"Bệ hạ, bọn thần hộ giá chậm trễ!"
Trong lúc mơ mơ màng màng Liễu An Dung nghe được thị vệ phá cửa mà vào, nàng đau buồn mà nghĩ đến: Tội ám sát chắc chắn phải chết. Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu, phải đi trước một bước rồi.
Nhưng nàng đợi cả buổi cũng không thấy người giam mình lại, lại càng không nghe thấy giọng nói Cẩu Hoàng Đế gào thét. Chẳng lẽ bị nàng đâm chết rồi hả? Liễu An Dung cẩn thận từng li từng tí mà mở mắt ti hí, nhìn thấy hơn mười người thị vệ quỳ rạp xuống trước mặt nàng, cung kính nói: "Bệ hạ, thần đã gọi thái y. Về phần Thục Phi, nên xử trí như thế nào? Ám sát Đế Vương là tội lớn, có nên giải nàng vào địa lao không, hơn nữa nghiêm hình tra hỏi mục đích nàng ám sát bệ hạ?"
Ài ài ôi chao?
Liễu An Dung thuận thế nhìn lại, nhìn thấy mình tóc rối bù quần áo không chỉnh tề ngã trên mặt đất, mà bọn thị vệ trông mong đợi chờ nàng phân phó. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?... Chẳng lẽ nàng đã trở thành Cẩu Hoàng Đế?!
"Kính... Tấm gương!" Liễu An Dung hoang mang mà chạy đến trước bàn trang điểm, ở trước gương soi trái soi phải.
Trong gương một nam tử bộ áo bào màu vàng nhuốm máu, tóc xanh như thác nước rối tung mà xõa ở sau lưng, áo mũ không chỉnh tề. Hai con ngươi trong trẻo hơi hơi hiện ra kinh ngạc, mũi cao ngất thẳng tắp, đôi môi hơi có vẻ bạc tình bạc nghĩa, cằm còn máu tụ ở dưới chỗ mới vừa rồi bị đụng chóng mặt.
Liễu An Dung nhíu mày, trong kính nam tử cũng nhíu mày. Anh có một đôi lông mày vô cùng đẹp, đầu lông mày hơi xếch lên, mê hoặc lòng người. Mắt như sao sáng, mặt như quan ngọc, thật là tuấn dật tuyệt trần. Không nghĩ tới Cẩu Hoàng Đế này lớn lên giống chó như đúc vậy.
Thấy Hoàng Đế một hồi bày mặt quỷ một hồi cười ha ha với tấm gương, mọi người không khỏi hoài nghi việc có phải bệ hạ bị đánh ngu rồi...
Tạ Trạch từ từ tỉnh lại, toàn thân lan ra đau nhức kỳ lạ, hắn mở miệng nói thầm: "Người đâu, áp giải thích khách vào đại lao cho trẫm."
"Thích khách to gan, lại dám hành thích bệ hạ!"
Tạ Trạch vừa muốn gật đầu, rồi lại phát hiện tay mình bị người hung hăng vặn lấy, toàn bộ người nặng nề mà bị đè ngã ở trên mặt đất, dễ dàng giam giữ. Mặt đất lạnh lẽo làm cho hắn trong nháy mắt tỉnh táo lại, hắn phẫn nộ nói: "Hỗn xược, trẫm ở đây! Nàng mới là thích khách! Vì sao giam ta lại! Các ngươi đều mù sao!"
Thị vệ thấy khuôn mặt dữ tợn gào thét của Thục Phi khi bị giam, có chút cảm thán: Trách không được lại hành thích bệ hạ, thì ra Thục phi điên rồi, vậy mà vọng tưởng mình là Hoàng Đế.
Liễu An dung nghe Tạ Trạch giận dữ mắng mỏ, vội vàng trong kinh hãi và nghi ngờ phục hồi tinh thần lại, không khỏi bắt đầu suy ngẫm…. Nếu không tráo đổi thân thể với Tạ Trạch, nàng sẽ bị giải vào địa lao rồi. Hôm nay nên làm thế nào cho phải đây?
Nhìn thấy lông mày bệ hạ càng nhăn càng chặt, Trưởng thị vệ nghiêm mặt nói: "Không được vô lễ với bệ hạ! Người đâu, trượng hình!"
Liễu An Dung thấy thế, giả bộ uy nghiêm mà hắng giọng, cất cao giọng nói: "Thục Phi là cho rằng trẫm đối với nàng bạc tình bạc nghĩa nên mới xúc động làm ra việc như vậy, liền phạt nhẹ nàng cấm túc hối lỗi đi." Dù sao cũng là thân thể của nàng, nàng không đành lòng thấy bờ mông mình nở hoa.
"Ngươi!" Tạ trạch tức giận nhào tới, lại bị thị vệ dễ dàng khống chế. Hắn bi phẫn nghĩ vì sao sau khi tỉnh lại thì hắn biến thành thích khách ám sát mình? Nữ nhân đáng chết này còn giả vờ giả vịt mà dùng thân thể của hắn ra lệnh cho thị vệ! Thật sự là tội đáng chết vạn lần!
"Các ngươi lui xuống trước đi, trẫm có mấy lời muốn nói với Thục phi."
Thấy mọi người rời đi, Liễu An Dung cười to đến gần, kiêu ngạo nâng cằm Tạ Trạch lên, lộ ra nụ cười gian không rõ ý nghĩa: "Tên thích khách ám sát ta đâu rồi, lại bất kính với trẫm, hừ hừ! Trẫm liền nhốt ngươi vào địa lao, nghiêm hình chăm sóc!"
Thấy Tạ Trạch nhăn mặt, Liễu An Dung lại hạ một liều thuốc mạnh nữa: "Ngươi cần phải nhớ kỹ, bây giờ ta mới là Nam Chu Đế Vương! Bọn họ nghe ngươi vị Thục Phi nương nương không được sủng ái này hay là nghe ta vị cửu ngũ chí tôn đây!?"
Tạ Trạch giận dữ, nhưng tại tìm cách khôi phục thân thể lúc đầu, hắn chỉ có thể nhịn.
Liễu An Dung thấy bộ dạng Tạ Trạch nghẹn khuất lần nữa đắc chí mà cười ha ha, kết quả kiêu ngạo quá độ, phần miệng vết thương máu văng tung tóe rồi, nàng la hét nói: "Bãi giá hồi cung!"
Trong lúc mơ mơ màng màng Liễu An Dung nghe được thị vệ phá cửa mà vào, nàng đau buồn mà nghĩ đến: Tội ám sát chắc chắn phải chết. Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu, phải đi trước một bước rồi.
Nhưng nàng đợi cả buổi cũng không thấy người giam mình lại, lại càng không nghe thấy giọng nói Cẩu Hoàng Đế gào thét. Chẳng lẽ bị nàng đâm chết rồi hả? Liễu An Dung cẩn thận từng li từng tí mà mở mắt ti hí, nhìn thấy hơn mười người thị vệ quỳ rạp xuống trước mặt nàng, cung kính nói: "Bệ hạ, thần đã gọi thái y. Về phần Thục Phi, nên xử trí như thế nào? Ám sát Đế Vương là tội lớn, có nên giải nàng vào địa lao không, hơn nữa nghiêm hình tra hỏi mục đích nàng ám sát bệ hạ?"
Ài ài ôi chao?
Liễu An Dung thuận thế nhìn lại, nhìn thấy mình tóc rối bù quần áo không chỉnh tề ngã trên mặt đất, mà bọn thị vệ trông mong đợi chờ nàng phân phó. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?... Chẳng lẽ nàng đã trở thành Cẩu Hoàng Đế?!
"Kính... Tấm gương!" Liễu An Dung hoang mang mà chạy đến trước bàn trang điểm, ở trước gương soi trái soi phải.
Trong gương một nam tử bộ áo bào màu vàng nhuốm máu, tóc xanh như thác nước rối tung mà xõa ở sau lưng, áo mũ không chỉnh tề. Hai con ngươi trong trẻo hơi hơi hiện ra kinh ngạc, mũi cao ngất thẳng tắp, đôi môi hơi có vẻ bạc tình bạc nghĩa, cằm còn máu tụ ở dưới chỗ mới vừa rồi bị đụng chóng mặt.
Liễu An Dung nhíu mày, trong kính nam tử cũng nhíu mày. Anh có một đôi lông mày vô cùng đẹp, đầu lông mày hơi xếch lên, mê hoặc lòng người. Mắt như sao sáng, mặt như quan ngọc, thật là tuấn dật tuyệt trần. Không nghĩ tới Cẩu Hoàng Đế này lớn lên giống chó như đúc vậy.
Thấy Hoàng Đế một hồi bày mặt quỷ một hồi cười ha ha với tấm gương, mọi người không khỏi hoài nghi việc có phải bệ hạ bị đánh ngu rồi...
Tạ Trạch từ từ tỉnh lại, toàn thân lan ra đau nhức kỳ lạ, hắn mở miệng nói thầm: "Người đâu, áp giải thích khách vào đại lao cho trẫm."
"Thích khách to gan, lại dám hành thích bệ hạ!"
Tạ Trạch vừa muốn gật đầu, rồi lại phát hiện tay mình bị người hung hăng vặn lấy, toàn bộ người nặng nề mà bị đè ngã ở trên mặt đất, dễ dàng giam giữ. Mặt đất lạnh lẽo làm cho hắn trong nháy mắt tỉnh táo lại, hắn phẫn nộ nói: "Hỗn xược, trẫm ở đây! Nàng mới là thích khách! Vì sao giam ta lại! Các ngươi đều mù sao!"
Thị vệ thấy khuôn mặt dữ tợn gào thét của Thục Phi khi bị giam, có chút cảm thán: Trách không được lại hành thích bệ hạ, thì ra Thục phi điên rồi, vậy mà vọng tưởng mình là Hoàng Đế.
Liễu An dung nghe Tạ Trạch giận dữ mắng mỏ, vội vàng trong kinh hãi và nghi ngờ phục hồi tinh thần lại, không khỏi bắt đầu suy ngẫm…. Nếu không tráo đổi thân thể với Tạ Trạch, nàng sẽ bị giải vào địa lao rồi. Hôm nay nên làm thế nào cho phải đây?
Nhìn thấy lông mày bệ hạ càng nhăn càng chặt, Trưởng thị vệ nghiêm mặt nói: "Không được vô lễ với bệ hạ! Người đâu, trượng hình!"
Liễu An Dung thấy thế, giả bộ uy nghiêm mà hắng giọng, cất cao giọng nói: "Thục Phi là cho rằng trẫm đối với nàng bạc tình bạc nghĩa nên mới xúc động làm ra việc như vậy, liền phạt nhẹ nàng cấm túc hối lỗi đi." Dù sao cũng là thân thể của nàng, nàng không đành lòng thấy bờ mông mình nở hoa.
"Ngươi!" Tạ trạch tức giận nhào tới, lại bị thị vệ dễ dàng khống chế. Hắn bi phẫn nghĩ vì sao sau khi tỉnh lại thì hắn biến thành thích khách ám sát mình? Nữ nhân đáng chết này còn giả vờ giả vịt mà dùng thân thể của hắn ra lệnh cho thị vệ! Thật sự là tội đáng chết vạn lần!
"Các ngươi lui xuống trước đi, trẫm có mấy lời muốn nói với Thục phi."
Thấy mọi người rời đi, Liễu An Dung cười to đến gần, kiêu ngạo nâng cằm Tạ Trạch lên, lộ ra nụ cười gian không rõ ý nghĩa: "Tên thích khách ám sát ta đâu rồi, lại bất kính với trẫm, hừ hừ! Trẫm liền nhốt ngươi vào địa lao, nghiêm hình chăm sóc!"
Thấy Tạ Trạch nhăn mặt, Liễu An Dung lại hạ một liều thuốc mạnh nữa: "Ngươi cần phải nhớ kỹ, bây giờ ta mới là Nam Chu Đế Vương! Bọn họ nghe ngươi vị Thục Phi nương nương không được sủng ái này hay là nghe ta vị cửu ngũ chí tôn đây!?"
Tạ Trạch giận dữ, nhưng tại tìm cách khôi phục thân thể lúc đầu, hắn chỉ có thể nhịn.
Liễu An Dung thấy bộ dạng Tạ Trạch nghẹn khuất lần nữa đắc chí mà cười ha ha, kết quả kiêu ngạo quá độ, phần miệng vết thương máu văng tung tóe rồi, nàng la hét nói: "Bãi giá hồi cung!"
Danh sách chương