Náo nhiệt ồn áo mãi đến tận đêm khuya mới kết thúc. Cảm giác ngà ngày say đã sớm qua, nhưng khuôn mặt đen đúa của Lan Quốc Hải vẫn hơi nhuộm hồng. Không phải do nóng, cũng không phải say, mà là vui vẻ. Cả đời Lan Quốc Hải chưa làm được gì to tát, nhưng hàng xóm láng giếng trong vòng mười dặm mỗi khi gặp ông đều phải nhìn bằng ánh mắt tôn trọng, mang theo chút hâm mộ cùng ghen tị gọi một tiếng “Lan lão thái gia.” Nguyên nhân đương nhiên là vì ba đứa con nhà ông rất có tương lai. Sinh viên đó, thậm chí còn tận ba đứa! Có thể nào không khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa cho được? Nay lợi hại hơn là, trong số ba đứa còn có tận hai đều là nghiên cứu sinh.

Hai năm qua, Lan Quốc Hải cảm thấy sống lưng mình ngày càng cứng rắn. Sau khi Lan Hinh tốt nghiệp lại mở quán cơm, ông cảm thấy có phần doạ người, nhưng trong nhà cũng không có cách nào, nhưng hiện tại Lan Gia đã tốt nghiệp, là nghiên cứu sinh, mỗi tháng có thể kiếm được hơn bảy ngàn. Trong núi đã sớm truyền xa. Lan Quốc Hải cảm thấy lòng mình cũng sáng sủa hơn, những ngày chịu khổ đã qua, nay đã được nhận lấy sự đền đáp tốt đẹp nhất.

Huống chi hiện tại, ông nghiễm nhiên trở thành ân nhân của nhà họ Liêu. Mỗi khi Liêu tam gia nhìn thấy ông đều có phần cung kính. Lúc ông giúp đỡ Liêu tam gia, cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nhớ lại năm đó mình đi dọc từ đầu núi đến cuối núi, tới từng nhà ăn nói khép nép vay tiền, những tháng ngày đó mỗi khi nhớ lại đều thấy đau đớn.

Liêu tam gia cũng chẳng được ăn học gì, nhưng lại rất cứng đầu, Liêu tam gia cũng sùng bái người đọc sách, nay cũng đi theo con đường của ông ngày trước, trong núi này người ta cũng bắt đầu giàu có hơn, nhưng Liêu tam gia vẫn khó có thể vay tiền. Đây là sự vũ nhục đối với người đọc sách. Lan Quốc Hải nhìn không chịu được, ông liền siết chặt tay lấy tiền cho Liêu tam gia vay, mắng chửi La tam nhi cái loại người đuổi Liêu tam gia ra hỏi cửa, nói bọn họ vô lương tâm! Khi ông mắng những lời này rất đúng lý hợp tình, là mắng La tam nhi, cũng mắng những người năm đó khi mình vay tiền, rõ ràng có tiền cũng không nguyện cho mình vay tiền. Cho nên ở trước mặt Lan Hinh và Lan Duệ, trước mặt hàng xóm, Lan Quốc Hải thường xuyên nói: “Những năm mấy đứa đi học, trong nhà không có nổi cái nồi, lúc khai giảng không có tiền đóng học phí, là do nhà người này người kia cho chúng ta mượn tiền, làm người phải nhớ tình nghĩa, uống nước nhớ nguồn.”

Lời này Lan Quốc Hải nói rất nhiều năm, cho nên ân tình của những người trong thôn đã cho mượn tiền, ba đứa trẻ nhà họ Lan đều nhớ rõ. Đó là nợ tình nghĩa phải trả.

Nhà họ Lan có ba gian phòng, trước kia một gian là của hai ông bà, một phòng của Lan Duệ, còn một phòng của Lan Hinh và Lan Gia. Bởi vì có khách nên phải sắp xếp lại.

Lan Quốc Hải ngủ cùng Lan Duệ, bà Lan ngủ cùng tiểu Húc, Ninh Vũ ngủ cùng Lan Hinh. Người miền núi không giống trong thành phố, khách đến chơi có thể ở lại thì ở, không thể ở lại thì tới khách sạn. Khách đến miền núi không để ý được nhiều như vậy, chỉ có thể cùng lắm tách nam nữ ra, như vậy là ngủ được rồi. Bà Lan phân chia như vậy cũng là do cân nhắc đến việc Ninh Vũ là khách, mà tiểu Húc là con dâu nên cũng không xem như người ngoài, cho nên để Ninh Vũ thân quen với Lan Hinh ngủ cùng nhau.

Ninh Vũ thầm thở phào, phải biết nếu để nàng ngủ cùng người khác thì chỉ sợ suốt đêm sẽ trợn trắng mắt thức đến sáng.

Giường là giường gỗ, gỗ bách tốt nhất có sẵn trên núi, chặt mấy cây về là được, chỉ cần mướn thợ mộc trong thôn vai vác dụng cụ đến nhà làm mất hai ngày là đóng xong cái giường, bất quá đây là chuyện hơn hai mươi năm trước, khi đó Lan Quốc Hải mới kết hôn, tiền công cho thợ mộc cũng rất ít, bao luôn cơm, tiền công cũng chỉ có mấy đồng.

Giường cũ nhìn thì xấu, nhưng dùng bền, hai mươi năm sau vẫn vững vàng chắc chắn, chỉ là màu vàng của gỗ càng đậm hơn, giường trong thành phố trải nệm lên trên, còn giường ở miền núi lại trải tre, rồi lót một lớp rơm trên đó, rồi trên cùng là tấm chiếu trúc đã hơi không còn nguyên vẹn. Tre vót không kỹ, khoảng cách giữa xà ngang của giường cũng rộng, người nằm trên đó thấy không bằng phẳng, hơn nữa rất cứng, cũng may giường Ninh Vũ ngủ ở trường tuy bằng phẳng, nhưng đệm cũng mỏng, cứng vậy nàng vẫn có thể ngủ, chí có điều gối đầu cứng đến kỳ lạ, nàng lật người hai cái, vẫn cảm thấy cổ đau.

Chờ Ninh Vũ nằm xuống, Lan Hinh mới dùng quạt hương bồ đuổi muỗi, sau đó buông màn, cẩn thận kiểm tra một chút xem còn quên gì không, sau đó mới từ chỗ hở trên màn vươn tay ra tắt đèn.

Căn phòng nhất thời lâm vào bóng tối, Lan Hinh dịch người mấy lần cũng chưa tìm được một vị trí hơi thoải mái để gối đầu.

Lan Hinh sớm biết Ninh Vũ ngủ không quen chiếc gối không mềm mại, lại bọc tấm vải rách nát kia, liền đưa tay kéo nàng vào lòng, để nàng tựa đầu trên hõm vai của mình.

Ninh Vũ lại chỉ hưởng thụ nhu tình một lát liền lùi lại.

“Làm sao thế?”

“Sợ đè chị bị thương.” Ninh Vũ nói. Hai người khi ngủ vẫn đều là Ninh Vũ ôm Lan Hinh, cho tới giờ Ninh Vũ cũng chưa từng nằm trong lòng Lan Hinh ngủ. Nàng luôn cảm thấy cơ thể gầy yếu đó của Lan Hinh không chịu nổi bị mình đè, lúc còn tỉnh thì không sao, chỉ sợ mình ngủ rồi đè Lan Hinh hỏng mất.

“Sợ em ngủ gối này bị sái cổ.” Lan Hinh nhẹ giọng nói, cho dù là mình hiện tại thi thoảng về một chuyến cũng không ngủ quen gối này.

“Vậy khỏi cần gối.” Ninh Vũ lấy gối ra, nằm thẳng. Có chút không quen, bất quá đây là nhà Lan Hinh, dù không quen thế nào cũng phải học.

Ninh Vũ nằm một lúc liền ôm Lan Hinh: “Trước kia ở nhà chị đều ngủ thế này à?”

Lan Hinh gật gật đầu, đôi môi mềm mại cọ cọ lên cổ Ninh Vũ. Ấm áp, mềm mại, Lan Hinh cảm thấy thực hưởng thụ.

“Chúng ta tìm thời gian đến thành phố một chuyến, mua một ít vật dụng trên giường về đi.” Ninh Vũ xoay xoay đầu, lần đầu tiên ngủ không có gối, cả đầu như ngửa ra sau, cảm giác có phần là lạ.

Lan Hinh nép sát vào Ninh Vũ, chân cũng áp lấy đùi nàng: “Không cần.”

“Vì sao?” Ninh Vũ hơi nghiêng đầu, nhìn Lan Hinh.

Lan Hinh nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Ba mẹ đều quen dùng loại gối cứng này, năm kia tôi về có mua một cặp gối mới cho họ, kết quả ba mẹ ngủ một đêm, nói là bị sái cổ. Ba còn nói tôi hiện tại không chịu khổ nổi. Cho nên, chúng ta tạm chịu đựng mấy hôm đi.”

“Vậy cứ làm theo ý chị đi.” Ninh Vũ bỏ qua cho ý tưởng ban đầu. Suy nghĩ của hai ông bà nhà họ Lan mặc dù có lúc nàng không thể hiểu được, nhưng Lan Hinh là con gái của họ, mình chỉ cần nghe theo lời chị ý là được.

“Có phải cảm thấy rất nhiều việc mà người miền núi làm em không thể giải thích được, đúng không?” Lan Hinh hơi mệt. Suốt hai đường vất vả, cô cũng thấy mệt mỏi.

“Cũng không sao, em nghe lời chị là được.” Ninh Vũ nhẹ giọng nói.

Đêm hè ngắn kỳ lạ, chưa đến sáu giờ trời đã tờ mờ sáng, bà Lan liền rời khỏi giường, chăm heo ở sân sau, sau đó nấu cám heo, lại nhóm lửa bắt đầu làm bữa sáng. Hơn sáu giờ trời sáng rõ, Lan Quốc Hải cũng dậy, trên bờ đê đã bắt đầu vang lên tiếng vót tre rào rào. Đây cũng không phải thời tiết tốt để đan sọt, mùa thịnh vượng để đan sọt thật ra là mùa đông, tre trúc để đan sọt ở mùa đông không dễ bị côn trùng cắn, hơn nữa mùa đông người muốn mua giỏ tre, rồi để làm hàng tết cũng nhiều. Nhưng lúc này lúa mỳ và cải dầu đều đã thu hoạch xong, lúa vừa mới trổ bông, cánh đồng ngô trên núi cũng vừa mới đâm trồi. Cũng không có nhiều việc để kiếm sống, Lan Quốc Hải liền lại bắt đầu làm mấy món đồ thủ công.

Bảy giờ, bà Lan đã nấu xong cám heo, cũng làm cơm đầy đủ, lần lượt vào phòng gọi tụi nhỏ rời giường.

Ninh Vũ có chút không mở nổi mắt, tối hôm qua ngủ cũng không ngon, đến rạng sáng hai ba giờ mới mệt quá nên mơ màng ngủ. Vậy mà mới bảy giờ đã bị đánh thức, quả thật có chút khó xử.

Lan Hinh nghiêng người vỗ vỗ má Ninh Vũ: “Dậy nào.”

Ninh Vũ nhích lại gần Lan Hinh: “Ngủ tiếp một lát đi mà…buồn ngủ quá.”

“Không được, dậy đi, ba mẹ tôi không thích những người ngủ nướng.” Lan Hinh hôn lên trán Ninh Vũ.

Ninh Vũ dụi dụi mắt, gian gian trợn mắt: “Ah…sao sớm vậy.”

“Quen rồi.” Lan Hia xoa xoa má Ninh Vũ: “Mắt em sưng lên kìa……”

“Hình như ngủ không có gối sẽ bị vậy. Nhìn khó coi lắm à?” Ninh Vũ gian nan ngồi dậy, Lan Hinh đã thay quần áo, rồi lấy quần áo của Ninh Vũ tới đưa cho nàng.

“Cũng được mà.” Lan Hinh giúp Ninh Vũ mặc quần áo, nhịn không được hôn nàng một cái.

Rửa mặt đánh răng xong xuôi, bà Lan đã dọn bữa sáng lên bàn, có cháo và củ cải muối. Cháo nấu cũng không đặc lắm, nhưng củ cải cay cay ngọt ngọt, ăn kèm cháo là tuyệt vời.

Ninh Vũ vừa mới thoát khỏi cơn buồn ngủ không khỏi khen ngợi bữa sáng một phen, khiến bà Lan càng thích cô bé đáng yêu này.

Cơm nước xong, đến trước nhà, Ninh Vũ không khỏi hít sâu một hơi, không khí trên núi sáng sớm rất tươi mát, vầng thái dương đỏ rực vừa hiện lên trên triền núi cũng đã rực rỡ chói mắt, mãi cho đến khi khiến dãy núi đen mịt mùng tối qua ánh lên sắc xanh lục dạt dào. Gió núi mang theo cảm giác man mát, thấm đẫm hương vị ngọt ngào ướt át của sương sớm.

Lan Quốc Hải sắn ống quần cũ sờn vải lên đến đầu gối, loan đao trong tay linh hoạt chia ống tre ra làm hai phần bằng nhau, lại xẻ hai mảnh tre thành những miếng tre mỏng độ dày đều nhau. Phần vỏ xanh bỏ qua một bên, phần màu vàng ở giữa đặt một bên, còn lớp trong cùng thì ném qua một bên làm củi lửa.

Ninh Vũ chưa bao giờ thấy tay nghề như thế, liền lấy một chiếc ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh Lan Quốc Hải, nhìn đôi bàn tay to lớn đen nhánh không biết có bao nhiêu vết nứt nẻ linh hoạt tung bay, không khỏi cảm khái một phen.

Lan Quốc Hải được khen ngợi, tâm tình cũng khoái trá, kể cho Ninh Vũ quá trình mình học nghệ năm đó, lại nói một lượt cách thức cùng chỗ quan trọng trong quá trình đan sọt.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, bà Lan đã đeo tạp dề chạy ra khỏi phòng tới gần: “Ông à, còn chưa giết gà sao? Đợi lát nữa sẽ trễ đó.”

Lan Quốc Hải phủi phủi tay, ném đồ đang làm qua một bên: “Bắt gà chưa?”

“Bắt rồi, ông không ra tay thì ai dám giết chứ. Cũng không biết Gia Gia về lúc nào, nếu sớm thì không chừng có thể cùng ăn cơm trưa.” Bà Lan lẩm bẩm.

“Sớm, chắc chắn sớm thôi.” Lan Quốc Hải vui vẻ, nửa đùa nửa thật nói: “Ngồi máy bay đến nơi lẹ lắm.”

“Không biết có bay qua thôn mình không nhỉ.” Bà Lan vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn trời.

“Nếu bay ngang qua thì bảo phi công tạm dừng một cái được không?” Lan Quốc Hải vừa nói vừa cầm đao, nắm con gà đã bị trói cánh và chân lên.

“Ông cho là tôi lạc hậu cái gì cũng không hiểu hả? Còn tạm dừng một cái nữa……”

Hai ông bà ở phía nhà sau bận rộn, Lan Hinh và Lan Duệ đều tự dẫn theo bạn gái ở phòng trước trò chuyện.

“Gia Gia bay mấy giờ?” Lan Hinh hỏi Lan Duệ.

“Rạng sáng, chị ấy nói tính toán có thể kịp chuyến xe đầu tiên đến thị trấn, bất quá từ trên trấn về đây còn mất mấy tiếng, Hơn nữa tuyến xe tới thị trấn ấy, em xem thếo nào cũng phải đợi nửa buổi chiều.” Lan Duệ trả lời.

“Ba mẹ đã bận rộn suốt từ sáng sớm.” Lan Hinh cười.

“Em cảm thấy….” Lan Duệ hơi hạ thấp giọng: “Ba mẹ hình như có chút thay đổi.”

Lan Hinh nhìn Lan Duệ, không tiếp lời Lan Duệ mà hỏi ngược lại: “Còn quen dậy lúc sáu giờ hơn không?”

Lan Duệ có phần không hiểu ý Lan Hinh, hơi lắc đầu: “Ở trường thì cũng phải hơn bảy giờ.”

“Khi học tiểu học, trung học cơ sở, còn chưa lên trung học phổ thông được ở trọ trong trường, ngày nào chúng ta cũng dậy lúc sáu giờ hơn để ăn sáng, rồi vội vã đi học, mẹ luôn dậy tầm năm giờ hơn để làm bữa sáng cho chúng ta.” Thanh âm của Lan Hinh rất bình tĩnh, lại mang theo chút chua xót nói không nên lời.

Lan Duệ gật gật đầu: “Năm đó, chúng ta chưa bao giờ bỏ bữa sáng nào.”

“Cho nên, em chỉ cần nhớ kỹ điều đó là được.” Lan Hinh nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện