Hoa Vân Tiên mặc dù tức giận vạn phần, nhưng lại không có biện pháp gì, đành phải bái đường thành thân với Độc Cô Bại Thiên dưới sự chứng kiến của mọi người. Sau khi bái đường, Độc Cô Bại Thiên đứng dậy ánh mắt lạnh lùng quét một lượt qua toàn bộ các đệ tử của ma giáo, thần thức đế cấp cường đại như kinh đào hải lãng bao phủ toàn bộ đại điện. Khí thế kinh hồn, khí phách lẫm liệt. Ma tức này khiến cho các đệ tử trẻ tuổi run sợ.
Hoa Vân Tiên qua khăn che mặt, nhìn rõ tất cả, chợt đờ ra, lần đầu tiên nàng phát giác được tên ghê tởm này lại có một bộ mặt uy nghiêm như vậy, cảm giác lúc này so với tên Độc Cô Bại Thiên lúc nào cũng cười hi hi kia quả là giống như hai người trái ngược nhau.
"Không ngờ hắn lại có uy phong như vậy, còn có chút phong thái của nam nhân, bất quá đáng chết là hắn lại muốn thành thân với ta … hừ, nằm mơ! Cho dù là có bái đường rồi ta cũng có thể đào tẩu."
Mọi người có mặt vốn mang tính toán riêng tham gia hôn lễ của Độc Cô Bại Thiên nhưng chứng kiến khí thế của hắn toát ra như thế thì lập tức câm như hến.
Độc Cô Bại Thiên cười to, nói: "Cảm tạ các vị đã tham gia hôn lễ, mỗ kính mọi người một chén." Nói xong hắn rót đầy một bát, đưa lên cao ra ý mời mọi người.
Tuyệt đại đa số người ở đây vừa bị thần thức đế cảnh của hắn áp bức, còn chưa hồi phục lại tinh thần. mơ màng cầm chén rượu giơ lên. Độc Cô Bại Thiên uống từng ngụm rượu, sau đó hắn lau miệng rồi nói: "Hắc hắc, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàn, xin lỗi, ta …"
Độc Cô Bại Thiên còn chưa nói xong, giáo chủ ma giáo đã cắt đứt lời hắn, cười nói: "Sao thiếu hiệp sao lại có thể đi như thế được, không được, tuyệt đối không thể đi nhanh như thế được, không cùng với mỗi người ở đây uống một chén thì tuyệt đối không thể đi được."
"Cái này … tửu lượng của mỗ rất kém."
Mọi người trong ma giáo thấy Độc Cô Bại Thiên bị lâm vào thế bí, đều đồng thanh hô lên:
"Không được, tuyệt đối không thể đi."
"Như thế nào thì cũng phải cùng chúng ta uống mấy chén."
Hoa Vân Tiên thầm thở dài một hơi, nếu tên Độc Cô Bại Thiên khờ khạo này cùng tiến vào động phòng thì nàng thật sự không biết làm gì, nàng thật sự sợ hãi, không dám chọc giận hắn.
Thánh nữ Hoa Vân Tiên được nha hoàn đưa vào tân phòng, Độc Cô Bại Thiên bị giáo chủ ma giáo kéo đi từng bàn chạm cốc. Chỉ mới một vòng mà hắn đã có cảm giác lâng lâng, như là đang đằng vân giá vũ. Hắn lập tức vận nội lực bức rượu ra ngoài, mới dễ chịu hơn một chút.
Hoa đăng thắp lên, trong đại điện của ma giáo mọi người ca múa vui vẻ, hương rượu phiêu dật, người say nghiêng ngả nằm đầy trên mặt đất.
Độc Cô Bại Thiên bước nặng bước nhẹ xuyên qua đại điện đi về phía hậu viện.
Động phòng hoa chúc, đèn nến sáng rực, căn phòng toàn một màu đỏ, Hoa Vân Tiên yên lặng một cách hiếm thấy, ngồi cạnh giường không nhúc nhích.
Độc Cô Bại Thiên tuy đã bức rượu ra ngoài nhưng vẫn còn hơi say sưa, bước chân của hắn lảo đảo. Đi đến bên giường, một tay liền luồn vào trong ống tay áo màu hồng mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoa Vân Tiên, còn tay kia thì kéo khăn che mặt của nàng.
Sự kiện kinh ngạc xảy ra, vốn tân nương xinh đẹp như hoa lại biến thành một con đại mã hầu, hai con mắt nó đảo loạn lên, nhưng không thể động đậy, hiển nhiên là bị người khác điểm huyệt đặt lên giường. Độc Cô Bại Thiên đưa tay giải huyệt, gõ mạnh nó một cái.
"Trời đất."
Sắc mặt hắn xanh xám lại, hét lên như sấm, không nghĩ Hoa Vân Tiên lại hí lộng hắn như thế.
Tờ giấy từ mình con khỉ rơi xuống, hắn cầm lên, suýt nữa mũi xì khói.
"Ngươi đến từ Độc Cô gia ở Hán Đường, ta đến từ Thiên Ma mật cốc, ngươi cầm bàn tay mềm mại của ta rồi, hãy để chúng ta thề nguyền."
"Thái dương thần ơi, con ranh chết tiệt đừng để cho ta bắt được ngươi, thật là tức chết đi được, hừ…"
Độc Cô Bại Thiên vo tờ giấy ném xuống đất, đột nhiên bật cười.
"Chà, ngươi thật là có ý tứ, con nhóc chết tiệt kia dám bỏ trốn vào đêm tân hôn, đừng để cho ta bắt được ngươi, hắc hắc …"
Hắn lại nhặt tờ giấy lên, đi về phía đại điện.
Giáo chủ ma giáo thấy Độc Cô Bại Thiên đi đến nở nụ cười nói: "Ha ha, đúng là một hảo tiểu tử, vừa rồi lão phu còn tưởng rằng cậu lén đi đến hậu viện nữa chứ, mau lại đây, cùng cạn một chén nào."
Độc Cô Bại Thiên hắc hắc nở nụ cuời, nói: "Giáo chủ, ngài xem đây là cái gì?" Nói xong hắn đưa tờ giấy ra.
Giáo chủ ma giáo cầm lấy xem qua, sắc mặt hiện ra vẻ mặt khó coi, nói: "Có chuyện gì xảy ra?"
"Hay là mời giáo chủ đi cùng mỗ đến nơi động phòng mà nhìn một chút."
Giáo chủ ma giáo và Độc Cô Bại Thiên đi về phía hậu viện, khi vào phòng thấy một đại mã hầu mặc hồng y liền bật cười lớn.
"Ôi, không ngờ con nhóc Vân Tiên này lại tinh nghịch như vậy, ha ha …"
Độc Cô Bại Thiên tức giận nói: "Tinh nghịch, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi ta phải để đi đâu đây?"
Cái Thiên Phong nói: "Không sao, sẽ không truyền ra ngoài, hơn nữa trước đó nó đã cùng cậu bái đường, không chạy trốn được đâu. Nó có muốn chạy trốn thì cũng không thể thoát, có một vị tiền bối tọa trấn tại cốc khẩu của Thiên Ma cốc, không ai có thể tùy tiện ra vào cốc, nó trốn thế nào được."
"Hừ." Độc Cô Bại Thiên hừ lạnh một tiếng.
Cái Thiên Phong nói: "Đi, lão phu cùng cậu đến cửa cốc xem, nói không chừng nha đầu đó đang chuẩn bị trà trộn thoát ra."
Hai người như hai cơn gió lướt đi đến cốc khẩu Thiên Ma cốc.
"Ai đó?" Một tiếng hét như sấm vang lên trong tai hai người.
"Vớ vẩn, Tiểu Tam Tử, không cần phải hét lớn như thế, bằng vào khả năng của ngươi chẳng lẽ không thể cảm ứng được khí tức của chúng ta sao, ngươi có phải là muốn trả thù việc lúc trước ta cùng Huyên Huyên thu thập ngươi." Độc Cô Bại Thiên từ sau khi vừa đạt đến đế cảnh lĩnh vực, đối với những đế cảnh cao thủ cũng không quá mức sùng bái như trước, đối mặt với Võ Si của ma giáo càng không hề cố kị, bắt đầu trêu chọc.
"Oa, thật là tức chết ta, cái tên tiểu tử nhà ngươi, chuyện lần trước ta còn không có tìm ngươi tính sổ, lần này ngươi lại tìm đến." Võ Si rống lớn phóng đến chỗ Độc Cô Bại Thiên.
Giáo chủ ma giáo giật mình, nhanh chóng ngăn hai người.
"Sư thúc bớt giận, Độc Cô Bại Thiên này chính là khách quý bản cốc hiện đang giải phong ấn cho Thiên Ma cốc chúng ta .. cái này …" Cái Thiên Phong không có cách nào giải thích cho ổn thỏa, âm thầm chửi Độc Cô Bại Thiên là tên khốn, gây chuyện khắp nơi.
Kỳ quái nhất chính là, Võ Si nóng tính như lửa, sau khi nghe xong lại không so đo cùng Độc Cô Bại Thiên.
"Nể tình ngươi hiện giờ là khách quý của Thiên Ma cốc chúng ta nên ta sẽ không làm khó ngươi, mau nhanh chóng hồi cốc đi."
"Ta muốn ra khỏi cốc xem một chút."
"Không được, chức trách của ta chính là trông coi cho Thiên Ma cốc, sao có thể để cho ngươi tùy tiện xuất cốc chứ."
Độc Cô Bại Thiên quay ra sau nhìn giáo chủ ma giáo nói: "Giáo chủ của ngươi ở chỗ này, cho phép muốn ta xuất cốc, chẳng lẽ ngươi lại cãi lệnh?"
Võ Si nói: "Ta không nghe thấy."
Độc Cô Bại Thiên quay đầu ra sau nhìn giáo chủ ma giáo.
Cái Thiên Phong bất đắc dĩ lên tiếng: "Chúng ta hãy về trước đi."
Độc Cô Bại Thiên mặc dù không hề e ngại gì đế cảnh cao thủ, nhưng hắn cũng không muốn đại chiến với Võ Si, liếc nhìn Võ Si rồi theo giáo chủ ma giáo rời đi.
"Ngài làm giáo chủ thật là oai phong!" Độc Cô Bại Thiên châm chọc.
Cái Thiên Phong nói: "Ông ấy chính là sư thúc của lão phu, lão phu phải nể mặt vài phần, không ngờ tiểu nha đầu Vân Tiên này lại thần thông quảng đại, thuyết phục được cả quái sư thúc, dám chắc tiểu nha đầu đã trốn ra khỏi Thiên Ma cốc, bất quá thiếu hiệp cứ yên tâm đi, nó cùng cậu bái đường rồi thì đã trở thành vợ cậu rồi."
"Cái gì mà yên tâm? Là các người muốn mỗ cưới nàng ta, không ngờ mỗ lại bị nàng ta lại đùa bỡn, con nhóc chết tiệt này đừng để cho ta bắt được, bằng không …"
"Thiếu hiệp gọi nó là gì?"
"A, không có gì."
Việc Hoa Vân Tiên đào hôn lúc nửa đêm đã bị kẻ có chủ ý lan truyền rộng rãi, ngoại trừ tin đồn đúng sự thật ra thì còn có các loại giả thuyết khác nhau như vốn Hoa Vân Tiên không cùng bái đường với Độc Cô Bại Thiên, lúc đó tân nương đã bị đổi thành một đại mã hầu, Độc Cô Bại Thiên và đại mã hầu kết thành vợ chồng, Độc Cô Bại Thiên sau khi say rượu đã cùng hầu tử động phòng, sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh rượu mới phát giác ….
Độc Cô Bại Thiên nghe được những việc đó buồn bực vô cùng, vừa ăn óc khỉ, vừa nổi đóa: "Con ranh chết tiệt kia ngươi chạy không thoát đâu, hừ …"
Hôn lễ biến thành nháo kịch cũng qua đi, sau vài ngày buồn bực, hắn đến tìm giáo chủ ma giáo để cáo biệt.
"Cái gì? Thiếu hiệp phải đi?" Giáo chủ ma giáo tỏ vẻ không vui.
"Đúng vậy, mỗ muốn trở lại giang hồ một thời gian, bất quá các người cứ yên tâm, một thời gian sau mỗ sẽ trở về giúp các vị phá bỏ phong ấn."
"Tại sao phải đi?"
"Chẳng lẽ lão thật sự không biết sao? Ta còn có chút ân oán ở bên ngoài giang hồ, hơn nữa ta muốn đi thì trên đời này không ai có thể cản được." Thần thức đế cảnh của Độc Cô Bại Thiên phóng ra, đối chọi cùng giáo chủ ma giáo.
Sắc mặt của giáo chủ ma giáo trầm xuống, lạnh lùng nhìn hắn, hai người đều ngưng vọng, song nhãn tựa như hồ như có ánh lửa điện ẩn hiện, một trận dao động xuất hiện trong không trung, chân khí mênh mông nhộn nhạo mãnh liệt trong phòng.
Cuối cùng cái bàn nằm giữa hai người nát vụn, hóa thành một đám bột phấn, bay khắp không trung. Ngoài phòng các ma giáo đệ tử đang định đến gần, đột nhiên cả gian phòng lắc lư, "ầm", bốn bức vách của căn phòng bay đi, nóc phòng bị sức mạnh đẩy bay lên trên trời cao.
Gian phòng bị hủy là do trận chiến tinh thần ngấm ngầm của Độc Cô Bại Thiên và giáo chủ ma giáo.
Hai người đồng thời thu liễm thần thức đế cảnh lại.
"Tốt lắm, ngươi đi đi." Giáo chủ ma giáo than thở: "Trước kia bọn lão phu đã liệt cậu vào nhóm phải chết, đến lúc phá giải hoàn toàn phong ấn thì cũng chính là ngày chết của cậu, nhưng bây giờ thì không giống nữa, cậu đã chính thức gia nhập ma đạo, từ nay về sau Thiên Ma cốc vĩnh viễn mở cửa cho cậu, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ."
Độc Cô Bại Thiên nói: "Yên tâm đi, mỗ sẽ quay lại, tất cả các cao thủ tuyệt thế bị phong ấn đều sẽ được thấy ánh mặt trời, tất cả Võ thánh sẽ trở về."
Hắn nhanh chóng hướng ra khỏi Thiên Ma cốc mà đi, ánh bình minh phía sau hắn rực lên