Anh ấy chỉ thích một mình tôi.
Chu Ngưng đã dành hết tâm huyết của mình mà chăm sóc cho người nhút nhát như Lâm Vãn, cậu sẽ không bị những lời nói này làm cho lung lay, bởi vì cậu rất tin tưởng anh.
Chỉ là không biết do vô tình hay cố ý mà phía sau có thêm một dấu chấm than vô cùng lớn. Ban đầu Chu Độ cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng khi nhìn thấy dấu chấm than đó thì mặt hắn liền biến sắc.
Nếu Lâm Vãn biết nói chuyện, chắc chắn bây giờ cậu sẽ dùng giọng nói nhẹ nhàng của mình mà nói "Anh ấy yêu tôi", nói không chừng Chu Độ sẽ cảm thấy thương cho cậu. Nhưng văn viết có thể sẽ xuyên tạc được giọng nói, Chu Độ thấy như vậy chẳng khác gì đang khiêu khích mình cả.
Anh ấy chỉ thích một mình tôi! Không thích ai khác!! Anh nói gì cũng vô dụng thôi!!! Chu Độ hiểu ý cậu. Hắn là người có tính cách ăn nói rất nhỏ nhẹ, hắn cười cười nói: "Cậu rất có bản lĩnh đó, thằng em ngốc của tôi bị cậu mê hoặc một thời gian rồi. "
Lâm Vãn chớp chớp mắt, cậu không biết đây là đang khen hay đang mắng cậu nữa, cũng không biết mình nên đáp lại như thế nào.
"Đã làm phiền rồi."
Chu Độ đứng dậy, hắn ngửi thấy mùi pheromone nồng đậm của em trai mình trên người Lâm Vãn, nhất định là em trai hắn rất yêu cậu. Hắn nể mặt Chu Ngưng nên không làm khó người em dâu của mình nữa.
Lâm Vãn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng sầm lại, cậu tự hỏi liệu mình có nói gì sai hay không, dù sao anh trai của Chu Ngưng cũng là anh trai của cậu, lúc hắn đến cậu còn không cho hắn uống một ly nước đàng hoàng, lần đầu tiên ra mắt gia đình đối phương mà đã để lại ấn tượng không tốt rồi.
Chu Ngưng thương cậu như vậy mà cậu lại không xử lý tốt được những việc vặt này.
Một lúc sau cậu mới bỏ chứng chỉ kết hôn vào hộp rồi khóa lại, sau đó cẩn thận đặt về vị trí cũ.
Sau đó cậu mở tin nhắn voice mà mình chưa nghe, là Chu Ngưng gửi, anh hỏi cậu đã dậy chưa, đã ăn cơm chưa, có thấy khó chịu hay không.
Lâm Vãn nghiêm túc trả lời từng câu hỏi một, sau đó Chu Ngưng nhắn lại: "Hôm nay anh về khá muộn, anh trai anh đột nhiên quay về nên hẹn anh đi uống rượu, em ăn cơm trước đi, đừng đợi anh. "
Lâm Vãn xóa rồi là ghi, ghi rồi lại xóa, cuối cùng cậu trả lời: Được.
Chu Ngưng vẫn chưa biết chuyện Chu Độ đã đến nhà mình, Lâm Vãn và anh trai anh cũng khá ăn ý, không ai chủ động nhắc tới việc đó.
Vừa gặp Chu Ngưng, Chu Độ liền ôm chặt anh một cái, bình thường bọn họ rất ít khi gặp nhau, bây giờ đột nhiên trở về coi như là bất ngờ lớn. Chỉ khi ở trước mặt anh trai mình, anh mới để lộ một chút tính trẻ con của mình: "Ây da, anh ơi ~ em nhớ anh muốn chết. "
"Nhớ anh? Chú nhớ anh mà sao kết hôn không nói cho anh biết?" Chu Độ lạnh lùng hỏi.
Chu Ngưng ngượng ngùng nở một nụ cười, "Em cũng không ngờ lại nhanh như vậy, bởi vì Tiểu Vãn em ấy..."
Nói đến đây thì anh hơi khựng lại một chút, sau đó nâng ly rượu lên, "Em uống một ly trước để đền tội với anh! "
Uống rượu nói chuyện một hồi cũng đã đến nửa đêm, Chu Ngưng nhìn đồng hồ rồi nói.
"Em phải về nhà... Anh có muốn đến nhà em không? Em cho anh gặp Tiểu Vãn." Nhắc tới vợ mình, Chu Ngưng liền nở nụ cười tươi như hoa, "Em ấy rất đáng yêu, chắc chắn anh sẽ thích em ấy. "
Chu Độ lườm anh một cái, "Nhìn dáng vẻ bây giờ của chú xem, chẳng khác gì bị hồ ly mê hoặc cả. "
"Anh, anh... Anh không biết đâu..."
Hai mắt Chu Ngưng sáng lên, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên: "Em yêu em ấy. "
Đây là lần đầu tiên Chu Độ thấy dáng vẻ như vậy của anh. Hắm im lặng một lúc rồi mới nói, "Để hôm khác đi, anh phải chuẩn bị bao lì xì cho người ta nữa. "
"Đúng, để hôm khác đi." Chu Ngưng gật đầu đồng ý, "Vợ em đang ngủ, nếu bây giờ đến sẽ đánh thức em ấy mất. "
Chu Độ: "..."
"Bao lì xì thì khỏi đi, lúc nào tổ chức đám cưới thì hãy đưa, không phải anh còn phải làm người chứng hôn cho em sao?" Chu Ngưng vui vẻ nói, "Nhưng em phải nói với anh cái này, em ấy... em ấy không nói được, anh phải, phải chú ý đó. "
Chu Độ chống cằm nhìn đứa em trai đang lải nhải của mình, bây giờ trong lòng hắn có rất nhiều cảm xúc, "Lúc nói lời thề người ta sẽ không nói "tôi đồng ý" được. "
Chu Ngưng ngạc nhiên, sau đó lại ngây ngô mà nở một nụ cười: "Vậy cứ để em nói hai lần cho. "
Dù sao thì em cũng rất đồng ý.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Anh rón rén bước vào nhà, chưa kịp bật đèn thì đã bị một cục bông nhỏ nhào vào lòng.
Chu Ngưng có hơi bất ngờ nhưng sau đó vẫn nhẹ nhàng nói: "Sao em chưa ngủ nữa, anh xin lỗi vì đã về trễ. "
Lâm Vãn lắc đầu, sau đó cậu dùng sức cọ cọ vào lòng anh. Chu Ngưng nghĩ rằng cậu nhớ mình nên mới như vậy. Anh dứt khoát ôm cậu lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: "Nhớ chồng rồi có phải không? Ngoan, để chồng dỗ em ngủ. "
Nhưng anh đã đánh giá quá cao năng lực làm việc của mình sau khi uống rượu, lúc đi bộ còn đi rất loạng choạng, hơn nữa bây giờ còn ôm Lâm Vãn trong tay, vừa bước vào phòng thì không biết vấp phải thứ gì mà cả hai té nhào lên giường.
Chu Ngưng đè lên người Lâm Vãn nhưng anh không đứng lên liền, cũng không biết là do không còn sức hay là do muốn nằm đè lên cậu nữa. Anh thì thầm hỏi: "Mùi rượu có nặng không? Em có ghét nó không? "
Hôm nay anh uống rất nhiều.
Thấy Lâm Vãn lắc đầu, anh sờ sờ trán cậu rồi hôn lên trán cậu một cái, "Vậy em hôn anh đi. "
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, dường như Lâm Vãn cũng say. Cậu bị anh hôn đến mềm nhũn, Chu Ngưng sờ hết chỗ này tới chỗ kia trên người cậu.
Có thể là do đánh dấu tạm thời nên khi Chu Ngưng chạm vào cậu làm cho cậu có cảm giác rất kỳ lạ, cổ họng cậu phát ra tiếng thút thít nhỏ —— ra là cậu vẫn có thể phát ra chút âm thanh.
Chu Ngưng đột nhiên nhớ tới lời của anh trai mình, anh nắm bắt cơ hội mà nói.
"Tiểu Vãn..."
Anh không kiềm chế được mà hôn lên cổ Lâm Vãn, "Em thử... thử gọi tên của anh xem..."
Chu Ngưng đã dành hết tâm huyết của mình mà chăm sóc cho người nhút nhát như Lâm Vãn, cậu sẽ không bị những lời nói này làm cho lung lay, bởi vì cậu rất tin tưởng anh.
Chỉ là không biết do vô tình hay cố ý mà phía sau có thêm một dấu chấm than vô cùng lớn. Ban đầu Chu Độ cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng khi nhìn thấy dấu chấm than đó thì mặt hắn liền biến sắc.
Nếu Lâm Vãn biết nói chuyện, chắc chắn bây giờ cậu sẽ dùng giọng nói nhẹ nhàng của mình mà nói "Anh ấy yêu tôi", nói không chừng Chu Độ sẽ cảm thấy thương cho cậu. Nhưng văn viết có thể sẽ xuyên tạc được giọng nói, Chu Độ thấy như vậy chẳng khác gì đang khiêu khích mình cả.
Anh ấy chỉ thích một mình tôi! Không thích ai khác!! Anh nói gì cũng vô dụng thôi!!! Chu Độ hiểu ý cậu. Hắn là người có tính cách ăn nói rất nhỏ nhẹ, hắn cười cười nói: "Cậu rất có bản lĩnh đó, thằng em ngốc của tôi bị cậu mê hoặc một thời gian rồi. "
Lâm Vãn chớp chớp mắt, cậu không biết đây là đang khen hay đang mắng cậu nữa, cũng không biết mình nên đáp lại như thế nào.
"Đã làm phiền rồi."
Chu Độ đứng dậy, hắn ngửi thấy mùi pheromone nồng đậm của em trai mình trên người Lâm Vãn, nhất định là em trai hắn rất yêu cậu. Hắn nể mặt Chu Ngưng nên không làm khó người em dâu của mình nữa.
Lâm Vãn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng sầm lại, cậu tự hỏi liệu mình có nói gì sai hay không, dù sao anh trai của Chu Ngưng cũng là anh trai của cậu, lúc hắn đến cậu còn không cho hắn uống một ly nước đàng hoàng, lần đầu tiên ra mắt gia đình đối phương mà đã để lại ấn tượng không tốt rồi.
Chu Ngưng thương cậu như vậy mà cậu lại không xử lý tốt được những việc vặt này.
Một lúc sau cậu mới bỏ chứng chỉ kết hôn vào hộp rồi khóa lại, sau đó cẩn thận đặt về vị trí cũ.
Sau đó cậu mở tin nhắn voice mà mình chưa nghe, là Chu Ngưng gửi, anh hỏi cậu đã dậy chưa, đã ăn cơm chưa, có thấy khó chịu hay không.
Lâm Vãn nghiêm túc trả lời từng câu hỏi một, sau đó Chu Ngưng nhắn lại: "Hôm nay anh về khá muộn, anh trai anh đột nhiên quay về nên hẹn anh đi uống rượu, em ăn cơm trước đi, đừng đợi anh. "
Lâm Vãn xóa rồi là ghi, ghi rồi lại xóa, cuối cùng cậu trả lời: Được.
Chu Ngưng vẫn chưa biết chuyện Chu Độ đã đến nhà mình, Lâm Vãn và anh trai anh cũng khá ăn ý, không ai chủ động nhắc tới việc đó.
Vừa gặp Chu Ngưng, Chu Độ liền ôm chặt anh một cái, bình thường bọn họ rất ít khi gặp nhau, bây giờ đột nhiên trở về coi như là bất ngờ lớn. Chỉ khi ở trước mặt anh trai mình, anh mới để lộ một chút tính trẻ con của mình: "Ây da, anh ơi ~ em nhớ anh muốn chết. "
"Nhớ anh? Chú nhớ anh mà sao kết hôn không nói cho anh biết?" Chu Độ lạnh lùng hỏi.
Chu Ngưng ngượng ngùng nở một nụ cười, "Em cũng không ngờ lại nhanh như vậy, bởi vì Tiểu Vãn em ấy..."
Nói đến đây thì anh hơi khựng lại một chút, sau đó nâng ly rượu lên, "Em uống một ly trước để đền tội với anh! "
Uống rượu nói chuyện một hồi cũng đã đến nửa đêm, Chu Ngưng nhìn đồng hồ rồi nói.
"Em phải về nhà... Anh có muốn đến nhà em không? Em cho anh gặp Tiểu Vãn." Nhắc tới vợ mình, Chu Ngưng liền nở nụ cười tươi như hoa, "Em ấy rất đáng yêu, chắc chắn anh sẽ thích em ấy. "
Chu Độ lườm anh một cái, "Nhìn dáng vẻ bây giờ của chú xem, chẳng khác gì bị hồ ly mê hoặc cả. "
"Anh, anh... Anh không biết đâu..."
Hai mắt Chu Ngưng sáng lên, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên: "Em yêu em ấy. "
Đây là lần đầu tiên Chu Độ thấy dáng vẻ như vậy của anh. Hắm im lặng một lúc rồi mới nói, "Để hôm khác đi, anh phải chuẩn bị bao lì xì cho người ta nữa. "
"Đúng, để hôm khác đi." Chu Ngưng gật đầu đồng ý, "Vợ em đang ngủ, nếu bây giờ đến sẽ đánh thức em ấy mất. "
Chu Độ: "..."
"Bao lì xì thì khỏi đi, lúc nào tổ chức đám cưới thì hãy đưa, không phải anh còn phải làm người chứng hôn cho em sao?" Chu Ngưng vui vẻ nói, "Nhưng em phải nói với anh cái này, em ấy... em ấy không nói được, anh phải, phải chú ý đó. "
Chu Độ chống cằm nhìn đứa em trai đang lải nhải của mình, bây giờ trong lòng hắn có rất nhiều cảm xúc, "Lúc nói lời thề người ta sẽ không nói "tôi đồng ý" được. "
Chu Ngưng ngạc nhiên, sau đó lại ngây ngô mà nở một nụ cười: "Vậy cứ để em nói hai lần cho. "
Dù sao thì em cũng rất đồng ý.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Anh rón rén bước vào nhà, chưa kịp bật đèn thì đã bị một cục bông nhỏ nhào vào lòng.
Chu Ngưng có hơi bất ngờ nhưng sau đó vẫn nhẹ nhàng nói: "Sao em chưa ngủ nữa, anh xin lỗi vì đã về trễ. "
Lâm Vãn lắc đầu, sau đó cậu dùng sức cọ cọ vào lòng anh. Chu Ngưng nghĩ rằng cậu nhớ mình nên mới như vậy. Anh dứt khoát ôm cậu lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: "Nhớ chồng rồi có phải không? Ngoan, để chồng dỗ em ngủ. "
Nhưng anh đã đánh giá quá cao năng lực làm việc của mình sau khi uống rượu, lúc đi bộ còn đi rất loạng choạng, hơn nữa bây giờ còn ôm Lâm Vãn trong tay, vừa bước vào phòng thì không biết vấp phải thứ gì mà cả hai té nhào lên giường.
Chu Ngưng đè lên người Lâm Vãn nhưng anh không đứng lên liền, cũng không biết là do không còn sức hay là do muốn nằm đè lên cậu nữa. Anh thì thầm hỏi: "Mùi rượu có nặng không? Em có ghét nó không? "
Hôm nay anh uống rất nhiều.
Thấy Lâm Vãn lắc đầu, anh sờ sờ trán cậu rồi hôn lên trán cậu một cái, "Vậy em hôn anh đi. "
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, dường như Lâm Vãn cũng say. Cậu bị anh hôn đến mềm nhũn, Chu Ngưng sờ hết chỗ này tới chỗ kia trên người cậu.
Có thể là do đánh dấu tạm thời nên khi Chu Ngưng chạm vào cậu làm cho cậu có cảm giác rất kỳ lạ, cổ họng cậu phát ra tiếng thút thít nhỏ —— ra là cậu vẫn có thể phát ra chút âm thanh.
Chu Ngưng đột nhiên nhớ tới lời của anh trai mình, anh nắm bắt cơ hội mà nói.
"Tiểu Vãn..."
Anh không kiềm chế được mà hôn lên cổ Lâm Vãn, "Em thử... thử gọi tên của anh xem..."
Danh sách chương