Tầm mắt của Giang Dực lại chuyển lên người em gái.

Em gái lợi hại như vậy, dọc đường đi hình như xe cũng không phải dừng lại, thuận lợi đến được sân bay.

Tiểu Mãnh thì lại cảm thán miếu Thần Tài thật linh nghiệm, cậu lập tức lấy ảnh miếu Thần Tài làm ảnh đại diện!.

Thành phố Nam Minh, vợ chồng nhà họ Giang cả ngày đều đứng ngồi không yên, cách hai phút lại liếc xem điện thoại.

Không biết đã xem bao nhiêu lần, thế nhưng điện thoại vẫn chưa nhận được tin tức họ mong muốn.

Nếu không phải có tin tức công việc được gửi đến, bọn họ sẽ nghĩ điện thoại đã bị hư rồi.

Ừ, điện thoại của bọn họ không bị hư, là do đứa con trai quá vô tâm.

Biết rõ ba mẹ đang đợi tin tức của mình với em gái, thế nhưng anh cũng chưa gửi về một chút tin tức nào, cũng không gửi ảnh của Tiểu Kim Quất cho họ.

Bọn họ lo lắng chờ đợi, cũng không biết con trai có đón được Tiểu Kim Quất trở về hay không nữa.


Thời gian trở nên vô cùng dài, đã tới mức một giây dài như cả một năm rồi.

Trong lúc bọn họ đang kiên nhẫn chờ đợi, có một chiếc xe bảo mẫu màu đen đi vào trong sân, hai vợ chồng bọn họ lập tức trở nên vội vã.

Vội vàng bảo dì và người chăm sóc giúp đẩy mình đi ra ngoài.

Hai người đều nhìn quanh ngoài xe.

Nếu không phải bị gãy xương , chắc chắn bọn họ sẽ mở cửa xe ra, tự mình bế con gái xuống xe.

Giang Dực cách cửa kính xe nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bọn họ lo, cả đường đi em gái chỉ ngồi yên lặng, cả người ngây ngốc, cũng không nói gì cả.

Anh nhỏ giọng nói: "Tiểu Kim Quất, chúng ta về đến nhà rồi, anh bế em xuống xe.

"Tiểu Kim Quất không những không đưa tay cho anh, hai tay cô bé còn ôm chặt con mèo hơn.

Cằm cô bé đặt trên đầu của Chiêu Tài, nó giật giật đầu, nhẹ nhàng cọ cọ vào cằm cô bé.

"Meo——"[ Quất Quất không sợ, Chiêu Tài vẫn ở đây mà.


]Nó cũng biết cô bé đang cảm thấy lo lắng khi mới tới nơi xa lạ, bên cạnh đều không có một người quen thuộc.

Cảm nhận được mèo đang an ủi, Tiểu Kim Quất hôn lên đầu nó một cái thật vang.

Cô bé nói với giọng sữa đáng yêu: "Tao không sợ, mèo là tốt nhất, tao yêu mèo.

"Chiêu Tài vui vẻ híp mắt, cũng đáp lại: "Meooo——"[Quất Quất là đại bảo bối của tôi, tôi yêu Quất Quất nhất! ]Một đứa bé một con mèo cứ hôn qua hôn lại.

Trong lòng Giang Dực có hơi chua nhẹ, ở trong lòng em gái, anh còn không quan trọng bằng một con mèo.

Nhưng anh không vội, con mèo lớn lên từ nhỏ với cô bé, còn anh chỉ là người anh trai lần đầu tiên xuất hiện thôi.

Anh sẽ từ từ chứng minh chính mình, sẽ lấy được sự tin tưởng của em gái, khi cô bé sợ hãi thì sẽ nhận ra được sự an ủi trên người anh trai.

Giang Dực xoa đầu an ủi cô bé: "Tiểu Kim Quất không sợ, anh với ba mẹ đều là người thân của em, bọn anh đều rất yêu em, đây là nhà của chúng ta, hoan nghênh em về nhà.

"Lúc này Tiểu Kim Quất mới ngẩng đầu nhìn về hướng anh trai.

Cô bé là Tiểu Thần Tài dũng cảm nhất, đã đồng ý với sư phụ là phải bảo vệ anh trai rồi, cô bé nhất định sẽ làm được!Cô bé vươn một tay tới chỗ anh trai: "Anh trai ôm một cái.

"Nghe giọng nói mềm mại của em gái, trái tim Giang Dực như mềm nhũn.

Hai vợ chồng đứng bên ngoài sẽ đã gấp đến sắp khóc, sao con gái vẫn còn chưa xuống xe nữa?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện