Hắn bước đến chỗ ma vực, quần hùng đuổi sát, mấy chục vị võ lâm cao thủ nhìn hắn với ánh mắt đỏ ngầu cừu hận. Hắn vẫn thản nhiên bước vào ma vực.
"Không!" Tiếng thét run rẩy vang lên, một thần bí nhân mặc hắc bào lao tới như điện xẹt, thoáng cái vượt qua vòng vây của quần hùng, đến sát rìa ma vực.
"Xoạt."
Tiếng xé lụa vang lên, tay áo hắn bị người đó xé tan, phất phơ trong gió.
Người đó ngẩn ra, do mặt che sa đen, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài nên chúng nhân không nhận ra vẻ mặt. Hồi lâu sau, người đó chợt lướt đi khỏi đám đông như dải sáng, mấy giọt lệ từ trên không rơi xuống. Hắc bào nhân đi đến đều như gió, không để lại mảy may dấu vết.
Chúng nhân dù kinh ngạc trước thần bí nhân đến rồi đi nhưng nhanh chóng dồn chú ý vào ma vực. Từ lúc Độc Cô Bại Thiên vào ma vực đến giờ, trong đó vẫn yên lặng. Một khắc sau mới vang lên tiếng hắn gào thét thê thảm, như quỷ khóc sói tru.
Qua một khắc, tiếng rú lặng dần, ma vực trở lại yên tĩnh.
Chúng nhân nhìn nhau, không hiểu phía trong xảy ra chuyện gì.
"Độc Cô Bại Thiên chết rồi." Đại Bi thiên vương Dương Thụy tỏ vẻ không buồn không vui, nhưng vẻ mặt lão thoáng u uất.
"Thật sự vậy ư, sao tiền bối khẳng định như vậy?" Bặc Vũ Ti hỏi.
Những người khác đều hiếu kì, muốn biết đáp án.
"Bất tử chi ma trong truyền thuyết vào ma vực với tu vi thánh cảnh, kêu gào suốt ba ngày đêm rồi hoành không thoát đi. Tu vi của Độc Cô Bại Thiên này sao so với ma vương năm xưa được, tiếng gào chỉ kéo dài một khắc là tận, xem ra đã khí tuyệt thân vong."
Hóa ra là vậy, tất cả như trút được gánh nặng.
Một vương cấp cao thủ nói: "Tuy thế, nhưng ta vẫn chưa yên tâm, vẫn có cảm giác ác ma không thể dễ dàng chết như thế."
Một vương cấp cao thủ khác nói: "Chi bằng chúng ta ở lại đây thêm ba ngày xem hắn có thoát được không. Tin rằng ba ngày là cực hạn, dù ma vương trong truyền thuyết cũng chỉ trụ được bằng ấy thời gian."
Chúng nhân nhất trí tán thành.
Trong lòng chúng nhân vừa khẩn trương vừa kích động, Độc Cô Bại Thiên khiến cả thiên hạ bất an có thể đã diệt vong do bị họ truy sát, tương lai họ sẽ có được vinh dự. Nhưng vẫn lo lắng hắn không chết, rồi lại như ma quỷ thoát ra, chỉ e lúc đó không ai sống sót.
Ma vực không hề động tĩnh, chúng nhân đều nhẹ nhõm, bắt đầu cười nói.
"Ha ha…Độc Cô Bại Thiên cũng chết rồi."
"Ông trời có mắt."
"Hắn đúng là ngu xuẩn cực điểm, ma vực được coi là phần mộ của đế cảnh cao thủ, với tu vi của hắn mà dám vào, đúng là ngu xuẩn."
"Ác gặp ác báo!"
Khoảnh khắc Độc Cô Bại Thiên ngạo nghễ tiến vào ma vực, lập tức cảm giác phía sau có người lao tới, đế cấp thần thức siêu tuyệt được vận dụng, hắn phát hiện chính là đế cảnh cao thủ thần bí vẫn luôn trợ giúp mình. Hắn do dự một chốc rồi vẫn tiến vào, một ống tay áo bị thần bí nhân xé rách nhưng hắn không dừng bước.
Ma khí hắc ám tràn tới, khí tức kinh hồn vây chặt lấy hắn.
Kinh Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết, Bất Tử ma công cũng vận chuyển, chân khí trong thể thể lưu chuyển không ngừng, quanh mình xuất hiện một làn sáng mờ mờ cách ngăn ma khí. Nhưng áp lực kinh hồn khiến hắn di chuyển gian nan, vất vả lắm mới đi được mấy thước. Nơi này tối tăm vô biên, mắt người hoàn toàn mất tác dụng.
Đi thêm mười mấy thước, sau cùng hắn không chịu nổi nữa, chân khí rút đi như nước triều. Ma khí lập tức tràn tới, tính chất ăn mòn được phát huy khiến hắn không thở nổi, tử vong khí tức triệt để vây chặt lấy hắn.
Đau đớn.
Đau đớn vô cùng.
Độc Cô Bại Thiên cảm giác toàn thân như bị xé tan, phảng phất cả ngàn mũi dao nhọn đâm vào thân thể. Hắn biết đấy là ma khí xâm tập, sức mạnh thần bí của ma vực đang thôn tính mình.
"A……" hắn kêu lên, hai tay theo vô thức chập lại, liền kinh hãi nhận ra tay mình đã bị xé toạc, lộ cả xương ra ngoài.
"Lẽ nào Độc Cô Bại Thiên ta chết ở đây, quyết định này là sai lầm? Ta XXXX, chiến hồn trong thân thể còn không mau tỉnh lại, mang cho ta sức mạnh…" Vốn hắn định vào ma vực, mượn uy hiếp của cái chết để kích phát sức mạnh thần bí trong thân thể. Qua nhưng lần lần ngộ ra Kinh Thiên, Chiến Thiên một cách kì dị cùng đêm mưa lãnh hội Khiếu Thiên quyết, hắn tin rằng thân thể mình ẩn chứa sức mạnh kinh nhân, chỉ là hiện thời chưa sử dụng được.
Hắn thầm than: "Vốn định vào tử địa để sống sót, hiện tại lại thành tự sát…"
Hắn cảm giác da thịt toàn thân bị ăn mòn, cái chết đã gần lắm, mệt mỏi vô vàn dâng lên, hắn gần như hôn mê. Đột nhiên dưới chân hắn thụt xuống, một khe nứt vô thanh vô tức mở ra, hồng mang lóe sáng, hắn rơi xuống.
Quần hùng tuy thấy trong đó lóe hồng quang nhưng không để ý, hoàn toàn không coi là việc gì đáng để tâm.
Độc Cô Bại Thiên cảm giác mình đang rơi nhanh.
"Bộp." Hắn đập xuống mặt đất.
Hắn nhận ra toàn một màu máu đỏ, trải ra vô tận.
Hắn nằm bất động, thân thể cơ hồ tan rã. "Ma khí đáng sợ quá, Bất diệt kim thân của ta còn thành thế này." Hắn dần tỉnh tái, khả năng tư duy hồi phục, "đây là nơi nào, nhưng tia sáng màu máu là gì nhỉ, sao lại xuất hiện hồng quang?"
Hắn từ từ giơ tay, không nén được buột ra tiếng kêu thảm, ngón tay chỉ còn lại lóng xương trắng hếu, huyết nhục bầy nhầy. Không cần nghĩ hắn cũng biết thân thể có vô khối vết thương như thế.
Hắn đưa tay sờ lên mặt với tâm trạng bất an.
"A……" hắn gào lên thê thảm.
Gương mặt láng mịn giờ nát bét, dung mạo bị hủy sạch.
Hắn muốn đứng lên nhưng không còn khí lực.
"Vì sao lại thế này, sức mạnh trong thân thể không hề động tĩnh, biến ta thành người không ra người, quỷ không ra quỷ?" Hắn lại hôn mê.
Trong sâu thẳm lòng hắn vang lên tiếng thở dài: "Sức mạnh phải do tự bản thân lãnh ngộ, dựa vào ngoại giới để tăng cười công lực, khó lòng đại thành. Tuy nhiên chúng ta… ôi."
Không hiểu bao lâu sau, Độc Cô Bại Thiên tỉnh lại. Nhìn màn quang mang màu máu trước mắt, hắn ngẩn người, thân thụ trọng thương, dung mạo bị hủy, bị khốn trong ma vực, phải làm sao đây.
Từ từ, hắn cảm giác mình động đậy được, cố nén cơn đau, chật vật đứng dậy.
Nhờ Bất diệt kim thân, hắn không hề chết bởi thân thể bị ăn mòn "không thành hình dạng gì", dù toàn thân đều là vất thương thì hắn chỉ thấy hư nhược mà thôi.
Hắn cố lấy lại tinh thần quan sát chung quanh, hóa ra đang ở trong một thạch thất bày một chiếc bàn, một chiếc giường và một cái ghế.
Dao động nhè nhẹ từ phía ngoài truyền vào khiến hắn nảy sinh cảm giác thân thiết, như thể người thương đang gọi.