Tác giả: Thời Tinh Thảo
Editor: Lemon
Lúc buổi chụp hình kết thúc mặt trời đã lặn sau đỉnh núi.

Độ nóng trên mặt Thẩm Mộ Xuy còn chưa giảm, cô thật sự là tìm không được nơi phát tiết mà, không nhịn được nữa liên tiếp gửi tin “A a a a” cho Cố Thư.

Cố Thư: 【??? Cậu bị động kinh à? 】
Thẩm Mộ Xuy: 【 Tớ không có, tớ rất bình thường, tớ chỉ là muốn thét lên!!! 】
Cố Thư không còn lời nào để nói: 【 vậy cậu kêu đi, đúng rồi, đợi lát nữa tớ tới tìm cậu ăn lẩu, cậu sắp tới cũng không cần làm việc, có thể phóng túng ăn một bữa đi? 】
Thẩm Mộ Xuy nhìn sang người bên cạnh.

Như cảm giác được cô đang nhìn mình, Du Tùy mở mắt ra hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chúng ta hiện tại về nhà sao?”
“Đưa em đi ăn cơm trước, đói không?”
Thẩm Mộ Xuy ánh mắt sáng lên, giây sau bỗng dưng lại nhụt chí: “…… Đừng đi ra ngoài ăn, nếu lại bị chụp thì làm sao giờ?”
Tiếng nói vừa dứt, phía trước truyền thanh âm Tiền Bằng kinh ngạc: “Thẩm tiểu thư, người ngày hôm qua đi với Tùy ca bị chụp được là cô sao.”
Ôi mẹ nó, tâm tình ngày hôm nay lên xuống giống như tàu lượn siêu tốc.

“Đúng vậy.” Thẩm Mộ Xuy cười xin lỗi: “Xin lỗi, làm phiền phòng làm việc các anh rồi.”
Tiền Bằng nhìn sắc mặt Du Tùy, vội vàng nói: “Không có không có, một chút cũng không phiền.”
—— mới là lạ.

Nhưng lời này Tiền Bằng trăm triệu không dám nói, phía sau còn có ông chủ phát tiền lương đang lườm cậu ta đây này, trợn mắt cũng phải nói dối.

Du Tùy nhướng mày: “Chắc chắn không ăn bên ngoài?”
“Ừm.” di động Thẩm Mộ Xuy rung lên, là Cố Thư gửi tin nhắn tới.

Cố Thư không thấy Thẩm Mộ Xuy trả lời, sốt ruột hỏi: 【 bằng hữu, ngài sao lại biến mất rồi? 】
Thẩm Mộ Xuy: 【 không có…… Nhưng tớ hiện đang ở cạnh Du Tùy.


Cố Thư: 【??? Cho nên tin nhắn liên tiếp vừa rồi là bởi vì Du Tùy? 】
Thẩm Mộ Xuy: 【 Ừm.


Cố Thư: 【Cậu có chút tiền đồ đi được không, không phải đang giận dỗi sao? 】
Nhìn Cố Thư nói, Thẩm Mộ Xuy có chút buồn bã.

Hình như là vậy.

Nhưng mà cô một mình giận dỗi, sao có thể nháo lên với anh, chẳng lẽ muốn cô nói với Du Tùy anh biết mấy ngày hôm trước vì sao em lại tức giận với anh không, bởi vì phòng làm việc của anh lúc làm sáng tỏ tai tiếng nói anh không thích ai.

—— sao có thể chứ.


Thẩm Mộ Xuy lại không phải IQ thấp, phải vì loại chuyện này vẫn luôn cùng Du Tùy giận dỗi.

Tính cách cô từ nhỏ đến lớn không phải như vậy, hay là tính cách con gái thay đổi thất thường, cô cũng như vậy.

Ban đầu nhìn thấy bài viết kia cô có chút không vui, liên tiếp vài ngày Du Tùy cũng không gọi cho cô giải thích, nhưng sau đó suy nghĩ lại lại cảm thấy như vậy không cần thiết.

Du Tùy không thích ai cũng bình thường, hai người bọn họ cũng mới liên lạc lại không lâu, thời gian nói chuyện cùng ở chung đều không nhiều lắm, anh hiện tại không thích cô, một ngày nào đó sẽ thích đi?
Thẩm Mộ Xuy đối với mị lực của bản thân vẫn rất có tự tin, giống như lời mẹ Chu Túy Túy* của cô, nếu thích có thể chủ động theo đuổi, chỉ cần người con thích không thích người khác, bản thân không phải kẻ thứ ba, vậy tất cả những gì con làm đều có thể chấp nhận.

*Chu Túy Túy x Thẩm Nam trong bộ lãng mạng của anh.

Ai thích thể loại quân nhân thì có thể đọc thử.

Đương nhiên, cũng có một tiền đề, không thể làm người ta chán ghét, bị cự tuyệt nhiều lần mà còn tiếp tục theo đuổi.

Mặc dù là người theo đuổi cũng phải có cốt khí.

……
Cô trả lời Cố Thư: 【sao tớ không có tiền đồ chứ, đó là hết giận.


Cố Thư: 【…… Vậy cậu hiện tại tính làm gì? 】
Thẩm Mộ Xuy đem suy nghĩ của mình nói cho cô ấy: 【 thuận theo tự nhiên, nỗ lực tranh thủ.


Nói như vậy, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào cô cũng sẽ không hối hận.

Bất tri bất giác đã tới bãi đỗ xe tiểu khu.

Tiền Bằng cùng hai người chào hỏi qua liền rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò Du Tùy công việc ngày tiếp theo.

Sau khi vào thang máy, Thẩm Mộ Xuy nhìn người bên cạnh: “Anh hết cảm rồi sao?”
“Ừ.” Du Tùy rũ mắt nhìn cô: “Muốn ăn món gì?”
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: “Muốn ăn cái gì cũng được sao?”
Du Tùy không tiếng động cười, “Không thể.”
Nháy mắt khóe miệng Thẩm Mộ Xuy kéo xuống.

Du Tùy nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời của cô, lời ít ý nhiều nói: “Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không nhiều.”
“!!!”
Thẳng đến lúc đi theo Du Tùy vào nhà, Thẩm Mộ Xuy vẫn còn kinh ngạc.

“……Anh tự nấu sao?”
“Em muốn ăn cơm hộp?” Du Tùy hỏi lại.

“Không không không!” Thẩm Mộ Xuy lắc đầu, vội vàng nói: “Em chỉ là tò mò anh học nấu ăn lúc nào thôi.”

Tiếng nói vừa dứt trong nhà liền vô cùng an tĩnh.

Thẩm Mộ Xuy lặng lẽ nhìn Du Tùy, lông mi run lên, cắn cắn khóe môi mình, trên mặt tràn đầy hối hận.

Thẩm Mộ Xuy mày nói nhiều như vậy làm gì.

Tay Du Tùy dừng một chút, nhoẻn miệng cười: “Học lúc mới ra nước ngoài, mẹ anh……” Anh tạm dừng một lát: “—— lúc ấy ăn không vô bất cứ thứ gì.”
Chỉ duy nhất món Du Tùy làm, mặc dù khó ăn mẹ Du cũng sẽ nuốt xuống.

Sau đó tài nấu nướng của anh càng ngày càng tốt, nhưng mẹ Du đã vĩnh viễn không thể ăn được nữa.

Hai người ràng buộc ở bên nhau, bởi vì một câu này của Thẩm Mộ Xuy, những chuyện không vui cuồn cuộn hiện ra.

“Thực xin lỗi.”
Du Tùy cười khẽ, như không có chuyện gì nói: “Xin lỗi cái gì?” Anh từ trong cảm xúc mất mát đi ra, chế nhạo cười nhìn người trước mặt.

Thẩm Mộ Xuy cúi đầu, còn đang suy tư nên nói gì để cứu vãn tình hình, lơ đãng ngẩng đầu liền thấy được trong mắt Du Tùy đầy bỡn cợt.(?)
Cô nghẹn họng, vội vàng nói: “Không có gì.” Thẩm Mộ Xuy liếc nhìn anh: “Tùy Thần, đại ảnh đế, anh nấu nhạn đi, em sắp chết đói rồi.”
Du Tùy cười, sủng nịch đáp ứng: “Được.”
Sau khi ăn cơm xong cô chủ động rửa chén sau đó về nhà.

Du Tùy nhìn căn nhà lại lần nữa chìm vào yên tĩnh, duỗi tay che đôi mắt mệt mỏi, thật lâu sau trong phòng vang lên tiếng cười khẽ.

Cô tịch lại tốt đẹp.

——
Cố Thư tắm rửa xong thoải mái dễ chịu nằm trên giường Thẩm Mộ Xuy, cô ấy nhìn điều hòa đang thổi lên tiếng cảm khái: “Cậu tìm nhà không tệ, giường cũng quá thoải mái!”
Thẩm Mộ Xuy quay đầu lại, vừa bôi mỹ phẩm dưỡng da vừa nhìn người da mặt dày nào đó: “Cậu cẩn thận.”
“Cẩn thận cái gì?”
“Đừng chảy nước miếng trên giường tớ.”
Cố Thư: “???”
Cô ấy trừng mắt nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Nói cái gì đâu, ai chảy nước miếng, tớ mới không chảy nước miếng.”
Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, trêu chọc nói: “Ồ, phải không, có một lần ——”
Lời nói còn chưa nói xong Cố Thư đột nhiên từ trên giường nhảy xuống che miệng cô lại.

“Ô ô.”
Hai người làm ầm ĩ một lát liền nằm trên giường nói chuyện phiếm.

Cố Thư duỗi tay chọc chọc cánh tay Thẩm Mộ Xuy: “Nghĩ kỹ rồi sao, cậu muốn theo đuổi Du Tùy?”
Thẩm Mộ Xuy trầm ngâm một lát: “Cũng không xem như là theo đuổi, quen thân trước lại nói.”
Cố Thư nghĩ nghĩ: “Kỳ thật tớ cảm thấy Du Tùy đối với cậu——” là thích còn chưa nói ra đã bị Thẩm Mộ Xuy đánh gãy.

“Có cảm tình, nhưng không phải tình yêu nam nữ.”

Cố Thư: “……”
Hai chữ cuối cùng kẹt trong cổ họng.

Nhìn Thẩm Mộ Xuy bộ dáng tất nhiên, Cố Thư từ bỏ khuyên nhủ.

Thôi, Thẩm Mộ Xuy có suy nghĩ của riêng mình, cô ấy chỉ là người ngoài nhìn cũng không nhất định chuẩn.

Thuận theo tự nhiên đi.

“Vậy cậu cố lên.”
“Không thành vấn đề.” Thẩm Mộ Xuy ngáp một cái: “Bất quá tớ cũng không có nhiều thời gian mỗi ngày ở trước mặt Du Tùy tìm cảm giác tồn tại, người đại diện buổi tối gọi tới nói sẽ sắp xếp công việc cho tớ.”
……
Sáng hôm sau, nhà mới của Thẩm Mộ Xuy nghênh đón người đại diện.

Lý Lộ dạo quanh nhà một vòng, nhìn về phía người đang biếng nhác nằm trên sô pha: “Vừa lòng nhà mới không?”
Thẩm Mộ Xuy cong môi cười: “Vừa lòng, cảm ơn Lộ tỷ.”
Cô thật đúng là quá vừa lòng.

Lý Lộ quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Thẩm Mộ Xuy đầy ý cười, kinh ngạc hỏi: “Sao lại vui như vậy?”
Thẩm Mộ Xuy nhấp môi, khóe mắt cong cong nói: “Chính là rất thích nhà mới đó.”
Lý Lộ: “……”
Cô ấy ho một tiếng, cùng Thẩm Mộ Xuy nói chuyện công việc: “Luân diễn âm nhạc cá nhân của em đã kết thúc, có mấy ban nhạc tìm tới chỗ chị muốn mời em đi theo ban nhạc luân diễn, em nhìn thử xem?”
“Đều là lúc trước từng hợp tác qua.”
Thẩm Mộ Xuy cúi đầu nhìn tư liệu trước mặt.

Cô lật xem vài lần, nhìn đến thời gian cùng địa điểm liền nhíu mày: “Lâu như vậy?”
“Lâu chỗ nào?”
“Giữa tháng chín bắt đầu, chạy khắp thế giới, ngày quy định là ba tháng ——”Cô dừng một chút, “Tức là ba tháng đều ở bên ngoài?”
Lý Lộ “Ừ” một tiếng: “Cái này có vấn đề gì sao?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Nếu là trước kia khẳng định không có bất cứ vấn đề gì.

Cô lúc trước hầu như cả năm đều ở nước ngoài, luân diễn bao lâu đều không sao cả, nhưng hiện tại không giống vậy.

Cô nhíu mày suy tư: “Em không muốn xuất ngoại.”
“Em nói cái gì?” Lý Lộ kinh ngạc nhìn cô: “Sáu tháng cuối năm em đều muốn nghỉ ngơi?”
“Cũng không phải.” Thẩm Mộ Xuy nói nhỏ: “Muốn nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời không tham gia ban nhạc, em muốn từ từ thôi.”
Cô ở trên con đường nghệ sĩ đàn cello này quá xuôi gió xuôi nước.

Thẩm Mộ Xuy tuổi còn trẻ đã được chọn làm thủ tịch ban nhạc đàn cello, còn là ban nhạc nổi tiếng ở nước ngoài.

Sau khi tốt nghiệp tuy rằng cô rời khỏi ban nhạc nhưng lời mời chưa bao giờ ít đi.

Thẩm Mộ Xuy có thời gian sẽ trở về, cô có rất nhiều bạn trong giới âm nhạc, cô muốn đem lại cho mọi người những bản nhạc hay nhất, độc đáo nhất.

Đồng thời cô cũng muốn thay đổi ấn tượng của mọi người về âm nhạc, âm nhạc không chỉ có chỉ êm ái nhẹ nhàng cùng với ——dễ ngủ.

Chúng nó còn có thể làm người khác vui vẻ, đồng thời còn mang lại cảm hứng.

Lý Lộ cảm thấy lý do cô đưa ra không có một chút sức thuyết phục nào, lập tức không chút nghĩ ngợi hỏi: “Có phải em còn chưa ngủ đủ?”
Thẩm Mộ Xuy: “…………”
Cô không nói gì, dở khóc dở cười nhìn người đại diện của mình: “Không phải.


Lộ tỷ, em muốn ở bên ba mẹ nhiều chút.”
Lý Lộ không chút khách khí chọc thủng lời nói dối của cô: “…… Vậy em về nửa tháng rồi sao không trở về nhà thăm ba mẹ?”
Lý Lộ cùng Chu Túy Túy quen nhau, cũng đúng là bởi vì như vậy chị ấy mới có thể trở thành người đại diện của Thẩm Mộ Xuy.

Thoạt nhìn như là người đại diện, nhưng nhiều hơn là Chu Túy Túy nhờ chị chăm sóc con gái bảo bối của mình.

Cho tới cuối cùng, Lý Lộ cũng không ép cô.

“Không muốn tham gia ban nhạc luân diễn cũng được, nhưng cũng không thể không làm việc, chỗ chị còn mấy hợp đồng khác nữa.”
“Hợp đồng gì?”
“Một tiết mục tìm kiếm tài năng muốn tìm giám khảo, muốn mời em.”
“???”
Thẩm Mộ Xuy từ trên sô pha ngồi dậy, “Làm giám khảo cho tiết mục tìm kiếm tài năng? Mời một nghệ sĩ kéo đàn cello?”
—— không bị điên chứ.

Lý Lộ liếc mắt nhìn cô: “Cần chị nhắc nhở em sao, trình độ âm nhạc của em cao bao nhiêu, lúc học đại học đã danh tiếng vang xa, còn mấy giải quán quân cuộc thi ca hát, em đều đã quên rồi sao?”
Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng, “Không quên.”
Cô thích ca hát, nhạc cụ mọi thứ đều học một chút, lúc ban đầu chỉ là ôm thái độ chơi đùa, nhưng Thẩm Mộ Xuy trời sinh chính là người dùng âm nhạc kiếm cơm, cô ở phương diện âm nhạc vô cùng có thiên phú.

Sau lại vì làm cho cuộc sống phong phú hơn cũng lấy qua không ít giải thưởng lớn, sau đó cô ra nước ngoài học tập nên không có thời gian tham gia thi đấu, nhưng danh tiếng vẫn vang xa.

Từ lúc Thẩm Mộ Xuy trở về, người trong giới đều biết, thậm chí còn có không ít người nghe danh mà tới nghe cô diễn tấu.

Rất nhiều tiết mục giải trí đều cùng Lý Lộ đề cập qua, muốn mời nghệ sĩ nhà chị tham gia.

Lý Lộ cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Em suy nghĩ thêm đi, lát nữa chị đưa mấy hợp đồng đó qua cho em xem, nếu thấy thích thì ký hợp đồng.”
“Được.”
Trưa hôm đó Thẩm Mộ Xuy liền nhận được hợp đồng Lý Lộ đưa tới.

Mười mấy bản.

Cô nhàm chán lật xem, tiết mục nào quá tệ Thẩm Mộ Xuy trực tiếp bỏ qua.

Lật đến giữa chừng, lúc nhìn thấy tên khách mời trên đó mắt cô liền sáng rực lên.

“Lộ tỷ!!!”
Lý Lộ “Ai” một tiếng, bất đắc dĩ hỏi: “Em thích tiết mục này sao?”
Thẩm Mộ Xuy trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: “Loại tiết mục tìm kiếm tài năng này còn mời diễn viên tham gia à?”
“Tiết mục nào mời diễn viên?”
Vì muốn có sức thuyết phục hơn, trên bản hợp đồng gửi cho Thẩm Mộ Xuy còn viết tên khách mời mà tổ tiết mục muốn mời, đương nhiên không thể trăm phần trăm khẳng định mời được nhưng tổ tiết mục sẽ cố gắng.

“Chính là tiết mục tìm kiếm tài năng này.”
Lý Lộ “A” một tiếng, nghĩ nghĩ nói: “Có thể là muốn tăng thêm độ hot đi, rốt cuộc bây giờ có quá nhiều nghệ sĩ nổi tiếng bằng con đường lưu lượng, nhưng thực lực khẳng định cũng không tệ, không chừng người ta hiện tại là diễn viên, nhưng lúc trước học âm nhạc thì sao.”
Thẩm Mộ Xuy: “……Không có khả năng.”
Cô tạm dừng một chút, vội vàng nói: “Vậy chị đi hỏi đi.”
“Hỏi cái gì?”
“Nếu họ có thể mời Du Tùy tham gia em cũng sẽ tham gia.”
Lý Lộ cuối cùng nghe ra ý tứ trong đó, nghĩ đến hình nền trên điện thoại Thẩm Mộ Xuy chị liền nhướng mày, cất cao giọng: “Hoá ra tiêu chuẩn chọn tiết mục của em là xem Du Tùy tham hay không tham gia?”
Thẩm Mộ Xuy một chút cũng không chột dạ, nói thẳng: “Đúng vậy.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện