Chương 8: Quyết đấu cấp X

"Lancelot!"

Misery bay rất nhanh ở không trung, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng, độc giác thú và chủ nhân của nó ở phía trước hình như không phát giác có người bám theo sau lưng, Misery giơ tay phải lên, không khí trên đầu độc giác thú bắt đầu vặn vẹo biến hình, độc giác thú cũng kêu hí lên một tiếng, giống như vật thể rơi tự do mà rớt xuống, xuyên qua tầng mây dày rồi biến mất tăm.

Misery cấp tốc bay xuống theo, cho đến khi hai chân lần nữa chạm ở trên mặt đất, thân ảnh cao gầy của Misery liền đứng thẳng ở trong một vùng đồng hoang, mắt kính gọng vàng lóe lên một tia sáng lạnh: "Chọc giận ta thế nhưng rất nguy hiểm đấy, Lancelot."

"Vì không để cho tên sát thủ kia nguy hại thế giới, chuyện dù có nguy hiểm ta cũng sẽ làm." Một âm thanh trầm ổn mà có nhiều sức hút vang lên ở mấy mét sau lưng Misery, còn kèm theo tiếng ngựa hí trong trẻo.

Misery ngay cả quay đầu cũng không có, chỉ là vươn tay đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, giọng điệu êm ái nói: "Lancelot, ngươi thích đi chấp hành chính nghĩa của ngươi cũng không sao cả, nhưng hà tất gì động chạm đến ta? Không chỉ Barbarise, ngay cả bạn tốt Huyết Lang của ngươi cũng đánh giá khá cao đối với Leola, ngươi vừa lại hà tất gì chọc nhiều người tức giận đây?"

"Để giữ gìn chính nghĩa, cho dù phải làm địch với toàn thế giới, ta cũng sẽ không tiếc, cho dù là Huyết Lang, ta cũng sẽ không bởi vì hắn mà tháo gỡ phong ấn của một tên sát thủ."

Lời nói và thái độ của Lancelot đều vô cùng kiên quyết, ở đáy lòng của hắn, không có bất cứ chuyện gì quan trọng hơn giữ gìn chính nghĩa và an toàn thế giới, chỉ cần có bất cứ sự vật nào có một phần ngàn vạn khả năng sẽ nguy hại đến thế giới, vậy Lancelot hắn liền có nghĩa vụ phải giảm một phần ngàn vạn tính khả năng đó về không.

Misery rốt cuộc xoay người lại, ánh mắt mang theo sự mất kiên nhẫn, nụ cười bên khóe miệng cũng biến thành cười lạnh: "Ta thế nhưng nguy hiểm hơn Leola nhiều, ngươi làm sao không đến phong ấn ta hả?"

Nghe Misery trào phúng, Lancelot chỉ là bình tĩnh rút bảo kiếm ra: "Ngươi đích xác rất nguy hiểm, so với sát thủ càng nguy hiểm."

Chẳng lẽ? Trong mắt của Misery lóe ra một tia hứng thú, hoài nghi nheo mắt hỏi: "Đừng nói... nguyên nhân chủ yếu ngươi phong ấn Leola là muốn dụ ta ra?"

"Không hẳn vậy, cũng là vì để hắn sẽ không biến thành lợi thế mạnh của Mirrodin." Cùng lúc nói câu này, quanh thân của Lancelot phát ra đấu khí màu trắng, đã sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

"Đường đường là Quang Minh kỵ sĩ rốt cuộc cũng biết giở quỷ kế rồi, chẳng qua ngươi không lo lắng vấn đề bên Long Hoàng? Đừng quên, ta thế nhưng cũng là bạn thân thiết của Long Hoàng."

Misery vừa nói, đồng thời không biến sắc mà di động bước chân, đối với thuật sĩ mà nói, cách kẻ địch càng xa thì càng tốt, nhất là khi đối thủ có loại vật cưỡi tốc độ rất nhanh như độc giác thú, hoặc là, đối mặt với sát thủ lấy tốc độ khủng bố để thắng như Leola, nhưng Lancelot đương nhiên cũng không thể không biết, chỗ yếu của thuật sĩ chính là cận chiến, khi Misery lợi dụng vấn đề Long Hoàng để trì hoãn, Lancelot không hề lãng phí một chút thời gian, thân ảnh trắng như tuyết của độc giác thú nhanh chóng áp sát Misery.

Trong lúc bảo kiếm toàn thân trắng như tuyết chém về phía Misery, giọng nói trầm thấp của Lancelot vang lên: "Ngươi cũng không phải thật lòng đi theo Long Hoàng, mặc dù ta không biết ý đồ của ngươi là gì, nhưng ta đã không chỉ một lần nhìn thấy ngươi rình mò xung quanh ở hoàng cung."

Lại có thể bị phát hiện! Sắc mặt của Misery hơi thay đổi, trong thời khắc khẩn cấp rút ma pháp trượng ra, bảo thạch lam cỡ quả trứng ngỗng ở đầu đỉnh lập tức phát tán ra một đường sáng màu lam nhàn nhạt, ngăn chặn bảo kiếm tuyết trắng của Lancelot, Misery lập tức niệm ra chú ngữ ngắn gọn, áp lực trầm trọng lập tức từ mũi kiếm truyền đến cánh tay của Lancelot, cánh tay của Lancelot sau khi run lên, đấu khí màu trắng bao quanh cánh tay và bảo kiếm, Lancelot bất chấp trọng lực ngàn cân, chuyển hướng bảo kiếm, vòng qua vòng bảo hộ màu lam nhạt, tiếp tục đâm về phía Misery.

Misery cũng biết hai chiêu này thì không ngăn được Quang Minh kỵ sĩ, tay còn lại của Misery sớm đã chuẩn bị sẵn ma pháp khác: "Phản trọng lực!"

Chiêu này lại không phải thi triển lên bảo kiếm của Lancelot, mà là hai chân của độc giác thú, dưới chân đột nhiên nhẹ hẫng nhưng Lancelot trên lưng thì lại bởi vì ma pháp của Misery mà trở nên vô cùng nặng nề, hai loại trọng lực hoàn toàn khác nhau này khiến độc giác thú không thể bảo trì thăng bằng, chân đảo một cái, độc giác thú liền té xuống đất, bạt mạng vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng tốn công vô ích.

Lancelot trên lưng độc giác thú đương nhiên cũng không thể tiếp tục ngồi trên vật cưỡi, hắn trước khi độc giác thú lảo đảo đã nhảy xuống, bảo kiếm trong tay đánh vỡ vòng bảo hộ màu lam nhạt, quyết không xem nhẹ bỏ qua cái cơ hội có thể áp sát Misery hiếm có này, đánh cho hắn có chút trở tay không kịp.

Mũi bảo kiếm rạch đứt má trái của Misery, nếu không phải Misery theo thói quen bày bố ma pháp quanh thân, sợ rằng bây giờ bảo kiếm chính là đâm xuyên qua đầu của Misery, mà không phải để lại một vết máu đơn giản như thế, vết máu này mặc dù không có đoạt đi tính mạng của Misery, nhưng lại nghiêm trọng chọc giận hắn, Misery, một thuật sĩ nguy hiểm thân là tội phạm truy nã cấp X, lại vẫn lộ diện khắp nơi trên thế giới không chút e sợ.

"Lancelot!" Trong ánh mắt xanh thẳm của Misery giống như bốc lên từng đám lửa, ma lực khổng lồ như lốc xoáy lấy Misery làm trung tâm bộc phát, mặt đất vậy mà như bị trọng áp, đầu tiên từ chỗ Misery đứng làm điểm trung tâm mà lún xuống, sau đó bắt đầu lún lan ra ngoài.

Mặt đất dưới chân Lancelot lại ngoại lệ, đấu khí màu trắng cường đại bộc phát ra, đối kháng với ma lực của Misery, mặc dù mặt đất xung quanh lõm thành một cái hình tròn lớn, nhưng mặt đất được đấu khí màu trắng của Lancelot vây bọc vẫn bảo trì mức ban đầu.

Toàn thân Misery phát tán ra ma lực hắc ám, cùng đấu khí màu trắng của Lancelot ghép thành một sự đối lập, duy nhất tương đồng là, sự mạnh mẽ của hai người thì không cần bàn cãi, hai cường giả đỉnh cấp X trên thế giới sắp triển khai một trận quyết đấu kinh thế, trận thắng thua này sẽ vĩnh viễn để lại vết tích trong lịch sử...

Rộp rộp, rộp rộp, một âm thanh quái lạ từ bên cạnh truyền đến, trên khuôn mặt nghiêm túc của hai cường giả mạnh nhất thế giới đều co giựt một cái, sau đó chầm chậm quay đầu nhìn hướng nguồn gốc âm thanh.

Ngồi ở trong lỗ tự đào, xem "phim" kèm với bánh quy, Barbarise hình như cũng cảm nhận được ánh mắt "yêu mến"của hai người, hắn ung dung nuốt bánh quy, sau đó tùy ý vẫy vẫy tay nói: "Hai người không cần để ý đến tôi đâu, cứ tiếp tục đánh đi."

Lancelot trầm mặt xuống, Misery cũng bất đắc dĩ cười khổ.

"Sao vậy? Không đánh à?" Barbarise từ trong lỗ nhảy ra, sau khi phủi phủi bụi trên mông, còn ra vẻ vô tội nói: "Thật đáng tiếc, quyết đấu của kỵ sĩ mạnh nhất và thuật sĩ mạnh nhất, vậy mà bị tôi cắt ngang rồi, sớm biết vậy đã không ăn bánh quy."

Misery mặt vô biểu tình nói: "Bớt giả điên, Barbarise, ông căn bản chính là đến khuyên can."

Lancelot nắm bảo kiếm trong tay, nhưng sau khi nhìn Misery và Barbarise, Lancelot cuối cùng không có giơ kiếm, theo như hắn biết, Barbarise hình như có năng lực thuật sĩ vô cùng đặc biệt và còn cường đại, dưới liên thủ của hai thuật sĩ này, Lancelot sợ rằng mình không chiếm được lợi thế.

"Mise lão huynh, lời này của ông thế nhưng là sai rồi, tôi chủ yếu là muốn tìm Lan huynh thương lượng."

Barbarise mỉm cười nhìn hướng Lancelot, mà người sau thì bởi vì câu này, lần nữa nổi lên lòng cảnh giới.

"Ông tìm hắn thương lượng cái gì?" Misery cũng nổi lên lòng tò mò.

"Có liên quan với vấn đề phong ấn của Leola..."

"Ta sẽ không giúp hắn tháo gỡ phong ấn." Lancelot không chờ Barbarise nói xong, lập tức nghiêm khắc cự tuyệt.

Barbarise lộ ra biểu tình không tán đồng: "Anh không giúp hắn gỡ, vậy dứt khoát giết hắn cho rồi."

"Leola vừa lại làm sao rồi?" Misery cũng nhíu mày, thằng nhóc này thật là... ngay cả mất võ công cũng không thể bớt rước chút phiền toái sao?

"Phồn Hoa Tự Cẩm đã hạ lệnh giết chết đối với hắn." Đuôi mắt Barbarise sau khi liếc thấy Lancelot biến sắc, hài lòng tiếp tục nói: "Lúc trước Hoa Hồng Đen mới đến gây phiền phức, suýt nữa tống Leola vào địa ngục, sau đó Leola vì không muốn liên lụy mọi người, cho nên..."

Barbarise đầu đuôi gốc ngọn kể ra hết sự tình xảy ra gần đây, Misery nghe vậy sững sờ, cuối cùng há hốc miệng: "Cái, cái tên này... có xui tám kiếp cũng không khoa trương như thế chứ? Tự mình chạy vào lôi tháp hắc ám? Đó chẳng phải là tổng bộ của Phồn Hoa Tự Cẩm sao!"

Barbarise cũng cười khổ: "Ông cũng biết đấy, bọn Keisy vì để cứu hắn, đã xông vào Khu Phố Hắc Ám, đem nơi đó náo loạn đến long trời lở đất."

"Bọn chúng còn sống đi ra? Dựa vào thực lực của đám đồ chơi, mất đi võ công tuyệt thế của Leola, bọn chúng làm sao cũng không thể đi ra khỏi lôi tháp hắc ám mới phải." Misery nhíu mày tỉ mỉ suy tư.

Barbarise thở dài một cách khoa trương giải thích: "Lục Đại Cấm Kỵ chỉ có hai người ở đó là chủ nhân, chẳng qua cuối cùng vẫn là Jones cầu tình giúp bọn chúng, Kiếm Lan mới bỏ qua cho chúng, nếu không, chuyện đã gay go rồi."

Barbarise khẽ ho một tiếng nói: "Lần trước lúc Hoa Hồng Đen đến ám sát Leola, Bảo Lợi Long suýt nữa mai táng theo Leola rồi, sự kiện lôi tháp hắc ám lần này suýt nữa mai táng luôn cả mấy thanh niên trai tráng, trong đó còn có cái kỵ sĩ vân lam tiền đồ rực rỡ, bọn chúng đều rất có giao tình với Leola, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn, nếu sát thủ lại tới, bọn chúng chắc chắn sẽ che chắn ở phía trước Leola..."

Trên mặt của Lancelot xuất hiện chút do dự hiếm có, mày nhíu rất sâu, trong lòng nghĩ nếu hắn không giải phong ấn của Leola, Leola rất có khả năng sẽ chết ở trong tay Lục Đại Cấm Kỵ, về phần khả năng sẽ nguy hại người khác trái lại không lớn, nếu không có bất cứ lợi ích nào, sát thủ là sẽ không giết thêm một người, Lancelot đối với nghề nghiệp mình ghét nhất trái lại hiểu rõ một cách vô cùng sâu sắc.

Nhưng, nếu như tháo gỡ phong ấn của Leola, trên thế giới sẽ có thêm một sát thủ, hơn nữa có khả năng là sát thủ mạnh nhất trên thế giới, Lancelot hắn tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra, nghĩ đến đây, Lancelot sau khi nhìn Misery một chút, liền xoay người cưỡi lên độc giác thú.

"Chờ một chút, phong ấn của Leola..."

Barbarise còn muốn nói, nhưng lại bị âm thanh trầm thấp mà uy nghiêm của Lancelot cắt ngang: "Ta tin Misery và Barbarise ông hẳn là không đến nỗi không có lực lượng bảo vệ một người, hôm nay đến đây thôi, Misery, hi vọng ngươi tự thu xếp ổn thỏa, đừng phụ lòng tín nhiệm của Long Hoàng đối với ngươi."

Nói xong, chân trước của độc giác thú cất bước, sau khi hí lên một cách uy phong rồi bay đi, để lại hai người đối mặt nhìn nhau, Barbarise càng là kêu thảm: "Chẳng lẽ muốn tôi đi theo bên cạnh Leola không rời một tấc sao?"

Misery lạnh lùng nhìn Barbarise một cái, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào ông bạn lâu năm Barbarise, Barbarise đột nhiên toàn thân phát lạnh, sau đó sắc mặt tái nhợt: "Mise lão huynh, ông, ông không phải là muốn giao hết Lục Đại Cấm Kỵ cho một mình tôi ứng phó chứ?"

Misery mỉm cười: "Bớt lừa tôi đi, Barbarise, ông lừa được Lancelot, thế nhưng không lừa được tôi, vừa rồi chỉ là phối hợp với ông lừa Lancelot mà thôi, Jones ở đó xem náo nhiệt, Mai Nam con trai độc nhất mà hắn duy nhất quan tâm vừa lại chạy đi cứu Leola, tôi tin Kiếm Lan sẽ không muốn đắc tội thủ tướng Acalane, chắc chắn sẽ hủy bỏ lệnh truy sát đối với Leola.

Barbarise nhướn nhướn mày, lẩm bẩm nói: "Mise lão huynh vẫn thật là nhanh trí, thế này cũng bị ông đoán ra rồi, không sai, Kiếm Lan đích xác đã hủy bỏ nhiệm vụ ám sát Leola, nhưng lấy công lực rước họa của cái đám kia để xem, cho dù bớt đi Lục Đại Cấm Kỵ, nguy cơ tiềm tàng vẫn nhiều như lông trâu, vốn định lừa Lancelot tháo gỡ phong ấn của Leola, chẳng qua cố chấp của Quang Minh Kỵ sĩ đúng là nổi tiếng giống như võ công của hắn mà."

Misery cẩn thận suy nghĩ, đích xác, nếu không tháo gỡ phong ấn của Leola, sợ rằng đồ chơi của mình sẽ rất nhanh chóng đến địa ngục báo danh mất, chẳng qua phong ấn của Lancelot thực sự khó giải, điều này khiến Misery hiếm khi cảm giác hóc búa.

Barbarise đột nhiên hỏi: "Mise lão huynh, ông cảm thấy phe nào muốn lấy mạng của Leola? Mirrodin hay là Long Hoàng?"

Misery nhíu mày: "Tôi không xác định, thật sự không xác định, hai phe đều có lý do muốn mạng của Leola, trọng yếu là, phe nào mới là chính xác? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thần Thánh Bạch Long của Long Hoàng, cũng chính là vợ của Mirrodin vì sao lại chết thảm? Công chúa Anse vì sao lại chạy đến thế giới khác? Lý do Long Hoàng và Mirrodin bất hòa thật sự chỉ là cái chết của Thần Thánh Bạch Long gây nên?"

Barbarise nhìn ra xa, thần bí nói: "Có lẽ mọi thứ đều sẽ ở trên người sát thủ mắt bạc nhận được giải đáp."

"Thật là." Misery nheo mắt cười nói: "Ông làm sao nói giống như Jones đây?"

◊◊◊◊

"Để Mị Cơ ở lại Khu Phố Hắc Ám có được không?"

Đoàn người đại náo Khu Phố Hắc Ám, làm sập lôi tháp hắc ám, sau khi Jones chảy nước mắt đáp ứng sẽ bồi thường cho Kiếm Lan, rốt cuộc bình yên vô sự trở về sân thi đấu, mà không biết có phải Barbarise "vừa lại" lạm dụng chức quyền, thời gian trận chung kết vậy mà được chỉ định ở ba ngày sau, để cho mọi người vất vả lắm mới từ Khu Phố Hắc Ám trở về có thời gian nghỉ ngơi cho tốt, tiếp tục tham gia thi đấu học viện.

Keisy nhún vai, không hề gì trả lời: "Tỷ tỷ ở đó sống rất tốt, mọi chuyện đều có Kiếm Lan chống đỡ, chính chị ấy cũng nói không muốn ra làm gánh nặng cho tôi, tôi cũng biết làm sao được! Dù sao Kiếm Lan cũng sẽ bảo hộ chị tôi cho tốt, hẳn là không sao đâu, nói không chừng qua một hồi, tôi liền có thêm anh rể sát thủ đây, nói lên tôi và sát thủ đúng thật là có duyên."

Leola gật đầu, nghĩ đến Kiếm Lan nhiều lần nhượng bộ đối với Mị Cơ, Kiếm Lan hẳn là sẽ bảo hộ tốt cho Mị Cơ, nếu đã như thế, Leola cũng không lo lắng cho Mị Cơ nữa, nói thật, Leola cảm thấy mình còn khiến người lo lắng hơn, hôm đó sau khi ba giờ mà dây chuyền cho phép trôi qua, Leola lần nữa lĩnh hội đau đớn của bị phong ấn, chân khí toàn thân vừa lại biến mất tăm, lần nữa biến thành người bình thường chỉ là thân thủ nhanh nhẹn.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Leola không khỏi ảm đạm xuống, cảnh này bị nhóm bạn bên cạnh nhìn thấy, tất cả đều lo lắng điên cuồng gào thét: "Leola anh lại đang nghĩ cái gì vậy?"

Thanh Thanh rớt nước mắt, khóc sướt mướt kéo góc áo của Leola: "Leola đại ca đừng bỏ nhà đi nữa nhé."

Bạch Thiên và Mai Nam cũng đầy mặt lo lắng, Keisy còn trầm mặt uy hiếp: "Sát thủ ngu ngốc! Anh nếu có một chút xíu manh động, tôi dứt khoát lấy súng bắn gẫy hai chân anh, khiến anh chẳng đi đâu nổi!"

"Bảo Lợi Long tuyệt đối không rời khỏi lưng của papa!" Bảo Lợi Long từ sau lưng Leola vươn ra một khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, giống như để tuyên bố quyết tâm, hai bàn tay nhỏ mập của Bảo Lợi Long cũng bám chặt lấy Leola.

Leola nhàn nhạt cười một cái: "Tôi sẽ không đi đâu nữa, bởi vì luôn có người sẽ đuổi theo."

Mọi người đều nhìn nhau cười, ngay cả Keisy cũng vui vẻ nói: "Ha ha, chúng ta an an toàn toàn mà ở trong phòng nghỉ, không tin mỉm cười của Leola vẫn còn có nguyền rủa gì!"

RẦM! Giống như để khiêu chiến Keisy, một cái chân rồng to lớn giẫm một cước vào phòng nghỉ, rơi đúng vào cái bàn mọi người đang vây quanh, đồ ăn trà nước đầy trên bàn tất cả đều bắn hết lên thân mọi người xung quanh, nụ cười của đoàn người đều cứng ở trên mặt, giống như bức tượng ngồi ở bên cạnh bàn.

"Đây là báo thù các ngươi lần trước phá hủy phòng nghỉ của bọn ta!"

Y Vũ vênh váo đứng ở trên lưng Thủy Long, Y Trụ cũng lạnh mặt ngồi trên lưng rồng, mà cái chân rồng phá trần nhà mà vào đương nhiên chính là chân của Thủy Long, mọi người lúc này mới hồi thần lại, rối rít ngẩng đầu nhìn hướng Y Vũ và Y Trụ.

"Không biết làm sao, tôi chẳng tức giận gì hết!" Keisy vậy mà vẫn bảo trì tươi cười.

Thanh Thanh cũng đặt bàn tay lên ngực ra vẻ cầu nguyện, còn lộ ra mỉm cười như Thánh Mẫu: "Đúng thế, nghĩ đến chúng ta mấy ngày trước còn liều mạng đi Khu Phố Hắc Ám cứu người, bây giờ một chút phân tranh nho nhỏ này đáng là gì đây?"

"Sau khi đã thấy qua sóng to gió lớn, làm sao lại đi để ý một chút gợn sóng cỏn con." Bạch Thiên giống như cao nhân ẩn cư lộ ra ánh mắt đầy sâu xa.

Về phần Leola, căn bản chính là một gã lãnh cảm ngay cả sóng to gió lớn cũng không thể khiến hắn thay

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện