Độc Cô Bại Thiên cáo biệt Ma Tổ rồi rời khỏi Ma vực, vừa phi hành vừa ngẫm nghĩ.
Từ lúc hắn phát hiện Quang Minh võ thánh vẫn chưa chết liền để tâm suy nghĩ về những chuyện đã qua.
Năm xưa ai cũng biết hai cao thủ chí cường chí đại là Quang Minh võ thánh và Đại Ma Thiên Vương từng khai diễn một trường đại chiến, một ngày một đêm vẫn không phân thắng bại, nhưng không ai biết sau trận chiến đó họ lại trở thành mạc nghịch chi giao.
Độc Cô Bại Thiên ngẫu nhiên phát hiện giao tình của họ, bởi nơi hắn tu luyện cách chỗ của Quang Minh võ thánh không đầy trăm dặm nên cảm ứng thấy Đại Ma Thiên Vương xuất hiện ở đó, mỗi năm hai người đều bí mật bàn bạc vài lần.
Năm xưa hắn phát hiện ra không gian của Bỉ Ngạn hoàn toàn do Quang Minh võ thánh khơi dẫn.
Vận dụng sức mạnh bất đồng có thể phá vỡ những không gian khác nhau.
Quang Minh võ thánh có vài lần đến bái phỏng hắn, nêu ra vấn đề này, y từng vô ý mở ra một phiến không gian tràn ngập sinh mệnh, nhưng không kịp quan sát thì phiến không gian đó đã đóng lại, sau đó không tài nào mở ra được nữa.
Y hi vọng được Độc Cô Bại Thiên tương trợ, hai người cũng nghiên cứu xem cần bao nhiêu sức mạnh để phiến không gian đó lại mở ra.
Ba ngày sau, Độc Cô Bại Thiên và Quang Minh võ thánh cuối cùng cũng tìm ra được cỗ sức mạnh đó cỡ nào, cả hai cùng tiến vào một thế giới chưa ai biết, đó là Bỉ Ngạn bây giờ. Phiến không gian này rất nhỏ nhưng đẹp như thiên đường.
Quang Minh võ thánh nhân lúc đó lại đưa ra tư tưởng "phong thần", nói muốn phục hồi lại thời đại thái cổ huy hoàng trong truyền thuyết, để Thần xuất hiện tại nhân gian. Bỉ Ngạn chính là "trời" cho Thần cư ngụ.
Chỉ cần tạo thần thành công, thần sẽ thành tín ngưỡng của Thiên Vũ đại lục, thành những bậc tuyệt đại siêu nhiên. Quang Minh võ thánh giảng giải cho hắn những điểm tốt đẹp khi tạo thần thành công nhưng không thuyết phục nổi hắn. Sau cùng hai người vì bất đồng ý kiến mà xuất thủ.
Ngày đó Độc Cô Bại Thiên đúng như Ma Tổ nói, ai cũng biết hắn thực lực siêu đẳng nhưng rất ít người thấy hắn xuất thủ. Quang Minh võ thánh lại danh động thiên hạ, là một trong vài ba cao thủ đứng đầu, với thực lực hùng hậu của mình đương nhiên cảm ứng được Độc Cô Bại Thiên đáng sợ thế nào. Bất quá y không nghĩ tới thất bại, bởi dầu gì y cũng là một trong vài cường giả mạnh nhất.
Nhưng khi thực sự động thủ, y mói biết Độc Cô Bại Thiên năm đó đáng sợ thế nào, quả nhiên không hề kém hơn y.
Hai người đại chiến ba ngày ba đêm ở Bỉ Ngạn, sau cùng y phát hiện ra rằng mình không phải là đối thủ của Độc Cô Bại Thiên, đành sử dụng lối đánh lưỡng bại câu thương nhằm bức lùi đối phương. Song Độc Cô Bại Thiên hình như đã hạ quyết tâm trừ diệt đối thủ nên cuối cùng cũng diệt được, bản thân hắn cũng bị Quang Minh võ thánh trước lúc chết phản đòn làm trọng thương.
Sau chín lần chuyển thế, Độc Cô Bại Thiên mới biết năm xưa Quang Minh võ thánh chắc đã phát hiện Bỉ Ngạn từ trước, muốn hắn giúp nên mới viện ra cái cớ đó, cố ý dẫn hắn sang để lợi dụng hắn, biến hắn thành người hợp tác.
Y biết Độc Cô Bại Thiên danh khí không cao lắm nhưng là một cường giả chân chính, giá trị hợp tác rất cao.
Tính toán của Quang Minh võ thánh cực hay, nếu không thể lợi dụng Độc Cô Bại Thiên thì giết luôn, nhưng không ngờ thực lực đối thủ quá khủng khiếp, ngược lại chính bản thân y bị giết.
Như vậy, Đại Ma Thiên Vương và Quang Minh võ thánh đã biết được tồn tại của Bỉ Ngạn, bọn họ thương thảo lâu như thế để sắp kế hoạch. Đại Ma Thiên Vương đột nhiên tẩu hỏa nhập ma chết đi nhằm thi triển một loạt âm mưu.
Từ những dấu vết năm xưa hoàn toàn có thể suy đoán ra một số khả năng vô cùng kinh nhân. Khi đó có mấy cường giả đột nhiên mất tích, không rõ sống chết thế nào, thực lực của ai cũng phi thường, nhưng kém hơn Quang Minh võ thánh và Đại Ma Thiên Vương một chút.
Mấy vị Võ thánh vô duyên vô cớ thất tung khiến tình hình ồn ào một thời gian rồi cũng lắng xuống. Có thể họ đã gặp tao ngộ như hắn, chẳng qua danh tiếng của họ quá lớn nên đối phương không khinh thị và bị độc thủ.
Có thể Quang Minh võ thánh và Đại Ma Thiên Vương là những người chủ não trong kế hoạch phong Thần, những người khác do họ tìm về hợp tác.
"Quang Minh võ thánh, Đại Ma Thiên Vương…các ngươi ác độc thật! Thần là gì mà mê hoặc như vậy? Vì ý riêng tư mà giết sạch bách thánh, khiến các thánh giả đại chiến từ viễn cổ đến nay. Nếu gặp lại nhất định chúng ta phải phân sinh tử."
Quang Minh võ thánh và Đại Ma Thiên Vương đương nhiên là cường giả trong cường giả, thậm chí danh hiệu của họ có thể coi là vô địch cường giả. Nhưng Độc Cô Bại Thiên coi trọng Đại Ma Thiên Vương hơn, y là bậc thiên tài, từng sáng tạo ra nhiều điều mới mẻ về võ học, đi con đường mà nhiều vị tiền nhân chưa từng đi qua. Ma thể mấy chục trượng mà Ma Tổ hiện đang tu luyện chẳng qua một trong những ma công mà năm xưa y sáng tạo ra, giờ đã qua ba nhiêu năm tháng, không hiểu y còn sáng tạo ra công pháp gì.
Nếu trên đời có người khiến Độc Cô Bại Thiên hắn úy kị, nhất định đó là Đại Ma Thiên Vương.
Bất quá, nghĩ đến thiên tài võ học này, lòng hắn cháy lên lửa nóng, hết sức mong mỏi một trận chiến.
Hắn phảng phất như nhìn thấy khung cảnh thiên băng địa liệt lúc đại chiến với Đại Ma Thiên Vương, tức thì máu nóng trào dâng, nói cho cùng hắn chính là một cuồng nhân hiếu chiến.
Một lúc lâu sau hắn mới áp chế được xung động trong lòng, nhanh chóng bay đến đại sa mạc.
Hắn dứt khỏi dòng suy tư vừa nãy. Có thời gian hắn sẽ ngẫm nghĩ kỹ lưỡng, những việc xảy ra trong quá khứ xa xôi không phải không thể tìm hiểu, nếu cẩn thận tra xét có thể sẽ phát hiện nhiều manh mối, từ đó tìm ra chân tướng,
"Ta phải đi đâu? Lập tức bế quan hay đi gặp những người cần gặp, sau này sẽ xảy ra chuyện gì khó ai dự đoán được, không nên để mình phải mang hối hận."
Những người Độc Cô Bại Thiên muốn gặp, trước hết là người nhà - phụ mẫu, gia gia nãi nãi.
Cực tây Thanh Phong đế quốc cách Hán Đường đế quốc không xa, bây giờ hắn công lực đại thành, tốc độ phi hành như ánh chớp, không đến nửa ngày đã rời khỏi Thanh Phong, đặt chân vào Hán Đường.
Từ khi vào giang hồ, đây không phải lần đầu hắn về nhà, nhưng lần này hoàn toàn khác, coi như lần cáo biệt. Đại chiến giữa Thiên Vũ đại lục và Bỉ Ngạn sắp bắt đầu, sau này chắc sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài dự liệu.
Lúc sinh tử đại chiến, dầu mạnh mẽ như hắn cũng không dám chắc có thể an nhiên vô dạng trở về, hơn nữa địch nhân không phải là Võ thánh tầm thường mà là những lão quái vật sống qua bao năm tháng. Họ mạnh đến mức nào, thật không thể suy đoán.
Tự tin đấu tin tin, hiện thực đấu hiện thực. Hắn phải có tư tưởng chuẩn bị trước, nhất định gặp lại người nhà trước khi đại chiến, để nếu có ra đi cũng không phải ôm hận.
Về đến tiểu trấn quen thuộc, trong lòng hắn dâng lên cảm giác ấm áp, đây là nơi hắn lớn lên, mặc cho hắn đã có kí ức từ xa xưa, không còn là Độc Cô Bại Thiên đơn thuần thủa nhỏ thì kiếp này của hắn vẫn là chính yếu, kí ức những kiếp trước chỉ là một dúm được chọn lựa.
Nếu bảo hắn khác gì trước kia, chắc chắn điểm khác biệt lớn nhất là hắn mang thêm một chút tang thương, đó là điều không tránh khỏi. Hắn hiểu thêm nhiều chuyện, những gì tâm lý trải nghiệm dài dằng dặc, mênh mang.
Đồng thời trong lòng hắn có thêm một phần trách nhiệm, phải trừ diệt những viễn cổ lão quái vật của Bỉ Ngạn – những kẻ đứng sau giật dây.
Lúc hắn đáp xuống Độc Cô gia, không hề bị phụ thân và gia gia phát hiện như những lần trước, mãi đến khi hắn phát ra một chút khí tức, hai vị cao thủ đế cấp trong nhà mới cảm ứng được mà ra đón.
Đồng thời bên cạnh họ còn có một thân ảnh quen thuộc, là lão lừa đảo hắn gặp dưới chân Vụ Ẩn phong, không ngờ lão cũng tới Độc Cô gia.
"Bại Thiên, con về rồi…." Phụ thân hắn tràn ngập cảm xúc, gần nửa năm nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện.
Nhi tử của ông đã trải qua vô số chuyện quái dị, liên tưởng đến bàn tay có ngưng chữ máu lúc sinh ra và những lời lão tổ thấu lộ, ông đã đoán ra phần lớn, đương nhiên có những việc ông không thể nào đoán định hay lí giải nổi.
Độc Cô Bại Thiên hành lẽ với gia gia và phụ thân, lại thi lễ với lão lừa đảo. Nếu là trước kia, gặp được lão lừa đảo, hắn nhất định gây loạn một phen, nhưng hiện nay không còn lòng dạ nào, có lẽ hắn cảm giác được áp lực của tương lai.
Vào nhà rồi, hắn thấy mẫu thân và nãi nãi, hai người thấy hắn đi chưa lâu lại quay về, trong lòng tất nhiên vô cùng cao hứng, nắm chặt tay hắn, phảng phất như muốn nói mà không thành lời.
Độc Cô Bại Thiên chú tâm lắng nghe, hồi đap kỹ càng, cảm thụ thân tình trân quý. Gặp mặt hôm nay tuy nói là phân ly tạm thời nhưng cũng có ý nghĩa gặp gỡ lần cuối.
Hắn thấy trong lòng chua xót, quên hết thân phận những kiếp trước, dịu dàng đấm lưng cho mẫu thân.
Trong lòng hắn thầm nhủ: "Mong là sau này con còn cơ hội quay về tận hiếu."
Thấy mẫu thân và nãi nãi cảm động xiết bao khi mình quay về, trái tim hắn như bị ai bóp nghẹt, trong lòng kêu réo: "Bất kể thế nào, ta cũng phải còn sống quay về."
Hắn từ nội trạch bước ra khách sảnh, gia gia, phụ thân và lão lừa đảo đang ở đó, lúc đó hắn đã biết lão lừa đảo là bằng hữu của gia gia.
Hắn thật sự có một vài chuyện trọng yếu cần trình bày nhưng chuyện liên quan đến đại chiến tương lai, sẽ dính líu đến đâu, làm thế nào đối phó với những kẻ điên khùng đó, hắn không hề nói. Bởi đó không phải là những gì ba người có thể hiểu được.
Hắn chỉ nói sắp tới các thánh giả sẽ có có một trường đại chiến, mà là một trận chiến dị thường thảm liệt.
Sau cùng hắn nêu ra vấn đề đã nung nấu lâu nay, muốn gia gia ra mặt liên hợp các đế cảnh cao thủ nắm giữ hướng đi cho võ lâm trong tương lai.
Lúc hắn đề xuất, ba người cười vang, cho hắn biết vị lão tổ thành thánh từ ba trăm năm trước đã về nhà phân phó công việc.
Trong lòng Độc Cô Bại Thiên lấy làm kì dị, hắn và vị lão tổ kia không gặp mà cùng ý tưởng, chắc trong lòng còn nhiều tính toán.
Bất kể thế nào hắn cũng an lòng, dầu cho sau này các Võ thánh sang Bỉ Ngạn rồi đồng quy ư tận, không ai sống sót quay về, võ giới của Thiên Vũ đại lục sẽ ngày càng tươi sáng.