Ít ra đây là niềm an ủi nào đó cho nỗi đau mà cô phải gánh chịu đêm hôm kia lúc trong tháp canh. Cô không phải người duy nhất dễ bị lừa. Rõ ràng là anh thường xuyên vận dụng khiếu ăn nói chủ tâm phóng đại một cách rồ dại này. Và liên tiếp thành công.

"Hai người rong chơi trong rừng suốt ngày trời à?" Lettie hỏi. "Bộ anh chị không sợ bị cọp ăn thịt sao? Hoặc bị lạc?"

"Ôi, không hề. Nếu tôi đi một mình thì còn có thể lo lắng. Đằng này lúc nào cũng đi hai đứa, mọi người thấy đấy. Và chúng tôi có một phương thức nho nhỏ. Một trò chúng tôi hay chơi hễ khi nào ra ngoài phiêu lưu. Nếu chúng tôi mất dấu nhau trong khu rừng rậm tầng thấp, tôi chỉ cần kêu to, 'Tallyho (10)!' là M sẽ kêu lại..."

(10): Tiếng la của những người tham gia săn cáo, để báo cho những người khác biết đã nhìn thấy cáo. Bây giờ được dùng để báo đã nhìn thấy mục tiêu.

Colin quay qua cô, cặp lông mày nhướng lên, như thể đang đợi cô đặt mắc xích cuối cùng vào chuỗi những lời nói hào hùng nhảm nhí này.

"Đồ dở hơi," cô nói.

Anh đập bàn. "Chính xác! Tôi sẽ kêu to lên, 'Tallyho!', thế là cô ấy sẽ kêu lại, 'Đồ dở hơi', cực kì vô tư. Và đó là cách chúng tôi giữ cho mình không bị lạc nhau."

Hết thảy các thành viên gia đình Fontley đều cười vang.

"Thật là một trò tài tình," ông chủ nhà đang toét miệng cười nói.

"Sẽ không có gì chia rẽ chúng ta được, đúng không M?" Colin nắm lấy tay cô và siết chặt nó, nhìn vào mắt cô một cách trìu mến. "Tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ cảm thấy được mối liên kết hòa hợp như thế với người nào khác như là với cô em gái yêu dấu này đây."

Bên kia bàn, bà Fontley thở dài. "Quả là những thanh niên đáng trọng."



Một lát sau, khi người hầu buộc những cái rương của cô trên nóc xe nhà Fontley, Minerva tranh thủ cơ hội đầu tiên mà kéo Colin qua một bên.

"Ngài đang làm gì vậy?" Cô rít lên vào tai anh.

"Tôi đang khiến họ cảm thấy thoải mái," anh lầm bầm đáp lại. "Họ sẽ chẳng bao giờ để cho cô đi chung với họ nếu chúng ta kể sự thật đâu."

"Có lẽ là thế. Nhưng có nhất thiết phải thổi phồng mấy câu chuyện trở nên quá vô lí không? Chữa bệnh hủi và cưỡi voi ở Tích Lan ư? Sao ngài lại có thể nghĩ ra những điều như thế được chứ?"

Anh nhún vai. "Cái đó ta gọi là tùy cơ ứng biến."

"Họ là những con người tử tế. Nói dối họ một cách tàn nhẫn như vậy ác quá."

"Chúng ta đang giả hình giả dạng. Trên danh nghĩa một hôn ước giả. Sử dụng tên giả. Và tất cả toàn là ý tưởng của cô cả. Đây chả phải lúc để đắn đo về đạo đức đâu cưng."

"Nhưng..."

Anh giơ một tay lên. "Nếu việc tôi tiêu khiển cho gia đình Fontley bằng một vài câu chuyện phóng đại bị xem là ác ý, tôi đề nghị cô nên học cách chấp nhận sự ác ý đó. Ít ra là trong khoảng thời gian còn lại của tuần. Lời mời đi chung xe của họ thực sự là một ân huệ không nhỏ. Nó sẽ giúp tiết kiệm một khoản tiền rất lớn và cũng có thể bảo toàn thanh danh cho cô. Cô có một người đi kèm."

Cô biết điều ấy đúng. "Hay đấy. Nhưng bây giờ tôi là người phải ngồi trong xe ngựa với họ đến mấy ngày, sống trong mấy câu chuyện hư cấu lố bịch của ngài."

"Chính xác. Vậy thì sao không vui thú cùng nó đi?"

"Vui thú?"

Anh nắm lấy vai cô và chờ cô nhìn vào mắt anh. Minerva làm thế, chẳng hề miễn cưỡng. Khó mà nghĩ thông được khi cô lại nhìn vào đôi mắt màu nâu lục nhạt sáng lấp lánh kia.

"Hãy sống hết mình đi, M. Đây là cơ hội để cô chui ra khỏi vỏ ốc đấy. Trong đó có một cô gái rất thú vị, tự tin. Thỉnh thoảng cô ấy lại hiện ra chớp nhoáng. Hãy cố trở thành cô ấy, chỉ trong một vài ngày thôi. Nếu không, cô sẽ chẳng tiến được bao xa trong chuyến hành trình này đâu."

Minerva cắn môi. Cô muốn nghĩ rằng một cô gái thú vị, tự tin bên trong và rốt cuộc cũng có người thấy rõ cô gái ấy.

Nhưng chắc anh lại đang giở cái trò bịp bợm mà mình đã chơi xỏ nhà Fontley. Tâng bốc cô lên tận mây xanh bằng những lời tán dương giả tạo. Nói cho cô nghe đúng những điều đó muốn nghe.

Nói dối cô. Lần nữa.

"Chỉ là một chút phóng đại vô hại thôi mà." Anh dạo bước chầm chậm cùng cô đến cạnh chiếc xe. "Hãy nghĩ việc đó như là chạy xuống dốc vậy. Nếu ráng sức đi chậm lại và bước cẩn thận thì có thể cô sẽ sẩy chân và vấp ngã. Nhưng nếu cô chỉ cần thả thính theo câu chuyện, rồi mọi thứ cũng đâu lại vào đấy cả thôi."

"Sẵn sàng chưa, cô Sand?" Ông Fontley nói. "Bà Fontley và lũ trẻ đã chờ sẵn trong xe."

Minerva gật đầu.

Colin đưa tay đỡ cô vào xe. Một khi cô đã yên vị bên cạnh Lettie và xếp váy cho chỉnh tề, "anh trai" cô đóng cửa lại và thình lình thò đầu qua cửa sổ đang mở.

"Anh cưỡi ngựa không xa đâu, Min, không nên sợ. Nếu có bất cứ việc gì cần đến anh, em biết phải làm gì rồi đó." Anh toét miệng cười và la lớn, "Tallyho!"

Lettie và Gilbert đồng thanh kêu lại, "Đồ dở hơi!"

Khẽ rên rỉ, Minerva vùi mặt mình vào hai bàn tay.

"Giữa tôi và M luôn luôn như thế này," Colin nói. Lúc họ cuốc bộ qua một khoảng đất cây cối rậm rạp. Anh vén những nhánh cây ra để cô có thể đi qua. "Kể từ khi chúng tôi còn nằm nôi đấy."

"Thật sao?" Lettie hỏi. "Thậm chí lúc còn bé xíu à?"

Minerva đảo mắt. Sao anh còn dư sức mà tiếp tục thêu dệt mấy chuyện tầm phào này vậy? Cô thì kiệt lực rồi. Tính đến lúc họ dừng lại dùng bữa trưa và đổi ngựa, cô đã chạy xuống cái dốc ẩn dụ của anh suốt buổi sáng, liên tiếp bịa ra cả đống lời dối trá mập mờ để thỏa mãn tính hiếu kì vô bờ bến của gia đình Fontley. Cô đã hy vọng tìm được chút lối thoát bằng cách bày tỏ ý định đi dạo và duỗi chân.

Nhưng dĩ nhiên, Colin sẽ quyết định hộ tống cô. Còn Lettie và Gilbert sẽ vội lẽo đẽo theo sau.

"Ồ phải," Colin tiếp tục, dẫn đường cho tất cả bọn họ. "Trước giờ anh em tôi luôn có sự kết nối ngầm rất sâu đậm. Chúng tôi hay có những cuộc trò chuyện mà không cần nói với nhau lấy một lời."

Rồi anh quay qua nhìn cô. Cô nhìn vào mắt anh chăm chăm.

Anh nói đúng. Họ có thể có một cuộc trò chuyện mà không cần nói với nhau lấy một lời. Và cuộc trò chuyện họ đang có hiện giờ diễn ra thế này:

Colin, im đi.

Tôi không nghĩ mình sẽ im được, M.

Thế thì tôi sẽ khiến ngài phải im.

Thật à? Bằng cách nào?

Tôi không chắc, nhưng việc ấy sẽ từ từ và đau đớn. Và tôi sẽ không để lại bằng chứng nào.

"Có lần cô ấy đã cứu mạng tôi đấy," anh kể cho anh em nhà Fontley nghe.

"Ai?" Lettie hỏi. "Chị M đúng không ạ?"

"Đúng vậy. Một mình cô ấy đưa tôi thoát khỏi nanh vuốt của thần chết. Đó là một câu chuyện vĩ đại."

Đang sải bước qua các thảm cỏ cao tới mắt cá chân, Minerva sặc cười. Ồ, bảo đảm nó rất vĩ đại.

"Hãy kể cho chúng tôi nghe đi. Tôi chắc chắn câu chuyện sẽ khiến cô Sand xứng đáng được ca ngợi hết lời."

Gilbert nhìn sang Minerva với ánh mắt ngưỡng mộ. Và rất có thể nhen nhóm một chút mê đắm nữa.

Ôi trời. Sau ngần ấy thời gian, cuối cùng cũng có một chàng trai tỏ ý thích cô.

"Mọi chuyện bắt đầu từ trong rừng thẳm," Colin nói. "Một hôm, trong khi chúng tôi ra ngoài thám hiểm, tôi đã bị cắn bởi một con bọ cánh cứng loại hiếm và vô cùng độc."

Mắt Lettie rực sáng. "Vậy là chị M cắt mở vết thương và hút nọc độc ra!"

"Không, không. Cô ấy không thể làm thế. Lúc đó chất độc đang tác động quá nhanh."

"Vậy nên cô ấy lôi ngài trở về nhà, để cầu cứu?"

"Tôi e rằng không." Colin lắc đầu. "Tôi quá nặng so với cô ấy."

"Cho nên tôi đã để anh ấy nằm thoi thóp đó và về nhà dùng bữa tối," Minerva hớn hở nói. "Hết chuyện."

Gilbert bật cười. "Tất nhiên cô không làm thế rồi. Cô đã chạy đi kiếm sự giúp đỡ, phải không?"

"Đúng vậy," Colin nói.

Họ đã đến bờ suối. Colin chống một bàn chân lên một khúc gỗ dưới đất.

"Và em sẽ cá," Lettie nói, đang hối hả chạy xuống cạnh giày ống của anh, "rằng chị ấy đã lao như điên về nhà, rồi xoay xở trở lại vừa kịp lúc, mang theo vị bác sĩ bản địa nào đó để chữa cho anh bằng những lời cầu kinh và thuốc bột thần bí."

Mỉm cười trước trí tưởng tượng của cô bé, Colin lắc đầu. "Không. Thật ra, đến lúc cô ấy trở lại cùng sự giúp đỡ, mọi chuyện đã quá trễ. Cô ấy không thể chữa cho tôi. Tôi đã chết rồi."

Mọi người đều im bặt.

"Nhưng..." Lettie nhăn nhó. "Nhưng không thể nào. Anh đang ở đây mà."

"Chuyện gì đã xảy ra?"Gilbert hỏi.

Phải, chuyện gì đã xảy ra? Minerva gần như tự nói thêm vào. Kể cả cô cũng nín thở chờ xem chuyện gì xảy đến tiếp theo, khi anh nằm chết trong rừng sau khi bị một con bọ cánh cứng quý hiếm vùng Tích Lan cắn.

Chẳng có gì xảy ra hết, cô ngốc à. Tất cả đều là giả dối thôi.

Colin tằng hắng. "E hèm, tôi không thể kể cho các bạn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì tôi đã bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, nên tôi chả nhớ bất cứ chuyện gì xảy ra sau đó. Dường như tôi đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Dấu hiệu sự sống thật yếu ớt, chính gia đình tôi còn tin rằng tôi đã chết. Họ cầu nguyện trên xác tôi, chuẩn bị thi hài và đặt nó vào trong một quan tài bằng gỗ. Và điều kế tiếp tôi biết là mình tỉnh dậy dưới mặt đất. Trong bóng tối. Bị chôn sống."

"Trời ơi," Lettie kêu lên, níu lấy giày của anh. "Anh đã làm gì vậy?"

"Tôi khóc. Tôi kêu gào. Tôi cào vào mấy tấm ván bịt kín mình bên trong cho đến khi móng tay rách toạc tới tận gốc và đẫm máu. Tôi tuyệt vọng và run sợ. Tôi hét lên cho đến khi cổ họng bỏng rát." Giọng anh bắt đầu chuyển sắc lạ. Anh ngước lên tìm kiếm ánh mắt Minerva. "Và không hiểu sao, cô ấy đã nghe thấy tôi. Đúng không, M? Em đã nghe thấy, gọi anh xuyên qua bóng tối. Anh đơn độc và khiếp đảm. Nhưng trong đêm tối, em đã nghe được tâm can anh đang gào thét thống thiết."

Minerva nuốt xuống cục nghẹn đang dâng lên trong cổ họng. Cô không thích câu chuyện này nữa. Cô không chắc Colin đang làm cái trò gì. Sự miêu tả về thời niên thiếu của anh, bị mắc kẹt và kêu gào trong bóng tối, hiển nhiên có ý nghĩa rất lớn đối với cô. Có vẻ như anh chưa quên triệu chứng đêm qua. Anh còn nhớ. Tất cả mọi thứ. Và giờ anh muốn... chính xác là gì? Cảm ơn cô về sự giúp đỡ? Nhạo cô vì đã lo lắng?

Anh hỏi, "Em có muốn kể phần tiếp theo không M?"

Cô lắc đầu. "Không. Em không muốn."

Anh quay sang bọn trẻ. "Cô ấy đã chạy ra nghĩa trang, bắt đầu đào bới đống đất bằng hai bàn tay không. Khi tôi nghe thấy những tiếng động ấy... ban đầu tôi tưởng mình đã chết thật và mấy con chó ngao đang cào vào quan tài của tôi."

Lettie rít lên và cắn lấy khớp đốt ngón tay mình.

"Đến tận bây giờ, tôi vẫn không có thiện cảm với chó," anh nói.

"Ôi, buồn thế."

Trong trí nhớ, Minerva nghe thấy những tiếng la hét hung tợn của anh vọng lại. Lùi lại, con chó quỷ quái kia.

"Tôi đã cố gọi to, nhưng không thể. Không khí càng lúc càng ngột ngạt, hầu như tôi không thể thở được. Khi âm thanh kéo đến gần hơn, tôi xoay xở để hớp lấy chỉ một chút không khí vào phổi. Đủ để kêu lên một từ." Anh ngừng lại đầy kịch tính, rồi thì thầm, "Tallyho?"

Anh em nhà Fontley cùng nín thở.

"Và các bạn có thể đoán phép kì diệu ngọt ngào nào mà tôi đã nghe đáp lại."

"Đồ dở hơi," họ thì thào đáp lại.

"Chính xác," Colin nói. "Cô ấy đã cứu tôi khỏi tay thần chết. Cô em gái yêu dấu, dũng cảm của tôi đấy."

Mắt họ gặp nhau, Minerva phải ngoảnh mặt đi chỗ khác. Cô không biết nên cảm giác ra sao, nhưng cô cảm thấy... điều gì đó. Và cô cảm nhận được nó rất sâu đậm.

Gilbert quay qua cô. "Cô thật can đảm, cô Sand."

Cô xua một tay. "Không hẳn vậy đâu."

"Cô ấy quá khiêm tốn. Lúc nào cũng thế." Đứng thẳng dậy từ khúc gỗ, Colin day day nhẹ dưới cằm cô một cách trêu ghẹo trước khi dẫn lối trở lại con đường. "Cứ đợi đến khi các bạn nghe chuyện về M và con rắn hổ mang."

- Hết chương 9 -









Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện