Cao Đằng cảm thấy, nhất định lần xuất môn này mình đã quên không cầu thần khấn phật phù hộ rồi, bằng không thì vì sao vừa đi được nửa đường đã bị một đám đạo tặc bắt về hang ổ như thế? Bốn gã võ sĩ hắn thuê cũng chỉ trong mấy chiêu đã gục, từ lúc nào mà phụ cận trấn Đông Cao lại xuất hiện một bang phái cao thủ chuyên chặn đường cướp bóc thế này? Năm hạn xui xẻo, đúng là năm hạn xui xẻo mà, lúc này còn chưa tính đến việc bị cướp mất hàng hóa, chỉ sợ ngay cả tính mạng của bản thân cũng khó mà bảo toàn rồi.

“Các người… Các người muốn làm gì?” Cao Đằng ra vẻ trấn định nhìn mấy tên nam tử cao lớn trước mắt, trang phục của bộ tộc núi rừng, vóc người bưu hãn, mặt mày không cảm xúc, có vẻ rất khó thương lượng.

Quả nhiên này mấy người này không có trả lời câu hỏi của Cao Đằng, chỉ đứng thẳng tắp tại chỗ như cây cọc.

Cao Đằng lấy can đảm chuẩn bị mở miệng, lại thấy một người từ ngoài động đi vào.

Y phục của người tới mặc dù thô lậu, thế nhưng dung mạo tuấn dật, khí chất bất phàm, lấy kinh nghiệm ra bắc vào nam của hắn mà phán đoán, chắc chắn người này không phải thôn phu sơn dã.

“Ngươi là người phương nào? Định làm cái gì đấy?” Cường đạo thường thì phải cướp hàng chạy lấy người, hoặc là một đao nhìn thấy máu, có ai lại nhàn rỗi đi tìm khổ chủ nói chuyện tâm sự đâu?

“Đừng căng thẳng.” Mặc Phi nhìn cái vị đáng thương bị bọn họ bắt được này, thản nhiên nói, “Chúng ta bắt ngươi chỉ để hỏi mấy câu hỏi thôi.”

“Các ngươi muốn hỏi cái gì?” Cao Đằng nghe thấy giọng điệu bình thản của người này, trong lòng cũng yên ổn hơn được một chút.

“Tên ngươi là gì? Từ đâu tới đây? Đến trấn Đông Cao mua bán cái gì?”

Cao Đằng chần chờ hỏi: “Nếu như ta trả lời, các người sẽ không giết ta chứ?”

Mặc Phi gật đầu.

“Được.” Cao Đằng ngổi thẳng lưng lên, trả lời “Kẻ hèn họ Cao tên Đằng, là người của Nam Ám Sơn, đến Đông Cao thu mua da thú, dược thảo, lương thực, v.v… đồng thời buôn bán một ít đặc sản của Nam Ám Sơn, ngọc thạch và một số đồ vật nhỏ.”

“Ngọc thạch? Ngươi nói thứ này hả?” Mặc Phi lấy từ trong lòng ra một món đồ trang sức ngọc to bằng bàn tay, nói, “Miếng ngọc này điêu khắc thô sơ, chất ngọc lại kém, hàng hóa trên lưng ngựa của ngươi cũng chẳng có thứ đồ nào tốt. Ngươi hẳn phải biết rằng, những thương nhân bên ngoài đến trấn Đông Cao đều phải giao tiền cống nạp cho thủ lĩnh, ngươi lấy những đồ vật này cho đủ số đấy sao?”

Cao Đằng miễn cưỡng cười cười, cẩn thận hỏi: “Các hạ, chẳng lẽ các hạ là thủ vệ của thủ lĩnh đại nhân sao?”

“Trả lời câu hỏi của ta là được, đừng có hỏi những câu dư thừa.”

“Vâng, vâng.” Cao Đằng vội nói, “Kẻ hèn đương nhiên không dám lấy những thứ đồ hạ đẳng này cho đủ số được, những thứ để cống nạp cho thủ lĩnh, kẻ hèn đều đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.” Nói xong, lấy từ trong lòng ra một cái hộp gấm.

Mặc Phi mở hộp gấm ra nhìn, chỉ thấy một miếng trang sức bằng ngọc được điêu khắc tinh xảo, long lanh trong suốt, càng đặc biệt hơn là miếng ngọc được chia thành năm màu lần lượt là vàng, tím, đỏ, lục, lam, mang ý nghĩa phú quý cát tường, thực sự là một báu vật. Đồ vật thế này, nều mang tới thế giới trước kia của nàng cũng tuyệt đối là một thứ đồ xa xỉ trị giá hơn ngàn vạn.

Những tộc nhân của tộc Tháp Y nhìn thấy đều không nhịn được, lộ ra vẻ mặt sợ hãi than thở, chỉ có Mặc Phi là vẫn lạnh nhạt như cũ.

Nàng đóng hộp gấm lại, sắc mặt không chút thay đổi nói với Cao Đằng: “Được rồi, Cao Đằng, bây giờ ngươi cởi y phục ra đi.”

“Cái gì?” Cao Đằng dùng hai tay ôm lấy thân mình theo bản năng, khẩn trương nói, “Cởi đồ làm gì vậy?” Chẳng lẽ đám cường đạo này còn muốn cướp sắc hay sao?

Nhìn dáng vẻ người này giống như đang sợ bị lăng nhục, khóe miệng Mặc Phi giật giật. Cao Đằng này khoảng chừng hai mươi tuổi, thấp hơn Mặc Phi mấy tấc, mặt mũi cũng coi như cân đối, nhưng khuôn mặt thì béo phì giống như một quả bóng tròn, nhìn cái dáng này thì cũng có thể vui vẻ, thế nhưng khiến cho người ta nổi “Thú” tính thì lại có phần khó khăn rồi.

“Bạc Ô, ngươi giúp hắn cởi y phục ra đi, nhanh lên một chút.” Mặc Phi cũng không định lề mề, nói với Bạc Ô đứng bên cạnh.

“Được được!” Bạc Ô lập tức lộ ra một nụ cười vô cùng đáng khinh, xoa tay tiến đến chỗ Cao Đằng, sau đó chợt nghe thấy Cao Đằng kêu lên một cách bi thương và sợ hãi…

Mặc Phi thay vào y phục mà Cao Đằng cởi ra, sau đó cất cái hộp gấm kia vào trong lòng, lúc này vừa vặn có bốn vị võ giả mặc trang phục sơn dã tiến vào.

Một người trong đó nói: “Tiên sinh, chuẩn bị xong hết rồi.”

Mặc Phi gật gật đầu, nói với Cao Đằng còn chưa hoàn hồn: “Tạm ủy khuất ngươi làm khách ở tộc Tháp Y vài ngày vậy, chớ có lo lắng, sẽ không thương tổn đến tính mạng của ngươi đâu, mấy ngày sau sẽ thả ngươi ra hoàn hảo, không bị tổn hao gì hết.”

“Các ngươi… Rốt cuộc các ngươi là ai? Muốn làm cái gì?” Cuối cùng thì Cao Đằng cũng phát hiện ra bang phái này không bình thường, trong lòng run rẩy.

Mặc Phi không trả lời, chỉ mang theo bốn người tộc Tháp Y giả trang thành võ giả bước ra ngoài.

Bọn họ vốn cải trang để chuẩn bị tiến vào trấn Đông Cao, có điều trên đường vừa vặn gặp được đám người ngựa của Cao Đằng, thấy trang phục của bọn họ khác biệt với người dân địa phương, Mặc Phi biết kế hoạch của nàng vẫn còn chưa ổn, vì vậy đột nhiên nảy ra ý định bắt tên Cao Đằng đáng thương này làm tù binh, ai bảo hắn lại xuất hiện đúng lúc như vậy chứ.

Một hàng năm người lôi kéo ngựa tiến vào trấn Đông Cao.

Trấn Đông Cao còn lớn hơn so với tưởng tượng của Mặc Phi, tường thành được xây bằng đá, cao trên ba thước, dây leo xanh biếc bò đầy trên tường, thoạt nhìn đã rất lâu năm rồi. Đi qua cổng chính, trước mắt là một con đường đất vàng, hai bên đều là nhà cửa, mặc dù cấu tạo đơn sơ, thế nhưng lại ngay ngắn chỉnh tề, có thứ có tự. Lại đi qua một đoạn đường nữa đến khu chợ phía bắc của trấn, dòng người tấp nập không ngừng, vô cùng náo nhiệt.

Ngoại trừ các cửa hàng trong trấn ra thì còn có rất nhiều thôn dân tụ tập mua bán với thương nhân trên ngã tử đường, dựa vào cách ăn mặc có thể nhận biết được sự khác nhau giữa người dân bản địa và người đến từ bên ngoài.

“Tiên sinh, bình thường những thương nhân khi tới đây đều sẽ đặt chân tới khách sạn Vạn Lai.” Bốn người trung niên hộ tống Mặc Phi nhỏ giọng nói.

“Được, ngươi dẫn đường, chúng ta đi tới khách sạn Vạn Lai.”

Mấy người tới khách sạn Vạn Lai, tìm một chỗ ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang tới mấy chén trà.

Mặc Phi ngầm xem xét xung quanh, quả nhiên hầu hết những người đang ngồi đều là người bên ngoài, khẩu âm đa dạng, cẩn thận nghe ngóng cũng có thể thu thập được không ít thông tin.

Khi đang xem xét tới người khác, năm người Mặc Phi cũng bị chú ý lại.

Bốn vị dũng sĩ của tộc Tháp Y cao lớn uy mãnh, sinh sống lâu dài trong núi rừng đã tạo cho bọn họ khả năng cảm ứng nguy hiểm của dã thú.

Dung mạo và khí chất của Mặc Phi đều đã thay đổi, mái đầu cũng được đội tóc giả, vì vậy không khiến cho người khác chú ý, thế nhưng cử chỉ lịch sự tao nhã, thong dong lạnh nhạt của văn nhân khác với những người bình thường, làm cho người ta không thế bỏ qua được. Tại một nơi hẻo lánh mà gặp được một người thế này thì cũng giống như việc phát hiện ra dị bảo trong một đám đất bùn vậy.

“Xin chào vị tiểu ca này.” Một gã nam tử đi tới chào hỏi. Người này tuổi chừng bốn mươi, y phục cũng coi là hoa mỹ, ít nhất thì cũng tinh xảo hơn đồ trên người Mặc Phi.

“Xin chào”, Mặc Phi cũng không đứng dậy, chỉ thản nhiên gật đầu với người tới.

Nam tử sửng sốt, sau đó cười nói: “Kẻ hèn La Chương, không biết tiểu ca xưng hô như thế nào?”

“Cao Đồ.” Mặc Phi dùng một cái tên giả.

“Hóa ra là Cao huynh, kẻ hèn thấy Cao huynh có khí độ bất phàm, cho nên muốn kết giao, không biết Cao huynh có để bụng hay không?”

“La huynh khách khí rồi, mời ngồi.” Mặc Phi khoát tay áo với hắn.

La Chương đa tạ xong rồi ngồi xuống, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, có vẻ như nam tử trước mắt này ở trên địa vị cao đã lâu, nếu không tuyệt đối sẽ không có những cử chỉ như vậy. Hắn đã đi buôn bán hơn mười năm, duyệt qua không biết bao nhiêu người, cho dù là ở nơi phồn hoa đô thành thì cũng khó có thể tìm được một người như vậy.

“Không biết Cao huynh đến đây làm gì? Buôn bán, hay là đi du ngoạn sơn thủy đây?” La Chương thử hỏi.

“Buôn bán.” Mặc Phi nói, “Chỉ buôn bán một số thứ thôi, không đáng nhắc tới. Nhưng mà có lẽ La huynh chắc chắn không phải là một tiểu thương bình thường rồi.”

“Ha ha, kẻ hèn này mua bán vải vóc hương liệu, cũng chỉ là làm ăn nhỏ mà thôi.” La Chương thấy đối phương cố ý tránh nói chủ đề xuất thân, vì thế không hỏi lại, chỉ nói, “Vừa rồi kẻ hèn đang thương nghị chuyện của lĩnh chủ đại nhân với mấy đồng bạn, không biết Cao huynh đã bái kiến mấy vị lĩnh chủ trấn Đông Cao hay chưa?”

“Chưa”. Trong lòng Mặc Phi khẽ động, dò hỏi, “La huynh định khi nào thì đi?”

“Đang chuẩn bị xuất phát, quy củ của lĩnh chủ là sau khi tiếp kiến, thủ lĩnh sẽ mời mọi người ở lại thăm thú phủ đệ của bọn họ.” Khi La Chương nói ra lời này, trong mắt hiện lên vài phần khinh thường, có điều đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường, chỉ nghe hắn tiếp tục nói, “Không biết Cao huynh có đi cùng không?”

“Rất sẵn lòng.” Mặc Phi chắp tay nói, “Kinh nghiệm thương hành của tại hạ còn ít ỏi, mong La huynh sẽ chiếu cố nhiều hơn.”

“Ha ha, không thành vấn đề.” La Chương cười to vài tiếng, sau đó có vẻ như nhớ tới điều gì đó, sắc mặt biến đổi, chần chờ một lúc mới nhỏ giọng nói, “Cao huynh đệ, ngươi có biết gì về mấy vị thủ lĩnh trấn Đông Cao hay không?”

“Lời này của La huynh là có ý gì?” Sắc mặt của Mặc Phi không thay đổi, trong lòng cũng đã đoán ra La Chương muốn nói gì.

“Mấy vị thủ lĩnh đều… Đều là người phong lưu.”

Phong lưu? Trong lòng Mặc Phi cười lạnh, nói thế này đúng thật là nói giảm nói tránh rồi. Nàng nói: “Đa tạ La huynh quan tâm, trong lòng tại hạ hiểu rõ mà.”

“Cao huynh đệ hiểu được là tốt rồi, kẻ hèn không muốn người giống như Cao huynh đệ đây bị người ta khi nhục.” La Chương nhìn Mặc Phi, thành khẩn nói.

“Đa tạ.” Mặc Phi lại nói lời cảm tạ. Tâm địa của người trước mắt này quả thực cũng không tệ.

Mấy người lại hàn huyên vài câu, sau đó cùng nhau xuất phát.

Đám người Mặc Phi chỉ có hai con ngựa, mà đám người La Chương thì lại có một đội la, ngựa. Đương nhiên, những thứ này tạm thời đều gửi ở khách sạn, bọn họ chỉ phái mấy người trông nom rồi đi tới phủ lĩnh chủ, mà Mặc Phi thì mang theo hai tộc nhân Tháp Y bên người

Trấn Đông Cao chỉ là một cái trấn nhỏ, người dân địa phương chăm chỉ trồng trọt, sinh sống mộc mạc, thế mà phủ đệ của lĩnh chủ thì lại giống như lầu các giữa trời không, chẳng những đã chiếm diện tích lớn, mà lại còn vô cùng chắc chắn hoa mỹ, cao hơn những tòa nhà bình thường khác đến tận mấy mét, tuy rằng không thể so với những phủ đệ lớn ở thành thị, nhưng ở đây thì cũng giống như hạc trong bầy gà, vô cùng không hài hòa.

Sau khi thông báo, đám người Mặc Phi được người hầu dẫn vào trong phủ. Trang hoàng bên trong phủ làm cho người ta được mở rộng tầm mắt, có thể trang hoàng một tòa kiến trúc cổ xưa thành ra cái dạng nhà giàu mới nổi thế này, quả thật là có một không hai.

Núi giả treo liễu vàng, cột đá nạm trân châu, hoa viên bày thần thú… Khóe miệng Mặc Phi không nhịn được giật giật vài cái.

Thực ra cũng không thể trách đám người La Chương được, đây đã không phải lần đầu tiên bọn họ đến phủ của lĩnh chủ rồi, mỗi lần đến trấn Đông Cao buôn bán đều phải tiến cống một lần, đây là quy củ. Chỉ có đến thì thương nhân mới có giấy thông hành, lúc này mới có thể không bị cản trở.

Người hầu chuẩn bị phòng cho mấy người, cũng thông báo rằng thủ lĩnh muốn gặp mặt lần lượt từng người một, xin mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Còn có thể chuẩn bị gì nữa đây, đơn giản chính là lễ vật.

Trong lòng mọi người đều khinh bỉ một trận.

La Chương nói với Mặc Phi: “Đến lúc mấy lĩnh chủ triệu kiến từng người, chỉ sợ chúng ta không thể đi theo, tiên sinh…”

“Đừng lo lắng.” Mặc Phi nói, “Trấn Đông Cao trở nên thịnh vượng, chủ yếu là do dựa vào sự thăm viếng của thương nhân, mấy người kia sẽ không dễ dàng đắc tội với thương nhân đâu.”

“Nhưng mà…” Mấy người La Chương vẫn còn chút lo lắng.

Mặc Phi an ủi nói: “Ta biết mấy người đang lo lắng cái gì, yên tâm đi, ta có năng lực tự bảo vệ mình. Huống hồ mấy người đi cùng ta cũng đã ẩn núp quanh đây, nếu có biến cố gì, bất cứ khi nào cũng có thể tiếp viện, chỉ sợ thích khách trong phủ này còn chưa tới một trăm người đâu.”

Sự tin tưởng của nàng là từ Trạm Nghệ, lấy thân thủ của Trạm Nghệ, giải quyết vài tên thủ lĩnh hẳn là không khó khăn, cho dù võ nghệ của bọn chúng có cao siêu tới đâu, còn có thể cao hơn Tê Túc và Cô Hạc được không? Lại càng chẳng cần phải so với Vu Việt.

Có điều đó cũng chỉ là tình huống xấu nhất, trước khi có thể chuẩn bị tốt mọi chuyện, tốt nhất không có xung đột thì không nên làm việc hấp tấp.

Sau khi ăn xong cơm chiều, rốt cuộc người hầu cũng tới truyền lệnh. Mấy người La Chương cách vách cũng đã đi bái kiến rồi, chỉ còn lại một người là Mặc Phi

Mặc Phi chậm rãi đi theo người hầu, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.

Mấy tên mãng phu đê tiện, cần gì phải e ngại đâu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện