Bầu không khí ái muội trong phòng ngủ lập tức bị gột rửa sạch sẽ, như bị dội một gáo nước đá lên đầu, nhiệt huyết cũng hành quân lặng lẽ…
Không đợi Tát Ách · Dương trả lời, Sở Tư liền vén áo liếc mắt nhìn xuống dưới.
12 00: 09: 36
Không bỏ sót một chữ số nào. Thời gian đếm ngược thực sự đã giảm từ 123 ngày lúc đầu xuống còn 12 ngày. Tốc độ nhảy lầu cũng không nhanh thế.
Sở Tư nhìn xuống đồng hồ đếm ngược hồi lâu không nói chuyện, nhìn từ góc độ của Tát Ách · Dương không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể nhìn thấy một chút khóe miệng nhếch lên, vẻ ngoài lạnh lùng ngày thường vẫn như cũ, như cảm xúc không có chút biến hóa gì.
Lại qua vài giây sau, Sở Tư mới đứng thẳng dậy, vỗ vai Tát Ách · Dương ý bảo hắn tránh ra một chút, nói: “Đúng là không nhầm, nhưng 12 ngày cũng vấn đề gì, đủ làm không ít việc cũng như tìm người rồi. “
Anh trông rất bình tĩnh, dường như việc đếm ngược không làm anh bối rối mà chỉ là một con số giảm dần mà thôi.
“Đếm ngược này là chuyện gì vậy? Vì sao máy móc thông minh lại đếm ngược?” Tát Ách · Dương xoay người sang ngang, nhưng vẫn vươn tay nắm lấy anh. “Tôi chưa từng gặp qua kết quả của phương pháp điều trị máy móc là đem người trị thành bom hẹn giờ thế này. “
Sở Tư bị hắn bắt được cổ tay, dưới chân dừng lại, có chút cáu kỉnh liếc nhìn tay hắn: “Tôi đang vội, anh có thể để tôi vừa nói chuyện vừa làm việc không hả? Tiết kiệm sức lực đi. Vả lại, anh nghĩ quá nghiêm trọng rồi, không đến mức độ biến người thành bom thịt đâu.”
Tay Tát Ách · Dương không lập tức buông ra, hắn kéo khóe miệng, nhưng trong mắt không có ý cười: “Tuy rằng tôi rất thích dáng vẻ không khoan nhượng của anh, nhưng đừng mong nói ra mấy câu lừa dối trước mặt tôi cho qua chuyện, tôi không phải nhóm mấy đứa ngốc Huấn Luyện Doanh kia, cũng không phải mấy quan viên đội trưởng cảnh vệ bị anh trấn áp.”
Sở Tư nhìn hắn: “Cho nên?”
“Mạch của anh đập nhanh hơn trước, việc đếm ngược này khiến anh lo lắng, bình tĩnh đều là giả vờ.” Tát Ách · Dương chọc mạnh vào trọng điểm, không chừa lại cho anh chút mặt mũi nào.
Sở Tư: “…”
Đây thực sự là phản xạ có điều kiện của anh, thói quen thường hạ thấp mọi chuyện để tránh suy đoán và hoảng sợ không cần thiết. Cho nên khi nhìn thấy đồng hồ đếm ngược, theo phản ứng bản năng giảm mức độ nghiêm trọng của vấn đề trước, mặc kệ xuất phát từ lý do gì.
Anh sống nhiều năm như vậy, tật xấu cậy mạnh này đã theo anh không ít năm, đã ăn sâu bén rễ đến mức gần như mọc ra từ trong xương cốt, ngay cả Tưởng Kỳ cũng không làm anh thay đổi, càng đừng nói trong thời gian ngắn làm anh xoay chuyển tư duy.
Nhưng loại người như Tát Ách · Dương có lẽ sinh ra để trị anh, mỗi một câu nói dối mà anh đắp lên từng mảng da chẳng hề có tác dụng gì trước mặt hắn, trông như một hoàng đế trong bộ quần áo mới.
Tát Ách · Dương không chỉ cởi bỏ quần áo mới, mà còn luôn tìm được lý do để chống đỡ lý lẽ, đến nỗi không biết phản bác lại từ đâu, chỉ có thể trầm mặc mắt to trừng mắt nhỏ.
Phải nói rằng khi đối phó với loại người như Sở Tư, kiểu tiếp cận thẳng thắn này hữu ích hơn bất kỳ cách nói uyển chuyển nào khác.
Da bị rách, có còn muốn tròng lên không? Đương nhiên là không.
Sở Tư trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng nhún vai, nói: “Theo lời lão bác sĩ Thiệu, lúc đầu tôi có nghĩ đến việc nuôi chân tay, nhưng vì hoạt tính thật sự không ổn định, mà đào thải của cơ thể tôi cực kỳ nghiêm trọng, cho nên đã chuyển sang phương pháp điều trị cơ học thông minh và được chuyển đến tay lão Thiệu. Nhưng cơ thể tôi vẫn có phản ứng từ chối rất nghiêm trọng đối với máy móc thông minh, một trường hợp hiếm gặp. May là máy móc thông minh thuận tiện cho việc gỡ lỗi liên tục nên hiệu quả tốt hơn, chỉ có một rắc rối là không thể mãi mãi hoàn thành trong một lần. Việc đếm ngược này là để nhắc nhở tôi rằng thời gian gỡ lỗi lại sắp đến, cho nên tôi sẽ trở về biệt thự riêng của mình sáu tháng một lần để nghỉ ngơi trong vài ngày, vậy thôi.”
“Anh vẫn chưa nói hậu quả kết thúc đếm ngược.” Khi Tát Ách · Dương dầu muối không thấm, đại khái so với Sở Tư chỉ có hơn chứ không kém.
Sở Tư cân nhắc lời một chút, nói: “Khi đếm ngược kết thúc, có thể xảy ra tình trạng thân thể trở nên mất kiểm soát, có thể cố ý ngừng hoạt động một thời gian.”
Câu nói của anh nói dễ hiểu là nửa người bị bất tiện khi cử động, nhưng so với những hậu quả nghiêm trọng khác, hậu quả bất tiện này nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng thật không may, Tát Ách · Dương lại lần nữa lược bỏ tất cả sửa đổi, hỏi thẳng: “Phạm vi máy móc thông minh thay thế có liên quan đến tim?”
Sở Tư giật giật môi, cuối cùng vẫn nói “Ừm”.
Nếu chỉ ngừng nửa tay chân thì không sao, nhưng nếu ngừng luôn tim thì kết quả không cần nói cũng biết, không thể giải thích bằng một câu đơn giản “Máy móc ngủ đông”, mà phải đổi thành “Yên giấc ngàn thu”.
Sau khi nghe câu trả lời này, Tát Ách · Dương trở nên hoàn toàn vô cảm, bộ dạng nhìn người không có biểu cảm này thực sự khiến anh rất sợ hãi và căng thẳng.
Nhưng trong lòng Sở Tư cảm thấy bị thứ gì đó cào nhẹ, buột miệng nói: “Không sao, còn kịp mà.”
Nói xong, anh tự cười nhạo mình trước tiên, không mang theo ý châm chọc mà có chút đùa giỡn, “Tôi rõ ràng là người mang máy đếm ngược, như thế nào anh lại trở thành người được an ủi vậy.”
Nếu là bình thường, Tát Ách · Dương sẽ cười đáp trả lại, có thể hắn sẽ nói “Vì sao thì trong lòng trưởng quan anh biết rõ còn gì” hay đại loại thế, dù sao thì họ cũng ngươi cong ta vòng như thế này lâu rồi. Nhưng lần này Tát Ách · Dương lại không nói gì, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Sở Tư, bởi vì vẻ mặt quá nặng nề cùng với ánh mắt quá thấu triệt, khiến người ta có cảm giác không thể che dấu.
Ánh mắt này còn khó chịu hơn loại gần trong gang tấc trên cao nhìn xuống mà soi mói.
Sở Tư liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng rút tay về, ném chiếc cà vạt đã bị chà đạp không còn nhìn ra hình dáng xuống giường, chọn một chiếc cà vạt khác trong tủ nói: “Vừa rồi khi ăn cơm, tôi đã gửi tin nhắn cho bọn Đường, yêu cầu bọn họ đồng bộ bản đồ sao Long Trụ lấy được ở Pháo đài Ba Ni Bảo, vốn dĩ ban đầu chỉ muốn đánh dấu vị trí của từng mảnh vỡ, để Bạch Lang Hạm không cần phải như ruồi không đầu. Tôi đã phát đi tín hiệu tìm kiếm và tín hiệu triệu tập ở khắp mọi nơi trong không gian, thực ra bây giờ tôi đang tự giúp mình, nếu có hình ảnh bản đồ, tìm ra Bệnh viện quân đội Bạch Ưng không phải việc gì khó, nơi đó có thiết bị và người có thể giúp tôi gỡ lỗi.”
Nói xong, anh thắt chặt cà vạt, sửa sang lại một chút. Anh tự giác giải thích gần hết, rồi không định nói thêm gì nữa. Ai ngờ Tát Ách · Dương lại đột nhiên mở miệng hỏi một câu ông nói gà bà nói vịt: “Anh nói xem bác sĩ Thiệu với tiểu bạch kiểm thu thập ADN là quan hệ gì?”
“… Tiểu bạch kiểm?” Sở Tư sửng sốt, “Anh nói Thiệu Hành? Lão bác sĩ Thiệu là cha hắn.”
Tát Ách · Dương nói “ừm”.
Sở Tư nhìn sắc mặt hắn, đang định nói gì đó thì bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa.
“Anh…” Anh do dự, cuối cùng chớp chớp mắt nói: “Quên đi, nói sau vậy.”
Anh sải bước ra khỏi phòng ngủ.
Những người đến là hai vị phó quan chỉ huy văn phòng số 1, hiển nhiên là Tề Nhĩ Đức · Phùng cử họ đến.
“Trưởng quan, Trung tâm Chỉ huy vừa nhận được bản đồ sao Long Trụ, mời ngài ra quyết sách phân bổ lực lượng cứu hộ. Ngoài ra, đại quan chỉ huy Tề Nhĩ Đức · Phùng vẫn có một ít quyền hạn thực tế yêu cầu cùng ngài trao đổi một chút.”
Lão Phùng lúc trước cả ngày hết chuyện để nói, làm vô số chuyện kinh khủng, khiến Sở Tư không ít lần cảm thấy ngột ngạt. Bây giờ ở tuổi hoàng hôn được thăng chức từ một quan chức tuyên truyền thành đại quan chỉ huy, nhưng vẫn kiên cường giữ vững tinh thần này, không mệt mỏi thêm trở ngại cho người khác——
Hai vị phó quan chỉ huy này là thân tín của chấp hành trưởng quan văn phòng số 1, giờ đây phải trơ mắt nhìn Sở Tư nhận toàn bộ quyền hành của Liên minh trưởng quan vào trong tay, tư vị trong lòng ước chừng rất phức tạp.
Sở Tư liếc nhìn bọn họ, gật đầu nói: “Được.”
Anh quay đầu lại, theo bản năng đang định gọi Tát Ách, thời điểm anh há mồm lại im lặng ngậm miệng, nắm chặt chóp mũi ho khan, thanh thanh yết hầu mới lần nữa gọi: “Dương tiên sinh.”
Khi bọn họ nói chuyện, Tát Ách · Dương không còn ở trong phòng ngủ nữa mà dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, ôm tay không hiểu vì lý do gì.
Sở Tư vừa gọi xong hắn liền nhướng mi, thoạt nhìn biểu hiện vẫn như thường, thậm chí còn hếch cằm nhìn Sở Tư: “Chờ chuyện khác trưởng quan xử lý xong thì về bàn tiếp.”
“???” Sở Tư trong lòng nghĩ Tát Ách · Dương cũng có lúc dễ nói chuyện vậy sao? Giống như ánh mắt muốn nướng cháy người khác vừa rồi không phải hắn vậy.
Nhưng bây giờ không phải lúc ở đây nghiên cứu vấn đề Tát Ách · Dương lật mặt còn nhanh hơn lật sách ra sao, anh gật đầu, cùng hai vị phó quan chỉ huy dẫn ra cửa ngoài văn phòng, đi thẳng đến Trung tâm Chỉ huy.
Tề Nhĩ Đức · Phùng đang cầm tai nghe của mình trước màn hình bản đồ sao khổng lồ và đang nói chuyện với thuyền trưởng tạm thời phụ trách giám sát hành trình của Bạch Lang Hạm, thấy Sở Tư vào cửa liền ra đón.
Trung tâm Chỉ huy Bạch Lang Hạm là trung tâm của khu văn phòng, không xa văn phòng của Sở Tư. Đây là một phòng lồng vào nhau, trên vách tường phân bố bản đồ sao, bản đồ dẫn đường, bản đồ số liệu Bạch Lang Hạm và màn hình giám sát thời gian thực. Đáng lẽ nên có hai mươi màn hình canh gác mỗi khu vực trong thời gian thực, nhưng lúc này chỉ có chưa đến 10 màn hình canh gác, thuyền trưởng tạm thời ban đầu là hoa tiêu đặc biệt của Bạch Lang Hạm.
Ở giữa những màn hình khổng lồ đó, có một bàn hội nghị thuôn dài.
“Trưởng quan, ngồi.” Tề Nhĩ Đức · Phùng đón Sở Tư ngồi xuống, nói: “Chúng tôi vừa tạo một phân chia sơ bộ bản đồ sao mà ngài đã cho người đồng bộ hóa, chỉ chờ ngài đến xem. Phân chia này có thể xong trong thời gian ngắn nhất, bao phủ hoàn toàn tất cả các mảnh vỡ hành tinh được bảo vệ bởi Long Trụ”
“Khoảng bao lâu?” Sở Tư hỏi, nhìn những đường phân cách chằng chịt trên màn hình.
“Một tuần.” Tề Nhĩ Đức · Phùng nói.
“Một tuần…” Sở Tư lặp lại, nhưng anh thở dài trong lòng, thực ra còn một vấn đề khác chưa nói với Tát Ách · Dương. Đó là, mặc dù đếm ngược hiển thị 12 ngày, nhưng nói chung là đến năm ngày cuối cùng. Để tự bảo vệ hệ thống, toàn bộ cơ thể sẽ bước vào trạng thái ngủ trước để giảm tổn thương hệ thống xương sống do rối loạn.
Khoảng thời gian mà Tề Nhĩ Đức · Phùng đưa ra rất đáng xấu hổ và nó tình cờ là ngày cuối cùng trước khi ngủ. Nếu mảnh vỡ Bệnh viện quân đội Bạch Ưng có thể được tìm thấy trong mấy ngày đầu thì không còn gì tuyệt hơn, nếu để chậm đến hai ngày cuối cùng thì anh sẽ có chút phiền phức.
Huống hồ, đây là nói chung.
Khi bị sao chổi bám vào, anh không chừng còn gặp phải sự kiện xác suất nhỏ — Chẳng hạn thời gian này lên cơn động kinh, nhảy lầu. Một ví dụ khác là trực tiếp bước vào ngủ đông trước thời hạn năm ngày cuối cùng…
Đối với một số việc, anh có thể phải lên kế hoạch trước.
Anh đang suy nghĩ, Tề Nhĩ Đức · Phùng lại nói, “Tôi có một số quyền hạn khác, cần trao đổi với ngài một chút, chẳng hạn như quyền mở khóa vòng hắc kim của tù nhân Thái Không Giam Ngục.”
Quyền hạn mở khóa vòng hắc kim được chia thành bốn khối. Với tư cách là chấp hành trưởng quan của văn phòng số 5, Sở Tư độc chiếm quyền kiểm soát ký tự A, chiếm 50% và hai vị phó chấp hành quan dưới quyền của anh kiểm soát ba quyền khác ký tự B, mỗi người chiếm 10%. Quyền cuối cùng là ký tự C còn lại, được kiểm soát chung bởi toàn bộ Liên minh chấp hành trưởng quan Tòa nhà An ninh, chiếm 20%.
Bây giờ chấp hành đại biểu của Tòa nhà An ninh được thay thế bởi Tề Nhĩ Đức · Phùng, vì vậy quyền hạn mà ông ta kiểm soát thực sự bao gồm ba ký tự B và một ký tự C, tổng quyền hạn tương đương với Sở Tư.
Sở trưởng quan, với tư cách là một đại biểu ưu tú, không quan tâm nhiều đến thể diện, thậm chí có thể nói “ABC giao hết ra đây đi” trong một số trường hợp. Xét cho cùng, trong tình huống đặc biệt này, việc tập trung quyền lực tối cao không phải là chuyện xấu. Ở một mức độ nhất định ngược lại có thể nâng cao hiệu suất.
Nhưng lúc này, anh đang lo lắng về việc “Có thể tiến vào trạng thái ngủ đông” nên đành phải dọn dẹp lại mặt mình. Anh cho phép Tề Nhĩ Đức · Phùng tiếp tục giữ một quyền ký tự B, hai quyền còn lại giao cho hai vị phó chấp hành quan văn phòng số 1.
Về phần quyền hạn ký tự C đại biểu cho Liên minh chấp hành trưởng quan, anh rất không khách khí mà buộc chặt trong túi.
Ngay sau khi giao quyền hạn xong, muốn tìm Thiệu Hành của lực lượng an ninh đến để bàn kế hoạch bao phủ mảnh vỡ hành tinh, màn hình trung tâm chỉ huy số 3 đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!” Vài vị sĩ quan sợ hãi cả kinh, sải bước tới màn hình.
Chỉ nghe người giám sát vẻ mặt hoảng sợ nói: “Đội trưởng Thiệu Hành bị trói!”
Mọi người: “…Nói chơi cái gì vậy?”
Người giám sát lo lắng giải thích: “Vừa rồi màn hình điều khiển bị nhiễu, vẫn luôn dừng ở trên cùng một giao diện. Khi tôi phát hiện ra nhiễu đã được loại bỏ và chuyển trở lại, thấy cổng máy bay ở vị trí số 7 đã được mở ra và có một người đàn ông mặc đồ đen. Người đàn ông cao lớn trói đội trưởng Thiệu Hành nhảy… nhảy ra ngoài… “
Sở Tư: “…”
Không đợi Tát Ách · Dương trả lời, Sở Tư liền vén áo liếc mắt nhìn xuống dưới.
12 00: 09: 36
Không bỏ sót một chữ số nào. Thời gian đếm ngược thực sự đã giảm từ 123 ngày lúc đầu xuống còn 12 ngày. Tốc độ nhảy lầu cũng không nhanh thế.
Sở Tư nhìn xuống đồng hồ đếm ngược hồi lâu không nói chuyện, nhìn từ góc độ của Tát Ách · Dương không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể nhìn thấy một chút khóe miệng nhếch lên, vẻ ngoài lạnh lùng ngày thường vẫn như cũ, như cảm xúc không có chút biến hóa gì.
Lại qua vài giây sau, Sở Tư mới đứng thẳng dậy, vỗ vai Tát Ách · Dương ý bảo hắn tránh ra một chút, nói: “Đúng là không nhầm, nhưng 12 ngày cũng vấn đề gì, đủ làm không ít việc cũng như tìm người rồi. “
Anh trông rất bình tĩnh, dường như việc đếm ngược không làm anh bối rối mà chỉ là một con số giảm dần mà thôi.
“Đếm ngược này là chuyện gì vậy? Vì sao máy móc thông minh lại đếm ngược?” Tát Ách · Dương xoay người sang ngang, nhưng vẫn vươn tay nắm lấy anh. “Tôi chưa từng gặp qua kết quả của phương pháp điều trị máy móc là đem người trị thành bom hẹn giờ thế này. “
Sở Tư bị hắn bắt được cổ tay, dưới chân dừng lại, có chút cáu kỉnh liếc nhìn tay hắn: “Tôi đang vội, anh có thể để tôi vừa nói chuyện vừa làm việc không hả? Tiết kiệm sức lực đi. Vả lại, anh nghĩ quá nghiêm trọng rồi, không đến mức độ biến người thành bom thịt đâu.”
Tay Tát Ách · Dương không lập tức buông ra, hắn kéo khóe miệng, nhưng trong mắt không có ý cười: “Tuy rằng tôi rất thích dáng vẻ không khoan nhượng của anh, nhưng đừng mong nói ra mấy câu lừa dối trước mặt tôi cho qua chuyện, tôi không phải nhóm mấy đứa ngốc Huấn Luyện Doanh kia, cũng không phải mấy quan viên đội trưởng cảnh vệ bị anh trấn áp.”
Sở Tư nhìn hắn: “Cho nên?”
“Mạch của anh đập nhanh hơn trước, việc đếm ngược này khiến anh lo lắng, bình tĩnh đều là giả vờ.” Tát Ách · Dương chọc mạnh vào trọng điểm, không chừa lại cho anh chút mặt mũi nào.
Sở Tư: “…”
Đây thực sự là phản xạ có điều kiện của anh, thói quen thường hạ thấp mọi chuyện để tránh suy đoán và hoảng sợ không cần thiết. Cho nên khi nhìn thấy đồng hồ đếm ngược, theo phản ứng bản năng giảm mức độ nghiêm trọng của vấn đề trước, mặc kệ xuất phát từ lý do gì.
Anh sống nhiều năm như vậy, tật xấu cậy mạnh này đã theo anh không ít năm, đã ăn sâu bén rễ đến mức gần như mọc ra từ trong xương cốt, ngay cả Tưởng Kỳ cũng không làm anh thay đổi, càng đừng nói trong thời gian ngắn làm anh xoay chuyển tư duy.
Nhưng loại người như Tát Ách · Dương có lẽ sinh ra để trị anh, mỗi một câu nói dối mà anh đắp lên từng mảng da chẳng hề có tác dụng gì trước mặt hắn, trông như một hoàng đế trong bộ quần áo mới.
Tát Ách · Dương không chỉ cởi bỏ quần áo mới, mà còn luôn tìm được lý do để chống đỡ lý lẽ, đến nỗi không biết phản bác lại từ đâu, chỉ có thể trầm mặc mắt to trừng mắt nhỏ.
Phải nói rằng khi đối phó với loại người như Sở Tư, kiểu tiếp cận thẳng thắn này hữu ích hơn bất kỳ cách nói uyển chuyển nào khác.
Da bị rách, có còn muốn tròng lên không? Đương nhiên là không.
Sở Tư trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng nhún vai, nói: “Theo lời lão bác sĩ Thiệu, lúc đầu tôi có nghĩ đến việc nuôi chân tay, nhưng vì hoạt tính thật sự không ổn định, mà đào thải của cơ thể tôi cực kỳ nghiêm trọng, cho nên đã chuyển sang phương pháp điều trị cơ học thông minh và được chuyển đến tay lão Thiệu. Nhưng cơ thể tôi vẫn có phản ứng từ chối rất nghiêm trọng đối với máy móc thông minh, một trường hợp hiếm gặp. May là máy móc thông minh thuận tiện cho việc gỡ lỗi liên tục nên hiệu quả tốt hơn, chỉ có một rắc rối là không thể mãi mãi hoàn thành trong một lần. Việc đếm ngược này là để nhắc nhở tôi rằng thời gian gỡ lỗi lại sắp đến, cho nên tôi sẽ trở về biệt thự riêng của mình sáu tháng một lần để nghỉ ngơi trong vài ngày, vậy thôi.”
“Anh vẫn chưa nói hậu quả kết thúc đếm ngược.” Khi Tát Ách · Dương dầu muối không thấm, đại khái so với Sở Tư chỉ có hơn chứ không kém.
Sở Tư cân nhắc lời một chút, nói: “Khi đếm ngược kết thúc, có thể xảy ra tình trạng thân thể trở nên mất kiểm soát, có thể cố ý ngừng hoạt động một thời gian.”
Câu nói của anh nói dễ hiểu là nửa người bị bất tiện khi cử động, nhưng so với những hậu quả nghiêm trọng khác, hậu quả bất tiện này nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng thật không may, Tát Ách · Dương lại lần nữa lược bỏ tất cả sửa đổi, hỏi thẳng: “Phạm vi máy móc thông minh thay thế có liên quan đến tim?”
Sở Tư giật giật môi, cuối cùng vẫn nói “Ừm”.
Nếu chỉ ngừng nửa tay chân thì không sao, nhưng nếu ngừng luôn tim thì kết quả không cần nói cũng biết, không thể giải thích bằng một câu đơn giản “Máy móc ngủ đông”, mà phải đổi thành “Yên giấc ngàn thu”.
Sau khi nghe câu trả lời này, Tát Ách · Dương trở nên hoàn toàn vô cảm, bộ dạng nhìn người không có biểu cảm này thực sự khiến anh rất sợ hãi và căng thẳng.
Nhưng trong lòng Sở Tư cảm thấy bị thứ gì đó cào nhẹ, buột miệng nói: “Không sao, còn kịp mà.”
Nói xong, anh tự cười nhạo mình trước tiên, không mang theo ý châm chọc mà có chút đùa giỡn, “Tôi rõ ràng là người mang máy đếm ngược, như thế nào anh lại trở thành người được an ủi vậy.”
Nếu là bình thường, Tát Ách · Dương sẽ cười đáp trả lại, có thể hắn sẽ nói “Vì sao thì trong lòng trưởng quan anh biết rõ còn gì” hay đại loại thế, dù sao thì họ cũng ngươi cong ta vòng như thế này lâu rồi. Nhưng lần này Tát Ách · Dương lại không nói gì, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Sở Tư, bởi vì vẻ mặt quá nặng nề cùng với ánh mắt quá thấu triệt, khiến người ta có cảm giác không thể che dấu.
Ánh mắt này còn khó chịu hơn loại gần trong gang tấc trên cao nhìn xuống mà soi mói.
Sở Tư liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng rút tay về, ném chiếc cà vạt đã bị chà đạp không còn nhìn ra hình dáng xuống giường, chọn một chiếc cà vạt khác trong tủ nói: “Vừa rồi khi ăn cơm, tôi đã gửi tin nhắn cho bọn Đường, yêu cầu bọn họ đồng bộ bản đồ sao Long Trụ lấy được ở Pháo đài Ba Ni Bảo, vốn dĩ ban đầu chỉ muốn đánh dấu vị trí của từng mảnh vỡ, để Bạch Lang Hạm không cần phải như ruồi không đầu. Tôi đã phát đi tín hiệu tìm kiếm và tín hiệu triệu tập ở khắp mọi nơi trong không gian, thực ra bây giờ tôi đang tự giúp mình, nếu có hình ảnh bản đồ, tìm ra Bệnh viện quân đội Bạch Ưng không phải việc gì khó, nơi đó có thiết bị và người có thể giúp tôi gỡ lỗi.”
Nói xong, anh thắt chặt cà vạt, sửa sang lại một chút. Anh tự giác giải thích gần hết, rồi không định nói thêm gì nữa. Ai ngờ Tát Ách · Dương lại đột nhiên mở miệng hỏi một câu ông nói gà bà nói vịt: “Anh nói xem bác sĩ Thiệu với tiểu bạch kiểm thu thập ADN là quan hệ gì?”
“… Tiểu bạch kiểm?” Sở Tư sửng sốt, “Anh nói Thiệu Hành? Lão bác sĩ Thiệu là cha hắn.”
Tát Ách · Dương nói “ừm”.
Sở Tư nhìn sắc mặt hắn, đang định nói gì đó thì bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa.
“Anh…” Anh do dự, cuối cùng chớp chớp mắt nói: “Quên đi, nói sau vậy.”
Anh sải bước ra khỏi phòng ngủ.
Những người đến là hai vị phó quan chỉ huy văn phòng số 1, hiển nhiên là Tề Nhĩ Đức · Phùng cử họ đến.
“Trưởng quan, Trung tâm Chỉ huy vừa nhận được bản đồ sao Long Trụ, mời ngài ra quyết sách phân bổ lực lượng cứu hộ. Ngoài ra, đại quan chỉ huy Tề Nhĩ Đức · Phùng vẫn có một ít quyền hạn thực tế yêu cầu cùng ngài trao đổi một chút.”
Lão Phùng lúc trước cả ngày hết chuyện để nói, làm vô số chuyện kinh khủng, khiến Sở Tư không ít lần cảm thấy ngột ngạt. Bây giờ ở tuổi hoàng hôn được thăng chức từ một quan chức tuyên truyền thành đại quan chỉ huy, nhưng vẫn kiên cường giữ vững tinh thần này, không mệt mỏi thêm trở ngại cho người khác——
Hai vị phó quan chỉ huy này là thân tín của chấp hành trưởng quan văn phòng số 1, giờ đây phải trơ mắt nhìn Sở Tư nhận toàn bộ quyền hành của Liên minh trưởng quan vào trong tay, tư vị trong lòng ước chừng rất phức tạp.
Sở Tư liếc nhìn bọn họ, gật đầu nói: “Được.”
Anh quay đầu lại, theo bản năng đang định gọi Tát Ách, thời điểm anh há mồm lại im lặng ngậm miệng, nắm chặt chóp mũi ho khan, thanh thanh yết hầu mới lần nữa gọi: “Dương tiên sinh.”
Khi bọn họ nói chuyện, Tát Ách · Dương không còn ở trong phòng ngủ nữa mà dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, ôm tay không hiểu vì lý do gì.
Sở Tư vừa gọi xong hắn liền nhướng mi, thoạt nhìn biểu hiện vẫn như thường, thậm chí còn hếch cằm nhìn Sở Tư: “Chờ chuyện khác trưởng quan xử lý xong thì về bàn tiếp.”
“???” Sở Tư trong lòng nghĩ Tát Ách · Dương cũng có lúc dễ nói chuyện vậy sao? Giống như ánh mắt muốn nướng cháy người khác vừa rồi không phải hắn vậy.
Nhưng bây giờ không phải lúc ở đây nghiên cứu vấn đề Tát Ách · Dương lật mặt còn nhanh hơn lật sách ra sao, anh gật đầu, cùng hai vị phó quan chỉ huy dẫn ra cửa ngoài văn phòng, đi thẳng đến Trung tâm Chỉ huy.
Tề Nhĩ Đức · Phùng đang cầm tai nghe của mình trước màn hình bản đồ sao khổng lồ và đang nói chuyện với thuyền trưởng tạm thời phụ trách giám sát hành trình của Bạch Lang Hạm, thấy Sở Tư vào cửa liền ra đón.
Trung tâm Chỉ huy Bạch Lang Hạm là trung tâm của khu văn phòng, không xa văn phòng của Sở Tư. Đây là một phòng lồng vào nhau, trên vách tường phân bố bản đồ sao, bản đồ dẫn đường, bản đồ số liệu Bạch Lang Hạm và màn hình giám sát thời gian thực. Đáng lẽ nên có hai mươi màn hình canh gác mỗi khu vực trong thời gian thực, nhưng lúc này chỉ có chưa đến 10 màn hình canh gác, thuyền trưởng tạm thời ban đầu là hoa tiêu đặc biệt của Bạch Lang Hạm.
Ở giữa những màn hình khổng lồ đó, có một bàn hội nghị thuôn dài.
“Trưởng quan, ngồi.” Tề Nhĩ Đức · Phùng đón Sở Tư ngồi xuống, nói: “Chúng tôi vừa tạo một phân chia sơ bộ bản đồ sao mà ngài đã cho người đồng bộ hóa, chỉ chờ ngài đến xem. Phân chia này có thể xong trong thời gian ngắn nhất, bao phủ hoàn toàn tất cả các mảnh vỡ hành tinh được bảo vệ bởi Long Trụ”
“Khoảng bao lâu?” Sở Tư hỏi, nhìn những đường phân cách chằng chịt trên màn hình.
“Một tuần.” Tề Nhĩ Đức · Phùng nói.
“Một tuần…” Sở Tư lặp lại, nhưng anh thở dài trong lòng, thực ra còn một vấn đề khác chưa nói với Tát Ách · Dương. Đó là, mặc dù đếm ngược hiển thị 12 ngày, nhưng nói chung là đến năm ngày cuối cùng. Để tự bảo vệ hệ thống, toàn bộ cơ thể sẽ bước vào trạng thái ngủ trước để giảm tổn thương hệ thống xương sống do rối loạn.
Khoảng thời gian mà Tề Nhĩ Đức · Phùng đưa ra rất đáng xấu hổ và nó tình cờ là ngày cuối cùng trước khi ngủ. Nếu mảnh vỡ Bệnh viện quân đội Bạch Ưng có thể được tìm thấy trong mấy ngày đầu thì không còn gì tuyệt hơn, nếu để chậm đến hai ngày cuối cùng thì anh sẽ có chút phiền phức.
Huống hồ, đây là nói chung.
Khi bị sao chổi bám vào, anh không chừng còn gặp phải sự kiện xác suất nhỏ — Chẳng hạn thời gian này lên cơn động kinh, nhảy lầu. Một ví dụ khác là trực tiếp bước vào ngủ đông trước thời hạn năm ngày cuối cùng…
Đối với một số việc, anh có thể phải lên kế hoạch trước.
Anh đang suy nghĩ, Tề Nhĩ Đức · Phùng lại nói, “Tôi có một số quyền hạn khác, cần trao đổi với ngài một chút, chẳng hạn như quyền mở khóa vòng hắc kim của tù nhân Thái Không Giam Ngục.”
Quyền hạn mở khóa vòng hắc kim được chia thành bốn khối. Với tư cách là chấp hành trưởng quan của văn phòng số 5, Sở Tư độc chiếm quyền kiểm soát ký tự A, chiếm 50% và hai vị phó chấp hành quan dưới quyền của anh kiểm soát ba quyền khác ký tự B, mỗi người chiếm 10%. Quyền cuối cùng là ký tự C còn lại, được kiểm soát chung bởi toàn bộ Liên minh chấp hành trưởng quan Tòa nhà An ninh, chiếm 20%.
Bây giờ chấp hành đại biểu của Tòa nhà An ninh được thay thế bởi Tề Nhĩ Đức · Phùng, vì vậy quyền hạn mà ông ta kiểm soát thực sự bao gồm ba ký tự B và một ký tự C, tổng quyền hạn tương đương với Sở Tư.
Sở trưởng quan, với tư cách là một đại biểu ưu tú, không quan tâm nhiều đến thể diện, thậm chí có thể nói “ABC giao hết ra đây đi” trong một số trường hợp. Xét cho cùng, trong tình huống đặc biệt này, việc tập trung quyền lực tối cao không phải là chuyện xấu. Ở một mức độ nhất định ngược lại có thể nâng cao hiệu suất.
Nhưng lúc này, anh đang lo lắng về việc “Có thể tiến vào trạng thái ngủ đông” nên đành phải dọn dẹp lại mặt mình. Anh cho phép Tề Nhĩ Đức · Phùng tiếp tục giữ một quyền ký tự B, hai quyền còn lại giao cho hai vị phó chấp hành quan văn phòng số 1.
Về phần quyền hạn ký tự C đại biểu cho Liên minh chấp hành trưởng quan, anh rất không khách khí mà buộc chặt trong túi.
Ngay sau khi giao quyền hạn xong, muốn tìm Thiệu Hành của lực lượng an ninh đến để bàn kế hoạch bao phủ mảnh vỡ hành tinh, màn hình trung tâm chỉ huy số 3 đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!” Vài vị sĩ quan sợ hãi cả kinh, sải bước tới màn hình.
Chỉ nghe người giám sát vẻ mặt hoảng sợ nói: “Đội trưởng Thiệu Hành bị trói!”
Mọi người: “…Nói chơi cái gì vậy?”
Người giám sát lo lắng giải thích: “Vừa rồi màn hình điều khiển bị nhiễu, vẫn luôn dừng ở trên cùng một giao diện. Khi tôi phát hiện ra nhiễu đã được loại bỏ và chuyển trở lại, thấy cổng máy bay ở vị trí số 7 đã được mở ra và có một người đàn ông mặc đồ đen. Người đàn ông cao lớn trói đội trưởng Thiệu Hành nhảy… nhảy ra ngoài… “
Sở Tư: “…”
Danh sách chương