Chương 9: Bất sát

"Ta thua rồi? Ta thua rồi... ha ha ha!"

Long Hoàng hình như đã gần như sụp đổ rồi, nụ cười của hắn thoạt nhìn điên cuồng như thế, hoàn toàn mất đi ưu nhã và lãnh tĩnh bình thường, hắn chói giọng la hét: "Ta là thua rồi, vậy thì giết đi, ngươi tốt nhất vẫn là giết ta, nếu không, ta sẽ dùng cỗ thân thể này ẩn nấp ở xung quanh các ngươi, giết sạch từng người mà ngươi coi trọng!"

"Tốt hơn trước tiên giết từ con của chính ta, ta thấy Cappuccino không vừa mắt lâu lắm rồi, người đầu tiên chính là hắn!"

"Câm mồm! Không cho phép ngươi nói như thế!" Leola rống to, sắc mặt của hắn rất xanh mét, bởi vì hắn tin Long Hoàng là sẽ nói được làm được, đây khiến hắn cảm giác thấy sợ hãi, hắn có thể không lo lắng cho an nguy của mình, nhưng không thể để cho người mình coi trọng cũng bởi thế lâm vào nguy hiểm.

"Tiếp đến chính là Lansecy, chị gái song sinh của ngươi, sau đó là Keisy, đời sau của Gre chết tiệt, ta nhất định phải xé nát cái mồm của nó!"

"Câm mồm! Câm mồm!"

Leola không nhịn được đi lên, hơn nữa hung hăng đánh Long Hoàng mấy quyền, muốn bức hắn ngậm miệng.

"Do dự thiếu quyết đoán là không thể làm một Long Hoàng tốt, ngươi rất mau chóng sẽ hiểu thôi." Long Hoàng nhẹ nhàng nói, vết bầm trên hai má hoàn toàn không thể ngăn cản hắn tiếp tục nói chuyện: "Sau này, ngươi cũng sẽ biến thành lãnh khốc vô tình giống như ta, chỉ có vương giả lãnh khốc mới có thể dẫn dắt nhân dân của hắn leo lên địa vị vinh diệu nhất."

"Không." Leola kiên quyết cự tuyệt: "Ta không muốn vinh diệu, ta chỉ muốn để cho mọi người đều cười, cười một cách rất vui vẻ, cười một cách rất hạnh phúc, thế này đã đủ rồi!"

"Phải không? Ngươi thế nhưng thật là không có chí khí, con của ta." Long Hoàng lộ ra biểu tình khinh thường.

Leola quay đầu nhìn người khác một cái, Keisy, Bạch Thiên, Mai Nam và Thanh Thanh, mọi người đều lộ ra tươi cười, lại không có nói nửa câu, bọn họ hoàn toàn để cho Leola tự mình quyết định nên làm sao.

Nhìn thấy mọi người vô thanh ủng hộ, tâm tình của Leola bình tĩnh lại. Hắn lãnh tĩnh nói với Long Hoàng: "Bây giờ trả phụ thân Coffee cho ta, ngươi đã không thể chinh phục thế giới rồi, ông ấy đối với ngươi không còn bất cứ tác dụng nào nữa."

Thân thể của Long Hoàng cứng đờ, một hồi sau mới lộ ra nụ cười ác ý nói: "Quá muộn rồi."

"Ngươi nói cái gì?" Leola căng cứng mặt hỏi.

"Sớm ở sau khi Isanna chết đi, ý thức của Coffee sớm đã bị hủy diệt rồi, một chút cũng không còn."

"Không, không phải, ngươi gạt người." Lòng của Leola hoảng lên, hắn từng ở trong lòng hứa với Mocha, nhất định phải cứu Coffee, nếu như Coffee sớm đã bị hủy diệt hai mươi năm, vậy hắn nên làm sao đây?

"Là thật sự, nếu không tin, ngươi sờ ngực của ta, là có hai quả tim, hay là chỉ còn lại một quả tim đây?" Long Hoàng nhàn nhạt cười.

Leola run rẩy vươn tay ra, dán ở trên ngực của Long Hoàng, quả nhiên... quả nhiên chỉ có tiếng của một trái tim!

"Coffee... chết rồi sao?"

Lòng của Leola không khỏi trầm xuống... đều là bởi vì người này, đều là bởi vì hắn, hại bọn họ nhà tan cửa nát, Coffee phụ thân, Isanna mẫu thân, còn có Mocha đại ca... nếu như không xảy ra những chuyện này, bọn họ hẳn là gia đình rất hạnh phúc.

Báo thù! Nếu phụ thân đã không còn rồi, vậy tuyệt đối không thể bỏ qua cho Long Hoàng! Leola mím môi, vươn tay một cái áp chế Long Hoàng ở trên đất, tay phải bất ngờ đã rút ra Toái Ngân, Toái Ngân lấp lánh hào quang lãnh liệt như thể đang tuyên bố, chủ nhân của nó sắp lần nữa giết người.

"Coffee phụ thân, Mocha đại ca, ta sắp thay các người báo thù rồi."

Leola giơ cao Toái Ngân, nhắm chuẩn vào quả tim gây họa vạn năm kia, chỉ là nhìn khuôn mặt thuộc về Coffee, hắn vẫn là chần chừ một hồi, sau đó ý niệm báo thù lại ra sức khuếch đại trong lòng hắn, cuối cùng, ánh bạc rốt cuộc vẫn là rơi xuống...

"Dừng tay!"

Một tiếng hô từ phương xa truyền tới, nhưng Toái Ngân của Leola lại đã rơi xuống rồi, hơn nữa phát ra tiếng vang trầm muộn đặc thù khi cắm vào vật thể.

Đám người Keisy quay đầu nhìn, lại phát hiện người gọi vậy mà là Y Trụ, mà Y Vũ cũng thở hổn hển theo ở phía sau hắn.

"Không kịp rồi sao?" Sắc mặt Y Trụ tái nhợt hỏi, mắt của hắn đã liếc thấy nửa khúc đao của Toái Ngân, nửa khúc khác lại đã...

Con ngươi bạc của Leola rơi xuống nước mắt, nhỏ lên ngực không biết nên nói là của Long Hoàng hay Coffee, hắn run rẩy âm thanh nói: "Ta làm không nổi... không được! Nhất định phải giết hắn, nếu không thù của Coffee và Mocha phải làm sao đây?"

Nghe thấy lời này, Y Trụ tập trung nhìn, Toái Ngân lại có thể không cắm vào ngực của Coffee, lại là cắm ở trong bãi cỏ bên cạnh, nhưng lúc này Leola lại đã lần nữa giơ Toái Ngân lên, lần này, ánh mắt của hắn càng thêm kiên quyết, tràn ngập thù hận...

"Mau ngăn cản hắn!" Y Trụ vừa nói, vừa bước nhanh tiến lên ngăn cản Leola giết chết Long Hoàng.

"Ngươi muốn làm cái gì? Muốn giết hay không cứ để cho Leola tự mình quyết định, không liên quan chuyện của ngươi." Keisy chặn đường của Y Trụ, quát mắng hắn.

Bạch Thiên cũng giơ kiếm tiến lên chặn đường của Y Trụ.

"Không phải." Y Trụ hoảng loạn giải thích: "Hắn bây giờ không phải Leola, không, nên nói không chỉ là Leola.

"Ngươi đang nói cái gì hả?"

Keisy nghe một cách rất mơ hồ, chẳng qua không biết vì sao, trong lòng cậu đột nhiên có loại cảm giác bất an, do dự một chút, cậu vẫn là quay đầu hét lớn với Leola: "Này! Leola, anh chờ một lát, trước tiên đừng giết hắn."

Leola lại ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập ánh mắt oán hận khiến những đồng bạn cả kinh, âm thanh vô cùng oán độc mà nói: "Không! Hắn nhất định phải chết, tôi phải giết hắn, vì phụ thân và đại ca báo thù!"

Mới đầu, Keisy chỉ là cho rằng dù sao Long Hoàng cũng chạy không thoát rồi, trước tiên nghe Y Trụ nói làm sao cũng không quan hệ, nhưng ánh mắt và âm thanh của Leola bây giờ lại khiến cậu phát giác sự tình thật sự không thích hợp lắm, Leola tuyệt đối sẽ không có ánh mắt oán độc như thế.

"Ngăn cản anh ta!" Keisy không còn chặn đường Y Trụ nữa, lại hét lớn với Bạch Thiên, người sau đang bởi vì cử động quái dị của Leola mà nghi hoặc, vừa nghe thấy Keisy cũng nói như thế, hắn không chút do dự xoay người chạy về phía Leola.

"Đừng hòng ngăn cản ta." Toái Ngân trên tay Leola lần nữa nhắm vào trái tim đâm xuống...

Misery bên cạnh cũng bắt đầu cảm giác sự tình không thích hợp, một hắc cầu trọng lực ném về phía Leola, vì không có phòng bị, hắn bị đánh văng một đoạn mới rốt cuộc dừng lại, hắn chậm rãi đứng lên, lạnh lùng dò xét mọi người, ngữ khí hàm chứa phẫn nộ: "Phải không? Các người đều muốn ngăn cản ta báo thù sao? Ta không tha thứ... bất cứ người nào ngăn cản ta báo thù đều không thể tha thứ!"

Keisy lại dùng âm thanh càng vang dội rống lên: "Leola! Anh rốt cuộc làm sao vậy?"

Tiếng rống to này đơn giản có thể nói là vang tận mây xanh, nghe thấy tên của mình, Leola không khỏi ngẩn người, trong lòng đột nhiên có chút nghi hoặc, bây giờ, mình rốt cuộc là đang làm cái gì?

Lúc này, Y Trụ rốt cuộc có thể xen miệng, hắn lãnh tĩnh nói: "Hắn là bị trái tim Long Hoàng ảnh hưởng rồi."

"Ngươi nói cái gì?" Keisy đột ngột quay đầu, gần như không dám tin mà hỏi ngược lại.

Mọi người cũng đều sững sờ, nhất là chính Leola, hắn bị trái tim Long Hoàng ảnh hưởng rồi? Đây làm sao có thể? Long Hoàng đã thua rồi, hơn nữa còn ngã ở trên đất không thể động đậy...

"Tôi không biết... võ công thấp kém như thế của tôi rốt cuộc có thể giúp được gì cho thái tử." Sắc mặt của Y Trụ có chút ngượng ngùng: "Cho nên cũng chỉ đành đến thư viện hoàng gia tùy tiện tìm thử, xem xem có thể tìm ra cái gì hay không."

"Tùy tiện tìm thử? Thi đấu xong liền chưa từng nghỉ ngơi, đó cũng gọi là tùy tiện tìm thử?" Y Vũ hừ một tiếng.

"Tôi đã tìm được nhật ký của Coffee bệ hạ, giấu ở ngay trong thư viện." Y Trụ lấy ra một cuốn sách rách nát niên đại rất xưa: "Trên đó tỉ mỉ ghi lại quá trình đấu tranh của ngài ấy và trái tim Long Hoàng, thậm chí ở mặt cuối cùng còn có phân tích đối với trái tim Long Hoàng."

"Trái tim Long Hoàng, cũng không phải một quả tim chân chính."

Y Trụ bình tĩnh nói, nhưng lời nói ra lại từng câu là quả bom, nổ cho mọi người thất điên bát đảo.

"Nó chỉ là một loại tập hợp thể của oán niệm cường đại." Y Trụ nhìn Long Hoàng, bổ sung nói: "Cho nên trong cơ thể Long Hoàng chỉ có một loại tiếng trái tim, cũng không phải bởi vì Coffee bệ hạ bị hủy diệt rồi, mà là vốn chỉ có một trái tim."

"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Một lần nói rõ có được không hả?" Dự cảm không lành trong lòng Keisy càng ngày càng nặng, cậu cuống đến bất chấp mọi thứ, chỉ là muốn Y Trụ mau chóng nói cho hết.

Nghe thấy Keisy nói như thế, Y Trụ cũng trực tiếp nói: "Tối qua, Long Hoàng đã đi tìm Leola đi? Chính ở lúc đó, trái tim Long Hoàng đã không còn ở trên người Long Hoàng rồi, mà đã chuyển sang người Leola."

Cái gì!?

Mọi người trầm mặc một hồi, Keisy mới cười khan nói: "Y Trụ à, chuyện cười này không buồn cười chút nào đâu."

"Leola cũng không có ăn trái tim Long Hoàng, trái tim Long Hoàng làm sao có thể ở trên người hắn." Misery khó có thể tin hỏi, hắn lúc đó ở hiện trường, nhìn thấy một cách rõ ràng, Long Hoàng thậm chí không có chạm vào thân thể của Leola, trái tim Long Hoàng làm sao có thể sẽ di chuyển đến người của Leola rồi?

Y Trụ lắc đầu, nói: "Trái tim Long Hoàng không phải trái tim chân chính, cái nghi thức ăn tim đó chỉ là muốn để cho Long Hoàng hạ nhiệm trở nên càng yếu đuối, khiến cho trái tim Long Hoàng có thể càng nhanh chóng chiếm lĩnh thân thể mới mà thôi."

Trở nên càng yếu đuối? Misery không khỏi biến sắc, nhớ tới lời Long Hoàng tối qua nói với hắn, câu nói cảm tạ hắn khiến Leola trở nên yếu đuối kia... chẳng lẽ, vậy mà là ý đó sao?

"Đây là nói đùa đi?" Keisy có chút cảm giác hô hấp khó khăn.

Nếu như Y Trụ nói là thật, vậy trận đấu này ngay từ đầu chính là cái ngụy trang? Long Hoàng căn bản không có định muốn quang minh chính đại đánh thắng trận thi đấu này?

A... đây chính là nguyên nhân hắn hôm nay cứ luôn không quá để ý trận đấu sao? Bởi vì tối qua trái tim Long Hoàng rốt cuộc đã thành công chuyển di đến người Leola rồi, cho nên trận đấu căn bản không trọng yếu nữa? Keisy lắc lắc đầu. Không! Sẽ không là như thế, nếu như Leola vẫn là bị trái tim Long Hoàng xâm nhập rồi... nếu như là như thế, vậy, vậy, nỗ lực của Bảo Lợi Long và mọi người tính là gì?

Thấy Y Trụ một chút biểu tình đùa giỡn cũng không có, Keisy cũng nổi giận lên, hét lớn: "Ngươi đừng nói xằng nói bậy, nếu như trái tim Long Hoàng đã ở trên người Leola rồi, vậy vì sao Long Hoàng vẫn không có biến trở lại Coffee?"

"Ông ấy đã là Coffee rồi." Y Trụ lãnh tĩnh trả lời: "Chỉ là bị Y Đa Nhân khống chế mà thôi, vừa rồi tôi mới đi tìm Y Đa Nhân, dùng nắm tay và thôi miên của Y Vũ bức hắn nói ra rồi."

Lúc này, Y Vũ đứng ra, thân là đệ tử của Y Đa Nhân, hắn tự nhiên biết nên làm sao giải khai loại thôi miên lâm thời này, trừ phi là thôi miên hoàn toàn như Leola lần trước mới không có biện pháp giải khai, nhưng lần này thời gian cấp bách, tin rằng sư phụ cũng không có thời gian hạ loại thôi miên hoàn chỉnh kia.

Y Vũ lẩm bẩm niệm chú ngữ, lúc này Long Hoàng đột nhiên thống khổ ôm lấy đầu, vùng vẫy không bao lâu, đại khái cũng là bởi vì Y Đa Nhân đã bị Y Trụ chỉnh cho thê thê thảm thảm rồi, tự nhiên thôi miên cũng liền không đủ lực, cho nên dễ dàng liền bị Y Vũ giải khai rồi.

Hắn có chút ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, thần tình trên mặt không còn là Long Hoàng lãnh khốc ưu nhã nữa, hắn mang theo thần tình ngỡ ngàng nhìn trái vọng phải, vất vả lắm mới tìm được một khuôn mặt quen thuộc, hắn cao hứng kêu to: "Tiểu Mise!"

Misery cứng đờ thân thể, không dám tin đây thật sự là Coffee, hay vừa lại là Long Hoàng đang diễn trò?

"Làm sao chỉ có ngươi hả?" Biểu tình của Coffee càng thêm minh xác rồi, đó căn bản là biểu tình mơ hồ, hắn gãi mặt hỏi: "Người khác đâu? Vợ ta đâu?"

Misery có chút nghẹn lời, xem ra Coffee căn bản không nhớ Isanna đã chết rồi.

"Ông ta là Coffee sao?" Keisy thử hỏi Misery.

Misery chần chừ một hồi, nhìn ánh mắt của Coffee, đôi mắt trong suốt mà mơ hồ kia, trên mặt còn mang theo nụ cười ngô nghê có chút nghi hoặc, thậm chí ngay cả thân hình cũng không phải ngẩng đầu ưỡn ngực, không phải bộ dạng Long Hoàng ngay cả vai cũng lộ ra khí chất vương giả, mà là dáng vẻ uể oải vai rũ xuống, phần lưng hơi hơi khom... đây là Coffee, sẽ không sai! Đây là Coffee!

"Ông là Coffee." Hắn khẽ gọi, trong mắt vậy mà cảm thấy có chút ẩm ướt, hai mươi năm rồi, từ sau khi Isanna chết, liền chưa từng gặp qua Coffee chân chính nữa.

"Huh?" Coffee chớp mắt, không biết tiểu Mise gọi hắn làm cái gì, hơn nữa vừa lại không trả lời vấn đề của hắn hỏi.

Nghe thấy kêu gọi của Misery, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, nếu như nói, Coffee đã biến trở về rồi, vậy trái tim Long Hoàng chẳng phải...

"Vậy tôi thì sao?" Leola đột nhiên lên tiếng, ngỡ ngàng hỏi: "Tôi là ai?"

Tầm nhìn của Leola đảo qua mọi người ở hiện trường, cười thê lương.

"Tôi là... trái tim Long Hoàng sao?"

Hiện trường trầm mặc một hồi, mọi người đều bị tình huống nhiều lần thay đổi dọa cho không biết nên làm phản ứng gì, chỉ có thể ngây ngẩn nhìn Leola, thử ở trên mặt hắn tìm ra một chút dấu vết của trái tim Long Hoàng.

Nhưng nhìn làm sao, gã này vẫn là Leola mà! Keisy nhíu mày, trên dưới đánh giá Leola, càng nhìn càng cảm thấy gã này căn bản không có thay đổi mà! Cậu bất tri bất giác muốn đến gần một chút quan sát.

"Đừng đến gần tôi!" Leola quát lên ngăn cản, hắn ngẩng đầu nhìn Keisy, người sau kinh hãi, dừng lại bước chân.

Leola dùng ánh mắt tổn thương nói: "Tôi không muốn làm hại bất cứ người nào, nhất là các cậu..."

"Isanna, thì ra nàng ở đây à, vì sao không gọi ta?"

Lời của Leola còn chưa nói xong, Coffee đã nhào lên hắn, còn ôm chặt lấy không buông, vừa ở trên người hắn cọ tới cọ lui, vừa vui vẻ nói: "Isanna, nàng hình như có hơi gầy đi rồi đó, cơ bắp cũng không minh hiển như thế kia nữa, hì hì, trở nên dễ ôm hơn rồi."

Shit, Leola là nam đó... sắc mặt của mọi người đều trở nên cổ quái, vợ ông rốt cuộc có bao nhiêu cường tráng hả?

"Cà Phê, đó không phải vợ ông đâu!"

Misery vội vàng nhắc nhở, chỉ là hình như có chút không kịp nữa, Coffee tưởng lầm Leola là vợ mình, sớm đã ở trên mặt hắn ra sức hôn mấy cái rồi, Leola có chút sững sờ, mãi cho đến khi má của mình bị chụt mấy cái, hắn mới đột ngột hồi thần, quay đầu qua, lại đúng lúc nhìn thấy Coffee chu mỏ sắp hôn tới...

Leola giật nảy mình, thần kinh phản xạ của sát thủ lập tức chạy ra, trước khi môi của cha ruột dán lên một cách nồng thắm, một cái tát siêu cấp lớn liền vụt xuống, đánh cho Coffee ngay tại chỗ xoay mấy vòng rồi đáp xuống đất.

Leola hoảng sợ thở hổn hển một hồi, mới đột nhiên nhớ tới mình vừa rồi đã đánh cha ruột, đây... hình như không nên lắm? Hắn có chút lo lắng nhìn hướng mặt đất, lúc này mới phát hiện, Coffee vậy mà đã bò đến chân của mình rồi, còn vừa dùng má cọ cọ vào chân của Leola, vừa cảm khái: "Woa, vợ à, nàng ngay cả chân cũng trở nên thật dài thật thon, rốt cuộc là làm sao bảo dưỡng thế?"

Sắc mặt của Leola thay đổi, không nhịn được dùng một chân khác ra sức đạp xuống hắn... cú đạp này, lại có thể vẫn đạp không ra con gấu túi trên chân, ta đạp ta đạp ta đạp đạp đạp!

Misery lãnh tĩnh nói: "Leola thật không hổ là con trai của Isanna, lại có thể ngay cả phương pháp đánh Coffee cũng giống nhau, số vòng xoay tròn sau khi bị tát đều là ba vòng rưỡi, đạp người hết sức có tiết tấu, chỉ là Isanna hung hãn hơn một chút, cô ta vừa đạp đều vừa mắng "đi chết đi" gì gì đó.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện