Đã là buổi chiều.

Một lần nữa trở lại bờ, người nào người nấy đều sức cùng lực kiệt, ngồi bệt nằm vật hết cả ra, cả buồng không ai nói câu gì, Mộc Đại vốn đang nằm lăn trên giường, chợt thấy La Nhận một tay cầm dải băng cotton quấn lên vai, bèn vội vã đứng dậy qua giúp anh.

Trước đây lúc luyện công, cô cũng thường bị trầy da bầm máu, băng bó vết thương cũng tạm coi là thành thạo, cẩn thận từng chút giúp anh quấn băng, lấy kéo nhẹ nhàng cắt đứt, rồi dùng keo dán đính chặt lại, hỏi: “Đau không?”

La Nhận nói: “Đau chớ, sao thế?”

Mộc Đại đần ra, cô cứ tưởng La Nhận nhất định sẽ đáp “Không đau”, sau đó hai người sẽ nhìn nhau cười một cái, trong TV không phải toàn diễn thế à.

La Nhận nói như vậy, có phần là xuất phát từ cố ý: Đúng vậy, đau chớ, em có cách nào sao? Để giúp tôi không đau? Câu trả lời của Mộc Đại làm anh dở khóc dở cười.

“Ầu, vậy chịu đựng đi.”

***

Năm người tụ tập lại với nhau, ăn ngủ đều là vấn đề, cái thôn La Nhận đỗ xe trước đó cách thôn Ngũ Châu một đoạn, vốn là có thể đi đường thủy qua lại, nhưng tất cả đều không muốn xuống nước nữa, ít nhất là trong ngày hôm nay thì không muốn xuống nữa.

Lương khô trên thuyền không đủ, bánh lương khô không đủ ăn, phải có ai đó qua thôn bên kia lấy ít thức ăn về.

La Nhận quyết định qua đó rồi lái cả xe sang luôn một thể, Viêm Hồng Sa chân không đi được, Tào Nghiêm Hoa bị ngâm nước đến thất hồn lạc phách, héo hắt ủ rũ chẳng có chút sức sống nào, Một Vạn Ba vốn đã chuẩn bị để đi cùng đám La Nhận, nhưng trước khi đi, Tào Nghiêm Hoa lại liều mạng nháy mắt với hắn làm đôi mắt ti hí chỉ thiếu điều díp tịt lại.

Thế là Một Vạn Ba nói, Trên thuyền dù sao cũng phải để lại một người hữu ích.

Vậy tức là chỉ có cô và La Nhận đi với nhau? Mộc Đại cúi đầu, đầu ngón chân chọc chọc lên mặt đất, nói không rõ được là vui vẻ hay là ngại ngùng.

Lát sau La Nhận đi qua, nói: “Đi thôi.”

***

Một đoạn đường dài thật dài, mặt trời từ từ hạ xuống, ráng chiều nhuộm dải nước thành một bờ biển óng ánh vàng, xung quanh tĩnh lặng im ắng, chỉ có hai người đi trên bãi cát, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, phía sau là chuỗi vết chân của anh và cô.

Mộc Đại tìm chuyện tán gẫu với La Nhận.

“Anh biết chơi dao à?”

La Nhận đáp: “Đúng vậy, La Tiểu Đao mà, không muốn để uổng danh hiệu này.”

“Cũng là luyện ở Philippines?”

La Nhận lắc đầu: “Từ rất sớm đã bắt đầu luyện dao rồi, khi đó, Sính Đình gọi tôi là anh Tiểu Đao, để tỏ ra oách trước mặt em ấy, tôi đã luyện phóng dao trong sân.”

Anh nhớ lại chuyện cũ, buồn cười: “Khi đó cứ mỗi lần tôi luyện, trong sân đang đầy người lập tức biến sạch không còn ai, chú tôi thỉnh thoảng có việc phải ra ngoài, lần nào cũng thủ sẵn một cái vung nồi làm lá chắn, còn oán thán, dao La Tiểu Đao phóng ra, chính nó còn tìm không thấy cơ mà.”

Mộc Đại cũng cười, năm ấy năm ấy, có ai mà không có lấy một vài năm hâm dở ngốc nghếch ấy đâu.

Lại hỏi: “Anh muốn trò chuyện gì với tôi?”

La Nhận đáp: “Để tối nói đi, ăn no rồi nói.”

Trong lòng Mộc Đại không khỏi trùng xuống.

Còn phải ăn no rồi mới nói, là sợ cô nghe xong không muốn ăn cơm nữa sao?

***

La Nhận mua thật nhiều tôm cá trong thôn, còn cả xiên kim loại để nướng, lại bảo Mộc Đại tới tiệm tạp hóa mua đồ uống và đồ ăn vặt, túi lớn túi nhỏ, rất có tư thái đi cắm trại.

Mộc Đại không nhịn được chọc: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, sợ đến mất cả gan, thế mà anh vẫn còn dạt dào hứng thú quá nhỉ.”

La Nhận trả lời: “Quen rồi, trước đây trải qua chuyện hung hiểm mà còn sống, cảm thấy như trúng số vậy, thế nào cũng phải xõa hết ăn mừng một phen, chơi rất hăng, tại điều kiện chỗ này thiếu thốn, nếu là hồi trước…”

Anh không nói tiếp, nhưng trên mặt lại bất giác mỉm cười, Mộc Đại cảm thấy, có lẽ là anh đang nghĩ tới những người bạn cùng nướng cá trên đá uống bia Đức kia, và cả Aoki thích chơi ukulele nữa.

Lần trước lúc nói tới đây, La Nhận chỉ lặng thinh, Mộc Đại cũng đoán được là anh chắc không muốn đề cập tới chuyện cũ, bèn nhanh chóng đổi chủ đề: “Vậy kế tiếp, chúng ta phải làm gì đây?”

La Nhận hỏi cô: “Em có thấy lão trai ngọc đáng sợ không?”

Mộc Đại nghĩ tới nghĩ lui, lưỡng lự gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Ban đầu thì thấy đáng sợ, nhưng đó là bởi vì chưa từng giáp mặt, những phỏng đoán tưởng tượng trong đầu dù nhiều nhưng cũng không xác định, hôm nay gặp rồi, tuy tình thế đúng là hung hiểm, nhưng giờ đã biết bản lĩnh của nó ra sao, ngược lại lại không cảm thấy quá đáng sợ nữa.

Huống chi, lần này gấp rút, đôi bên đều thù nhau đỏ mắt mà vẫn có thể toàn vẹn trở ra, lần sau, nếu có thể chuẩn bị đầy đủ, cũng chưa biết chắc bên nào chiếm thế thượng phong đâu.

***

Tại một nơi hoang vắng nguy hiểm thế này mà lại được một bữa thỏa thuê đến vậy, Tào Nghiêm Hoa mừng rỡ ra mặt.

Gã xung phong nhận việc, vào thôn lấy nước giếng tới rửa tôm cá, lại đi khắp nơi nhặt củi về, đốt lửa trại thật to.

Trời đã hoàn toàn tối mịt, xâu tôm trên tay Viêm Hồng Sa đặt trên đống lửa quay vòng vòng, ăn có thể không ngon nhưng hương thơm thật sự nức mũi, mặc dù vậy, cũng không thể khiến cô bớt căng thẳng.

Cô không nhịn được cứ liên tục quay đầu nhìn ra biển.

“Nếu lão trai ngọc tập kích chúng ta thì phải làm sao?”

“Có khi nào nó bay tới đây không, như đĩa bay ấy, vèo một phát…”

Lúc nói câu này, cô hãi hùng ôm lấy cổ, đầu rụt lại hết cỡ.

Mộc Đại cảm thấy buồn cười: Bay lên? Huyết trích (*) chắc?

(*) Một loại vũ khí, trông dư lày lày:

timg

La Nhận nói: Chúng ta đều biết, một con trai ngọc tuyệt đối không thể làm được như vậy, theo căn nguyên mà suy thì, hẳn là do Hung Giản quấy phá.”

Viêm Hồng Sa như lọt vào sương mù: “Hung Giản là cái gì?”

Tào Nghiêm Hoa vẫn chưa thỏa mãn: “Lão trai ngọc kia rốt cuộc là thứ quái gì vậy, mấy người kể lại cho tôi nghe với chứ.”

Tốt, hai người này đều khuyết thiếu thông tin, vậy nên họ gần như đồng thời bị đá ra khỏi cuộc thảo luận, “trao đổi” với nhau xong rồi quay lại sau.

Bên này, Một Vạn Ba cực kỳ lo lắng.

Nếu vẫn là ám, vậy Hung Giản rốt cuộc là ám lên hũ tro hay lên lão trai ngọc?

La Nhận nói: “Tôi có ấn tượng rất sâu với một câu nói của Thần Côn, ông ấy nói, Hung Giản có thể là vật sống, chưa biết chừng còn biết liên hệ báo tin với nhau.”

“Chúng ta luôn cho là Hung Giản sợ kim mộc thủy hỏa thổ, tiềm thức biết tránh né những thứ này. Nhưng nếu đổi một góc độ khác mà suy xét, nó có thể cũng biết đi đường vòng, tôi thậm chí còn nghi ngờ…”

Anh bất chợt hạ giọng: “Thanh Hung Giản thứ nhất là trực tiếp từ Trương Quang Hoa ám lên người Lưu Thụ Hải sao? Có khi nào, lúc ở dưới đáy nước, nó đã rời khỏi Trương Quang Hoa, ám lên tôm cá, sau đó lúc Lưu Thụ Hải rơi xuống nước thì lại từ tôm cá ám lên người Lưu Thụ Hải không?”

Đúng vậy, Hung Giản sẽ rời đi sau khi người bị ám chết, chuyện này đã được nghiệm chứng trên Sính Đình, nhưng nó đồng thời lại sợ nước, như vậy, nó cần có một mối dắt có thể hoạt động trong nước.

Ví dụ như tôm cá.

Một Vạn Ba suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ trước đó mạch suy nghĩ của chúng ta bị hạn chế nên luôn cảm thấy Hung Giản chỉ có thể ám lên thân người nhưng hiện giờ xem ra, nó chỉ theo bản năng rời khỏi vật ‘chết’, mà bất cứ vật ‘sống’ nào nó cũng có thể lợi dụng được.”

Mộc Đại phì cười: “Cây cũng là vật sống, hoa cỏ cũng là vật sống, nó cũng có thể ám lên những thứ này à.”

La Nhận gật đầu: “Có thể.”

Mộc Đại vốn là định chọc ghẹo Một Vạn Ba, không ngờ La Nhận lại nghiêm túc tưởng thật, nhất thời ngớ ra, trước mũi chợt ngửi thấy mùi khét, bèn nhìn lại, là tôm trên xiên nướng của mình bị cháy, vội vàng nhấc ra, mang tới trước mắt ảo não xem xét.

Không ăn được, xiên lần trước cô nướng quá sống, cắn một miếng đã ói ra sạch, xiên này cô lại nướng quá cháy, tôm biến thành than rồi.

La Nhận nhận lấy cái xiên trong tay cô, đưa xiên của mình cho cô.

Cùng là nướng tôm, người khác đều để nguyên đầu đuôi mà nướng, anh thì không, cũng không biết anh bỏ đầu, lột vỏ, lọc tuyến phân từ lúc nào, lại dùng dao nhỏ khứa từng dấu chữ thập lên thân tôm, phết dầu, rắc muối lên, quay liên tục, lật nướng đều tay, lúc đưa cho cô, thịt tôm trắng nõn pha chút vàng kim hơi vểnh ra ngoài, chỉ ngửi mùi thôi nước bọt đã tứa ra rồi.

Mộc Đại nhận lấy, không nỡ ăn hết, từng miếng từng miếng nhỏ mà cắn, học theo lời anh, dùng đầu lưỡi cuốn lấy miếng tôm cuộn đến tận cuống lưỡi, vị mặn tựa một người tí hon đang nhón chân bước trên nụ vị giác như khiêu vũ trên những phím đàn, khiến nụ vị giác của cô dù không nhạy cũng phải thức tỉnh hưng phấn.

Cảm giác hạnh phúc sung sướng như trăm hoa đua nở, mầm non đâm chồi này, thật sự là khiến người ta muốn làm luôn một chai bia Đức, nốc cho thỏa niềm vui tràn trề.

La Nhận vẫn đang tiếp tục đề tài Một Vạn Ba nói ban nãy.

“Có điều, cá chỉ có thể bơi trong nước, trai ngọc thì cao cấp hơn một chút, dù sao cũng có thể lên bờ. Nếu Hung Giản có thể suy nghĩ như người, chúng có lẽ mơ hồ cũng đang sợ bị lồng Phượng Hoàng Loan phong ấn lại lần nữa nên tách ra ẩn nấp riêng lẻ, ở trong nước thì kín đáo hơn chút.”

Một Vạn Ba trầm ngâm: “Vậy tức là, thanh Hung Giản này có khả năng ngay từ đầu đã tự mở một lối đi khác, cũng không định ám lên thân người? Vậy vì sao nó lại phải hại người chứ?”

Trước đó Một Vạn Ba từng suy nghĩ qua, lão trai ngọc lôi cha hắn xuống nước, hoàn toàn có thể không để cha hắn chết mà nhân cơ hội chuyển từ trai ngọc lên thân người, nhưng cha hắn lại vẫn chết chìm, bao gồm cả mẹ hắn và lão tộc trưởng nữa. Thanh Hung Giản này có nhiều cơ hội ám lên người như vậy mà lại một mực không làm, như vậy mục đích hại người là gì? Chỉ bởi là điềm xấu nên theo bản tính muốn giết người hại mệnh sao?

Trong đầu hắn mơ hồ, giống như cứ có ý nghĩ nào đó lóe lên nhưng không nắm bắt được.

La Nhận cười cười, nói: “Thực ra nó cũng rất thông minh, ám lên lão trai ngọc là loài lưỡng cư sống được cả trên cạn cả dưới nước, lúc nào chán làm trai ngọc thì có thể ám lên một người bị rơi xuống nước mà lên bờ chơi, vừa tiến được vừa lui được vừa công được vừa thủ được… Ám lên hũ tro cũng có thể, bởi vì Hung Giản không có hình thù, chỉ là một loại thế lực, chỉ cần ở trong bụng trai là nó có thể ảnh hưởng lên lão trai ngọc.”

Mộc Đại thuận miệng nói: “Nếu là vô hình, vậy nếu nó bám vào tro cốt thì sao? Thực ra bám lên trai ngọc cũng có họa ngầm, anh có thể đốt nó mà, bám vào tro cốt, bên ngoài có cái hũ, ngoài hũ lại bọc ngọc trai, ngoài ngọc trai lại có lão trai ngọc, lớp lớp bảo hộ, hơn nữa, vì ở trong bụng trai nên đồng thời nó cũng coi như ám lên lão trai ngọc…”

Một Vạn Ba đỏ mắt, nhảy dựng lên gào với cô: “Nếu ám vào tro cốt, tôi sao lấy nó ra được, hả? Tôi sao có thể lấy nó ra khỏi tro cốt của cha tôi?”

Mộc Đại hơi sững sờ, cách đó không xa, Tào Nghiêm Hoa và Viêm Hồng Sa cũng nghe thấy, tò mò nhìn qua bên này.

La Nhận nói: “Một Vạn Ba, cậu ngồi xuống đã.”

Lồng ngực Một Vạn Ba lên xuống kịch liệt, sững lại một chút, đột nhiên đá mạnh lên mặt cát một cước, quay đầu bỏ đi.

Mộc Đại có chút lo lắng, thấp giọng hỏi La Nhận: “Tôi nói gì sai à?”

La Nhận từ tốn lắc đầu.

Bất chợt anh nghĩ tới một chuyện.

Lúc Thần Côn kể lại chuyện năm xưa, đã dùng chữ “dẫn”.

Lão Tử quyết ý vì nhân gian trừ khử một mối hại lớn, dẫn bảy tội án khắc trên mai rùa xương thú vào bảy thanh thẻ tre, dùng Phượng, Hoàng, Loan và lồng giam đồng để phong ấn.

“Có thể chúng ta kém bậc đại đức như Lão Tử rất xa, nhưng việc chúng ta đang làm cũng tương tự ông ấy.”

Anh giải thích với Mộc Đại: “Bây giờ chúng ta đang tìm Hung Giản, Sính Đình cũng được, tro cốt cũng được, thực ra đều giống như ‘mai rùa xương thú’ chứa đựng Hung Giản, chúng ta là đang tìm những Hung Giản này, gắng sức vây khốn chúng, ít nhất cũng khiến chúng không quấy phá được nữa. Chờ chúng ta tìm được đủ những thứ này rồi, lại đồng thời tìm được lồng Phượng Hoàng Loan, vậy quá trình ‘dẫn’ và ‘phong ấn’, có lẽ sẽ tự động xảy ra.”

Anh lấy cái xiên, vẽ sơ đồ lên bãi cát cho Mộc Đại xem.

“Hiện tại, chúng ta tạm vây khốn được một thanh, vây khốn bằng Sính Đình – Thần Côn đang giúp đỡ tìm một phương pháp ổn thỏa hơn.”

“Vừa tìm được một thanh nữa, ở trong biển, tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp đối phó, có điều, tôi đoán, đến lúc đó chúng ta có thể sẽ ôm hũ tro trở về.”

“Trong quá trình, lồng Phượng Hoàng Loan vẫn cho chúng ta chút ít gợi ý, có khi nào càng tìm được nhiều Hung Giản, gợi ý sẽ càng rõ ràng hơn không? Cuối cùng sẽ gợi ý cho chúng ta tìm được lồng Phượng Hoàng Loan.”

Nghe rất có lý, nhưng Mộc Đại cảm thấy có phần hoang đường: “Tức là…chúng ta phải tìm đủ bảy thanh?”

Thanh Hung Giản thứ hai này rõ ràng khó giải quyết hơn thanh thứ nhất nhiều, nếu nói Hung Giản thật sự là vật sống, thật sự có thể truyền tin cho nhau, vậy những thanh còn lại chẳng phải là sẽ càng khó đối phó hơn sao?

Còn nữa, những thanh Hung Giản khác biết “đồng bọn” của mình bị họ vây khốn, có khi nào sẽ chạy tới cứu không? Giống huynh đệ Hồ Lô ấy, một người bị yêu tinh rắn bắt đi, những người khác sẽ xông tới cứu…

Không đúng không đúng, Mộc Đại cảm thấy lập trường của mình có vấn đề, sao cô lại có thể so sánh mình với yêu tinh rắn chứ.

La Nhận sửa lại lời cô: “Không phải chúng ta, là ‘tôi’.”

“Vì Sính Đình, vì chú, tôi không thể nào đứng ngoài được.”

Anh ngẩng đầu nhìn Một Vạn Ba phía xa: “Nếu thanh Hung Giản thứ hai thực sự ở trong tro cốt, Một Vạn Ba có thể cũng sẽ không buông tay.”

“Nhưng em, Mộc Đại, em và đám Tào Nghiêm Hoa, bọn em không cần phải xen vào.”

Nói đến đây, anh nhìn sang Mộc Đại: “Tiếp đây, chúng ta chơi một trò chơi đi.”

“Trò gì?”

La Nhận quay đầu nhìn đống lửa, ngọn lửa sáng rực loe lóe nhún nhảy nơi đáy mắt anh: “Chơi nói thật, mọi người đều đã trưởng thành rồi, tôi cam đoan trong trò chơi này, từng câu từng chữ đều là lời thật lòng, cũng sẽ không che giấu sự ích kỷ, nhu nhược, hư vinh và cả lòng tham của bản thân.”

Nói đoạn, anh mỉm cười: “Em dám không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện