"Anh! Không...không, không, không phải em, em chưa làm gì hết!" Cố Tu Lễ bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Tu Nghĩa dọa sợ, tay chân luống cuống giải thích.
Cố Tu Nghĩa dẫm lên những mảnh thủy tinh dưới đất, bước đến cạnh Kỷ Nguyễn.

Kỷ Nguyễn ngửa mặt nhìn hắn một cái, phút chốc liền nhẫn nhịn quay đầu đi, đôi mắt to tròn lại rơi thêm mấy giọt nước mắt.
Nhìn thôi cũng thấy vô cùng đáng thương.
Cố Tu Nghĩa nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của Kỷ Nguyễn, khóe mắt cùng chóp mũi đều đỏ hết lên, đầu óc trống rỗng hai giây, sau đó lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên mắt cá chân Kỷ Nguyễn.
Không quá nghiêm trọng, chỉ là một vết cứa nhỏ, có một ít máu thấm ra, nhưng không chảy xuống mà cứ đọng mãi trên miệng vết thương.
"Anh cả..." Cố Tu Lễ vẫn còn đứng phía sau nhỏ giọng muốn giải thích: "Anh nghe em nói...."
"Cậu đi lấy hòm thuốc tới đây." Cố Tu Nghĩa trầm giọng nói.
"Cái gì?" Cố Tu Lễ giống như nghe không hiểu, chỉ chính mình: "Em?"
"Không cậu thì ai?" Khuỷu tay Cố Tu Nghĩa đặt trên đầu gối, quay đầu lại nhìn cậu ta: "Nhớ cầm theo cây chổi, quét dọn hết những thứ dưới đất đi."
Cố Tu Lễ mở to hai mắt, liên tục lùi về phía sau vài bước, không thể tin tưởng: "Anh bắt em làm việc của người hầu!?"
Nơi dự trữ nước mắt của Kỷ Nguyễn báo nguy, cậu khóc không nổi nữa, đành lấy hai tay ôm mặt lặng lẽ xem kịch tiếp.
Cố Tu Nghĩa đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng: "Cái gì gọi là người hầu? Không phải đều là người sao? Bọn họ làm được còn cậu thì không được?"
Hắn chỉ ngón tay xuống đất: "Quét sạch sẽ, một mảnh vụn cũng không được để lại."
"Anh!" Cố Tu Lễ còn định phản bác, gấp đến độ muốn khóc, lại bị ánh mắt lạnh băng của Cố Tu Nghĩa đảo qua, chỉ đành nuốt ngược nước mắt về.
Thân hình Cố Tu Nghĩa so với bọn họ vốn cao lớn hơn rất nhiều, hắn chẳng cần làm gì, chỉ đứng im ở đó thôi cũng đủ áp bức khiến cậu ta run sợ.
Cố Tu Lễ siết chặt nắm tay, dùng sức cắn môi chạy ra ngoài.

Đợi đến khi Phương Lan cảm thấy có chuyện không ổn liền chạy tới, trong phòng đèn sáng trưng, Kỷ Nguyễn ngồi dựa cạnh đàn được Cố Tu Nghĩa ôm lấy nhẹ giọng dỗ dành, mà con trai bà ta thì đang cầm chổi quét nhà, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Trông thấy một màn này giống như tát thẳng vào mặt Phương Lan, bà ta vội đoạt lấy cây chổi trong tay con trai, nụ cười cứng đờ, bước hai bước đến gần về phía Cố Tu Nghĩa: "Tu Nghĩa, con làm vậy là có ý gì?"

Cố Tu Nghĩa còn đang bận dỗ Kỷ Nguyễn, cũng không ngẩng đầu lên: "Hửm? Không có gì, Tiểu Lễ làm sai, tôi phạt cậu ta một chút."
"Nó!?" Phương Lan hít sâu nói: "Nó làm sai cái gì?"
Cố Tu Nghĩa lạnh lùng liếc bà ta một cái: "Cậu ta làm chân bạn nhỏ nhà tôi bị thương."
Tầm mắt của Phương Lan lập tức hạ xuống, nhìn đến cẳng chân trắng nõn của Kỷ Nguyễn, ở nơi mắt cá chân có một cái băng dán cá nhân.
Bé như vậy!
Xử lí chậm chút có khi nó còn liền lại luôn!
Phương Lan tức giận đến mức hai huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.
"Mẹ! Đó không phải là do con làm!" Cố Tu Lễ lôi kéo cánh tay Phương Lan, than thở khóc lóc kêu oan: "Là tự cậu ta làm vỡ khung ảnh, lúc đó con chỉ là muốn làm lành xin lỗi cậu ta.

Là cậu ta! Là cậu ta không thèm phân rõ trắng đen đã mắng chửi người khác, còn quăng đồ vật!"
"Im miệng!" Phương Lan lập tức giật tay của con trai ra, cật lực duy trì bộ dáng hiền tuệ: "Tu Nghĩa, con cũng nghe thấy rồi đó, Tiểu Lễ nói nó bị oan, con sao có thể không tin em trai của mình chứ!"
"Thật là như vậy sao......" Cố Tu Nghĩa như suy tư gì đó mà gật gật đầu, nâng cằm Kỷ Nguyễn lên: "Cậu ta nói có đúng không?"
Kỷ Nguyễn không trả lời, hai mắt sưng đỏ khẽ chớp một cái, giống như là không nghĩ tới mình sẽ bị chất vấn, vài giây sau cảm thấy vô cùng thất vọng mà rũ mắt xuống, cắn môi kìm nén nước mắt.
Cố Tu Nghĩa lập tức ôm lấy Kỷ Nguyễn, xoa gáy cậu, thấp giọng dỗ dành: "Được, đươc, không khóc, tôi đã biết."
Hắn quay đầu nhìn hai mẹ con kia: "Các người cũng thấy rồi, không hề đổ oan cho Tu Lễ."
"Anh cả!" Cảm xúc của Cố Tu Lễ đã mất khống chế: "Tại sao cậu ta nói cái gì anh cũng đều tin!? Không...!Cậu ta cái gì cũng chưa nói, em mới là em trai ruột của anh!"

"Được rồi, Tiểu Lễ!" Phương Lan gắt gao giữ lại chút lí trí cuối cùng của Cố Tu Lễ: "Tu Nghĩa à....!Cho dù Tiểu Lễ thật sự đã làm sai, dì thay nó xin lỗi được không? Nhưng con cũng không thể phạt nó như vậy..."
Cố Tu Nghĩa kinh ngạc: "Tôi phạt cậu ta thế nào?"
Gióng nói Phương Lan nghẹn ngào, giống như bị người ta khuất nhục: "Con không thể, không thể bắt nó làm việc của người hầu như vậy, nó là cậu hai nhà họ Cố kia mà!"
"Haizz..." Cố Tu Nghĩa cảm thấy vô cùng đau đầu, thở dài: "Dì Phương, không ngờ tư tưởng phong kiến cổ hủ ở dì còn nặng như vậy, thời đại nào rồi mà còn mở miệng gọi người hầu? Dì giáo dục như vậy, khó trách Tiểu Lễ không hiểu chuyện."
Phương Lan vốn còn đang rất tức giận, nghe thấy Cố Tu Nghĩa nói như vậy, bỗng nhiên nghe ra được ý khác: "Con...!có ý gì?"
Cố Tu Nghĩa cười cười: "Tiểu Lễ không phải sắp tốt nghiệp đại học sao, sau đó ra nước ngoài đào tạo sâu thêm vài năm thế nào?"
"Như vậy sao được!" Phương Lan thất thanh kêu lên, bộ dáng giả dối vẫn luôn cố gắng duy trì lập tức bị đánh vỡ: "Tốt nghiệp xong nó muốn vào công ty mà!"
"Chuyện này không vội," Cố Tu Nghĩa lạnh nhạt nói: "Bản thân Tiểu Lễ cũng nói mình còn nhiều thiếu sót, ra nước ngoài học tập cũng là muốn tốt cho cậu ta."
"Không, không được!" Âm thanh Phương Lan run rẩy: "Từ trước đến nay Tiểu Lễ chưa từng đi xa nhà, bên nước ngoài còn loạn như vậy......"
Cố Tu Nghĩa lại không chút để ý: "Không cần lo lắng, tôi cũng đi du học nhiều năm như vậy, không phải đã bình an trở về sao.

Lại nói, cậu ta cũng là người họ Cố, đi ra ngoài ai dám bắt nạt chứ?
"Cứ như vậy đi." Hắn trực tiếp bế Kỷ Nguyễn lê, bước ra ngoài: "Tôi bảo trợ lí tìm hiểu các trường đại học, Tiểu lễ có thể nhanh chóng ra nước ngoài tiếp tục học tập."
Cố Tu Lễ đã hoàn toàn đông cứng tại chỗ.
Phương Lan vội chạy tới kéo tay áo Cố Tu Nghĩa: "Con độc đoán quá rồi đấy, cho dù là muốn đưa Tiểu Lễ ra nước ngoài thì cũng phải là do ba con quyết định!"
Cố Tu Nghĩa nhìn Phương Lan bị dồn vào đường cùng, khóe môi mỉm cười, bình tĩnh nói: "Nếu dì cảm thấy nói cho Cố Triệu Húc có tác dụng thì cứ việc nói."
Dứt lời, hắn không thèm nhìn biểu tình của hai mẹ con kia, ôm Kỷ Nguyễn bước nhanh ra ngoài.

Bàn tay không thể nắm giữ tay áo kia, Phương Lan lảo đảo hai được, được Cố Tu Lễ đỡ lấy.
Cố Tu Lễ nhìn hành lang phía trước, ánh mắt trống rỗng: "Mẹ...!Con thật sự sẽ bị đưa ra nước ngoài sao?"
Phương Lan nhắm hai mắt, hơi thở nặng nề.
Đầu óc Cố Tu Lễ bị đình trệ, đột nhiên nghĩ tới điều gì, như người chết đuối vớ được cọc: "Chúng ta đi nói cho ba đi, ba nhất định sẽ không để con đi!"
Phương Lan chậm rãi đứng dậy: "Con cảm thất Cố Tu Nghĩa hiện giờ còn để ý đến ba con à?"
"Nhưng ba, ba cũng không phải không có quyền lên tiếng!" Cố Tu Lễ vội vàng nói.
"Vô dụng," Phương Lan nhìn về phía con trai mình: "Hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi."
"Cái, cái gì?"
Hốc mắt Phương Lan trở nên tối tắm, trong nháy mắt giống đi già đi thêm vài tuổi: "Cố Tu Nghĩa đã sớm muốn đuổi con đi, để con vào công ty chẳng khác gì đang uy hiếp hắn, hôm nay cũng chỉ là mượn chuyện nhỏ này để lấy cớ."
Bà ta đẩy tay Cố Tu Lễ, thân mình lung lay bước ra ngoài: "Cho dù không phải bây giờ, ngày mai, ngày kia, hay là tháng sau, hắn vẫn sẽ tìm được một cái cớ đưa con ra nước ngoài."
- ---------------------
"Thật ra chuyện này anh đã sớm nghĩ kỹ rồi."
Về đến nhà, Kỷ Nguyễn đã tắm rửa xong xuôi, nằm trên giường đắp túi chườm đá trên đôi mắt, chậm rì rì nói.
"Cái gì?"
Cố Tu Nghĩa ngồi ở cuối giường, đang dùng băng gạc ấn miệng vết thương trên mắt cá chân của Kỷ Nguyễn.
"Tôi nói, anh đã sớm muốn tìm cách đẩy em trai đi, đúng không?" Kỷ Nguyễn hài hước nói: "Còn nói là giúp tôi chống lưng, hóa ra anh cũng tính toán không ít."
Cố Tu Nghĩa khẽ cười một tiếng: "Tôi muốn đưa cậu ta đi thì lúc nào cũng có thể."
"Nhưng không thể giống như hôm nay, mắng chửi người ta một trận còn có thể công khai đuổi đi?"
Kỷ Nguyễn lấy túi chườm đá xuống, ngồi dậy, chống cằm nhìn Cố Tu Nghĩa: "Nếu đổi thành lúc bình thường, mẹ kế của anh khó chơi như vậy, còn không phải lá mặt lá trái với bọn họ nửa ngày mới có thể thu phục? Nào có thể như hôm nay, chơi bọn họ một vố như vậy?"
Cố Tu Nghĩa kéo khóe miệng, không đáp lời.
Nhưng nếu hắn không đáp lời, Kỷ Nguyễn liền cứ nhìn chằm chằm hắn như muốn đâm thủng hắn.
Cố Tu Nghĩa thở dài: "Vậy em nghĩ như thế nào?"

Kỷ Nguyễn không thích động não, thuận miệng nói: "Tôi cảm thấy khá tốt nha, lấy chỉ số thông minh của cậu ta, cho dù có vào được công ty thì cũng làm ra được trò trống gì.

Chủ yếu là mỗi ngày phải nhìn thấy người đáng ghét như vậy, ai mà không thấy buồn nôn?
Cố Tu Nghĩa bị cách dùng từ của Kỷ Nguyễn chọc cười, dựng thẳng ngón trỏ gõ gõ lên cẳng chân trắng nõn của cậu: "Dùng từ thô lỗ."
Hành động này của hắn có hơi ám muội, Kỷ Nguyễn theo bản năng co chân, lại bị Cố Tu Nghĩa nắm lấy cổ chân giữ chặt.
"Khụ," Kỷ Nguyễn cào cào chóp mũi: "Thật ra tôi còn có một chút lo lắng......"
Cố Tu Nghĩa ngước mắt, ý bảo hắn tiếp tục.
"Chính là..." Kỷ Nguyễn muốn nói lại thôi: "Nếu là hai mẹ con kia cho rằng hành động của anh là vì kiêng kị em trai cùng cha khác mẹ, không phải càng buồn nôn hơn sao?"
Cố Tu Nghĩa dừng tay lại, khớp hàm đột nhiên căng chặt, nhìn qua là thật bị làm buồn nôn rồi.
Cái người mẹ kế kia của hắn đúng thật có thể nghĩ vậy, bà ta thà tin rằng đàn ông trên thế giới đều chết hết cũng sẽ không thừa nhận con trai mình không thông minh.
"Không nói đến chuyện này nữa." Cố Tu Nghĩa thở dài, biểu tình khi nhìn mắt cá chân Kỷ Nguyễn trở nên nghiêm túc: "Vết thương của em không đúng lắm, sao vẫn không ngăn máu chảy được?"
Kỷ Nguyễn duỗi dài cổ nhìn, Cố Tu Nghĩa đã dùng hết mấy miếng băng gạc, lượng máu chảy ra quả thực là hơi quá so với miệng vết thương nhỏ như vậy, nhưng cũng không tính là nhiều.
"Không có việc gì." Kỷ Nguyễn bĩu môi, "Chắc là vừa nãy đi tắm động phải vết thương, dán cái băng lại là được."
Cố Tu Nghĩa không tỏ ý kiến, lại cẩn thận quan sát miệng vết thương, xác thực không sâu, có lẽ là do cơ địa da Kỷ Nguyễn lâu lành.
"Tuy nói là vì trút giận, nhưng em cũng không nên để bản thân bị thương." Cố Tu Nghĩa vừa dán băng dán vừa nói.
"Cái này thật sự là ngoài ý muốn." Kỷ Nguyễn ôm gấu bông hùng hồn nói: "Tôi rõ ràng là ném về phía em trai anh, còn cố ý nèm rất xa, ai biết đâu mảnh vỡ thủy tinh lại bay tới hướng này."
Cậu thở dài một tiếng: "Đây gọi là hại người chung quy cũng là hại mình đi, quả nhiên về sau vẫn là không nên làm việc ác, không thể làm người xấu."
"Giác ngộ còn rất cao." Cố Tu Nghĩa ôm cánh tay dựa trên thành giường: "Nhưng đây là do bọn họ làm việc xấu trước, em thì tính là người xấu cái gì hả bạn nhỏ?"
Hắn nhìn lại một chút, đánh giá khuôn mặt đang đặt trên bụng con gấu bông, khóe miệng cong lên, trêu đùa nói:
"Em —— cùng lắm thì là người xui xẻo.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện