Editor: Thùy Linh

Không bằng cậu đá nó, ở bên tôi đi.

Ở bên tôi…

Bên tôi…

Mấy chữ này cứ như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Vân Tri không chớp mắt, con ngươi của cô gần sát với mi mắt anh, môi anh mím chặt lại, lúc nhìn cô, trong ánh mắt đầy vẻ cố chấp.

Vân Tri chợt thấy khó thở, luống cuống và hoảng hốt, giọng nói cô như nghẹt lại, không thể nào nói ra.

Suốt 17 năm qua cho tới giờ, không có ai dạy cô làm sao để đối mặt với tình huống này.

Hồi lâu, đôi mắt cô trở nên khô khốc, Vân Tri lúc này mới không chịu nổi nữa mà nhắm mắt lại, len lén chú ý trước ngực anh có vật gì đó nhô ra, tầm mắt không khỏi nhìn xuống, liếc mắt nhìn xương quai xanh lộ ra, còn có bờ ngực bền chắc, còn có, một vật nho nhỏ màu hồng.

Trời xui đất khiên Vân Tri đưa tay níu kéo lấy cái dây màu hồng kia, chậm rãi kéo ra ngoài –

Vải ren, cúp D, không có dây đeo, ở giữa có cái chuông nhỏ, lắc qua lắc lại, hấp dẫn lại đáng yêu.

Vân Tri kinh sợ nhìn đồ lót nữ trên tay mình.

Cánh tay Lộ Tinh Minh run lên, thất thần nhìn món đồ mình đã mặc, đáy mắt rõ ràng là mờ mịt kinh ngạc.

Môi Vân Tri cong lên rồi lại nhanh chóng mím lại, cô đỏ mặt, còn Lộ Tinh Minh kinh ngạc, kéo cổ áo ra, từng chút từng chút cởi áo ngực ra khỏi người mình.

Vân Tri suy nghĩ, hai cánh tay lượn quanh, đầu ngón tay thăm dò trong quần áo, lục lọi cài nút lại, còn thân mật điều chỉnh ngay ngắn, cuối cùng che mặt, chỉ chừa lại đôi tai đỏ rực.

“Mình, mình không thấy cái gì cả.”

Lộ Tinh Minh: “…”

Vân Tri che đôi mắt: “Thật đấy.”

Lộ Tinh Minh: “…”

Anh thu tay lại, đứng dậy, nhặt quần áo của mình trên mặt đất, lảo đảo kéo cửa đi ra ngoài, động tác dứt khoát nhanh chóng.

Vân Tri che mắt ở trên giường hồi lâu, qua các kẽ tay, cô nhìn thấy Lộ Tinh Minh đã đi rồi, trên đất còn hai bộ quần áo, trong đó có một tấm bùa hộ mệnh nho nhỏ, Vân Tri tiến lên cất nó đi, thấy tấm bùa hộ mệnh khô ráo, có vẻ anh đã cất giữ nó rất tốt.

Vân Tri âm thầm cầm chặt, món đồ quý giá của cô cũng được người khác trân quý làm trong lòng run rẩy.

“Nước sôi rồi.” Hàn Lệ bưng bình nước ra, nhìn quanh bốn phía không thấy Lộ Tinh Minh, “Chó Lộ đi rồi sao?”

“Hả… Ừ.” Vân Tri cúi đầu hàm hồ không rõ đáp lại, bởi vì chuyện mới xảy ra nên mặt cô còn rất đỏ, sợ Hàn Lệ phát hiện, Vân Tri cố tránh ánh mắt của cậu.

Thần kinh Hàn Lệ chậm chạp nên không nhận ra điều gì cả, bỏ bình nước xuống, lấy điện thoại ra vào album, nhíu mắt, chọn một tấm ảnh gửi cho Lộ Tinh Minh rồi thích thú trong lòng.

Cậu ngửa đầu nói với Vân Tri: “Vậy tôi đi đây, một mình cô nhớ chú ý cẩn thận.”

Vân Tri nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau khi tiễn Hàn Lệ đi thì thở phào, ngay sau đó ngồi trên ghế sô pha ngẩn ngơ nhìn bùa hộ mệnh trong lòng bàn tay mình.

Lời nói của Lộ Tinh Minh còn quanh quẩn bên tai cô một cách rõ ràng, không có tiêu tan đi.

Cô không biết đó là lời anh nói khi say hay lời nói thật lòng.

Nếu là thật, thì cô có vui vẻ không?

Vân Tri cầm chặt tấm bùa hộ mệnh, ý nghĩ này chợt làm cô cảm thấy rối rắm, mất hết hồn vía.

Một đêm nay cô không ngủ, suy nghĩ đến khi trời sáng, lúc Lộ Tinh Minh gõ cửa vào sáng sớm thì Vân Tri mới rối rắm tay chân đi thu dọn đồ đạc rồi mở cửa.

Hai người đối mặt nhau, rất gần, Vân Tri không dám ngẩng đầu nhìn, gắt gao nhìn nền gạch ở dưới đất.

Trên người anh có một mùi hương mát lạnh, vẫn dễ ngửi như thường ngày, Vân Tri vốn đã quen với mùi hương trên người anh, nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay hơi thở hôm nay lại khác thường, giống như ngày hôm qua…

Nghĩ đến chuyện hôm qua, màu đỏ lan đến tận mang tai.

“Tôi, tôi tới lấy đồ.”

Trên đỉnh dầu là tầm mắt của Lộ Tinh Minh, thanh âm lạnh ngắt.

Đôi mắt đen nhánh của Vân Tri tán loạn, “Lấy… lấy cái gì…”

Lắp ba lắp bắp. ngượng ngùng khiếp đảm.

Hơi thở Lộ Tinh Minh rối loạn, lại nghĩ đến cái áo ngực màu hồng tối qua bị cô kéo ra, trên mặt rõ sự lúng túng, nhưng rất nhanh chóng lại bình thường.

Lộ Tinh Minh làm như không có chuyện gì, ngậm miệng không nói tất cả chuyện tối qua, chỉ nói: “Bùa hộ mệnh, nó… không thấy nó đâu.”

Vân Tri hoảng hốt, vỗ đầu ra mới nhớ, chậm chạp chạy về phòng lấy bùa hộ mệnh trong ngăn kéo ra đưa trả lại cho Lộ Tinh Minh.

“Của cậu.” Cô đỏ mặt nhắc nhở, “Thí chủ đừng ném lung tung nữa.”

“Ừ.”

Lộ Tinh Minh đưa tay ra, hai người chạm tay nhau, sửng sốt rồi nhanh chóng kéo ra khoảng cách, bùa hộ mệnh không được cầm chặt nên rơi xuống đất.

Hai người nhìn nhau, đồng thời khom người nhặt lấy, có thể nói là đầu đập vào nhau.

Đầu Lộ Tinh Minh rất cứng nên Vân Tri đau đến nghẹn ngào, ngồi xổm dưới đất.

“Cậu, cậu không sao chứ?”

Lộ Tinh Minh khẩn trương nói.

“Không… không sao cả.”

Vân Tri cũng khẩn trương trả lời.

“Đưa tôi xem nào.”

Anh ngồi xuống.

Bàn tay nâng má Vân Tri lên.

Dị ứng trên đầu Vân Tri đã hết, tóc lại mọc như lông đào, hai làn mi cong, đôi mắt ướt át, lúc nhìn lại trong trẻo sạch sẽ, Vân Tri hơi mập hơn so với lúc mới tới, trên gò má căng phồng mấy phần.

Cũng càng… đáng yêu hơn.

Hai người đối mắt nhau, mũi đối mũi, thời gian như dừng lại.

Lộ Tinh Minh lại không khống chế được mà muốn tới gần, nhưng đúng lúc này, Vân Tri chủ động nghiêng người, chỉ nghe tiếng đùng một tiếng, cô lại bị dập đầu trên trán Lộ Tinh Minh.

Đây là hành động vô lí nhất trên thế giới này.

Lộ Tinh Minh bối rối.

“… Cậu làm gì vậy?”

Bên tai Vân Tri đỏ lên: “Mình tưởng cậu muốn đụng mình.”

Lộ Tinh Minh: “…”

Thôi vậy.

Anh cầm bùa hộ mệnh đứng dậy, chuẩn bị đi học.

“Thí, thí chủ…” Vân Tri đeo cặp sách đi ra ngoài, lấy dũng khí nói: “Cậu còn nhớ ngày hôm qua…”

Đối với ánh mắt bình tĩnh của anh, Vân Tri như quả bóng bị xì hơi, bả vai gục xuống, giọng nói mềm nhũn: “Chuyện ngày hôm qua không?”

Hô hấp Lộ Tinh Minh cứng lại, trong đầu khó chịu, hình ảnh Hàn Lệ gửi cho anh lúc sáng nay như một nhát dao đâm thẳng vào ngực anh.

— Hàn Lệ nhất định là muốn lợi dụng điểm yếu đấy mà uy hiếp nhỏ tóc giả phải rời xa anh đây mà, đúng là âm hiểm không biết xấu hổ.

Nghĩ tới đây, Lộ Tinh Minh nhăn mặt, nhấp môi, giọng nói căng thẳng, “Chuyện gì? Hôm qua tôi say rượu, nhớ không rõ.”

Lộ Tinh Minh tuyệt đối sẽ không cho Vân Tri biết là anh còn nhớ, lại còn nhớ rất rõ ràng.

Sự kiêu ngạo của anh không cho phép anh phải xấu hổ trước mặt của một người như vậy, mặc dù anh biết đứa nào gây ra tội ác tày trời này là ai, nhưng trước khi xử lí Hàn Lệ thì tuyệt đối không cho Vân Tri biết sự thật, nhất định phải giữ hình tượng cao ngạo của mình!

“Vậy lời cậu nói…”

Vân Tri cúi đầu xuống thấp, “Không, không có gì, thật ra thì cậu không nhớ thì tốt rồi…”

Nửa câu sau như thì thầm với bản thân mình.

Vân Tri thư nhận đúng là hai người hoàn toàn khác nhau.

Một đêm qua cô luôn suy nghĩ nên bày tỏ cái gì với Lộ Tinh Minh, chung quy là bị coi thường, trốn tránh, rồi khống chế không được nghĩ tới nữa.

Nhưng cái lỗ rách trên cửa sổ giấy để cho Vân Tri biết cô nhất định phải tỉnh táo đối mặt.

Cô có tình cảm với Lộ Tinh Minh, cái đó gọi là thích.

Có lẽ Lộ Tinh Minh cũng vậy.

Nhưng bây giờ bọn họ quá nhỏ, thích chẳng qua là trong nháy mắt chứ không phải cả đời.

Vân Tri sẽ không bỏ rơi sư phụ trong chùa trên núi sâu thẳm, cũng không nên làm Lộ Tinh Minh mất tương lai sáng lạng của anh, bọn họ không giống nhau, trời nam đất bắc, mỗi người có vui mừng khác nhau, không có kết quả gì.

Cho nên, đó chỉ là lời nói khi anh say rượu mà thôi.

Vân Tri nhịn nỗi chua xót trong lòng, nhéo cặp sách đi về phía trước.

Lộ Tinh Minh khẽ cắn răng, ánh mắt nhìn bóng lưng của Vân Tri, hung hăng chửi bản thân mình một tiếng, sau đó quyết định phải giải quyết mấy tấm hình của Hàn Lệ, rồi giải quyết cậu sau.

— Dù thế nào anh cũng phải lên chức.

**

Về sau, hai người tự động quên hết chuyện xảy ra ngày hôm đó, Lộ Tinh Minh không đề cập tới, Vân Tri cũng không hỏi, nháy mắt đã đến ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, bọn học sinh rối rít rời trường học.

Mấy ngày nay Vân Tri không muốn về nhà, chỉ muốn ở lại với ông Lý, chơi đùa cùng Tắc Ông, Thất Mã, cũng còn có thể học để tăng thành tích, không ngờ gia đình của con trai ông Lý đã về, không còn cách nào khác, Vân Tri chỉ có thể cùng Hàn Lệ về nhà.

Kỳ nghỉ lễ luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất của công ti, ba mẹ Hàn gia lại bận rộn với đủ loại hoạt động, để lại tiền tiêu vặt cho ba đứa nhỏ tiêu xài chứ không lộ mặt ở nhà, trừ tiền ba mẹ cho ra thì bà nội Hàn còn mua quà cho cháu trai cưng của mình.

Bà nội Hàn tặng cho Hàn Lệ một chiếc đồng hồ đeo tay, giá không rẻ, là thiết kế đặc biệt nhân dịp Quốc Khánh của Trung Quốc, giá cả có 7 con số, còn Hàn Chúc Chúc được quần áo xách tay đang nổi, cộng lại cũng không ít tiền.

Nhận được quà xong Hàn Chúc Chúc không đợi được mà chạy lên lầu mặc thử, Hàn Lệ thì dửng dưng đeo đồng hồ, nói cảm ơn xong để ở một bên.

Bà cháu hòa thuận, Vân Tri không muốn quấy rầy, ôm cặp sách lặng lẽ về phòng làm bài tập.

Đang chuyên tâm giải bài thì Hàn Chúc Chúc không gõ cửa mà đi thẳng vào.

“Nhìn xem, có đẹp không?”

Cô bé xoay một vòng trước mặt Vân Tri, yểu điệu khoe đồ mới.

Bà nội Hàn cũng chỉ là một bà cụ già, chọn quần áo cũng là kiểu cổ điển, váy hồng dài đến đầu gối, ở eo còn có nơ con bướm to, cô bé khẽ nhếch cằm, đắc ý như khoe châu báu với Vân Tri.

Vân Tri im lặng.

Cô đến từ trong thôn ra nên không biết mốt thời trang bây giờ, nhưng cô thấy loại quần áo này không hợp với Hàn Chúc Chúc, cô bé là con gái nên mặc những đồ có màu đơn giản, châu báu đối với cô bé mà nói cũng có khí chất nhưng toàn bộ chỉ thấy lôi thôi lếch thếch.

Van Tri sợ mích lòng Hàn Chúc Chúc nhưng không nói thì cô khó chịu.

Vì vậy gật đầu: “Đẹp.”

Hàn Chúc Chúc còn chưa kịp mừng thì Vân Tri nói thêm: “Nhưng mà không hợp với cháu.”

Nụ cười của Hàn Chúc Chúc cứng đờ trên mặt, dậm chân, giận dữ bất mãn: “Tôi thấy cô đang ghen tị đấy! Đồ nhà quê thì biết cái gì, hứ!”

Nói xong, ngẩng đầu kiêu ngạo rời đi.

Vân Tri lắc đầu, ngồi thẳng dậy tiếp tục làm bài.

Tiếng bước chân lại truyền tới, cô ngừng bút, “Chúc Chúc, cô phải làm bài tập.”

“Hàn Chúc Chúc tới đây sao?”

Là Hàn Lệ.

Vân Tri nhắm mắt nhìn cậu chiếm cứ cái giường của mình, cầm lên quả nho ném vào trong miệng.

Hàn Lệ nuốt xuống, ném cái hộp từ trong ngực ra, “Cho cô.”

Cái hộp nhỏ màu bạc đơn giản, bốn bên có hoa văn tinh xảo, ở giữa có logo đóng dấu, cô mơ hồ mở cái hộp ra.

Bên trong, là một kẹp tóc hình ngôi sao tinh tế.

Vân Tri trợn to mắt, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Cô không rõ ràng mà chỉ mình: “Cho cô?”

Biểu cảm của cô làm Hàn Lệ không biết ứng phó như thế nào, cậu cũng không phải là người giỏi biểu đạt, lúc này vô cùng mất tự nhiên.

“Thì… tôi mua bừa thôi, cô thích thì dùng, không thích thì thôi, dù sao cũng không đáng giá bao nhiêu.”

Hàn Lệ biết chắc bà nội sẽ tặng quà cho mọi người, cũng biết sẽ ngó lơ Vân Tri, để cô nhỏ hờ của mình không bị buồn lòng thì cậu cố ý hỏi chị gái của Phương Minh, tuy nói không bao nhiêu tiền nhưng tiền tiêu vặt của cậu lại bị vét sạch.

Nghĩ tới đây, Hàn Lệ nhức nhối trong lòng.

Vân Tri lại như nhặt được báu vật, lấy chiếc kẹp ra, để trên đầu, vui vẻ nói: “Xem cho kỹ nhé, nhưng mà tiếc là cô không có tóc.”

“Cô giữ lại mà dùng, dù sao tóc cũng có thể dài ra mà.” Hàn Lệ đặt cằm trên bàn, đôi mắt đào hoa sáng dưới ánh đèn, “Ngày mai tôi với bọn Phương Minh đi ra ngoài, cô có muốn đi chung không.”

Vân Tri lắc đầu: “Cô không uốn phiền cậu.”

Hàn Lệ bĩu môi: “Cô thì có lúc nào mà không làm phiền tôi, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai nhớ đi sớm.”

Hàn Lệ duỗi người, cất bước đi ra phòng.

Vân Tri nhìn quanh cửa hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy tóc giả để đội lên, lại đem chiếc kẹp tinh xảo kẹp lên, lấp la lấp lánh đẹp mắt.

Cô mím môi, không khỏi vui mừng.

**

Hàn Lệ nói sẽ đưa Vân Tri đi ra ngoài chơi, tuy cô nói là sợ quấy rầy cậu nhưng cũng mong đợi.

Cô cố ý dậy sớm, mặc quần yếm trắng, áo khoác, lại đội tóc giả, cuối cùng kẹp chiếc kẹp cưng của Hàn Lệ trên đỉnh đầu.

Chiếc kẹp tóc lấp lánh phát sáng trên đầu làm mi mắt cô trở nên tinh tế.

Hàn Lệ cũng dậy sớm, thấy Vân Tri đã chuẩn bị xong xuôi thì giương mày, đột nhiên cảm thấy cậu tiêu tiền là đáng giá.

Kết quả vừa muốn ra khỏi cửa thì bị bà nội Hàn chặn lại, bên cạnh còn có Hàn Chúc Chúc đang xụ mặt.

Bà nội Hàn liếc Vân Tri, sắc mặt khó coi: “Đi đâu.”

Lời này là nói với Hàn Lệ.

“Con đi ra ngoài chơi, sao vậy?”

“Dịp nghỉ lễ mà ra ngoài chơi bỏ em gái ở nhà là sao?”

Hàn Lệ ngoáy tai: “Không phải nó muốn ở nhà học đàn sao? Trước kia cũng không phải con bỏ rơi em nó, là do nó chê bạn con không tốt lại nói người ta thô lỗ, thật khó hầu hạ…”

“Em nó nói đúng.” Bà nội Hàn liếc ngang, “Bà thấy Chúc Chúc nói đúng, con hạn chế đi chơi với đám bạn kia đi.”

Hàn Lệ than trời đất, thở hơi dài, “Vậy bà nói con phải làm sao?”

“Đưa Chúc Chúc đi chơi cùng.” Bà nội nhìn Vân Tri không vừa mắt, hừ hai tiếng, “Đi xem phim, đi dạo phố, đi mua đồ còn lành mạnh hơn những thứ kia, Nếu con muốn đi tìm bạn thì hôm khác đi, hôm nay chơi với em gái.” Vừa nói, bà ta rút ra một tấm thẻ từ trong bóp tiền, “Cho hai đứa, hôm nay mua cái gì cũng để bà trả tiền.”

Hàn Lệ: “…” bị khuất phục một cách không có tiền đồ.

Bởi vì thuốc kích thích mọc tóc cho Vân Tri mà tiền tiêu vặt nửa năm của cậu biến mất, ngày hôm qua ba mẹ cho tiền cũng bị vét sạch vì chiếc kẹp của Vân Tri, bây giờ cậu không còn đồng nào, một nghèo hai trắng.

“Dạ, bà là bà nội nên nghe lời bà, hôm nay con chắc chắn sẽ khiến cho cháu gái cưng của bà được vui vẻ, được chưa?”

Nhận lấy thẻ, Hàn Lệ ngoắc tay với Hàn Chúc Chúc, trong nháy mắt, mặt Hàn Chúc Chúc hớn hở, nhào tới ôm cánh tay Hàn Lệ, rồi làm mặt quỷ khiêu khích Vân Tri.

Hàn Lệ nhắn tin cho Phương Minh, lại nhìn em gái, nhìn mắt cô nhỏ, cảm thấy kỳ nghỉ lễ này sẽ không được an lành.

Có thể vì tiền…

Mà bán đứng tất cả!

Nghĩ đến chuyện Vân Tri ở trên núi mà chưa từng xem phim bao giờ, Hàn Lệ quyết định dẫn hai người đến rạp chiếu phim.

Đèn sáng nhộn nhịp, cậu thu xếp ổn thỏa chỗ ngồi cho hai người, một mình đi xếp hàng mua vé.

Vân Tri đã tới Lăng Thành được nửa năm, đây là lần đầu tiên đến nơi này.

Bọn họ ở trên tầng 10, bên cạnh là quán trà sữa, dưới là cửa hàng quần áo và nhà hàng, vì là lễ Quốc Khánh nên người người rộn rã, náo nhiệt.

Cô im lặng ngồi một chỗ, nhưng ánh mắt không khỏi tò mò.

Chỉ nghe Hàn Chúc Chúc khinh thường nói: “Đồ nhà quê…”

Bả vai Vân Tri run lên, lập tưc cúi đầu.

Lúc này, Hàn Chúc Chúc đứng dậy.

Vân Tri vội vàng hỏi: “Chúc Chúc đi đâu vậy?”

Hàn Chúc Chúc tức giận trả lời: “Nhà vệ sinh.”

“Vạy cháu nhanh trở lại nhé, đừng bỏ cô lại một mình.” Chỗ này quá lớn, đường hợp với đường, nửa ngày không thấy bóng dáng Hàn Lệ đâu, cô lo lắng, không khỏi dặn Hàn Chúc Chúc.

Hàn Chúc Chúc phiền hà, chuẩn bị đi vệ sinh.

Trên đường đến nhà vệ sinh đông ngịt người, Hàn Chúc Chúc nghiêng đầu, thấy Vân Tri còn ngồi đó thì tiếp tục đi.

Ở khúc quanh, có hai bóng người quen thuộc, cho dù không thấy rõ mặt nhưng Hàn Chúc Chúc cũng có thể nhận ra đó là chị em thân thiết của cô bé ở trên trường.

Hàn Chúc Chúc không ngờ lại có thể gặp bạn ở đây, hưng phấn đuổi theo, chuẩn bị làm cho mọi người mừng rỡ.

Hai người không vào nhà vệ sinh, đứng trang điểm lại ở trước gương, Hàn Chúc Chúc muốn chào hỏi chợt nghe nói về mình.

“Thấy cái váy hôm qua Hàn Chúc Chúc mặc không? Gớm thật!”

Hàn Chúc Chúc thu lại nụ cười trên mặt, đứng đờ người ở trước cửa, ánh mắt nhắm thẳng vào mấy người đó.

Hai người mặc quần áo làm dáng, vừa soi gương son lại môi, vừa giễu cợt.

“Đúng vậy, tao cũng muốn nói gu thời trang của Hàn Chúc Chúc thật gớm, rõ ràng là không hợp với màu đỏ còn hết lần này tới lần khác trét son với phấn, thật là cay mắt, chậc, mỗi lần trái lương tâm khen nó mà mất tự nhiên muốn chết.”

“Tính tình xấu như vậy sao chúng ta lại làm bạn với chúng ta được nhỉ, nhớ lần trước cái khăn quàng nó tặng mà xấu muốn chết đi được, làm đệm cho mèo nó còn chê.”

“Còn nữa, nó cũng là một *thiên sát cô tinh, ăn nhờ ở đậu , còn có tư cách gì cùng chúng mình giễu cợt cô nhỏ của nó.”

(*Ở gần ai thì người đó chết.)

“Đúng đấy, lần trước tao cũng muốn nói như vậy, không có Hàn gia thì nó không là cái gì cả, còn dám vênh váo.”

Hai người trang điểm xong, đề tài lại chuyển sang mấy bọn con trai.

Gương mặt Hàn Chúc Chúc trắng bệch, tay nắm chặt, hai mắt đỏ ngầu, trợn mắt nhìn hai người bạn thân của mình.

Lúc hai người muốn xoay người thì Hàn Chúc Chúc đột nhiên sải bước, đi vào nắm lấy tóc của một đứa, gào thét mãnh liệt: “Mạnh Yên Nhiên, mày nói ai là thiên sát cô tinh? Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa tao nghe?”

“Chúc, Chúc Chúc?”

Hai người vừa mới đùa cợt bàn luận, bây giờ vô cùng bối rối.

Hàn Chúc Chúc dữ tợn, trên tay buông lỏng, lại xé vạt áo của người nọ, nắm tóc nhúng vào nước, âm thanh nức nở: “Chúng mày dựa vào cái gì mà nói tao như vậy? Chê khăn quàng tao tặng khó coi, vậy mày đừng có lấy! Có gan thì trả lại túi Chanel, ngọc Gucci, còn có giày thể thao số lượng có hạn lại cho tao! Vậy mà còn dám nói xấu tao, chúng mày có biết xấu hổ hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện