Hai tuần sau.
Gửi Tử tước phu nhân Payne, con gái yêu dấu,
Tiếng chuông nhà thờ Thánh Ursula đang ngân vang hôm nay! Mẹ đã bảo mục sư phải cho chúng rung lên, bất luận rằng con đang ở tận Northumberland. Chúng ta rất hạnh phúc khi nhận được thư của con. Như bạn bè của mẹ hay bảo, trực giác của mẹ thì không ai sánh bằng. Mẹ luôn luôn biết tên Payne vô lại ấy một ngày nào đó sẽ trở thành con rể của mẹ. Nhưng ai có thể đoán ra Tử tước phu nhân của tên ấy chứ! Con đã làm mẹ tự hào, con yêu à. Đương nhiên con phải dành thời gian cho tuần trăng mật, nhưng hãy nghĩ đến việc trở về thành phố để ăn mừng dịp lễ Glorious Peace. Con biết đấy, Diana phải là người tiếp theo. Con bé sẽ ở trong vị thế tốt khi tận dụng các mối quan hệ mới của con. Mẹ rất tự tin vào triển vọng của con bé hơn bao giờ hết. Nếu con có thể tóm được Payne, chắc chắn Diana có thể giăng bẫy được một công tước!
Thân ái,
Mẹ.
Mỉm cười thích thú, Minerva gấp lá thư lại và bỏ nó vào trong túi.
Cô ngừng lại giữa đường, hít vào một hơi đầy không khí ấm áp, thơm ngát vào cuối xuân và nới lỏng những sợi dây cột mũ bonnet để chiếc mũ rơm trượt xuống phía sau. Rồi với một bước nhẹ, cô đi tiếp trên con đường quê dẫn từ ngôi làng tới Riverchase.
Những bông hoa chuông đung đưa tấm thân mảnh khảnh như say rượu, van xin để được hái. Trong lúc đang đi, cô dừng lại để hái chúng, cùng với hoa anh thảo và một vài bông hoa thủy tiên vàng còn sót lại. Cô đã gom được một bó hoa nhỏ trước khi leo lên đồi. Lúc gần tới đỉnh, một nụ cười nở trên khuôn mặt. Niềm vui sướng sưởi ấm vì cô biết trước sẽ nhìn thấy mặt tiền quen thuộc bằng đá granite.
Nhưng hình ảnh cô nhìn thoáng qua đầu tiên khi leo được lên đỉnh đồi không phải là Riverchase.
Mà là Colin, đang bước dọc theo cùng một con đường - về phía cô.
"Hú hú," anh hô to lúc đang tiến gần. "Anh vừa đi vào làng."
"Làm gì vậy?"
"Dĩ nhiên là để gặp em."
"Ồ. Em đã tới gần anh đây." Cô cười bẽn lẽn với anh, cảm giác hơi gàn dở quen thuộc.
Anh huơ tay về bó hoa dại. "Hôm nay đi hái hoa cơ à? Không phải đá sao?"
"Đôi lúc em cũng thích hoa mà."
"Anh mừng khi nghe điều này. Gửi các lọ hoa đến các nhà dân dễ dàng hơn rất nhiều." Đầu ngón tay mang găng của anh mơn trớn má cô. "Tiểu thư Minerva, cho phép anh...?"
"Một nụ hôn?"
Anh gật đầu.
Cô chìa má ra cho anh, nghiêng người tới gần để nhận lấy cử chỉ dịu dàng, nhã nhặn này. Nhưng cuối cùng, anh xoay mặt cô ra trước mặt anh và hôn vào môi cô. Ôi, anh luôn luôn là tên vô lại và cô vui mừng vì điều đó. Nụ hôn của họ rất ngắn, nhưng ấm áp và ngọt ngào như ánh nắng ban chiều.
Sau một lúc, anh đứng thẳng người. Ánh mắt anh tha thẩn khắp người cô. "Hôm nay trông em..." Anh lắc đầu, khẽ mỉm cười. "Đẹp đến mức hủy diệt."
Cô nuốt nghẹn, mất một lúc để phục hồi sau nét đẹp nam tính của anh. "Anh cũng tàn phá em ít nhiều rồi."
"Anh muốn nghĩ rằng nụ hôn của mình có thể có công gây ra nét ửng đỏ đáng yêu kia, nhưng anh ngờ rằng đó là sự thật. Điều gì khiến em tự mãn đến thế?"
"Nụ hôn cũng có liên quan rất nhiều. Nhưng thư vừa đến sáng nay." Cô lấy từ trong túi ra hai phong bì. "Em đã nhận được hai bức thư khá thú vị. Bức thư đầu tiên là từ mẹ em. Mẹ gửi những lời chúc phúc cho đám cưới của tụi mình."
Cô đưa anh lá thư từ vịnh Spindle. Anh mở ra và đọc lướt nội dung. Khi đang đọc, khóe miệng anh nhếch lên với vẻ thích thú.
"Em xin lỗi," Minerva nói. "Em biết mẹ em rất đáng sợ."
"Không đâu. Bà ấy là một người mẹ mong muốn điều tốt nhất cho các con gái của mình."
"Mẹ đã hiểu nhầm, y như mọi khi. Em đâu có kể mình kết hôn. Em chỉ nói tụi mình dừng chân tại điền trang của anh và mẹ sẽ không thấy em về trong khoảng một tháng hoặc hơn. Nhưng hiển nhiên là mẹ đã giả định."
"Tất cả bọn họ đều giả định hết. Mới hôm nọ anh nhận được một lá thư từ Bram. Anh ấy muốn biết lí do vì sao anh vẫn chưa gửi bằng chứng hôn sự của chúng ta cho luật sư. 'Không thèm lấy tiền của mình sao?' Anh ấy hỏi thế."
Họ quay bước cùng nhau đi dạo về Riverchase.
"Sau cùng thì họ cũng sẽ biết sự thật thôi," cô cẩn trọng nói.
"Phải, đúng vậy. Em nói rằng mình nhận được hai bức thư thú vị. Ai gửi cho em bức thư thứ hai?"
"Ngài AlisdairKent."
Cô lưu ý thấy bước chân của anh hơi khập khễnh một chút. Dấu hiện ghen tuông phảnh phất khiến cô sướng rơn hơn thường lệ.
"Ồ, thật hả?" Anh nói bằng một tông giọng cố tình lấc cấc. "Và ngài Alisdair tử tế có gì để nói vậy?"
"Không gì nhiều. Chỉ là Tập san Địa chất học Hoàng gia đã từ chối xuất bản bài thuyết trình về Francine của em."
"Cái gì?" Anh đứng sững lại và quay sang cô. Ánh mắt lấp lánh trìu mến của anh trở nên nổi giận tóe lửa, gần như đằng đằng sát khí. "Ôi, Min. nhảm nhí hết sức. Họ không thể làm thế với em được."
Cô nhún vai. "Ngài Alisdair bảo rằng ngài ấy đã cố biện luận thay cho em, nhưng những người biên tập khác không bị thuyết phục. Họ nói bằng chứng của em nhìn bên ngoài vậy thôi chứ sai lệch, kết luận của em quá xa vời..."
"Tầm phào." Quai hàm anh nghiến chặt. "Mấy tên khốn hèn nhát. Họ chỉ không chịu được một phụ nữ giỏi hơn, có thế thôi."
"Có lẽ vậy."
Anh lắc đầu rầu rĩ. "Anh rất tiếc, Min à. Hôm ấy lẽ ra ta nên vào dự hội nghị đó. Đáng lẽ em có thể đích thân trình bày khám phá của mình. Giá như tất cả bọn họ đều nghe em nói, em đã có thể thuyết phục được họ."
"Không, đừng tiếc làm gì." Cô với tới tay anh và siết chặt nó. "Đừng bao giờ hối tiếc, Colin. Em sẽ không bao giờ tiếc."
Họ đứng đó trong một lúc lâu, khẽ mỉm cười và ánh mắt đắm chìm vào nhau. Dạo gần đây, họ có thể dành hàng giờ như thế này - một niềm hạnh phúc và tình yêu quá mãnh liệt đang dâng trào trong khoảng cách giữa họ.
Minerva rất háo hức mong chờ tới ngày trở thành vợ anh. Nhưng cô không hề hối tiếc về việc khước từ lấy anh ở Edinburgh ngày hôm đó, tại ngưỡng cửa Hội Địa chất Hoàng gia.
Anh đã trải qua rất nhiều chuyện chỉ để đưa cô đến được ô cửa đó. Đối mặt với những nỗi sợ hãi thầm kín nhất, đạt những kì tích gan dạ. Mở lòng với cô và với ngôi nhà của mình. Anh đã trao cho cô lòng can đảm, sức mạnh và tiếng cười trong nhiều giờ. Đó là chưa kể đến đam mê và hết thảy lời yêu nồng nàn kia. Bằng việc cầu hôn cô, anh đã liều nhảy một bước dũng cảm nhất mà cô có thể hình dung.
Đổi lại, Minerva muốn trao cho anh chí ít cũng nhiều như thế này. Sự theo đuổi đứng đắn mà anh đã muốn. Một cơ hội cho tình yêu của họ bén rễ và phát triển. Khi cô nói lên những lời thề nguyện hôn nhân ấy, cô muốn anh biết chúng là lời thề của tình cảm thắm thiết bất diệt, tự do hiến dâng, chứ không phải từ sự vội vã giành lấy vinh quang khoa học.
Colin xứng đáng nhiều như thế.
Hôm đó họ đã quay lưng với ông Barrigton và Hội Địa chất Hoàng gia. Nhưng ngài Alisdair Kent vốn tính hiếu kì nên chạy theo. Anh ta mời họ dùng bữa tại quán trọ gần đây, nơi họ trải qua vài tiếng đồng hồ tham gia tranh luận học thuật với các bạn của anh ta. Ngài Alisdair và bạn đồng hành lắng nghe, đặt câu hỏi, biện luận và luôn tỏ ra tôn trọng Minerva như một người trí thức ngang hàng. Colin lo liệu sao cho những ly rượu chẳng bao giờ cạn và giữ cánh tay mình thản nhiên vắt qua lưng ghế cô đầy chiếm hữu.
Không, nó không phải là một huy chương lớn và một giải thưởng trị giá năm trăm guinea, mà là một hội nghị chuyên đề xoàng xĩnh. Và chuyến du hành này rất bõ công.
Sau đó, cô và Colin đã đi thẳng về Northumberland. Colin sắp xếp cho cô vào một ngôi nhà riêng trong làng rất đẹp, cùng với quản gia của anh, bà Hammond, làm người đi kèm. Và rồi anh đã bắt đầu thực hiện đúng toàn bộ lời hứa của mình về một hành trình theo đuổi nhẹ nhàng, chu đáo. Anh ghé thăm cô hầu hết các buổi sáng và họ đi dạo ngao du thật lâu vào các buổi chiều. Anh tặng cô các món quà nào kẹo ngọt và vải ren và họ khiến các cậu bé lo việc vặt cứ chạy tới chạy lui với những bức thư chằng cần chữ ký. Dăm ba lần một tuần, cô và bà Hammond dùng bữa tại Riverchase và mỗi Chủ nhật anh lại ăn tối tại căn nhà cô đang ở.
Họ cũng có khoảng thời gian xa nhau. Cô thì soạn thảo tài liệu khám phá vịnh Spindle và đi thám hiểm phong cảnh mới lởm chởm đá. Colin thì kiểm tra điền trang cùng người quản lí đất đai của anh và tiến hành đánh giá, lập kế hoạch cho tương lai.
Còn về kế hoạch cho tương lai của họ... Minerva cố gắng kiên nhẫn.
Nếu lòng tin của Colin đã nhảy ào một bước liều lĩnh khi cầu hôn, thì lòng tin của cô giống như trượt trên lớp băng mỏng một cách từ tốn. Dẫu luôn vui thích với sự tán tỉnh giữa họ, cô cố gắng không nghĩ về khả năng bị đau khổ. Lúc nào cũng có khả năng có thể anh sẽ đổi ý.
Nhưng trong chừng một tháng kể từ lúc quay lại từ Edinburgh, họ đã vượt qua cuộc cãi vã đầu tiên - mối bất hòa về một đôi găng tay bị mất. Họ cũng vượt qua được lần xung đột thứ hai. Chuyện bắt đầu là một bất đồng căng thẳng về việc Minerva có thể an toàn thám hiểm vách đá địa phương không người hộ tống hay không. (Dĩ nhiên là cô có thể, đó là ý kiến của Minerva. Colin thì không đồng ý). Bất đồng căng thẳng bùng nổ thành một cuộc cãi vã lớn tiếng liên quan đến việc lên án sự độc lập của phụ nữ, tính ngạo mạn của đàn ông, áo choàng lót lông thú, đủ các loại đá và - chẳng thể hiểu nổi - màu xanh lá. Nhưng sự thỏa hiệp cuối cùng - một chuyến du ngoạn cùng nhau đến các vách đá trờ thành một cuộc hẹn hò say đắm, điên cuồng trong đám cây thạch nam - gần như đã làm tan biến cơn tức giận của họ.
Kể từ đó, quá trình theo đuổi của họ đã trở nên ngọt ngào và dd hơn bao giờ hết - nhưng cũng không hoàn toàn trinh bạch.
Minerva khoác cánh tay vào cánh tay anh và họ dạo bước trở lại trên đường. "Em không nhụt chí đâu. Em sẽ tìm cách nào khác để xuất bản tài liệu của mình."
"Chúng ta sẽ tìm được cách. Nếu em có thể đợi thêm năm tuàn nữa, anh sẽ ăn mừng sinh nhật mình bằng cách in cho mỗi gia đình ở Anh quốc một bản."
Cô mỉm cười. "Vài trăm bản là được rồi và không cần phải vội đâu. Dấu chân của Francine đã tồn tại trong hang động đó cả triệu năm. Em có thể chờ thêm một chút nữa để ghi dấu cho riêng mình."
"Nếu anh bảo em đã có sẵn một dấu chân vĩnh cửu kích cỡ Minerva in sâu vào tim anh thì liệu có giúp ích được gì không?"
"Có." Cô hôn lên má anh, nhấm nháp mùi đinh hương thoang thoảng từ xà phòng cạo râu của anh. "Chiều nay anh có vướng bận gì không? Lúc nãy em đang tính dành một vài giờ lục lọi thư phòng Riverchase."
Anh không trả lời trong giây lát rồi nói. "Nếu một buổi chiều trong thư phòng là mong muốn của em thì em sẽ có nó. Nhưng anh thú nhận là tâm trí anh đang lo việc khác rồi."
"Thật ư? Việc gì thế?"
"Một đám cưới."
Minerva suýt đánh rơi bó hoa. "Đám cưới của ai vậy?"
"Của tụi mình."
"Nhưng chúng ta đâu thể..."
"Có thể. Mục sư đã rao hôn phối trong nhà thờ giáo xứ ba lần rồi. Anh đã gửi một lời nhắn cho ông ấy trước khi rời khỏi nhà sáng nay và anh đã yêu cầu quản gia chuẩn bị nhà nguyện. Đến lúc chúng ta trở về, tất cả mọi thứ hẳn đã sẵn sàng."
Minerva chớp mắt nhìn anh. Anh đã lên kế hoạch suốt cho chuyện này ư? "Nhưng em tưởng tụi mình đã đồng ý chờ đến sau sinh nhật anh mà."
Hai cánh tay anh vòng qua ôm lấy cô, buông lỏng ngay eo. "Anh biết, nhưng anh không thể. Anh chỉ không thể. Tối qua anh ngủ ngon lắm. Nhưng khi thức dậy sáng nay, anh nhớ em da diết. Thậm chí anh còn không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào nữa. Anh nhìn vào chiếc gối bên kia và mọi thứ dường như không đúng khi không có em ở đó. Như thể anh tỉnh giấc mà lại mất đi một cánh tay của mình, hoặc một nửa trái tim. Anh cảm thấy không hoàn thiện. Cho nên anh dậy, thay đồ và bắt đầu đi về phía em - bởi vì anh chẳng thể di chuyển theo bất kì hướng nào khác. Và rồi em ở đằng kia, đang đi về phía anh. Bó hoa trong tay."
Xúc cảm le lói trong mắt, anh chạm vào má cô. "Đây không phải ý thích nhất thời. Anh chỉ đơn giản chẳng thể chịu đựng thêm một ngày nào xa cách. Anh muốn em sẻ chia cuộc đời cùng anh và về chung một nhà và..." Anh ôm siết lấy cô, kéo thân thể cô tiếp xúc mạnh mẽ với cơ thể anh. Anh cúi đầu xuống, áp những nụ hôn lên phần mềm dưới tai cô. "Và anh muốn em ngủ chung một giường với anh. Với tư cách là vợ của anh. Đêm nay."
Những nụ hôn của anh khiến cô choáng váng vì khát khao. Cô níu chặt lấy anh. "Colin."
"Anh yêu em, Min. Anh yêu em rất nhiều, điều đó làm anh khiếp sợ. Hãy nói em sẽ kết hôn với anh hôm nay đi."
Cô nhích lùi một chút. "Em..." Nuốt nghẹn một cách khó khăn, bàn tay cô run rẩy lướt dọc theo chiếc áo mút xơ lin màu vàng bơ. "Ít ra thì em cũng nên thay đồ."
"Đừng hòng làm thế." Anh lắc đầu, ôm cứng eo cô trong tay. "Em hoàn hảo. Cực kì hoàn hảo, như vốn dĩ vẫn vậy."
Cảm xúc tràn ngập tim cô và đặc lại trong cổ họng. Cô có cảm giác như muốn tự véo mình, chỉ để chắc chắn không phải mình đang mơ. Nhưng cô chẳng hề mơ điều gì tuyệt diệu đến thế.
Đến lúc ra khỏi nghĩa trang và vòng qua góc nhà nguyện, cô trông thấy Colin đang dẫn mục sư, quản gia và các gia nhân đi như đang diễu binh trong trạng thái ngơ ngác. Giữ cửa mở, anh vẫy tay ra hiệu cho họ đi vào nhà nguyện.
"Nhanh lên nào," anh nói, gõ giày bốt một cách sốt ruột.
Khi những người khác đã nối đuôi nhau đi vào hết và chỉ còn lại hai người bọn họ đang đứng ngay cửa, anh nhìn thẳng vào mắt Minerva. "Sẵn sàng chưa?SAO
Cô gật đầu, nín thở. "Nếu anh sẵn sàng."
"Anh chưa bao giờ chắc chắn như thế về bất cứ điều gì." Anh nắm lấy tay cô và hôn lên nó. "Em thuộc về anh, Min. Và anh thuộc về em. Anh biết rõ điều đó trong tim. Anh cảm nhận điều đó trong tâm hồn. Anh chắc chắn, theo mọi cách có thể."
Và anh chưa bao giờ đẹp trai hơn thế.
"Sự chắc chắn rất phù hợp với anh," cô nói.
Mỉm cười, anh đan cánh tay cô vào cánh tay anh, đưa cô vào trong nhà nguyện.
Và đó là cách thiên anh hùng ca vĩ đại về tương lai của họ - câu chuyện mà họ sẽ kể cho bạn bè, khách khứa dự bữa tối và con cháu trong mấy thập kỉ tới - kết thúc. Y như cách kết thúc đích thực trong một chuyện cổ tích. Với một đám cưới lãng mạn, một nụ hôn dịu dàng...
Và hứa hẹn hạnh phúc mãi mãi về sau.
- Hết chương 33 -