Thành cổ đúng là một nơi ở tốt, quanh năm khí hậu ôn hòa, không có giá rét thấu xương.

Mùa này, phần lớn các tỉnh phía bắc có lẽ đều vẫn đang chìm trong mưa tuyết se lạnh của tiết xuân hàn, nhưng ruộng đồng nơi đây thì đã sáng bừng sức sống và dương liễu thì bắt đầu mơn mởn sắc xanh. Xa hơn về phía bắc, thảo nguyên Shangri-La như một bức tranh sơn dầu khổng lồ, mỗi ngày lại được thấm lên những sắc màu nồng đậm rực rỡ khác nhau.

Gần như ngày nào Mộc Đại cũng dẫn Tào Nghiêm Hoa đến nhà La Nhận để “luyện công”, theo cách cô nói thì là bởi vì: rộng rãi, yên tĩnh, không sợ có người học lỏm.

***

Tiếng quét rác xoàn xoạt, đang là sáng sớm, Tào Nghiêm Hoa khua một cái chổi, hồng hộc quét sân nhỏ, mỗi một lần đưa chổi là một lần trong lòng gã muốn lôi La Nhận ra mắng cho máu chó đầy đầu: Có tiền thì hay lắm hả? Trung bình diện tích nhà ở của người Trung Quốc chỉ có hai ba chục mét vuông, nhà ngươi dựa vào đâu mà dám ở biệt thự có tường bao có sân viện chứ? Phải biết rằng, tiểu sư phụ Mộc Đại của gã đã phân phó là: Quét, quét, quét, phòng nhỏ phòng lớn, mọi góc mọi chỗ đều không được bỏ sót.

Mồ hôi nhỏ từ trán xuống, dính vào mắt khiến con mắt xót đau, Tào Nghiêm Hoa cũng chỉ chớp mắt hai cái cho xong chuyện, lười giơ tay lên lau.

Phải biết rằng, cả hai cánh tay gã trái phải mỗi bên đều buộc một khối chì, cộng lại cũng phải đến mười cân! Cộng thêm cả ở bắp chân, cả người phải đeo ít nhất là hai mươi lăm cân, đừng nói là quét nhà, cho gã nằm không thôi cũng đủ mệt rồi.

Nhưng nhìn tiểu sư phụ của gã thì lại vô cùng nhàn nhã…

Tào Nghiêm Hoa đắng lòng liếc nhìn Mộc Đại, cô trải đệm ngồi trên bậc thang, dựa lưng vào cột trụ hành lang đọc sách, trong tay còn ôm một bát việt quất đã rửa sạch, thỉnh thoảng lại nhón lấy một quả, ăn đến là ngon lành. Dường như cô đang cố ý chọc tức gã, ngón tay búng một cái, quả việt quất bay lên cao một mét, bất kể rơi về phía nào, mắt cô không rời sách, đỉnh đầu tựa như mọc mắt, người nghiêng một cái, há miệng ra chuẩn xác đớp được, nhai nhai đầy vẻ trêu chọc.

Tào Nghiêm Hoa hết chua xót lại đến ước ao, gã phải quét đến đời nào đây, có khi nào sẽ quét thành lão tăng quét rác trong Thiếu Lâm Tự không.

Gắng kiên trì, nhưng thực sự không chịu nổi nữa, hai chân run lên, tay cũng run rẩy như lá cây trong gió: “Tiểu sư phụ, anh không gắng được nữa đâu, thật đấy…”

Mộc Đại giả giọng lão luyện nói vọng qua: “Gắng lên, vi sư chỉ là muốn tốt cho anh thôi.”

Thi đấu võ thuật quốc tế đều phải cân nhắc đến việc có cùng thể trọng hay không, dù cho có thực sự là “muốn tốt cho gã” đi chăng nữa, cô cũng có thể suy tính một chút về mức độ luyện tập thích hợp đối với sức chịu đựng của người béo được không?

Lại qua thêm năm phút, đầu óc Tào Nghiêm Hoa ong ong, trước mắt trở nên đen kịt, sau khi vận hết sức lực toàn thân vung chổi thì ầm ầm…

Thân hình Mộc Đại nhẹ nhàng lướt qua như chim én lướt nước, ngay trước khi gã ngã xuống đất đã vươn tay níu lại cổ áo gã, thành công thay đổi tư thế của gã từ ngã sang ngồi, tay còn lại như làm ảo thuật lấy ra một cái bình xịt khoáng của con gái, xịt một phát lên mặt Tào Nghiêm Hoa…

Có lẽ hiệu quả làm dịu và khiến da tươi mát thật sự không tệ, bởi đôi mắt tí hin của Tào Nghiêm Hoa bất chợt mở to, ngây ngẩn nhìn về phía trước.

“Tào Mập, tiếp tục đi. Anh mới tập lần đầu nên tôi cho anh mượn tạm bình xịt khoáng. Lần sau khả năng cao sẽ đổi thành nước mù tạt đấy.”

“Tiểu sư phụ, anh thật sự không gắng nổi nữa, anh muốn nghỉ ngơi…” ánh mắt Tào Nghiêm Hoa đờ đẫn, vẫn ngẩn ngơ nhìn vế phía trước, “Anh vừa nhìn thấy… Trước mắt anh giờ toàn ảo giác rồi…”

Mộc Đại cúi người xuống, ướm thử góc độ tầm nhìn của Tào Nghiêm Hoa mà nhìn về phía trước: “Ảo giác gì cơ?”

Phía đó, dưới ánh ban mai buổi sớm, bụi đang từ từ rơi xuống – là đống bụi gã quét trước khi té ngã.

Tào Nghiêm Hoa thều thào như sắp tắt thở, miêu tả cho cô: “Thật đấy… Lúc bụi tung lên mù nhất, bỗng như tạo thành một đoàn người tí hon, người dẫn đầu cưỡi một thứ gì đó, chớp mắt một cái đã không thấy đâu nữa…”

Mộc Đại híp mắt cười, giọng nói dịu dàng hết sức: “Vậy sao?”

Giây kế tiếp mặt thay đổi cái xoạch: “Quét, quét tiếp! Chút nữa lấy chổi lông gà, phủi hết một lượt bụi bặm trên rãnh hoa văn hình răng cưa quanh cột chống ngoài hành lang đi!”

Thường nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, vậy mà sao thời cổ đại lại lắm vụ khi sư diệt tổ vậy nhỉ? Trước đây Tào Nghiêm Hoa nghĩ mãi không ra, bây giờ thì, gã cảm thấy hình như hơi hơi hiểu được rồi.

***

Trở lại quán bar, vừa bước vào cửa liền nghe thấy chú Trương nói với Một Vạn Ba.

“Sao đi một chuyến về lại ỉu xìu thẫn thờ thế hả, cả ngày hồn vía cứ như trên mây ấy, làm việc chẳng hăng hái gì cả.”

“Chú à, tiền lương có một xíu vậy mà còn bắt cháu phải hăng hái làm việc, chú đang chọc cười cháu đấy à…”

Nói được một nửa, thấy Mộc Đại và Tào Nghiêm Hoa trở về, tức khắc lời nói đầy hàm ý: “Với lại, chú hỏi cô chủ nhỏ mà xem, lần này đi với cô ấy ra ngoài, cháu đã phải chịu kích thích rất lớn, thế giới quan sụp đổ trầm trọng, cần phải có thời gian bình phục.”

Lại còn “thế giới quan sụp đổ trầm trọng” nữa cơ à, Mộc Đại khịt mũi khinh bỉ, bảy thanh Hung Giản và lồng Phượng Hoàng Loan, đến cả Tào Nghiêm Hoa cũng bình tĩnh tiếp thu được, cái loại người lừa bịp từ nam ra bắc như Một Vạn Ba, rõ ràng chỉ là đang giả bộ không chấp nhận được thôi.

Đang nghĩ xem nên nói câu gì để sặc chết hắn, điện thoại chợt vang lên, Mộc Đại liếc tên người gọi hiển thị trên màn hình một cái, nhanh chóng nhận máy: “Alo?”

Một Vạn Ba hừ mũi một tiếng, nhún nhún vai như đang tỏ vẻ ghét bỏ, vừa cầm khăn lên tiếp tục lau ly, vừa dùng khẩu hình nói với Tào Nghiêm Hoa: La Nhận gọi.

Tào Nghiêm Hoa phóng cho hắn một ánh mắt ngầm thông suốt, hai người cùng dựng tai lên nghe Mộc Đại nói chuyện.

Mộc Đại sớm đã có phòng bị, nghiêng người sang bên kia, giọng nói nhỏ nhẹ rủ rỉ, nghe tới nghe lui cũng chỉ được mỗi mấy câu “Ừ”, “Không sao”, lúc Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba đang sắp hết hi vọng tới nơi, giọng cô bỗng cao vống lên một quãng tám.

“Thật sao? Khi nào?”

Í, có biến? Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba lại một lần nữa hưng phấn.

Sắc mặt Mộc Đại vô cùng ủ rũ, bàn tay rũ xuống nắm lại, dường như rất chán nản mà giậm chân liên tục, sau khi cúp điện thoại thì không ngừng thở dài.

Chắc là La Nhận không quay lại, hay lắm! Một Vạn Ba tinh thần sảng khoái, hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”

Mộc Đại ủ rũ ngồi xuống cạnh bàn ăn, đặt cằm lên bàn, thở dài một tiếng như rên rỉ: “La Nhận nói, đêm nay sẽ gặp Thần Côn.”

Tay Một Vạn Ba run lên, ly đế cao cạch một tiếng lăn trên quầy bar, hắn mau lẹ nhặt lên, nhìn sang hai bên như chột dạ.

Chỉ có chú Trương đi ra từ cửa là tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

“Tôi nên sớm nghĩ tới mới phải!” Mộc Đại hai tay nắm lấy tóc, như thể đang hận không thể giật một đống xuống, “Thần Côn là người có hứng thú với những chuyện thần bí ly kỳ như vậy, nhất định sẽ phải tận mắt đến xem Hung Giản. Đồ để ở chỗ La Nhận, ông ấy tất nhiên là sẽ đi tìm La Nhận, tôi nên sớm nghĩ tới mới phải!”

Tào Nghiêm Hoa rất đồng cảm với cô: “Đúng vậy thím Tường Lâm (*), chị hãy nén đau thương.”

(*) Thím Tường Lâm là nhân vật trong truyện ngắn “Chúc phúc” của nhà văn Lỗ Tấn, là hình tượng điển hình của người phụ nữ lao động nông thôn ở Trung Quốc, có số phận vô cùng bi thảm.

Không phải là Thần Côn sao, chắc ngoại hình nhìn giống cái gậy chứ gì, chẳng hiểu sao Mộc Đại lại phải ghen tị với La Nhận chuyện gặp mặt lão nữa, thật thiếu hiểu biết.

Giọng Một Vạn Ba có phần khó hiểu: “Có gì đẹp đâu, làm gì đến nỗi phải chạy từ xa tới xem thế chứ, bảo La Nhận chụp cho một tấm là được rồi.”

Mộc Đại liếc hắn: “Đương nhiên là đẹp rồi, nếu xấu, Thần Côn vội vàng chạy tới như thế làm gì!

“La Nhận nói, mượn được loại camera mà cậu nói lần trước rồi, đêm nay sau khi gặp Thần Côn sẽ chụp tốc độ cao liên tục, sau đó dùng máy tính chồng ảnh, như vậy sẽ thu được hình ảnh chính xác.”

Nói đến cuối, không quên đạp cho Một Vạn Ba một phát: “So với bức tranh chó gặm của cậu thì tốt hơn nhiều, nói không chừng còn có thể tìm được thêm manh mối ấy chứ.”

Một Vạn Ba không hé răng, dáng vẻ như đang bận rộn chà lau cốc chén, chỉ mình hắn mới biết, tay hắn đang run lên, gần như lên cơn co giật mà lau đi lau lại một vị trí.

Không sao hết, hắn tự an ủi, cho dù La Nhận có phát hiện ra nhiều hơn một thứ, họ cũng sẽ không biết đó là cái gì.

Cho nên, không sao hết.

Trong lòng cũng chẳng vì câu an ủi này mà nhẹ nhõm hơn, bên tai loáng thoáng như nghe thấy tiếng sóng biển quen thuộc, và cả ánh nắng chiếu lên bức tượng của con vật mà lão tộc trưởng thường miêu tả là “như chim liệng, như huy (*) bay” trên mái hiên màu xám xanh, chói chang khiến người ta không mở mắt ra được.

(*) Nguyên văn là 翬, tên gọi loài chim trĩ có bộ lông ngũ sắc.

***

Mộc Đại rất muốn gọi điện thoại đến, nhưng lại sợ quấy rầy đến việc quan trọng của La Nhận và Thần Côn, thành ra cả đêm đứng ngồi không yên, lên giường rồi vẫn trằn trọc.

Gần mười hai giờ, La Nhận rốt cuộc cũng gọi tới.

Mộc Đại bắt máy, hỏi liền một tràng: “Gặp chưa? Trông thế nào, có đẹp trai không? Có phải là nhìn đặc biệt có phong độ không? Anh chụp hình ông ấy cho tôi chưa?”

Thế này bảo La Nhận phải trả lời sao?

Anh hồi tưởng lại dáng vẻ một tay xách túi nhựa ba màu đỏ trắng xanh, một tay ôm hộp KFC phần ăn gia đình cười hì hì mở cửa xe vào nhà…

Anh nói lấp lửng: “Đúng là rất đặc biệt.”

Mộc Đại đánh thượt một tiếng phiền muộn như thở dài, kiểu phiền muộn vì đã để lỡ mất dịp tốt, thiếu duyên kém phận.

Bỗng dưng lại nhớ ra điều gì: “Hình sau khi chồng ảnh thì sao? Có không?”

“Tôi chính là đang muốn nói chuyện này với cô đây.”

Giọng nói tựa hồ có gì đó không ổn, Mộc Đại vô thức ngồi dậy trên giường: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bất kể là tôi hay Thần Côn, hay camera tốc độ cao…cũng đều không nhìn thấy ảnh nước.”

***

Camera không chụp được bất kỳ vệt sáng ngấn nước nào, ban đầu còn tưởng là màn trập nháy quá nhanh nên lượng ánh sáng vào quá thấp, vậy nên lại phỏng theo phương pháp chụp sao, kéo dài thời gian hấp thụ ánh sáng, nhưng vẫn không được.

Thần Côn nói, có thể là do vệt sáng đó quá mờ, chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Câu này, chính bản thân lão cũng không tin, ống kính máy ảnh được ví như con mắt thứ ba của nhân loại, ống kính macro, ống kính siêu tele, đã bắt được bao nhiêu bí mật mà mắt người không thấy được.

Tắt đèn, chờ thật lâu, chậu nước kia yên lặng như đã chết, thậm chí một tia sáng cũng không thấy.

Mộc Đại lấy làm khó hiểu: “Đêm đó, tất cả chúng ta đều thấy được mà, tuy chúng ta không biết đó là vẽ, nhưng cứ cách hơn mười giây đều thấy xuất hiện vệt sáng hoặc ngắn hoặc dài.”

La Nhận thở dài: “Tôi cũng nói như vậy với Thần Côn, tôi còn nói là có thể do vị trí của Một Vạn Ba khi đó tương đối đặc biệt. Thần Côn đi quanh chậu nước, thay đổi không biết bao nhiêu tư thế, cổ cũng muốn gãy, mà vẫn không thấy được gì cả.”

Mộc Đại vắt óc, nghĩ đến một khả năng: “Có phải là thanh Hung Giản đó đã chết rồi không? Ngày đó anh lấy dao ghim nó, có khi nào lúc đó thì không sao nhưng về sau thì bị trọng thương mà không chữa được?”

La Nhận dở khóc dở cười, thuận tay cầm lấy con dao đặt trên bàn: “Mộc Đại, đừng quên ngày đó Thần Côn từng nói, ảnh nước hiện lên là do lồng Phượng Hoàng Loan, nếu như ảnh nước đột nhiên biến mất, vậy cũng không phải là do Hung Giản chết mà là lồng Phượng Hoàng Loan bị ai bóp chết rồi…”

Nói đến đây, lòng anh chợt căng thẳng, ánh mắt chậm rãi dời lên lưỡi dao bằng thép thẳng tắp.

Mộc Đại dường như cảm nhận được điều gì: “La Nhận?”

La Nhận không trả lời, anh nín thở nhìn lưỡi dao, lưỡi dao được mài lì, nhưng vẫn loáng thoáng phản chiếu hình ảnh quanh nó.

Là anh nhìn lầm rồi sao? Mới đây thôi, chỉ trong một chớp mắt, anh dường như đã nhìn thấy hình ảnh một đoàn người tí hon đang đi tới trên lưỡi dao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện