Cuộc thi rất thuận lợi, ngay sau hôm thi xong, Ninh Vũ liền thu dọn số sách đã dùng để học thi đem cho người bán đồng nát dưới nhà.
“Nhưng chị còn chưa biết có thể thi đỗ không mà?” Lan Hinh nói với Ninh Vũ vừa mới từ dưới lầu chạy lên. Thấy nàng vội vàng vứt bỏ số sách đó, cảm thấy có chút buồn cười.
“Chắc chắn có thể, em tới trường mượn mấy quyển quản lý tài vụ chuyên nghiệp giúp chị, lại đi mua thêm một bộ CPA năm nay để chị tham khảo, đến lúc ấy chị đọc mấy quyển đó đi.” Ninh Vũ bận rộn mà vui vẻ, miệng còn lẩm bẩm hát.
“Em thật sự không sợ chị mệt chết à?” Lan Hinh rót một cốc nước cho Ninh Vũ, thấy nàng chạy đến mức sau gáy hơi đổ mồ hôi, lại lau lau giúp nàng.
“Em thích nhìn chị đọc sách. Cứ cảm thấy những sách mà chị nên đọc lại không đọc được thật đáng tiếc, chỉ cần nhìn chị đọc sách, em liền cảm thấy thoả mãn, tuy có lẽ có chút lừa mình dối người, nhưng mà thứ cảm giác này……nói thế nào nhỉ, giống như cảm thấy, chị cũng không làm sai gì cả.” Ninh Vũ nghĩ nghĩ nói.
“Có lẽ…chẳng qua, đã bỏ lỡ thì cũng không nhất định phải tiếc nuối. Bỏ qua một số thứ, luôn là vì để có được một số thứ tốt hơn, thí dụ như, nếu chị không dang dở việc học, như vậy có thể sẽ để lỡ mất em.” Lan Hinh lôi kéo Ninh Vũ ngồi xuống sô pha.
“Vậy thì dang dở việc học cũng tốt, nhưng không thể để lỡ mất em được!” Ninh Vũ cười cười dựa lên người Lan Hinh, thời gian này ruy rằng từng ngày trôi qua, nhưng lại thế nào cũng cảm thấy ngọt ngào hưởng thụ không hết.
“Chẳng qua học hành là chuyện cả đời, có thể đi học chính là hạnh phúc.” Lan Hinh vỗ vỗ mặt Ninh Vũ: “Cho nên, chúng ta đều hạnh phúc. Mà em đó, lo mà học đi.”
“Dạ, em sẽ chăm học.” Ninh Vũ nắm tay, vẻ mặt hăm hở dáng vẻ thanh niên tiên tiến, chẳng qua kiên trì không đến ba giây lại dính lấy người Lan Hinh.
“À, quên không nói cho em biết, Đinh Toàn Vũ hẹn chị tối nay gặp mặt.” Lan Hinh quơ quơ di động. Trước đầu giờ ngày thi cô đã nhận được tin nhắn của Đinh Toàn Vũ, kết quả thi xong phải đến tiệm bận rộn đủ thứ, ngược lại quên mất chuyện này.
“Đinh Toàn Vũ là ai?” Cái tên này nghe quen quen, nhưng Ninh Vũ lại không nhớ ra.
“Là đối tượng mà cha mẹ muốn chị đi xem mặt. Anh chàng con nhà lính đó. Trí nhớ của em kém quá.” Lan Hinh ném di động tới một góc sô pha, tựa lên ghế vuốt ve mái tóc Ninh Vũ.
“Phải đi coi mắt!” Ninh Vũ lập tức nhảy dựng lên, trong đầu lúc này mới nhớ ra hơn một tháng trước Lan Hinh đã nói với mình việc này, nhưng lại là chủ ý mình đưa ra, để hai người bọn họ gặp mặt.
“Ừ.”
“Sao chị không nói sớm!” Ninh Vũ kéo Lan Hinh dậy, có ý đi ra ngoài.
“Làm gì thế?” Lúc này Lan Hinh không hiểu lắm.
“Thì diện đồ rồi trang điểm đó, đúng rồi quên mang ví, mua đồ kiểu gì chứ!” Ninh Vũ lại chạy nhanh xoay người đi lấy ví tiền, đi tới cửa lại nghĩ tới di động của Lan Hinh còn quẳng ở một góc sô pha, lại vội vàng cầm di động bỏ vào túi mình.
“Mua đồ để diện làm gì? Em cho rằng lần này là coi mắt thật sự à?” Lan Hinh bị Ninh Vũ kéo ra ngoài, đến cửa cô mới không dễ dàng nắm cửa không buông, hai người rốt cục ngừng lại.
“Chị nhìn quần áo trong tủ của chị đi, số phần áo đó đều là em mua cho chị, có bộ nào mặc vào lại không xinh đẹp đâu? Chị muốn mặc đẹp thế đi coi mắt à? Chị đồng ý thì em cũng không đồng ý! Hiện tại phải đi mua quần áo.” Ninh Vũ mở cửa, lôi kéo Lan Hinh đi.
“Được rồi được rồi, hôm nay nghe lời em, chẳng qua chờ chị đổi giày đã.” Ninh Vũ vừa xuống lầu, giầy còn chưa đổi, nhưng lúc này Lan Hinh vẫn đang đi dép lê.
Chờ chuẩn bị đầy đủ rồi ra khỏi nhà đã hơn ba giờ. Đinh Toàn Vũ nhắn tin đến, nói vừa mới xuống xe lửa, chuẩn bị đi trước đặt bàn, nếu Lan Hinh bận thì nói cho hắn địa chỉ tiệm cơm của Lan Hinh, tự hắn sẽ tìm đến, nếu không vội thì chờ hắn chuẩn bị xong sẽ đón Lan Hinh đi ăn cơm.
Lan Hinh không biết trả lời thế nào, trực tiếp đưa điện thoại cho Ninh Vũ.
Ninh Vũ nhanh chóng nhắn một tin trả lời: Anh cũng bận, mà em cũng phải chuẩn bị diện đồ một chút, chờ em xong sẽ nhắn tin cho anh.
“Đinh Toàn Vũ nhìn thấy tin nhắn này chắc chắn vui lắm!” Ninh Vũ vừa nhắn tin, vừa đùa dai lẩm bẩm.
“Em rốt cuộc muốn làm gì?” Lan Hinh cười hỏi Ninh Vũ.
“Đợi một lát nữa chị sẽ biết.” Ninh Vũ cũng không giải thích, ra ngoài tiểu khu đón một chiếc xe, nói địa chỉ một chợ bán buôn.
Chợ chuyên cung cấp hàng quần áo sỉ là nơi mấy người bán hàng trong thành phố tụ tập, chủ yếu bán đồ cho một số người bán hàng rong ở nông thôn, bán đều là hàng hoá giá rẻ, trước kia khi cuộc sống không cao, nơi này còn rất náo nhiệt, bất quá hiện tại cho dù ở nông thôn, mấy thứ quần áo này cũng đã không bán chạy lắm, cho nên trước kia một con phố thật dài, hiện tại bị rút ngắn lại chỉ còn một lần ba.
Xuống xe, Lan Hinh vừa nhìn thấy, nơi này thực ra cô rất quen thuộc, năm đó khi còn đi học, khi thực sự không có quần áo mặc sẽ tới nơi này mua, hàng hoá ở đây, hai mươi đồng là có thể mua một chiếc áo sơ mi, hơn mười đồng có thể mua một cái áo phông.
Lan Hinh đại khái biết Ninh Vũ người này rốt cuộc muốn làm gì.
Quả nhiên.
Ninh Vũ lôi kéo Lan Hinh lần lượt đi xem quần áo của từng gian từng gian cửa hàng, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng vừa nhỏ vừa hẹp. Bên ngoài cửa hàng được người chủ bày một cái giá bằng thiếc, ở giữa có một tấm lưới có ô vuông, treo không ít quần áo, vừa nhìn là biết đồ rẻ tiền.
“Cái này đi.” Ninh Vũ chỉ vào một chiếc áo, kêu bà chủ lấy xuống.
Đó là một cái áo đỏ thẫm, trên cổ áo còn đính ít lông, phía sau dùng đinh tán tạo thành hình đầu một con gấu, hình kiểu đó nhìn rất chói mắt, chẳng qua, phong cách ăn mặc kiểu này nói bao nhiêu khó coi thì bấy nhiêu khó coi, không chỉ ở trong thành phố, cho dù ở nông thôn, thứ quần áo này chỉ sợ cũng không dễ bán.
Bà chủ dùng ánh mắt không chút che dấu nhìn Ninh Vũ và Lan Hinh, trong mắt rõ ràng viết: Mấy người đến đùa giỡn với bà đây hả?! “Phiền bác, cái đó đó.” Ninh Vũ còn nói.
Bà chủ thế này mới chậm rãi lấy cây sào móc cái áo kia xuống.
Ninh Vũ cầm áo lên nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng vừa lòng: “Bao nhiêu tiền ạ?”
“Năm mươi.” Bà chủ đáp.
Ninh Vũ đang chuẩn bị đồng ý, Lan Hinh đã ở cạnh mở miệng: “Cái áo này mà cũng muốn năm mươi đồng? Bà chủ kiếm hơi nhiều đó. Ba mươi không hơn.”
Bà chủ là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp, mặt bóng lưỡng, bà nghe Lan Hinh nói thế, cảm thấy người này thực lòng muốn mua, lập tức đổi tư thế, cao giọng nói: “Ai chà, kiếm được mấy đâu, hiện tại buôn bán không tốt lắm, giá mua vào quần áo cao lắm, tiền thuê nhà cũng đắt đỏ. Năm mươi đồng là tiện nghi cho cô rồi đó.”
“Bốn mươi đồng, nhiều nhất là thế. Tôi chỉ trả ngần đó thôi, bà chủ đừng nâng giá nữa.” Lan Hinh mặc cả gần như là bản năng.
Ninh Vũ ở bên cạnh lúc này lại coi trọng một cái quần, màu xanh biếc, vừa nhìn là thấy chất lượng rất kém, đường may vụng về.
Lan Hinh cảm thấy mình sắp chịu không nổi, tuy rằng là vì để ứng phó với cái người tên Đinh Toàn Vũ tối nay, nhưng muốn mình phải hy sinh hình tượng đến mức này thật đúng là cần dũng khí.
Cho dù năm đó mình nghèo hết mức đi nữa cũng sẽ không mua loại quần áo này. Cho dù mua giá hời, chất lượng kém thì cùng lắm cũng là loại nhìn giản gị. Thứ quần áo linh tinh gì đó, Lan Hinh cảm thấy thật sự không biết cần bao nhiêu dũng khí mới có thể mặc ra ngoài đường.
“Bà chủ giảm giá chút đi, cái quần kia tôi cũng mua luôn.” Lan Hinh cắn răng nói.
Bà chủ vừa thấy cái quần Ninh Vũ cầm trong tay, mắt lại sáng lên. Cái quần này treo ở đó đã lâu cũng chưa có ai thèm liếc mắt một cái. Một cái áo lại một cái quần, có thể bán được cũng không tệ, vì thế bà chủ liền cắn răng một cái: “Tổng cộng sáu mươi đồng không mặc cả.”
Lan Hinh cảm thấy sáu mươi đồng không đáng.
Nhưng Ninh Vũ đã mở bóp tiền.
Lan Hinh lắc đầu, người này thật biết ép giá.
Quần áo vừa hay không cũng không cần thử, mặc lên cho có là được. Trừ tiệm này ra, Ninh Vũ lại lôi kéo Lan Hinh đi mua một đôi giày cao gót nhà quê đến muốn vứt đi.
Cuối cùng còn phối thêm một cái kẹp tóc màu sắc rất tục.
Ok. Dẹp đường hồi phủ.
Về nhà, Ninh Vũ để Lan Hinh thay quần áo, nhất thời một cô nàng trông quê mùa đến không chịu nổi xuất hiện. Chẳng qua, tuy ăn mặc như thế, lại có chút không hợp với khí chất lạnh nhạt siêu thoát trên khuôn mặt trong trẻo của cô, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy không tự nhiên.
“Có lẽ còn thiếu gì đó.” Ninh Vũ nghĩ nghĩ, chạy vào phòng lấy hộp trang điểm ra — đây là đồ Lan Gia tặng Lan Hinh, chẳng qua Lan Hinh và Ninh Vũ đều không trang điểm, cho nên thứ này cũng bị cất vào một góc.
“Lại đây.” Ninh Vũ nghiêm trang vẫy vẫy Lan Hinh, sau đó bắt đầu trang điểm cho Lan Hinh. Ninh Vũ không quen trang điểm, nhưng mà muốn trang điểm xấu xí khó coi thật đậm thì vẫn không thành vấn đề.
Đắp một lớp phấn thật dày lên mặt, trắng đến nỗi có cảm giác sắp đi cấp cứu.
Lại tô má hồng, sự đối lập càng thêm mãnh liệt.
Trên mắt vẽ hơi đậm một chút, thành một đôi mắt gấu mèo.
Son môi tô đậm một chút……
Hiệu quả thế này……Ninh Vũ nhìn tác phẩm của mình, lui lại mấy bước, để Lan Hinh xoay một vòng, miệng chậc chậc cảm thán: “Đây vẫn là vợ mình sao?”
“Sao thế?”
“Quả nhiên người đẹp vì lụa mà!” Ninh Vũ gật gật đầu: “Không tệ, vừa mới ra lò. Phải có niềm tin nhé, chị tuyệt nhất!”
Lan Hinh ôm mặt: “Trời ạ, cũng không biết thành cái dạng gì, chị muốn soi gương được không?”
“Cũng được. Có điều đề nghị chị không nên làm vậy, em sợ chị sẽ không chịu ra khỏi nhà.” Ninh Vũ thu dọn đồ trạng điểm, lại ngắm nghía tác phẩm của mình, tốt, tốt lắm.
Lan Hinh tuyệt vọng thở dài: “Bị huỷ dung rồi.”
“Thì muốn chính là hiệu quả này mà, phải rồi, nhớ kỹ sau khi gặp Đinh Toàn Vũ, cần không ngừng nhắc đến tiền, không ngừng bàn bạc trò chuyện về tiền, hơn nữa phải hỏi hắn mỗi tháng kiếm được bao nhiêu, hỏi hắn mua nhà chưa, nói với hắn chị thích xe thể thao.” Ninh Vũ nhìn đồng hồ, thời gian không sai biệt lắm, liền lấy di động nhắn tin cho Đinh Toàn Vũ: Xong rồi, chúng ta ăn cơm ở [Tụ Tiên lâu] đi. Nửa tiếng sau em sẽ đến.
“Nhưng chị còn chưa biết có thể thi đỗ không mà?” Lan Hinh nói với Ninh Vũ vừa mới từ dưới lầu chạy lên. Thấy nàng vội vàng vứt bỏ số sách đó, cảm thấy có chút buồn cười.
“Chắc chắn có thể, em tới trường mượn mấy quyển quản lý tài vụ chuyên nghiệp giúp chị, lại đi mua thêm một bộ CPA năm nay để chị tham khảo, đến lúc ấy chị đọc mấy quyển đó đi.” Ninh Vũ bận rộn mà vui vẻ, miệng còn lẩm bẩm hát.
“Em thật sự không sợ chị mệt chết à?” Lan Hinh rót một cốc nước cho Ninh Vũ, thấy nàng chạy đến mức sau gáy hơi đổ mồ hôi, lại lau lau giúp nàng.
“Em thích nhìn chị đọc sách. Cứ cảm thấy những sách mà chị nên đọc lại không đọc được thật đáng tiếc, chỉ cần nhìn chị đọc sách, em liền cảm thấy thoả mãn, tuy có lẽ có chút lừa mình dối người, nhưng mà thứ cảm giác này……nói thế nào nhỉ, giống như cảm thấy, chị cũng không làm sai gì cả.” Ninh Vũ nghĩ nghĩ nói.
“Có lẽ…chẳng qua, đã bỏ lỡ thì cũng không nhất định phải tiếc nuối. Bỏ qua một số thứ, luôn là vì để có được một số thứ tốt hơn, thí dụ như, nếu chị không dang dở việc học, như vậy có thể sẽ để lỡ mất em.” Lan Hinh lôi kéo Ninh Vũ ngồi xuống sô pha.
“Vậy thì dang dở việc học cũng tốt, nhưng không thể để lỡ mất em được!” Ninh Vũ cười cười dựa lên người Lan Hinh, thời gian này ruy rằng từng ngày trôi qua, nhưng lại thế nào cũng cảm thấy ngọt ngào hưởng thụ không hết.
“Chẳng qua học hành là chuyện cả đời, có thể đi học chính là hạnh phúc.” Lan Hinh vỗ vỗ mặt Ninh Vũ: “Cho nên, chúng ta đều hạnh phúc. Mà em đó, lo mà học đi.”
“Dạ, em sẽ chăm học.” Ninh Vũ nắm tay, vẻ mặt hăm hở dáng vẻ thanh niên tiên tiến, chẳng qua kiên trì không đến ba giây lại dính lấy người Lan Hinh.
“À, quên không nói cho em biết, Đinh Toàn Vũ hẹn chị tối nay gặp mặt.” Lan Hinh quơ quơ di động. Trước đầu giờ ngày thi cô đã nhận được tin nhắn của Đinh Toàn Vũ, kết quả thi xong phải đến tiệm bận rộn đủ thứ, ngược lại quên mất chuyện này.
“Đinh Toàn Vũ là ai?” Cái tên này nghe quen quen, nhưng Ninh Vũ lại không nhớ ra.
“Là đối tượng mà cha mẹ muốn chị đi xem mặt. Anh chàng con nhà lính đó. Trí nhớ của em kém quá.” Lan Hinh ném di động tới một góc sô pha, tựa lên ghế vuốt ve mái tóc Ninh Vũ.
“Phải đi coi mắt!” Ninh Vũ lập tức nhảy dựng lên, trong đầu lúc này mới nhớ ra hơn một tháng trước Lan Hinh đã nói với mình việc này, nhưng lại là chủ ý mình đưa ra, để hai người bọn họ gặp mặt.
“Ừ.”
“Sao chị không nói sớm!” Ninh Vũ kéo Lan Hinh dậy, có ý đi ra ngoài.
“Làm gì thế?” Lúc này Lan Hinh không hiểu lắm.
“Thì diện đồ rồi trang điểm đó, đúng rồi quên mang ví, mua đồ kiểu gì chứ!” Ninh Vũ lại chạy nhanh xoay người đi lấy ví tiền, đi tới cửa lại nghĩ tới di động của Lan Hinh còn quẳng ở một góc sô pha, lại vội vàng cầm di động bỏ vào túi mình.
“Mua đồ để diện làm gì? Em cho rằng lần này là coi mắt thật sự à?” Lan Hinh bị Ninh Vũ kéo ra ngoài, đến cửa cô mới không dễ dàng nắm cửa không buông, hai người rốt cục ngừng lại.
“Chị nhìn quần áo trong tủ của chị đi, số phần áo đó đều là em mua cho chị, có bộ nào mặc vào lại không xinh đẹp đâu? Chị muốn mặc đẹp thế đi coi mắt à? Chị đồng ý thì em cũng không đồng ý! Hiện tại phải đi mua quần áo.” Ninh Vũ mở cửa, lôi kéo Lan Hinh đi.
“Được rồi được rồi, hôm nay nghe lời em, chẳng qua chờ chị đổi giày đã.” Ninh Vũ vừa xuống lầu, giầy còn chưa đổi, nhưng lúc này Lan Hinh vẫn đang đi dép lê.
Chờ chuẩn bị đầy đủ rồi ra khỏi nhà đã hơn ba giờ. Đinh Toàn Vũ nhắn tin đến, nói vừa mới xuống xe lửa, chuẩn bị đi trước đặt bàn, nếu Lan Hinh bận thì nói cho hắn địa chỉ tiệm cơm của Lan Hinh, tự hắn sẽ tìm đến, nếu không vội thì chờ hắn chuẩn bị xong sẽ đón Lan Hinh đi ăn cơm.
Lan Hinh không biết trả lời thế nào, trực tiếp đưa điện thoại cho Ninh Vũ.
Ninh Vũ nhanh chóng nhắn một tin trả lời: Anh cũng bận, mà em cũng phải chuẩn bị diện đồ một chút, chờ em xong sẽ nhắn tin cho anh.
“Đinh Toàn Vũ nhìn thấy tin nhắn này chắc chắn vui lắm!” Ninh Vũ vừa nhắn tin, vừa đùa dai lẩm bẩm.
“Em rốt cuộc muốn làm gì?” Lan Hinh cười hỏi Ninh Vũ.
“Đợi một lát nữa chị sẽ biết.” Ninh Vũ cũng không giải thích, ra ngoài tiểu khu đón một chiếc xe, nói địa chỉ một chợ bán buôn.
Chợ chuyên cung cấp hàng quần áo sỉ là nơi mấy người bán hàng trong thành phố tụ tập, chủ yếu bán đồ cho một số người bán hàng rong ở nông thôn, bán đều là hàng hoá giá rẻ, trước kia khi cuộc sống không cao, nơi này còn rất náo nhiệt, bất quá hiện tại cho dù ở nông thôn, mấy thứ quần áo này cũng đã không bán chạy lắm, cho nên trước kia một con phố thật dài, hiện tại bị rút ngắn lại chỉ còn một lần ba.
Xuống xe, Lan Hinh vừa nhìn thấy, nơi này thực ra cô rất quen thuộc, năm đó khi còn đi học, khi thực sự không có quần áo mặc sẽ tới nơi này mua, hàng hoá ở đây, hai mươi đồng là có thể mua một chiếc áo sơ mi, hơn mười đồng có thể mua một cái áo phông.
Lan Hinh đại khái biết Ninh Vũ người này rốt cuộc muốn làm gì.
Quả nhiên.
Ninh Vũ lôi kéo Lan Hinh lần lượt đi xem quần áo của từng gian từng gian cửa hàng, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng vừa nhỏ vừa hẹp. Bên ngoài cửa hàng được người chủ bày một cái giá bằng thiếc, ở giữa có một tấm lưới có ô vuông, treo không ít quần áo, vừa nhìn là biết đồ rẻ tiền.
“Cái này đi.” Ninh Vũ chỉ vào một chiếc áo, kêu bà chủ lấy xuống.
Đó là một cái áo đỏ thẫm, trên cổ áo còn đính ít lông, phía sau dùng đinh tán tạo thành hình đầu một con gấu, hình kiểu đó nhìn rất chói mắt, chẳng qua, phong cách ăn mặc kiểu này nói bao nhiêu khó coi thì bấy nhiêu khó coi, không chỉ ở trong thành phố, cho dù ở nông thôn, thứ quần áo này chỉ sợ cũng không dễ bán.
Bà chủ dùng ánh mắt không chút che dấu nhìn Ninh Vũ và Lan Hinh, trong mắt rõ ràng viết: Mấy người đến đùa giỡn với bà đây hả?! “Phiền bác, cái đó đó.” Ninh Vũ còn nói.
Bà chủ thế này mới chậm rãi lấy cây sào móc cái áo kia xuống.
Ninh Vũ cầm áo lên nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng vừa lòng: “Bao nhiêu tiền ạ?”
“Năm mươi.” Bà chủ đáp.
Ninh Vũ đang chuẩn bị đồng ý, Lan Hinh đã ở cạnh mở miệng: “Cái áo này mà cũng muốn năm mươi đồng? Bà chủ kiếm hơi nhiều đó. Ba mươi không hơn.”
Bà chủ là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp, mặt bóng lưỡng, bà nghe Lan Hinh nói thế, cảm thấy người này thực lòng muốn mua, lập tức đổi tư thế, cao giọng nói: “Ai chà, kiếm được mấy đâu, hiện tại buôn bán không tốt lắm, giá mua vào quần áo cao lắm, tiền thuê nhà cũng đắt đỏ. Năm mươi đồng là tiện nghi cho cô rồi đó.”
“Bốn mươi đồng, nhiều nhất là thế. Tôi chỉ trả ngần đó thôi, bà chủ đừng nâng giá nữa.” Lan Hinh mặc cả gần như là bản năng.
Ninh Vũ ở bên cạnh lúc này lại coi trọng một cái quần, màu xanh biếc, vừa nhìn là thấy chất lượng rất kém, đường may vụng về.
Lan Hinh cảm thấy mình sắp chịu không nổi, tuy rằng là vì để ứng phó với cái người tên Đinh Toàn Vũ tối nay, nhưng muốn mình phải hy sinh hình tượng đến mức này thật đúng là cần dũng khí.
Cho dù năm đó mình nghèo hết mức đi nữa cũng sẽ không mua loại quần áo này. Cho dù mua giá hời, chất lượng kém thì cùng lắm cũng là loại nhìn giản gị. Thứ quần áo linh tinh gì đó, Lan Hinh cảm thấy thật sự không biết cần bao nhiêu dũng khí mới có thể mặc ra ngoài đường.
“Bà chủ giảm giá chút đi, cái quần kia tôi cũng mua luôn.” Lan Hinh cắn răng nói.
Bà chủ vừa thấy cái quần Ninh Vũ cầm trong tay, mắt lại sáng lên. Cái quần này treo ở đó đã lâu cũng chưa có ai thèm liếc mắt một cái. Một cái áo lại một cái quần, có thể bán được cũng không tệ, vì thế bà chủ liền cắn răng một cái: “Tổng cộng sáu mươi đồng không mặc cả.”
Lan Hinh cảm thấy sáu mươi đồng không đáng.
Nhưng Ninh Vũ đã mở bóp tiền.
Lan Hinh lắc đầu, người này thật biết ép giá.
Quần áo vừa hay không cũng không cần thử, mặc lên cho có là được. Trừ tiệm này ra, Ninh Vũ lại lôi kéo Lan Hinh đi mua một đôi giày cao gót nhà quê đến muốn vứt đi.
Cuối cùng còn phối thêm một cái kẹp tóc màu sắc rất tục.
Ok. Dẹp đường hồi phủ.
Về nhà, Ninh Vũ để Lan Hinh thay quần áo, nhất thời một cô nàng trông quê mùa đến không chịu nổi xuất hiện. Chẳng qua, tuy ăn mặc như thế, lại có chút không hợp với khí chất lạnh nhạt siêu thoát trên khuôn mặt trong trẻo của cô, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy không tự nhiên.
“Có lẽ còn thiếu gì đó.” Ninh Vũ nghĩ nghĩ, chạy vào phòng lấy hộp trang điểm ra — đây là đồ Lan Gia tặng Lan Hinh, chẳng qua Lan Hinh và Ninh Vũ đều không trang điểm, cho nên thứ này cũng bị cất vào một góc.
“Lại đây.” Ninh Vũ nghiêm trang vẫy vẫy Lan Hinh, sau đó bắt đầu trang điểm cho Lan Hinh. Ninh Vũ không quen trang điểm, nhưng mà muốn trang điểm xấu xí khó coi thật đậm thì vẫn không thành vấn đề.
Đắp một lớp phấn thật dày lên mặt, trắng đến nỗi có cảm giác sắp đi cấp cứu.
Lại tô má hồng, sự đối lập càng thêm mãnh liệt.
Trên mắt vẽ hơi đậm một chút, thành một đôi mắt gấu mèo.
Son môi tô đậm một chút……
Hiệu quả thế này……Ninh Vũ nhìn tác phẩm của mình, lui lại mấy bước, để Lan Hinh xoay một vòng, miệng chậc chậc cảm thán: “Đây vẫn là vợ mình sao?”
“Sao thế?”
“Quả nhiên người đẹp vì lụa mà!” Ninh Vũ gật gật đầu: “Không tệ, vừa mới ra lò. Phải có niềm tin nhé, chị tuyệt nhất!”
Lan Hinh ôm mặt: “Trời ạ, cũng không biết thành cái dạng gì, chị muốn soi gương được không?”
“Cũng được. Có điều đề nghị chị không nên làm vậy, em sợ chị sẽ không chịu ra khỏi nhà.” Ninh Vũ thu dọn đồ trạng điểm, lại ngắm nghía tác phẩm của mình, tốt, tốt lắm.
Lan Hinh tuyệt vọng thở dài: “Bị huỷ dung rồi.”
“Thì muốn chính là hiệu quả này mà, phải rồi, nhớ kỹ sau khi gặp Đinh Toàn Vũ, cần không ngừng nhắc đến tiền, không ngừng bàn bạc trò chuyện về tiền, hơn nữa phải hỏi hắn mỗi tháng kiếm được bao nhiêu, hỏi hắn mua nhà chưa, nói với hắn chị thích xe thể thao.” Ninh Vũ nhìn đồng hồ, thời gian không sai biệt lắm, liền lấy di động nhắn tin cho Đinh Toàn Vũ: Xong rồi, chúng ta ăn cơm ở [Tụ Tiên lâu] đi. Nửa tiếng sau em sẽ đến.
Danh sách chương