Nhung Trăn hơi khác so với tưởng tượng của Mặc Phi, không phồn hoa như Tiệm Hề, ngược lại có cảm giác an lành giản dị. Đất đai mênh mông, nhà cửa ngay ngắn, đủ loại cây nông nghiệp phát triển tươi tốt vô cùng. Nơi nào hắc thiết kỵ đi qua, thương nhân hay người đi đường đều dừng bước hành lễ. Có thể thấy dân chúng Nhung Trăn, ngoài sợ hãi Vu Việt thì còn tôn sùng và kính yêu hơn nữa.

Mặc Phi không ngờ danh tiếng của Vu Việt ở Nhung Trăn lại cao như thế, hoàn toàn khác biệt với khi ở Tiệm Hề. Càng tiến vào vương phủ ở đất phong thì loại tình huống này lại càng rõ ràng hơn, nơi này không giống vương phủ ở Tiệm Hề, hai, ba khách khanh, hơn chục thực khách. Tới đón tiếp Vu Việt, ngoại trừ người hầu ra thì văn sĩ, võ tướng tính qua cũng có bốn mươi, năm mươi người.

“Hoan nghênh Chủ công trở về thành.” Một vị văn sĩ khoảng bốn mươi tuổi dẫn đầu tiến lên hành lễ.

“Bách Lý tiên sinh.” Vu Việt vừa đi vào trong phủ vừa hỏi, “Dạo này trong phủ vẫn ổn định chứ?”

“Chủ công chớ lo lắng, mọi việc đều tốt đẹp.” Khi nói chuyện, Bách Lý Mặc nhìn về phía Mặc Phi đang đứng bên cạnh, trong mắt lóe lên mấy tia sáng, hỏi: “Chủ công, không biết vị này là…”

“Phù Đồ, thượng khanh của bổn vương.”

Bách Lý Mặc hơi giật mình, thượng khanh? Phải biết rằng ở trong phủ của Vu Việt, số danh sĩ được phong là thượng khanh không vượt quá năm người, trong đó còn bao gồm cả Minh Hàn ở vương phủ Tiệm Hề. Thiếu niên trước mắt này, thoạt nhìn cùng lắm là hai mươi tuổi, tướng mạo thực ra cũng khá, khí độ cũng có chút bất phàm, nhưng trẻ tuổi như thế mà lại có năng lực đạt được hư vinh này ư? Mấy người xung quanh đều không khỏi liếc mắt đánh giá Mặc Phi.

Mặc Phi không đổi sắc mặt, vững vàng theo sau Vu Việt tiến vào vương phủ.

Tới đại sảnh, Vu Việt nói: “Thẩm Bạc, ngươi thu xếp Kính viện cho Phù Đồ, phái thêm hai người đến hầu hạ ở đó đi.”

Người trung niên được gọi là “Thẩm Bạc” tiến lên đáp lời, trong ánh mắt mang theo chút kinh ngạc.

“Như vậy Phù Đồ,” Vu Việt nói với Mặc Phi, “Ngươi theo Thẩm Bạc đi nghỉ ngơi đi, buổi tối lại gặp mặt, chính thức ra mắt các chư vị tài sĩ trong phủ của bổn vương.”

Phù Đồ cũng không nói nhiều, hơi hơi hành lễ rồi rời đi theo Thẩm Bạc.

Nàng hành lễ như vậy khiến cho người ta có một loại cảm giác như gió thoảng mây trôi, người ngoài nhìn thì lại thấy có phần kiêu ngạo.

“Chủ công, vị này…” Bách Lý Mặc định hỏi gì đó, kết quả là Vu Việt khoát tay chặn lại ngắt lời: “Những chuyện khác tạm thời gác lại, bổn vương đi tắm rửa trước đã, ngươi bảo những người khác giải tán đi, buổi tối sẽ tụ tập uống rượu chuyện trò.”

Vương phủ ở đất phong lớn hơn rất nhiều so với vương phủ ở Tiệm Hề, bất kể từ bố cục cho đến trang trí đều hiện ra phong thái mang hơi thở cổ xưa. Khách khanh và thực khách nơi này đều ở tại phía tây, phía nam là sảnh đường lớn, phòng nghị sự, phòng tiếp khách, nội các, v.v… Ở phía bắc là nơi ở của Vu Việt, mà ở phía đông là nơi ở của thê thiếp và nữ quyến của hắn. Ngoại trừ những nơi này, trong phủ còn vô số thủy tạ lầu các* được phân ra đặt ở hoa viên, hồ nước. Càng đặc biệt hơn là phủ đệ này giống như một tòa kiến trúc trên đỉnh núi thấp có bậc thang đi lên, nối liền một dải với dãy núi, rất có khí thế.

* Thủy tạ lầu các: nhà xây trên mặt nước, để làm nơi giải trí.

Vu Việt sắp xếp cho Mặc Phi ở Kính viện, là một biệt viện rất gần với phòng ngủ của Vu Việt, trong phủ có rất nhiều môn khách, dựa vào nơi sắp xếp là có thể nhìn ra thân phận của mỗi người, càng gần với nơi ở của chủ nhân thì càng lộ vẻ tôn quý, mà một số môn khách, thậm chí còn bị sắp xếp ở biệt viện bên ngoài vương phủ. Cho nên khi đám người Thẩm Bạc nghe thấy sự sắp xếp của Vu Việt mới có biểu hiện giật mình như vậy.

Sau khi sắp xếp nơi ở cho Mặc Phi, Thẩm Bạc điều đến cho nàng một nam một nữ, hai người hầu, một người tên là “Duyệt Chi”, một người tên là “Tích Chi”, cũng không quá mười lăm, mười sáu tuổi, dáng dấp trắng trẻo đáng yêu, nhưng lại rất hiểu quy củ, thiếu đi sự hoạt bát sống động của trẻ nhỏ.

Có lẽ thời đại này đã bồi dưỡng ra những người như vậy. Mặc Phi cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể đợi chung sống lâu dài mà thay đổi dần dần, nàng không muốn để cho người ta phải khúm núm mà đối đãi mỗi ngày, cũng giống như nàng không muốn khúm núm với người khác vậy.

Đợi đến giờ Tuất*, Duyệt Chi nhắc nhở nàng tham gia tụ hội, lúc này, Mặc Phi đã nghỉ ngơi đầy đủ mới đến nơi tụ họp với tinh thần sung mãn.

* Giờ Tuất: từ 19h đến 21h.

Có lẽ Mặc Phi là người cuối cùng đến trình diện, khi nàng tiến vào, ngay cả Vu Việt cũng đã ngồi ở ghế thủ tọa được một lúc lâu. Đương nhiên bọn họ cũng không cố ý đợi ai, chẳng qua đêm nay là lần đầu tiên Mặc Phi ra mắt, chậm chạp như thế không khỏi hơi ngạo mạn.

Thực ra Vu Việt không để ý gì đến chuyện này, hắn cũng giới thiệu vô cùng ngắn gọn: “Vị này là danh sĩ Phù Đồ đến từ Tiệm Hề, tự Mặc Tử, là thượng khanh của bổn vương.”

Tuy rằng vừa rồi có nghe Vu Việt nói qua nhưng đến bây giờ xác thực lại, trong lòng mọi người vừa nghi hoặc mà lại vừa bất mãn.

Một người mở miệng hỏi: “Danh sĩ Tiệm Hề? Thuộc hạ chưa bao giờ nghe nói đến.”

Vu Việt thản nhiên nâng ly rượu, không hề có ý định tham gia với mọi người “Giao lưu đi”.

“Tiên sinh là?”

Người nọ trả lời: “Tại hạ là khách khanh Mạnh Tuyền, ba năm trước đây mới đầu nhập làm môn hạ của Chủ công.”

Ồ, muốn so sánh tư cách đó sao?

Mặc Phi bình tĩnh nói: “Hóa ra là Mạnh Tuyền tiên sinh, kính trọng đã lâu.”

“Chẳng hay Phù Đồ công tử có sở trường gì? Tại hạ tinh thông về thuật số, mặc dù không dám tự xưng là bậc thầy nhưng cũng được coi là một nhân tài trong đó.”

“Tiên sinh tài giỏi.” Mặc Phi thản nhiên nói, “Tại hạ hiểu biết hạn hẹp, học ít tài hèn, không dám so sánh cùng với chư vị tiền bối, thực sự không có gì để khoe khoang cả.”

“Phù Đồ là thượng khanh mà Chủ công đã thừa nhận, đừng nên tự coi nhẹ mình như thế.”

Lại là thượng khanh? Mặc Phi dùng tay nắm chặt tấm phù bài đang đeo trên hông, không cần nghĩ lại cũng biết cái danh hiệu “Thượng khanh” có địa vị không tầm thường ở trong môn khách, vì sao lúc trước Vu Việt lại muốn trao cho nàng cái danh hiệu này?

Trong lòng nghĩ như thế, Mặc Phi cũng không định khoe khoang, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Phù Đồ đâu có tự coi nhẹ mình, quả thực không có tài cán gì, xin chư vị tiên sinh thứ lỗi.”

Không phải nàng không muốn mau chóng đứng vững ở nơi này, chỉ là thứ nàng muốn làm nhất hiện giờ là thăm dò mức độ tha thứ của Vu Việt đối với nàng. Từ sau lần thấy hắn hành xử lãnh khốc Mặc Phi đã có ý nghĩ này, nàng không muốn lúc nào cũng phải sinh sống trong đề phòng, nàng muốn thăm dò giới hạn của nam nhân này. Còn về phần khác thì nàng đã sớm có kế hoạch.

Nghe thấy Mặc Phi đáp lại một câu không mặn không nhạt như thế, không chỉ có Mạnh Tuyền mà những người khác cũng đều lộ vẻ dị sắc, nhỏ giọng bàn tán.

Trong mắt Vu Việt cũng hiện lên chút nghi hoặc, nghiêng đầu liếc nhìn Mặc Phi. Sắc mặt của thiếu niên bình thản, hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ gì. Trong lòng Vu Việt khẽ dao động: Để xem ngươi muốn làm cái gì?

Thế nhưng trong lúc mọi người thảo luận Mặc Phi cũng không tham dự chút nào, cứ như một người ngoài cuộc.

Mọi người thấy dung mạo của “Hắn” tú mỹ, lại còn được Vu Việt coi trọng nên trong lòng vốn đã có những suy đoán ái muội, có điều Vu Việt chưa bao giờ gần nam sắc, vậy thì chắc thiếu niên này phải có chút bản lĩnh chứ, ai ngờ “Hắn” chẳng nói được một lời, cũng chưa thể hiện được một chút tài trí với những người dò xét “Hắn”. Cứ như vậy, cái loại suy đoán mờ ám này lại hiện lên chút manh mối, chỉ là không có ai dám biểu lộ ra ở trước mặt Vu Việt mà thôi.

Vu Việt yên lặng cân nhắc: rốt cuộc thiếu niên này có ý định gì? Nhóm môn hạ tài sĩ của hắn đâu có gì khác với những người ở tiệm Hề, bọn họ đều có tài năng thực, học vấn thực, kính trọng người tài, khinh bỉ ngu dốt, nếu Phù Đồ cứ thể hiện như vậy thì chắc chắn sẽ bị những người còn lại xa lánh và khinh thường. Đây là kết quả mà “Hắn” muốn sao?

Vu Việt uống cạn ly rượu, ngươi đã không nói lời nào, vậy thì tạm thời bổn vương cũng chẳng quan tâm.

Lần ra mắt đầu tiên của Mặc Phi đã để lại một ấn tượng không tốt ở trong chúng văn sĩ.

Mấy ngày sau, ban ngày thì Mặc Phi ra khỏi phủ dạo chơi, buổi tối sẽ tham dự tụ hội của chúng văn sĩ, chỉ có điều nàng vẫn không trả lời một vấn đề nào, trong nghị sự của Vu Việt cũng không phát biểu ý kiến gì. Vậy mà hết lần này tới lần khác, Vu Việt chẳng những không xa cách, trái lại còn luôn mời “Hắn” uống trà chơi cờ. Vì thế trong lòng các chư vị tài sĩ đều không khỏi nghi ngờ, càng thêm khinh thường Mặc Phi.

Người này vốn chẳng phải tài sĩ gì cả, chẳng qua chỉ là một kẻ lấy sắc mê hoặc quân vương. Trong thời đại sĩ tộc nắm quyền có thịnh hành một thời nuôi dưỡng nữ nô nam sủng, sưu tập, bình luận phẩm cấp cũng là một loại tiêu khiển, so bì thân phận, nhưng mà loại hành vi này bị nhiều văn nhân xem thường. So sánh với Vu Việt thì trái lại, tác phong của hắn được đánh giá rất cao, tuy rằng hắn ngoan tuyệt, thế nhưng dùng người quyết đoán, lôi lệ phong hành*, sinh sống rèn luyện trong thượng tầng, không gần nữ sắc cũng không bị chìm đắm, đó chính là một chủ nhân vô cùng tiêu chuẩn trong lòng của mọi người.

* Lôi lệ phong hành: mạnh mẽ vang dội.

Có điều bây giờ lại xuất hiện một tên Phù Đồ, người này mặc dù không ương ngạnh, thế nhưng sự tồn tại của “Hắn” sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho danh tiếng của Vu Việt. Các quý tộc sợ hãi Vu Việt sẽ đều nghĩ rằng, nam nhân cường thế này, chẳng phải cũng thích chơi trò nam sủng giống như bọn họ sao? Chẳng qua là người ta chơi sang hơn một chút, là một danh sĩ “Thượng khanh”.

Vì thế Bách Lý Mặc vẫn thường đề cập xa gần đến vấn đề của Mặc Phi, cho dù chỉ là thu hồi lại danh hiệu thượng khanh của “Hắn” cũng tốt lắm rồi! Một nam sủng thượng khanh, đây là điều mà chúng văn sĩ không thể dễ dàng tha thứ.

Tuy nhiên, thực đáng tiếc là Vu Việt không có chút xíu ý định xử lý nào, điều này khiến cho rất nhiều người đều có tâm tình bất mãn.

“Rốt cuộc thì ngươi đang có tính toán gì?” Vu Việt vừa chơi cờ vừa thản nhiên hỏi.

Cuối cùng đã hỏi rồi sao? Mặc Phi nắm lấy quân cờ nhìn hắn một cái, trả lời: “Chủ công có bất mãn với Phù Đồ không?”

“Nếu như bất mãn thì Phù Đồ đã sớm không còn ở đây rồi.”

“Phù Đồ… có vẻ đã khiến cho danh tiếng của Chủ công bị hao tổn.” Mặc Phi hạ xuống một quân cờ, “Như thế, Chủ công có trách tội Phù Đồ không?”

“Danh tiếng của bổn vương là từ giết chóc mà ra, bổn vương chưa từng để ý đến sự nghi ngờ của những người đó.” Chỉ là những người đó lại đoán Phù Đồ là nam sủng của hắn. Nam sủng? Vu Việt nhìn vào người thiếu niên đang ngồi ở đối diện, vẫn yên lặng như nước, tinh khiết như ngọc, khi ở cạnh luôn luôn có cảm giác như trong gió xuân. Nếu có một nam sủng như vậy, có lẽ cũng không tệ…

Vu Việt nheo mắt, hơi kinh ngạc với ý nghĩ vừa mới xuất hiện của chính mình.

“Vậy thì, cho dù khi Phù Đồ còn sống không bao giờ hiến thêm một sách lược nào nữa, Chủ công cũng không trách tội?”

“Ừm, chỉ với nông thư mà Phù Đồ hiến lên cũng đã đáng để bổn vương nuôi ngươi cả đời rồi.” Nuôi “Hắn” cả đời? Cách nói này thực không tệ. Vu Việt cảm thấy mình có cái gì đó không đúng lắm.

Mặc Phi cụp mắt, nàng an tâm rồi, chút bóng ma lúc trước đã tiêu tan không dấu vết. Nam nhân trước mắt này, mặc dù bề ngoài nhìn lãnh khốc nhưng lại coi trọng nhân tài, luyến tiếc nhân tài, đối đãi vô cùng nhẫn nại với nhân tài. Mặc dù danh tiếng bị tổn hại nhưng hắn cũng có thể cười mà bỏ qua. Không vặn hỏi, không tức giận, cũng không tra hỏi nguyên nhân, thậm chí cũng không giải thích gì với nghi hoặc của người khác, qua một thời gian dài như vậy mới nhẹ hỏi một câu “Có tính toán gì”.

Được rồi, nàng sẽ không chần chờ thêm nữa, nam nhân này tin tưởng nàng, nàng cũng sẵn lòng dâng cho hắn thành ý của mình.

Ngày hôm sau, sau khi mọi người thảo luận xong chính sự, Mặc Phi, người vẫn đóng vai pho tượng lại ra đứng lên ngoài ý liệu của mọi người, trong những ánh mắt nhìn chằm chằm, nàng xoay 90 độ hành đại lễ với Vu Việt, chậm rãi nói: “Chủ công, Phù Đồ có một chuyện muốn thỉnh cầu.”

“Nói đi.”

“Xin Chủ công cấp một tòa biệt viện không sử dụng bên ngoài phủ và hơn mười người hầu, để Phù Đồ có thể tùy ý sai phái.”

Mọi người ồ lên. Này… đây là muốn một Kim ốc* độc lập sao? Không cần phải lộ liễu như vậy chứ! Lại còn nói thẳng ra trong phòng nghị sự nữa.

* Kim ốc: cái này có trong câu “Kim ốc tàng kiều”- nhà vàng cất giấu người đẹp – Là một giai thoại trong lịch sử Trung Quốc.

Trong mắt Vu Việt cũng hiện lên chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không cự tuyệt: “Chuyện này không khó, nhưng mà Phù Đồ có giải thích gì không?”

“Chủ công tin tưởng Phù Đồ, Phù Đồ không thể hồi báo. Chỉ là, xin hãy cho phép Phù Đồ tạm thời giữ bí mật về tác dụng của tòa biệt viện này. Một tháng sau Phù Đồ sẽ dâng lên Chủ công ba lễ vật lớn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện