Khánh Linh đi làm thì nhìn đứng đắn vậy thôi chứ về nhà là nhõng nhẽo với mẹ giống như đứa trẻ khiến cho mẹ và bác Khuê nhìn nhau cười vì với họ con gái luôn dễ thương và biết làm nũng , vì nhà cô chỉ có hai phòng một của ba mẹ và một của bà nội nên ba đã dọn đồ qua phòng ở với nội còn để cho hai cô bạn thân ở cùng phòng tha hồ mà tíu tít còn cô và mấy em sẽ lên gác ngủ tuy nhỏ nhưng mấy chị em cô cũng quen rồi .Khánh Linh về đến nhà các em như bầy ong vỡ tổ chạy ra ôm chầm lấy chị hỏi :
- Chị hai đi đâu mà lâu quá vậy ? Khánh Linh ngồi xuống ôm các em xoa xoa đầu yêu chiều nói :
-Thì chị phải đi làm mới có tiền gửi về để cho các em đi học đó mà chị mang về nhiều bánh kẹo lắm các em đợi xíu chị sắp xếp xong đồ rồi sẽ chia bánh kẹo cho các em nha .
Vì mang cả thịt tươi , rau củ từ nhà bác Khuê về nên Khánh Linh cùng với ba bó giò , kho thịt đông rồi làm cả dưa món nữa cũng may mấy việc gọt vỏ tỉa rau củ thì mẹ và bác Khuê đều giúp nên cô làm cũng nhanh hơn , đến chiều cô hái các loại lá trong vườn đun một nồi nước to cho bà nội , mẹ và bác Khuê tắm xong rồi đổ thêm nước vào đun tiếp để Quốc Minh về đến sẽ có nước nóng cho anh tắm .Buổi chiều hôm ấy cả nhà quây quần ngồi ăn cơm đông vui khiến cho bác Khuê ăn được ba chén và đó là kỉ lục ăn nhiều của bác , ăn cơm xong mọi người ra sân ngồi ngắm trăng ăn bánh uống nước trà rất lên thơ thì có xe dừng lại trước nhà và một người đàn ông cao to trắng trẻo đi vào trông giống như diễn viên đó là bác sĩ Quốc Minh anh trực xong liền ra bến xe mua vé để về nhà của Khánh Linh theo địa chỉ mà cô nhắn cho anh .Anh đi vào lễ phép chào người lớn rồi đưa mắt như đang tìm ai đó mà mẹ cô vừa thấy anh thì gọi con gái đang dọn dẹp dưới bếp :
- Linh ơi ! bác sĩ Quốc Minh về tới rồi này con mau chuẩn bị nước tắm với cơm cho bác sĩ nghe con.
Quốc Minh nghe mẹ cô gọi mình là bác sĩ Quốc Minh thì vội nói :
- Cô cứ gọi tên con là được rồi ạ .
Khánh Linh nghe mẹ gọi thì vội chạy lên nhìn thấy anh thì ngập ngừng nói :
- Anh đi theo tôi .
Bà nội thấy cô xưng hô với anh cộc lốc như vậy thì chỉnh luôn :
- Khánh Linh con không được xưng hô với Quốc Minh như vậy mau sửa đi con bé hơn cậu ấy kia mà .
Quốc Minh thấy bà chỉnh cô thì thích thú cười mỉm còn cô thì chu môi trả lời bà nội :
- Dạ con sẽ sửa thưa bà .
Cô hơi vùng vằng đi trước anh thấy vậy liền đi theo sau đến cầu thang cô nói :
- Đêm nay anh sẽ ngủ trên gác cùng với ....cùng với các em của tôi.
Anh nghe cô lại xưng hô tôi anh thì hắng giọng :" E hèm " rồi gọi :
-Bà ơi ! ...
Khánh Linh vội nói lại :
-Anh ở đây đợi xíu em lên lấy quần áo cho tại trưa nay em gấp mang đến đây trước rồi .
- Vậy là em cũng biết sợ bà nội đấy .
Quốc Minh vui vẻ vì từ nay anh sẽ không phải mất công bắt cô đổi cách xưng hô vì đã có thần chú :" Bà nội ơi " mà Khánh Linh lên gác lấy quần áo cho anh xong đi xuống cầu thang nói :
- Đi theo em này .
Nghe được chữ :" em " của cô mà Quốc Minh vui vẻ đi theo ngay sau cô cố tình hỏi :
- Em có lấy quần nhỏ cho anh không đấy ?
Khánh Linh quay lại tặng cho anh ánh nhìn bằng viên đạn nói :
- Đồ biến thái .
Anh đi theo cô ra sau nhà đến trước cửa phòng tắm thì dừng lại hỏi :
- Phòng tắm và phòng vệ sinh cách xa nhà ở vậy đêm hôm muốn đi vệ sinh cũng bất tiện thật mà anh sẽ phải tắm trong này thật sao ?
Khánh Linh nhún vai tỏ ra không quan tâm tùy ý anh mà đi bưng nồi nước sôi từ trên bếp đi ra đổ vào cái chậu trong phòng tắm nói :
- Anh vào tắm đi em sẽ ở đây canh chừng cho không việc gì phải sợ .
Thật ra anh chỉ giả vờ để trêu chọc cô thôi chứ anh vẫn theo đoàn bác sĩ tình nguyện của bệnh viện đi khám bệnh cho bà con ở vùng sâu vùng xa nên sinh hoạt thiếu thốn anh đã trải qua hết và anh cũng không hiểu tại sao lại thích trêu đùa cô như vậy , sau khi anh tắm xong đi ra thì cô đã lấy cho anh một tô cơm có thịt kho với rau su su xào chất đầy một tô đưa cho anh rồi cô lại quay trở lại bếp nướng mấy củ khoai lang để lát đưa ra cho mọi người cùng ăn tám chuyện .Anh thấy cô ngồi trong bếp cũng cầm tô cơm đi vào theo gợi chuyện :
- Về nhà em có vẻ không nể nang gì anh đúng không ?
Khánh Linh đưa que củi khẩy khẩy vài cục than cằm tì lên đâu gối nhỏ giọng nói :
- Cám ơn anh đã tạo cơ hội cho em về nhà ăn tết cùng với gia đình , em biết nhà em điều kiện kém hơn rất nhiều so với nhà anh nên mọi sinh hoạt cũng hơi bất tiện cho bác và anh hay mai mới ba mươi tết vẫn có xe về thành phố anh đưa ....
Quốc Minh biết cô đang lo nghĩ cho anh và mẹ nên gạt đi :
- Mẹ và anh đã quyết định ăn tết ở nhà em nên em nói gì anh cũng không đổi ý đâu.
- Chị hai đi đâu mà lâu quá vậy ? Khánh Linh ngồi xuống ôm các em xoa xoa đầu yêu chiều nói :
-Thì chị phải đi làm mới có tiền gửi về để cho các em đi học đó mà chị mang về nhiều bánh kẹo lắm các em đợi xíu chị sắp xếp xong đồ rồi sẽ chia bánh kẹo cho các em nha .
Vì mang cả thịt tươi , rau củ từ nhà bác Khuê về nên Khánh Linh cùng với ba bó giò , kho thịt đông rồi làm cả dưa món nữa cũng may mấy việc gọt vỏ tỉa rau củ thì mẹ và bác Khuê đều giúp nên cô làm cũng nhanh hơn , đến chiều cô hái các loại lá trong vườn đun một nồi nước to cho bà nội , mẹ và bác Khuê tắm xong rồi đổ thêm nước vào đun tiếp để Quốc Minh về đến sẽ có nước nóng cho anh tắm .Buổi chiều hôm ấy cả nhà quây quần ngồi ăn cơm đông vui khiến cho bác Khuê ăn được ba chén và đó là kỉ lục ăn nhiều của bác , ăn cơm xong mọi người ra sân ngồi ngắm trăng ăn bánh uống nước trà rất lên thơ thì có xe dừng lại trước nhà và một người đàn ông cao to trắng trẻo đi vào trông giống như diễn viên đó là bác sĩ Quốc Minh anh trực xong liền ra bến xe mua vé để về nhà của Khánh Linh theo địa chỉ mà cô nhắn cho anh .Anh đi vào lễ phép chào người lớn rồi đưa mắt như đang tìm ai đó mà mẹ cô vừa thấy anh thì gọi con gái đang dọn dẹp dưới bếp :
- Linh ơi ! bác sĩ Quốc Minh về tới rồi này con mau chuẩn bị nước tắm với cơm cho bác sĩ nghe con.
Quốc Minh nghe mẹ cô gọi mình là bác sĩ Quốc Minh thì vội nói :
- Cô cứ gọi tên con là được rồi ạ .
Khánh Linh nghe mẹ gọi thì vội chạy lên nhìn thấy anh thì ngập ngừng nói :
- Anh đi theo tôi .
Bà nội thấy cô xưng hô với anh cộc lốc như vậy thì chỉnh luôn :
- Khánh Linh con không được xưng hô với Quốc Minh như vậy mau sửa đi con bé hơn cậu ấy kia mà .
Quốc Minh thấy bà chỉnh cô thì thích thú cười mỉm còn cô thì chu môi trả lời bà nội :
- Dạ con sẽ sửa thưa bà .
Cô hơi vùng vằng đi trước anh thấy vậy liền đi theo sau đến cầu thang cô nói :
- Đêm nay anh sẽ ngủ trên gác cùng với ....cùng với các em của tôi.
Anh nghe cô lại xưng hô tôi anh thì hắng giọng :" E hèm " rồi gọi :
-Bà ơi ! ...
Khánh Linh vội nói lại :
-Anh ở đây đợi xíu em lên lấy quần áo cho tại trưa nay em gấp mang đến đây trước rồi .
- Vậy là em cũng biết sợ bà nội đấy .
Quốc Minh vui vẻ vì từ nay anh sẽ không phải mất công bắt cô đổi cách xưng hô vì đã có thần chú :" Bà nội ơi " mà Khánh Linh lên gác lấy quần áo cho anh xong đi xuống cầu thang nói :
- Đi theo em này .
Nghe được chữ :" em " của cô mà Quốc Minh vui vẻ đi theo ngay sau cô cố tình hỏi :
- Em có lấy quần nhỏ cho anh không đấy ?
Khánh Linh quay lại tặng cho anh ánh nhìn bằng viên đạn nói :
- Đồ biến thái .
Anh đi theo cô ra sau nhà đến trước cửa phòng tắm thì dừng lại hỏi :
- Phòng tắm và phòng vệ sinh cách xa nhà ở vậy đêm hôm muốn đi vệ sinh cũng bất tiện thật mà anh sẽ phải tắm trong này thật sao ?
Khánh Linh nhún vai tỏ ra không quan tâm tùy ý anh mà đi bưng nồi nước sôi từ trên bếp đi ra đổ vào cái chậu trong phòng tắm nói :
- Anh vào tắm đi em sẽ ở đây canh chừng cho không việc gì phải sợ .
Thật ra anh chỉ giả vờ để trêu chọc cô thôi chứ anh vẫn theo đoàn bác sĩ tình nguyện của bệnh viện đi khám bệnh cho bà con ở vùng sâu vùng xa nên sinh hoạt thiếu thốn anh đã trải qua hết và anh cũng không hiểu tại sao lại thích trêu đùa cô như vậy , sau khi anh tắm xong đi ra thì cô đã lấy cho anh một tô cơm có thịt kho với rau su su xào chất đầy một tô đưa cho anh rồi cô lại quay trở lại bếp nướng mấy củ khoai lang để lát đưa ra cho mọi người cùng ăn tám chuyện .Anh thấy cô ngồi trong bếp cũng cầm tô cơm đi vào theo gợi chuyện :
- Về nhà em có vẻ không nể nang gì anh đúng không ?
Khánh Linh đưa que củi khẩy khẩy vài cục than cằm tì lên đâu gối nhỏ giọng nói :
- Cám ơn anh đã tạo cơ hội cho em về nhà ăn tết cùng với gia đình , em biết nhà em điều kiện kém hơn rất nhiều so với nhà anh nên mọi sinh hoạt cũng hơi bất tiện cho bác và anh hay mai mới ba mươi tết vẫn có xe về thành phố anh đưa ....
Quốc Minh biết cô đang lo nghĩ cho anh và mẹ nên gạt đi :
- Mẹ và anh đã quyết định ăn tết ở nhà em nên em nói gì anh cũng không đổi ý đâu.
Danh sách chương