Một Vạn Ba mê man, xem ra nhất thời không gọi tỉnh được, Tào Nghiêm Hoa dò dẫm ra ngoài hang động: Người rừng không trói bọn họ lại, không sợ họ chạy mất sao? Trong lòng gã tồn chút may mắn: Lâu vậy rồi mà không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, có nghĩa là người rừng không ở đây, gã và Một Vạn Ba có thể nhân cơ hội bỏ trốn.

Gã thận trọng bước từng bước tới bên cửa động.

Ớ, sao nhìn bên ngoài lại như không có đất thế này?

Ló đầu ra ngoài, gió núi ào ào, Tào Nghiêm Hoa đầu váng mắt hoa, vội rụt cổ lại.

Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Toi rồi.

Nơi này là một hang động bằng phẳng, trên vách núi đặc biệt mở ra một cửa động, vách núi thẳng đứng một góc tám mươi độ, trừ phi gã mọc cánh, hoặc là biết bích hổ du tường như Mộc Đại, hoặc là buộc một sợi dây thừng dài mấy chục mét trèo xuống…

Toi toi toi, bảo sao ban nãy lại mơ thấy chuyện đáng mừng như Phượng Hoàng Lâu khai trương, hóa ra là hồi quang phản chiếu – theo những gì giáo viên ngữ văn dạy hồi cấp hai, đó tạo thành một sự đối lập mãnh liệt với cuộc sống bi thảm tối tăm không chút ánh sáng sau này.

Phía sau vang lên tiếng Một Vạn Ba: “Tào Mập, đây là đâu thế?”

Tam Tam rốt cuộc cũng tỉnh lại, có điều, Tào Nghiêm Hoa đã chẳng còn lòng dạ nào mà tiếp chuyện hắn nữa: “Cậu tự ra mà xem đi.”

***

So với tinh thần ủ ê của Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba, La Nhận lại gặt hái được niềm vui bất ngờ, anh nhanh chóng gặp được Mộc Đại.

Thậm chí chẳng tốn thời gian gì, anh và Viêm Hồng Sa quay lại chỗ bắt đầu tìm kiếm một lượt, lần theo đường cũ trở về, vừa đi không được bao lâu thì Mộc Đại ướt sũng từ dưới sườn dốc trèo lên.

Không biết có phải là cô bị ngã nên choáng váng hay không nữa, trông có vẻ lơ mơ đáng yêu, sau khi trèo lên thì ngơ ngác hết nhìn đông lại nhìn tây, lần đầu nhìn còn chẳng trông thấy La Nhận và Viêm Hồng Sa đang ngay đó.

La Nhận cười rộ, cảm giác như lòng mình thả lỏng được đến phân nửa.

Anh gọi: “Cô kia, chính cô đó, qua đây cho tôi!”

Mộc Đại giật thót, quay đầu lại trông thấy anh, vui mừng hết sức, chạy vội qua, La Nhận muốn tiến lên đón cô, chợt lại không có tí sức lực nào, đợi cô tới trước mặt mới vươn tay ra ôm cô.

Từ đầu đến chân ướt sũng thế này, chắc là trốn được vào nước rồi, cũng là một biện pháp thông minh.

Anh hỏi: “Có bị đốt không?”

Thoạt nhìn trên mặt không làm sao, anh vén mái tóc ướt đẫm của cô ra, xem gáy cô, thò tay lên vuốt nhè nhẹ: Đến cả anh còn bị đốt vài nốt trên tay, vậy mà cô lại hoàn hảo không chút thương tích nào, thật đúng là may mắn.

La Nhận giơ tay lên nhéo nhéo mặt cô, tỏ vẻ muốn tính sổ với cô: “Có bạn gái nào như em không? Ong vò vẽ vừa tới cái là chạy còn nhanh hơn cả Na Tra, chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi.”

Lúc đó hoảng loạn vô cùng, giờ nghĩ lại cũng thấy ngượng đỏ mặt, Mộc Đại cúi đầu không nói lời nào, La Nhận chỉ muốn đùa cô, thấy cô như vậy lại sợ cô nghĩ nhiều, đang định nói thêm gì, Mộc Đại như chợt nhớ ra, vội nhìn ra sau anh: “Sao chỉ có Hồng Sa thế này, Tào Mập và Một Vạn Ba đâu? Cả ông nội Hồng Sa nữa…”

La Nhận nói: “Tìm dọc đường thôi, tìm được em đã là một dấu hiệu tốt rồi.”

***

Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba song song ngồi ở cửa động, vẻ mặt hai người đều dại ra.

Hai người trao đổi tin tức với nhau, đều là từ đoạn cuống cuồng khi gặp biến: Một Vạn Ba nói, ban đầu mình kéo cô chủ nhỏ chạy, sau lại bị ngã lộn một vòng, lúc đứng dậy, không biết Mộc Đại đã chạy đi đâu, ong vò vẽ đuổi sát mông, hắn hoảng hốt cắm đầu chạy bừa về một phía, chạy một hồi thì bị người rừng xách lên, hắn liều mạng vùng vẫy, bị người rừng đập mạnh vào một tảng đá, ngất mất.

Lúc tỉnh lại thì đã ở đây.

Tào Nghiêm Hoa không nhớ nổi mình có bị ngã hay không, chẳng lẽ là sợ quá trực tiếp bất tỉnh luôn? Gã quyết định ỉm chuyện này đi đến hết đời.

Sắc trời dần ngả tối.

Tào Nghiêm Hoa nói: “Tam Tam, chúng ta kêu lên đi, không chừng đám em tiểu sư phụ với anh Tiểu La đang ở gần đây đấy, họ nghe thấy sẽ tới cứu chúng ta.”

Một Vạn Ba nói: “Ít nhất thì cũng phải trông thấy họ rồi mới kêu chứ. Lỡ họ xảy ra chuyện, anh không kêu được họ tới mà lại dẫn người rừng tới trước thì phải làm sao? Nó mà không vui, xách chúng ta lên ném một phát xuống…”

Tào Nghiêm Hoa rùng mình, dịch người vào trong động.

Một lúc sau, gã lại đề nghị.

“Tam Tam, người rừng này có vẻ như cũng thông minh, chắc chắn là biết phân biệt phải trái, đợi nó đến, chúng ta nói với nó, chúng ta không cùng phe với lão Viêm, những gì lão ta làm, chúng ta cũng rất tức giận, oan có đầu nợ có chủ, có việc mi tới tìm lão Viêm đi, đừng liên lụy tới những người vô tội như chúng ta.”

Một Vạn Ba liếc gã: “Anh cảm thấy có thể bàn phải trái được với người rừng này à? Anh đã quên chuyện Trát Ma kể rồi sao?”

Tào Nghiêm Hoa không hé răng, đúng vậy, nếu bàn về vô tội, ông già chết trong tay người rừng kia còn vô tội hơn họ nhiều, họ ăn cùng ở chung với lão Viêm, nói không cùng phe đến chính gã còn chẳng tin được.

Gã bó tay hết cách rồi: “Tam Tam, chúng ta không thể ngồi chờ chết thế này được, phải nghĩ cách! Trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, chúng ta cùng nghĩ xem, chúng ta còn sở trường gì không!”

“Anh Tào, anh đúng là dốc lòng miệt mài, chưa tới phút cuối chưa buông tay. Tôi ấy à, tôi biết pha rượu, biết vẽ nữa. Anh thì sao?”

“Tôi biết phá khóa.”

Cái gọi là sở trường, nếu không có đất dụng võ thì cũng coi như vứt đi.

Gió núi ào ào, sự im lặng kì dị như lòng sông ẩn giấu sóng lớn.

Ánh mắt Tào Nghiêm Hoa chợt bị một bóng hình màu nâu di chuyển thoăn thoắt dưới chân núi thu hút.

“Tam Tam, đó là…”

Sắc mặt Một Vạn Ba cũng trắng bệch, hai người nhìn nhau, co giò chạy vào động như mất mạng tới nơi, chạy vào rồi, hết đường xoay xở.

Quả núi như rung lên nhè nhẹ, đó là do người rừng đang leo lên, vụn đá trên vách núi lăn xuống, rào rào, rào rào.

Trong đầu Tào Nghiêm Hoa trống rỗng, kêu cứu, nói phải trái với người rừng, dốc lòng miệt mài gì đó, trong chớp mắt đã bị ném tít lên chín tầng mây, chỉ sốt sắng hỏi Một Vạn Ba.

Tam Tam, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Thời khắc then chốt, vũ trụ thu nhỏ của Một Vạn Ba bỗng bùng nổ.

Hắn đùng một cái ngã ra đất, hai mắt nhắm lại, nói: “Đừng hỏi tôi, tôi vẫn chưa tỉnh lại.”

Đù mọe!

Tào Nghiêm Hoa bị bức bách: Chỉ mình cậu biết, tưởng tôi không biết à?

Gã cũng phịch một tiếng, ngã lăn ra đất, tay ôm lấy đầu, mặt úp xuống dưới, trong lòng nhủ thầm: Tôi cũng chưa tỉnh.

Có tiếng bước chân, người rừng đã vào tới nơi.

Bầu không khí xung quanh như lắng xuống bất động, tiếng bước chân của người rừng kỳ thực không nặng, nhưng mỗi bước đều như giẫm bẹp trái tim gã.

Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh gã, người rừng thò tay tới gảy đầu gã một cái, lại chọc chọc lên mặt gã.

Vì mặt gã mập nên đâm sướng tay hay sao hả? Tào Nghiêm Hoa căng thẳng đến độ tim muốn vọt ra khỏi họng, trong đầu có giọng nói hò hét: Đừng nhìn mị nữa, sang kiếm Tam Tam đi!

Tam Tam hắn đẹp trai hơn!

Vào thời khắc then chốt, đạo hữu chết chứ bần đạo không chết, hi sinh Tam Tam là xong.

Lát sau, người rừng lại đi ra ngoài, sau đó, mũi ngửi thấy mùi khói, trong hang động thấp thoáng ánh lửa.

Tào Nghiêm Hoa nhớ mang máng, mới rồi lúc chạy vào động, đã trông thấy một chồng bùi nhùi.

Gã hơi nghiêng mặt, ti hí mở mắt thành một cái khe, nhìn thấy người rừng đang đưa lưng về phía họ, ngồi xếp bằng trên đất, ngọn lửa trước người bốc lên rõ cao, rọi bóng thân hình người rừng chiếu lên vách đá, cái bóng to lớn, ngột ngạt, cảm tưởng như nếu nó ập xuống khỏi vách đá thì hoàn toàn có thể đè chết bọn họ.

Vách đá…

Một Vạn Ba cũng hé mắt, Tào Nghiêm Hoa đang ra sức đánh mắt với hắn, hình như định ra hiệu cái gì.

Hắn hoang mang nhìn lên vách đá, nương theo ánh lửa lay động, trong đầu giật mình run lên một cái.

Là hình vẽ bằng đá vạch lên vách đá.

Vẽ rất vụng về, như nét vẽ của trẻ con, cũng giống nét vẽ trên đá thời nguyên thủy, nếu không phải trước đó có chuyện của lão Viêm dắt mối, hắn nhất thời cũng chẳng dễ gì hiểu được.

Không có thứ tự nào hết, chỗ trên chỗ dưới, hơi lộn xộn.

Một Vạn Ba chậm rãi xem theo trình tự thời gian.

Đầu tiên là một người phụ nữ, tay xách làn, đang đi trên đường, bên cạnh có cái cây, nét dựng thẳng là thân cây, bên trên chỉa chỉa ra vài nét đại khái là biểu trưng cho cành cây và lá cây.

Tiếp đó, người phụ nữ kia nằm trên mặt đất, bên cạnh có một người đang giơ một hòn đá.

Đó chính là lão Viêm.

Tiếp nữa, có một cái giếng, lão Viêm túm tóc người phụ nữ kia, tay phải cầm một con dao, cắt ngang cổ họng cô ta.

Nhưng hình kế tiếp, lão Viêm chưa đẩy người phụ nữ kia xuống giếng.

Ông ta lấy một sợi thừng, trói chặt chân người phụ nữ, quay đầu cô ấy xuống dưới, từ từ thả xuống.

Bức cuối cùng, có lẽ người rừng cũng không biết phải vẽ thế nào, như là mặt cắt của cái giếng, miệng giếng bên trên đã bít kín, người phụ nữ bị treo trong giếng, đầu hướng xuống dưới, cũng không chạm tới đáy mà giống như quả lắc của đồng hồ treo tường.

Một Vạn Ba quay đầu đi không xem nữa, trong lòng ngập ngụa hãi hùng.

Không biết lão Viêm thế nào rồi, chết rồi thì chết luôn đi, chết đi mới tốt.

***

La Nhận cùng Mộc Đại, Viêm Hồng Sa trở lại chỗ ở trong khoảnh núi trũng.

Chỉ có thể tự an ủi là, dọc đường đi không thấy có thi thể nào.

Nhưng hoang đường ở chỗ, trong đội này, ba người có sức chiến đấu mạnh nhất đều đang ở chung một chỗ, mà ba người mất tích thì đều là gà mờ.

La Nhận hơi hối hận, cảm thấy đáng ra không nên dẫn Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba vào đây, nhưng anh không nói ra, giờ phút này, anh không muốn nói những lời khiến mọi người phải bức bối như vậy.

Không tìm thấy thi thể tức là vẫn còn hi vọng, nói không chừng, hai người kia cũng giống như Mộc Đại, chẳng biết sẽ đột nhiên xuất hiện vào lúc nào.

Trời đã tối, lại phải ở tạm một đêm trong nhà đá, La Nhận đốt lửa vào lòng bếp, ván giường chuyển hết sang bếp, bảo Mộc Đại và Viêm Hồng Sa nghỉ ngơi, mình thì gác đêm.

Bếp cả đêm không tắt, vừa sáng vừa ấm, cũng vững dạ hơn phần nào.

Nửa đêm, Mộc Đại đứng dậy, kéo anh đi ngủ: “Hôm trước anh đi đường cả đêm rồi, hôm qua còn gác đêm, cộng vào cũng đã mấy ngày không ngủ, anh nghỉ ngơi chút đi, nửa đêm về sáng để em gác cho.”

La Nhận không đồng ý, Mộc Đại ghé vào bên tai anh, nói khẽ: “Anh phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, em và Hồng Sa đều trông cậy vào anh dẫn ra mà.”

La Nhận cũng không cự lại cô nữa, nằm lên ván giường, mỗi tế bào trên toàn thân đều như thở phào một hơi, mí mắt như nặng ngàn cân, mấy ngày nay anh đúng là rất mệt, chỉ dựa vào tinh thần mà gắng gượng, tinh thần vừa buông lỏng, cơ thể đã lập tức nộp vũ khí đầu hàng.

La Nhận cầm tay Mộc Đại, nói: “Nếu có chuyện thì em…”

Mệt đến mức nào rồi? Lời còn chưa nói hết đã ngủ mất.

Trong phòng rất yên ắng, chỉ có lòng bếp là đang cháy, thỉnh thoảng sẽ có tiếng gỗ nổ bép một tiếng, lúc lửa yếu đi, Mộc Đại rón rén thêm củi, từng que từng que, khẽ khàng đặt vào, chỉ sợ quấy rầy đến người đang ngủ.

Lúc không phải thêm lửa, cô ngồi lại bên người La Nhận, chống tay nâng má ngắm anh.

Những người yêu nhau, có lẽ ngắm nhau cả đời cũng sẽ không thấy chán, nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp, những người khác dù có đẹp hơn nữa cũng chỉ như mây khói nơi đáy mắt, phất một cái là tan.

Không biết lúc cô ngủ, La Nhận có phải cũng ngắm cô như vậy không.

La Nhận ngủ giấc này rất say, không chút mộng mị, cảm giác như vừa đóng mắt lại, mở mắt ra, trời đã sáng rồi.

Mộc Đại cúi đầu nhìn anh, hỏi: “Anh tỉnh rồi?”

La Nhận cười, nghiêng đầu nhìn một vòng, Viêm Hồng Sa không có trong phòng.

Mộc Đại đánh mắt ra ngoài ra hiệu: “Ở bên ngoài, đêm qua cô ấy ngủ không ngon, cứ lăn qua lăn lại suốt.”

La Nhận không nói gì, anh cũng không đồng tình với lão Viêm, nhưng Viêm Hồng Sa thì rất chật vật: Lần trước là Viêm Cửu Tiêu, lần này rất có thể sẽ đến lão Viêm, cô cũng chỉ là một cô gái trẻ mà lại phải nhận liên tiếp hai cú đả kích thế này.

La Nhận nói: “Bọn em đều là con gái, lúc nào rảnh rỗi em an ủi cô ấy chút.”

***

Mộc Đại ra ngoài tìm Viêm Hồng Sa, cô vừa bàn bạc với La Nhận, lương khô dù ăn dè sẻn thì cũng chỉ chống đỡ được một hai ngày, tạm thời chưa rời núi vội, nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là tìm người.

Viêm Hồng Sa nói: “Tìm được Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba là được.”

Mộc Đại hơi sững sờ.

Viêm Hồng Sa thở dài: “Tôi cảm giác, nội tôi sẽ không ra được đâu.”

Vẻ mặt cô bình tĩnh như vậy khiến Mộc Đại hơi lo lắng: “Hồng Sa, cô không sao chứ?”

Viêm Hồng Sa ngẩn người: “Đêm qua tôi đã nghĩ, nếu nội chết thì sẽ như thế nào, nghĩ suốt một đêm, kì quặc là, tôi phát hiện ra mình không khổ sở đến vậy. Có lẽ, tự tôi cũng cảm thấy, nội tôi là bị trừng phạt đáng tội rồi.”

Cô nói: “Giết người dù sao cũng sẽ phải đền mạng, bất kể là đã qua mười năm hay hai mươi năm, báo ứng thế nào cũng sẽ đến.”

Phía sau có tiếng bước chân vang lên, La Nhận đi ra.

Viêm Hồng Sa quay lại nhìn La Nhận: “Hôm nay đi đâu tìm đây?”

Đó là một câu hỏi khó, khu rừng lớn như vậy, mỗi chỗ đều có thể ẩn mình, nếu thật sự muốn lật tung hết lên, có nhiều hơn đến trăm người cũng không đủ.

La Nhận trầm ngâm: “Đến giếng báu xem trước đã.”

***

Đến giếng báu, chuyện nhận đường đối với Mộc Đại và Viêm Hồng Sa mà nói đúng là một thách thức, dù sao hôm trước cũng là lão Viêm dẫn đường.

Cũng may, cánh rừng này hoang vắng, ước chừng đã nhiều ngày không có ai qua lại, dấu vết ngày đó lưu lại vẫn còn chút ít, hơn nữa dựa vào ấn tượng lờ mờ của hai người, trắc trở tìm một hồi rốt cuộc cũng tìm ra đường.

Mộc Đại nghĩ đến Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba, nhớ lại ngày hôm qua, lại cảm thấy ngượng ngùng với biểu hiện của mình, thở dài nói: “Chúng ta nhiều người như vậy mà lại bị ong vò vẽ chia tách.”

La Nhận nói: “Em đừng coi thường ong vò vẽ… Đừng nói đến đám ô hợp chắp vá chúng ta, anh trước đây, nhiều anh em kiên cường như vậy mà cũng bị đám nhỏ con này cho ăn đủ đấy, kêu cha gọi mẹ cũng có luôn.”

Viêm Hồng Sa hiếu kì: “Cũng là bị ong vò vẽ đốt à?”

“Không phải, là kiến sát thủ (*).”

(*) Tên khoa học là Polyrhachis vicina Roger, có gì mọi người lên search trên Wikipedia để biết thêm thông tin chi tiết nhé.

Mộc Đại nghĩ rất đương nhiên: “Kiến mà cũng phải sợ à, đâu có bằng ong vò vẽ, ít nhất nó cũng không biết bay.”

La Nhận đáp: “Nếu như số lượng khổng lồ, ngập trời ngập đất, lúc đi tới sẽ nghe thấy tiếng xào xạc xào xạc, nếu cùng gặm nhấm, có lúc bò qua một cái cây, chỉ chớp mắt vỏ cây đã mất sạch, con vật nào bị chúng bò qua, ngay tức khắc sẽ chỉ còn là một bộ xương…”

Viêm Hồng Sa rùng mình: “Vậy bọn anh chạy thoát kiểu gì?”

La Nhận nói: “Bạt mạng mà chạy thôi, người nào người nấy bình thường ai cũng khoe khoang mình là anh hùng, dao đâm về phía mắt cũng không chớp lấy một cái, vậy mà khi đó, kêu cha gọi mẹ, chạy nhanh hơn bất kì ai. Lúc ấy Aoki xoay người lại nổ súng, đoàng đoàng đoàng mất nguyên một băng đạn…”

Anh bỗng ngừng bặt.

Mộc Đại đang nghe đến hứng khởi: “Sau đó thì sao?”

La Nhận uốn gối ngồi xổm xuống, theo ánh mắt anh nhìn sang, trong lòng Mộc Đại đánh thịch một tiếng.

Là máu, máu trên cành lá rụng trên mặt đất, đêm qua tới giờ, trời vẫn chưa mưa, bởi vậy nên vết máu vẫn còn đó, cũng không hề nhạt đi chút nào.

Nhìn theo hướng vệt máu, một dọc lấm chấm, giống như một sợi chỉ máu, đầu cuối cùng…

Là cái giếng báu ngày đó Viêm Hồng Sa đào ra.

Viêm Hồng Sa ngẩn người một chốc, huyệt thái dương nhảy thình thịch, thét lên một tiếng xông tới, Mộc Đại nhanh tay ôm chặt giữ cô lại, La Nhận nghiêm giọng nói: “Đừng để cô ấy qua đây.”

Anh rảo bước, đi về phía giếng báu.

***

Lửa tắt, trời cũng sáng.

Tào Nghiêm Hoa nằm úp sấp trên mặt đất sắp không chịu nổi, gã mở mắt, nhỏ giọng gọi Một Vạn Ba.

“Tam Tam?”

Một Vạn Ba cũng mở mắt.

Tào Nghiêm Hoa dùng khẩu hình hỏi hắn: “Ngủ tiếp?”

Một Vạn Ba dùng ánh mắt kiên định đáp lại: “Ngủ tiếp!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện