- Tôi gặp Jeremy lần cuối cùng vào sáng thứ Bảy, quãng mười giờ gì đó, một lúc trước khi nó tới phòng tập đấm bốc.
Nikki nói với giọng bị nỗi lo âu làm cho run rẩy.
Sebastian nhíu mày.
- Nó tập đấm bốc từ khi nào? - Hơn một năm rồi. Anh không biết hay sao?
Anh hơi bĩu môi hoài nghi. Hình ảnh Jeremy, cậu choai gầy gò, hiện lên trong đầu anh. Anh khó có thể hình dung nổi hình ảnh con trai mình trên võ đài.
- Tôi và nó cùng nhau ăn sáng, Nikki tiếp tục kể. Rồi chúng tôi chuẩn bị đồ đạc. Cũng hơi vội vã. Lorenzo khi ấy đang chờ tôi bên dưới. Chúng tôi đi nghỉ cuối tuần ở Catskills và...
- Lorenzo nào?
- Lorenzo Santos, bồ của tôi.
- Vẫn là gã cớm đó hay một gã khác?
- Chết tiệt, Sebastian, anh định làm gì chứ, hả? Cô nổi nóng.
Anh khoát tay ra vẻ xin lỗi. Cô kể tiếp:
- Ngay trước khi tôi ra khỏi nhà, Jeremy xin phép ngủ lại nhà thằng Simon bạn nó. Tôi đã đồng ý. Chuyện đó cũng là bình thường vào các tối thứ Bảy, chúng hầu như đã quen với việc ngủ lại nhà nhau vào tối thứ Bảy.
- Tin đầu tiên.
Cô không phản ứng lại.
- Nó hôn tôi rồi đi khỏi nhà. Nó chẳng liên lạc gì với tôi suốt kỳ nghỉ cuối tuần, nhưng tôi cũng không thấy lo lắng quá.
- Thế đấy...
- Nó mười lăm tuổi rồi. Nó đâu còn là trẻ con nữa. Và Simon thì gần như cũng trưởng thành rổi.
Anh ngước mắt lên ngao ngán, nhưng vẫn cố không bình luận gì cả.
- Tôi về lại Brooklyn vào tối Chủ nhật. Vì vể muộn nên tôi ngủ lại nhà Santos.
Sebastian nhìn cô với ánh mắt lạnh băng rồi hỏi:
- Thế sáng thứ Hai thì sao?
- Tôi tạt qua nhà vào khoảng chín giờ. Vào giờ đó, thường thì nó đã đi học. Nên nó không có nhà là chuyện bình thường.
Anh hết kiên nhẫn.
- Thế sau đó thì sao?
- Tôi làm việc cả ngày ở triển lãm tranh của tôi tại BWAC, một tòa nhà gần khu bến cảng đang đón tiếp một nhóm các nghệ sĩ...
- OK, Nikki, cô rút bớt các chi tiết giùm tôi đi!
- Buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn thoại từ trường báo với tôi là Jeremy không đi học.
- Cô gọi cho bố mẹ thằng bé kia chưa?
- Tôi đã gặp mẹ Simon tối hôm qua. Chị ấy bảo con chị ấy đã đi kiến tập được mấy hôm rồi. Thế nên Jeremy không hề ngủ ở nhà họ cuối tuần vừa rồi.
Điện thoại của Sebastian rung lên trong túi. Anh nhìn màn hình: đó hẳn là mấy tay bên Farasio đang lo lắng về việc giám định chiếc đàn violon của họ.
- Lúc đó, tôi mới thật sự thấy sợ, Nikki tiếp tục. Tôi đã định đến sở cảnh sát, nhưng… tôi không dám chắc đám cảnh sát sẽ coi trọng chuyện này.
- Tại sao?
- Thật ra mà nói đây không phải lần đầu tiên Jeremy không ngủ ở nhà.
Sebastian thở dài. Anh ngỡ ngàng. Nikki giải thích:
- Tháng Tám vừa rồi, Jeremy từng biến mất hai ngày không để lại tăm tích gì. Tôi lo hết hồn rồi tôi báo cho precinct[1] Bushwick về việc thằng bé mất tích. Thế mà rốt cuộc hôm sau nó lại có mặt ở nhà. Chỉ đơn giản là nó đi chơi ở công viên Adirondack.
[1]. Đồn cảnh sát.
- Thằng mất dạy! Anh bùng nổ.
- Anh cũng hình dung được phản ứng của cảnh sát đấy. Họ ra sức mắng mỏ tôi, trách móc tôi đã làm họ mất thời gian và chuyện không trông nom con trai.
Sebastian nhìn bức tranh. Anh nhắm mắt lại, day mí rồi gợi ý:
- Lần này, tôi sẽ gọi cho họ, nhưng không phải qua một tên tép riu. Tôi có quen ông thị trưởng. Con gái ông ấy học cùng lớp với Camille và tôi từng sửa violon cho vợ ông ta. Tôi sẽ nhờ ông ấy liên hệ giúp tôi với...
- Khoan đã, anh chưa biết tất cả đâu, Sebastian.
- Còn chuyện gì nữa?
- Jeremy có chút vấn đề: nó có tiền sự.
Anh câm lặng rồi nhìn cô đầy ngờ vực.
- Cô đùa đấy à? Và cô chưa bao giờ cho tôi biết điều này?
- Thời gian gần đây nó đã gây ra vài chuyện.
- Loại chuyện gì vậy?
- Nửa năm trước, nó bị một đội tuần tra bắt được khi đang vẽ graffiti lên một chiếc xe tải giao hàng ở kho của Ikea.
Cô uống một ngụm cà phê, lắc đầu với vẻ mệt mỏi.
- Cứ như mấy tên cớm khốn nạn ấy chẳng còn việc gì khác để làm ngoài cái trò vây bắt mấy thằng bé yêu nghệ thuật ấy! Cô lầm bầm.
Sebastian nhăn nhó. Graffiti ư, nghệ thuật ư? Nikki đúng là có cách nhìn nhận mọi thứ quá đặc biệt.
- Nó bị đưa ra tòa à?
- Phải. Nó đã bị phạt mười ngày lao động công ích. Nhưng cách đây ba tuần, nó lại bị gọi đến vì tội ăn cắp trong một cửa hàng.
- Nó định chôm cái gì?
- Một món đồ chơi điện tử. Sao nào? Chắc anh sẽ thích hơn khi đó là một quyển sách?
Sebastian lờ cái câu khiêu khích đó đi. Lần buộc tội thứ hai sẽ kinh khủng. Theo chính sách không nhân nhượng với tội phạm, ngay cả một lần ăn cắp vô giá trị cũng có thể khiến con anh phải vào tù.
- Tôi đã chạy vạy lạy lục cửa hàng đó để thuyết phục họ rút đơn kiện, Nikki trấn an anh.
- Khốn nạn! Thằng bé nghĩ cái quái gì thế không biết?
- Cũng chẳng đến nỗi là ngày tận thế đâu, cô dịu lại. Ai trong chúng ta chẳng ăn trộm ít nhất một lần trong đời. Ở tuổi mới lớn, chuyện đó cũng bình thường thôi...
- Ăn cắp là bình thường ư? Anh lại một lần nữa bùng nổ.
- Đó là một phần của cuộc đời. Hồi trẻ, tôi từng chôm đồ lót, quần áo, nước hoa. Thậm chí, cho đến khi chúng ta gặp nhau, tôi vẫn làm thế, nếu anh còn nhớ.
Đó không phải là điều hay ho nhất xảy đến với chúng ta, anh nghĩ.
Sebastian đứng dậy khỏi ghế. Anh thử điểm lại tình hình. Thật sự có cần phải lo lắng không? Suy cho cùng, nếu Jeremy có thói quen trốn nhà đi kiểu đó...
Như đọc được suy nghĩ của anh, Nikki hốt hoảng:
- Lần này tôi chắc chắn là chuyện nghiêm trọng, Sebastian. Lần trước Jeremy đã thấy tôi lo lắng đến thế nào. Nó đã hứa với tôi sẽ không bỏ đi bặt tin nữa.
- Cô muốn chúng ta làm gì bây giờ?
- Tôi không biết gì nữa. Tôi đã gọi đến phòng cấp cứu của các bệnh viện lớn, tôi đã...
- Cô không thấy gì lạ khi tìm kiếm trong phòng nó sao?
- Làm sao như thế được, tìm kiếm trong phòng nó ư?
- Cô đã làm chuyện đó hay chưa?
- Chưa, đó là chốn riêng tư của nó. Đó là...
- Chốn riêng tư ư? Nhưng nó biến mất đã ba ngày rồi, Nikki! Anh nổi nóng đồng thời tiến lại cầu thang sắt dẫn lên tầng.
Nikki nói với giọng bị nỗi lo âu làm cho run rẩy.
Sebastian nhíu mày.
- Nó tập đấm bốc từ khi nào? - Hơn một năm rồi. Anh không biết hay sao?
Anh hơi bĩu môi hoài nghi. Hình ảnh Jeremy, cậu choai gầy gò, hiện lên trong đầu anh. Anh khó có thể hình dung nổi hình ảnh con trai mình trên võ đài.
- Tôi và nó cùng nhau ăn sáng, Nikki tiếp tục kể. Rồi chúng tôi chuẩn bị đồ đạc. Cũng hơi vội vã. Lorenzo khi ấy đang chờ tôi bên dưới. Chúng tôi đi nghỉ cuối tuần ở Catskills và...
- Lorenzo nào?
- Lorenzo Santos, bồ của tôi.
- Vẫn là gã cớm đó hay một gã khác?
- Chết tiệt, Sebastian, anh định làm gì chứ, hả? Cô nổi nóng.
Anh khoát tay ra vẻ xin lỗi. Cô kể tiếp:
- Ngay trước khi tôi ra khỏi nhà, Jeremy xin phép ngủ lại nhà thằng Simon bạn nó. Tôi đã đồng ý. Chuyện đó cũng là bình thường vào các tối thứ Bảy, chúng hầu như đã quen với việc ngủ lại nhà nhau vào tối thứ Bảy.
- Tin đầu tiên.
Cô không phản ứng lại.
- Nó hôn tôi rồi đi khỏi nhà. Nó chẳng liên lạc gì với tôi suốt kỳ nghỉ cuối tuần, nhưng tôi cũng không thấy lo lắng quá.
- Thế đấy...
- Nó mười lăm tuổi rồi. Nó đâu còn là trẻ con nữa. Và Simon thì gần như cũng trưởng thành rổi.
Anh ngước mắt lên ngao ngán, nhưng vẫn cố không bình luận gì cả.
- Tôi về lại Brooklyn vào tối Chủ nhật. Vì vể muộn nên tôi ngủ lại nhà Santos.
Sebastian nhìn cô với ánh mắt lạnh băng rồi hỏi:
- Thế sáng thứ Hai thì sao?
- Tôi tạt qua nhà vào khoảng chín giờ. Vào giờ đó, thường thì nó đã đi học. Nên nó không có nhà là chuyện bình thường.
Anh hết kiên nhẫn.
- Thế sau đó thì sao?
- Tôi làm việc cả ngày ở triển lãm tranh của tôi tại BWAC, một tòa nhà gần khu bến cảng đang đón tiếp một nhóm các nghệ sĩ...
- OK, Nikki, cô rút bớt các chi tiết giùm tôi đi!
- Buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn thoại từ trường báo với tôi là Jeremy không đi học.
- Cô gọi cho bố mẹ thằng bé kia chưa?
- Tôi đã gặp mẹ Simon tối hôm qua. Chị ấy bảo con chị ấy đã đi kiến tập được mấy hôm rồi. Thế nên Jeremy không hề ngủ ở nhà họ cuối tuần vừa rồi.
Điện thoại của Sebastian rung lên trong túi. Anh nhìn màn hình: đó hẳn là mấy tay bên Farasio đang lo lắng về việc giám định chiếc đàn violon của họ.
- Lúc đó, tôi mới thật sự thấy sợ, Nikki tiếp tục. Tôi đã định đến sở cảnh sát, nhưng… tôi không dám chắc đám cảnh sát sẽ coi trọng chuyện này.
- Tại sao?
- Thật ra mà nói đây không phải lần đầu tiên Jeremy không ngủ ở nhà.
Sebastian thở dài. Anh ngỡ ngàng. Nikki giải thích:
- Tháng Tám vừa rồi, Jeremy từng biến mất hai ngày không để lại tăm tích gì. Tôi lo hết hồn rồi tôi báo cho precinct[1] Bushwick về việc thằng bé mất tích. Thế mà rốt cuộc hôm sau nó lại có mặt ở nhà. Chỉ đơn giản là nó đi chơi ở công viên Adirondack.
[1]. Đồn cảnh sát.
- Thằng mất dạy! Anh bùng nổ.
- Anh cũng hình dung được phản ứng của cảnh sát đấy. Họ ra sức mắng mỏ tôi, trách móc tôi đã làm họ mất thời gian và chuyện không trông nom con trai.
Sebastian nhìn bức tranh. Anh nhắm mắt lại, day mí rồi gợi ý:
- Lần này, tôi sẽ gọi cho họ, nhưng không phải qua một tên tép riu. Tôi có quen ông thị trưởng. Con gái ông ấy học cùng lớp với Camille và tôi từng sửa violon cho vợ ông ta. Tôi sẽ nhờ ông ấy liên hệ giúp tôi với...
- Khoan đã, anh chưa biết tất cả đâu, Sebastian.
- Còn chuyện gì nữa?
- Jeremy có chút vấn đề: nó có tiền sự.
Anh câm lặng rồi nhìn cô đầy ngờ vực.
- Cô đùa đấy à? Và cô chưa bao giờ cho tôi biết điều này?
- Thời gian gần đây nó đã gây ra vài chuyện.
- Loại chuyện gì vậy?
- Nửa năm trước, nó bị một đội tuần tra bắt được khi đang vẽ graffiti lên một chiếc xe tải giao hàng ở kho của Ikea.
Cô uống một ngụm cà phê, lắc đầu với vẻ mệt mỏi.
- Cứ như mấy tên cớm khốn nạn ấy chẳng còn việc gì khác để làm ngoài cái trò vây bắt mấy thằng bé yêu nghệ thuật ấy! Cô lầm bầm.
Sebastian nhăn nhó. Graffiti ư, nghệ thuật ư? Nikki đúng là có cách nhìn nhận mọi thứ quá đặc biệt.
- Nó bị đưa ra tòa à?
- Phải. Nó đã bị phạt mười ngày lao động công ích. Nhưng cách đây ba tuần, nó lại bị gọi đến vì tội ăn cắp trong một cửa hàng.
- Nó định chôm cái gì?
- Một món đồ chơi điện tử. Sao nào? Chắc anh sẽ thích hơn khi đó là một quyển sách?
Sebastian lờ cái câu khiêu khích đó đi. Lần buộc tội thứ hai sẽ kinh khủng. Theo chính sách không nhân nhượng với tội phạm, ngay cả một lần ăn cắp vô giá trị cũng có thể khiến con anh phải vào tù.
- Tôi đã chạy vạy lạy lục cửa hàng đó để thuyết phục họ rút đơn kiện, Nikki trấn an anh.
- Khốn nạn! Thằng bé nghĩ cái quái gì thế không biết?
- Cũng chẳng đến nỗi là ngày tận thế đâu, cô dịu lại. Ai trong chúng ta chẳng ăn trộm ít nhất một lần trong đời. Ở tuổi mới lớn, chuyện đó cũng bình thường thôi...
- Ăn cắp là bình thường ư? Anh lại một lần nữa bùng nổ.
- Đó là một phần của cuộc đời. Hồi trẻ, tôi từng chôm đồ lót, quần áo, nước hoa. Thậm chí, cho đến khi chúng ta gặp nhau, tôi vẫn làm thế, nếu anh còn nhớ.
Đó không phải là điều hay ho nhất xảy đến với chúng ta, anh nghĩ.
Sebastian đứng dậy khỏi ghế. Anh thử điểm lại tình hình. Thật sự có cần phải lo lắng không? Suy cho cùng, nếu Jeremy có thói quen trốn nhà đi kiểu đó...
Như đọc được suy nghĩ của anh, Nikki hốt hoảng:
- Lần này tôi chắc chắn là chuyện nghiêm trọng, Sebastian. Lần trước Jeremy đã thấy tôi lo lắng đến thế nào. Nó đã hứa với tôi sẽ không bỏ đi bặt tin nữa.
- Cô muốn chúng ta làm gì bây giờ?
- Tôi không biết gì nữa. Tôi đã gọi đến phòng cấp cứu của các bệnh viện lớn, tôi đã...
- Cô không thấy gì lạ khi tìm kiếm trong phòng nó sao?
- Làm sao như thế được, tìm kiếm trong phòng nó ư?
- Cô đã làm chuyện đó hay chưa?
- Chưa, đó là chốn riêng tư của nó. Đó là...
- Chốn riêng tư ư? Nhưng nó biến mất đã ba ngày rồi, Nikki! Anh nổi nóng đồng thời tiến lại cầu thang sắt dẫn lên tầng.
Danh sách chương