Từ ngữ đơn giản mơ hồ, lại bị ngăn cách bởi một cánh cửa, ngay cả giọng điệu cũng không thể phân biệt được, nhưng vẫn khiến Sở Tư trong khoảnh khắc đứng thẳng lưng, sắc mặt đại biến.
Anh đứng bất động, nhất thời không nghe thấy những thanh âm khác, thần kinh toàn thân như sống lại, trực tiếp xuyên qua cửa vào trong phòng, có thể nghe thấy cả chuyển động rất nhỏ, nhưng mỗi động tĩnh đều khiến cơ thể anh càng thêm cứng đờ.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hình như có người kéo dép lê đi ra khỏi cửa.
Khóa cửa vang lên lại im lặng, có lẽ vì người trong cửa đổi ý khi không nghe thấy tiếng trả lời.
Đôi khi đã thân quen với một người ở một mức độ nhất định, có thể từ đơn giản vài tiếng bước chân liền phán đoán ra có phải là người đó hay không.
Ngay lúc bước chân chuẩn bị rời đi, Sở Tư vô thức mở miệng trả lời: “Tôi.”
Giọng nói đờ đẫn vì choáng váng mà cứng đờ, cuộn trào nơi đáy họng, trầm đến mức không thể nghe thấy.
Vừa nói, anh vừa cười nhạo chính mình, câu trả lời đơn giản “Tôi” chỉ áp dụng cho người thân thiết nhất, đối phương vừa nghe liền biết là ai mới được, nếu không sẽ chỉ làm tăng thêm sự ngượng ngùng.
Nhưng anh bây giờ là ai, đối với người đứng ở cửa chỉ là một giọng nói xa lạ, một khuôn mặt xa lạ, một người xa lạ không quen biết, làm sao có tư cách trả lời như thế này.
Trông thật ngớ ngẩn… Sở Tư tự cười nhạo bản thân.
Nhưng ngu ngốc thì ngu ngốc, anh không lo lắng mình sẽ bị bỏ ngoài cửa, dù sao vị kia trong cửa cũng được coi là một người rất tốt tính. Hồi đó, khóa vân tay của hàng xóm bị hỏng nhất thời không mở được cửa, ông để cho những người đó vào nhà mình. Mặc dù anh vẫn chưa tìm ra lý do tại sao Tưởng Kỳ, với tư cách là một người đã từng tham chiến, lại không có chút phòng bị nào.
Tiếng bước chân dừng lại, sau đó đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, nghe như lại đi ra cửa.
“Anh đang lo lắng.” Tát Ách · Dương đột nhiên ghé vào bên tai Sở Tư thấp giọng nói một câu, như thể thì thầm gì đó.
“Không có.” Sở Tư trả lời.
Tuy nhiên, phải đến khi câu này được nói ra, anh mới nhận ra rằng mình thực sự đang nín thở, đôi tay buông thõng bên cạnh cũng vô tình siết chặt thành nắm đấm.
Tát Ách · Dương nói không sai, anh thực sự lo lắng, thậm chí còn không nhận ra điều đó.
Khóa cửa lại phát ra âm thanh nhẹ nhàng từ bên trong, lần này không đột ngột dừng lại.
Trục cửa bằng kim loại khẽ quay, cánh cửa được mở ra. Người đàn ông trong cửa mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản nhất, cổ áo mở tùy ý, một ống tay áo được gấp đến khuỷu tay, ống tay còn lại chỉ lật hờ.
Ở vị kia pha trộn với sự chỉnh tề của một quân nhân, sự chỉn chu của một nhà nghiên cứu, cùng với một chút mệt mỏi thả lỏng ủ rũ.
Tưởng Kỳ…
Cho dù vừa rồi trong lòng đã đoán được, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ nãy giờ, Sở Tư vẫn sững sờ đứng ở cửa khi nhìn thấy ông, lộ ra vẻ mặt gần như mờ mịt.
Anh đột nhiên không biết mình đang ở năm nào.
Quần áo quen thuộc, gương mặt quen thuộc, không có gì thay đổi, giống như vừa rồi Tưởng Kỳ không chênh lệch quá lâu, làm xong liền tùy ý thu dọn, cứ như vậy vô cùng đơn giản mà về nhà.
“Cậu là…” Trong cửa, Tưởng Kỳ ánh mắt đảo qua, đi qua không biết bao nhiêu năm, dừng ở trên người Sở Tư.
Lúc nghe Tưởng Kỳ nói, xương cốt trên mặt Sở Tư khẽ động, dường như vô thức nghiến răng nghiến lợi.
Anh cau mày, cúi đầu dùng ngón tay véo sống mũi, rồi lại ngẩng đầu lên khi sức nóng quanh mắt giảm bớt.
Tưởng Kỳ sửng sốt một chút, hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng điệu này quá quen thuộc, Sở Tư nhất thời quen thuộc đến mức ngẩn ra trong chớp mắt, mới khụ một tiếng, hắng giọng nói: “Chúng tôi ở tầng trên, khóa vân tay bị trục trặc tạm thời không vào cửa được, có thể……”
Lúc này, Sở Tư đã không còn chút tâm tư nào để suy nghĩ lời bào chữa mới, điều duy nhất hiện lên trong đầu là lời nói của hai người hàng xóm hồi đó.
Anh nói xong có chút hối hận, cũng không biết Tưởng Kỳ sẽ vì lý do này mà cảm thấy có chút hoài nghi không.
Tưởng Kỳ không đáp lại ngay lập tức, nhưng nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá một phen, cuối cùng ánh mắt rơi vào lông mày của anh, dường như để xác nhận bọn họ có phải là người tốt hay không.
Ông lại liếc nhìn Tát Ách · Dương bên cạnh cửa, cuối cùng xoay người sang một bên mở ra một con đường, cười nói: “Nguồn năng lượng ngầm trục trặc, bất động sản đang sửa chữa. Mời vào trước.”
Trong phòng có hai đèn khẩn cấp dịu nhẹ, một ở góc ghế sô pha và một ở huyền quang.
Khi lại đứng trong căn hộ này, Sở Tư cảm thấy rất phức tạp, đó là cảm giác mâu thuẫn giữa sự thư giãn trong tiềm thức và sự kiềm chế của lý trí.
Sau khi Tát Ách · Dương đi vào, hắn tỏ ra rất thích nơi này, liếc nhìn tổng thể và bố cục của căn nhà, sau đó vỗ vai Sở Tư, cúi người xuống thấp giọng hỏi: “Thân ái.”
“Hả?” Ánh mắt Sở Tư vẫn luôn hướng về phía sau Tưởng Kỳ, thậm chí anh còn không nhận ra Tát Ách · Dương đang nói gì.
Sau hai giây nữa, anh mới hậu tri hậu giác mà liếc Tát Ách · Dương: “…”
“Chỉ có hai người sống ở đây?” Tát Ách · Dương tiếp tục hỏi.
Sở Tư chỉ có thể tức giận đáp lại một tiếng, “Ờ.”
Tưởng Kỳ một bên đem tay áo khác vén lên, một bên hỏi: “Muốn uống gì không?”
“Nước cũng được, cảm ơn.” Sở Tư cố gắng làm cho mình và Tát Ách · Dương trông như những người hàng xóm bình thường.
“Vào ngồi đi.” Tưởng Kỳ bưng hai ly nước đi tới đặt trên bàn thủy tinh, sau đó đi vòng qua chỗ sô-pha hai chỗ ngồi xuống.
Sau khi vào nhà, Sở Tư hầu như không chú ý đến cái gì khác, chỉ sau đó anh phát hiện ra một đứa trẻ đang làm tổ trên chiếc ghế sô- pha hai chỗ ngồi.
Thoạt nhìn chưa đến mười tuổi, mặc chiếc áo dài tay màu xám nhạt ở nhà, tư thế cuộn tròn khiến xương vai nổi rõ, trông rất gầy.
Nó vùi mặt vào gối, cánh tay ôm trán, không thấy rõ các đường nét trên khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen và làn da rất trắng.
“Vậy, thứ nhỏ bé ngủ thành một quả bóng là…” Tát Ách · Dương lại lần nữa biết rõ cố hỏi.
Sở Tư quay đầu nhìn hắn: “…”
Tát Ách · Dương vẻ mặt vô tội nhìn lại anh.
Sở Tư sợ bị Tưởng Kỳ nghe thấy, mặt lạnh nói: “Tôi có phải nên cảm ơn anh vì không nói mấy lời ngu ngốc không?”
Tát Ách · Dương cười, đôi mắt sáng màu của hắn cong lên.
Tưởng Kỳ có ý muốn bế đứa trẻ đang cuộn tròn lên, nhưng đứa trẻ vùi mặt sâu hơn vào gối, mơ hồ nói gì đó.
“Có giường không ngủ lại yêu thích sô pha thế này, nhóc con …” Tưởng Kỳ không cố chấp mà giơ tay thăm dò cái trán của đứa nhỏ, lẩm bẩm nói: “Có phải bệnh rồi không?”
Đứa trẻ giữ tư thế chôn mặt lắc lắc đầu, cuối cùng nói một câu rõ ràng, “Buồn ngủ.” Giọng nói vẫn không thay đổi, mang theo vẻ mềm mại của trẻ con.
“Được rồi…” Tưởng Kỳ đứng thẳng người bất đắc dĩ, quay đầu cười với Sở Tư và Tát Ách · Dương, “Con trai tôi, không vui lại dọn tổ ra đây ngủ, khiến các vị chê cười rồi.”
Tát Ách · Dương uể oải cười, “Không sao, rất thú vị.”
Sở Tư: “…”
Anh có lẽ là người xấu hổ nhất trong căn hộ này, Tưởng Kỳ cùng Tát Ách · Dương anh một câu tôi một câu, từng câu từng chữ đâm thẳng vào mặt anh khiến xúc cảm bùi ngùi khi gặp lại cố nhân tan biến sạch sẽ, không còn gì.
Tưởng Kỳ dường như vừa về đến nhà không lâu, ông ra hiệu cho Sở Tư cùng Tát Ách · dương ngồi trên ghế sô pha một lúc rồi nói: “Tôi đi lấy chăn cho đứa nhỏ.”
Tát Ách · Dương không hề có ý khách sáo, trực tiếp chọn chỗ bên cạnh ghế hai chỗ, ngồi xuống.
Tưởng Kỳ kéo dép lê vào phòng ngủ, Sở Tư liếc mắt nhìn bóng lưng ông, sau đó quay đầu nhìn Tát Ách · Dương, trong mắt lộ ra một tia cảnh cáo.
Tuy nhiên, chỉ cần thấy phiên bản nhỏ cuộn tròn ngủ trong chỗ tối, tác dụng của tất cả cảnh cáo đều giảm đi đáng kể.
Quả nhiên, Tát Ách · Dương mỉm cười đầy ẩn ý.
Sở Tư: “…”
Nhưng thật lòng mà nói, trong tình huống hiện tại, cho dù tên khốn này có làm hay nói gì đi nữa, Sở Tư cũng sẽ không nóng nảy hay tức giận.
“Trông anh rất vui.” Tát Ách · Dương nheo mắt nhìn anh “Thậm chí có chút hưng phấn, nhưng cũng không thả lỏng.”
Không thể không nói người này có đôi khi nhạy bén như một con dã thú, có thể đánh hơi thấy những biến hoá cảm xúc nhỏ nhất——
Sở Tư quả thực rất cao hứng, bởi vì anh một lần nữa nhìn thấy Tưởng Kỳ, người duy nhất có thể gọi là gia đình của mình, cũng xác thật không có thả lỏng, bởi vì anh biết tất cả chỉ là tạm thời.
“Anh đúng là… quái nhân.” Sở Tư khịt mũi, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn có một cảm xúc nhạy bén như vậy, nhưng sự đồng cảm của hắn lại thờ ơ một cách đáng ngạc nhiên.
Hai người không lớn tiếng lắm, nhưng đứa nhỏ cuộn mình trên sô pha lại động đậy. Nó ngước mắt lên khỏi gối, liếc nhìn họ bằng một cái nhìn khá mất kiên nhẫn với đôi lông mày đang cau lại.
Đôi mắt vẫn còn mệt mỏi, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cái loại ánh mắt này vừa không mềm mại cũng không nhu hòa, Tát Ách · Dương không biết cọng dây thần kinh nào đáp sai rồi, hắn giơ ngón tay ra vẫy vẫy, ngậm cười thấp giọng nói: “Xin chào, tiểu trưởng quan.”
Sở Tư: “…”
Đứa trẻ cuộn mình trên sô pha nhíu mày chặt hơn, tựa hồ cảm thấy người này có bệnh, đôi mắt híp lại, nhanh chóng nhắm mắt, lại vùi đầu vào gối.
“Thói quen tìm đồ để vùi mặt khi ngủ hóa ra đã hình thành từ đây à.” Tát Ách · Dương nói.
Sở Tư há miệng muốn nghẹn lại, nhưng chợt nhớ ra gì đó.
Trong trí nhớ của mình, anh mơ hồ nhớ ra có hai người hàng xóm được Tưởng Kỳ cho vào cửa vì khóa vân tay bị hỏng.
Hôm đó Tưởng Kỳ vốn định đến một nơi khác để tổ chức hội nghị nghiên cứu học thuật, kéo dài khoảng ba ngày.
Anh đột nhiên đau đầu khi đọc sách trên ghế sô pha, bởi vì không có ai ở nhà nên anh không thèm quay lại phòng ngủ mà trực tiếp cuộn mình trên ghế sô pha.
Kết quả là khi đang chóng mặt vì đau, Tưởng Kỳ đã quay lại vì quên mang theo thứ gì đó.
Bởi vì đau đầu, trí nhớ của anh về đêm đó có chút mơ hồ và không mạch lạc, anh chỉ nhớ khi mở mắt ra lần nữa, trên sô pha dường như còn có hai người khác.
Anh thậm chí không nhìn ra người kia trông như thế nào, già hay trẻ, nhưng mơ hồ nhớ tới người nọ đã nói lời nào đó với anh, gọi anh là trưởng quan hay gì đó.
Anh từng cho rằng khung cảnh phía sau là kết quả của sự trộn lẫn giữa mơ và thực, thật ra thì không ai có thể gọi một đứa trẻ là trưởng quan được. Bây giờ có vẻ như… hai người hàng xóm mà anh luôn ấn tượng về cơ bản là Tát Ách · Dương và bản thân.
Nhưng nếu những gì xảy ra vào lúc này là những gì đã xảy ra trong ký ức của anh, thì…
“Tôi biết mình cần tìm gì rồi.” Sở Tư nhìn về phía Tát Ách · Dương.
“Nói xem.” Tát Ách · Dương duỗi thẳng chân, đổi sang một tư thế thoải mái hơn.
Sở Tư hạ giọng nói, “Bản thảo.”
Trong trí nhớ của anh, một chuyện đã xảy ra sau khi hai người hàng xóm rời đi —— Một bản thảo nghiên cứu quan trọng của Tưởng Kỳ đã bị mất.
Anh đứng bất động, nhất thời không nghe thấy những thanh âm khác, thần kinh toàn thân như sống lại, trực tiếp xuyên qua cửa vào trong phòng, có thể nghe thấy cả chuyển động rất nhỏ, nhưng mỗi động tĩnh đều khiến cơ thể anh càng thêm cứng đờ.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hình như có người kéo dép lê đi ra khỏi cửa.
Khóa cửa vang lên lại im lặng, có lẽ vì người trong cửa đổi ý khi không nghe thấy tiếng trả lời.
Đôi khi đã thân quen với một người ở một mức độ nhất định, có thể từ đơn giản vài tiếng bước chân liền phán đoán ra có phải là người đó hay không.
Ngay lúc bước chân chuẩn bị rời đi, Sở Tư vô thức mở miệng trả lời: “Tôi.”
Giọng nói đờ đẫn vì choáng váng mà cứng đờ, cuộn trào nơi đáy họng, trầm đến mức không thể nghe thấy.
Vừa nói, anh vừa cười nhạo chính mình, câu trả lời đơn giản “Tôi” chỉ áp dụng cho người thân thiết nhất, đối phương vừa nghe liền biết là ai mới được, nếu không sẽ chỉ làm tăng thêm sự ngượng ngùng.
Nhưng anh bây giờ là ai, đối với người đứng ở cửa chỉ là một giọng nói xa lạ, một khuôn mặt xa lạ, một người xa lạ không quen biết, làm sao có tư cách trả lời như thế này.
Trông thật ngớ ngẩn… Sở Tư tự cười nhạo bản thân.
Nhưng ngu ngốc thì ngu ngốc, anh không lo lắng mình sẽ bị bỏ ngoài cửa, dù sao vị kia trong cửa cũng được coi là một người rất tốt tính. Hồi đó, khóa vân tay của hàng xóm bị hỏng nhất thời không mở được cửa, ông để cho những người đó vào nhà mình. Mặc dù anh vẫn chưa tìm ra lý do tại sao Tưởng Kỳ, với tư cách là một người đã từng tham chiến, lại không có chút phòng bị nào.
Tiếng bước chân dừng lại, sau đó đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, nghe như lại đi ra cửa.
“Anh đang lo lắng.” Tát Ách · Dương đột nhiên ghé vào bên tai Sở Tư thấp giọng nói một câu, như thể thì thầm gì đó.
“Không có.” Sở Tư trả lời.
Tuy nhiên, phải đến khi câu này được nói ra, anh mới nhận ra rằng mình thực sự đang nín thở, đôi tay buông thõng bên cạnh cũng vô tình siết chặt thành nắm đấm.
Tát Ách · Dương nói không sai, anh thực sự lo lắng, thậm chí còn không nhận ra điều đó.
Khóa cửa lại phát ra âm thanh nhẹ nhàng từ bên trong, lần này không đột ngột dừng lại.
Trục cửa bằng kim loại khẽ quay, cánh cửa được mở ra. Người đàn ông trong cửa mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản nhất, cổ áo mở tùy ý, một ống tay áo được gấp đến khuỷu tay, ống tay còn lại chỉ lật hờ.
Ở vị kia pha trộn với sự chỉnh tề của một quân nhân, sự chỉn chu của một nhà nghiên cứu, cùng với một chút mệt mỏi thả lỏng ủ rũ.
Tưởng Kỳ…
Cho dù vừa rồi trong lòng đã đoán được, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ nãy giờ, Sở Tư vẫn sững sờ đứng ở cửa khi nhìn thấy ông, lộ ra vẻ mặt gần như mờ mịt.
Anh đột nhiên không biết mình đang ở năm nào.
Quần áo quen thuộc, gương mặt quen thuộc, không có gì thay đổi, giống như vừa rồi Tưởng Kỳ không chênh lệch quá lâu, làm xong liền tùy ý thu dọn, cứ như vậy vô cùng đơn giản mà về nhà.
“Cậu là…” Trong cửa, Tưởng Kỳ ánh mắt đảo qua, đi qua không biết bao nhiêu năm, dừng ở trên người Sở Tư.
Lúc nghe Tưởng Kỳ nói, xương cốt trên mặt Sở Tư khẽ động, dường như vô thức nghiến răng nghiến lợi.
Anh cau mày, cúi đầu dùng ngón tay véo sống mũi, rồi lại ngẩng đầu lên khi sức nóng quanh mắt giảm bớt.
Tưởng Kỳ sửng sốt một chút, hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng điệu này quá quen thuộc, Sở Tư nhất thời quen thuộc đến mức ngẩn ra trong chớp mắt, mới khụ một tiếng, hắng giọng nói: “Chúng tôi ở tầng trên, khóa vân tay bị trục trặc tạm thời không vào cửa được, có thể……”
Lúc này, Sở Tư đã không còn chút tâm tư nào để suy nghĩ lời bào chữa mới, điều duy nhất hiện lên trong đầu là lời nói của hai người hàng xóm hồi đó.
Anh nói xong có chút hối hận, cũng không biết Tưởng Kỳ sẽ vì lý do này mà cảm thấy có chút hoài nghi không.
Tưởng Kỳ không đáp lại ngay lập tức, nhưng nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá một phen, cuối cùng ánh mắt rơi vào lông mày của anh, dường như để xác nhận bọn họ có phải là người tốt hay không.
Ông lại liếc nhìn Tát Ách · Dương bên cạnh cửa, cuối cùng xoay người sang một bên mở ra một con đường, cười nói: “Nguồn năng lượng ngầm trục trặc, bất động sản đang sửa chữa. Mời vào trước.”
Trong phòng có hai đèn khẩn cấp dịu nhẹ, một ở góc ghế sô pha và một ở huyền quang.
Khi lại đứng trong căn hộ này, Sở Tư cảm thấy rất phức tạp, đó là cảm giác mâu thuẫn giữa sự thư giãn trong tiềm thức và sự kiềm chế của lý trí.
Sau khi Tát Ách · Dương đi vào, hắn tỏ ra rất thích nơi này, liếc nhìn tổng thể và bố cục của căn nhà, sau đó vỗ vai Sở Tư, cúi người xuống thấp giọng hỏi: “Thân ái.”
“Hả?” Ánh mắt Sở Tư vẫn luôn hướng về phía sau Tưởng Kỳ, thậm chí anh còn không nhận ra Tát Ách · Dương đang nói gì.
Sau hai giây nữa, anh mới hậu tri hậu giác mà liếc Tát Ách · Dương: “…”
“Chỉ có hai người sống ở đây?” Tát Ách · Dương tiếp tục hỏi.
Sở Tư chỉ có thể tức giận đáp lại một tiếng, “Ờ.”
Tưởng Kỳ một bên đem tay áo khác vén lên, một bên hỏi: “Muốn uống gì không?”
“Nước cũng được, cảm ơn.” Sở Tư cố gắng làm cho mình và Tát Ách · Dương trông như những người hàng xóm bình thường.
“Vào ngồi đi.” Tưởng Kỳ bưng hai ly nước đi tới đặt trên bàn thủy tinh, sau đó đi vòng qua chỗ sô-pha hai chỗ ngồi xuống.
Sau khi vào nhà, Sở Tư hầu như không chú ý đến cái gì khác, chỉ sau đó anh phát hiện ra một đứa trẻ đang làm tổ trên chiếc ghế sô- pha hai chỗ ngồi.
Thoạt nhìn chưa đến mười tuổi, mặc chiếc áo dài tay màu xám nhạt ở nhà, tư thế cuộn tròn khiến xương vai nổi rõ, trông rất gầy.
Nó vùi mặt vào gối, cánh tay ôm trán, không thấy rõ các đường nét trên khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen và làn da rất trắng.
“Vậy, thứ nhỏ bé ngủ thành một quả bóng là…” Tát Ách · Dương lại lần nữa biết rõ cố hỏi.
Sở Tư quay đầu nhìn hắn: “…”
Tát Ách · Dương vẻ mặt vô tội nhìn lại anh.
Sở Tư sợ bị Tưởng Kỳ nghe thấy, mặt lạnh nói: “Tôi có phải nên cảm ơn anh vì không nói mấy lời ngu ngốc không?”
Tát Ách · Dương cười, đôi mắt sáng màu của hắn cong lên.
Tưởng Kỳ có ý muốn bế đứa trẻ đang cuộn tròn lên, nhưng đứa trẻ vùi mặt sâu hơn vào gối, mơ hồ nói gì đó.
“Có giường không ngủ lại yêu thích sô pha thế này, nhóc con …” Tưởng Kỳ không cố chấp mà giơ tay thăm dò cái trán của đứa nhỏ, lẩm bẩm nói: “Có phải bệnh rồi không?”
Đứa trẻ giữ tư thế chôn mặt lắc lắc đầu, cuối cùng nói một câu rõ ràng, “Buồn ngủ.” Giọng nói vẫn không thay đổi, mang theo vẻ mềm mại của trẻ con.
“Được rồi…” Tưởng Kỳ đứng thẳng người bất đắc dĩ, quay đầu cười với Sở Tư và Tát Ách · Dương, “Con trai tôi, không vui lại dọn tổ ra đây ngủ, khiến các vị chê cười rồi.”
Tát Ách · Dương uể oải cười, “Không sao, rất thú vị.”
Sở Tư: “…”
Anh có lẽ là người xấu hổ nhất trong căn hộ này, Tưởng Kỳ cùng Tát Ách · Dương anh một câu tôi một câu, từng câu từng chữ đâm thẳng vào mặt anh khiến xúc cảm bùi ngùi khi gặp lại cố nhân tan biến sạch sẽ, không còn gì.
Tưởng Kỳ dường như vừa về đến nhà không lâu, ông ra hiệu cho Sở Tư cùng Tát Ách · dương ngồi trên ghế sô pha một lúc rồi nói: “Tôi đi lấy chăn cho đứa nhỏ.”
Tát Ách · Dương không hề có ý khách sáo, trực tiếp chọn chỗ bên cạnh ghế hai chỗ, ngồi xuống.
Tưởng Kỳ kéo dép lê vào phòng ngủ, Sở Tư liếc mắt nhìn bóng lưng ông, sau đó quay đầu nhìn Tát Ách · Dương, trong mắt lộ ra một tia cảnh cáo.
Tuy nhiên, chỉ cần thấy phiên bản nhỏ cuộn tròn ngủ trong chỗ tối, tác dụng của tất cả cảnh cáo đều giảm đi đáng kể.
Quả nhiên, Tát Ách · Dương mỉm cười đầy ẩn ý.
Sở Tư: “…”
Nhưng thật lòng mà nói, trong tình huống hiện tại, cho dù tên khốn này có làm hay nói gì đi nữa, Sở Tư cũng sẽ không nóng nảy hay tức giận.
“Trông anh rất vui.” Tát Ách · Dương nheo mắt nhìn anh “Thậm chí có chút hưng phấn, nhưng cũng không thả lỏng.”
Không thể không nói người này có đôi khi nhạy bén như một con dã thú, có thể đánh hơi thấy những biến hoá cảm xúc nhỏ nhất——
Sở Tư quả thực rất cao hứng, bởi vì anh một lần nữa nhìn thấy Tưởng Kỳ, người duy nhất có thể gọi là gia đình của mình, cũng xác thật không có thả lỏng, bởi vì anh biết tất cả chỉ là tạm thời.
“Anh đúng là… quái nhân.” Sở Tư khịt mũi, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn có một cảm xúc nhạy bén như vậy, nhưng sự đồng cảm của hắn lại thờ ơ một cách đáng ngạc nhiên.
Hai người không lớn tiếng lắm, nhưng đứa nhỏ cuộn mình trên sô pha lại động đậy. Nó ngước mắt lên khỏi gối, liếc nhìn họ bằng một cái nhìn khá mất kiên nhẫn với đôi lông mày đang cau lại.
Đôi mắt vẫn còn mệt mỏi, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cái loại ánh mắt này vừa không mềm mại cũng không nhu hòa, Tát Ách · Dương không biết cọng dây thần kinh nào đáp sai rồi, hắn giơ ngón tay ra vẫy vẫy, ngậm cười thấp giọng nói: “Xin chào, tiểu trưởng quan.”
Sở Tư: “…”
Đứa trẻ cuộn mình trên sô pha nhíu mày chặt hơn, tựa hồ cảm thấy người này có bệnh, đôi mắt híp lại, nhanh chóng nhắm mắt, lại vùi đầu vào gối.
“Thói quen tìm đồ để vùi mặt khi ngủ hóa ra đã hình thành từ đây à.” Tát Ách · Dương nói.
Sở Tư há miệng muốn nghẹn lại, nhưng chợt nhớ ra gì đó.
Trong trí nhớ của mình, anh mơ hồ nhớ ra có hai người hàng xóm được Tưởng Kỳ cho vào cửa vì khóa vân tay bị hỏng.
Hôm đó Tưởng Kỳ vốn định đến một nơi khác để tổ chức hội nghị nghiên cứu học thuật, kéo dài khoảng ba ngày.
Anh đột nhiên đau đầu khi đọc sách trên ghế sô pha, bởi vì không có ai ở nhà nên anh không thèm quay lại phòng ngủ mà trực tiếp cuộn mình trên ghế sô pha.
Kết quả là khi đang chóng mặt vì đau, Tưởng Kỳ đã quay lại vì quên mang theo thứ gì đó.
Bởi vì đau đầu, trí nhớ của anh về đêm đó có chút mơ hồ và không mạch lạc, anh chỉ nhớ khi mở mắt ra lần nữa, trên sô pha dường như còn có hai người khác.
Anh thậm chí không nhìn ra người kia trông như thế nào, già hay trẻ, nhưng mơ hồ nhớ tới người nọ đã nói lời nào đó với anh, gọi anh là trưởng quan hay gì đó.
Anh từng cho rằng khung cảnh phía sau là kết quả của sự trộn lẫn giữa mơ và thực, thật ra thì không ai có thể gọi một đứa trẻ là trưởng quan được. Bây giờ có vẻ như… hai người hàng xóm mà anh luôn ấn tượng về cơ bản là Tát Ách · Dương và bản thân.
Nhưng nếu những gì xảy ra vào lúc này là những gì đã xảy ra trong ký ức của anh, thì…
“Tôi biết mình cần tìm gì rồi.” Sở Tư nhìn về phía Tát Ách · Dương.
“Nói xem.” Tát Ách · Dương duỗi thẳng chân, đổi sang một tư thế thoải mái hơn.
Sở Tư hạ giọng nói, “Bản thảo.”
Trong trí nhớ của anh, một chuyện đã xảy ra sau khi hai người hàng xóm rời đi —— Một bản thảo nghiên cứu quan trọng của Tưởng Kỳ đã bị mất.
Danh sách chương