CHƯƠNG 17
Bé thỏ nhỏ quay đầu nhìn Khiếu không biết món đồ đó có thể lấy không?
Khiếu biết rất rõ, đó chỉ là một cái lược nhưng tiện lợi vô cùng.
-Thủy Thần nương nương hảo tâm cho ngươi, ngươi còn không nhanh cầm lấy? Bé thỏ nhỏ nhận lấy liền lật qua lật lại nhìn một chút.
-Cám ơn nương nương.
Bé thỏ nhỏ lỗ tai to vẫy vẫy mấy cái bày tỏ ý cảm tạ.
-Bé con thật đáng yêu, ngươi bao lớn?
-Hơn hai tháng tuổi.
-Trời ạ, ngươi là sinh vật nhỏ nhất thiên giới đi. Thật đáng yêu a.
Thủy Thần vừa nói chuyện, vừa theo thói quen lấy ra cái lược chải đầu cùng da lông trên người cho bé thỏ nhỏ.
Bé thỏ nhỏ ngạc nhiên nhìn cái lược với những chiếc răng lớn từ từ lướt qua trên người, cảm giác kia còn rất thoải mái, được chải qua bộ lông so với trước kia óng mượt hơn nhiều.
-Cái này có thể chải lông sao?
Bé thỏ nhỏ chỉ cái lược hỏi.
-Dĩ nhiên a, lược chính là dùng để chải lông.
Bé thỏ nhỏ lấy ra cái lược thủy thần cho bé.
-Cái này cùng loại cũng có thể sao?
-Có thể a, ngươi bình thường có thể dùng nó chải đầu chải lông, chỉ có vẽ trên mặt đất mới có thể ra nước.
Bé thỏ nhỏ dùng răng thỏ cắn môi dưới nhìn Khiếu tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Bé từ từ chậm rãi đi tới bên người Khiếu, Khiếu mới tắm xong, trên người lông mao có chút rối loạn.
Bé thỏ nhỏ cầm lược nhẹ nhàng chải lông trên chân lão hổ, một tấc một tấc chải thật tốt thật nghiêm túc.
-Bé con hiểu chuyện.
Thủy Thần nhìn bé con cũng không có tâm chơi cùng nàng, một mực nhào vào trên người Khiếu, vung tay áo biến mất.
Thỏ chải lông cho lão hổ trước nay không có tiền lệ, ngay cả Khiếu cũng không nghĩ tới sẽ cho bé thỏ nhỏ chải lông cho hắn, Khiếu cúi đầu nhìn bé thỏ nhỏ đang rướn chân, vẫn còn hướng chỗ cao hơn cố gắng chải.
Khiếu lấy cái đuôi của mình quấn lấy bé nâng lên.