Ngày hè mát mẻ cũng không lãng mạn, quá nhiều người ngoài, chào hỏi, pha trò, còn phải chú ý lễ tiết ở nơi này. Người miền núi có một bộ lễ tiết tiêu chuẩn của riêng mình, chị em nhà họ Lan sống ở đây nhiều năm như vậy cũng coi như hiểu sâu sắc, lại vẫn cảm thấy ứng phó rất mệt mỏi.

Trước mặt người ngoài phải chú ý lời ăn tiếng nói hành động của mình không thể quá khoa trương, nếu không chỉ sợ không đến mấy ngày, hàng xóm láng giềng sẽ mồm năm miệng mười đánh giá mấy đứa nhỏ nhà họ Lan đã quên gốc rễ, đi ra ngoài liền khinh người người cùng quê.

Đương nhiên cũng không thể khiêm tốn tự ti quá mức, nếu không sợ người ta lại nói những người tài cao này đi ra ngoài sinh sống thoạt nhìn cũng vẫn môt bộ nông dân rụt rè sợ hãi. Có lẽ những người khác không cảm thấy gì, nhưng Lan Quốc Hải sẽ cảm thấy mất mặt.

Cho nên không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại phải cân nhắc đúng mực, vừa không quá tự ti xấu hổ vừa không quá kiêu ngạo. Việc này quả thực so với bàn chuyện làm ăn ở thế giới bên ngoài còn khó đối phó hơn nhiều lắm.

Đương nhiên, nếu muốn tránh né, không tham dự thì lại không được. Thân là nhân vật chính, có thể ước chừng có một chút hàm xúc chứ không thể không để ý tới, nếu không sẽ bị gắn cái mác kiêu ngạo.

Mà sợ nhất chính là nghe một đoàn dì thím nói tới chuyện hôn nhân.

“Lan Hinh à…Con xem con đã hai mươi sáu rồi, việc này phải nắm chặt, con nhìn ba mẹ con vất vả nuôi mấy đứa khôn lớn đi, ngóng trông các con thành tài, hiện tại cũng chỉ trông cậy mấy đứa lập gia đình thôi.” Một người phụ nữ nói.

Lan Hinh mỉm cười gật đầu: “Nhưng những chuyện thế này phải cần duyên phận.”

“Duyên phận cũng phải kiếm ra mà. Không tìm thì sao biết không có duyên đây?” Một người phụ nữ khác lại nói.

Sau đó một vòng mấy bà mấy cô liền xoay chung quanh chủ đề này tận tình khuyên bảo.

Đầu Lan Hinh như căng ra, lại vẫn phải một mực mỉm cười, một mực nghiêm túc trả lời. Lan Gia cùng Lan Duệ cũng đi theo pha trò trong cái vòng xã giao luẩn quẩn của Lan Quốc Hải, không tiện tránh né ai.

Đổng Bân đương nhiên cũng thành nhân vật quan trọng, bị một đám ông chú tay hút thuốc lá, vây quanh hỏi cái này hỏi cái kia. Cậu ở đâu? Đang làm gì? Tiền lương thu vào đại khái bao nhiêu? Thậm chí trong nhà có mấy người mọi người điều muốn nháo nhào tìm hiểu.

Ồ……Là một nhân tài, có học đại học, là nghiên cứu sinh, sếp của Lan Gia, mỗi tháng kiếm được một vạn đồng, là con trai duy nhất trong nhà, người thành phố! Trách không được có thể mua chai rượu cả ngàn đồng! Mọi người tính nhẩm, đó cũng chỉ là con số lẻ tiền lương một tháng của anh ta mà thôi.

“Nên! Nên!” Liêu tam gia rít mạnh hơi thuốc: “Khi Lan lão thái gia kiếm tiền nuôi Gia Gia ăn học suýt nữa đã bán luôn cái mạng mình, nên hiếu kính cho tốt hiếu kính cho tốt!”

Mọi người phụ hoạ, Đổng Bân cũng chỉ có thể hùa theo.

Nói thật, Đổng Bân cũng có phần không biết phải làm sao, cảm thấy như bị thẩm vấn, nhưng con rể vào cửa nhà cha vợ, có quy củ gì hắn cũng không biết, nay đã đi đến bước này cũng chỉ có thể nhìn sắc mặt Lan Gia mà hành động thôi.

Lan Gia nhìn Đổng Bân, đôi khi Đổng Bân không biết phải trả lời thế nào, nàng liền đỡ lời, khoé mắt cũng liếc về phía Lan Hinh. Cô cũng là nhân vật quan trọng, nay chân chính trở thành một vấn đề khó giải quyết trong mắt toàn thôn. Mọi người quan tâm thì quan tâm, nhưng thế này tuyệt đối là lòng tốt biến thành chuyện xấu. Lại nghiêng đầu nhìn, Ninh Vũ ngồi bên cạnh chơi đùa cùng Phúc Tử, chẳng qua nhìn nàng có chút không yên lòng, lỗ tai cứ vểnh lên về hướng Lan Hinh.

Lan Duệ trò chuyện với mọi người một hồi, cũng không phải nhân vật tiêu điểm nên trực tiếp lặng lẽ chạy đi, theo Ninh Vũ và con chó vàng Phúc Tử chơi đùa.

“Chị dâu……” Lan Duệ gọi.

“Sao lại là chị dâu?” Ninh Vũ tâm tình không tốt lắm, chu môi sờ sờ đầu Phúc Tử.

“Chứ chẳng lẽ lại gọi anh rể?” Lan Duệ thấp giọng, mà giọng nói tràn đầy kinh ngạc. Hắn nhìn ra tâm tình Ninh Vũ không tốt cho nên tới giỡn với nàng.

Ninh Vũ liền cười: “Được rồi, vậy chị dâu cũng được.”

“Em thấy chị hai sắp không chống đỡ nổi, chúng ta đi cứu chị ấy đi.” Lan Duệ đề nghị.

“Cứu thế nào?” Ninh Vũ nghiêng đầu nhìn Lan Duệ. Cậu nhóc này ánh mắt như sao, sáng ngời.

“Chị tới đi, lôi chị hai ra, nói muốn đi vệ sinh, không quen đèn trong đó.” Lan Duệ cười nói.

Ninh Vũ liếc Lan Duệ một cái, vỗ vỗ đầu Phúc Tử, đứng lên hơi cử động cái chân vì ngồi nãy giờ đã hơi run, lập tức đi về phía Lan Hinh, sau đó có chút ngượng ngùng nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: “Em muốn đi vệ sinh, đi cùng em nhé.”

Lan Hinh nghe cô nhóc này nói xong, liền cười nói với bảy tám bà cô kia: “Tiểu Vũ muốn đi vệ sinh, sợ không tìm được đèn, con đưa em ấy đi, mọi người trò chuyện trước đi. Giờ thời tiết cũng nóng, nếu không để con đi đun một ấm nước cho mọi người.”

“Ai da, không cần không cần……đều là bà con cùng quê mà, không cần khách khí như vậy. Khách đã muốn đi vệ sinh thì con mau đưa người ta đi đi, trời hôm nay tối lắm, cẩn thận té ngã. Mấy dì tuỳ tiện tâm sự một chút cũng về ngủ thôi, nhìn trời cũng không còn sớm nữa.” Có người nói.

Lan Hinh đáp lời qua lại một chút liền dẫn Ninh Vũ vào nhà.

Xuyên qua nhà chính, từ cửa hông đi vào nhà sau. Lan Hinh bật đèn sân sau, ánh sáng từ bóng đèn chiếu sáng được hai mươi lăm ô gạch trong bóng đêm rơi vào mờ mịt. Lan Hinh nắm tay Ninh Vũ: “Tủi thân à?”

Ninh Vũ ngừng chân, cũng không ngẩng đầu, một lát sau mới nói: “Tủi thân thì không thể nói rõ ràng, chỉ là cảm thấy chị rất mệt mỏi.”

“Tôi mệt?” Lan Hinh cười nhạt, nói chuyện cũng chậm rãi, không biết đây là câu hỏi hay là câu cảm thán.

“Dư luận rất mạnh mẽ, có thể mặc kệ ánh mắt của người khác, nhưng những lời đàm tiếu của hàng xóm láng giếng chỉ sợ cũng không cách nào làm như mắt điếc tai ngơ, đến cuối cùng còn không phải đều đè nặng lên người chị sao.” Cảm xúc của Ninh Vũ có phần xuống thấp. Ở thành phố, dù hàng xóm sát vách cũng sẽ không quản bạn kết hôn hay không. Bạn học hay đồng nghiệp kết giao cũng đều có mức độ nhất định, đều để cho người ta một không gian riêng. Cho dù là bạn bè có thể thành thật với nhau thì cũng thể nói tình lý. Nhưng ở ngọn núi này tựa hồ cái gì cũng bị phơi bày, không chừa đường sống, cuộc sống của mỗi người đều trở thành nội dung để mọi người chú ý.

Lan Hinh tựa hồ thở dài một tiếng, thanh âm vẫn ôn nhu như thế: “Em sợ à?”

Ninh Vũ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lan Hinh, lắc đầu: “Không sợ, mà thương chị.”

Lan Hinh đưa tay vuốt ve má nàng: “Khi đã lựa chọn, cái gì cần sợ đều đã sợ, bây giờ còn sợ gì nữa? Em chỉ cần nhớ rõ những lời tôi nói là được.”

“Dạ.” Ninh Vũ gật đầu.

“Nhớ lời tôi nói, tôi sẽ chờ em lớn lên. Mãi cho đến khi em rời xa tôi, hoặc lựa chọn vĩnh viễn ở bên tôi.”

“Em……”

Không đợi Ninh Vũ nói ra lời, Lan Hinh đã đưa tay che miệng nàng: “Tôi không cần đáp án từ miệng của em. Tôi chỉ cần chờ đợi kết quả mà thôi. Tôi để em tới gần mình, hiểu rõ tôi, trao cho em tất cả những gì tôi có thể, đương nhiên, cũng đem những thứ có thể đối với em là khuyết điểm hoặc không thể chấp nhận đều phơi bày trước mặt em, tôi muốn để em biết tất cả. Gồm bản thân tôi, quá khứ của tôi, người thân, quê hương tôi, giáo dục tôi đã từng nhận, hoặc là nói con đường tôi đã đi qua. Trên tất cả những thứ đó, tôi chọn em, mà em, cũng cần đợi đến khi giải quyết xong hết mọi chuyện, đến lúc em có thể độc lập tự đưa ra quyết định của mình thì xác định lại một lần nữa.”

“Em nghĩ, em đã sớm có quyết định, nhưng theo ý chị, là em không đủ kiên định hay chưa đủ chín chắn đây?” Lời Ninh Vũ nói khiến Lan Hinh cảm thấy đau lòng, nhưng sự không xác định của cô cũng lại khiến Ninh Vũ cảm thấy có chút khổ sở.

“Ngốc……” Lan Hinh cảm giác được Ninh Vũ không vui, liền quay đầu hôn lên má nàng: “Chúng ta sẽ gặp rất nhiều trở ngại, em biết không?”

“Em đã từng nghĩ qua.” Nụ hôn này khiến chút không vui trong lòng Ninh Vũ tan thành mây khói. Khuôn mặt gần trong gang tấc mang theo nụ cười ôn hoà, ẩn trong đó còn sự cưng chiều yêu thương. Trong nháy mắt Ninh Vũ bị nụ cười ấy đánh bại.

“Như vậy, không cần lo tôi có mệt không, có thể sợ không. Nếu em yêu tôi, vậy lúc yêu tôi cứ yên lặng ở bên tôi.” Lan Hinh nhẹ giọng nói, lại bị Ninh Vũ ôm vào lòng.

“Được, em ở ngay cạnh chị, không đi đâu cả, không đi đâu cả!” Ninh Vũ ôm chặt Lan hinh.

Lan Hinh nằm trong vòng tay Ninh Vũ, hơi ngửa đầu, môi dán bên tai nàng: “Không phải nói muốn em đừng đi đâu, em có cuộc sống và sự nghiệp của riêng mình, nên đi đâu thì cứ đi, yêu em, cũng chỉ mong trở thành đôi cánh của em, mà không phải trở thành sự trói buộc, cho nên tôi muốn trái tim của em, tôi ở trong lòng em, như vậy là tôi đã thoả mãn rồi.”

Ninh Vũ thấp giọng cười rộ lên, ôm Lan Hinh dùng sức hôn hai cái: “Lần đầu tiên nghe chị nói yêu em đó.”

Lan Hinh lại cúi đầu, mặt hơi đỏ: “Không phải muốn đi vệ sinh à? Sao giờ lại không vội?”

“Là tiểu Duệ chỉ em, để em đi cứu chị!” Ninh Vũ ôm Lan Hinh không buông.

“Thằng nhóc kia có nhiều ý đồ xấu lắm.”

“Bất quá em vẫn cần đi vệ sinh!” Ninh Vũ cười buông Lan Hinh ra.

Một chuyến đi vệ sinh này lâu lắm, lúc hai người nhỏ to trò chuyện từ nhà sau ra, khách khứa ở nhà trước đã đi gần hết. Ninh Vũ cùng Lan Hinh vừa ra, bảy tám bà cô vây chung quanh bà Lan nói một lúc cũng thấy mất hứng nên đều tự tản đi hết.

Về phần mấy người vây quanh Lan Gia cũng vây quanh Lan Quốc Hải phần lớn là vợ chồng với bảy tám bà cô bên kia. Vợ đi rồi, đương nhiên cũng kêu chồng về theo, vì thế trận náo nhiệt đêm hè này cũng chấm dứt.

Dọn dẹp ghế ngồi, rồi chia phòng. Lan Gia đương nhiên cùng Lan Hinh và Ninh Vũ chen chúc trên một cái giường.

Kéo rèm lại, tắt đèn đi, Lan Gia thở dài một hơi: “Trước đây thì ngóng trông có thể lớn lên, cảm thấy trưởng thành rồi có thể tự mình kiếm tiền, không cần cả ngày lo nghĩ tiền ăn mặc học phí, sẽ được sự do. Đến khi trưởng thành lại cảm thấy trước đây cũng tốt, tuy rằng khổ nhưng không cần đeo mặt nạ làm anh hùng, chống quải trượng học làm tráng sĩ.”

“Vậy chị có muốn trở lại lúc còn nhỏ không?” Ninh Vũ hỏi.

Lan Gia lại cười lắc đầu: “Không bao giờ muốn quay trở lại nữa.”

Không bao giờ muốn quay lại nữa! Những khoảnh khắc lưu luyến quá khứ này luôn chỉ thuộc về những người có ký ức tươi đẹp, mà hồi ức của mấy đứa trẻ nhà họ Lan phần lớn không liên quan đến tốt đẹp.

Ninh Vũ hỏi Lan Gia: “Tình cảm của chị với Đổng Bân thế nào rồi?”

Lan Hinh nhìn chằm chằm đỉnh màn, cười: “Anh ta cũng không tệ lắm, nhưng sau này thế nào thì ai cũng không nói được.”

Lan Hinh bên cạnh cười, bổ sung một câu: “Theo đuổi Gia Gia hai năm, cả ngày nâng niu con bé như bảo bối ấy.”

“Em thấy tiểu Vũ cũng cưng chị như bảo bối đó thôi.” Lan Gia đùa giỡn với chị mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện