Hôm đó là một ngày trời quang đãng, mát mẻ dễ chịu, khí hậu miền nam hiền hòa hơn nhiều so với London. Amelia đi băng băng qua một vườn cây ăn quả bên ngoài khu vực vườn hoa. Các cành cây trĩu nặng với những quả táo to xanh. Những trái rụng bị hươu và các con vật khác ăn một nửa để lại nửa kia lên men và thối rữa.

Ngừng lại bên đường để hái trái táo từ một cành cây đang xà thấp xuống đất, Amelia lau vào tay áo và cắn một miếng. Nó có vị chua gắt..

Một chú ong mật bay vo vo lại gần nàng và Amelia giật mình cảnh giác. Nàng luôn sợ những con ong. Dù đã cố gắng tự thuyết phục mình không nên sợ hãi một cách vô lý nhưng dường như nàng không thể khiến bản thân không cảm thấy hoảng hốt khi có bất kỳ con ong chết tiệt nào bay xung quanh.

Vội vã rời vườn cây ăn trái, Amelia theo một con đường làng mấp mô dẫn ra một đồng cỏ ướt. Mặc dù mùa thu hoạch đã qua nhưng những khoảng vườn cải xoong lớn vẫn đang nở rộ khắp mọi nơi. Được biết đến như bánh mì cho người nghèo, những chiếc lá có vị cay đầy tinh tế này vẫn được người dân địa phương ăn và cho vào mọi thứ từ món súp đến món ngỗng nhồi. Nàng quyết định sẽ hái một ít trên đường về.

Con đường ngắn nhất đi tới ngôi làng phải vượt qua một góc điền trang của Lord Westcliff. Khi Amelia vượt qua ranh giới vô hình giữa Ramsay House và điền trang Stony Cross, nàng gần như có thể cảm thấy sự thay đổi trong không khí. Nàng đi qua vùng đệm của một khu rừng xào xạc, quá dày đặc để ánh sáng ban ngày có thể xuyên qua tán cây. Khu điền trang này thật xa hoa, đầy bí ẩn. Những cây cổ thụ ăn sâu vào mặt đất đen sẫm và màu mỡ. Cởi mũ ra, nắm vành mũ trong tay, Amelia vô cùng thích thú khi những cơn gió nhè nhè thổi qua khuôn mặt của nàng.

Đây là vùng đất của bá tước qua nhiều thế hệ. Nàng tự hỏi vị bá tước và tổ tiên ông ta là những người như thế nào. Thực sự kiểu cách và truyền thống, nàng đoán vậy. Vùng đất này sẽ không chào đón tin một nhóm người thô lỗ, máu đỏ như chị em nhà Hathaway về sống ở Ramsay House.

Khi tìm kiếm một lối mòn đi bộ cũ cắt xuyên qua khu rừng, nàng đã làm phiền một cặp chim bạc bụng, chúng vừa vỗ cánh bay đi vừa kêu lên những thanh âm đầy giận dữ. Sự sống mơn mởn khắp nơi, những loài bướm có màu sắc kỳ dị, hay những con bọ cánh cứng sáng như tia lửa. Cưỡng lại sự hấp dẫn dừng chân bên lối mòn, Amelia nhấc váy lên để giữ chúng khỏi kéo lê qua lớp xác lá khô của khu rừng

Qua một bụi cây dẻ và sồi, nàng trông thấy một cánh đồng khô cằn và rộng mênh mông. Nó trống không và yên tĩnh một cách đáng ngại. Không có tiếng nói, không có kêu của chim sẻ, không có tiếng vo ve của ong hay tiếng lách chách của châu chấu. Có một cái gì đó khiến nàng cảm thấy căng thẳng một cách bản năng, trong nàng chợt rung lên hồi chuông cảnh báo về một mối đe dọa tiềm ẩn. Thận trọng, nàng tiếp tục sải bước nhẹ nhàng qua cánh đồng.

Lên đến đỉnh của một ngọn đồi cằn cỗi, Amelia dừng lại, bối rối khi nhìn thấy một dụng cụ kỳ lạ cao chót vót làm bằng kim loại. Nó có vẻ như là một cái máng được đặt trên những cái chân và nghiêng một góc dốc đứng

Sự chú ý của nàng hướng tới một rung động nhỏ xa xa ngoài cánh đồng ... Hai người đàn ông xuất hiện từ phía sau của một chòi gỗ nhỏ ... Họ la hét và vẫy tay với nàng.

Amelia ngay lập tức nhận ra nàng đã vướng vào nguy hiểm, thậm chí ngay cả trước khi nàng nhìn thấy vệt cháy âm ỉ của tia lửa đang di chuyển giống như một con rắn, dọc theo mặt đất về phía chiếc máng kim loại

Một ngòi nổ ư? Mặc dù không biết nhiều về các thiết bị nổ, nàng cũng nhận thức được rằng một khi ngòi nổ đã được đốt cháy thì không có gì có thể ngăn chặn được nó. Nằm sấp xuống lớp cỏ được ánh mặt trời sưởi ấm, Amelia giơ tay lên che đầu, chờ đợi mọi thứ bị thổi bay. Rất nhanh chóng, nàng giật mình bật ra một tiếng kêu khi cảm thấy một cơ thể to lớn nặng nề ngã đè lên mình ... Không, không phải là ngã, đó là tấn công. Người đàn ông hoàn toàn bao phủ nàng, đầu gối thúc xuống đất ở hai bên hông nàng như thể người đó cũng đang cố tạo một nơi ẩn náu cho cơ thể của ông ta.

Cùng lúc đó, một tiếng nổ chát chúa xuyên thủng không khí, một luồng hơi nổ dữ dội vụt qua đầu họ cùng một cú va chạm vào mặt đất dưới chân họ. Quá choáng váng không thể di chuyển, Amelia cố gắng để trấn tĩnh lại. Tai nàng ong ong vì tiềng ầm ầm âm lượng cao.

Người đồng hành với nàng vẫn bất động, hơi thở dồn dập phả vào mái tóc của nàng. Không khí hăng hắc như mùi khói, nhưng ngay cả như vậy, Amelia vẫn cảm nhận được một mùi hương nam tính dễ chịu, mùi muối và xà phòng và một mùi vị thân quen mà nàng không thể xác định chính xác. Tiếng ồn trong tai nàng nhạt dần. Nâng khuỷu tay lên, cảm thấy bức tường vững chắc là ngực của người đàn ông đang chèn lên lưng nàng, nàng nhìn xuống ống tay áo sơ mi bị cuốn lên tận khuỷu, lộ ra cánh tay cơ bắp và một cái gì đó khác ...

Đôi mắt nàng mở to khi nhìn thấy một hình xăm nhỏ cách điệu trên tay người đó. Hình xăm một con ngựa có cánh màu đen với đôi mắt màu xanh lam. Nó là một sự sáng tạo của người Ailen, một con ngựa quỷ quái được gọi là Pooka, một sinh vật ác độc trong thần thoại biết nói tiếng người và thường bắt cóc người vào lúc nửa đêm.

Trái tim nàng như ngừng đập khi thấy một cái nhẫn tròn trơn nặng nề trên ngón tay cái.

Ngọ nguậy bên dưới, Amelia cố gắng xoay người lại.

Một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy vai nàng. Giọng nói trầm trầm và quen thuộc. “Cô có đau không? Tôi xin lỗi. Cô đã ở trên đường bắn của..”

Nguời đó ngừng lại khi Amelia lăn tròn người trở lại. Phần tóc đằng trước của nàng bị lỏng ra, kéo theo một cái gim cài tóc hình mỏ neo. Mớ tóc lòa xòa trên mặt, che lấp tầm nhìn của nàng. Trước khi nàng có thể với tay gạt nó ra, những ngón tay người đó đã chạm vào chúng, khơi gợi một ngọn lửa êm dịu chạy dọc khắp cơ thể nàng.

“Là cô à”, anh nói nhẹ nhàng.

Cam Rohan.

Không thể nào, nàng sửng sốt nghĩ. Ở đây, ở Hampshire ư? Nhưng đôi mắt không thể nhầm lẫn, màu lục nhạt và làn mi dày, mái tóc có màu của màn đêm, cái miệng nguy hiểm và cả vẻ rực rỡ lạ lùng của viên kim cương ở tai anh.

Vẻ mặt anh xao động, như thể anh đang được nhắc nhớ đến một điều gì đó mà anh đã muốn quên đi. Nhưng khi cái nhìn của anh lướt qua khuôn mặt ngơ ngác của nàng, miệng anh hơi cong lên một chút, và anh ôm trọn cơ thể nàng với sự thân mật xuồng xã, nhất thời cướp đi hơi thở của nàng.

“Ông Rohan ... như thế nào ... tại sao ... ông đang làm gì ở đây?”

Anh trả lời mà không di chuyển, như thể anh định nằm ở đây và trò chuyện cả ngày. Giọng nói vô cùng lịch sự của anh là một sự tương phản đáng lo ngại cho sự gần gũi về vị trí của họ. “Cô Hathaway. Thật là một ngạc nhiên thú vị. Tình cờ, tôi đang viếng thăm bạn bè. Còn cô?”

“Tôi sống ở đây.”

“Tôi không nghĩ thế. Đây là dinh thự của Lord Westcliff”

Trái tim nàng đập như sấm trong lồng ngực khi cơ thể nàng cảm nhận từng chi tiết của cơ thể anh. “Tôi không có ý là chính xác ở đây, ý tôi là ở đằng kia, ở phía bên kia của khu rừng. Điền trang Ramsay. Chúng tôi vừa tiếp quản nơi đó”. Nàng dường như không thể ngừng huyên thuyên do hậu quả của sự kích động và nỗi sợ hãi. “Tiếng nổ đó là cái gì vậy? Ông đang làm cái gì? Tại sao ông lại có hình xăm trên cánh tay. Đó là một con pooka - một linh vật của người Ailen - đúng không?

Câu hỏi cuối cùng khiến nàng nhận được một cái nhìn chằm chằm lôi cuốn. Trước khi Rohan có thể trả lời, hai người đàn ông khác đã tiến lại. Từ vị trí nằm sõng soài của mình, Amelia có một hình ảnh lộn ngược về họ. Giống như Rohan, họ đều mặc áo sơmi sắn tay, với một áo gilê để mở khuy.

Một người là một quý ông đứng tuổi mập mạp với mớ tóc bù xù màu bạc. Ông ta cầm một kính lục phân [[6]] bằng gỗ và kim loại nhỏ được buộc quanh cổ bằng một sợi dây. Người kia là một người đàn ông tóc đen nhìn khoảng gần 40 tuổi. Anh ta không cao bằng Rohan, phong thái toát ra vẻ quyền uy và quý tộc.

Amelia làm một cử chỉ vùng vẫy, tức thì Rohan nhỏm người dậy. Anh giúp nàng đứng lên, cánh tay anh vẫn ôm vòng quanh người nàng. “Nó bay được bao xa?” Anh hỏi hai người đàn ông.

“Quả pháo bay như bị ma quỷ rượt vậy”, một tiếng trả lời ồm ồm. “Tình trạng của cô ấy thế nào rồi?”

“Không hề hấn gì.”

Quý ông tóc bạc thốt lên “Thật ấn tượng, Rohan. Anh đã chạy gần 50 mét chỉ mất chưa đến 5 hay 5 giây.”

“Tôi khó mà có thể bỏ lỡ cơ hội nắm lấy một người phụ nữ đẹp như thế này”, Rohan đáp lời, làm cho người đàn ông lớn tuổi hơn cười khúc khích.

Tay Rohan vẫn dịu dàng đặt trên eo của Amelia khiến nàng có cảm giác bừng bừng cả người. Cố lắng dịu lại trước sự đụng chạm làm rối bời tâm trí của anh, Amelia giơ tay lên, vén mớ tóc lòa xòa trước trán ra đằng sau tai. “Tại sao các ngài lại bắn pháo? Và hơn nữa, tại sao các ngài lại bắn chúng vào phần đất của tôi”

Người lạ đứng gần, nhìn nàng bằng cái nhìn sắc sảo đầy đánh giá “Phần đất của cô?”

Rohan xen vào “Lord Westcliff, đây là cô Amelia Hathaway, em gái của tử tước Ramsay.”

Cau mày, Westcliff thực hiện tư thế cúi chào hết sức chuẩn xác. “Cô Hathaway, tôi đã không được thông báo về việc chuyển đến của cô. Nếu tôi được biết về sự hiện diện của cô, tôi sẽ có thông báo cho cô về các thử nghiệm pháo của chúng tôi, như tôi đã làm với tất cả mọi người khác quanh trong vùng.”

Rõ ràng rằng Westcliff là một người luôn mong đợi được thông báo về tất cả mọi thứ. Anh trông có vẻ không hài lòng khi những người hàng xóm mới dám dọn tới mà không thông báo cho anh biết đầu tiên.

“Chúng tôi chỉ mới đến từ hôm qua, thưa Ngài” Amelia trả lời. “Tôi đã có ý định viếng thăm ngài sau khi chúng tôi đã ổn định”

Thường thì, nàng sẽ không chấp nhặt như vậy. Nhưng chắc là vì nàng vẫn còn chếch choáng nên những lời nói cứ thế từ từ tuôn ra.

“Tôi cũng phải nói rằng quyển sách hướng dẫn đã không cảnh báo đầy đủ về sự xuất hiện của pháo cháy giữa khung cảnh yên bình của Hampshire..”

Nàng cúi xuống và phủi bụi và những mảnh lá bám vào váy. “Tôi tin rằng mục tiêu bắn của ngài không phải là chúng tôi vì rõ ràng ngài chưa biết về gia đình Hathaway. Tuy nhiên, khi chúng ta trở nên thân thiết hơn, tôi không nghi ngờ gì việc ngài sẽ giải thích thêm cho chúng tôi về việc sử dụng pháo.”

Nàng nghe thấy tiếng cười của Rohan trên đỉnh đầu mình. “Xét đến mục đích và sự chính xác trong các lần bắn của chúng tôi thì cô không có gì để sợ hãi, thưa cô Hathaway.”

Người đàn ông tóc bạc nói thêm “Rohan, nếu anh không phiền tìm ra nơi quả pháo rơi……”

“Tất nhiên.” Rohan nhẹ nhàng chạy đi.

“Một anh chàng nhanh nhẹn,” ông ta nói với vẻ đầy tán thưởng. “Nhanh như một con báo. Không kể đến đôi tay và thần kinh vững vàng. Anh ấy cứ như thể được sinh ra để làm đặc công ấy”.

Tự giới thiệu mình là Đại úy Swansea, trước đây là kỹ sư Hoàng gia, quý ông đứng tuổi giải thích với Amelia rằng ông là một người đam mê pháo và đang tiếp tục công việc nghiên cứu của mình trong lĩnh vực dân sự. Là bạn của Lord Westcliff, người luôn chia sẻ mối quan tâm về khoa học kỹ thuật, Swansea đến vùng nông thôn này để thử nghiệm một thiết kế pháo mới vì nơi đây mới có vùng đất đủ rộng để tiến hành thí nghiệm. Lord Westcliff đã tiến cử Cam Rohan giúp đỡ ông về các phương trình đường bay và những tính toán chính xác cần thiết khác để đánh giá màn trình diễn của các quả pháo. “Thực ra khả năng của anh ấy với các con số là…hết sức phi thường” Swansea nói thêm. “Cô sẽ không bao giờ mong chờ một điều như vậy khi thấy anh ấy.”

Amelia không thể không đồng ý. Theo kinh nghiệm của nàng, những học giả như cha cô chẳng hạn luôn có vẻ yếu ớt vì dành quá nhiều thời gian trong nhà và hiển nhiên họ có bụng phệ, đeo kính cùng vẻ ngoài lộn xộn nhàu nhĩ. Họ là những người trẻ tuổi kỳ lạ, hăng hái, trông hệt như những hoàng tử ngoại giáo, đeo nhẫn và có hình xăm.

“Cô Hathaway,” Lord Westcliff nói, “Theo tôi được biết thì trong gần chục năm nay đã không có một tử tước nào sống ở Ramsay. Tôi thấy khó mà tin được là ngôi nhà đó còn có thể ở được”

“Ồ, ngôi nhà vẫn còn trong tình trạng tốt,” Amelia chối bay, khuôn mặt cố tỏ ra vui vẻ. Niềm kiêu hãnh của nàng bùng lên “Tất nhiên, nó bụi bặm và cần sửa chữa một vài chỗ, nhưng chúng tôi khá thoải mái.”

Nàng nghĩ rằng nàng đã nói rất thuyết phục, nhưng Westcliff vẫn có vẻ hoài nghi.

“Chúng tôi có bữa tiệc tại dinh thự Stony Cross tối nay”, anh nói. “Cô và gia đình cùng đến nhé. Đó sẽ là cơ hội tuyệt vời để gặp gỡ một vài người sống ở đây và cả cha xứ nữa”

Một buổi tiệc tối với Lord Westcliff và phu nhân. Chúa giúp nàng.

Nếu cả nhà Hathaway đã được nghỉ ngơi đầy đủ, nếu Leo trông khá hơn một chút trong quá trình cai rượu, nếu tất cả họ đều có trang phục phù hợp và có đủ thời gian để nghiên cứu các phép tắc xã giao... Amelia có thể cân nhắc chấp nhận lời mời. Chỉ là, nói thế nào nhỉ, điều đó không thể xảy ra.

“Ngài rất tử tế, thưa ngài, nhưng tôi phải từ chối thôi. Chúng tôi chỉ vừa mới đến Hampshire. Và hầu hết trang phục của chúng tôi vẫn còn đang trong hòm.”

“Đây chỉ là một bữa tiệc thân mật.”

Amelia ngờ rằng định nghĩa của anh về “bữa tiệc thân mật” rất khác với suy nghĩ của nàng

“Nó không phải chỉ đơn thuần là vấn đề trang phục, thưa ngài. Một người em gái của tôi không được khỏe lắm, và tham dự bữa tiệc tối nay có thể sẽ khiến cô ấy kiệt sức. Cô ấy cần được nghỉ ngơi sau một hành trình dài từ London.”

“Tối mai vậy. Nó sẽ là một bữa tiệc nhỏ hơn, và chắc là không gây nhiều mệt mỏi.”

Trước ánh mắt khăng khăng của anh, không có cách nào để từ chối cả. Tự nguyền rủa mình vì đã không ở lại Ramsay House sáng nay, Amelia nở một nụ cười gượng gạo trên môi.

“Vâng, được thưa Ngài. Tôi rất cám ơn vì lời mời hiếu khách của Ngài.”

Rohan đã trở lại, hơi thở của anh dồn dập vì gắng sức. Mồ hôi đã rịn trên làn da anh khiến nó ánh lên như đồng. “Đúng như dự tính” anh nói với Westcliff và Swansea. “Bộ phận giữ thăng bằng ổn định đã làm việc. Nó rơi xuống ở khoảng cách khoảng hai nghìn thước.”

“Tuyệt vời!” Swansea kêu lên. “Nhưng quả pháo đâu?”

Hàm răng trắng của Rohan vụt hiện lên khi anh cười. “Bị chôn vùi trong một hố sâu đầy khói, tôi sẽ quay trở lại đào nó lên sau.”

“Tốt lắm, chúng tôi muốn nhìn thấy tình trạng của vỏ và lõi bên trong.” Swansea đỏ bừng mặt, tỏ rõ sự hài lòng. Ông dùng một chiếc khăn tay để thấm mồ hôi, mặt nhăn nhó “Thật là một buổi sáng thú vị, nhỉ?”

“Có lẽ đã đến giờ quay về trang viên rồi, đại úy,” Westcliff gợi ý.

“Đúng thế.” Swansea cúi đầu chào Amelia. “Hân hạnh cho tôi, cô Hathaway. Tôi có thể nói rằng cô phản ứng khá tốt khi trở thành mục tiêu của một cuộc tấn công bất ngờ đấy.”

“Lần tới khi đến thăm ông, đại úy”, nàng nói, “Tôi sẽ nhớ đem theo một lá cờ trắng “

Ông ta cười khúc khích và tạm biệt nàng.

Trước khi cùng đi với viên đại úy, Lord Westcliff nhìn lướt qua Cam Rohan. “Tôi sẽ đưa Swansea trở lại trang viên, cậu đưa cô Hathaway về nhà an toàn nhé.”

“Tất nhiên,” Cam trả lời không do dự.

“Cảm ơn ngài” Amelia nói, “Nhưng không cần đâu. Tôi biết đường và nhà tôi cũng không xa lắm.”

Sự phán đối của nàng bị phớt lờ. Nàng nhìn chằm chằm, không chút thoải mái vào Cam Rohan, trong khi hai người đàn ông kia rời đi.

“Tôi hiếm khi cần sự giúp đỡ”, nàng nói. “Tôi không cần phải được hộ tống đến bất cứ nơi nào. Bên cạnh đó, theo hiểu biết của tôi về những hành vi trong quá khứ của ông, tôi sẽ an toàn hơn khi đi một mình.”

Một thoáng im lặng. Rohan nghiêng đầu và nhìn nàng đầy vẻ tò mò.

“Hành vi trong quá khứ?”

“Ông biết tôi định nói gì” Nàng dừng lại, hồi tưởng lại nụ hôn trong bóng tối. “Tôi đề cập đến những gì đã xảy ra ở London.”

Anh nhìn nàng bằng một vẻ lịch sự đầy thắc mắc. “Tôi e rằng tôi không hiểu ý của cô.”

“Ông sẽ không giả vờ ông không nhớ chứ”, nàng kêu lên. Có lẽ anh ta đã có rất nhiều, cả đám phụ nữ, anh ta sẽ không thể nhớ được tất cả họ. “Ông cũng không thể phủ nhận rằng ông đã lấy trộm một trong những dải ruy băng buộc mũ của tôi?”

“Cô có một trí tưởng tượng thật sinh động, cô Hathaway.” Giọng anh nghe thật lạnh nhạt. Nhưng có một ánh cười khiêu khích lóe lên trong đôi mắt anh.

“Tôi không như thế. Tất cả mọi người khác trong gia đình tôi đều giàu trí tưởng tượng. Tôi là một người bám chặt một cách liều lĩnh với hiện thực.”. Nàng quay người đi và bắt đầu bước nhanh. “Tôi sẽ tự về nhà. Không cần ông phải đi cùng tôi.”

Lờ đi tuyên bố của nàng, Rohan thoải mái bước đi bên cạnh nàng, những sải chân đầy thư giãn bằng hai bước chân của nàng. Anh để nàng quyết định tốc độ của họ. Trong sự thoáng đãng của cảnh vật xung quanh, thậm chí anh có vẻ còn cao lớn hơn những gì nàng còn nhớ.

“Khi cô nhìn thấy cánh tay của tôi,” anh thì thầm, “Các hình xăm ... làm thế nào cô biết đó là một Pooka?”

Amelia trầm ngâm cân nhắc câu trả lời. Khi họ bước đi, bóng của các nhánh cây gần đó vượt qua mặt họ. Một con diều hâu đuôi đỏ lướt trên bầu trời và biến mất vào cánh rừng gỗ rậm rạp. “Tôi đã đọc một số phong tục tập quán của người Ailen”, cuối cùng nàng nói. “Pooka là một sinh vật xấu xa, nguy hiểm. Nó được hư cấu là sẽ đem đến những cơn ác mộng cho mọi người. Tại sao ông lại xăm nó ở tay?”

“Nó đã ở đó từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Tôi không nhớ nó được xăm khi nào, vì mục đích gì hay nó có ý nghĩa nào đó không? Gia đình tôi đã không giải thích.” Rohan nhún vai. “Bây giờ có lẽ họ có thể làm thế. Nhưng đã hàng năm rồi tôi chưa gặp họ.”

“Ông có thể tìm thấy họ lần nữa, nếu ông muốn?”

“Chưa đến lúc.”

Anh thuận tay cài áo gilê lại và thả tay áo xuống, che đi cái biểu tượng ngoại đạo. “Tôi nhớ bà tôi đã nói cho tôi về con Pooka này. Bà khuyến khích tôi tin rằng nó có thật. Tôi nghĩ bà có phần tin vào nó. Bà đã thực hiện một phép thuật cổ xưa”

“Đó là cái gì vậy? Ý ông là bói toán?”

Rohan lắc đầu và trượt tay vào túi quần.

“Không,” anh nói, trông có vẻ rất thích thú, “mặc dù nhiều lần bà tôi đã nói cho các gadjo nghe về vận mệnh của họ. Những phép thuật cổ xưa là một đức tin cho rằng tất cả những gì của tự nhiên đều kết nối với nhau và bình đẳng với nhau. Tất cả mọi thứ đều là sinh vật sống. Thậm chí ngay cả cỏ cây cũng có linh hồn.”

Amelia bị cuốn hút theo câu chuyện của Cam. Trong khi không thể dụ dỗ Merripen nói ra bất cứ điều gì về quá khứ của anh hay đức tin của người Digan thì Cam dường như lại sẵn sàng nói chuyện về bất cứ điều gì với nàng. “Ông có tin vào phép thuật cổ xưa không?”

“Không. Nhưng tôi thích ý tưởng về nó.” Rohan nắm lấy khuỷu tay nàng và hướng nàng đi vòng qua đoạn đường mấp mô. Trước khi nàng có thể phản đối lại cử chỉ lịch sự ấy thì anh đã rút tay lại. “Pooka không phải là luôn luôn xấu xa,” anh nói. “Đôi khi nó làm một số điều không phải là điều ác. Đùa giỡn chẳng hạn.”

Cô nhìn anh đầy hoài nghi. “Ông gọi là đùa giỡn khi một sinh vật quăng ông trên lưng của nó, bay lên bầu trời, và thả ông vào một con mương hay đầm lầy sao?”

“Đó là một trong những câu chuyện về Pooka thôi”. Rohan mỉm cười thừa nhận. “Nhưng trong các sự tích khác thì Pooka chỉ muốn đưa bạn vào một cuộc phiêu lưu ...đưa bạn bay đến những nơi bạn chỉ có thể nhìn thấy trong giấc mơ. Và sau đó nó sẽ đưa bạn về nhà.”

“Nhưng có những truyền thuyết lại nói rằng sau khi con ngựa đưa bạn đi vào nửa đêm, bạn sẽ không bao giờ giống như trước nữa.”

“Không phải thế,” anh nói nhẹ nhàng. “Sao cô lại khác trước được chứ?”

Không hiểu câu hỏi của anh, Amelia bước chậm lại một cách thư thái. Dường như không thể đi rảo bộ vào một ngày như thế này, ánh mặt trời rực rỡ và không khí thật dễ chịu. Và nhất là có một người đàn ông bí ẩn, nguy hiểm và quyến rũ một cách khác thường bên cạnh.

“Trong tất cả những nơi có thể gặp lại ông”, nàng nói, “tôi không bao giờ nghĩ tới dinh thự của Lord Westcliff. Làm sao ông quen với Ngài ấy? Tôi đoán là Ngài ấy là một hội viên của sòng bài”.

“Đúng thế. Và là một người bạn của ông chủ tôi.”

“Các vị khách khác của Lord Westcliff có chấp nhận sự hiện diện của ông tại điền trang Stony Cross không?”

“Cô có ý ám chỉ tôi là người Digan chăng?” Một nụ cười kín đáo nở trên môi anh. “Tôi e rằng họ không có lựa chọn nào khác hơn là phải tỏ ra lịch sự. Trước tiên là vì sự kính trọng với bá tước. Sau đó thì thực tế hầu hết họ đều buộc phải tìm tới tôi vì những khoản nợ trong câu lạc bộ - ý tôi là tôi có những thông tin tài chính bí mật của họ”

“ Chưa kể đến những vụ bê bối cá nhân” Amelia nói, nhớ lại cuộc ẩu đả trong hẻm nhỏ.

Nụ cười vẫn còn trên môi anh. “Cũng vì một vài trong số chúng nữa”

“Tuy nhiên, ông chắc phải cảm thấy như là một người_ngoài_cuộc nhiều lần”

“Luôn luôn”, anh nói bằng một giọng thực tế. “Tôi là một người_ngoài_cuộc với mọi người. Em biết đấy tôi là một đứa con lai, “poshram” những người trong bộ lạc của tôi gọi đứa trẻ có mẹ là người Digan còn cha là một gadjo người Ai len như thế. Và vì chúng tôi theo chế độ phụ hệ, tôi thậm chí còn không được coi là một người Digan. Khi một người phụ nữ Digan kết hôn với một gadjo thì đó là một vi phạm tồi tệ nhất luật lệ của bộ lạc”

“Đó có phải là lý do tại sao ông không sống với bộ lạc của mình?”

“Là một trong nhiều lý do.”

Amelia tự hỏi điều gì sẽ đến với anh, bị kẹt giữa hai nền văn hóa, chẳng thuộc về nơi nào. Không hy vọng được chấp nhận đầy đủ. Thế mà chẳng có dấu vết của sự hối tiếc trong giọng nói của anh.

“Người nhà Hathaway cũng là những người_ngoài_cuộc,” nàng nói. “Rõ ràng chúng tôi không phù hợp cho một vị trí trong xã hội thượng lưu. Không ai trong chúng tôi được giáo dục hoặc được nuôi dưỡng để mang tước hiệu đó. Bữa tiệc tại dinh thự Stony Cross hẳn phải là một buổi trình diễn. Tôi chắc chắn rằng nó sẽ kết thúc với chúng tôi theo kiểu bị xách tai ném ra ngoài.”

“Cô có thể sẽ ngạc nhiên đấy. Lord Westcliff và phu nhân thường không coi trọng nghi lễ. Và bàn tiệc của họ sẽ có rất nhiều khách khứa.”

Amelia không đoan chắc về điều đó. Đối với nàng, xã hội thượng lưu giống như những cái bể kính được trang trí rất đẹp để nuôi dưỡng các loại cá kỳ lạ, những phòng khách hợp thời trang chật ních những con người rực rỡ lộng lẫy, họ xử sự theo những khuôn mẫu mà nàng không thể nào hiểu được. Mọi người trong gia đình nàng có lẽ phải cố gắng lắm mới có thể tồn tại khi gia nhập vào những nhóm người sang trọng như vậy. Và họ không có lựa chọn, họ phải cố gắng.

Muốn nhìn những những cây cải xoong mọc rậm rì trên dải đất bao quanh một một đồng cỏ ngập nước, Amelia đến tận nơi để quan sát. Nắm chặt một bó cải xoong, nàng kéo cho đến khi thân cây mảnh mai bị bật lên. “Cải xoong có rất nhiều ở đây, đúng không? Tôi đã nghe nói rằng nó có thể tạo ra hương vị rất ngon cho món salad hoặc nước sốt ?”

“Nó còn là một loại dược thảo đấy. Người Digan gọi nó panishok. Bà ngoại tôi dùng nó làm thuốc đắp cho những người bị bong gân hoặc chấn thương. Và nó cũng là một loại thuốc bổ kích thích tình dục mạnh mẽ. Đặc biệt là với phụ nữ.”

“Một cái gì cơ?” Những thân cành xanh mướt mảnh mai rơi xuống từ những ngón tay không còn chút khí lực nào của nàng.

“Nếu một người đàn ông muốn khơi gợi sự quan tâm của người tình, anh ta sẽ cho cô ấy ăn cải xoong. Đó là một chất kích thích của...”

“Đừng nói nữa! Đừng!”

Rohan cười, một ánh nhìn giễu cợt hiện lên trong mắt anh.

Quay sang lườm lườm nhìn anh, Amelia phủi sạch một vài lá cải xoong ở lòng bàn tay đi găng của mình và tiếp tục lên đường.

Người bạn đồng hành theo sau nàng một cách dễ dàng. “Nói cho tôi về gia đình của cô đi,” anh dỗ dành. “Cô có bao nhiêu anh chị em thế?”

“Năm người tất cả. Leo - nghĩa là Hầu tước Ramsay - là lớn tuổi nhất, tôi là người thứ hai, dưới tôi lần lượt là Winnifred, Poppy, và Beatrix.”

“Em gái nào của cô là người có thể chất yếu đuối?”

“Winnifred”.

“Cô ấy lúc nào cũng như vậy sao?”

“Không, Win khá khỏe mạnh cho đến một năm trước đây, khi đó, nó suýt chết vì bệnh sốt ban đỏ.” Nàng ngập ngừng hồi lâu, cổ họng thít chặt lại một chút. “Em ấy đã sống sót. Ơn Chúa, nhưng phổi đã yếu đi và rất dễ bị mệt. Bác sĩ nói Win không bao giờ có thể khá hơn, và có lẽ là em ấy sẽ không thể kết hôn hay có con”. Hàm Amelia cứng lại. “Chúng tôi sẽ chứng minh ông ta sai, tất nhiên. Win sẽ khỏe trở lại.”

“Chúa giúp đỡ bất cứ ai người sống cùng với cô. Cô có vẻ thích kiểm soát cuộc sống của người khác, phải không?”

“Chỉ khi nào tôi có thể làm việc đó tốt hơn họ thôi. Ông đang cười gì thế?”

Rohan ngừng lại, buộc nàng nhìn thẳng vào anh “Cô. Cô làm cho tôi muốn...” Anh dừng lại, như thể để suy nghĩ cẩn thận hơn những gì anh muốn nói. Nhưng niềm vui vẫn còn nán lại trên môi của anh.

Nàng không thích cách anh nhìn nàng, cách anh làm cho nàng cảm thấy nóng bỏng, run rẩy và ham muốn. Tất cả các giác quan cảnh báo với nàng rằng anh là một người hoàn toàn không đáng tin. Một người không tuân theo những quy tắc của bất kỳ ai ngoài chính bản thân mình.

“Nói cho tôi biết nào, cô Hathaway. Cô sẽ làm gì nếu được mời đi trên một chuyến xe lúc nửa đêm vượt qua trái đất và đại dương. Cô sẽ chọn chuyến thám hiểm hay chọn an ổn ở nhà?”

Nàng dường như không thể thôi nhìn anh. Đôi mắt màu ngọc topaz được thắp sáng bởi một ánh nhìn vui vẻ, không phải là sự ngây thơ, tinh nghịch của một cậu bé mà là một cái gì đó nguy hiểm hơn. Nàng gần như có thể tin rằng anh thực sự có thể thay đổi nhân dạng và xuất hiện bên dưới cửa sổ phòng nàng một đêm nào đó và mang nàng đi trên đôi cánh lúc nửa đêm.

“Ở nhà, tất nhiên rồi” nàng cố gắng giữ sao cho giọng mình nghe đầy biểu cảm.“Tôi không muốn mạo hiểm.”

“Tôi nghĩ rằng cô muốn. Tôi nghĩ rằng trong một khoảnh khắc yếu đuối, cô có thể ngạc nhiên với chính mình.”

“Tôi không có những khoảnh khắc yếu đuối. Không yếu đuối, bất kỳ giá nào.”

Tiếng cười của anh cuộn tròn xung quanh nàng như một đám khói. “Cô sẽ.”

Amelia không dám hỏi tại sao anh dám chắc chắn đến vậy. Cảm thấy lúng túng, nàng cúi nhìn cái nút trên cùng áo gi lê của anh. Có phải anh đang tán tỉnh nàng? Không, hẳn là anh đang chế nhạo nàng, cố gắng làm nàng trông thật ngốc nghếch. Và nếu như có một điều gì đó làm nàng sợ hãi hơn những con ong thì nó đang xuất hiện thật ngu ngốc.

Góp nhặt vẻ nghiêm túc đã phân tán như các cánh hoa bồ công anh bay trong gió, nàng cau mày với anh. “Chúng ta đã gần tới Ramsay House rồi”. Nàng chỉ vào hình dáng của một mái nhà nhô lên khỏi rừng. “Tôi thích đi quãng đường còn lại một mình. Ông có thể nói với bá tước rằng tôi đã được hộ tống về nhà một cách an toàn. Một ngày tốt lành, ông Rohan.”

Anh gật đầu, dành cho nàng một cái nhìn rạng rỡ, vô hại và đứng yên nhìn nàng bước đi. Mỗi bước đi, nàng đều mong sẽ cảm thấy an toàn hơn nhưng những cảm giác băn khoăn vẫn còn đó. Và sau đó, nàng nghe thấy anh thì thầm một điều gì đó, giọng của anh che giấu một sự thích thú và nó có vẻ như thể anh đã nói “Vào một nửa đêm nào đó...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện