tục hỏi: "Chính là Leola lúc các ngươi sống ở hoàng cung."

Bảo Lợi Long bĩu môi lên nói: "Không thích, cái papa đó thật hung dữ, còn sẽ đánh Bảo Lợi Long."

"Nếu như ngươi thua mất trận thi đấu này, papa ngươi sợ rằng... sẽ trở nên càng tồi tệ hơn lần đó." Keisy đột nhiên nhớ tới lời nói với Misery tối qua, cậu cũng là bởi vì không muốn nhìn thấy "Leola không phải Leola" đó, cho nên mới hạ quyết định như thế.

Bảo Lợi Long miệng mếu máo, ngữ âm đã mang theo thút thít: "Không muốn! Ta không muốn papa biến thành tồi tệ."

"Vậy thì ngươi làm ơn, nhất định phải thắng. Quyết không thể thua!" Nắm tay của Keisy nắm rất chặt, cậu kỳ thực không muốn yêu cầu Bảo Lợi Long như thế, dù sao nó vẫn còn là đứa trẻ mà thôi, hơn nữa kẻ địch nó đối mặt cũng quá cường đại rồi, chỉ là nếu không nói như thế, thì lại làm sao có thể khiến Bảo Lợi Long tâm tính trẻ con nghiêm túc lên?

"Được, Bảo Lợi Long nhất định sẽ thắng." Bảo Lợi Long nghiêm túc gật đầu.

Thấy vậy, Mai Nam và Keisy liền bắt đầu dặn dò Bảo Lợi Long nên làm sao: "Bảo Lợi Long, ngươi đem dây chuyền Long Thập Tự và ảnh chụp của mama ngươi đều mang lên, sau đó..."

Bảo Lợi Long nghiêm túc lắng nghe, vừa trả lời: "Ừ, ờ, được..."

Mới dặn dò không bao lâu, kỵ sĩ dẫn đường phía trước liền bay xuống dưới,nhanh như thế đã đến rồi? Keisy nhìn phía trước một cái, lại không có nhìn thấy bất cứ rặng núi màu đen nào, Mirrodin rốt cuộc ở đâu?

Bảo Lợi Long lại sẽ không nghĩ nhiều như thế, chỉ là bay xuống theo rồng phía trước, chậm rãi hạ xuống mặt đất, sau khi vừa hạ xuống, Keisy và Mai Nam liền thuận thế bay xuống lưng của Bảo Lợi Long, hai người nhìn ngó trái phải, thậm chí ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngẩng đến cổ cũng mỏi rồi nhưng vẫn tìm không thấy một chút bóng dáng của Hắc Long.

"Nếu như các ngươi là đang tìm kiếm Hắc Long, đừng ngại chuyển tầm nhìn về mặt đất đi."

Âm thanh ưu nhã của Long Hoàng truyền tới, thu hút chú ý của hai người, hai người cúi đầu nhìn về phía Long Hoàng, lúc này mới phát hiện bên cạnh Long Hoàng đang đứng một người nam mặc hắc y, hắn có tóc đen như bóng đêm.

Con ngươi mắt màu đỏ vốn nên là bùng cháy theo ngọn lửa bây giờ lại chỉ còn một mảnh băng tịch, nếu nhìn kỹ hơn, thấp thoáng có thể từ trên ngũ quan của hắn nhìn thấy bóng dáng của Bảo Lợi Long thiếu niên.

Lúc này, một bóng dáng từ không trung tông vào trong lòng của Keisy, lực va chạm cường đại khiến Keisy rên một tiếng, sau đó trực tiếp thân mật tiếp xúc với mặt đất.

Keisy đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, khiến Mai Nam giật mình, lúc nhìn về phía cậu, lúc này mới phát hiện, trên đầu của Keisy còn chồng lên Bảo Lợi Long biến hóa thành hình người. Chỉ thấy trên mặt Bảo Lợi Long mang theo biểu tình vô tội vừa lại biết mình phạm lỗi, sau khi nhìn Keisy, vừa lại ngẩng đầu nhìn Mai Nam.

"Ngươi cái đồ tiểu khốn kiếp này... không đúng, không nhỏ nữa, ngươi cái đồ đại khốn kiếp." Keisy nghiến răng nghiến lợi đẩy Bảo Lợi Long ra, hơi ngồi lên, vừa xoa cái ngực bị thương rất nặng của mình, vừa gào rống lên: "Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là em bé có thể làm nũng hả! Suýt nữa bị ngươi tông bẹp rồi."

Bảo Lợi Long bĩu môi, nó chỉ là "lại" quên mình đã lớn lên thôi mà.

Keisy vẻ mặt khốn khổ ho khan vài tiếng, ngẫm nghĩ nhóc con này lát nữa là phải thượng trận thi đấu, bây giờ thế nhưng không thể chọc giận tiểu tổ tông này. Cậu vội vàng cười nói: "Không sao! Không sao! Chẳng qua là tông một cái mà, Keisy ta cường tráng chịu được tông, tông một cái không sao, khụ khụ.. ặc, đây là tự sặc nước miếng thôi, ha ha ha, khụ..."

Bảo Lợi Long khó hiểu nhìn Keisy, Keisy cười thật kỳ quái, vừa cười còn vừa ho khan, cười đến mặt cũng căng đỏ rồi. Bảo Lợi Long không khỏi khôn khéo giúp vỗ lưng Keisy, chỉ là bất cẩn dùng lực quá mạnh, kết quả khiến Keisy suýt lần nữa vồ ếch, Keisy tức đến béo má của Bảo Lợi Long, dùng sức kéo sang hai bên...

"A... a, đau quá."

Bảo Lợi Long rưng rưng nước mắt kháng nghị, hai tay cũng không chịu yếu thế, dùng sức kéo má của Keisy, người sau giọng ú ớ kêu to, trên tay cũng càng dùng sức rồi.

Thanh Thanh trách móc nói: "Keisy cậu nhéo nhẹ một chút thôi, má của Bảo Lợi Long cũng đỏ lên rồi."

Keisy mắt trợn trắng, nghĩ thầm, làm sao không kêu Bảo Lợi Long kéo nhẹ một chút? Tôi cảm thấy da mặt tôi cũng sắp rớt xuống luôn rồi...

Mai Nam bất đắc dĩ nhìn một lớn một... không thể nói nhỏ rồi, miễn cưỡng nói là nửa lớn không nhỏ đi... cũng đã đến hội trường rồi, hai người này còn có thể ầm ĩ như thế, dây thần kinh đúng là thật lớn à!

"Long Hoàng bệ hạ, xin hỏi trận này ngài muốn đấu làm sao đây?" Mai Nam không biết làm sao được, đành để cho một người một rồng ở bên cạnh chơi trò kéo má, mình ra mặt để xử lý chính sự.

Long Hoàng cười lắc đầu nói: "Không có quy tắc gì, muốn biến thành hình rồng hoặc là hình người đều được, ngã xuống đất mười giây không dậy nổi, hoặc chủ động nhận thua, đều tính là thua."

"Thì ra như thế." Mai Nam miễn cưỡng cười cười, quy tắc này thế nhưng so với nhận thua với chết tốt hơn nhiều... nhưng đây có phải cũng là biểu thị Long Hoàng có nắm chắc tất thắng, cho nên căn bản không cần làm âm mưu quỷ kế gì?

"Vậy thì đầu tiên để cho hai vị tuyển thủ làm cái bắt tay hữu nghị đi." Long Hoàng đề nghị.

Mai Nam nhìn hướng Mirrodin, người sau vẫn không có biểu tình gì, hắn vội vàng hô một tiếng với hai người còn đang chơi đùa: "Bảo Lợi Long, mau tới chào hỏi với papa ngươi."

Bảo Lợi Long nhìn qua, hai má bị nhéo đến đỏ bừng, nó bĩu môi oán giận: "Không phải đâu, ông ấy là papa cũ, không phải papa."

Mặc dù trên miệng oán giận, nhưng Bảo Lợi Long vẫn ngoan ngoãn đi tới trước mặt Mirrodin, làm theo căn dặn của Mai Nam và Keisy, nhào lên phía trước một cái, kêu lớn: "Papa, con là Bảo Lợi Long nè."

Thân tình công thế, đợt đầu tiên, kêu gọi của con ruột! Ba người Keisy âm thầm ở trong lòng kêu tốt.

Lên đi! Bảo Lợi Long, dùng bộ dạng đứa con hồn nhiên đáng yêu của ngươi để đánh thức Mirrodin đi!

Đáng tiếc, Mirrodin ở lúc Bảo Lợi Long nhào tới, bước sang bên cạnh một bước, khiến cho Bảo Lợi Long nhào vào khoảng không, cả người "bịch" một tiếng, lấy tư thái bằng phẳng làm cái tiếp xúc hoàn toàn với mặt đất.

Trời ơi... Mai Nam lắc đầu, Keisy thì vùi mặt vào trong lòng bàn tay không nỡ nhìn.

"Ui... đau đau." Bảo Lợi Long vùng vẫy bò dậy, trong mắt to màu hồng tràn ngập nước mắt, nó dùng sức chớp chớp mắt, lắc lắc đầu, sau khi lắc nước mắt đi, kiên cường đứng lên.

Bảo Lợi Long kéo ra dây chuyền Long Thập Tự trên cổ mình, như thể hiến vật quý mà cầm đến trước mắt Mirrodin, nói: "Papa, papa xem! Đây là mama đó."

Mirrodin chỉ là nghiêng mắt liếc Bảo Lợi Long, không có nói cái gì.

"Còn có còn có..." Bảo Lợi Long dùng sức từ trong túi rút ra tấm ảnh chụp có phần nhăn nhúm kia: "Đây là ảnh chụp của papa và mama đó, nhưng ở giữa không phải Bảo Lợi Long."

Cùng lúc nói, tay của Bảo Lợi Long vươn ra vừa lại rút trở về, ngẩn ngơ nhìn ảnh chụp, hình như có chút kỳ quái người ở giữa ảnh chụp vì sao không phải mình, thế là vẻ mặt kỳ quái ngẩng đầu hỏi: "Papa cũ, vì sao bên trong không có Bảo Lợi Long?"

Làm tốt lắm! Bảo Lợi Long! Keisy ở trong lòng âm thầm kêu tốt, câu này thế nhưng không phải của Mai Nam và cậu dạy, không ngờ Bảo Lợi Long lại có thể biết tùy cơ ứng biến...

"Mama cũng không từ trong dây chuyền đi ra, buổi sáng sau khi gọi Bảo Lợi Long, vừa lại không nói chuyện nữa." Bảo Lợi Long bĩu môi, không ngừng phàn nàn: "Papa cũ là đồ ngốc, chẳng bế Bảo Lợi Long gì hết, lần nào cũng thoáng cái là chạy mất."

Bảo Lợi Long... Keisy, Thanh Thanh và Mai Nam đều ngây ngẩn nhìn Bảo Lợi Long đang bĩu môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, thì ra, đây không phải tùy cơ ứng biến à, mà là cảm nhận chân chính của Bảo Lợi Long. Ngẫm lại cũng phải, từ nhỏ đã bị ném ở Long Hoàng đế quốc, vừa không có mẹ cũng không có cha bầu bạn, nhất định là rất cô độc đi.

Ánh mắt của Mirrodin lóe qua một tia mềm mại, chỉ là mọi người đang bị lời của Bảo Lợi Long thu hút, không có ai chú ý đến một chút thay đổi này.

"Thật là tình cha con cảm động." Long Hoàng nhàn nhạn cười: "Chẳng qua thi đấu vẫn là phải tiếp tục, không biết cha con ôn chuyện đã đủ chưa đây?"

Mai Nam không khỏi trừng Long Hoàng một cái, hắn cũng giống như vậy chỉ có phụ thân, rất hiểu rõ tâm tình của Bảo Lợi Long, cũng bởi thế càng không thể tha thứ Long Hoàng bức bách Bảo Lợi Long và Mirrodin đánh nhau.

Nhìn Mirrodin vẫn như cũ không có biểu tình gì, Bảo Lợi Long cố lấy một tia dũng khí cuối cùng, hô lên: "Papa cũ."

Ba người Keisy đều âm thầm ở trong lòng cổ vũ Bảo Lợi Long. Mau đem mặt đáng thương vừa lại đáng yêu nhất của ngươi bày ra, để cho Mirrodin không nỡ bỏ ngươi, sau đó liền thoát khỏi thôi miên... tiếp đến chúng ta liền không chiến mà thắng, he he he! Ba người không hẹn mà cũng lộ ra thần tình vọng tưởng.

"Papa cũ..." Bảo Lợi Long ngẩng đầu nhìn Mirrodin, bĩu môi oán trách: "Papa cũ làm sao vẫn không nhận thua! Điều Keisy và Mai Nam nói, Bảo Lợi Long đều làm hết rồi, papa cũ lẽ ra phải nhận thua."

Nếu như nói Mirrodin vừa rồi đáy mắt còn lóe qua một tia dịu dàng, vậy bây giờ khẳng định đã biến mất tăm, hắn nhảy về sau một khoảng cách lớn, lạnh lùng trừng Bảo Lợi Long. Nhìn thấy ánh mắt băng lãnh như thế của Mirrodin, Bảo Lợi Long không khỏi co rụt một chút, không biết làm sao mà quay đầu nhìn ba người Keisy.

Keisy và Mai Nam bây giờ nào có biện pháp gì, nếu thân tình công thế cũng thất bại rồi, vậy ngoại trừ thượng trận chiến đấu một trận, thật sự cũng hết cách để nghĩ rồi.

"Có phải là có biện pháp khác hay không..." Mai Nam thử hỏi Keisy, hắn thực sự không quá muốn để cho Bảo Lợi Long thượng trận đánh nhau với cha ruột của mình, Bảo Lợi Long vẫn còn là đứa trẻ à, mặc dù bề ngoài thoạt nhìn khoảng mười hai, mười ba tuổi rồi, nhưng tuổi trên tâm linh lại giống như bảy, tám tuổi.

Để cho một đứa trẻ tám tuổi đi chiến đấu, đối tượng còn là cha ruột của mình, đây thực sự quá... quá tàn khốc rồi.

"Bảo Lợi Long thật quá đáng thương." Thanh Thanh mang theo chút thút thít.

Keisy kỳ thực cũng có chút do dự, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của Leola, chẳng lẽ muốn thử cũng không thử mà liền bỏ cuộc như thế này sao?

"Bảo Lợi Long, ngươi, ngươi nếu như thật sự không muốn chiến đấu..." Keisy có chút do dự nói.

Bảo Lợi Long lại mở miệng nói: "Ta đi chiến đấu đây!" Ngữ khí nói chuyện giống như thể đang nói "ta ra ngoài chơi đây".

Không nhảy một cách lưu loát giống như Mirrodin, Bảo Lợi Long vô cùng kiên định từng bước từng bước đi đến sân bãi thi đấu. Mirrodin lẳng lặng đứng thẳng, thân hình ngạo nghễ dường như không có chỗ nào sơ hở.

Keisy và Mai Nam quay đầu nhìn Bảo Lợi Long, nó hình như có chút không biết mình nên làm cái gì, một hồi gãi gãi mặt, bỗng chốc vừa lại nhìn Mirrodin, tiếp đến vừa lại hình như phát hiện trên mặt đất bên cạnh có con kiến bò qua, rồi vươn chân đi đạp người ta bẹp dẹp. Tóm lại, cả người cứ như con sâu róm, hoàn toàn không yên được.

"Tôi, tôi lo quá." Thanh Thanh nhìn Bảo Lợi Long trên sân đấu, gần như là đau lòng mà muốn xông lên đi bế nó trở về.

Mai Nam cũng nhíu mày không nói.

Keisy thì đã không nỡ nhìn mà vùi mặt vào trong lòng bàn tay, chỉ nghĩ ngàn vạn lần đừng một chiêu liền đã thua rồi...

"Vậy thì, trận đấu bắt đầu đi." Long Hoàng hôm nay tỏ ra rất là nhàn nhã, cũng không vội bắt đầu trận đấu, trận đấu sau khi tuyên bố bắt đầu, ánh mắt thậm chí cũng không nhìn về phía sân thi đấu.

Bảo Lợi Long sau khi nghe thấy đã bắt đầu, đầu óc hình như cũng không nghĩ nhiều cái gì, cái gì mà thời cơ xuất chiêu, đối thủ có khuyết điểm gì, những cái này hoàn toàn đều không ở trong cái đầu nhỏ của nó, chỉ là sau khi nghe thấy hai chữ "bắt đầu", Bảo Lợi Long liền tự nhiên phát động công kích.

Nó há mồm, một tia chớp lập tức phát ra.

Mirrodin nhảy một cái, dễ dàng né qua công kích này, tay phải thuận thế phát ra một đường quang tuyến màu đen, công thế không phải sắc bén lắm, đại khái là chỉ muốn thăm dò năng lực của Bảo Lợi Long.

"A a! Bảo Lợi Long mau tránh ra!" Thanh Thanh bưng hai má la hét, suýt nữa muốn nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp nữa.

Nhưng Bảo Lợi Long lại tránh một cách đâu ra đấy, hơn nữa còn là ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lấy cự ly nhỏ bé tránh ra, Keisy thấp thoáng cảm thấy động tác này rất quen mắt, hình như đã thấy qua ở đâu.

"Bảo Lợi Long điện hạ hình như lợi hại hơn tưởng tượng đây, không hổ là rồng có chủ nhân như Leola." Liệt Diễm lúc này cũng hóa thành hình người, đang đứng ở bên cạnh đám người Keisy.

"A! Đúng rồi, chính là rất giống Leola!" Keisy bừng tỉnh, tên sát thủ kia chẳng phải thích nhất là dùng loại phương thức khiến người khác sợ hết hồn này để né tránh sao? Thì ra Bảo Lợi Long là đang học hắn à!

"Ảnh hưởng lẫn nhau giữa rồng và chủ nhân là rất lớn." Liệt Diễm biết ba người không có rồng cũng không hiểu lắm những chuyện này, cho nên nó cũng liền bắt đầu sắm vai nhân vật thuyết minh: "Nhất là giữa Leola và Bảo Lợi Long điện hạ, bọn họ là lập khế ước rồng với nhau, cho nên ảnh hưởng giữa lẫn nhau càng sâu sắc."

"Ngươi là nói, Bảo Lợi Long có khả năng học được võ công của Leola sao?" Keisy ôm theo tâm tình mong đợi hỏi, nếu như thật là như thế, vậy trận đấu này biết đâu thật sự có hi vọng.

Liệt Diễm lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện