Chương 30: Sai lầm cho là



"Tôi rất nhớ em..."



"...Chị biết tôi là ai sao?"



Bên tai vang lên là thanh âm Phương Tư Dao ấm áp ngọt ngào còn có một chút làm nũng



Nhưng nghĩ đến vừa rồi cô ấy lại hỏi mình là ai, lòng của Giang Hiểu Đình lại có chút mất mát, cô ấy không muốn làm vật thay thế của Lý Tình, mới không!



"..."



"Tôi muốn về nhà, chị đứng lên đi"



"...Em là Giang Hiểu Đình tôi là Phương Tư Dao. Tại sao em phải cùng Ái Vi thân mật như vậy?"



Một câu hỏi đợi rất lâu đợi đến Giang Hiểu Đình cũng sắp từ bỏ rồi, Phương Tư Dao cũng chỉ là yên lặng nhìn cô ấy. Cho đến khi người con gái lại bắt đầu đẩy cô ấy ra, cô ấy mới từ từ mở miệng



Ánh mắt của Phương Tư Dao để người con gái có một loại cảm giác trở về quá khứ, nhìn chăm chăm con ngươi trong suốt của chị ấy, cô ấy mới biết đây là sự thật. Thế là trái tim xiết chặt từ từ thả lỏng ra, đem tay đặt lên eo của Phương Tư Dao di chuyển lên ôm vòng lấy cổ của chị, mỗi một động tác không trơn tru nhìn ở trong mắt Phương Tư Dao thế nào cũng giống một loại khiêu khích. Nhưng đối với vấn đề chị ấy hỏi, Giang Hiểu Đình khẽ bĩu môi cơ hồ có chút muốn cười



"Em không có..."



"Em có! tôi thấy được rồi. Em còn kêu em ấy là vương tử của em...vậy tôi thì sao?"



Khí tức nóng hổi của Phương Tư Dao phả bên tai của cô gái, một trận tê tâm phế liệt (giày vò tâm can), một trận khoái cảm ở trong người cô ấy chạy lung tung, trái tim xao động bất an không chịu khống chế nhảy theo



"Ân...chị...say rồi"



Nghe thấy đáp án không phải mình muốn, Phương Tư Dao ngang bướng quay đầu qua ngậm lấy vành tai của Giang Hiểu Đình, làm đến người con gái một trận run nhẹ, theo bản năng nắm chặt y phục của đối phương, không cách khống chế tiếng rên từ trong miệng phát ra



"Đừng...ân..."



"Em ấy là vương tử vậy tôi là cái gì?"



Phương Tư Dao vẫn là kiên cường tiếp tục hỏi, tay không an phận xoa ở trên eo của người con gái, mà Giang Hiểu Đình lại bị trêu chọc thở hổn hển, trong mắt dâng lên chút lệ quang, không cách khống chế để tiếng rên phát ra ngoài, nghe thấy giọng nói như vậy người con gái đau buồn cắn lấy môi, nghiên đầu không muốn nhìn kẻ đầu xỏ gây tai họa này nữa, một động tác nhỏ ngượng ngùng lại bị Phương Tư Dao hiểu lầm rồi



"Tôi quả nhiên cái gì cũng không phải... "



Người con gái lần này không có mở miệng nữa, chỉ là dán mắt vào con người trên thân. Nhưng Phương Tư Dao uống say lại cố chấp muốn có được đáp án, trên mặt cao ngạo vậy mà xuất hiện biểu tình phiền muộn và tuyệt vọng, để lòng của Giang Hiểu Đình khẽ dâng lên một tia đau thương



"Chị thật sự muốn biết như vậy sao...?"



"Muốn! "



Trong không khí tràn ngập mùi rượu, Giang Hiểu Đình cảm thấy mình cũng say rồi. Vươn tay quàng lấy sau cổ của đối phương để cô ấy đến gần mình, ngẩng đầu chủ động phủ lên cái môi nồng ấm của cô ấy. Người con gái chỉ cảm thấy một trận trời đất xoay chuyển, hô hấp cũng bị rút hết rồi. Hai tay chặt chẽ nắm chặt Phương Tư Dao sau đó cái lưỡi mềm mại không trơn tru xông vào trong miệng đối phương, nếu chị ta muốn biết vậy cô ấy thì nói cho chị ta biết



Phương Tư Dao, chị biết em rất yêu chị không



Giang Hiểu Đình, em biết không, chị cũng giống như vậy rất yêu em (edit: yes câu kinh điển tập 65 cũng xuất hiện, hai câu này tác giả không để trong dấu ngoặc, chắc có thể là suy nghĩ trong đầu, tại cái miệng lo cắn nhau rồi đâu nói được)



Không biết thời gian qua bao lâu Giang Hiểu Đình mới từ nụ hôn triền miên đó hồi phục tinh thần, cảm thấy được người trên thân trở nên có chút nặng, nằm úp ở trên vai mình bộ dạng đáng yêu như vậy. Cô ấy biết chị ấy ngủ rồi, Giang Hiểu Đình bất đắc dĩ cười nhẹ, ngón tay xuyên qua tóc của Phương Tư Dao nhẹ nhàng chơi đùa



Thời gian một phút một giây qua đi, Giang Hiểu Đình cũng mệt rồi từ từ nhắm hai mắt lại. Hai người thì cứ ở trên sofa nhỏ bé ôm nhau mà ngủ, cho đến trời sáng một cuộc điện thoại xuất hiện phá tan sự yên tĩnh của một đêm...



Bị điện thoại đánh thức hai người vẫn như cũ ủ ở trong sofa bé nhỏ, chỉ là trở thành tư thế Phương Tư Dao ôm từ sau lưng ôm lấy Giang Hiểu Đình



Vừa tỉnh lại cô ấy vẫn vì cồn rượu làm bộ não mơ mơ hồ hồ, thấy được bên cạnh có người theo bản năng thì cho rằng là Lý Tình, chỉ là mùi vị đó tựa hồ có chút không giống, không phải mùi nước hoa rất nồng mà là hương hoa bách hợp nhè nhẹ, ôm lại cảm giác cũng không giống, hình như càng ốm rồi



"Tình...điện thoại..."



Phương Tư Dao có chút làm nũng ở trên vai của đối phương cọ cọ, nhưng người đó tựa hồ không có phản ứng thế là cô ấy vươn tay xoa xoa tóc của người con gái, lúc này mới phát hiện người mình ôm ở trong lòng không phải Lý Tình, vì đây là tóc màu rượu đỏ không phải màu đen. Cô ấy sửng sốt đem người con gái xoay lại mới nhìn rõ gương mặt, là Giang Hiểu Đình



Giang Hiểu Đình bị xoay qua trong mắt tràn đầy hơi sương và đau lòng không có một chút lưu lại để lộ ra ngoài. Cô ấy đã không biết nên làm sao hình dung tâm trạng của mình bây giờ rồi, đau đến tâm tê phế liệt để cô ấy từ từ quên đi hô hấp, tựa hồ giây sau thì sẽ chết đi



"Đáng chết! "



Thấy Giang Hiểu Đình nước mắt lờ mờ, Phương Tư Dao chỉ cảm thấy lòng sắp tan nát rồi



Đối với tối qua cô ấy chỉ có một chút đoạn mảnh vỡ ở trong não lóe qua. Bây giờ bộ não hỗn độn không có suy nghĩ bất cứ đường nào? thấy được nước mắt của người con gái trái lại để cô ấy loạn cả chân, thậm chí thấp giọng mắng rủa chính mình



Người con gái thì chỉ là mặc cho nước mắt giống như trân châu đứt dây không ngừng rơi xuống, tựa hồ ngoại trừ làm như vậy mới có thể để con tim tan nát của cô ấy có được một chút cứu rỗi



Sáng sớm bảy giờ, công ty vẫn chưa bắt đầu làm việc người rất ít, Giang Hiểu Đinh cái gì cũng không lấy thì một đường hoảng hoảng hốt hốt đi ở trên đường



Tuy xe cũng không phải rất nhiều nhưng ở một ngã tư Giang Hiểu Đinh không có đợi đèn xanh thì đi qua, rất nhiều lần xém chút bị đụng vẫn may tài xế cũng kịp thời dừng lại. Có mấy người tức giận mắng cô ấy, Nhưng Giang Hiểu Đình thì giống như một người máy cái gì cũng không nghe thấy



Đi được rất lâu cúi cùng trở về được tới nhà, lúc này không có nửa bóng người, Giang Tuệ Bình ra ngoài mua đồ ăn còn Tạ Thiên Tường đi công ty rồi, cả nhà chỉ còn lại một mình Giang Hiểu Đình đem chính mình nhốt ở trong căn phòng tối om một mình khóc lóc...



Cô ấy không biết bản thân là thế nào rời khỏi cái ôm của Phương Tư Dao, cũng không biết bản thân là làm sao về nhà. Cô ấy chỉ biết mình cư nhiên thành vật thay thế của Lý Tình, thì ra tất cả của tối qua đều là giả, là cô ấy quá hy vọng tình yêu không thuộc về mình là cô ấy quá ngốc...



Giờ này khắc này ở một nơi khác, Phương Tư Dao ngồi ở trên sofa nổ lực nhớ lại tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua, vì đêm trước say để cô ấy đầu đau muốn nứt ra, lại vì lo lắng Giang Hiểu Đình mà đau khổ



Ở trong túi xách của Giang Hiểu Đình ở một bên không mang đi, là Đỗ Ái Vi gọi điện thoại đến, tiếng chuông không ngừng gào thét, giống như chế giễu Phương Tư Dao ngu xuẩn, chế giễu cô ấy không biết trân trọng...



Hết chương 30



Tác giả có lời muốn nói: tôi thật xin lỗi mọi người ha ha, cư nhiên trở thành như vậy.



Edit: tui hận không thể giết chết tác giả, không biết tận hưởng thời cơ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện