Trên đường trở về, Trát Ma phấn khích cực kì, khoa tay múa chân kể lại chuyện đêm trước.

Tôi đang bện mũ trúc với mẹ, lúc đấy muộn lắm rồi, nghe thấy trên nóc nhà rầm một tiếng, có người đáp lên trần đá trên đầu…

Mẹ tôi sợ hãi, tôi bèn lấy con dao bầu, xách đèn ra xem, bị dọa cho hết hồn, cậu bạn Tiểu Giang kia của các anh đang nằm sấp trên mặt đất, rên hừ hừ…

Tôi tưởng cậu ta bị làm sao, vội đi qua, cậu ta ngẩng lên, sắc mặt căng thẳng dọa tim tôi đập bùm bùm, cậu ta nói, người rừng đang ở đó…

Nói đến đây, Trát Ma giơ một ngón tay lên, bắt chước dáng vẻ của Một Vạn Ba, len lén chỉ về một hướng, sương khói lởn vởn quanh người, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng chim chóc líu lo buổi sớm mai.

Hắn hạ giọng xuống: “Tôi cũng nhìn thấy, núp sau đống cỏ khô xa xa phía sau, nó tưởng là mình đã náu kĩ, nhưng ánh sáng chiếu vào sẽ tạo thành bóng mà, tôi thấy có một cái bóng ở đó. Hơn nữa, hơi thở của nó rất mạnh, đống cỏ khô cứ rung ra rung rinh…”

“Da đầu tôi tê rần lên, tê ra cả sau lưng. Tôi kêu lên, không phải là kêu cứu đâu, tôi kêu, Ối chao, có người bị bệnh.”

“Rất nhiều người trong thôn lũ lượt đi ra, vây quanh Tiểu Giang, trai gái già trẻ đều có cả.”

Trát Ma huýt sáo một tiếng, gác súng săn lên vai, thể hiện cho đám La Nhận thấy mình lúc đó thông minh cỡ nào.

Gọi người ra, có nhiều người, lòng hắn cũng bình tĩnh hơn, nhỏ giọng thì thầm truyền tin tức này cho từng người một.

Ban đầu, có vài người hơi hoảng sợ, nhưng ngay sau đó không còn thấy sợ nữa, trong thôn cũng không phải là chưa từng có dã thú chạy tới, có lúc còn có cả sói, lợn rừng xông vào, lần căng thẳng nhất còn có cả gấu, mọi người đều phối hợp với nhau rất ăn ý.

Phụ nữ, người già và trẻ con đều mau chóng trở về nhà, đóng cửa, khóa lại, đem dụng cụ thô nặng ra chặn cửa và cửa sổ.

Đàn ông khỏe mạnh rời đi, tiếp đó một phần nhanh chóng tập hợp lại, trong tay cầm vũ khí, đuốc, đinh ba, phần còn lại tản ra phía ngoài.

Nhân công của cả thôn đều tham gia, hai mươi mấy người đàn ông, bốn khẩu súng săn, hai con chó, là loại chó thông minh nhạy cảm ấy, đuổi sát theo bước chân người trong đêm tối, không gây ra chút tiếng động nào.

Sau đó, đuốc chĩa về phía đống cỏ khô.

Người rừng không ngốc, nếu ban đầu nó còn hoang mang thì lúc trông thấy ánh lửa chiếu về phía này, nó đã hiểu toàn bộ, chẳng chờ bọn họ tiến là, người rừng đã gào lên một tiếng chạy vọt đi.

Tiếng gào này như tiếng kèn lệnh chiến đấu, tất cả bọn họ đều ầm ầm đuổi theo, ánh lửa chao đảo như muốn thiêu đốt màn đêm của rừng núi, chó sủa ầm ĩ, nơi nơi đều là bóng người, trong thôn vang lên tiếng đàn bà con trẻ gõ nồi đánh la, như đang trợ oai cho họ.

Đùng choang choang…

Miễn là đông người, dân núi chưa từng sợ dã thú, dã thú càng hung hãn, càng to lớn, họ càng hưng phấn.

Một Vạn Ba đằng sau gấp gáp gọi với theo: “Đuổi đi là được…”

Trong làn sóng vây săn, giọng hắn như một làn khói, còn chưa bay xuống đã tan mất.

Người rừng đi đứng loạng choáng, vốn định chạy thẳng vào rừng, nhưng chẳng biết ở đâu ra, phía trước chợt có một đám người cầm đuốc đón đường, gào thét inh ỏi.

Người rừng đành phải đi đường vòng, bị họ xua đuổi, bủa vây, ép về phía hố bẫy ngoài thôn.

Đó là cái bẫy họ chuyên dùng để đối phó với mãnh thú lớn, bên dưới đóng cọc nhọn hoắt, còn có cả bẫy kẹp, sâu gần ba mét, chiến tích rất hiển hách, từng vây được một con lợn rừng gần một trăm cân, gấu cũng từng sa hố.

Nói đến đây, sắc mặt Trát Ma lộ vẻ căm hận, chỉ vào cậu chàng cùng đi vứi mình: “Chó của Sách Nam nhào tới cắn, bị nó bắt lấy, vặn một cái thế này này, rắc rắc.”

Sách Nam nghe không hiểu tiếng Hán, nhưng nhìn động tác tay thì cũng biết là đang nói về chó của mình, hốc mắt đỏ lên, quay đi.

Cũng may, sớm đã có người canh giữ bên hố bẫy, mắt thấy người rừng vừa đạp một chân lên, lập tức ra sức kéo dây, giật hết lớp ngụy trang ra, người rừng gào lên một tiếng rồi ngã xuống.

Đến giờ nghĩ lại, trong lòng Trát Ma vẫn còn thấy sợ: “Lợi hại, đúng thật là lợi hại, lợi hại hơn cả dã thú nữa, nó còn có thể, nhảy lên, hố bẫy cao như vậy mà nó vẫn nhảy lên được, bác Bố Giang đứng gần đó, không để ý, đùi bị cào một vết, máu me đầm đìa, còn bị xé cả một miếng thịt xuống.”

“Sau đó, nó lại nhảy lên, tay bám lên miệng hố, mọi người khiếp sợ, cầm đinh ba đâm nó, còn xả súng, ầm ầm đoàng đoàng…”

Bắn hết sạch số đạn, tiếng ầm ầm vang vọng trong núi rừng mãi không dứt, cũng không biết là bao lâu sau, mọi người dần dừng lại, cắm đinh ba dính máu vào đất.

Soi đuốc xuống, người rừng nằm dưới đấy hố bẫy, mắt trợn trừng, không còn ánh sáng, trên mặt trúng đạn, đạn thép lõm sâu vào mặt.

Một con chó khác chạy xuống, đi lòng vòng quanh sủa quanh người rừng, dữ tợn cắn xé cánh tay nó, lục tục có người xuống theo, vây quanh nhìn.

Người trong thôn cũng đi ra, rất nhiều trẻ con vây quanh miệng hố bẫy nô đùa, Trát Ma cản lại: “Tránh xa ra, đừng ngã xuống.”

Mẹ hắn băng bó vết thương cho bác Bố Giang, chòm râu bạc của bác Bố Giang phất phơ, bác cứ thở dài suốt: “Đáng tiếc, thật đáng tiếc.”

Bác Bố Giang là người gặp nhiều hiểu rộng, nhiều lần được ủy ban nhân dân làng xã huyện lỵ mời đến giới thiệu cho những thành phần trí thức đến khảo sát tập tục văn hóa địa phương, sưu tầm dân ca, bác tiếc hận nói, cán bộ xã ủy từng hỏi nhiều lần về chuyện người rừng, còn nói, nếu bắt sống được thì tốt, có thể trở thành đề tài nghiên cứu khoa học quan trọng.

Trát Ma quay đầu lại, thấy Một Vạn Ba đứng bên ngoài đám người, ngây ngẩn.

Hắn nhớ lúc đầu trông thấy, Một Vạn Ba nằm rạp trên đất, nhất định là đã bị thương, bèn vội vàng gọi mẹ qua cùng.

Quái thay, nhìn từ trên xuống dưới, đến cả một vết trầy xước va quệt hắn cũng không có.

Trát Ma nhớ lúc đó mình đã hỏi hắn là: “Cậu bị thương ở đâu thế.”

Một Vạn Ba hỏi một đằng đáp một nẻo, qua một hồi lâu mới lẩm bẩm một câu.

Đuổi đi là được.

***

Trát Ma nói, chiến tích này cực kì vĩ đại, săn được sói và lợn rừng là chuyện nghe thấy thường xuyên rồi, người rừng mới hiếm lạ, lấy làm đề tài trọng tâm trong những cuộc trà dư tửu hậu, có thể nói dông nói dài thật lâu.

Còn nói, vì chuyện này mà chuyện đi họp chợ hôm nay cũng hoãn lại, sáng sớm đã có người đánh xe la đi xã ủy, bác Bố Giang nói, dù đã chết nhưng vẫn còn giá trị nghiên cứu khoa học, phải báo cho xã ủy biết.

Hắn nói suốt cả một đường, mặt tươi như hoa, hoàn toàn không để ý đến, trên mặt đám La Nhận không hề có chút vẻ vui cười nào.

Mộc Đại cúi đầu, nắm lấy tay La Nhận, La Nhận dẫn cô đi, Tào Nghiêm Hoa và Viêm Hồng Sa bị rớt lại phía sau.

Tào Nghiêm Hoa nói: “Em Hồng Sa, anh cảm thấy, chuyến này ngột ngạt quá.”

Viêm Hồng Sa đáp: “Ừ.”

Tào Nghiêm Hoa còn muốn nói nữa, chợt nhớ ra, chuyến này Viêm Hồng Sa mất ông nội, tâm trạng hốt nhiên ngột ngạt này của mình thực sự chẳng thể bì được với cô.

Gã thở dài, nuốt những lời định nói vào.

Hung Giản hại người, họ lùng bắt Hung Giản, không phải là một chuyện rất hợp tình hợp lý, vô cùng chính nghĩa sao? Nhưng vì sao lại cứ có cảm giác không đúng nhỉ?

Lúc lấy dao bầu đào hố chôn người phụ nữ kia, ánh sáng trong động trầm tối âm u, gã đến thở cũng cảm thấy khó khăn, cứ cảm thấy mình đang làm chuyện đuối lý.

Và cả người rừng…

Tào Nghiêm Hoa bước nông bước sâu, nhớ lại lần người rừng vung tay lên, ném hai quả táo dại tới, sau đó tiếng bước chân nặng nề hướng ra ngoài, mũi phun ra một hơi thở hắt, như đang nói: Hai thằng đần.

***

Lúc Một Vạn Ba trông thấy đám La Nhận, mắt hắn lập tức trợn tròn.

Cả đám trợn mắt nhìn nhau.

Năm người, không thiếu một ai, nhưng ai cũng lấm lem bụi đất, hoàn toàn khác lúc trước.

Trong phòng nhóm lửa, cháo bí đỏ khoai lang thơm ngào ngạt, mũ hoa trúc treo trên vách tường, mẹ Trát Ma đang múc cháo, tiếng muôi bát chạm vào nhau vang lên khe khẽ.

Như đã trôi qua mấy đời.

Một Vạn Ba ngập ngừng, hỏi: “Mấy người có từng bị thương không?”

Hắn không rõ vì sao mình lại hỏi vậy, nhưng có cảm giác như, nếu bọn họ có ai bị thương, hoặc bị thương thật nặng, hắn sẽ cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Giống như đêm qua, khi đứng bên miệng hố bẫy, nhìn người rừng dưới đáy, đối mắt với đôi mắt trống rỗng của nó, âm thanh chung quanh bỗng trở nên hư ảo, hắn ngây người nghĩ: Mình không làm gì sai hết, mình không làm gì sai hết, có lẽ Tào Nghiêm Hoa đã bị người rừng hại chết, mình là báo thù cho bạn mình.

Hắn nhớ lại câu Tào Nghiêm Hoa hét lên lúc sắp đi “Tôi sẽ đồng quy vu tận với nó! Cậu phải nắm chặt lấy cơ hội này chạy đi đó”, cảm thấy trong lòng kiên định hơn chút ít, đúng vậy, hắn không sai.

Nhưng hôm nay, mỗi người họ lại bỗng nhiên hoàn hảo không chút tổn hại đứng trước mặt hắn.

Một Vạn Ba cúi đầu, vùi mặt thật sâu vào giữa hai đầu gối.

Trước mắt nhạt nhòa, bên tai vọng về tiếng thở dốc nặng nề khi người rừng cõng hắn chạy.

***

Lúc chập choạng tối, người đến xã ủy báo tin đánh xe la trở về, vẻ mặt mờ mịt.

Xã ủy không có bộ phận phụ trách nghiên cứu khoa học, cán bộ tiếp đón cũng không nói chính xác là phải tìm ai, đành bảo y về trước, nói là sẽ ghi lại, để nghiên cứu, đợi xem cấp trên sắp xếp thế nào.

Buổi tối, mấy người họ ở nhờ nhà Trát Ma.

La Nhận hỏi trưởng thôn, Trát Ma dẫn anh đi tìm bác Bố Giang.

Mấy người ở lại, bầu không khí hoàn toàn không ổn, Viêm Hồng Sa có phần tức cảnh sinh tình, cảnh tượng ngày đó cùng nội rời khỏi thôn Thất Cử còn rõ mồn một trước mắt, nhưng lúc quay lại, nội đã ngủ say trong cái giếng kia.

Một Vạn Ba cũng lặng thinh, gục đầu ngồi đối diện Viêm Hồng Sa, Tào Nghiêm Hoa đi tới đi lui trong phòng, chợt đến trước mặt Mộc Đại, hai tay chắp thành một khung tròn, vừa vặn thu Một Vạn Ba và Viêm Hồng Sa vào khung tròn đó.

Gã nhỏ giọng bảo Mộc Đại: “Em tiểu sư phụ, em nhìn xem, hai người kia cùng ủ rũ ngồi đối diện nhau thế, có giống hai con thiên nga cổ ngắn không?”

Mộc Đại ngồi khoanh chân trên chiếu, tức giận nạt gã: “Biến!”

Tào Nghiêm Hoa quệt mũi, ít nhiều thấy hơi ấm ức, kỳ thực gã cũng chỉ muốn làm bầu không khí nhẹ nhõm hơn thôi mà.

Lát sau, gã lại ra vẻ thần bí sán lại, vẻ mặt trịnh trọng.

“Sư phụ.”

“Hử?”

Sao không gọi là em tiểu sư phụ? Mộc Đại ngẩng lên nhìn gã.

“Đống đá quý trong hang động ấy, mọi người cứ để đó hả?”

Trong lòng Mộc Đại hiểu ra, cũng không đáp, chỉ liếc xéo trừng gã, Tào Nghiêm Hoa bị trừng mắt đành lủi thủi ỉu xìu buông xuôi.

Gã tự an ủi: Cũng tốt, còn có là được, đặt làm cứ điểm kho báu của mình, nếu sau này nghèo, không có cơm ăn, mình quay lại lấy.

Nhưng mà phải đợi thật lâu thật lâu nữa, đến khi nào anh chị em khác có khả năng tồn tại của người rừng chết già thì mới lấy được, có điều, đống đá quý này, nhất định phải kê khai vào danh sách tài sản của gã.

***

Rất khuya La Nhận mới về, đám Viêm Hồng Sa đều đã ngủ, chỉ có Mộc Đại ngồi chờ, nghe thấy tiếng động, cô vội vàng mở cửa ra ngoài.

Trát Ma trông thấy cô, rất biết ý một mình về phòng trước.

La Nhận cười, nói: “Chưa ngủ à.”

Mộc Đại không đáp, ngước đầu nhìn Trát Ma, thấy hắn đóng cửa rồi mới chạy qua, La Nhận vươn tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô.

Anh hơi mệt, ôm cô lên sân thượng, ngồi xuống.

“Anh đi cùng Trát Ma gặp bác Bố Giang, nhắc nhở họ mấy ngày tới nhất định phải đặc biệt cẩn thận. Trong núi có khả năng còn một người rừng khác, lỡ như vì chuyện này mà đến trả thù thì không ổn.”

Cũng phải, Mộc Đại từ trong lòng anh ngẩng đầu: “Bác Bố Giang nói thế nào?”

La Nhận có phần bất đắc dĩ: “Nói họ không sợ.”

Anh thuật lại nguyên văn câu nói của bác Bố Giang: Đánh chết sói cũng có sói anh sói em sói bố sói con, lợn rừng cũng có lợn chị lợn em lợn chú lợn bác, nếu lần nào bọn tôi cũng đều khiếp vía chạy mất thì cái thôn này còn là thôn sao?

Bác Bố Giang này cũng thật biết nói đùa, Mộc Đại ngửa mặt bật cười khanh khách, con ngươi sáng lấp lánh.

La Nhận vuốt ve gò má cô, cô vừa cúi đầu, bên tai liền ấm áp.

La Nhận cảm thấy mình hơi có lỗi với cô, bạn gái ngoan như vậy, thế mà cho tới giờ anh vẫn chưa từng đưa cô đi hẹn hò, toàn đi đến đâu là sứt đầu mẻ trán đến đấy, ngay cả một cơ hội lén lút bên nhau cũng không có, còn bắt cô phải chờ mình muộn thế này.

Anh nói: “Sau khi trở về, bọn mình đi núi Ba Tuyết đi.”

Mộc Đại hơi bất ngờ: “Trở về?”

“Phải đem Hung Giản về trước, bên thôn Thất Cử này, bác Bố Giang đã đông ý sẽ đặc biệt dặn dò người trong thôn, anh đã nhờ Trát Ma mỗi lần vào chợ đều dành thời gian nghĩ cách gọi điện cho anh, lỡ như, có tung tích của một người rừng khác…”

La Nhận hơi ngần ngừ, không biết có nên nói hay không.

Mộc Đại đoán ý anh: “Chúng ta phải trở về?”

La Nhận trầm ngâm.

“Cũng chưa chắc. Người rừng thực ra khá e sợ những thôn trại tụ tập đông người, lỗ mãng thò đầu ra, người thôn Thất Cử chưa chắc đã không đối phó được. Anh sợ là…”

“Nếu suy đoán trước đó là đúng, người phụ nữ kia coi miếng hổ phách màu son là bùa hộ mệnh, bà ấy đeo một miếng cho người rừng, vậy có khi nào cũng đeo một miếng cho người rừng khác không? Nói như vậy…”

Nói như vậy, Hung Giản mà họ mang về…là không hoàn chỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện