Phàn Dương, nằm ở biên giới phía đông Ngu Quốc, là nơi giao nhau của hai dòng Sông Xám và Bích Giang, phía đông thông với Cảnh Quốc, Khánh Quốc, là trạm trung chuyển của nhương nhân khắp nơi, sau khi trải qua chiến tranh, nguyên khí* bị thương tổn nặng nề, hiện đang trú đóng hơn một ngàn binh sĩ U Quốc, chủ quận nơi này vô dụng, khiến cho trật tự rối loạn, long xà hỗn tạp, dân chúng phải chịu đủ lầm than.
* Nguyên khí: sức sống; sinh lực.
Trên đường đi tới, Mặc Phi dễ dàng nhìn thấy vài ba tên du thủ du thực* tuần tra trên phố chợ, bọn họ ngang nhiên chòng ghẹo dân nữ, sách hạch tiền tài hoặc là tùy ý đánh đập những người nhìn không vừa mắt, mà với những hành động chẳng cố kỵ gì như vậy, dân chúng lại chỉ tức giận mà không dám nói năng gì, có thể biết ảnh hưởng của thế lực này được xây dựng đã lâu rồi.
* Du thủ du thực: chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp gì.
Nhìn cảnh này, trong lòng Mặc Phi rất tức giận, đáng tiếc hôm nay bản thân mình còn khó giữ nổi, mà nơi đây lại thuộc địa phận quản lý của U Quốc, nàng thật sự bất lực.
Vốn cứ tưởng rằng nơi đông người sẽ thuận tiện cho việc ẩn nấp, nhưng mà ai ngờ nơi đây lại hỗn loạn như thế này, nếu như không cẩn thận chọc phải côn đồ, như vậy, cho dù có không bị Tê Túc phát hiện thì bản thân cũng sẽ bị vây trong nguy hiểm.
Chẳng còn cách nào, Mặc Phi chỉ có thể đi vòng vào ngõ hẹp, cách xa phố xá náo nhiệt, định tìm đến một nhà bình dân ở nhờ.
Đột nhiên, trái tim nàng lại nảy lên, cái loại dự cảm nguy hiểm này lại xuất hiện.
Chẳng lẽ bị phát hiện nhanh như vậy sao? Mặc Phi cảnh giác nhìn về phía bốn phía, bước chân cũng nhanh hơn vài phần, nhưng mà cái loại cảm giác nguy hiểm này cứ như hình với bóng, bất kể nàng đổi sang hướng nào cũng chẳng thể hết được.
Loại tình huống này chỉ có hai khả năng, thứ nhất là nàng đã bị bao vây, thứ hai là đám người truy lùng đã xác định được vị trí của nàng.
Loại thứ nhất không có nhiều khả năng, nơi đây không phải là phạm vi của Khánh Quốc, nhân thủ Tê Túc mang đến không đủ để bao vây nàng. Nhưng nếu là loại thứ hai, như vậy chứng tỏ Tê Túc đã động tay động chân gì đó lên người nàng nên mới có thể nhanh chóng truy được tung tích được nàng.
Đây thật là một phán đoán chẳng mấy vui vẻ gì. Mặc Phi không nhịn được sờ sờ khóa hồn khấu trên tai, thầm nghĩ: chẳng lẽ là do thứ này?
Không muốn suy nghĩ nhiều, nếu như đã không thể trốn, không bằng cứ chạy về hướng đông người, như vậy Tê Túc cũng không muốn gây sự chú ý, có thể kéo dài thời gian của hắn cũng tốt.
Chủ ý đã định, Mặc Phi cúi khom người rút chuôi dao trong ống quần ra giấu trong tay áo, sau đó xoay người hướng về phía náo nhiệt.
Đi không bao lâu, chỉ thấy một cái bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở khúc ngoặt, Mặc Phi dừng chân, thản nhiên nhìn người tới.
Tê Túc hơi kinh ngạc, chỉ nghe hắn cười nói: “Phù Đồ tiên sinh vậy mà không hề có chút kinh hoảng nào, hay là sớm biết tại hạ sắp đến?”
Mặc Phi nhìn hắn một lúc lâu, hỏi: “Sao ngươi tìm được ta? Nhờ cái khóa hồn khấu này sao?”
Lúc này Tê Túc cũng giật mình, phản ứng nhanh chóng của Phù Đồ thật sự nằm ngoài ý liệu của hắn. Trên thực tế, người ngoài thường chỉ biết khóa hồn khấu là đồ vật mà quý tộc Khánh Quốc ban thưởng cho người thân cận của mình, người mang khóa hồn khấu, bất kể thân phận quý hèn, đều có thể được hưởng đãi ngộ của sĩ tộc, ngoại trừ hoàng tộc và quý tộc ngoài nhị phẩm ra thì không ai có thể tùy ý mạo phạm. Công nghệ chế tạo của nó rườm rà, mỗi một khóa hồn khấu đều chỉ có duy nhất một cái chìa khóa.
Nhưng đó cũng không phải là chỗ đặc biệt nhất của khóa hồn khấu, bên trong lớp vỏ kim loại của khóa hồn khấu có chứa một loại trùng gọi là “Ngọc độc”, mà một con trùng “Ngọc độc” khác được nuôi dưỡng bằng máu, sau khi trưởng thành có thể sinh ra cảm ứng với con trong khóa hồn khấu, Tê Túc đã dựa vào loại trùng này để tìm ra tung tích của Mặc Phi.
Cho dù là ở Khánh Quốc cũng chỉ có một số ít người biết được bí mật này, không ngờ lại bị Phù Đồ dùng một câu nói toạc ra.
Tê Túc cũng không có chính mặt trả lời, chỉ nói: “Trước hết vẫn phải mời Phù Đồ tiên sinh trở về thuyền đã! Đồ mà tiên sinh muốn, tại hạ đã giúp tiên sinh chuẩn bị được rồi, chúng ta sẽ lập tức khởi hành.”
Nói xong, hắn đi tới bên cạnh bốn năm tên hộ vệ, nửa vây quanh Mặc Phi.
Vẻ mặt Mặc Phi trước sau như một, chỉ chậm rãi bước đi.
Tê Túc nhìn “Hắn”, không thể không bội phục dáng vẻ thong dong bình tĩnh của “Hắn” lần nữa.
Ngay tại chỗ cách Tê Túc chỉ hai thước, Mặc Phi vốn đang yên tĩnh đột nhiên giậm chân một cái rồi vọt đến phía sau Tê Túc.
Mà Tê Túc thì chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó cổ của hắn đã bị một con dao đặt ngang.
“Công tử!” Hộ vệ xung quanh kinh hãi, rút vũ khí trong tay ra, không ai trong bọn họ dự đoán được con người thoạt nhìn gầy yếu vô hại này lại có thể đột nhiên phản kích.
Mặc Phi cũng không để ý đến những người còn lại, chỉ dán lên lỗ tai Tê Túc nhẹ giọng hỏi: “Chìa khóa của khóa hồn khấu đâu?”
Tê Túc thu hồi vẻ kinh ngạc, cười nói: “Chìa khóa? Tại hạ không có mang theo bên mình.”
Trong miệng nói như thế, trong lòng lại suy nghĩ: Phù Đồ thật thông minh, hiểu rằng cho dù thoát được lúc này, nhưng chỉ cần khóa hồn khấu vẫn còn trên người, “Hắn” sẽ trốn không thoát. Chỉ có xóa bỏ tai hoạ ngầm này mới có thể chân chính được tự do. Khó trách “Hắn” nhìn thấy mình đuổi theo mà lại không kinh hoàng chút nào, hóa ra “Hắn” đã sớm có tính toán này.
Mặc Phi nắm thật chặt chuôi dao trong tay, trên cổ Tê Túc lập tức xuất hiện một vệt máu, làm cho hộ vệ xung quanh lại gầm lên một trận.
“Tê Túc, đừng tưởng ta sẽ không giết ngươi.” Mặc Phi lạnh lùng nói, “Chỉ cần ngươi chết, ta sẽ không phải lo lắng về sau này nữa.”
“Vậy sao không động thủ?” Tê Túc không thèm để ý chút nào đến hung khí trên cổ, vẫn mỉm cười nói, “Trước giờ Phù Đồ luôn là người nhân ái, không biết tại hạ có thể trở thành người phá lệ này không đây?”
Mặc Phi hận đến nghiến răng, nàng thực muốn một đao kết liễu tên nam nhân này, nhưng mà hiện nay nàng thế đơn lực bạc, chắc chắn không thể giải quyết được nhiều người thế này, hơn nữa đối phương biết rõ hành tung của bản thân như lòng bàn tay, cho dù có Trạm Nghệ giúp sức, chỉ sợ nàng cũng không chạy thoát nổi Phàn Dương.
“Bảo người của ngươi cút xa một chút!” Mặc Phi lại nói.
“A!” Tê Túc không biết sống chết trêu đùa, “Không thể ngờ Phù Đồ ôn nhã như vậy cũng sẽ nói ra từ ‘Cút’… Được được, các ngươi, đều lui ra đi!”
Cảm giác lạnh lẽo trên cổ làm cho Tê Túc hơi thu liễm lại, nhưng nghe ra hắn vẫn không hề sợ hãi chút nào.
Mặc Phi biết người này có thân thủ bất phàm, chỉ sợ trước mắt như thế cũng chẳng làm hắn sợ hãi. Mặc Phi không có cách nào khác, đợi đám hộ vệ này lui ra phía sau, nàng lại hỏi: “Hỏi lại một lần nữa, chìa khóa ở đâu?”
“Tại hạ thật sự không mang theo.”
“Không có khả năng, vật trọng yếu như vậy, ngươi nhất định phải mang theo bên mình.”
Tê Túc cười nói: “Cái chìa khóa trọng yếu đối với tiên sinh, nhưng đối với tại hạ thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao cả.”
Mặc Phi trầm mặc một hồi, đột nhiên thở dài: “Vậy thì thất lễ, ta chỉ có thể giết ngươi.”
Ánh mắt Tê Túc co rút lại, đột nhiên xoay tay túm lấy cổ tay cầm dao của Mặc Phi, bẻ ngược ra phía ngoài.
Mặc Phi vẫn chú ý động tĩnh của Tê Túc, mặc dù bị nắm cổ tay, nhưng phản ứng cực nhanh, lựa theo độ mạnh yếu của độ lực tay của hắn, khéo léo thoát khỏi kiềm chế. Nhưng mà đồng thời Tê Túc cũng xoay lại, thoát ra từ hai bên kèm sát Mặc Phi.
Tê Túc cười nói: “Phù Đồ vẫn quá mềm lòng rồi.”
Đúng vậy, nàng vẫn quá mềm lòng, không thừa dịp này mà giết hắn.
Tê Túc tay không đánh lại phía nàng, đồng thời hộ vệ cách đó không xa cũng vây quanh lại.
Thời gian Mặc Phi học võ nghệ cũng không dài, không quá mấy chiêu đã bị đánh ngã trên mặt đất, sau đó chỉ thấy vài tên hộ vệ vọt tới gần muốn bắt nàng.
Tê Túc vội vàng nói: “Đừng có thô lỗ quá!”
Hộ vệ “Vâng” một tiếng, thu bớt sát khí trên người.
Đầu gối Mặc Phi đang chống trên mặt đất, trong lòng hơi có chút thất vọng, không ngờ vẫn thất bại, chỉ dựa vào bản thân, quả nhiên thực khó đối phó được những người này.
Đúng lúc này, cánh tay cầm dao của Mặc Phi chợt lạnh, một loại lực lượng kỳ dị lan ra toàn thân.
Trạm Nghệ!
“A!” Không trung xẹt qua một đường máu, đầu tiên là tên thị vệ tiếp cận Mặc Phi đột nhiên kêu một tiếng to rồi đổ rầm xuống.
Tiếp theo, chỉ thấy Mặc Phi vốn đang quỳ một gối xuống đã lấy tư thế cực kỳ linh hoạt nhảy lên, mũi chân vừa chạm đất đã phóng tới, không đợi mấy người kia hoàn hồn đã lại có một gã hộ vệ bị cắt vỡ yết hầu.
Cho đến tận khi tên hộ vệ thứ ba ngã xuống, Tê Túc mới phản ứng lại, trong lòng hắn lúc này khiếp sợ không thôi, vốn cứ tưởng rằng Phù Đồ chỉ biết khoa chân múa tay một chút, hơn nữa tính cách lại ôn hòa, nhân từ nương tay, cơ bản không có lực sát thương gì. Nhưng mà người trước mắt này thân thủ quỷ dị, xuống tay ngoan tuyệt, cứ như là hai người hoàn toàn khác biệt so với Phù Đồ mà hắn biết.
Không kịp nghĩ lại, Tê Túc rút ra một sợi roi dài, tấn công về phía Phù Đồ.
Phù Đồ quay phắt lại, ánh mắt lạnh lùng khiến cho trong lòng Tê Túc run lên, động tác trên tay cũng không khỏi chậm mất nửa phần, nhưng mà chính nửa phần này đã cho Phù Đồ nắm lấy cơ hội lưu lại trên cổ tay hắn một đường máu, may mà tránh thoát kịp thời, nếu không kinh mạch của cánh tay đã bị chặt đứt.
Quá hung hãn! Đây thực sự là Phù Đồ sao? Thân thủ linh hoạt, ra chiêu chí mạng tuyệt quyết như vậy, ánh mắt lạnh lẽo kia, bộ pháp như ảo ảnh kia… Đây thực là Phù Đồ?
Tê Túc một bên thì công kích, một bên không ngừng mà hỏi lại.
Nếu mà ngay lúc đầu Phù Đồ Ngay đã vận dụng chiêu thức thâm hiểm như vậy, chỉ sợ hắn đã sớm mất mạng rồi, trong lòng Tê Túc lạnh run. Đồng thời hắn cũng phát hiện ra nhược điểm của Phù Đồ, chính là khí lực và thể lực hơi yếu, dưới sự vây công của mọi người, động tác của “Hắn” đã bắt đầu chậm chạp.
Nhóm hộ vệ này không giống với những binh lính lúc trước, người người trong bọn họ đều có thân thủ bất phàm, sau khi trải qua sự kinh ngạc ban đầu đã bắt đầu phối hợp tiến hành vây công.
Trong lòng Tê Túc lại cười khổ, đối phó một văn sĩ văn nhược như thế này mà lại phải vận dụng người như vậy, mặt này thực sự là quá lớn rồi.
Phù Đồ à Phù Đồ, ngươi cũng thật khiến cho người ta kinh hỉ!
Cổ tay Tê Túc lại xuất hiện thêm một vết máu, hắn lợi dụng lúc Phù Đồ thu đao, trong nháy mắt đã tới gần, dùng roi cuốn lấy cánh tay “Hắn”.
Phù Đồ nháy mắt phát lạnh, trở mình thoát khỏi cái roi kia, cũng không quản đao kiếm bổ tới phía sau, hướng thẳng tới bên người Tê Túc.
“Phù Đồ.” Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi quen thuộc làm cho động tác của “Hắn” hơi ngừng lại, trong mắt hiện lên một chút thanh tỉnh.
Tê Túc nhân cơ hội này bổ chuôi dao về phía cổ của “Hắn”, đầu óc Phù Đồ nặng trĩu, mềm nhũn ngã xuống đất.
Tê Túc cũng không kịp đi thăm dò, nhanh chóng nhảy sang một bên, khó khăn lắm mới tránh thoát được tập kích phía sau.
“Nhung Trăn Vương!” Tê Túc cả kinh nói, “Sao ngươi có thể xuất hiện lúc này?”
“Bổn vương tới lấy mạng của ngươi!” Vu Việt quét một đao, mũi đao cắt đứt vạt áo trước của Tê Túc, trước ngực hắn vẽ ra một vệt máu sâu.
Ánh mắt Tê Túc nghiêm lại, liên tục lui về phía sau mấy bước. Khóe mắt nhìn thấy hộ vệ của mình khiêng Phù Đồ đang bị ngất xỉu trên vai, trong lòng hắn xác định, cười nói với Vu Việt: “Không thể ngờ rằng ngươi lại thật sự vì một văn sĩ mà mạo hiểm truy đuổi đến tận đây.”
Vu Việt xoay đao một vòng trong không trung, lạnh nhạt nói: “Giao Phù Đồ ra đây.”
“Nếu như không thì sao?”
“Ngươi chết!”
Khóe miệng Tê Túc gợi lên vẻ cười nhạt, tùy tay giật lấy đao của một gã thị vệ, nhẹ nhàng đặt ở trên người Mặc Phi, nói: “Tại hạ tự biết không phải là đối thủ của các hạ, cũng không muốn đối chiến với các hạ, không bằng cho bọn ta rời đi, thế nào?”
Vu Việt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thanh đao đặt trên người Mặc Phi, cả người tản mát ra một luồng sát khí làm cho người ta run sợ.
Trong lòng Tê Túc cũng run lên, trên mặt lại vẫn tươi cười nói: “Các hạ yên tâm, tại hạ nhất định sẽ đối xử tử tế với Phù Đồ.”
“Đây là đối xử tử tế mà ngươi nói sao?” Vu Việt nói gằn từng chữ.
“Muốn đối xử tử tế, thì cũng cần phải bảo vệ tính mạng của bản thân trước chứ!” Tê Túc lơ đễnh nói, “Tại hạ không có nhiều thời gian, có hai lựa chọn, ta đi, Phù Đồ vô sự; ta ở lại, Phù Đồ bồi mệnh.”
Vu Việt không nói câu nào nhìn hắn.
Tê Túc cũng cười nhìn lại.
Không khí giữa trận như ngưng trệ, hộ vệ song phương đều không dám thở mạnh một tiếng nào.
Sau một lúc lâu, Vu Việt nói: “Ngươi đi đi!”
Trong mắt Tê Túc hiện lên một tia kinh ngạc, xem ra đối với nam nhân này mà nói, Phù Đồ không chỉ đơn giản là một khách khanh bình thường, hắn lại đối với Phù Đồ…
Ha ha, điều này thật thú vị!
Tê Túc cũng không do dự nữa, vẫy tay một cái đã mang theo người chậm rãi rút đi.
Đến khi biết không nhìn được bọn họ nữa, một gã võ giả bên người Vu Việt mới hỏi: “Chủ tử, cứ buông tha cho hắn như vậy sao?”
“Đương nhiên không.” Vu Việt thản nhiên nói, “Bổn vương sớm nói phải bầm thây hắn vạn đoạn.”
“Nhưng mà, nếu như bọn họ thuận lợi trở lại Khánh Quốc…”
“Không ngại, bổn vương cũng muốn đến Khánh Quốc dạo chơi.”
Võ giả cả kinh nói: “Chủ tử, vạn vạn không thể!”
Vu Việt không đáp lời, chỉ thu đao vào vỏ, xoay người rời đi.
Tê Túc, bổn vương muốn cho ngươi nếm thử cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông.
Phù Đồ, chờ một chút, chờ một chút…
* Nguyên khí: sức sống; sinh lực.
Trên đường đi tới, Mặc Phi dễ dàng nhìn thấy vài ba tên du thủ du thực* tuần tra trên phố chợ, bọn họ ngang nhiên chòng ghẹo dân nữ, sách hạch tiền tài hoặc là tùy ý đánh đập những người nhìn không vừa mắt, mà với những hành động chẳng cố kỵ gì như vậy, dân chúng lại chỉ tức giận mà không dám nói năng gì, có thể biết ảnh hưởng của thế lực này được xây dựng đã lâu rồi.
* Du thủ du thực: chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp gì.
Nhìn cảnh này, trong lòng Mặc Phi rất tức giận, đáng tiếc hôm nay bản thân mình còn khó giữ nổi, mà nơi đây lại thuộc địa phận quản lý của U Quốc, nàng thật sự bất lực.
Vốn cứ tưởng rằng nơi đông người sẽ thuận tiện cho việc ẩn nấp, nhưng mà ai ngờ nơi đây lại hỗn loạn như thế này, nếu như không cẩn thận chọc phải côn đồ, như vậy, cho dù có không bị Tê Túc phát hiện thì bản thân cũng sẽ bị vây trong nguy hiểm.
Chẳng còn cách nào, Mặc Phi chỉ có thể đi vòng vào ngõ hẹp, cách xa phố xá náo nhiệt, định tìm đến một nhà bình dân ở nhờ.
Đột nhiên, trái tim nàng lại nảy lên, cái loại dự cảm nguy hiểm này lại xuất hiện.
Chẳng lẽ bị phát hiện nhanh như vậy sao? Mặc Phi cảnh giác nhìn về phía bốn phía, bước chân cũng nhanh hơn vài phần, nhưng mà cái loại cảm giác nguy hiểm này cứ như hình với bóng, bất kể nàng đổi sang hướng nào cũng chẳng thể hết được.
Loại tình huống này chỉ có hai khả năng, thứ nhất là nàng đã bị bao vây, thứ hai là đám người truy lùng đã xác định được vị trí của nàng.
Loại thứ nhất không có nhiều khả năng, nơi đây không phải là phạm vi của Khánh Quốc, nhân thủ Tê Túc mang đến không đủ để bao vây nàng. Nhưng nếu là loại thứ hai, như vậy chứng tỏ Tê Túc đã động tay động chân gì đó lên người nàng nên mới có thể nhanh chóng truy được tung tích được nàng.
Đây thật là một phán đoán chẳng mấy vui vẻ gì. Mặc Phi không nhịn được sờ sờ khóa hồn khấu trên tai, thầm nghĩ: chẳng lẽ là do thứ này?
Không muốn suy nghĩ nhiều, nếu như đã không thể trốn, không bằng cứ chạy về hướng đông người, như vậy Tê Túc cũng không muốn gây sự chú ý, có thể kéo dài thời gian của hắn cũng tốt.
Chủ ý đã định, Mặc Phi cúi khom người rút chuôi dao trong ống quần ra giấu trong tay áo, sau đó xoay người hướng về phía náo nhiệt.
Đi không bao lâu, chỉ thấy một cái bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở khúc ngoặt, Mặc Phi dừng chân, thản nhiên nhìn người tới.
Tê Túc hơi kinh ngạc, chỉ nghe hắn cười nói: “Phù Đồ tiên sinh vậy mà không hề có chút kinh hoảng nào, hay là sớm biết tại hạ sắp đến?”
Mặc Phi nhìn hắn một lúc lâu, hỏi: “Sao ngươi tìm được ta? Nhờ cái khóa hồn khấu này sao?”
Lúc này Tê Túc cũng giật mình, phản ứng nhanh chóng của Phù Đồ thật sự nằm ngoài ý liệu của hắn. Trên thực tế, người ngoài thường chỉ biết khóa hồn khấu là đồ vật mà quý tộc Khánh Quốc ban thưởng cho người thân cận của mình, người mang khóa hồn khấu, bất kể thân phận quý hèn, đều có thể được hưởng đãi ngộ của sĩ tộc, ngoại trừ hoàng tộc và quý tộc ngoài nhị phẩm ra thì không ai có thể tùy ý mạo phạm. Công nghệ chế tạo của nó rườm rà, mỗi một khóa hồn khấu đều chỉ có duy nhất một cái chìa khóa.
Nhưng đó cũng không phải là chỗ đặc biệt nhất của khóa hồn khấu, bên trong lớp vỏ kim loại của khóa hồn khấu có chứa một loại trùng gọi là “Ngọc độc”, mà một con trùng “Ngọc độc” khác được nuôi dưỡng bằng máu, sau khi trưởng thành có thể sinh ra cảm ứng với con trong khóa hồn khấu, Tê Túc đã dựa vào loại trùng này để tìm ra tung tích của Mặc Phi.
Cho dù là ở Khánh Quốc cũng chỉ có một số ít người biết được bí mật này, không ngờ lại bị Phù Đồ dùng một câu nói toạc ra.
Tê Túc cũng không có chính mặt trả lời, chỉ nói: “Trước hết vẫn phải mời Phù Đồ tiên sinh trở về thuyền đã! Đồ mà tiên sinh muốn, tại hạ đã giúp tiên sinh chuẩn bị được rồi, chúng ta sẽ lập tức khởi hành.”
Nói xong, hắn đi tới bên cạnh bốn năm tên hộ vệ, nửa vây quanh Mặc Phi.
Vẻ mặt Mặc Phi trước sau như một, chỉ chậm rãi bước đi.
Tê Túc nhìn “Hắn”, không thể không bội phục dáng vẻ thong dong bình tĩnh của “Hắn” lần nữa.
Ngay tại chỗ cách Tê Túc chỉ hai thước, Mặc Phi vốn đang yên tĩnh đột nhiên giậm chân một cái rồi vọt đến phía sau Tê Túc.
Mà Tê Túc thì chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó cổ của hắn đã bị một con dao đặt ngang.
“Công tử!” Hộ vệ xung quanh kinh hãi, rút vũ khí trong tay ra, không ai trong bọn họ dự đoán được con người thoạt nhìn gầy yếu vô hại này lại có thể đột nhiên phản kích.
Mặc Phi cũng không để ý đến những người còn lại, chỉ dán lên lỗ tai Tê Túc nhẹ giọng hỏi: “Chìa khóa của khóa hồn khấu đâu?”
Tê Túc thu hồi vẻ kinh ngạc, cười nói: “Chìa khóa? Tại hạ không có mang theo bên mình.”
Trong miệng nói như thế, trong lòng lại suy nghĩ: Phù Đồ thật thông minh, hiểu rằng cho dù thoát được lúc này, nhưng chỉ cần khóa hồn khấu vẫn còn trên người, “Hắn” sẽ trốn không thoát. Chỉ có xóa bỏ tai hoạ ngầm này mới có thể chân chính được tự do. Khó trách “Hắn” nhìn thấy mình đuổi theo mà lại không kinh hoàng chút nào, hóa ra “Hắn” đã sớm có tính toán này.
Mặc Phi nắm thật chặt chuôi dao trong tay, trên cổ Tê Túc lập tức xuất hiện một vệt máu, làm cho hộ vệ xung quanh lại gầm lên một trận.
“Tê Túc, đừng tưởng ta sẽ không giết ngươi.” Mặc Phi lạnh lùng nói, “Chỉ cần ngươi chết, ta sẽ không phải lo lắng về sau này nữa.”
“Vậy sao không động thủ?” Tê Túc không thèm để ý chút nào đến hung khí trên cổ, vẫn mỉm cười nói, “Trước giờ Phù Đồ luôn là người nhân ái, không biết tại hạ có thể trở thành người phá lệ này không đây?”
Mặc Phi hận đến nghiến răng, nàng thực muốn một đao kết liễu tên nam nhân này, nhưng mà hiện nay nàng thế đơn lực bạc, chắc chắn không thể giải quyết được nhiều người thế này, hơn nữa đối phương biết rõ hành tung của bản thân như lòng bàn tay, cho dù có Trạm Nghệ giúp sức, chỉ sợ nàng cũng không chạy thoát nổi Phàn Dương.
“Bảo người của ngươi cút xa một chút!” Mặc Phi lại nói.
“A!” Tê Túc không biết sống chết trêu đùa, “Không thể ngờ Phù Đồ ôn nhã như vậy cũng sẽ nói ra từ ‘Cút’… Được được, các ngươi, đều lui ra đi!”
Cảm giác lạnh lẽo trên cổ làm cho Tê Túc hơi thu liễm lại, nhưng nghe ra hắn vẫn không hề sợ hãi chút nào.
Mặc Phi biết người này có thân thủ bất phàm, chỉ sợ trước mắt như thế cũng chẳng làm hắn sợ hãi. Mặc Phi không có cách nào khác, đợi đám hộ vệ này lui ra phía sau, nàng lại hỏi: “Hỏi lại một lần nữa, chìa khóa ở đâu?”
“Tại hạ thật sự không mang theo.”
“Không có khả năng, vật trọng yếu như vậy, ngươi nhất định phải mang theo bên mình.”
Tê Túc cười nói: “Cái chìa khóa trọng yếu đối với tiên sinh, nhưng đối với tại hạ thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao cả.”
Mặc Phi trầm mặc một hồi, đột nhiên thở dài: “Vậy thì thất lễ, ta chỉ có thể giết ngươi.”
Ánh mắt Tê Túc co rút lại, đột nhiên xoay tay túm lấy cổ tay cầm dao của Mặc Phi, bẻ ngược ra phía ngoài.
Mặc Phi vẫn chú ý động tĩnh của Tê Túc, mặc dù bị nắm cổ tay, nhưng phản ứng cực nhanh, lựa theo độ mạnh yếu của độ lực tay của hắn, khéo léo thoát khỏi kiềm chế. Nhưng mà đồng thời Tê Túc cũng xoay lại, thoát ra từ hai bên kèm sát Mặc Phi.
Tê Túc cười nói: “Phù Đồ vẫn quá mềm lòng rồi.”
Đúng vậy, nàng vẫn quá mềm lòng, không thừa dịp này mà giết hắn.
Tê Túc tay không đánh lại phía nàng, đồng thời hộ vệ cách đó không xa cũng vây quanh lại.
Thời gian Mặc Phi học võ nghệ cũng không dài, không quá mấy chiêu đã bị đánh ngã trên mặt đất, sau đó chỉ thấy vài tên hộ vệ vọt tới gần muốn bắt nàng.
Tê Túc vội vàng nói: “Đừng có thô lỗ quá!”
Hộ vệ “Vâng” một tiếng, thu bớt sát khí trên người.
Đầu gối Mặc Phi đang chống trên mặt đất, trong lòng hơi có chút thất vọng, không ngờ vẫn thất bại, chỉ dựa vào bản thân, quả nhiên thực khó đối phó được những người này.
Đúng lúc này, cánh tay cầm dao của Mặc Phi chợt lạnh, một loại lực lượng kỳ dị lan ra toàn thân.
Trạm Nghệ!
“A!” Không trung xẹt qua một đường máu, đầu tiên là tên thị vệ tiếp cận Mặc Phi đột nhiên kêu một tiếng to rồi đổ rầm xuống.
Tiếp theo, chỉ thấy Mặc Phi vốn đang quỳ một gối xuống đã lấy tư thế cực kỳ linh hoạt nhảy lên, mũi chân vừa chạm đất đã phóng tới, không đợi mấy người kia hoàn hồn đã lại có một gã hộ vệ bị cắt vỡ yết hầu.
Cho đến tận khi tên hộ vệ thứ ba ngã xuống, Tê Túc mới phản ứng lại, trong lòng hắn lúc này khiếp sợ không thôi, vốn cứ tưởng rằng Phù Đồ chỉ biết khoa chân múa tay một chút, hơn nữa tính cách lại ôn hòa, nhân từ nương tay, cơ bản không có lực sát thương gì. Nhưng mà người trước mắt này thân thủ quỷ dị, xuống tay ngoan tuyệt, cứ như là hai người hoàn toàn khác biệt so với Phù Đồ mà hắn biết.
Không kịp nghĩ lại, Tê Túc rút ra một sợi roi dài, tấn công về phía Phù Đồ.
Phù Đồ quay phắt lại, ánh mắt lạnh lùng khiến cho trong lòng Tê Túc run lên, động tác trên tay cũng không khỏi chậm mất nửa phần, nhưng mà chính nửa phần này đã cho Phù Đồ nắm lấy cơ hội lưu lại trên cổ tay hắn một đường máu, may mà tránh thoát kịp thời, nếu không kinh mạch của cánh tay đã bị chặt đứt.
Quá hung hãn! Đây thực sự là Phù Đồ sao? Thân thủ linh hoạt, ra chiêu chí mạng tuyệt quyết như vậy, ánh mắt lạnh lẽo kia, bộ pháp như ảo ảnh kia… Đây thực là Phù Đồ?
Tê Túc một bên thì công kích, một bên không ngừng mà hỏi lại.
Nếu mà ngay lúc đầu Phù Đồ Ngay đã vận dụng chiêu thức thâm hiểm như vậy, chỉ sợ hắn đã sớm mất mạng rồi, trong lòng Tê Túc lạnh run. Đồng thời hắn cũng phát hiện ra nhược điểm của Phù Đồ, chính là khí lực và thể lực hơi yếu, dưới sự vây công của mọi người, động tác của “Hắn” đã bắt đầu chậm chạp.
Nhóm hộ vệ này không giống với những binh lính lúc trước, người người trong bọn họ đều có thân thủ bất phàm, sau khi trải qua sự kinh ngạc ban đầu đã bắt đầu phối hợp tiến hành vây công.
Trong lòng Tê Túc lại cười khổ, đối phó một văn sĩ văn nhược như thế này mà lại phải vận dụng người như vậy, mặt này thực sự là quá lớn rồi.
Phù Đồ à Phù Đồ, ngươi cũng thật khiến cho người ta kinh hỉ!
Cổ tay Tê Túc lại xuất hiện thêm một vết máu, hắn lợi dụng lúc Phù Đồ thu đao, trong nháy mắt đã tới gần, dùng roi cuốn lấy cánh tay “Hắn”.
Phù Đồ nháy mắt phát lạnh, trở mình thoát khỏi cái roi kia, cũng không quản đao kiếm bổ tới phía sau, hướng thẳng tới bên người Tê Túc.
“Phù Đồ.” Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi quen thuộc làm cho động tác của “Hắn” hơi ngừng lại, trong mắt hiện lên một chút thanh tỉnh.
Tê Túc nhân cơ hội này bổ chuôi dao về phía cổ của “Hắn”, đầu óc Phù Đồ nặng trĩu, mềm nhũn ngã xuống đất.
Tê Túc cũng không kịp đi thăm dò, nhanh chóng nhảy sang một bên, khó khăn lắm mới tránh thoát được tập kích phía sau.
“Nhung Trăn Vương!” Tê Túc cả kinh nói, “Sao ngươi có thể xuất hiện lúc này?”
“Bổn vương tới lấy mạng của ngươi!” Vu Việt quét một đao, mũi đao cắt đứt vạt áo trước của Tê Túc, trước ngực hắn vẽ ra một vệt máu sâu.
Ánh mắt Tê Túc nghiêm lại, liên tục lui về phía sau mấy bước. Khóe mắt nhìn thấy hộ vệ của mình khiêng Phù Đồ đang bị ngất xỉu trên vai, trong lòng hắn xác định, cười nói với Vu Việt: “Không thể ngờ rằng ngươi lại thật sự vì một văn sĩ mà mạo hiểm truy đuổi đến tận đây.”
Vu Việt xoay đao một vòng trong không trung, lạnh nhạt nói: “Giao Phù Đồ ra đây.”
“Nếu như không thì sao?”
“Ngươi chết!”
Khóe miệng Tê Túc gợi lên vẻ cười nhạt, tùy tay giật lấy đao của một gã thị vệ, nhẹ nhàng đặt ở trên người Mặc Phi, nói: “Tại hạ tự biết không phải là đối thủ của các hạ, cũng không muốn đối chiến với các hạ, không bằng cho bọn ta rời đi, thế nào?”
Vu Việt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thanh đao đặt trên người Mặc Phi, cả người tản mát ra một luồng sát khí làm cho người ta run sợ.
Trong lòng Tê Túc cũng run lên, trên mặt lại vẫn tươi cười nói: “Các hạ yên tâm, tại hạ nhất định sẽ đối xử tử tế với Phù Đồ.”
“Đây là đối xử tử tế mà ngươi nói sao?” Vu Việt nói gằn từng chữ.
“Muốn đối xử tử tế, thì cũng cần phải bảo vệ tính mạng của bản thân trước chứ!” Tê Túc lơ đễnh nói, “Tại hạ không có nhiều thời gian, có hai lựa chọn, ta đi, Phù Đồ vô sự; ta ở lại, Phù Đồ bồi mệnh.”
Vu Việt không nói câu nào nhìn hắn.
Tê Túc cũng cười nhìn lại.
Không khí giữa trận như ngưng trệ, hộ vệ song phương đều không dám thở mạnh một tiếng nào.
Sau một lúc lâu, Vu Việt nói: “Ngươi đi đi!”
Trong mắt Tê Túc hiện lên một tia kinh ngạc, xem ra đối với nam nhân này mà nói, Phù Đồ không chỉ đơn giản là một khách khanh bình thường, hắn lại đối với Phù Đồ…
Ha ha, điều này thật thú vị!
Tê Túc cũng không do dự nữa, vẫy tay một cái đã mang theo người chậm rãi rút đi.
Đến khi biết không nhìn được bọn họ nữa, một gã võ giả bên người Vu Việt mới hỏi: “Chủ tử, cứ buông tha cho hắn như vậy sao?”
“Đương nhiên không.” Vu Việt thản nhiên nói, “Bổn vương sớm nói phải bầm thây hắn vạn đoạn.”
“Nhưng mà, nếu như bọn họ thuận lợi trở lại Khánh Quốc…”
“Không ngại, bổn vương cũng muốn đến Khánh Quốc dạo chơi.”
Võ giả cả kinh nói: “Chủ tử, vạn vạn không thể!”
Vu Việt không đáp lời, chỉ thu đao vào vỏ, xoay người rời đi.
Tê Túc, bổn vương muốn cho ngươi nếm thử cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông.
Phù Đồ, chờ một chút, chờ một chút…
Danh sách chương