Sau một năm kết hôn, tôi mang thai.

Lâm Tri Dật mua cho tôi mấy quyển sách về mang thai và em bé, để tôi làm nghiên cứu sinh.

Lý thuyết trong sách dưỡng thai là: cần phải coi trọng sinh mệnh trong bụng như bạn của bạn, tâm sự cùng nó, trò chuyện cùng nó. Đừng nghĩ rằng bé không hiểu bạn nói gì, vì bé và bạn có tâm linh tương thông!

Có tối tôi truyền thụ cho anh câu này, rồi bảo anh đọc truyện cổ tích cho con nghe.

Anh vui vẻ đồng ý. Anh bắt đầu kể: "Ngày xưa có một cậu bé ra bờ biển chơi. Cậu thấy một con sò đang bận. Cậu bé hỏi sò đang làm gì thế, sò nói nó đang chế tạo trân châu."

Trong lòng tôi thấy sai sai, anh đang kể chuyện cổ tích hay chuyện cười nhạt vậy? Anh tiếp tục kể: "Cậu bé hỏi con sò, tôi có thể xem trân châu của cậu không. Con sò nói không được, viên trân châu này nằm trong bụng tôi, nó là con của tôi!"

Câu chuyện cổ tích này quá nhạt rồi!

Tôi bảo anh hát cho con nghe, anh nghĩ mãi: "Đã mấy năm rồi anh không hát, cũng quên sạch rồi. Công lực hát của em mạnh hơn anh, hay là em hát đi. Đừng để anh định hướng lệch lạc mất cho con."

"Nhưng sách dưỡng thai nói giọng của người cha có sức xuyên thấu cao hơn, đứa nhỏ sẽ dễ nghe được hơn"

"Được rồi, phải làm con nhọc công nghe giọng của bố rồi." Anh bắt đầu hát: "Tiểu Yến Tử, mặc áo hoa, mùa xuân hàng năm đều đến đây... Tiểu Yến Tử, đường núi nơi đây cực kỳ khúc khuỷu, đường nước ở đây cực kỳ xoáy hiểm..."

Trời đất, hát Tiểu Yến Tử còn có thể hát sang: "đường núi nơi đây cực kỳ khúc khuỷu", từ bài hát cho nhi đồng sang bài hát cho dân ca, đến tôi cũng phải quỳ.

Truớc khi đi ngủ tôi lại bắt anh tiếp tục sự nghiệp giáo dục thai nhi, còn nói dạy con phải dạy từ thuở còn thơ.

Anh nói: "Con à, hôm nay bố sẽ kể cho con nghe một câu chuyện."

Tôi dỏng tai, nghiêm túc chuẩn bị lắng nghe.

Anh tiếp tục nói: "Ngày xưa có một bạn nhỏ, cậu ta rất buồn ngủ, như thế là lúc kể chuyện cậu ta cứ kể rồi kể rồi ngủ quên mất."

Kể xong anh nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Tôi thật sự không còn lời nào để nói với hành động này của anh, vô cùng khinh bỉ nói: "Anh kể chuyện như thế thì con sẽ thất vọng biết bao."

Anh lại tỏ vẻ vô tội: "Là người phải sống thôi chứ. Anh lấy thân mình làm gương, anh buồn ngủ tất nhiên phải ngủ rồi."

Tôi hỏi anh: "Nếu sau này con mình mà hư hỏng ương ngạnh, vứt bỏ điện thoại, phá hoại gia sản, anh có đánh con không?"

Anh nói không chút do dự: "Không đánh, người độ lượng không chấp kẻ tiểu nhân."

***----------------***

Theo thời gian, bé con trong bụng tôi cũng càng ngày càng không ngoan ngoãn, thường coi bụng tôi là quả bóng mà đá.

Tôi cáo trạng với anh: "Con anh lại đá bụng em."

Anh nói: "Phòng của con nhỏ như thế, lại còn đen thui, em cứ để con làm theo ý mình đi."

"..." Sao lại có cảm giác địa vị nữ vương của tôi đang bị lật đổ nhỉ?"

Nhìn bụng tôi ngày càng to lên, anh nói: "Hồi đầu Ngô Thừa Ân viết Tây Du Ký có thể đã thu hút được linh cảm từ người vợ mang bầu, cho nên mới có cảnh Tôn Ngộ Không chui vào bụng công chúa Thiết Phiến kinh điển."

Động trong não anh cũng quá lớn đó nha!

***------------***

Đêm trước ngày lễ tình nhân, tôi nhắc nhở anh: "Ngày mai hình như là một ngày đặc biệt."

Anh ngây người: "Ngày lễ gì cơ?"

Tôi nói: "Lễ tình nhân."

Anh ừ một tiếng.

Tôi lại thân thiện nhắc nhở anh thêm lần nữa: "Anh không định làm gì à? Không có quà hay gì đó hả?"

Anh chỉ chỉ vào bụng tôi: "Bé con nhà mình không phải món quà tuyệt vời nhất anh tặng em ư."

Tôi quỳ: "Đó không phải là quà Tết trung thu à?"

Mỗi khi nhắc đến chuyện mang thai, tôi thường nhớ lại cảnh tượng này.

Mỗi sáng sớm tinh mơ, anh đã nắm tay tôi, đưa tôi đến khu "xanh hoá" đi dạo. Khi tan làm anh sẽ đến công ty đón tôi. Anh sẽ hỏi tôi thích ăn gì, hoặc đưa tôi đến quán cơm, không thì về nhà rửa tay làm cơm cho tôi.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh thường nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên bụng tôi, sau đó ngân nga mấy bài hát nhi đồng mà anh biết hát.

Thời gian gần sinh, bụng tôi to đến mức cúi lưng cũng phải tốn sức. Anh sẽ quỳ xuống đất đi giày cho tôi, còn cắt móng chân cho tôi nữa.

Nếu gặp đúng lúc tâm trạng tôi không tốt, anh sẽ khai thông cho tôi: "Có gì đáng buồn đâu? Đối với anh mà nói mỗi ngày trôi qua đều tràn đầy hy vọng; bởi vì một ngày qua đi, khoảng cách đến ngày anh được gặp bé con sẽ lại ít đi một ngày."

Mỗi lần nhớ lại những câu nói đó tôi lại cảm thấy dịu dàng vô cùng.

Đó là con người dịu dàng nhất mà tôi từng được thấy ở anh, khi chúng tôi đã có kết tinh tình yêu. Lần đầu được làm bố, anh muốn mang đến cho con những điều tuyệt vời và thuần khiết nhất thế giới.

Lúc sinh con, tôi vừa vào phòng sinh không lâu, anh cũng vào cùng. Tôi nằm trên giường, đau đớn đến mức khiến đầu tôi đẫm mồ hôi, không thốt nên lời.

Có lẽ nhìn tôi đau khổ như thế anh muốn trêu cho tôi vui, anh nói: "Em muốn nghe chuyện cười gì không? Anh kể cho em nghe."

"Kể chuyện gì chứ? Anh đừng nói nữa." Tôi ném cho anh một câu.

Sau này anh nói với tôi, thật ra lúc ấy anh rất muốn san sẻ cho tôi một phần đau khổ. Thậm chí lúc đó anh nghĩ nếu đau khổ đều chuyển sang người anh thì tốt biết mấy.

Tầm một tiếng sau con của chúng tôi ra đời, cùng với một tiếng khóc trong trẻo.

"Vợ ơi, con ra đời rồi." Anh nói nhỏ bên tai tôi: "Em vất vả rồi."

Bác sĩ đi lau khô người cho con, còn anh luôn ở bên cạnh tôi. Tôi hỏi anh: "Là trai hay gái?"

Anh nói: "Còn chưa hỏi."

"..."

Lúc này bác sỹ quấn xong cho con, đi về phía chúng tôi nói: "Em bé rất khoẻ mạnh, là một bé gái."

Sau đó bác sỹ đặt con lên trước ngực tôi. Có lẽ là cảm nhận được nhịp đập của mẹ, bé con bỗng nhiên ngừng khóc.

Anh nói: "Con gái à, bố thích nhất. Đời này bố lại có thêm một người con gái bố yêu và yêu bố rồi."

Tôi vẫn còn im lặng trong niềm vui suớng vì sự ra đời của con, chưa kịp trả lời, anh liền nghiêng người xuống nói với con: "Lúc sinh con, mẹ con đã phải chịu khổ, con nhất định phải đối tốt với mẹ."

Trong phút chốc, sống mũi tôi cay xè.

Lúc được đẩy ra khỏi bệnh viện, anh kê cho tôi một chiếc đệm sau lưng.

Vừa nãy lúc vào phòng sinh, y tá đưa cho anh một chiếc quần để thay. Anh sửng sốt nhìn bốn phía. Có ba cô y tá và một người đàn ông đang kéo dây quần màu xanh.

Anh nghĩ, người đàn ông này là ai mà có dũng khí thay quần trước mặt bao nhiêu người thế nhỉ?

Vốn dĩ anh còn đang do dự, nhưng nghĩ tới vợ đang trong phòng sản, không thể lề mề nên anh đành hạ quyết tâm. Đúng lúc đang định dùng tốc độ nhanh nhất để cởi quần thì cô y tá bảo: "Không cần cởi quần dài, trực tiếp mặc ra ngoài là được."

Anh thở phào: "May là anh chưa kịp cởi quần. Nếu không sẽ bị mấy cô gái kia nhìn thấy hết. Lỗ vốn lắm."

Tôi liếc xéo anh: "Thật ra chẳng có gì đáng xem cả."

Anh: "..."

Tên khai sinh của con gái tôi do anh đặt, là Lâm Mộ Ninh. Tên ở nhà là Hân Bảo. Có nguồn gốc từ câu hát: "Anh có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, đó là cùng em dần già đi, đến khi chúng ta già đến mức không thể đi được nữa. Em vẫn, coi anh là ngọc trong lòng bàn tay."

Anh nói anh muốn coi tôi là ngọc trong lòng bàn tay. Chiều chuộng tôi cả một đời.

Lúc đó tôi thấy rất ấm lòng. Có bánh bao nhỏ rồi, anh vẫn không quên bánh bao lớn là tôi.

Anh nói: "Thế này, sau này mỗi lần gọi tên con em đều sẽ cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Như thế em không cần hỏi anh chuyện ngốc nghếch "Anh có yêu em không?""

"..." Cái người đàn ông âm mưu này. Vừa nãy còn thấy thâm tình cảm động của anh, chẳng lẽ trực giác của tôi sai rồi ư?

------------- Hết chương 12--------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện