Sáng sớm hôm sau, Mộc Đại bị tiếng đi lại trên thuyền đánh thức, nhập nhèm mở mắt, duỗi người vặn eo, trong miệng líu ríu: “Sớm thế…”
Trong lòng đánh cái giật mình, đột nhiên hết sạch buồn ngủ: Cô nói được rồi? Quả nhiên, làm thử động tác nuốt, cổ họng không thấy đau nữa.
Cả đời chưa khi nào cảm thấy việc nói được như thường lại khiến người ta sung sướng đến thế.
Phản ứng đầu tiên là định gọi Viêm Hồng Sa dậy, nghĩ nghĩ, lại nhịn xuống: Viêm Hồng Sa vì chuyện của chú còn chưa hết khó chịu, mình đừng nên mừng rỡ líu lo trước mặt cô ấy thì hơn.
Rửa mặt mặc quần áo xong đi ra, người đầu tiên gặp là Một Vạn Ba, Mộc Đại hớn hở ngăn hắn lại: “Một Vạn Ba?”
Một Vạn Ba liếc xéo cô: “Chi?”
“Thấy tôi có gì khác không?”
Một Vạn Ba rất chi là cảnh giác, lần trước Mộc Đại cười như vậy với hắn, không đến hai giây sau đã đổi sắc mặt, bẻ tay khiến hắn ba ngày không bưng nổi bát, bài học đau thương như vậy, đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy như mới vừa hôm qua.
Hắn tránh như tránh rắn rết: “Đẹp như trước đẹp như trước đẹp như trước…”
Vừa nói vừa gấp gáp bỏ đi, còn phẩy tay như đuổi ruồi.
Mộc Đại rất không cam tâm, chậm rì rì đi sang buồng lái.
La Nhận đang chuẩn bị lái thuyền, bữa sáng đặt một bên, là một cái bánh lương khô còn dở nửa, và một cốc nước sôi để nguội.
Mộc Đại cố ý làm bộ lơ đang đi tới, ho khan hai tiếng, nói: “Chuẩn bị lái thuyền à?”
La Nhận chăm chú nhìn màn hình công-tơ thao tác, thuận miệng ừ một tiếng.
Mộc Đại chán nản, tuy giọng cô chẳng phải âm thanh của tự nhiên gì, nhưng bị câm đã hai ngày rồi, ít nhất cũng cho chút phản ứng đi chứ.
Cô xoay người định đi, La Nhận vươn tay ngăn cô lại, tay kia cầm bánh lương khô, cắn một miếng.
“Nói chuyện được rồi hả, trả còi cho tôi.”
Mộc Đại phản ứng rất nhanh, nắm lấy cái còi đeo bên ngoài áo, vèo một phát nhét vào trong cổ áo, còn lấy tay che đi.
Vốn chỉ định đùa cô, nhưng phản ứng này thật…
La Nhận thu tay về, nghĩ bụng: Vô lại, vô lại quá thể.
Mộc Đại rất không phục nhìn anh, yên lặng thầm nhủ: Ki bo, ki bo quá thể.
***
Thuyền quay trở lại vùng biển kia, sau khi tắt máy dừng hẳn thì một lần nữa điều chỉnh mắt nước, chậm rãi thả vào nước.
Viêm Hồng Sa nhìn chằm chằm dây xích đang từ từ hạ xuống, chợt nói một câu.
“Mộc Đại, tôi không thể để thi thể chú tôi cứ ngâm trong biển như thế được, chúng ta có thể…vớt chú lên không?”
Lời là nói với Mộc Đại, kỳ thực là hỏi tất cả mọi người.
Tâm trạng của cô có thể hiểu được, nhưng độ nguy hiểm thì không cần nói cũng biết.
Một Vạn Ba thiếu kiên nhẫn, bảo cô: “Thuyền trên mặt nước còn bị đâm lật, ai dám xuống nước chứ? Để mà bị trói song song với chú cô dưới đó à?”
Mắt Viêm Hồng Sa đỏ lên, không nói câu nào, kỳ thực cô cũng biết điều này, nhưng nhịn không được vẫn muốn hỏi, hỏi rồi dù bị từ chối thì ít nhất cũng đã thử một lần.
Mộc Đại vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng an ủi: “Cũng chưa chắc đã không có cách, chúng ta xem thử tình hình dưới đáy nước đã, nếu chỉ có một lão trai ngọc thì không chừng có thể dương đông kích tây.”
Còn cụ thể dương đông kích tây thế nào, trong lòng cô cũng không chắc chắn, nhưng có một khái quát mơ hồ: Nếu chỉ có một con trai ngọc, nó chắc chắn sẽ không thể một lòng quản hai đầu, nghĩ cách dụ nó đi rồi, may sao sẽ có cơ hội xuống nước.
Viêm Hồng Sa cúi đầu, lát sau thoáng nhìn trộm La Nhận.
Một Vạn Ba xem ra không có khả năng xuống nước, Mộc Đại lại không biết bơi, nếu quả thật có chút hi vọng, tất cả đều tùy thuộc vào La Nhận.
La Nhận có thể xuống nước không?
***
Mắt nước dừng lại ở một vị trí khá cao, góc nhìn lấy được khá rộng.
Cảnh tượng dần dần hiện rõ.
Mộc Đại cảm thấy trong lòng phát lạnh, hỏi: “Kia…kia là xương à?”
Là xương, xương trắng dày đặc, một phần thì nằm hỗn độn trên một mặt phẳng rộng lớn có vẻ như là cát bằng, một phần thì chôn nông trong cát, giống như một Tu La trường dưới biển.
La Nhận cảm thấy không thể tin nổi: “Dưới đáy biển có nhiều người chết như vậy? Không thể nào.”
Anh nhìn về phía Một Vạn Ba.
Một Vạn Ba cũng mờ mịt: “Tôi không biết, khi đó tuy tôi thường ra biển bơi nhưng không xuống tới đáy nước, chỉ có thợ mò ngọc chân chính mới xuống tới đáy biển. Khi đó, trong biển nhất định không có thứ này, nếu có, người trong thôn đã phát hiện ra rồi…”
Tức là sau khi thôn Ngũ Châu rời đi thì mới có? Cũng không thể nào, Mộc Đại trước đó từng phỏng đoán, có thể sẽ có lác đác thợ mò ngọc tới đây, nhưng cũng chỉ là lác đác mà thôi.
Viêm Hồng Sa bỗng hét lên: “Nhìn kìa! Điện thoại!”
Ánh mắt mọi người cùng tụ lại một chỗ.
Không phải là điện thoại, là lão trai ngọc nằm trong cát, bên cạnh mắc một sợi dây đeo màu sắc tươi tắn, cùng với đó là bao chống thấm nước phát ra ánh huỳnh quang dưới nước.
Lão trai ngọc không khác mấy trong video, to cỡ một mặt bàn nhỏ.
La Nhận nói: “Thực ra đối phó với nó cũng đơn giản, nếu nó lại lên bờ phơi trăng hoặc phơi nắng, thừa lúc nó mở vỏ thì ném một quả lựu đạn vào…”
Một Vạn Ba cũng gật đầu: “Hoặc là giống tôi năm đó, đốt chết nó!”
Nói đoạn, trong lòng cảm thấy buồn cười, ngoài miệng thì khoe khoang chiến tích anh hùng hãnh diện lắm, vậy mà thực tế thì chỉ biết nhìn đáy nước mà ba hoa, ngay cả tới gần cũng không dám.
Chỉ có Mộc Đại vẫn còn chăm chú xem màn hình, bỗng cất tiếng: “Xương người trông như thế nào?”
Vừa nói vừa chỉ ra sau lão trai ngọc: “Kia không phải là xương người đâu chứ?”
Trong màn hình, lão trai ngọc tựa hồ thoáng trở mình, lộ ra một cái sừng nhọn cong cong.
Trong đầu Một Vạn Ba như có đốm lửa lóe lên, bật thốt: “Tôi biết rồi!”
Hắn có chút hưng phấn: “Khi đó, trong thôn nhờ mò ngọc mà giàu có, vẫn thường tế thần biển, tháng Ba hằng năm đều hạ lễ tam sinh, có lúc là đầu trâu đầu lợn đầu dê, có lúc, những lần đặc biệt long trọng, thì là lợn nguyên con dê nguyên con, mổ bụng ra, nhét đá vào để lợn dễ chìm được tới đáy, lão tộc trưởng nói, không chìm được tới đáy thì chẳng biết sẽ theo dòng hải lưu dạt về phương nào, chẳng vượng được cho vùng biển mò ngọc này của thôn Ngũ Châu bọn tôi.”
Tức là, đó không phải xương người?
Cũng không hẳn, ít nhất thì, trong đống xương trắng hỗn tạp kia vẫn có thể nhìn thấy xương người.
Một Vạn Ba nhìn chằm chằm bãi cát nhỏ: “La Nhận, chúng ta nhấc mắt nước lên đi, để khoảng cách xa thêm chút nữa, hình như tôi nhìn ra được…”
Còn chưa dứt lời, lão trai ngọc lại đột nhiên chuyển mình.
Mộc Đại căng thẳng: “Nó làm gì thế? Có phải định…đi lên không?”
La Nhận trầm ngâm: “Những vụ án chúng ta biết trước đó, ngoài cha Một Vạn Ba rơi xuống nước trong lúc tranh chấp thì lão tộc trưởng, mẹ Một Vạn Ba, còn cả em và Viêm Hồng Sa, đều là chèo thuyền mò ngọc, sau đó bị đâm lật thuyền.”
La Nhận trước đây sống ở đảo Mindanao, là một vùng duyên hải chân chính, số lần xuống nước rất nhiều nên ít nhiều có chút hiểu biết đối với đáy biển: “Loại thuyền khác nhau đi qua hải vực sẽ mang đến chấn cảm thủy lưu khác nhau, một số sinh vật dưới đáy nước có thể bắt được tần số của loại sóng này. Chúng ta có thể giả thiết nó thông minh như người, biết được trên mặt biển đang phẳng lặng hay chấn động, biết đi bên trên đang là thuyền nhỏ hay thuyền lớn.”
Một Vạn Ba thốt lên một câu: “Nhưng mà, thuyền chúng ta đã tắt động cơ một lúc rồi.”
Đúng vậy, yên lặng không một tiếng động, chỉ nhấp nhô theo sóng biển.
Một Đại vẫn đang suy nghĩ lời La Nhận nói.
Cho nên, con trai ngọc này có thói quen tập kích thuyền mò ngọc sao? Thuyền mò ngọc của thôn Ngũ Châu thể tích không lớn, tối đa chỉ có thể ngồi được hai người, lúc cô và Viêm Hồng Sa còn đang cãi nhau trên thuyền thì dưới nước, lão ngọc trai đã lặng lẽ tới gần rồi?
Mộc Đại bất giác rùng mình.
Giọng Một Vạn Ba run lên: “Nó thật sự đang đi lên, thật sự! Kéo…kéo mắt nước lên!”
Mắt nước gần như giữ cùng một tốc độ với lão trai ngọc mà đi lên, xem trong màn hình, hoàn toàn không thể nói rõ được lão trai ngọc rốt cuộc là bơi như thế nào, cứ thế chắc nịch thẳng một đường lên xuống, đen ngòm kề đến, dây đeo điện thoại mắc bên cạnh giống như một cái đuôi kỳ dị.
Viêm Hồng Sa cũng khẩn trương: “Thuy…thuyền của chúng ta khá lớn, chắc không bị đâm lật đâu chứ?”
La Nhận cười cười, bảo Một Vạn Ba: “Vào vị trí đi, nếu quả thật là hướng về phía chúng ta thì đến lúc thể hiện rồi.”
Ai ai cũng căng thẳng, ngay cả Viêm Hồng Sa cũng cố sức chuyển xe lăn ra đuôi thuyền: Cô phụ trách rút lưới, hai ngày trước còn luyện tập hết lần này tới lần khác nữa kìa.
Mộc Đại một mình dựa người lên lan can, bàn tay nắm lấy lan can rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lão trai ngọc này sao lại đột nhiên đi lên vậy? Thật sự là hướng tới họ sao? Không phải là vừa vặn cũng có một con thuyền khác đang đi vào vùng biển này đấy chứ?
Cô lấy cái ống nhòm ngón cái một mắt ra, nhìn về phía thôn Ngũ Châu, ánh nắng rực rỡ, bờ biển yên ắng, không một bóng người.
Lại chuyển tới bên kia thuyền, là phương hướng hôm qua họ lái tới.
Ế, hình như có một con thuyền nhỏ, lắc lư trôi nổi, người trên thuyền đang cắm đầu chổng mông lên ra sức khua chèo, lát sau không chèo nữa, đứng ở mũi thuyền, đón gió nhắm mắt, dang hai tay ra say sưa tạo hình.
Mắt Mộc Đại trừng lớn, ống nhòm trong tay suýt rớt mất.
Tào Nghiêm Hoa?!
***
Tào Nghiêm Hoa để đi được chuyến này đã phải nói xấu vùi dập Một Vạn Ba không ít.
Lúc Một Vạn Ba nói chuyện với chú Trương, sợ ông lo lắng, chỉ nói điện thoại Mộc Đại bị mất, còn nói cô bị cảm, cổ họng nói không ra tiếng, tạm thời không gọi điện thoại được.
Tào Nghiêm Hoa mượn đề tài nói sang chuyện mình, thêm mắm dặm muối trước mặt chú Trương, ý là người tập võ sao có thể nói ốm là ốm thế được, cái thằng Một Vạn Ba này trước nay không đáng tin chút nào, lại nói lần trước ở Tiểu Thương Hà, chú Trương rõ ràng bảo Một Vạn Ba phải theo bảo vệ Mộc Đại, nhưng chính gã đã tận mắt chứng kiến Một Vạn Ba hết lần này tới lần khác bỏ rơi Mộc Đại đào ngũ bỏ chạy.
Cuối cùng tổng kết: Chẳng biết chắc được tiểu sư phụ cháu đang thế nào đâu, nếu có cháu bên cạnh thì khác, dù sao đó cháu cũng là đệ-tử-ruột của sư phụ mà.
Ngày nào cũng lải nhải, trông cửa thở dài, chú Trương nửa lo lắng, nửa bị gã lải nhải phát phiền, cuối cùng cử gã ra ngoài, mà kể ra, ở quán bar gã cũng chẳng chăm chỉ làm việc gì cho cam, còn làm ảnh hưởng đến tính tích cực của nhân viên mới nữa.
Do đó, Tào Nghiêm Hoa vội vàng đi thẳng tới, hỏi thăm suốt một đường, ở thôn làng hai ngày trước đám Mộc Đại đậu thuyền thu được tin tức: Có vài thanh niên nam nữ trong thành phố thuê một chiếc thuyền, chắc là đi nghỉ mát.
Tào Nghiêm Hoa ghen tị chết được, đồng thời lại có cảm giác thê lương bị đồng bạn vứt bỏ: Tiểu sư phụ là đồ lừa đảo! Không phải nói là ra ngoài tìm việc làm sao? Sao lại đi cùng bọn La Nhận rồi hả? Cả đám đã thương lượng trước không dẫn gã theo đúng không, lừa đảo!
Người trong thôn chỉ đường cho gã, Tào Nghiêm Hoa ngại đi mệt, nói không ít lời bay bướm với người ta, rốt cuộc cũng mượn được một cái thuyền bỏ đi, tuy gã không thành thạo việc chèo thuyền cho lắm, nhưng lung lay trôi theo dòng hải lưu, gió biển rười rượi, tâm trạng bất giác trở nên mãn nguyện.
Gã trôi một hồi lại chèo một hồi, cũng không biết đã qua bao lâu, phóng mắt không còn thấy bờ nữa, nhìn ra xung quanh, trời biển một màu, trong lòng khoan khoái, thật khiến người ta nổi hứng làm thơ.
Tào Nghiêm Hoa dứt khoát không chèo thuyền nữa, mái chèo vứt vào trong khoang, đứng ở mũi thuyền, dang hai tay ra, dồn khí vào đan điền, rồi thâm tình thán:
“A, biển lớn.”
Xa xa, nơi gã không nhìn tới, Mộc Đại đang đứng trên boong giậm chân khua tay: “Tào Nghiêm Hoa! Tào Mập!”
Trời đất bao la, sân khấu này là của riêng gã.
Tào Nghiêm Hoa ho khan hai tiếng, đổi tư thế, nhìn vào thuyền mỉm cười thăm hỏi.
“Lần này, có thể giành được cái cúp này từ tay Thành Long đại ca, trong lòng tôi xúc động vô cùng…”
La Nhận bước nhanh lao lên boong, nhận lấy ống nhòm từ tay Mộc Đại.
Trong ống kính, Tào Nghiêm Hoa cười xán lạn như hoa.
“Trở thành một cái tên tiêu biểu, làm một diễn viên điện ảnh sở trường về võ thuật Trung Hoa, vẫn luôn là ước mơ của tôi, tại đây, tôi muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến sư phụ tôi, cô Mộc Đại, cô ấy đang ngồi ở kia…”
Tào Nghiêm Hoa vẫy tay với trong thuyền.
La Nhận cầm ống nhòm, từ kẽ răng phun ra hai chữ.
“Mẹ kiếp.”
Tào Nghiêm Hoa lại dời mắt khỏi trong thuyền, ngoài khơi sóng biếc dập dờn.
“Tại đây, tôi đặc biệt muốn đọc cho mọi người nghe một bài thơ, thể hiện cảm xúc của tôi…”
“…Tiếc Đường Tông Tống Tổ, còn kém phong oai, khét tiếng một thời, Thành Cát Tư Hãn, chỉ biết giương cung bắn đại điêu…”
Trong buồng lái, Một Vạn Ba mắng ầm lên: “Thằng cháu Tào Mập này không nghe điện thoại ông nội nó đây…”
Lại liếc nhìn màn hình, đột nhiên biến sắc: “Mắt nước không nhìn thấy lão trai ngọc nữa rồi, không ở phía dưới chúng ta…”
Sắc mặt La Nhận rét lạnh, nhanh chóng quyết định: “Một Vạn Ba, lái thuyền, mã lực lớn nhất, lập tức lái về phía bên kia, đưa côn điện xoắn cho tôi.”
“Thành Cát Tư Hãn ấy à, chỉ biết giương cung bắn đại điêu thôi á, qua hết cả, những phong lưu nhân vật í, lại ngắm…”
Gương mặt béo ú của Tào Nghiêm Hoa ửng đỏ, vừa thâm tình vừa chậm rãi, phun ra hai chữ cuối: “Ban…mai!”
Ầm!
Trong lòng đánh cái giật mình, đột nhiên hết sạch buồn ngủ: Cô nói được rồi? Quả nhiên, làm thử động tác nuốt, cổ họng không thấy đau nữa.
Cả đời chưa khi nào cảm thấy việc nói được như thường lại khiến người ta sung sướng đến thế.
Phản ứng đầu tiên là định gọi Viêm Hồng Sa dậy, nghĩ nghĩ, lại nhịn xuống: Viêm Hồng Sa vì chuyện của chú còn chưa hết khó chịu, mình đừng nên mừng rỡ líu lo trước mặt cô ấy thì hơn.
Rửa mặt mặc quần áo xong đi ra, người đầu tiên gặp là Một Vạn Ba, Mộc Đại hớn hở ngăn hắn lại: “Một Vạn Ba?”
Một Vạn Ba liếc xéo cô: “Chi?”
“Thấy tôi có gì khác không?”
Một Vạn Ba rất chi là cảnh giác, lần trước Mộc Đại cười như vậy với hắn, không đến hai giây sau đã đổi sắc mặt, bẻ tay khiến hắn ba ngày không bưng nổi bát, bài học đau thương như vậy, đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy như mới vừa hôm qua.
Hắn tránh như tránh rắn rết: “Đẹp như trước đẹp như trước đẹp như trước…”
Vừa nói vừa gấp gáp bỏ đi, còn phẩy tay như đuổi ruồi.
Mộc Đại rất không cam tâm, chậm rì rì đi sang buồng lái.
La Nhận đang chuẩn bị lái thuyền, bữa sáng đặt một bên, là một cái bánh lương khô còn dở nửa, và một cốc nước sôi để nguội.
Mộc Đại cố ý làm bộ lơ đang đi tới, ho khan hai tiếng, nói: “Chuẩn bị lái thuyền à?”
La Nhận chăm chú nhìn màn hình công-tơ thao tác, thuận miệng ừ một tiếng.
Mộc Đại chán nản, tuy giọng cô chẳng phải âm thanh của tự nhiên gì, nhưng bị câm đã hai ngày rồi, ít nhất cũng cho chút phản ứng đi chứ.
Cô xoay người định đi, La Nhận vươn tay ngăn cô lại, tay kia cầm bánh lương khô, cắn một miếng.
“Nói chuyện được rồi hả, trả còi cho tôi.”
Mộc Đại phản ứng rất nhanh, nắm lấy cái còi đeo bên ngoài áo, vèo một phát nhét vào trong cổ áo, còn lấy tay che đi.
Vốn chỉ định đùa cô, nhưng phản ứng này thật…
La Nhận thu tay về, nghĩ bụng: Vô lại, vô lại quá thể.
Mộc Đại rất không phục nhìn anh, yên lặng thầm nhủ: Ki bo, ki bo quá thể.
***
Thuyền quay trở lại vùng biển kia, sau khi tắt máy dừng hẳn thì một lần nữa điều chỉnh mắt nước, chậm rãi thả vào nước.
Viêm Hồng Sa nhìn chằm chằm dây xích đang từ từ hạ xuống, chợt nói một câu.
“Mộc Đại, tôi không thể để thi thể chú tôi cứ ngâm trong biển như thế được, chúng ta có thể…vớt chú lên không?”
Lời là nói với Mộc Đại, kỳ thực là hỏi tất cả mọi người.
Tâm trạng của cô có thể hiểu được, nhưng độ nguy hiểm thì không cần nói cũng biết.
Một Vạn Ba thiếu kiên nhẫn, bảo cô: “Thuyền trên mặt nước còn bị đâm lật, ai dám xuống nước chứ? Để mà bị trói song song với chú cô dưới đó à?”
Mắt Viêm Hồng Sa đỏ lên, không nói câu nào, kỳ thực cô cũng biết điều này, nhưng nhịn không được vẫn muốn hỏi, hỏi rồi dù bị từ chối thì ít nhất cũng đã thử một lần.
Mộc Đại vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng an ủi: “Cũng chưa chắc đã không có cách, chúng ta xem thử tình hình dưới đáy nước đã, nếu chỉ có một lão trai ngọc thì không chừng có thể dương đông kích tây.”
Còn cụ thể dương đông kích tây thế nào, trong lòng cô cũng không chắc chắn, nhưng có một khái quát mơ hồ: Nếu chỉ có một con trai ngọc, nó chắc chắn sẽ không thể một lòng quản hai đầu, nghĩ cách dụ nó đi rồi, may sao sẽ có cơ hội xuống nước.
Viêm Hồng Sa cúi đầu, lát sau thoáng nhìn trộm La Nhận.
Một Vạn Ba xem ra không có khả năng xuống nước, Mộc Đại lại không biết bơi, nếu quả thật có chút hi vọng, tất cả đều tùy thuộc vào La Nhận.
La Nhận có thể xuống nước không?
***
Mắt nước dừng lại ở một vị trí khá cao, góc nhìn lấy được khá rộng.
Cảnh tượng dần dần hiện rõ.
Mộc Đại cảm thấy trong lòng phát lạnh, hỏi: “Kia…kia là xương à?”
Là xương, xương trắng dày đặc, một phần thì nằm hỗn độn trên một mặt phẳng rộng lớn có vẻ như là cát bằng, một phần thì chôn nông trong cát, giống như một Tu La trường dưới biển.
La Nhận cảm thấy không thể tin nổi: “Dưới đáy biển có nhiều người chết như vậy? Không thể nào.”
Anh nhìn về phía Một Vạn Ba.
Một Vạn Ba cũng mờ mịt: “Tôi không biết, khi đó tuy tôi thường ra biển bơi nhưng không xuống tới đáy nước, chỉ có thợ mò ngọc chân chính mới xuống tới đáy biển. Khi đó, trong biển nhất định không có thứ này, nếu có, người trong thôn đã phát hiện ra rồi…”
Tức là sau khi thôn Ngũ Châu rời đi thì mới có? Cũng không thể nào, Mộc Đại trước đó từng phỏng đoán, có thể sẽ có lác đác thợ mò ngọc tới đây, nhưng cũng chỉ là lác đác mà thôi.
Viêm Hồng Sa bỗng hét lên: “Nhìn kìa! Điện thoại!”
Ánh mắt mọi người cùng tụ lại một chỗ.
Không phải là điện thoại, là lão trai ngọc nằm trong cát, bên cạnh mắc một sợi dây đeo màu sắc tươi tắn, cùng với đó là bao chống thấm nước phát ra ánh huỳnh quang dưới nước.
Lão trai ngọc không khác mấy trong video, to cỡ một mặt bàn nhỏ.
La Nhận nói: “Thực ra đối phó với nó cũng đơn giản, nếu nó lại lên bờ phơi trăng hoặc phơi nắng, thừa lúc nó mở vỏ thì ném một quả lựu đạn vào…”
Một Vạn Ba cũng gật đầu: “Hoặc là giống tôi năm đó, đốt chết nó!”
Nói đoạn, trong lòng cảm thấy buồn cười, ngoài miệng thì khoe khoang chiến tích anh hùng hãnh diện lắm, vậy mà thực tế thì chỉ biết nhìn đáy nước mà ba hoa, ngay cả tới gần cũng không dám.
Chỉ có Mộc Đại vẫn còn chăm chú xem màn hình, bỗng cất tiếng: “Xương người trông như thế nào?”
Vừa nói vừa chỉ ra sau lão trai ngọc: “Kia không phải là xương người đâu chứ?”
Trong màn hình, lão trai ngọc tựa hồ thoáng trở mình, lộ ra một cái sừng nhọn cong cong.
Trong đầu Một Vạn Ba như có đốm lửa lóe lên, bật thốt: “Tôi biết rồi!”
Hắn có chút hưng phấn: “Khi đó, trong thôn nhờ mò ngọc mà giàu có, vẫn thường tế thần biển, tháng Ba hằng năm đều hạ lễ tam sinh, có lúc là đầu trâu đầu lợn đầu dê, có lúc, những lần đặc biệt long trọng, thì là lợn nguyên con dê nguyên con, mổ bụng ra, nhét đá vào để lợn dễ chìm được tới đáy, lão tộc trưởng nói, không chìm được tới đáy thì chẳng biết sẽ theo dòng hải lưu dạt về phương nào, chẳng vượng được cho vùng biển mò ngọc này của thôn Ngũ Châu bọn tôi.”
Tức là, đó không phải xương người?
Cũng không hẳn, ít nhất thì, trong đống xương trắng hỗn tạp kia vẫn có thể nhìn thấy xương người.
Một Vạn Ba nhìn chằm chằm bãi cát nhỏ: “La Nhận, chúng ta nhấc mắt nước lên đi, để khoảng cách xa thêm chút nữa, hình như tôi nhìn ra được…”
Còn chưa dứt lời, lão trai ngọc lại đột nhiên chuyển mình.
Mộc Đại căng thẳng: “Nó làm gì thế? Có phải định…đi lên không?”
La Nhận trầm ngâm: “Những vụ án chúng ta biết trước đó, ngoài cha Một Vạn Ba rơi xuống nước trong lúc tranh chấp thì lão tộc trưởng, mẹ Một Vạn Ba, còn cả em và Viêm Hồng Sa, đều là chèo thuyền mò ngọc, sau đó bị đâm lật thuyền.”
La Nhận trước đây sống ở đảo Mindanao, là một vùng duyên hải chân chính, số lần xuống nước rất nhiều nên ít nhiều có chút hiểu biết đối với đáy biển: “Loại thuyền khác nhau đi qua hải vực sẽ mang đến chấn cảm thủy lưu khác nhau, một số sinh vật dưới đáy nước có thể bắt được tần số của loại sóng này. Chúng ta có thể giả thiết nó thông minh như người, biết được trên mặt biển đang phẳng lặng hay chấn động, biết đi bên trên đang là thuyền nhỏ hay thuyền lớn.”
Một Vạn Ba thốt lên một câu: “Nhưng mà, thuyền chúng ta đã tắt động cơ một lúc rồi.”
Đúng vậy, yên lặng không một tiếng động, chỉ nhấp nhô theo sóng biển.
Một Đại vẫn đang suy nghĩ lời La Nhận nói.
Cho nên, con trai ngọc này có thói quen tập kích thuyền mò ngọc sao? Thuyền mò ngọc của thôn Ngũ Châu thể tích không lớn, tối đa chỉ có thể ngồi được hai người, lúc cô và Viêm Hồng Sa còn đang cãi nhau trên thuyền thì dưới nước, lão ngọc trai đã lặng lẽ tới gần rồi?
Mộc Đại bất giác rùng mình.
Giọng Một Vạn Ba run lên: “Nó thật sự đang đi lên, thật sự! Kéo…kéo mắt nước lên!”
Mắt nước gần như giữ cùng một tốc độ với lão trai ngọc mà đi lên, xem trong màn hình, hoàn toàn không thể nói rõ được lão trai ngọc rốt cuộc là bơi như thế nào, cứ thế chắc nịch thẳng một đường lên xuống, đen ngòm kề đến, dây đeo điện thoại mắc bên cạnh giống như một cái đuôi kỳ dị.
Viêm Hồng Sa cũng khẩn trương: “Thuy…thuyền của chúng ta khá lớn, chắc không bị đâm lật đâu chứ?”
La Nhận cười cười, bảo Một Vạn Ba: “Vào vị trí đi, nếu quả thật là hướng về phía chúng ta thì đến lúc thể hiện rồi.”
Ai ai cũng căng thẳng, ngay cả Viêm Hồng Sa cũng cố sức chuyển xe lăn ra đuôi thuyền: Cô phụ trách rút lưới, hai ngày trước còn luyện tập hết lần này tới lần khác nữa kìa.
Mộc Đại một mình dựa người lên lan can, bàn tay nắm lấy lan can rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lão trai ngọc này sao lại đột nhiên đi lên vậy? Thật sự là hướng tới họ sao? Không phải là vừa vặn cũng có một con thuyền khác đang đi vào vùng biển này đấy chứ?
Cô lấy cái ống nhòm ngón cái một mắt ra, nhìn về phía thôn Ngũ Châu, ánh nắng rực rỡ, bờ biển yên ắng, không một bóng người.
Lại chuyển tới bên kia thuyền, là phương hướng hôm qua họ lái tới.
Ế, hình như có một con thuyền nhỏ, lắc lư trôi nổi, người trên thuyền đang cắm đầu chổng mông lên ra sức khua chèo, lát sau không chèo nữa, đứng ở mũi thuyền, đón gió nhắm mắt, dang hai tay ra say sưa tạo hình.
Mắt Mộc Đại trừng lớn, ống nhòm trong tay suýt rớt mất.
Tào Nghiêm Hoa?!
***
Tào Nghiêm Hoa để đi được chuyến này đã phải nói xấu vùi dập Một Vạn Ba không ít.
Lúc Một Vạn Ba nói chuyện với chú Trương, sợ ông lo lắng, chỉ nói điện thoại Mộc Đại bị mất, còn nói cô bị cảm, cổ họng nói không ra tiếng, tạm thời không gọi điện thoại được.
Tào Nghiêm Hoa mượn đề tài nói sang chuyện mình, thêm mắm dặm muối trước mặt chú Trương, ý là người tập võ sao có thể nói ốm là ốm thế được, cái thằng Một Vạn Ba này trước nay không đáng tin chút nào, lại nói lần trước ở Tiểu Thương Hà, chú Trương rõ ràng bảo Một Vạn Ba phải theo bảo vệ Mộc Đại, nhưng chính gã đã tận mắt chứng kiến Một Vạn Ba hết lần này tới lần khác bỏ rơi Mộc Đại đào ngũ bỏ chạy.
Cuối cùng tổng kết: Chẳng biết chắc được tiểu sư phụ cháu đang thế nào đâu, nếu có cháu bên cạnh thì khác, dù sao đó cháu cũng là đệ-tử-ruột của sư phụ mà.
Ngày nào cũng lải nhải, trông cửa thở dài, chú Trương nửa lo lắng, nửa bị gã lải nhải phát phiền, cuối cùng cử gã ra ngoài, mà kể ra, ở quán bar gã cũng chẳng chăm chỉ làm việc gì cho cam, còn làm ảnh hưởng đến tính tích cực của nhân viên mới nữa.
Do đó, Tào Nghiêm Hoa vội vàng đi thẳng tới, hỏi thăm suốt một đường, ở thôn làng hai ngày trước đám Mộc Đại đậu thuyền thu được tin tức: Có vài thanh niên nam nữ trong thành phố thuê một chiếc thuyền, chắc là đi nghỉ mát.
Tào Nghiêm Hoa ghen tị chết được, đồng thời lại có cảm giác thê lương bị đồng bạn vứt bỏ: Tiểu sư phụ là đồ lừa đảo! Không phải nói là ra ngoài tìm việc làm sao? Sao lại đi cùng bọn La Nhận rồi hả? Cả đám đã thương lượng trước không dẫn gã theo đúng không, lừa đảo!
Người trong thôn chỉ đường cho gã, Tào Nghiêm Hoa ngại đi mệt, nói không ít lời bay bướm với người ta, rốt cuộc cũng mượn được một cái thuyền bỏ đi, tuy gã không thành thạo việc chèo thuyền cho lắm, nhưng lung lay trôi theo dòng hải lưu, gió biển rười rượi, tâm trạng bất giác trở nên mãn nguyện.
Gã trôi một hồi lại chèo một hồi, cũng không biết đã qua bao lâu, phóng mắt không còn thấy bờ nữa, nhìn ra xung quanh, trời biển một màu, trong lòng khoan khoái, thật khiến người ta nổi hứng làm thơ.
Tào Nghiêm Hoa dứt khoát không chèo thuyền nữa, mái chèo vứt vào trong khoang, đứng ở mũi thuyền, dang hai tay ra, dồn khí vào đan điền, rồi thâm tình thán:
“A, biển lớn.”
Xa xa, nơi gã không nhìn tới, Mộc Đại đang đứng trên boong giậm chân khua tay: “Tào Nghiêm Hoa! Tào Mập!”
Trời đất bao la, sân khấu này là của riêng gã.
Tào Nghiêm Hoa ho khan hai tiếng, đổi tư thế, nhìn vào thuyền mỉm cười thăm hỏi.
“Lần này, có thể giành được cái cúp này từ tay Thành Long đại ca, trong lòng tôi xúc động vô cùng…”
La Nhận bước nhanh lao lên boong, nhận lấy ống nhòm từ tay Mộc Đại.
Trong ống kính, Tào Nghiêm Hoa cười xán lạn như hoa.
“Trở thành một cái tên tiêu biểu, làm một diễn viên điện ảnh sở trường về võ thuật Trung Hoa, vẫn luôn là ước mơ của tôi, tại đây, tôi muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến sư phụ tôi, cô Mộc Đại, cô ấy đang ngồi ở kia…”
Tào Nghiêm Hoa vẫy tay với trong thuyền.
La Nhận cầm ống nhòm, từ kẽ răng phun ra hai chữ.
“Mẹ kiếp.”
Tào Nghiêm Hoa lại dời mắt khỏi trong thuyền, ngoài khơi sóng biếc dập dờn.
“Tại đây, tôi đặc biệt muốn đọc cho mọi người nghe một bài thơ, thể hiện cảm xúc của tôi…”
“…Tiếc Đường Tông Tống Tổ, còn kém phong oai, khét tiếng một thời, Thành Cát Tư Hãn, chỉ biết giương cung bắn đại điêu…”
Trong buồng lái, Một Vạn Ba mắng ầm lên: “Thằng cháu Tào Mập này không nghe điện thoại ông nội nó đây…”
Lại liếc nhìn màn hình, đột nhiên biến sắc: “Mắt nước không nhìn thấy lão trai ngọc nữa rồi, không ở phía dưới chúng ta…”
Sắc mặt La Nhận rét lạnh, nhanh chóng quyết định: “Một Vạn Ba, lái thuyền, mã lực lớn nhất, lập tức lái về phía bên kia, đưa côn điện xoắn cho tôi.”
“Thành Cát Tư Hãn ấy à, chỉ biết giương cung bắn đại điêu thôi á, qua hết cả, những phong lưu nhân vật í, lại ngắm…”
Gương mặt béo ú của Tào Nghiêm Hoa ửng đỏ, vừa thâm tình vừa chậm rãi, phun ra hai chữ cuối: “Ban…mai!”
Ầm!
Danh sách chương