“Ngủ với tôi một đêm, vai diễn này liền là của em.”

“Được.”

Nguyễn Nhiễm không chút do dự liền đồng ý.

Sau đêm đó, cô ký hợp đồng tình nhân với Lục Thành.

Hai năm.

Anh cho cô cuộc sống sung sướng, không phải lo cơm áo đồng tiền.

Anh giúp cô lấy được những tài nguyên tốt nhất, chỉ cần là vai diễn cô muốn, anh đều cho được.

Nếu là người khác, với tài nguyên tốt như vậy lẽ ra giờ này đã trở thành ảnh hậu lâu rồi. Nhưng khổ nỗi, Nguyễn Nhiễm tuy xinh đẹp nhưng diễn xuất lại quá tệ.

Đương nhiên, cũng chính vì vậy mà Nguyễn Nhiễm lại mang trên mình cái danh bình hoa bất tài. Bình thường cô không hay tham gia chương trình thực tế, chỉ tập trung đóng phim thôi nên khán giả đều nghĩ cô là loại bình hoa chảnh chọe, thái độ kém. Thế nên duyên với người qua đường của cô rất kém, anti fan nhiều vô kể, rất nhiều người chờ cô bị kim chủ đá. Không ngày nào là cô không đọc được những bài viết, bình luận ác ý công kích mình.

Nhưng oan cho quá quá đi mà! Cô cũng đâu có muốn vậy trời ạ. Lúc cô chào hỏi với những diễn viên, ca sĩ khác thì bị nói là ké nhiệt, thân thiện vẫy tay khán giả cũng bị nói là không đủ nhiệt tình, thậm chí ngay cả đi làm từ thiện cũng bị coi là đạo đức giả, trên danh nghĩa là từ thiện nhưng mục đích để quảng bá cho bản thân.

Nguyễn Nhiễm: “...”

Đúng là khi bạn bị ghét thì dù bạn chỉ thở thôi cũng bị ghét mà.

Nhưng cô cũng đâu muốn diễn đơ, cô đã rất cố gắng mà! Bình hoa Nguyễn Nhiễm cảm thấy rất ủy khuất! Mặc dù mục đích ban đầu cô vào giới giải trí chỉ để kiếm tiền, nhưng hễ là công việc cô đều nghiêm túc cố gắng hoàn thành nó. Sau này gặp được Lục Thành cũng chưa cần lo tới tiền bạc, anh còn giúp cô trả khoản nợ cờ bạc khổng lồ mà cha cô để lại trước khi mất.

Hợp đồng tình nhân với anh sắp đến hạn rồi. Cô cũng không muốn làm diễn viên nữa, càng không muốn mỗi ngày đều phải nghe công đồng mạng mắng chửi. Tiền tiêu vặt mỗi tháng Lục Thành đưa cho cô tiết kiệm lại được không ít, đủ để cô sung sướng mấy năm.

Mặc dù anh nói cô có thể gia hạn hợp đồng nhưng cô cảm thấy mình vẫn nên kết thúc hợp đồng với anh, sau đó về quê nuôi cá và trồng thêm rau thôi. Tội gì phải cố đấm ăn xôi ở giới giải trí để nghe c.hửi chứ!

Thừa nhận thì cô cũng có hơi tiếc nuối, chẳng biết vì sao cô lại bắt đầu yêu cái nghề này. Nhưng có lẽ cô không có duyên trong nghề này nên đành từ bỏ thôi.



Đêm nay, Lục Thành lại tới chỗ cô. Bởi vì hôm nay chính là ngày cuối cùng của hợp đồng.

“Bé cưng, tôi muốn thử một tư thế mới.”

“Vâng.”

Nói rồi, không đợi người đàn ông ra lệnh, Nguyễn Nhiễm đã tự giác đứng dậy cởi bỏ chiếc váy trên người mình.

Cơ thể trắng mịn không tì vết của cô cứ thế bày ra trước mắt anh, Lục Thành cảm thấy cổ họng mình nóng ran, đôi mắt diều hâu tối sầm lại. Anh giơ tay kéo cô vào lòng mình, giọng nói trầm khàn nhuốm d.ục vọng vang lên bên tai cô: “Cởi cho tôi.”

Nguyễn Nhiễm ngoan ngoãn cởi bỏ cúc áo sơ mi của anh, sau đó bàn tay nhỏ nhắn di chuyển dần xuống bụng dưới của người đàn ông. Cô không hề xấu hổ hay rụt rè, tựa như đã làm điều này rất nhiều lần.

Đêm hôm ấy, Lục Thành đè cô trên giường, sau đó lại tới nhà tắm, đòi hỏi hết lần này tới lần khác, dù cô khóc lóc xin tha cũng không buông.



“Lục tổng... hôm nay là ngày cuối của hợp đồng.” Sau cơn mây mưa, Nguyễn Nhiễm nhỏ giọng nói với Lục Thành. Khó khăn lắm cô mới dám mở lời.

Đôi mắt diều hâu của anh khẽ híp lại, nhìn cô chăm chú:

“Em muốn kết thúc luôn? Tôi đã nói em có thể gia hạn hợp đồng mà.”

“Thực ra em không muốn làm diễn viên nữa...”

Cô chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông đối diện đã cất lời:

“Nếu không muốn làm diễn viên vậy thì về nhà làm Lục phu nhân đi. Không ký hợp đồng nữa, ký giấy kết hôn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện