Giang Mỹ Mỹ: cô



Đỗ Ái Vi: nàng



Chương 72: Con tin



"Khuyên cô đừng giãy dụa, cố gắng phối hợp sau đó để cho cô đi"



Đỗ Ái Vi vốn là theo chỉ huy rời đi, lại không nghĩ rằng đi tới bãi đậu xe lại một người cũng không có, tuy cảm thấy rất kỳ quái nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ là vừa muốn lên xe đã bị một người từ phía sau nắm lấy cũng cầm lấy súng chĩa lấy



"Được a, nhưng mà bọn họ người nhiều như vậy, anh chạy đến đây không phải càng nguy hiểm sao?"



"Vậy cô nói phải làm sao?"



anh cẩn thận một chút"



Đỗ Ái Vi tựa hồ không đang sợ lại còn hàn huyên với kẻ xấu



Kỳ thực nàng chỉ là muốn hạ thấp cảnh giác của kẻ xấu để tránh khỏi chờ chút thật sự không cẩn thận ăn viên đạn vậy coi như đúng là xui xẻo rồi



"Đỗ Ái Vi cô làm sao...Thả cô ấy ra!"



Đám người Giang Mỹ Mỹ vọt tới bãi đậu xe dưới đất, mặc dù biết trên tay hắn có con tin lại không nghĩ rằng lại là lại là Đỗ Ái Vi



"TMD! Hóa ra là đồng bọn còn giả một bộ dạng người tốt với tôi"



Kẻ xấu vừa dùng sức thì dùng báng súng hướng về trên vai phải Đỗ Ái Vi đập xuống, thấy được Ái Vi đau đến mặt đều vặn vẹo, Giang Mỹ Mỹ mất bình tĩnh ngày thường, căng thẳng muốn xông qua, vẫn may Đỗ Ái Vi tức thời cho cô một cái ánh mắt ra hiệu mới để cô lui trở lại



"Thả cô ấy ra! Anh đã bị bao vây, nếu như không thả cô ấy ra đừng ép lực lượng cảnh sát chúng tôi nổ súng"



"Cô, TMD các ngươi nổ súng đi, tôi và cô ấy cùng nhau chết chung!"



Hai phe đối lập kéo dài, mà Giang Mỹ Mỹ ở bề ngoài trấn tĩnh trong lòng lại cũng căng thẳng ứa ra mồ hôi, ngược lại là Đỗ Ái Vi cũng không làm sao căng thẳng thậm chí vượt qua bình tĩnh của người thường, không ngừng mà tìm kiếm phương pháp có thể cứu mình



"Vị đại ca này, tôi có thể hỏi một chút anh tại sao muốn làm như vậy không?"



"Câm miệng, cô TMD cảnh sát nằm vùng không biết tại sao tôi như vậy sao!"



"Tôi không phải nằm vùng a, anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là ở trước quán bar bị cô gái này tóm lại mới có thể quen biết cô ấy, ngoại trừ cái này tôi cái gì cũng không biết a"



Song phương giằng co sắp một giờ lại tiến triển gì cũng không có, Ái Vi quyết định vẫn là từ nơi kẻ xấu này ra tay, thế là lại mở miệng nói chuyện, không nghĩ tới mới nói vài câu kẻ xấu này lại nắm báng súng đánh vai phải nàng một cái để nàng suýt chút nữa đau đến quỳ tới trên đất



"Cô đừng cho rằng tôi sẽ tin tưởng cô"



"... Không tin cũng chẳng sao, nếu như tôi thực sự là nằm vùng vừa rồi sẽ dễ dàng như vậy để anh bắt được à!"



"Cô thật không phải?"



"Không phải a đại ca, anh xem tôi đây nhu nhược như vậy có như nằm vùng sao?"



Nhìn hai người châu đầu ghé tai, Giang Mỹ Mỹ có chút không rõ là đã xảy ra cái gì, nhưng lại đột nhiên thu được ánh mắt của Đỗ Ái Vi, cô lập tức lén lút hạ lệnh tất cả cảnh viên cảnh giới, sau đó chậm rãi từ một bên tới gần đợi mệnh



"Nhìn thì không giống"



"Vậy có thể nói cho tôi biết chuyện của anh không?"



"Tôi bởi vì khủng hoảng kinh tế thất nghiệp, bạn bè giới thiệu tôi một việc buôn lậu, nghe nói có thể lấy được số tiền rất cao, vì con cái trong nhà tôi không thể không làm như vậy. Nhưng đây chỉ là lần thứ hai buôn lậu, không nghĩ tới xui xẻo như vậy thì bị cảnh sát nhìn trúng, hiện tại làm đến tình cảnh này, tôi cũng chỉ là muốn về nhà thăm con một chút, chí ít cũng để tôi nói lời từ biệt với họ a! Thế nhưng những cảnh sát này căn bản cũng sẽ không đồng ý, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là làm như vậy. Thật ngại ủy khuất cho cô rồi a! cô thì phối hợp tôi, để tôi về nhà thăm con một chút đi. Kỳ thực tôi cũng chỉ là..."



Ngay ở lúc kẻ xấu chuyên tâm nói chuyện của chính mình mất đi cảnh giác, Đỗ Ái Vi lập tức cho Giang Mỹ Mỹ một cái ánh mắt, sau đó đưa tay đánh rớt súng trên tay của kẻ xấu, quay người một cái lượn vòng đem hắn đánh ngã trên mặt đất, mà cảnh viên họ một bên cũng lập tức xông lại đem kẻ xấu đè ở trên đất



"TMD! Lại gạt tôi!"



Kẻ xấu tức giận gào thét



"Còng lại, mang về! Chờ tôi trở lại thẩm vấn"



"Vâng!"



"TMD tôi nhớ kỹ các cô! Đừng để tôi ra ngoài nếu không thì để các cô sống không nổi!"



Đỗ Ái Vi nhìn hắn như vậy cũng là lòng không đành, biết hắn chỉ là muốn về nhà thăm con cái một chút, nhưng làm như vậy nàng cũng là bất đắc dĩ



"Giang Mỹ Mỹ nếu như có thể, có thể để cho hắn về nhà thăm con cái một chút hay không. Hắn nói hắn chỉ là muốn thăm con mà thôi. Cô thì để hắn nhìn chút, ít đi lo lắng như vậy cũng tốt chứ"



"Đỗ Ái Vi cô thế nào rồi! Bị thương còn giúp kẻ xấu nói chuyện, cô là bị đánh choáng váng đúng hay không?"



"Không phải đâu, hắn thật sự rất đáng thương, cô thì giúp..."



"Câm miệng, chìa khóa xe đâu?"



"Làm gì?"



"Cho tôi a!"



Đỗ Ái Vi bị Giang Mỹ Mỹ grừ đến sững sờ một chút, ngoan ngoãn lấy ra chìa khóa xe còn chỉ chỉ BMW màu trắng đậu ở một bên của chính mình



"Ngồi chỗ ngồi ở phía sau xe"



"Tại sao?"



"Ít lôi thôi"



"...."



Bất đắc dĩ bĩu môi, bưng lấy vai phải bị thương của chính mình Đỗ Ái Vi ngoan ngoãn ngồi vào, mà Giang Mỹ Mỹ một bên khác cũng mở cửa ngồi vào, lúc này để Đỗ Ái Vi một mặt mờ mịt



"Cởi quần áo"



"A?"



Nghe thấy mệnh lệnh của Mỹ Mỹ, Ái Vi sợ hết hồn coi chính mình nghe lầm



"Cô muốn tự mình cởi hay là tôi giúp cô cởi?"



"Làm gì phải cởi cởi quần áo a? Giang Mỹ Mỹ cô có chuyện gì sao? tôi không cần cô lấy thân báo đáp, không muốn như vậy"



"Cô đang nghĩ cái gì? tôi giúp cô xem vết thương, cô nhanh cởi xuống"



"....Tôi không muốn!"



Đỗ Ái Vi một mặt lúng túng nhìn Giang Mỹ Mỹ, nàng mới không muốn cởi quần áo cho một người vừa mới quen biết không bao lâu nhìn, mặc dù là nữ sinh không có cái gì quan hệ, nhưng vẫn là cảm thấy là lạ...



"Vậy tôi giúp cô cởi"



"Aiz! Đi ra! Cô không phải muốn thẩm vấn nghi phạm sao? Nhanh lên một chút trở về đi"



Dùng sức vỗ bỏ cái tay Mỹ Mỹ đặt ở trên khuy áo của chính mình, Ái Vi căng thẳng trốn đến một góc, tựa hồ thật sự chịu phải ủy khuất gì



"Đỗ Ái Vi...cô cũng biết căng thẳng? cô không phải vừa rồi rất bình tĩnh sao?"



Thấy Đỗ Ái Vi vặn vẹo nhăn nhó không hề giống tên gia hỏa cứng ngắc trước đây, trái lại để Mỹ Mỹ cười trêu chọc nàng



"... Cái này không giống nhau a!"



"Đều giống nhau, dù sao tôi đã đem xe khóa rồi, không có dụng cụ điều khiển từ xa cô cũng mở không ra. Cô không cởi vậy chúng ta ở nơi này chờ đợi, xem là cô có thời gian hay là tôi ta có kiên trì"



"Giang Mỹ Mỹ...tôi nơi nào chọc giận cô rồi hả ?"



"Cô không có chọc tôi, thế nhưng cô vì tôi bị thương tôi thì có nghĩa vụ chăm sóc cô"



"Tôi mới không phải vì cô, hơn nữa tôi rất khỏe không cần cô chăm sóc"



Ái Vi nỗ lực để Mỹ Mỹ từ bỏ nhưng bất luận nàng nói làm sao, đối phương chính là không muốn từ bỏ thậm chí không ngừng mà áp sát nàng



"Tiểu muội muội cô đừng ép tỷ tỷ động thủ...nếu không cô sẽ đau~"



Giang Mỹ Mỹ không ngừng mà tới gần cô gái trốn ở góc kia, còn dùng một bộ sắc mặt và ngữ khí đùa giỡn nói với nàng... Cuối cùng nhìn tựa hồ không đặc biệt có tác dụng, Mỹ Mỹ trực tiếp một cái dạng chân ở trên người Đỗ Ái Vi, lại doạ Ái Vi sắc mặt trắng bệch...



"Đi ra! Tự tôi cởi"



"Tôi nhắc nhở cô, tốt nhất chớ lộn xộn"



"Cô có bệnh a? Giang Mỹ Mỹ!"



"Câm miệng!"



Lần này Mỹ Mỹ là nghiêm túc, cô thực sự không chịu được tên gia hỏa vặn vẹo nhăn nhó này rồi. Thế là thật sự thì ngồi ở trên người Ái Vi bắt đầu mở ra khuy áo trên người nàng...



Nhìn thân thể của Giang Mỹ Mỹ thoáng qua ngay ở trước mặt mình, Ái Vi đột nhiên cảm thấy có chút sốt sắng, không khí trở nên thật mỏng manh...



"Cô thế nào rồi?"



"Hả? Không có chuyện gì..."



Mỹ Mỹ nhíu lấy lông mày nhìn Ái Vi, trong lòng nghĩ nếu không vừa rồi có nàng nghi phạm này không chỉ sẽ không bắt được, chính mình càng có thể biến thành vong hồn dưới súng....



"Kỳ thực...Cô hình như thích hợp làm Kiểm sát viên hơn tôi..."



"A... Đang nói cái gì a...."



"Cô vừa rồi rất tuyệt, rất bình tĩnh. Không giống tôi dễ dàng như vậy bởi vì nhân tố cá nhân mà kích động... Hơn nữa nếu như vừa rồi tôi không có kêu tên của cô, có lẽ cô thì sẽ không bị đánh"



Giang Mỹ Mỹ trong lòng có chút hổ thẹn, từ sau khi lên làm kiểm sát viên, cô luôn luôn ham muốn làm một kiểm sát viên ưu tú nhất trong sở kiểm sát, thế là cô cho mình rất nhiều áp lực, chỉ là cô cũng hiểu chính mình quá nặng cảm tình, thời khắc mấu chốt vẫn là quá mức quan tâm an nguy của bạn bè thậm chí bận tâm quá nhiều những nhân tố khác, cho nên thường thường bỏ mất thời cơ tốt nhất bắt lấy kẻ xấu. Cho dù cô hiện tại vẫn là kiểm sát viên phá án cao nhất nhưng cô còn chưa phải thoả mãn mình bây giờ



"Tôi không sao...cô đừng cái mặt kia, tôi sẽ không gánh vác được, hơn nữa là tôi không cẩn thận, không dính chuyện của cô"



Ngửa đầu nhẹ giọng an ủi cô gái đầy mặt hổ thẹn này, Ái Vi trong lòng đối với cô có chút không nỡ, nàng tựa hồ cảm giác được áp lực trong lòng của cô



Cởi xuống quần áo của Ái Vi, Mỹ Mỹ đột nhiên nở nụ cười...



"Cười cái gì a! tôi đang an ủi cô cô đây vui vẻ như vậy?"



"Đỗ Ái Vi tôi còn cho rằng...cô thế nào...."



"Cái gì?"



Thuận theo tầm mắt Mỹ Mỹ nhìn xuống, mặt Đỗ Ái Vi trong nháy mắt cực đỏ, nàng biết cô đang cười cái gì...



"Muội muội cô thật sự...rất thanh thuần rất đáng yêu..."



"Cút ra!"



"Khó trách cô không cho tôi cởi quần áo..."



"Giang Mỹ Mỹ cô đủ rồi, đi ra"



Đưa tay đẩy lấy người trên người mình, Ái Vi nỗ lực mặc quần áo vào chỉ là Mỹ Mỹ cố ý đem góc áo đè lấy, cho nên nàng cái gì cũng không có cách nào làm. Kỳ thực Ái Vi cũng không thế nào, chỉ là nàng mặc vào một cái áo ngực rất mộc mạc, còn là màu hồng phấn ...đây cùng dáng vẻ nàng bình thường kia không có chút nào hợp, Giang Mỹ Mỹ cho rằng nàng sẽ mặc có ren cái gì hoặc là hoa văn gì chí ít hẳn là loại hình màu đen, kết quả không nghĩ tới cư nhiên thiếu nữ như vậy để cô không nhịn được thì bật cười



"Được rồi... Xin lỗi... Tôi xem vết thương của cô, cô đừng lộn xộn"



Thu hồi gương mặt vui đùa kia, Mỹ Mỹ nghiêm túc nhìn vết thương trên vai Ái Vi đỏ đến mức xuất huyết, trong lòng hổ thẹn cao hơn một tầng...



"Rất đau sao?"



Bởi vì ở trong xe một vùng tăm tối, Mỹ Mỹ chỉ có thể càng dựa gần nhìn mới có thể thấy rõ ràng vết thương, không nghĩ tới vừa quay đầu lại suýt chút nữa hôn Ái Vi đồng thời xoay qua...



"Không...Không đau. Tôi không sao cô nhanh lên một chút"



Ái Vi căng thẳng nói chuyện cũng cà lăm, nàng lần đầu tiên cùng một người gần như vậy, để nàng có chút không biết làm sao đưa tay thì đẩy Mỹ Mỹ một cái...



"... Đỗ Ái Vi! cô tại sao muốn giả bộ thiếu nữ như vậy? cô như vậy cùng bình thường cũng không giống nhau, tôi sẽ cho là cô chưa từng yêu đương hay là không có chị em tốt gì, giống như tôi khi dễ phụ nữ đàng hoàng gì, hơn nữa tốt xấu gì tôi cũng là nữ cô có cần căng thẳng như vậy không? tôi lại sẽ không đối với cô thế nào"



Mỹ Mỹ thực sự có chút không rõ tại sao Ái Vi căng thẳng như vậy, tuy vừa rồi vừa quay đầu khoảng cách gần nhịp tim đập của cô cũng nhanh mấy nhịp, nhưng mà nhìn thấy Đỗ Ái Vi đem cô đẩy ra cô thực sự có chút không vui...cô không biết khi nào cô đường đường là Kiểm sát viên lại bị xem là sắc lang mà đối xử



"Là không có a... Kỳ quái ư..."



Đỗ Ái Vi cúi đầu lầu bầu một bên cài lại khuy áo, nhưng lời nàng nói đều bị Mỹ Mỹ nghe vào



"Được rồi xin lỗi. Ai biết cô không có, cô nhìn lên lăng nhăng như vậy chắc có có rất nhiều người theo đuổi rất nhiều người thích mới đúng a..."



"Aiz, Giang Mỹ Mỹ tôi chỗ nào giống a! Hơn nữa rất nhiều người theo không có nghĩa là phải luyến ái a..."



"Được, cô không giống. Đừng động tôi giúp cô cài, có mấy khuy áo cô phải cài bao lâu?"



Đưa tay bắt đầu cài lấy khuy áo của nàng, giờ khắc này hai người gần đến cùng cực, mà Mỹ Mỹ vẫn cứ ngồi ở trên đùi của nàng, nhưng Ái Vi lại không có phát hiện, chỉ là ý thức đã chậm rãi bị mùi thơm trên người Mỹ Mỹ mê hoặc.. Đó là một loại vị thơm ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn tới gần cô



"Được rồi"



"Cô rất thơm..."



Ái Vi theo bản năng nói với Mỹ Mỹ câu nói này, thấy mặt nàng một mặt ngốc manh lại thành khẩn cả Mỹ Mỹ cũng sửng sốt một chút



"....Cô...cô bị đánh hư não rồi có phải không!"



Mỹ Mỹ phát hiện nhịp tim của mình có chút nhanh, ở trong xe không có mở máy lạnh, hai người nóng đến từ lâu toàn thân là mồ hôi, nhưng Ái Vi mới thật sự để cô toàn thân căng thẳng đổ mồ hôi...



"..."



Ái Vi vẫn là không biết chính mình nói sai cái gì, đối với nàng mà nói đây chỉ là một loại khen ngợi, nhưng đối với Mỹ Mỹ mà nói, tựa hồ không phải như vậy...



Nhanh chóng từ trên người Ái Vi lui ra, cầm lấy chìa khóa xe đi lên ghế trước



"Tôi trước tiên đưa cô về nhà bôi thuốc rồi thay cô chườm nóng một chút như vậy mới có thể tam bầm"



"Không cần phiền phức như vậy kỳ thực...."



"Câm miệng, tôi nói thế nào thì thế đó. Tôi làm sao cũng không phát hiện cô nhiều chuyện như vậy?"



"Cô mới nhiều chuyện, tôi là tổng tài làm sao có thể sẽ nhiều chuyện!"



Đỗ Ái Vi không cam lòng yếu thế đánh trả, mà Mỹ Mỹ cũng chỉ là cười nàng mà thôi, cũng không có trả lời nàng cái gì nữa....



Hết chương 72

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện