"Từng có cao thủ còn mạnh hơn, thậm chí hơn cả Thiên Ma?" Độc Cô Bại Thiên cả kinh hỏi.

"Không sai, nhất thân tu vi của người đó chấn cổ thước kim, ngạo thế vạn đại, không ai sánh được." Lão nhân hạ giọng, lộ vẻ sầu muộn.

"Là ai?" Độc Cô Bại Thiên nóng lòng hỏi.

"Ông ta là ai? Là…ôi, vạn năm rồi, tuế nguyệt phiêu diêu, nhưng tên ông ta vĩnh viễn là cấm kỵ với ma giáo." Đoạn lão nhân tỏ vẻ buồn bã đi về xa xăm.

"Một người chết cả vạn năm mà vẫn được tôn sùng như vậy thì lúc sinh tiền tất phải vinh diệu tột đỉnh." Nghĩ đến người đó lúc còn sống vô hạn phong quang, Độc Cô Bại Thiên kích động trong lòng: "Sống là nhân kiệt, chết cũng làm quỷ hùng. Đại trượng phu xuất hiện giữa thiên địa, thì phải cả đời oanh oanh liệt liệt, tạo ra thật nhiều truyền kỳ."

Lúc hắn nhìn sang hướng lão nhân đi thì đã vô ảnh vô tung.

"Công lực của lão đầu quá đáng sợ."

Hắn lại nhìn tượng Thiên Ma, quay người bước đi.

Hắn khẽ nhắm mắt, thi triển đế cảnh thần thức, nắm bắt dao động thoạt có thoạt không đó. Từ khi đặt chân vào cốc, dao động đó luôn quấn lấy hắn, phảng phất đang hô hoán, chỉ là hắn chưa có thời gian cảm ứng.

Lẫn trong dao động là tình cảm thê lương, cô độc, cừu hận phảng phất đang nói với hắn nỗi niềm cô tịch mấy ngàn năm nay.

Hắn tử từ mở mắt, sau cùng xác định được phương hướng dao động xuất phát, chính là hướng lão nhân vừa đi. Đặt chân lên con đường lát đá xanh, hắn đến dưới một gò núi nhỏ, một tảng đá lớn khắc ba đại tự xuất hiện: "Ẩn Ma cốc". Phía cuối con đường thông sang một sơn cốc khác, hắn không ngờ Thiên Ma cốc thoáng đãng lại còn một tiểu cốc nhỏ hẹp khác.

Cùng lúc đó dao động trở nên mạnh hơn hẳn, đương nhiên các tuyệt thế cao thủ ma giáo bị phong ấn qua các đời đều trong tiểu cốc này. Hắn hơi do dự, có nên vào không, vì không thấy bóng người nào, chính là chốn cấm địa. Kỳ quái là không ai trông nom, xem ra bên trong hung hiểm khó lường, hắn vội rảo bước vào.

Ở cốc khẩu Ẩn Ma cốc còn có ánh sáng, nhưng càng đi vào càng tối tăm, đến nơi sâu nhất thì như lạc vào đêm đen, thiên địa ảm đạm vô quang, chung quanh tối om.

Mười mấy làn dao động nhất tề tràn tới, phảng phất tranh nhau kể lể, dao động nào cũng đạt mức mạnh hơn hết. Hắn cả kinh, vốn cho rằng chỉ có mấy là, xem ra ở đây có tới mười mấy thánh cấp cao thủ bị phong ấn, thực lực của ma giáo đáng sợ vô cùng.

"Tiểu hữu đến rồi?" Cùng lúc, giọng nói già nua vang lên đột ngột.

Độc Cô Bại Thiên giật mình quay lại, lão nhân hắn gặp lúc trước đứng trong bóng tối cách hắn không xa, còn cả chín lão nhân già nua như thế đứng cùng. Mười cặp mắt già nua đang nhìn hắn không chớp, ai nấy tỏ vẻ kinh hỉ.

"Quả nhiên tiểu hữu tự tìm đến đây, bọn lão phu đã không tìm nhầm." Lão nhân nói chuyện lại lên tiếng.

"Ngất mất." Độc Cô Bại Thiên nhủ thầm.

Lúc đó hắn mới hiểu vì sao người ma giáo không vội đi tìm mình giải cứu các tuyệt thế cao thủ, họ tính trước hắn sẽ tự đến đây.

Lão nhân tiếp lời: "Chỉ ngươi có ma tính mới đến được đây, chỉ người tu luyện thành chân ma chi thể mới đủ khả năng giải cứu các cao thủ tiền bối bị phong ấn."

"Vì sao các vị khẳng định được mỗ tu luyện thành chân ma chi thể?"

"Ha ha, sau trận huyết chiến trên đỉnh Vân sơn, bọn lão phu đã biết trên đời có người tu luyện thành chân ma chi thể." "

"Vì sao các vị biết?"

"Các tuyệt đại cao thủ bị phong ấn của bản giáo lúc nào cũng tranh chấp với phong ấn, do lâu ngày tiêu hao nên không còn đủ khả năng thám thính ngoại giới lâu dài, ngày đó mọi phong ấn đều phát ra dao động cực mạnh. Theo giáo điển ghi lại, tình huống này xảy ra chỉ trong hai khả năng, một là người bị phong ấn muốn thoát khốn, hai là có người tu luyện thành loại thần công cổ xưa đó, loại thần công phá giải được bất kỳ phong ấn nào. Sau đó không lâu võ lâm lan truyền tin đồn tiểu hữu xá thân thành ma, qua nhiều lần khẳng định mới biết người đó là tiểu hữu."

"Thần công cổ xưa? Là môn nào?"

"Năm tháng trôi qua, môn thần công kinh thế đó đã thất truyền, chỉ có mấy lão bất tử như bọn lão phu biết tới. Tầng thứ nhất Bất diệt kim thân, cũng gọi là chân ma chi thể, tầng thứ hai Bất tử chân thân, còn sau đó là cảnh giới nào thì không phải thứ chúng ta hiểu được."

Mắt Độc Cô Bại Thiên lóe hàn quang: "Loại công pháp đó lợi hại lắm ư? Thật sự hữu hiệu hơn hết để giải phong ấn?"

Một lão nhân nhìn hắn đầy thâm ý: "Đương nhiên lợi hại, mấy thánh cấp cao thủ liên thủ mới phái giải được phong ấn nhưng người biết công pháp đó không cần công lực cao lắm, dùng sức một người dẫn phát trận pháp là có thể phá giải phong ấn, tất cả đều nhờ vào thần thông của công pháp đó."

"Nói vậy không khác nào thiên địa đệ nhất thần công ư?"

"Ha ha, lão phu biết tiểu hữu nghĩ gì, bất quá lão phu khuyên cậu đừng si tâm vọng tưởng, lấy được tầng tâm pháp thứ nhất của công pháp này đã là phúc lớn bằng trời rồi, dù thế nào cũng không tìm được phần còn lại." Dứt lời lão thở dài: "Môn thần công cổ xưa này đã theo người đó tan biến khỏi thế gian vĩnh viễn."

"Người đó? Có phải tuyệt đại thiên kiêu mạnh hơn Thiên Ma?" Độc Cô Bại Thiên hỏi.

Mười lão nhân cùng trầm mặc, hắn biết đó là cấm kị của ma giáo.

Một lão nhân phá tan trầm mặc: "Mặc cho công pháp đó lợi hại đến đâu, đã biến mất khỏi xếp hạng thiên hạ thần công, coi như bị lịch sử chối bỏ."

Rõ ràng lão nhân có thành kiến với chủ nhân pho công pháp, đồng thời cũng không có hảo cảm với chính công pháp.

"Thiên hạ thần công bài danh bảng? Nói rõ xem nào." Lần đầu tiên Độc Cô Bại Thiên biết rằng thần công cũng có xếp hạng.

Một lão nhân đáp: "Việc đã xa xưa lắm rồi, thiên hạ thần công có cửu đại thần quyết là huyền ảo hơn hết, không môn nào xếp trên môn nào, là Ngạo Thiên quyết, Kinh Thiên quyết, Chiến Thiên quyết...Ma Thiên quyết. Truyền lại đến giờ, mọi công pháp không còn như xưa, nói cho đúng hiện giờ thì Thiên Ma quyết của ma giáo đứng đầu cửu đại thần công."

"Thiên Ma quyết?"

"Không sai, Thiên Ma quyết và Ma Thiên quyết xuất phát từ một nguồn, Thiên Ma quyết thoát thai từ Ma Thiên quyết, nhưng không kém hơn tí nào."

Độc Cô Bại Thiên lòng hoa nở rộ, thầm đắc ý: "Mẹ nó chứ, lão tử thân hoài Chiến Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết, Kinh Thiên quyết mà các ngươi dám nói Thiên Ma quyết đứng đầu, đúng là lớn lối."

Nhưng ngoài miệng lại nói: "Nói như vậy, thần công dần thất truyền, võ công của người đời ngày càng kém ư?"

"Không thể nói vậy được, tất cả đều phát triển, cửu đại thần công xác thật mất đi bản chất nhưng mấy ngàn năm nay xuất hiện không ít công pháp thần kỳ ..."

Cùng lúc, dao động trong không gian ngày càng mạnh, Độc Cô Bại Thiên thậm chí nghe được tiếng rít lạ lùng, bất giác lộ vẻ hồ nghi.

Một lão nhân nói: "Tiểu hữu nghe không sai đâu, đó đúng là một loại âm thanh quái dị, bọn lão phu sẽ dẫn đi."

Mười lão nhân dẫn hắn đi vào nơi tối nhất trong Ẩn Ma cốc.

"Đây là Ẩn Ma động phong ấn cao thủ bản giáo."

Một động khẩu tối om xuất hiện, so với động khẩu này thì tình cảnh tối tăm trong cốc vẫn là sáng sủa. Ẩn Ma động phảng phất hút hết ánh sáng, khiến thị lực con người vô dụng ở đây.

Độc Cô Bại Thiên thở dài: "Tối quá."

"Đúng, nơi này hấp thu toàn bộ ánh sáng bên ngoài, tiểu hữu không thấy cả Ẩn Ma cốc đều ảm đạm vô quang ư?"

"Ta chú ý từ trước rồi, vẫn lấy làm bức bối vì trên đỉnh cốc có thái dương mà trong cốc ảm đạm vô quang, như thể có bày một tòa đại trận."

Một lão nhân nói: "Mấy ngàn năm nay đều như vậy, người bị phong ấn sở dĩ chống chọi lại được giày vò là nhờ những kẽ hở của phong ấn lấy thiên địa tinh khí ít ỏi mà duy trì sự sống. Vì nguyên nhân này mà trong cốc luôn ảm đạm vô quang."

Độc Cô Bại Thiên thầm lẩm bẩm: "Còn ngoan cường hơn cả gián nữa."

"Các tiền bối nhất định cũng cảm ứng được tiểu hữu đến nên mới phát ra dao động mạnh như vậy."

Độc Cô Bại Thiên nói: "Chúng ta vào xem sao."

Một lão nhân nói: "Tiểu hữu đi sau lưng bọn lão phu, nếu tinh thần dao động xâm nhiễu thì đừng hoảng sợ, họ không có ác ý, bởi họ biết tiểu hữu đến cứu họ thoát khốn."

Hắn thận trọng theo chân mười lão nhân vào Ẩn Ma động, lão nhân đi đầu móc một cái hộp trong ngực áo ra, lấy một viên dạ minh châu đặt lên tay, Ẩn Ma động sáng hẳn lên.

Đi chừng ba mươi trượng, chúng nhân dừng bước, một lão nhân chỉ vào cánh cửa: "Trong này phong ấn đại trưởng lão đời một trăm linh chín Huyết Ma lão tổ."

Độc Cô Bại Thiên nhìn ma đầu hung ác trên thạch môn, hỏi: "Sao trưởng lão lại bị phong ấn?"

"Không biết, giáo điển không ghi lại, ngay cả những việc của mọi người bị phong ấn ở đây cũng rất ít được nhắc đến."

Đi thêm mấy chục trượng nữa, các lão nhân dừng lại: "Trong này phong ấn giáo chủ đời thứ bảy mươi hai Ám Nguyệt ma quân, Ám Nguyệt thần công của bản giáo là do người sáng tạo ra."

Càng đi Độc Cô Bại Thiên càng kinh hãi, vì người bị phong ấn từ càng lâu, ở chỗ sâu nhất là đồ tôn của Thiên Ma, giáo chủ ma giáo đời thứ ba Thông Thiên thần ma, ông ta bị phong ấn gần vạn năm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện