Một Vạn Ba kể hết một hơi dài, lúc dừng lại, trong xe dường như đặc biệt yên ắng, trời đã tối, cảnh sắc ngoài cửa sổ đã không còn quen thuộc nữa, không biết là đang đi qua thị trấn nào, nhà ở thấp bé mà đơn sơ, có thể là để tiện cho những tài xế thường lái xe qua đây mà có rất nhiều tiệm sửa xe, cứ cách vài cửa hàng là lại có một quán cơm.

La Nhận dừng xe: “Ăn cơm thôi.”

Hai người chọn một quán cay Tứ Xuyên, gọi vài món ăn, La Nhận ăn rất ít, trong khi đó Một Vạn Ba lại ăn ngấu nghiến. Trong lúc đợi hắn kết thúc bữa ăn, La Nhận đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại, thuận tiện thanh toán.

Thì ra không cần mình đưa tiền, cũng không cần chia tiền gì cả, tuy đã sớm nghĩ đến, nhưng đến khi thật sự xác nhận được rồi, Một Vạn Ba không khỏi càng thêm kiên định, ung dung ngốn nhiều đồ ăn hơn.

Cơm nước no nê, đẩy cửa kính bám bẩn ra ngoài, La Nhận đứng trong bóng tối, một cơn gió thổi qua, cuốn theo một câu nói không đầu không cuối: “…vậy bên Miên Lan Lão Đảo thì sao?”

Trong lòng Một Vạn Ba căng lên.

Bao năm ăn uống miễn phí một đường lừa gạt đã hình thành nên trong hắn cái tật không tin vào bất cứ ai, khoan tính La Nhận, kể cả Mộc Đại, chú Trương, Tào Mập, hắn cũng không tin, giống như trên não mọc thêm một sợi xúc giác nhạy cảm đặc biệt vậy, dùng mọi cách có thể để do thám tin tức, chỉ cần hơi ngửi được chút mùi vị không ổn là lập tức làm xong công tác chuẩn bị tiếp ứng.

Không phải là đi thôn Ngũ Châu sao, sao lại thành Miên Lan Lão Đảo rồi? Là thôn bên cạnh? Còn nữa, không phải đảo là đảo sao, phải già bao nhiêu thì mới được gọi là “Lão Đảo”? Mặt hắn tỉnh rụi, làm như không nghe thấy.

Sau khi lên xe, Một Vạn Ba len lén lấy điện thoại di động ra thăm dò, ngoài dự liệu là, vậy mà lại không phải đảo của Trung Quốc.

Trên mạng nói, đảo Mindanao là hòn đảo lớn thứ mười bốn trên thế giới, cũng là đảo lớn thứ hai sau đảo Luzon ở Philippines, cảnh sắc tươi đẹp, nhưng nổi tiếng lại không phải chỉ bởi có cảnh đẹp: Mindanao được gọi là “quê hương khủng bố”, “kinh đô bắt cóc”, đó là khu vực chiếm đóng lớn nhất của quân vũ trang phản chính phủ ở phía nam Philippines, các cuộc xung đột diễn ra liên tiếp,  rất nhiều thế lực vũ trang ở đó bị quốc tế công nhận là tổ chức khủng bố. (*)

(*) Đảo Mindanao phiên âm ra tiếng Trung là 棉兰老岛(Miên Lan Lão Đảo), vậy nên ban đầu khi nghe, Một Vạn Ba tưởng là đảo của Trung Quốc, không biết đó là một hòn đảo ở nước ngoài.

Philippines là chỗ quái nào? Một Vạn Ba không quan tâm đến địa lý chính trị cho lắm, đối với Philippines chỉ biết hai điều.

Một là, Philippines là một đất nước.

Hai là, giúp việc người Philippines hình như rất được hoan nghênh, trước đây xem phim Hồng Kông thường thấy, cứ động chút là lại thuê giúp việc người Philippines.

Một Vạn Ba nhìn La Nhận đang cầm lái, bỗng nhiên cảm thấy nên cách xa anh ra một chút thì tốt hơn: Phải, mình là một tên lừa đảo, nhưng ít ra cũng chỉ là một tên lừa đảo bình thường.

Có lẽ bầu không khí trong xe quá nặng nề, La Nhận tiếp tục đề tài nói chuyện ban nãy: “Sau đó thì sao? Cũng vì lão tộc trường nên cậu leo lên nóc nhà đập rụng con thứ mười, rồi bị đuổi khỏi thôn? Cảm giác khởi, thừa, chuyển, hợp (*), hình như còn thiếu một đoạn?”

(*) Bố cục viết văn thời xưa: khởi là mở đầu, thừa là kế tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.

Cảm giác của La Nhận rất đúng, quả thật là còn thiếu một đoạn, dù bây giờ nhớ lại, vẫn là một đoạn đầy hả dạ và sảng khoái.

***

Kỳ thực hắn không lập tức náo loạn ngay, một đứa trẻ hơn mười tuổi, trong đầu đã bắt đầu biết tính toán đôi chút: Không thể cứ thế để họ được lợi được.

Hắn trở lại căn nhà trống không, cuộn người nằm trên giường ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau, máy kéo kéo thi thể mẹ hắn tới đài hóa thân của thôn hỏa táng.

Một Vạn Ba đi theo xe, vài người đám lão tộc trường cũng ngồi trên mép sau của máy kéo, đường quê xóc nảy, tấm vải trắng phủ trên thi thể không ít lần chệch đi, lúc thì để lộ khuôn mặt mẹ hắn, lúc thì là chân mẹ hắn, Một Vạn Ba cũng giúp mẹ giữ tấm vải suốt một đường, cứ như thể chỉ cần giữ tấm vải che được nguyên lành là thể diện có thể tăng thêm được chút ít.

Vẻ mặt đám người lão tộc trưởng hớn hở, lầm rầm trò chuyện đến là vui vẻ.

Là bàn tán về chuyện lão trai ngọc phơi trăng tối qua.

“Bao năm không thấy rồi.”

“Năm nay là một năm tốt đẹp đây.”

Tốt đẹp cái rắm, nhà ông cứ thử chết mất hai người xem có còn cảm thấy là năm tốt nữa không? Một Vạn Ba ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn lão tộc trưởng chòng chọc.

Không ai để ý tới hắn, sắc mặt lão tộc trưởng nghiêm lại, giọng nói cũng rất trịnh trọng.

“Lão trai ngọc nổi lên mặt nước có thể không đồng đều, theo tôi thấy, có lẽ không chỉ có mười con, quan trọng là còn phải xem Trung Thu năm nay thế nào, trai ngọc đều có linh tính, phơi trăng vào Trung Thu mới thật sự gọi là phơi trăng.”

Một Vạn Ba không hé răng câu nào, nhưng một chữ cũng không để lọt.

***

Trung Thu? Ai cũng biết Trung Thu là tết đoàn viên, Trung Thu năm nay, đúng là để châm chọc hắn.

Mấy hôm sau đó, Một Vạn Ba đem hết tiền tài đồ đạc trước giờ ra chôn ngoài đầu thôn.

Số tiền này, một phần là do người trong thôn cho, một phần là do hắn trộm được, hắn trộm mà thanh thản vô cùng, lẽ thẳng khí hùng đến độ đám người chỉ chỉ trỏ trỏ này cũng không dám chắc được hắn có phải trộm hay không: Có ai làm trộm mà lại ngẩng đầu ưỡn ngực đến mặt cũng không đỏ thế không?

Sau đó là Tết Trung Thu.

Theo phong tục, nhà nào cũng làm bánh ngọt bánh mặn, cũng có nhà ra ngoài thôn mua bánh Trung Thu về, Một Vạn Ba lần lượt đến từng nhà lấy đồ về ăn, màn đêm buông xuống, lúc người trong thôn tranh nhau ra bãi biển, hắn vẫn còn thờ ơ đứng tựa vào cửa nhà mình, phùng mang nhai bánh.

Ăn xong, trong thôn cũng vắng lặng, hắn phun hai miếng nước bọt ra đất, xách một thùng dầu diesel từ sau cửa ra.

Hắn ôm thùng dầu diesel, loạng choạng đi về phía bãi biển.

Trăng Trung Thu tròn à, có mày tròn thì có, đốt cho mày khỏi siêu sinh luôn đi.

Người trong thôn sợ kinh động đến lão trai ngọc nên không thực sự canh trên bãi biển, họ đều đứng ở các bãi đá ngầm cách đó xa xa, nương theo ánh trăng mà nhìn những đốm sáng trên bãi biển, chỉ thế thôi cũng đủ để mừng rỡ như điên.

Chính là đang muốn đốt ngay trước mặt các người đây, đốt sạch hi vọng gặt hái một năm của các người đi, khiến các người phải nổi giận, phải ói máu, phải la trời la đất kêu cha gọi mẹ!

Lúc hắn đến gần, phía bên bãi đá ngầm đã có động tĩnh, có người rống lên: “Con nhà ai thế kia! Người lớn sao lại để mặc vậy hả!”

Trời tối không nhìn được rõ, chỉ biết là thân hình thấp bé, là một đứa nhỏ.

Ha ha, con nhà ai ấy hả? Hắn cũng muốn biết lắm, linh hồn cha mẹ vất vưởng trên biển lạnh, không chừng đã bị giọng nói này kinh động, đang mở mắt nhìn hắn đây.

Hũ tro của cha hắn chìm trong biển, không biết đã bị dòng chảy dưới đáy biển cuốn đi nơi nào, cho tới giờ còn chưa tìm về được đâu.

Một Vạn Ba mở nắp thùng dầu diesel, tưới lên mình trai ngọc, tưới đẫm cả một vùng biển, lão trai ngọc rất mẫn cảm, chỉ cần chút động tĩnh thôi là đóng vỏ ngay, mặc kệ, cứ đốt, bảo đảm mùi bay tứ tung, cả biển ngập vị luôn.

Hắn đứng cách xa ra một đoạn rồi rút bó đuốc quấn vải cắm ngang hông ra châm lửa, có mấy người đã bắt đầu chạy qua bên này, hắn chỉ chờ họ chạy tới gần, sau đó ném mạnh cây đuốc ra bãi biển như đang trút giận.

Lửa bùng lên, đẹp đẽ biết bao, như nở hoa trên mặt biển, lan ra đầy ngẫu hứng, cảnh tượng đó, cả đời này sẽ không quên.

Có người phẫn nộ mắng to: “Là thằng chó con Giang Chiếu!”

Hắn nhấc chân chạy đi, trong kế hoạch, người trong thôn sẽ bận rộn dập lửa, thừa dịp loạn lạc, hắn sẽ ra ngoài thôn đào hành lý đã giấu kĩ lên rồi cuốn gói tới nơi chân trời.

Đúng vậy, nghé con mới sinh không sợ cọp, hắn còn quá nhỏ, không chút sợ sệt nào, trái lại tràn đầy ước mơ với bên ngoài.

Nhưng hắn đã tính sai, không phải tất cả mọi người đều chạy đi dập lửa, có đến non nửa chạy theo đuổi “thằng chó con” là hắn, cũng tính sót một điểm, người lớn luôn chạy nhanh hơn trẻ con.

Cửa từ đường đã đóng, không còn đường nào khác để đi vào, hắn lôi một cái búa trong đống dụng cụ chặt gỗ để bên tường ra để phòng thân, lại mượn đống gỗ để leo lên tường, đi men theo đầu tường trèo lên mái nhà, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thực ra đó là một cuộc trốn chạy tìm đường chết, tự đem mình vào vòng vây.

Hắn lật ngói trên nóc nhà lên, ném vèo vèo xuống dưới, người vây lại càng lúc càng đông, tiếng la hét bên dưới không ngừng vang lên.

Lão tộc trưởng gọi hắn: “Giang Chiếu, mày bị ma quỷ mê hoặc rồi, đi xuống cho ông!”

Hắn lật ngói càng hăng hơn, vừa bóc vừa mắng: “Các người hại chết cha tôi, rõ ràng thấy cha tôi rơi xuống nước lại bụng dạ xấu xa không chịu cứu!”

Lão tộc trưởng giống như một chuyên gia đàm phán không thầy cũng giỏi: “Giang Chiếu, không phải chúng ta không chịu cứu, lúc đó không ai nhìn thấy cha mày rơi xuống nước cả, trong lòng mày oán hận, chúng ta đều hiểu cả… Mày xuống đi, nóc nhà từ đường không thể lật lung tung đâu…”

Còn chưa dứt lời, phía sau đã vọng tiếng gào to, một người hùng hổ trèo lên nóc nhà, tóm lấy mắt cá chân hắn, cứng rắn kéo xuống!

Thế này gọi là gì, dương đông kích tây? Lão già kia thì làm bộ làm tịch nói chuyện để phân tán lực chú ý của hắn, những người khác thì nhân cơ hội trèo lên tường?

Một Vạn Ba bị bắt gào lên mắng chửi không dứt, hai tay ra sức quơ đập bốn phía, bất chợt mò được cái búa kia, không chút nghĩ ngợi, lập tức đập mạnh xuống người bên dưới.

Rầm một tiếng.

Đoàn thú trên giác tích, con vật mà hắn thích nhất kia, chính là con vật có dáng vẻ như Tôn Ngộ Không, theo tiếng động vang lên mà vỡ ra, cùng cái búa rơi xuống đám người đang la hét tránh né.

Cũng không biết có thật sự đập trúng ai không nữa.

***

Đêm sâu nặng trịch, ánh sáng phát ra từ đèn xe chiếu sáng một khoảng nhỏ của con đường trước mặt, bất kể đã chiếu bao lâu, vẫn mãi mãi chỉ được một khoảng như vậy.

Con đường này dường như không có tận cùng.

La Nhận nói: “Một Vạn Ba, cậu đúng là điên thật.”

Một Vạn Ba cười khà khà: “Tôi còn tưởng lão tộc trường sẽ lột da tôi cơ, thế mà lại không. Có lẽ vì chuyện của cha tôi nên trong lòng lão thấy hổ thẹn, cũng có thể là vì cha mẹ tôi vừa mất, người chết mở mắt nhìn trên trời nên lão không dám làm gì tôi.”

Thay vào đó, hắn nhớ rất rõ ngày bị đuổi ra khỏi thôn đó, là một buổi sáng sớm, lành lạnh man mát, người trong thôn tụ tập hết ở đầu thôn, lúc đầu hắn đi theo họ, sau đó chợt bị đẩy ra khỏi cái vòng lớn đó, đứng đối diện với họ.

Một người, đối diện với rất nhiều người.

Một đứa trẻ mặt mũi sưng vù, đối diện với rất nhiều người lớn quắc mắt trừng trừng.

Lão tộc trưởng nói: “Giang Chiếu, bắt đầu từ hôm nay trở đi, mày không còn là người thôn Ngũ Châu chúng ta nữa, nếu mày còn dám bước vào thôn một bước, đừng trách người trong thôn không khách khí.”

Thật sự không khách khí, gặt hái của cả một năm, hi vọng của cả một năm cơ mà, hắn nhìn vào những con mắt kia, đều là những con mắt phẫn hận đến đỏ lừ như mặt sài lang.

Hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt ra đất: “Không về thì không về, ông đây thèm mà về ấy.”

Ban mai ngày thu đó, hắn cứ như vậy lảo đà lảo đảo, mặc cái áo đơn rách nát, ngẩng cao đầu, ra đi trong ánh mắt của người trong thôn.

Chưa từng trở về, người ta chịu khổ bên ngoài thường sẽ nhớ nhà, vậy nhưng hắn cho tới giờ cũng chưa từng mảy may nhớ đến, cũng chưa từng hoài niệm, thỉnh thoảng nhớ tới, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là: cái chỗ quỷ quái.

Hắn vỗ vỗ vào lưng ghế La Nhận: “La Nhận, nhớ đấy, phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho tôi, tôi đốt lão trai ngọc, chặt đứt tài lộ của họ, lại lật ngói từ đường, chẳng khác nào lột da tổ tông Giang thị, lời đám già kia nói, tuyệt đối không phải nói cho sướng miệng thôi đâu.”

La Nhận cười cười: “Khi đó cậu mới bao tuổi chứ, đã mười mấy năm rồi, hiện giờ cậu dù có đứng trước mặt họ, họ cũng chưa chắc đã nhận ra cậu đâu.”

Thật sao?

Một Vạn Ba có chút càng tới gần quê càng kinh hãi (*), lẩm bẩm như đang tự nhủ: “Hay là cứ cải trang đi, có chỗ nào tiện mua tóc giả hay gì không…”

(*) Hán Việt: cận hương tình khiếp, thành ngữ lấy từ bài thơ “Độ Hán Giang” của Lý Tần, chỉ tâm tình phức tạp khi trở về cố hương của người xa quê đã lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện