Nhưng nơi này… vẫn chẳng thể khiến hắn thực sự buông bỏ được.
Hiện giờ hắn đã trưởng thành hơn ba tuổi, còn tỷ tỷ, liệu có còn giữ nguyên dáng vẻ năm xưa? Nếu lại thêm hai năm nữa trôi qua, e rằng hắn sẽ lớn hơn nàng.
Nghĩ đến đây, khóe môi Tiêu Yến khẽ nhếch lên, vẽ thành một nụ cười nhàn nhạt, tâm tình cũng hiếm khi thấy được thoải mái như vậy.
Hắn tiếp lấy bút mực, đặt trên bàn đá trong đình, một nét một chữ viết xuống ba đại tự cứng cáp hữu lực:
“Tư Yên cư.”
Vị quan phụ trách công trình nhìn thấy ba chữ kia thì thoáng sững sờ, khó hiểu lặp lại:
“‘Tư Yên cư’?”
Tư là tư niệm, hoài niệm. Dễ hiểu. Nhưng còn chữ Yên kia? Chẳng lẽ là tên húy của một cố nhân nào đó được Thái tử điện hạ khắc ghi? Hắn không khỏi liếc nhìn thần sắc của Tiêu Yến. Vị Thái tử xưa nay luôn nghiêm cẩn ít lời, lúc này lại cúi đầu nhìn ba chữ trên giấy, nơi đáy mắt ánh lên một tầng ý cười chưa từng thấy qua. Đó là một ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người khác không dám nhìn lâu.
Quan viên cảm thấy lòng mình chấn động dữ dội, như thể vừa vô tình nhìn thấy một bí mật động trời.
Nam Cung Tư Uyển
Mà Tiêu Yến lại không giải thích điều gì, chỉ phân phó cho Chu Tề Hoan bên cạnh:
“Chọn mấy nha hoàn, bà tử lanh lợi cẩn thận, hằng ngày đến chăm nom nơi này. Ngoài phòng bếp và vườn rau, cần trồng ít rau quý mùa vụ, hoa cỏ trong sân cũng phải tỉ mỉ trông nom, đến đúng thời khắc phải nở hoa đúng tiết. Thư phòng trên giá sách, cũng tìm vài cuốn sách thú vị mà đặt lên.”
Hắn nói đến đây thì đột ngột dừng lại, ánh mắt hơi trầm xuống, không nói tiếp nữa.
Quan viên và Chu Tề Hoan đều lấy làm kinh ngạc. Thái tử điện hạ lần này lại tỉ mỉ phân phó từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chẳng lẽ là muốn thường xuyên lui tới nơi này, thậm chí là… ở lại đây?
Chu Tề Hoan hiểu ý, liền cúi mình đáp:
“Nô tài đã rõ.”
Tiêu Yến gật đầu, lại căn dặn thêm:
“Thường ngày không có bản cung cho phép, bất kỳ ai cũng không được tùy tiện ra vào nơi này.”
“Tuân chỉ.”
Sau khi Thái tử rời đi, viên quan phụ trách trông coi xây dựng mới sực tỉnh, lẩm bẩm nói:
“Chẳng lẽ nơi này là do điện hạ kiến tạo vì một vị cố nhân?”
Chu Tề Hoan nghe vậy cũng cảm thấy lời này có lý, nhưng hắn theo hầu điện hạ từ thuở nhỏ, lại chưa từng nghe nói có vị nào tên là “Yên”.
“Việc này… ta cũng chẳng rõ.” Hắn cười nhạt, giọng pha đôi phần suy nghĩ sâu xa.
Quan viên kia cẩn thận lấy bản thiết kế trước đó ra so đối, lại nhìn quanh sân viện đã hoàn tất, lắc đầu cảm thán:
“Thiết kế của điện hạ thật là khéo léo, xuân hạ thu đông đều có cảnh sắc, hoa cỏ đủ loại, thậm chí có vài loài cây hiếm gặp ở Đại Càn, may mà còn tìm được loại tương tự thay thế. Nhưng nhìn kỹ từ đình viện cho đến cách bố trí nội thất, bàn đu dây, kệ sách, thậm chí cả giàn hoa trong vườn… tất thảy đều là vật nữ tử ưa thích.”
Chu Tề Hoan nghe đến đây thì trong lòng cũng dâng lên nghi hoặc, bật thốt:
“Chẳng lẽ… Đông Cung thật sự sắp có thêm một vị nương nương?”
Hai người liếc nhìn nhau, cùng cười nhẹ, nhưng lại không dám nhiều lời thêm.
☆ Chúng mỹ dâng tặng lễ vật
Xuân năm thứ mười bảy Đại Càn an nghiệp, Thái tử điện hạ Tiêu Yến vừa tròn mười chín tuổi. Việt Đế đích thân hạ chỉ tổ chức yến tiệc tại Đông Cung, mời khắp chư vị văn võ bá quan cùng các danh sĩ trong kinh đến dự.
Tuy nói là yến tiệc mừng sinh nhật Thái tử, nhưng ai ai cũng rõ trong lòng: Thái tử điện hạ nay đã đến tuổi đội mũ thành niên, mà sau khi cử hành quan lễ, việc đầu tiên chính là thành hôn.
Vì lẽ đó, lần này hễ là hậu duệ danh môn vọng tộc đến dự yến, không một nhà nào không đưa theo thiên kim tiểu thư ăn vận diễm lệ, ai nấy đều lòng mang tâm niệm, ánh mắt rực rỡ.
Yến hội lần này do Hiền phi chủ trì sắp xếp. Sau một phen nâng chén chúc mừng, trong cung mời đến gánh hát nổi danh khắp kinh thành, còn có nhạc phường vũ cơ trợ hứng, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Tiệc rượu linh đình, tiếng đàn tiếng sáo vang lừng. Tiêu Yến bị Khương Tê Ngô cùng các trọng thần khuyên rượu, không tránh khỏi uống thêm mấy chén, lúc này có chút say, hắn đứng dậy cáo từ, định rời tiệc sớm.
Hiền phi thấy thế, vội đưa tay ngăn lại:
“Hiện giờ phụ hoàng ngươi thân thể bất an, gần đây thường cảm thấy tinh lực suy kiệt, bởi vậy hôm nay sớm lui về nghỉ ngơi. Nhưng ngươi làm sao cũng muốn rời đi sớm như vậy?”
Tiêu Yến đáp:
“Hôm nay con uống hơi nhiều một chút…”
“Dẫu là thế cũng không thể đi được.” Hiền phi nghiêm mặt: “Ngươi hãy ngồi xuống đi. Nghe nói thiên kim của Binh Bộ Thượng thư cùng cháu gái của Thái phó đều chuẩn bị riêng lễ vật cho ngươi. Nay ngươi là nhân vật chính, nếu bỏ đi giữa chừng, chẳng phải là không nể mặt ta, càng là không nể mặt các vị khanh gia? Phụ hoàng ngươi ngày thường đều đối với họ kính trọng ba phần.”
Khương Tâm Nhu vừa tức giận vừa bất lực. Yến Nhi trời sinh lãnh đạm, làm người chọn vợ cho nó mà cũng khó khăn đến thế, quả là một việc nan giải! T_T
Tuy Tiêu Yến trời sinh tính tình lãnh đạm, song đối với Hiền phi vẫn luôn cung kính. Từ sau khi mẫu hậu qua đời, Hiền phi một tay chăm lo nuôi nấng, mấy năm nay đối với hắn đã hết lòng chiếu cố như thân sinh mẫu thân, hắn vẫn luôn ghi tạc trong tâm.
Tiêu Yến còn chưa kịp nói gì, Khương Hiền phi đã nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, ép ngồi xuống bên cạnh mình, dịu giọng khuyên nhủ:
“Yến Nhi, ngươi là đương kim hoàng trữ, nhất cử nhất động đều là gương mẫu cho thiên hạ. Nay Thái tử phi vẫn chưa được định, mà ngoài phố lại lời ra tiếng vào, các vị đại thần trong triều cũng đã bắt đầu có chút lời ra tiếng vào ngầm. Ngươi hiểu ý ta chứ?”
Dứt lời, nàng lại thêm lời thấm thía:
“Bản cung hiểu rõ tính tình của ngươi, nhưng người trong thiên hạ, có mấy kẻ thực sự minh bạch ngươi đây?”
Ánh mắt Tiêu Yến quét về phía yến hội, quả nhiên thấy vô số ánh mắt đều âm thầm đổ dồn về phía họ. Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ cầm lấy bầu rượu trước mặt, rót đầy một ly, nhấp một ngụm nhỏ.
Trong thoáng chốc, hắn lại nhớ đến đêm ấy, tỷ tỷ vác cuốc đi đào rượu hoa đào cất dưới đất, sắc rượu phớt hồng như cánh hoa ngày xuân, vào miệng thơm dịu, hậu vị còn lưu lại hương hoa nhàn nhạt. Lại nhớ đến những món thịt nướng tỷ chuẩn bị, cùng cái lẩu nhỏ sôi lục bục bên đống lửa. Giờ nghĩ lại, chẳng nơi đâu tìm lại được hương vị ấy nữa.
Nhớ đến đây, trong mắt hắn khẽ gợn một nét cười nhàn nhạt, khóe môi cong lên, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn yến tiệc như họa, khiến cho không ít các tiểu thư danh môn trong hội nhất thời thất thần, không khỏi động lòng.
Phó Hương Tuyết ôm đàn thất huyền, nhẹ nhàng hành lễ, vốn trong lòng nàng còn thấp thỏm bất an, muốn dâng khúc mừng thọ, lại vừa lúc thấy Thái tử điện hạ toan rời tiệc, còn chưa kịp cất đàn, thì lại trông thấy hắn cười.
Nàng lập tức đỏ mặt, cúi đầu, dịu dàng cất giọng:
“Tiểu nữ Phó Hương Tuyết, xin vì điện hạ dâng một khúc Nam Sơn Tụng, nguyện điện hạ vạn sự như ý, thân thể an khang.”
Tiêu Yến khẽ gật đầu.
Nàng cất đàn, tiếng nhạc du dương như suối chảy qua khe, dịu dàng mà uyển chuyển. Khi thì như gió nhẹ thổi qua rừng hoa, khi lại như nước ngầm róc rách bên chân núi. Lúc cao vút, âm thanh trong trẻo ngân vang như vọng từ nơi tiên sơn xa thẳm, khiến hắn không khỏi nghĩ đến Bồng Lai Tiên Đảo nơi có mây lành lượn lờ bên cột đá tận trời, cung điện nguy nga ẩn hiện giữa hư không, lúc thì biển êm sóng lặng, khi lại cuồng phong gầm rít, như ẩn như hiện, như mộng như thực.
Khúc vừa dứt, bốn phía im phăng phắc, ai nấy đều lặng lẽ quan sát sắc mặt Thái tử.
Chỉ thấy Tiêu Yến hơi cong môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi gật đầu:
“Cô nương đàn rất hay, khúc ý tao nhã mà không mất đại khí, đáng quý.”
Phó Hương Tuyết vội cúi người tạ ơn, sắc mặt ửng hồng. Khương Tâm Nhu thấy thế, mắt sáng như sao ,bà rất hài lòng. Tốt rồi, Yến Nhi nhà ta rốt cuộc cũng chịu để tâm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhi tử dù có tài cán thế nào, cũng không thể chỉ biết vùi đầu vào việc quân, việc nông, suốt ngày chỉ lo quốc sự, không biết nữ sắc là gì. Nay biết thưởng nhạc, lại còn mỉm cười, thật là hiếm thấy.
Vui mừng trong lòng, bà vội gọi tổng quản nội thị Lưu Cẩn đến, thấp giọng hỏi:
“Vị cô nương kia là cháu gái của Thái sư?”
Lưu Cẩn gật đầu: “Bẩm nương nương, đúng vậy.”
Khương Tâm Nhu càng thêm hài lòng, lập tức sai người ban cho nàng một đôi ngọc Như Ý. Trong yến tiệc, các phu nhân thấy vậy, đều rì rầm to nhỏ, nghị luận sôi nổi.
Ngay khi đó, lại có một nữ tử khác đứng dậy ly tịch, thân vận váy lụa màu vàng nhạt, tay nâng một bức họa cuộn tròn.
Khương Tâm Nhu khẽ nghiêng người, thấp giọng hỏi Xuân Hoa bên cạnh:
“Vị cô nương kia là ai? Nhìn có chút quen mắt.”
Xuân Hoa cúi đầu thưa:
“Bẩm nương nương, đó là thứ nữ của Binh Bộ Thị lang, trong kinh nổi danh là tài nữ, tinh thông thi họa. Trước kia từng có một bức họa tiến cung, nương nương đã xem qua, còn từng khen nàng có thư hương khí, đoan trang hiền thục.”
“Thì ra là nàng.” Khương Tâm Nhu khẽ gật đầu. Năm ấy bà đã xem không biết bao nhiêu bức họa, lúc đầu còn có bức rất vừa ý, nhưng nhắc tới với Tiêu Yến thì nó luôn tìm cớ thoái thác. Dần dà, xem nhiều rồi, bà cũng chẳng còn cảm xúc gì đặc biệt, họa ai cũng na ná như nhau, chỉ là nhất thời không nhớ được rõ ràng khuôn mặt nào thôi.
Giờ nhìn lại dung nhan nữ tử kia dịu dàng thanh tú, từng cử chỉ đều toát ra vẻ nhã nhặn mềm mại, tựa liễu trước gió, tuy rằng có phần yếu đuối nhưng vẫn giữ được nét đoan trang, có phong thái của tiểu thư khuê các.
Khương Tâm Nhu hơi do dự một chút, rồi mỉm cười dịu dàng hỏi:
“Ngươi cũng vì Yến Nhi mà chuẩn bị lễ vật?”
Tô Thướt Tha nhẹ nhàng cúi người hành lễ, giọng nói mềm mại như nước:
“Tiểu nữ Tô Thướt Tha, tuy không thể sánh với cầm nghệ tuyệt diệu của Phó tỷ tỷ, nhưng đã vẽ một bức Du xuân ngắm hoa đồ nơi ngoại ô kinh thành, mong rằng Thái tử điện hạ có thể vừa ý.”
Nói xong, nàng khẽ ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Yến. Thấy vị công tử tuấn tú cao cao tại thượng cách đó không xa, một thân cẩm bào trắng tinh, trên tay áo có thêu một đóa Bỉ Ngạn đỏ rực, đáng lẽ ra nên lộ vẻ diễm lệ bất thường, nhưng lại mang đến cảm giác hài hòa, khiến nàng bỗng nhiên nhớ tới một câu: “Ý gì bách luyện cương, hóa thành nhiễu chỉ nhu” gang thép tôi luyện trăm lần, cũng hóa thành tơ mềm khi đặt nơi người ấy.
Từng có lần bắt gặp hắn giục ngựa giữa đường phố kinh thành, phong thái anh hùng, đến nay vẫn chưa thể quên.
Hôm nay tâm tình Tiêu Yến không tệ, cũng nhẹ nhàng mỉm cười với nàng.
Tô Thướt Tha vội cúi đầu, hiện rõ nét thẹn thùng.
Khương Tâm Nhu vô cùng hiếu kỳ, muốn biết trong kinh đồn danh tài nữ có nét bút thế nào, liền nói với mọi người:
“Nghe nói Thướt Tha cô nương thi họa tinh tế, trong kinh đều có tiếng, không bằng hôm nay nhân dịp này, để mọi người cùng mở mang tầm mắt. Một bức Du xuân ngắm hoa đồ, chỉ nghe tên đã khiến người ta hướng về cảnh xuân mỹ lệ.”
Chúng phu nhân, quan gia đều vui vẻ phụ họa.
Lời vừa dứt, Tiêu Yến liền sai người đem bức họa dâng lên. Hai cung nữ cùng nhau nâng bức hoạ, chậm rãi trải ra trước mặt mọi người.
Trong tranh là rừng đào nơi ngoại ô kinh thành, hoa nở rực rỡ, suối chảy trong veo, hoa rơi theo dòng nước, trẻ nhỏ nô đùa trong rừng, xa xa có công tử cưỡi ngựa mà đến, giữa rừng hoa bướm nhẹ bay, tất thảy như tái hiện trước mắt, sinh động như thật.
Ý cảnh tuyệt đẹp, bút pháp tinh tế, nhất thời khiến người trong tiệc đều trầm trồ khen ngợi.
Tiêu Yến đứng từ xa nhìn, trong mắt là cánh hoa lả tả, suối biếc róc rách, hồ sen câu cá, nhà tranh dưới đình nhỏ ẩn hiện cầu vồng, lại có một nữ tử trượt ngã vào suối, mái tóc rối bời ướt đẫm, cười rạng rỡ như hoa, nàng quay đầu lại nói:
“Đợi tỷ một chút, hôm nay tỷ không thể mang ngươi bay lên cầu vồng rồi!!”
Rồi sau đó thật sự cùng hắn một lượt nhảy lên, bay qua thác nước, cùng cầu vồng sóng vai.
Khương Tâm Nhu nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Yến, thấy hắn vẫn giữ nụ cười nhè nhẹ nơi khóe mắt, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ bức họa này, hắn cũng thích?
Vì vậy lệnh người thu bức họa lại, ban thưởng một chiếc kim bộ diêu đính trân châu ngọc thạch quý giá đó là vật ngự ban, vô cùng hiếm có. Chúng phu nhân lại xôn xao bàn luận.
Lúc này, cung nữ phụ trách nghi lễ tiến tới bẩm báo:
“Nương nương, có cần tuyên nhạc phường vũ cơ hiến vũ hay không?”
Khương Tâm Nhu nhìn lướt qua yến hội, thấy hôm nay Yến Nhi đã chịu ngắm nhìn các nữ tử, trong lòng vô cùng vui mừng, liền gật đầu:
“Thời gian cũng đã muộn, tuyên các nàng tiến vào đi.”
Ngay khi cung nhân chuẩn bị hành lễ, lại có một nữ tử bước ra khỏi hàng, định dâng lễ vật.
Lão ma ma thấy thế, vội hỏi:
“Nương nương, có cần chờ vị cô nương này trước?”
Khương Tâm Nhu liếc nhìn nữ tử ấy một thân váy lụa màu trắng, bên hông đeo tua ngọc xanh biếc, dung nhan thanh tú, nhã nhặn dễ nhìn, liền phất tay:
“Chờ một chút.”
Không cần Lưu tổng quản nhắc nhở, nàng liền nhận ra: Vị này là thiên kim của Thái phó, Chu Chỉ Y. Trước kia từng thấy nàng vài lần trong yến tiệc hoàng gia. Từ nhỏ nàng đã thông kinh sử, chịu ảnh hưởng từ phụ thân, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, luận mưu sách lược cũng có thể đối đáp một hai quả thật là hiếm thấy.
Chẳng lẽ nàng cũng chuẩn bị lễ vật?
Khương Tâm Nhu liền cười hỏi:
“Chỉ Y, ngươi cũng chuẩn bị lễ vật cho Yến Nhi sao?”
Chu Chỉ Y tính tình cao ngạo, vốn không muốn tỏ lộ trước mặt mọi người, nhưng mẫu thân vừa rồi đã lén thúc nàng một phen, nàng chỉ đành bước ra, kính cẩn cúi người đáp:
“Thưa nương nương, tiểu nữ có nghe phụ thân nói Thái tử điện hạ gần đây thường đọc Núi Sông Chí. Bản đó phân thành nhiều quyển, ghi lại các địa danh, địa hình, phong thổ nhưng vì đều là chữ viết, hơi khô khan. Tiểu nữ liền thử gom lại thành một quyển, trong đó có xen vào những nơi các ca ca từng đến, ta nghe họ kể lại và vẽ minh họa kèm theo, mong rằng điện hạ vừa ý.”
Vừa nghe nhắc đến Núi Sông Chí, Tiêu Yến quả thực cảm thấy hứng thú. Gần đây hắn đúng là đang đọc, nhưng nhiều chỗ ghi chép mơ hồ, khó hình dung. Ngược lại nhớ đến Sủng Vật Du Ký của tỷ tỷ, văn từ mộc mạc, sinh động, còn có tranh minh họa thú vị, dễ đọc mà hữu ích. Từng nghĩ nếu có ai đem cách ấy ghi chép phong thổ sơn xuyên, ắt sẽ đại dụng.
Không ngờ Chu cô nương lại có cùng ý tưởng ấy, lại còn thực hiện chỉnh chu, liền mỉm cười nói:
“Ngươi có lòng, vật này rất hợp ý ta.”
Tạ Viên lập tức tiến lên nhận sách, Tiêu Yến mở ra xem, thấy chữ viết đẹp đẽ, tranh vẽ tuy nhỏ nhưng tinh tế, bố cục tỉ mỉ, đúng là đáng quý.
Khương Tâm Nhu không nói gì trong chốc lát, sau mới phân phó:
“Lưu Cẩn, ban thưởng một đôi vòng ngọc phỉ thúy.”
…
Liên tiếp các nữ tử dâng lễ, hiến nghệ, kéo dài đến tận gần giờ Tý, lão ma ma mới theo lệnh Hiền phi tuyên nhạc phường vũ cơ tiến vào hiến vũ.
Yến tiệc mừng sinh nhật Thái tử tròn mười chín tuổi tại Đông Cung, một đêm vang danh kinh thành. Tin đồn về người được chọn làm Thái tử phi cũng theo đó mà truyền khắp phố chợ.
Kẻ thì đoán là cháu gái Thái sư, Phó Hương Tuyết xuất thân cao quý, cầm nghệ siêu quần.
Người lại bảo là tiểu thư Binh Bộ thị lang, Tô Thướt Tha ôn nhu hiền thục, phong tư nhu nhã.
Tiếng tăm cao nhất lại là thiên kim Thái phó Chu Chỉ Y tài mạo song toàn, hiểu sách lược mưu lược, lại là ái đồ của Thái tử sư phụ.
Dân chúng nô nức bàn luận, không ngớt đặt cược. Nhưng qua mấy tháng, bên trong Đông Cung vẫn im ắng như tờ, không một tiếng gió.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương