“Em không biết tại sao Beatrix lại làm những việc này,” Poppy nói với Amelia vào sáng hôm sau, khi nàng đang cầm dây cương của cỗ xe ngựa bốn bánh. Họ đang trên đường đến điền trang Stony Cross, với các vật bị đánh cắp giấu kín trong túi chiếc váy đẹp nhất của họ.

“Chị chắc là con bé không có ý định ấy” Amelia trả lời, trán nhăn lại vì lo lắng. “Nếu chủ tâm làm điều đó, Beatrix sẽ ăn cắp những thứ con bé thật sự muốn có như là dây buộc tóc, găng tay hay kẹo, và sau đó con bé sẽ không thú nhận.” Nàng thở dài. “Có vẻ như điều đó chỉ xảy ra khi có một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của con bé, khi mẹ và cha chúng ta qua đời, khi Leo và Win ngã bệnh ... và bây giờ, khi chúng ta chuyển nhà đến Hampshire. Chúng ta sẽ dàn xếp vụ này tốt nhất có thể, và cố gắng đảm bảo rằng Beatrix sẽ sống một cách yên ổn và thanh thản.

“Chẳng có những điều như “yên ổn và thanh thản” trong gia đình chúng ta”. Poppy rầu rĩ nói. “Ôi, Amelia, tại sao gia đình chúng ta lại kỳ quặc như vậy?”

“Chúng ta không kỳ quặc.”

Poppy khoát tay trong một cử chỉ vô thức. “Những người kỳ quặc không bao giờ nghĩ rằng họ kỳ quặc.”

“Chị hoàn toàn bình thường,”Amelia phản đối.

“Ha.”

Amelia nhìn lướt qua cô đầy ngạc nhiên. “Tại sao em lại nói 'ha' thế hả?”

“Chị cố gắng để kiểm soát tất cả mọi thứ và tất cả mọi người. Và chị không tin tưởng bất cứ ai ngoài những người thân trong gia đình. Chị đang như một con nhím. Không ai có thể chạm tới những cái lông tua tủa”

“Ừ chị là thế,” Amelia phẫn nộ nói. “Được so sánh với một động vật gặm nhấm lớn đầy gai, khi chị quyết định dành toàn bộ cuộc sống sau này của chị để chăm nom gia đình”

“Không ai yêu cầu chị điều đó.”

“Ai đó phải làm điều đó. Và chị là người lớn tuổi nhất trong nhà.”

“Leo mới là người lớn nhất.”

“Chị là người tỉnh táo lớn tuổi nhất trong nhà.”

“Điều đó vẫn không có nghĩa là chị phải tử vì đạo.”

“Chị không phải là một kẻ tử vì đạo. Chị đơn thuần là có trách nhiệm. Và em thật vô ơn!”

“Chị thích gì hơn, lòng biết ơn hay một người chồng? Cá nhân em, em thích lấy chồng.”

“Chị không muốn một người chồng.”

Họ cãi nhau suốt dọc đường đến điền trang Stony Cross. Khi đến nơi, cả hai đều bực bội và cáu kỉnh. Thế nhưng, khi một người hầu đến giúp họ xuống xe, cả hai đã lại nở những nụ cười giả lả và cùng nắm lấy tay nhau đầy lo lắng khi bước vào cửa trước.

Họ đợi trong đại sảnh chờ người quản gia đi thông báo về sự có mặt của họ. Trong sự biết ơn vô vàn của Amelia, ông ta dẫn họ đến một phòng tiếp khách riêng và thông báo với họ rằng phu nhân Westcliff sẽ đến ngay.

Đánh bạo đi sâu hơn vào căn phòng tiếp khách riêng thoáng mát, có một cái bình đầy hoa tươi, đồ nội thất bằng gỗ láng bóng bọc lụa ánh xanh, ngọn lửa reo tí tách trong lò sưởi bằng đá cẩm thạch trắng, Poppy thốt lên, “Ôi, ở đây đẹp quá, nó có mùi thật dễ chịu và hãy nhìn những cửa sổ lấp lánh này xem”

Amelia im lặng, nhưng nàng không thể không đồng ý. Nhìn phòng khách sạch sẽ này và so sánh nó với căn phòng còn lâu mới hết bụi và bẩn thỉu ở Ramsay House, càng làm cho nàng cảm thấy xấu hổ và buồn bã.

“Đừng cởi mũ ra”, nàng nói khi thấy Poppy cởi dây buộc. “Em phải đội nó trong suốt cuộc viếng thăm chứ”

“Chỉ ở thành phố thôi,” Poppy lập luận. “Ở nông thôn, nghi thức thoải mái hơn và em nghĩ là phu nhân Westcliff sẽ không bận tâm lắm đâu.”

Một giọng nói phụ nữ vang lên từ cửa vào. “Bận tâm về cái gì thế?” Đó là phu nhân Westcliff, cô trông thật thanh mảnh trong chiếc váy dài màu hồng, mái tóc đen được buộc lại ở sau đầu với những lọn xoăn bóng. Nụ cười của cô là sự kết hợp của nét hóm hỉnh và duyên dáng dễ gần. Cô nắm tay một bé gái có mái tóc màu đen, mặc bộ váy xanh, một phiên bản thu nhỏ của cô với đôi mắt to tròn có màu nâu bánh gừng.

“Thưa phu nhân ...” Amelia và Poppy đều cúi đầu. Quyết định nên thẳng thắn, Amelia nói, “Phu nhân, chúng tôi vừa tranh cãi về việc có nên hay không bỏ mũ ra.”

“Chúa nhân từ, đừng bận tâm về các nghi thức,” phu nhân Westcliff kêu lên, dẫn bé gái bước vào. “Không có nghi thức gì với những cái mũ, chắc chắn rồi, và hãy gọi tôi là Lillian. Đây là con gái của tôi, Merritt. Cháu và tôi đang có giờ chơi trước giấc ngủ ngắn vào buổi sáng của cháu.”

“Tôi hy vọng chúng tôi không quấy rầy...”Poppy bắt đầu cảm thấy áy náy.

“Không có gì. Nếu các cô chịu được sự nô đùa của chúng tôi trong suốt chuyến thăm, hai mẹ con tôi cảm thấy vui vẻ hơn khi có các cô. Tôi vừa gọi trà rồi.”

Chẳng bao lâu, họ đã trò chuyện thật dễ chịu. Merritt nhanh chóng mất đi sự nhút nhát và khoe với hai chị em Amelia con búp bê Annie yêu thích của cô bé và lôi ra một tập hợp các viên sỏi và lá cây từ túi áo. Phu nhân Westcliff – Lillian là một người mẹ biểu lộ sự trìu mến và tình cảm với con một cách công khai đã không có chút băn khoăn nào khi quỳ trên sàn nhà để tìm những viên sỏi rơi bên dưới bàn.

Mối quan tâm của Lillian với đứa trẻ khá lạ thường đối với một gia đình quý tộc. Trẻ em trong một gia đình quý tộc hầu như không bao giờ được đưa ra để gặp khách đến thăm, trừ khi là một sự giới thiệu ngắn gọn, đi kèm với một cái vỗ trên đầu và quay ra nhanh như chớp. Hầu hết phụ nữ ở vị trí cao quý của bá tước phu nhân sẽ không nhìn thấy con cái nhiều hơn một hay hai lần một ngày và để phần lớn việc nuôi dưỡng cho vú em và người chăm trẻ.

“Tôi không thể không nhìn thấy con mình”, Lillian giải thích thẳng thắn. “Vì vậy, những người giữ trẻ phải chịu đựng sự can thiệp của tôi thôi.”

Khi trà được mang đến, con búp bê Annie được tựa lên trên cái ghế trường kỷ giữa Poppy và Merritt. Cô bé ép cạnh tách trà tì vào miệng của con búp bê. “Annie muốn thêm đường, Mama,” Merritt nói.

Lillian cười, biết ai sẽ là người uống trà rất ngọt. “Hãy nói với Annie, con yêu, chúng ta không bao giờ cho nhiều hơn hai cục đường trong cốc một trà. Nó sẽ làm Annie ốm đấy..”

“Nhưng Annine có một cái răng ngọt,” cô bé phản đối rồi nói thêm: “Một chiếc răng ngọt và nó rất dễ cáu kỉnh.”

Lillian lắc đầu với tiếng “Tặc- tặc”. “Thật là một con búp bê cứng đầu. Hãy kiên quyết với Annie, Merritt.”

Poppy đang quát sát cuộc trao đổi giữa hai mẹ con với một nụ cười trên môi, chợt tỏ ra bối rối và nhẹ nhàng ngọ nguậy trên ghế “Ôi, tôi cho là tôi đang ngồi lên trên một cái gì đó .” Cô với tay ra sau và lấy ra một con ngựa bằng gỗ nhỏ, giả vờ như là đã tìm thấy nó kẹp giữa hai tấm đệm ghế.

“Đó là con ngựa của cháu,” Merritt kêu lên, ngón tay nhỏ của cô bé ôm chặt xung quanh con vật “Cháu đã nghĩ nó bỏ đi rồi”

“Tạ ơn chúa,” Lillian nói. “Horsie là một trong những đồ chơi yêu thích của Merritt. Cả nhà đang tìm kiếm nó.”

Nụ cười của Amelia sững lại khi nàng bắt gặp tia nhìn của Poppy, cả hai người đều tự hỏi sẽ thế nào nếu gia đình Westcliff khám phá ra những đồ vật khác cũng bị mất tích. Các đồ vật bị đánh cắp, đặc biệt là con dấu bạc, phải được trả lại càng sớm càng tốt. Amelia đằng hắng “Phu nhân, ...ý tôi là, Lillian ... nếu cô không phiền, ... tôi muốn biết nhà vệ sinh ở đâu ...”

“Ồ, chắc chắn rồi. Tôi sẽ cho một hầu gái chỉ đường cho cô nhé hay là...”

“Không cần đâu, cảm ơn,” Amelia nói một cách vội vàng.

Sau khi nghe những chỉ dẫn tỉ mỉ của Lillian, Amelia cáo lỗi rời phòng tiếp khách, để ba người còn lại tiếp tục uống trà.

Căn phòng đầu tiên nàng đã phải tìm là thư viện, nơi để các thẻ kính nổi và chìa khóa. Nhẩm lại trong đầu những miêu tả của Beatrix về sơ đồ tầng lầu chính, Amelia vội vã đi dọc theo hành lang yên tĩnh. Nàng bước chậm lại khi nhìn thấy một người hầu gái đang quét thảm, và cố gắng tỏ ra như thể nàng biết rõ nơi nàng đang đến. Người hầu gái dừng quét và đứng sang một bên kính cẩn khi nàng đi qua.

Lượn vào một góc, Amelia tìm thấy một cánh cửa mở để lộ một thư viện lớn với những bộ sưu tập treo từ trên xuống dưới. Tốt hơn rồi. Không có ai cả. Nàng vội vã đi vào và thấy một cái kính nổi trên bàn thư viện lớn. Có một hộp gỗ gần đó, nhồi những tấm thẻ giống với cái thẻ trong túi nàng. Cất cái thẻ vào chỗ của nó, nàng vội vã ra khỏi thư viện, chỉ dừng lại một lát để nhét chìa khóa vào ổ khóa trên cánh cửa.

Chỉ còn một nhiệm vụ nữa thôi - nàng phải tìm được phòng làm việc riêng của Lord Westcliff và hoàn trả con dấu bạc. Con dấu nằng nặng cứ nảy lên một cách khó chịu trên chân khi nàng bước đi. Xin đừng để Lord Westcliff ở đó, nàng nghĩ một cách tuyệt vọng. Xin để căn phòng trống không. Xin đừng để tôi bị bắt.

Beatrix nói rằng phòng làm việc riêng gần thư viện, nhưng cánh cửa đầu tiên Amelia thử mở ra lại là phòng nhạc. Thám thính một cánh cửa khác dọc hành lang, nàng phát hiện ra một phòng chứa đồ đầy những xô thùng, chổi, vải vụn, những bình sáp và xi đánh bóng.

“Tức quá, tức quá, tức quá”, nàng thì thầm, xô đến một ô cửa mở khác.

Đó là một phòng bida. Và trong phòng có tới một nửa tá những quý ông đang tham gia chơi. Tệ hơn nữa, một trong số họ là Christopher Frost. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta chẳng biểu hiện gì khi bắt gặp cái nhìn của nàng.

Amelia dừng lại, màu đỏ loang ra khắp mặt nàng “Xin thứ lỗi”, nàng thì thầm, và bỏ chạy.

Nàng mất hết cả bình tĩnh khi thấy Christopher Frost di chuyển như thể theo sau nàng. Quá chăm chú vào việc thoát khỏi căn phòng, nàng không nhìn thấy có người nào đó đã bước tới chặn trước Frost, nhanh chóng ngăn anh ta lại.

“Miss Hathaway.”

Nghe thấy những âm thanh của một giọng đàn ông, Amelia quay cuồng đầu óc. Nàng tưởng sẽ thấy Christopher Frost, nhưng giật mình khi phát hiện Cam Rohan đang ở phía sau mình. “Thưa ngài”.

Cam Rohan mặc một chiếc áo sơ mi vén tay, cổ áo đã được nới lỏng một chút, như thể anh đã kéo mạnh nó. Mái tóc đen huyền của anh lộn xộn một cách vô tổ chức tựa như anh vừa lấy tay vuốt tóc. Trái tim nàng đập thình thịch. Nàng cứng người chờ đợi khi anh tiến lại gần nàng bằng những sải chân dài. Rớt lại phía trong cánh cửa ra vào, Christopher Frost cau mày liếc nhìn họ trước khi rút lui vào phòng.

Rohan đến bên Amelia và dừng lại gật đầu chào. “Tôi có thể giúp em điều gì không?” anh hỏi một cách lịch sự. “Em lạc lối à?”

Nóng lòng muốn biết căn phòng cần tìm, Amelia gạt bỏ tính thận trọng của mình qua một bên, túm lấy phần tay áo gập lên của anh, “Ông Rohan, ông biết phòng làm việc của Lord Westcliff ở đâu chứ?”

“Có, tất nhiên rồi.”

“Chỉ cho tôi với.”

Rohan nhìn nàng với một nụ cười có vẻ trêu chọc “Tại sao?”

“Không còn thời gian để giải thích nữa. Chỉ cần đưa tôi đến đó bây giờ. Làm ơn, nhanh lên!”.

Anh giúp nàng bằng cách dẫn nàng đi dọc hành lang, xuôi qua hai cánh cửa, vào một căn phòng lót gỗ hồng sắc nhỏ. Một phòng làm việc của một quý ông. Vật trang trí duy nhất là một dãy các cửa sổ bằng kính màu, hình chữ nhật dọc theo một bên tường. Đây là nơi mà Marcus, Lord Westcliff, tiến hành hầu hết các công việc kinh doanh của mình.

Rohan đóng cửa lại sau họ.

Dò dẫm trong túi, Amelia lấy ra con dấu bạc nặng. “Cái này để ở đâu?”

“Ở bên phải của bàn làm việc, gần lọ mực,” Rohan nói. “Em đến vì nó sao?”

“Tôi sẽ giải thích sau, xin ông đấy, đừng nói cho ai biết.” Nàng đi đến chỗ để con dấu bạc trên bàn làm việc. “Tôi chỉ hy vọng ông ta đã không nhận ra rằng nó bị mất”

“Tại sao em muốn để nó ở chỗ ban đầu?” Rohan hỏi một cách vu vơ. “Sử dụng nó để giả mạo sao?”

“Giả mạo!” Amelia tái nhợt đi. Một bức thư có tên của Westcliff với dấu niêm phong và gia huy hẳn sẽ là một văn kiện có tác động mạnh, quả thật vậy. Liệu còn cách giải thích nào khác có thể được rút ra từ việc lấy đi con dấu niêm phong? “Ồ, không, tôi không có - có nghĩa là, tôi không muốn...”

Câu nói của nàng bị chen ngang bởi những âm thanh vặn tay nắm cửa xoay. Chúng khiến trái tim nàng như ngừng đập. Trong chốc lát, nàng như bị đâm xuyên bởi sự đau đớn và nhẫn nhục cùng lúc. Thế là hết. Nàng đã ở quá gần, và bây giờ nàng bị tóm, và Chúa biết hậu quả sẽ là những gì. Không có cách nào để giải thích sự hiện diện của mình trong văn phòng của Westcliff khác hơn là tiết lộ rắc rối của Beatrix. Điều này sẽ khiến gia đình nàng phải xấu hổ và hủy hoại tương lai của em nàng trong cái xã hội lịch sự này. Nuôi một con thằn lằn cưng là một chuyện, còn ăn trộm lại là một vấn đề khác hoàn toàn.

Tất cả những suy nghĩ xoẹt qua tâm trí của Amelia như một đống hỗn độn. Nhưng trong lúc nàng cứng người và chờ đợi cái rìu số phận rơi xuống đầu thì Rohan đã tiến lại gần nàng chỉ bằng hai sải chân. Và trước khi Amelia có thể di chuyển, hoặc nghĩ, hoặc thậm chí là hít thở, anh đã thình lình giật mạnh nàng áp vào người anh, kéo đầu nàng kề bên đầu anh.

Rohan hôn nàng với một sự sỗ sàng khiến nàng quay cuồng. Cánh tay anh ôm quanh nàng một cách chắc chắn, và giữ nàng đứng yên khi môi anh chạm vào góc phải đôi môi của nàng. Tay nàng cựa quậy, phản đối nhưng không quả quyết. Lòng bàn tay nàng chạm phải các múi cơ trên ngực anh, nắm chặt lấy các nút áo. Anh là thứ duy nhất vững chắc trong một thế giới kính vạn hoa huyền ảo. Nàng ngừng đẩy anh ra khi cơ thể nàng say mê khám phá những chi tiết đầy khêu gợi của anh, những đường nét nam tính cứng cáp, mùi hương tươi mát của tự nhiên, cái thăm dò đầy kích thích của miệng anh. Nàng đã hồi tưởng về nụ hôn của anh hàng ngàn lần trong giấc mơ của mình. Nàng chỉ không hình dung đúng về nó cho đến bây giờ.

Những ngón tay thon thả khum quanh cổ và quai hàm nàng, ngược lên trên khuôn mặt nàng. Các đầu ngón tay tìm kiếm làn da mịn màng sau tai nàng, nơi nó bắt gặp những lọn tóc mượt mà. Và anh tiếp tục chiếm lấy nàng với ngọn lửa đặc quánh, cho đến khi bên trong miệng nàng nhói lên thật ngọt ngào và chân nàng run rẩy. Anh sử dụng cái lưỡi một cách tinh tế, từ tốn khám phá, xâm nhập nàng hết lần này đến lần khác trong khi nàng níu lấy anh trong sự bối rối của khoái lạc. Miệng anh nâng lên, hơi thở nóng ấm vuốt ve môi nàng. Anh quay đầu lại khi anh nói chuyện với một ai đó vừa mới bước vào phòng.

“Xin thứ lỗi, thưa ngài, Chúng tôi muốn sự riêng tư trong chốc lát.”

Amelia mặt đỏ như gấc khi nàng nhìn qua vai anh đến khung cửa, nơi Lord Westcliff đang đứng với một vẻ mặt đầy bí hiểm.

Một khoảnh khắc như điện xoẹt trôi qua khi Westcliff sắp xếp những ý nghĩ của mình. Tia nhìn của anh chuyển từ khuôn mặt của Amelia, sau đó quay trở lại Rohan. Một nụ cười thoảng qua trong đôi mắt đen của anh. “Tôi có ý định trở lại trong khoảng nửa giờ nữa. Có lẽ tốt hơn hết là công việc của tôi nên dời lại sau.” Gật đầu một cách lịch sự, anh bước ra.

Ngay khi cánh cửa đóng lại phía sau Westcliff, Amelia gục đầu vào vai Rohan, rên rỉ. Nàng định cố đẩy anh ra, nhưng nàng không chắc là nếu làm vậy nàng có thể đứng vững không.

“Tại sao ông lại làm điều đó.”

Anh trông không có vẻ ăn năn một chút nào cả. “Tôi phải đưa ra một lý do cho cả hai chúng ta ở đây. Nó dường như lựa chọn tốt nhất.”

Amelia lắc đầu một cách chậm chạp, vẫn còn tì trán lên anh. Mùi hương ngọt ngào nguyên chất của anh nhắc nhớ nàng về một cánh đồng cỏ đầy nắng ấm. “Anh có nghĩ ngài ấy sẽ nói với ai đó không? “Không” anh nói ngay lập tức làm nàng yên tâm “Westcliff không phải là người hay buôn chuyện. Ngài ấy sẽ không nói một lời nào với bất cứ ai, ngoại trừ ...”

“Ngoại trừ?”

“Phu nhân Westcliff. Có lẽ ngài ấy sẽ nói với vợ mình.”

Amelia cho rằng điều đó có lẽ không quá tồi tệ. Phu nhân Westcliff không có vẻ như là loại người sẽ lên án nàng vì việc này. Nữ bá tước dường như khá khoan dung với những hành vi gây tai tiếng.

“Tất nhiên,” Rohan tiếp tục, “Nếu phu nhân Westcliff biết, sẽ có một xác suất rất cao là cô ấy sẽ nói cho phu nhân St.Vincent, người thường tới thăm nơi đây với Lord St.Vincent vào dịp cuối tuần. Và khi phu nhân St Vincent kể cho chồng mình nghe mọi chuyện, anh ta cũng biết. Lúc đó, sẽ không ai khám phá ra điều đó. Trừ phi....”

Đầu nàng giật mạnh lên như một con rối “Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi Lord St.Vincent đề cập nó với ông Hunt, người chắc chắn sẽ kể cho vợ mình nghe, và thế là… mọi người đều biết”

“Ồ, không. Tôi sẽ không thể chịu nổi mất”

Anh dành cho nàng một cái liếc nhìn đầy vẻ nguy hiểm. “Tại sao? Bởi vì em bị bắt gặp đang hôn một người Gypsy chăng?”

“Không, vì tôi không phải là kiểu người phụ nữ bị bắt gặp hôn nhau với bất kỳ ai. Tôi không hẹn hò! Nếu tất cả mọi người đều biết, tôi sẽ mất hết cả lòng tự trọng. Không có danh tiếng.. Không - ông đang cười gì vậy?

“Em. Tôi không tưởng tượng đến một vở kịch mê lô như thế.”

Câu trả lời làm Amelia bực bội, nàng không phải là loại người phụ nữ đam mê sân khấu. Nàng kiên quyết lèn hai tay vào giữa họ.

“Phản ứng của tôi là hoàn toàn hợp lý ...”

“Em không khó chịu vì điều đó.”

Nàng chớp mắt bối rối. “Kịch mê lô á?”

“Không, nụ hôn ấy. Chỉ thực hành thêm chút nữa, em sẽ rất đặc biệt. Nhưng em cần phải thư giãn.”

“Tôi không muốn. Tôi không muốn ... ôi, ....” Anh cúi đầu xuống cổ nàng, tìm kiếm những mạch đập đều đều rõ ràng của nàng. Một cơn sốc nóng bỏng thiêu đốt nàng “Đừng làm điều đó”, nàng nói yếu ớt, nhưng anh vẫn tiếp tục, miệng anh mềm mại và tinh quái, và hơi thở nàng như thắt lại khi nàng cảm nhận sự vuốt ve của lưỡi anh.

Hai tay nàng ghim vào hai vai ngồn ngộn cơ bắp của anh, “Ông Rohan, ông không được...”

“Đây là cách để hôn, Amelia.” Anh ôm đầu nàng trong lòng bàn tay của mình, khéo léo nghiêng nó sang một bên.

“Những mùi hương tỏa ra từ đây”. Một cái chạm nhẹ của lưỡi anh làm nàng như mất phương hướng, một cơn sóng nóng bóng khêu gợi trào dâng “Em có hương vị như đường và trà.”

“Tôi đã biết làm thế nào để hôn rồi!”

“Em có ư?” ngón tay cái của anh đặt trên đôi môi nóng rực vì hôn của nàng, thúc giục chúng tách ra “Vậy hãy chỉ cho tôi đi,” anh thì thầm. “Hãy để tôi bên trong em, Amelia.”

Chưa bao giờ trong cuộc đời nàng nghĩ một người đàn ông sẽ nói những điều mãnh liệt như vậy. Và nếu những lời nói có thể không đáng tin thì niềm hy vọng ánh lên ánh mắt anh đích thị là sự dâng hiến.

“Tôi… Tôi là một phụ nữ độc thân.” Nàng nói những từ ấy ra như thể nó là một bùa chú. Mọi người đều biết rằng một quý ông phóng đãng được cho là luôn để yên cho những người phụ nữ độc thân. Nhưng rõ ràng không một ai nói điều đó với Cam Rohan.

Một nụ cười bí ẩn làm hằn sâu khóe miệng anh. “Điều đó không giữ em an toàn với tôi” Nàng cố gắng để quay đi, nhưng bàn tay anh đã hướng khuôn mặt nàng trở lại nhìn anh “Tôi dường như không thể để em một mình. Thực ra tôi đang xem xét lại toàn bộ cách cư xử của mình với những phụ nữ độc thân quá lứa.”

Trước khi nàng có thể hỏi cách cư xử của anh là gì, miệng anh đã sở hữu nàng một lần nữa, trong khi đó ngón tay anh vuốt ve cạnh quai hàm căng cứng của nàng, dỗ dành nàng thư giãn. Thậm chí, ngay cả trong những giây phút nồng nàn nhất của nàng với Christopher Frost, anh ta cũng chưa bao giờ hôn nàng như thế này, như thể anh đang thiêu đốt nàng một cách chậm rãi. Môi anh cọ vào môi nàng cho đến khi chúng cuốn vào nhau, khít chặt đầy nồng nhiệt. Và lưỡi anh tìm kiếm lưỡi nàng. Anh đùa giỡn với nàng, vuốt ve, sờ nắm trong khi tay anh kéo nàng lại gần hơn nữa. Anh vuốt ve lưng và vai nàng trong khi môi anh rời môi nàng để khám phá đường cong mềm mại nơi cổ nàng. Anh tìm thấy một nơi làm nàng quằn quại và nhẹ nhàng quấy rầy cho đến khi một tiếng rên rỉ tuyệt vọng thoát ra khỏi nàng

Đầu Rohan ngẩng lên. Đôi mắt anh sáng rực như thể lưu huỳnh được nén lại trong tròng mắt đen bí hiểm. Anh nói chậm rãi, tựa hồ anh đang thu thập từng con chữ như nhặt những chiếc lá rơi. “Đây có lẽ là một ý tưởng tồi.”

Amelia run rẩy gật đầu. “Đúng thế, ông Rohan.”

Các đầu ngón tay anh đầy khiêu khích làm màu đỏ dâng lên đột ngột trên má nàng. “Tên tôi là Cam.”

“Tôi không thể gọi ông như thế.”

“Tại sao không?”

“Ông biết tại sao,” nàng chỉ trích anh. Một hơi thở dài thoát ra khi nàng cảm nhận miệng anh đi xuống má nàng và khám phá làn da ửng hồng “Nó có nghĩa là gì?”

“Tên tôi à? Đó là một từ tiếng Digan chỉ “Sun”[[12]]

Amelia khó có thể suy luận ra. “Như trong từ ... con trai, hay trên bầu trời?”

“Bầu trời”. Miệng anh chuyển đến khung lông mày của nàng, hôn vào đuôi chân mày. “Em biết một người Gypsy có ba tên chứ?”

Nàng lắc đầu chậm chạp, trong khi miệng anh trượt trên trán nàng. Anh áp một tiếng khàn khàn ấm áp của ngôn từ trên làn da nàng “Đầu tiên là một cái tên bí mật mà người mẹ thì thầm vào tai của con mình sau khi sinh. Tên thứ hai là tên của bộ lạc, chỉ sử dụng giữa những người Gypsy. Tên thứ ba là tên sử dụng với những người không phải là người Digan.”

Mùi hương của anh bao bọc xung quanh nàng, nồng nàn, tươi mát và ngọt ngào. “Tên bộ lạc của ông là gì?

Anh mỉm cười, khuôn miệng anh thiêu đốt má nàng “Tôi không thể nói cho em được. Anh biết em còn chưa đủ.”

Còn chưa đủ. Sự hứa hẹn đầy trêu chọc gắn trong các từ ngữ như rút hơi thở của nàng “Để tôi đi”, nàng thì thầm. “Xin ông, chúng ta không phải...”Nhưng những lời đó đã biến mất khi anh cúi xuống và nuốt lấy miệng nàng đầy thèm khát.

Ngập tràn khoái cảm, Amelia dò dẫm mái tóc anh, tìm kiếm sự thỏa mãn sâu sắc trong từng lớp tóc như lụa cứng dưới những đầu ngón tay. Khi anh cảm thấy sự đụng chạm của nàng, anh trầm giọng, thì thầm khuyến khích. Từng hơi thở của anh thay đổi, thô ráp. Những cái hôn của anh trở nên nặng nề và chậm rãi.

Anh đã dành cho nàng tất cả những gì mà nàng đòi hỏi - hơn thế nữa – đưa lưỡi anh vào sâu hơn, gom lại mọi xúc cảm. Và nàng đã đáp trả cho đến khi linh hồn nàng tan chảy và những ý nghĩ của nàng biến mất như những tia sáng lấp lánh từ một đợt pháo hoa

Đột ngột, Rohan chiếm lấy miệng nàng và giữ nàng thật chặt, quá chặt tì sát vào cơ thể anh. Nàng cảm thấy sự căng thẳng của chính mình trong sự đu đưa đầy tinh tế, trong nhu cầu được áp sát vào anh, trong sự thúc bách và giải thoát. Anh vẫn giữ nàng, ôm nàng thật gần trong khi nàng run lên và đau nhức.

Vòng ôm của Rohan nới lỏng. Nàng được giải thoát một cách từ từ cho đến khi anh cuối cùng có thể đẩy nàng ra hoàn toàn.

“Xin lỗi”, anh cuối cùng cất lời. Nàng thấy những tia lửa sửng sốt trong mắt anh. “Tôi không thường khó dừng lại như vậy”

Amelia gật đầu một cách mù quáng và quấn cánh tay xung quanh người. Nàng đã không nhận thức được sự run rẩy lo lắng của chân nàng đến khi Rohan đến bên nàng và trượt một bàn chân của mình bên dưới váy của nàng để giữ yên các ngón chân lập cập của nàng

“Con chim nhỏ,” anh thì thầm. “Em nên đi bây giờ thì tốt hơn. Nếu em không làm thế, tôi sẽ kết thúc việc này với em theo những cách mà em chưa hề biết là có thể xảy ra.”

Amelia không bao giờ biết chắc nàng đã trở về phòng tiếp khách như thế nào. Nàng như thể di chuyển qua tầng tầng lớp lớp của một giấc mộng.

Đi đến bên chiếc ghế trường kỷ nơi Poppy ngồi, Amelia nhận một tách trà và mỉm cười với Merritt nhỏ bé, cô bé đang câu cá quanh cái cốc của riêng mình với một khoanh bánh quy phủ đường. Nàng dứt khoát từ chối lời mời gia đình Hathaway cùng tham gia buổi picnic cuối tuần của Lillian.

“Em ước gì chúng ta có thể chấp nhận lời mời của cô ấy,” Poppy nói một cách buồn bã trên đường về nhà. “Nhưng em cho rằng điều đó sẽ kéo theo những rắc rối, vì anh Leo có lẽ sẽ trở nên khó chịu và Beatrix sẽ có thể lại đánh cắp một cái gì đó.”

“Và có quá nhiều việc chúng ta phải làm ở Ramsay House,” Amelia thêm vào, cảm giác bị phân tâm và mơ hồ. Chỉ có một ý nghĩ rõ ràng trong tâm trí nàng. Cam Rohan sẽ sớm trở về London. Vì lợi ích của chính nàng - và có lẽ cũng của anh nữa - nàng sẽ phải tránh Stony Cross Park cho đến khi anh đi.

Có lẽ vì tất cả đều mệt lử với việc dọn dẹp, sửa chữa và sắp xếp lại đồ đạc mà toàn bộ các anh chị em trong gia đình Amelia rơi vào một tâm trạng rời rạc tối đó. Mọi người trừ Leo tụ quanh lò sưởi ở một căn phòng tầng dưới, trong khi Win đọc to một tác phẩm của Dickens. Merripen chiếm cứ một góc xa của căn phòng, gần gia đình nhưng không phải quá tách biệt, chăm chú lắng nghe. Không hề nghi ngờ gì rằng nếu Win có đọc những cái tên từ một sổ đăng ký bảo hiểm thì anh cũng sẽ thấy nó rất thú vị.

Poppy bận rộn với công việc may vá, khâu một đôi dép nam với những sợi len màu sáng, trong khi Beatrix chơi đánh bài trên sàn gần lò sưởi. Chú ý cách cô em út đang lật các con bài, Amelia cười. “Beatrix”, nàng nói sau khi Win đã đọc xong một chương, “Tại sao em lại chơi bài ăn gian thế. Em đang chơi một mình cơ mà.?

“Vì đâu có ai quan tâm khi em chơi ăn gian đâu.”

“Không quan trọng em thắng hay không, cách giành chiến thắng mới quan trọng” Amelia nói.

“Em đã nghe nhiều rồi nhưng em chẳng đồng ý tí nào cả. Thắng vẫn vui hơn chứ”

Poppy lắc đầu trên đống đồ thêu. “Beatrix, em đang trở thành một kẻ trơ tráo đích thực đấy”

“Và là một người chiến thắng,” Beatrix nói với sự hài lòng, đặt xuống tấm thẻ chính xác mà cô bé muốn.

“Chúng ta đã sai ở đâu à?” Amelia hỏi chung chung.

Win mỉm cười. “Thú vui của em ấy thật ít ỏi, chị thân yêu. Một chút sáng tạo khi chơi bài cũng không làm tổn thương bất cứ ai.”

“Chị nghĩ rằng không.” Amelia muốn nói thêm nhiều nữa, nhưng nàng bị sao nhãng bởi một làn gió lạnh trượt xung quanh mắt cá chân nàng và làm các ngón chân tê dại. Nàng rùng mình kéo cái khăn choàng dệt kim màu xanh vào khít vào người: “Ôi! ở đây thật là lạnh”

“Chị có lẽ ngồi đúng hướng gió đấy”. Poppy nói với vẻ quan tâm. “Đến đây ngồi cạnh em này, Amelia. Chỗ em gần ngọn lửa hơn”

“Cám ơn, nhưng chị nghĩ chị sẽ đi ngủ ngay bây giờ đây.” Vẫn còn run, Amelia ngáp. “Chúc ngủ ngon, mọi người”. Nàng rời đi khi Beatrix đòi Win đọc thêm một chương nữa.

Khi bước dọc theo hành lang, Amelia đi qua một căn phòng nhỏ, nhỏ đến mức mà họ không thể tả, căn phòng này đã được dành làm phòng của quý ông. Nó chỉ là một góc thụt vào đủ rộng để kê một chiếc bàn bi a và một bức tranh vẽ cảnh săn bắn có màu xám xỉu treo trên một bức tường. Một cái ghế quá khổ được đặt đối diện cửa sổ, lớp nhung của nó đã bị mòn vẹt. Ánh sáng từ một ngọn đèn kéo dài trên sàn nhà đã nhạt màu vì cọ rửa.

Leo đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế, một cánh tay thả lỏng qua một bên. Một chai rượu rỗng trên sàn nhà, gần cái ghế, đổ bóng xuống phía bên kia của căn phòng.

Amelia đã định đi tiếp nhưng có điều gì đó trong tư thế không phòng vệ của người anh trai khiến nàng phải dừng lại. Anh ngủ với cái đầu gục vào một bờ vai, đôi môi hơi hé mở, giống như anh đang ở thời thơ ấu. Với khuôn mặt đã tẩy sạch sự giận dữ và đau buồn, anh nhìn trẻ hơn và dễ bị tổn thương. Nàng hồi tưởng lại về hình ảnh một chàng trai ga lăng của anh thủa nào, và trái tim nàng thắt lại vì thương hại. Đánh bạo đi vào phòng, Amelia bị sốc vì sự thay đổi đột ngột của nhiệt độ, không khí lạnh buốt. Ở đây còn lạnh hơn bên ngoài nhiều. Và chắc chắn cái lạnh không phải là trí tưởng tượng của nàng - nàng có thể nhìn thấy hơi thở trắng xóa của mình. Run rẩy, nàng tiến lại gần anh trai mình. Cái lạnh bao xunh quanh anh, trở nên quá buốt giá đến nỗi khiến phổi nàng bị nhức nhối mỗi lần hít vào. Khi thoáng nhìn tư thế nằm sấp của anh trai, nàng choáng váng trong một cảm giác trống trải, một sự đau khổ mà nước mắt không thể làm vơi.

“Leo?” Khuôn mặt anh xám xịt, đôi môi khô và xanh xao và khi nàng chạm vào má anh, không có dấu vết của sự ấm áp. “Leo!”

Không có phản ứng.

Amelia lắc người anh, đẩy mạnh vào ngực anh, ôm lấy khuôn mặt cứng nhắc của anh trong tay mình. Và khi làm như vậy, nàng cảm thấy như có một áp lực vô hình lôi kéo nàng. Nàng kiên quyết nắm chặt áo sơ mi của anh “Leo, tỉnh dậy”

Với sự thúc giục không ngừng của nàng, anh nhúc nhích, thở hổn hển, và hàng mi chợt mở ra. Tròng mắt của anh trông nhợt nhạt như đá. Lòng bàn tay anh áp lên vai nàng, và anh chếch choáng thì thào.

“Tôi tỉnh rồi. Tôi tỉnh rồi. Lạy chúa Giêsu. Đừng gào lên. Cô đang gây tiếng ồn đủ làm người chết cũng phải tỉnh giấc đấy.”

“Trong một giây phút nào đó, em đã nghĩ rằng đó chính xác là những gì em đang làm” Amelia sụp xuống tay vịn của cái ghế, những dây thần kinh của nàng rùng mình một cách khó chịu. Sự ớn lạnh đã lùi dần “Oh, Leo, anh bất động và nhợt nhạt. Em như nhìn thấy một xác chết tìm kiếm sự sống ấy”

Anh trai nàng dụi mắt. “Tôi chỉ bị rút một tí tiết thôi. Không chết..”

“Anh không tỉnh dậy.”

“Tôi không muốn. Tôi ...” Anh ngừng lại, trông thật rối loạn. Giọng anh mềm mại và đầy vẻ kinh ngạc. “Tôi đang mơ. Những giấc mơ sống động ....”

“Về cái gì?”

Anh không trả lời.

“Về Laura?” Amelia vẫn còn dai dẳng.

Khuôn mặt anh khép kín, một ranh giới bí hiểm phong hóa bề mặt giống như là vết nứt do sự giản nở của băng trong tảng đá. “Tôi đã nói với cô là không bao giờ được đề cập đến tên cô ấy với tôi.”

“Đúng, bởi vì anh không muốn được nhắc nhở tới cô ấy. Nhưng đó không phải là vấn đề, Leo. Anh không bao giờ ngừng suy nghĩ về cô ấy cho dù anh có nghe tên cô ấy hay không.”

“Tôi sẽ không nói về cô ấy.”

“Vâng. Khá rõ ràng là sự lẩn tránh không có tác dụng”. Tâm trí nàng xoay tròn một cách tuyệt vọng với những câu hỏi về những thay đổi đã diễn ra, cách nào tốt nhất để tiếp cận anh. Nàng cố gắng làm mọi việc rõ ràng. “Em không cho phép anh suy sụp thành từng mảnh, Leo.”

Cái nhìn anh dành cho nàng hiển nhiên cho thấy sự quyết tâm này là một sự lựa chọn tồi tệ. “Một ngày nào đó” - Anh nói với sự vui thích lạnh lùng - “Cô có thể bị buộc phải thừa nhận là có một số điều ngoài tầm kiểm soát của cô. Nếu tôi muốn tan ra từng mảnh, tôi sẽ làm điều đó mà cần hỏi xin sự cho phép chết tiệt của cô.”

Nàng cố gắng để tỏ ra cảm thông. “Leo ...Em biết những gì anh đã trải qua kể từ khi Laura chết. Nhưng những người khác đã phục hồi từ sự mất mát. Và họ đã đi tìm hạnh phúc một lần nữa - “

“Không có hạnh phúc nào nhiều hơn thế cả,” Leo nói cộc cằn. “Không có sự yên bình ở bất kỳ góc chết tiệt nào của cuộc đời tôi. Cô ấy đã đem theo tất cả đi với cô ấy. Vì lòng nhân từ, Amelia ... hãy đi can thiệp vào vấn đề của ai đó khác ấy và để tôi trong cái địa ngục này một mình”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện