- Vớ vẩn! Sebastian bực bội la lên.

Constance quay về phía anh.

- Anh hãy suy nghĩ đi… Ai có thể dễ dàng xâm nhập thẻ tín dụng và két sắt nhà anh? Ai có thể thuộc làu làu số đo trong trang phục của anh? Nghệ nhân chế tác đàn violon lắc đầu, không thể chấp nhận điều hiển nhiên đó. Constance tiếp tục màn cật vấn, hết nhìn chòng chọc vào Nikki lại đến anh chồng cũ của cô:

- Ai là người biết về chuyến du lịch lãng mạn đầu tiên của anh chị tới Paris? Ai là người đủ biết tính quyết đoán và sự sáng suốt của anh chị để biết rằng anh chị sẽ không chần chừ mà bắt ngay chuyến bay đầu tiên tới Pháp và rằng anh chị có thể giải mã thành công câu đố trên cầu Nghệ thuật và bí ẩn của chiếc khóa?

Nết mặt Nikki rụng rời.

- Camille và Jeremy… cô đáp. Nhưng tại sao chúng có thể làm như thế chứ?

Constance quay mặt ra phía cửa sổ. Ánh mắt cô mải miết nhìn về phía xa xăm, giọng cô có vẻ không còn quả quyết như trước nữa:

- Bố mẹ tôi đã ly hôn năm tôi mười bốn tuổi, cô nhớ lại. Đó có lẽ là thời kỳ tồi tệ nhất đời tôi: một nỗi đau xé lòng, một sự đảo lộn tất cả những gì tôi từng tin vào…

Cô từ từ châm một điếu thuốc rồi rít một hơi dài, trước khi nói tiếp:

- Tôi nghĩ rằng đa số những đứa trẻ có cha mẹ ly hôn thường ngấm ngầm nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ thấy cha mẹ chúng trở về bên nhau và…

Không chấp nhận giả thuyết này, Sebastian đột ngột cắt lời cô:

- Mấy lời mê sảng đó thật vô căn cứ. Cô đã quên mất mấy gói cocain, căn hộ bị phá hoại, cái chết của Drake Decker rồi sao! Đấy là chưa nói đến gã hộ pháp điên điên dở dở cố giết bằng được chúng tôi!

- Đúng thể, suy luận của tôi chưa được thấu đáo, cô cảnh sát thừa nhận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện