Edit + Beta: Vịt

Từ phòng làm việc ra ngoài, Hà Quyền xoay người trốn vào trong phòng thay thuốc, ôm lấy cánh tay lưu lại nhiệt lòng bàn tay của Trịnh Chí Khanh ngồi bệt trên mặt đất, gập đầu gối tận lực co rúc lại. Tuổi trẻ cuồng nhiệt đã từng chân thực mà in dấu vào trong từng tế bào, tĩnh lặng nhiều năm lại bị mùi vị trên người Trịnh Chí Khanh hết thảy kích phát ra, khiến cả người cậu không nhịn được run rẩy.

Ký ức chính là tên lừa đảo, đem thứ rõ ràng đã sớm nên quên đi giấu ở chỗ sâu tầng tầng bao bọc. Giống như rượu đỏ được cất giữ mấy thế kỷ trong tầng hầm của tu viện, một khi bị rút đi nút bần liền lập tức tản mát ra mùi hương thuần nồng đậm khiến người ta khát vọng.

Không chỉ là mùi vị, Hà Quyền vùi mặt thật sâu vào đầu gối.

Trịnh Chí Khanh khi đó sẽ dùng ngón tay mơn trớn môi cậu, cạy mở hàm răng cắn chặt kia ra phóng thích âm thanh cậu. Biết rõ cậu sợ ngứa còn cố ý dùng vụ râu trên cằm cọ hõm vai cậu, lúc cậu giãy dựa hôn cần cổ cậu lưu lại chút dấu hôn li ti. Mồ hôi thuận theo da thịt bị ánh mặt trời hôn thành màu lúa mạch trượt xuống, nhỏ tới trên ngực cậu lại thuận theo rung động mà lăn xuống biến mất trong vải vóc mềm mại.

Mùi vị, nhiệt độ, xúc giác, cho dù là đại não lựa chọn quên đi, thân thể lại nhớ hết thảy.

"Má ôi! Dọa tôi giật mình!"

Âm thanh đột nhiên xuất hiện dọa Hà Quyền suýt nữa nhảy lên, chỉ là cậu không có thần kinh vận động nhanh nhẹn như vậy, nhưng trong mấy giây đứng lên. Bị cậu dọa giật mình cũng dọa cậu giật mình là Tang Đình Đình, hộ sĩ xinh đẹp nhất của toàn khu bệnh, giọng cực kỳ lớn, tính cách đanh đá.

Một tay bưng khay thuốc một tay vỗ lồng ngực phập phồng ù ù, Tang Đình Đình chớp mắt to oán giận cậu: "Chủ nhiệm Hà sao anh cuộn tròn ở đây, tôi còn tưởng trong phòng không có ai chứ, vừa quay người nhìn thấy người sống, suýt nữa úp cái khay lên đầu anh!"

Thái dương Hà Quyền căng chặt gân xanh - thật con mẹ nó là ngũ hành tương khắc với Trịnh Chí Khanh, suy nghĩ một chút cũng không được. Bình thủy tinh đầy cái khay này nếu nện xuống, đầu đừng muốn nữa.

"Tôi chính là tìm nơi yên tĩnh." Cậu vội vã giải thích, "Cô làm việc, tôi ra ngoài trước."

"Nè! Chủ nhiệm Hà, chờ chút." Tang Đình Đình tiến tới bên cạnh cậu, thần thần bí bí hỏi: "Anh và chuyên vụ Trịnh rất quen?"

"Hơn 10 năm trước quen, sao thế?" Hà Quyền cau mày.

"À, vậy anh ấy hiện tại độc thân sao?"

"......" Hai lông mày của Hà Quyền đều sắp bện thành Trung Quốc (中国) rồi, "Muốn biết đáp án, tự mình đi hỏi."

"Ai dà chủ nhiệm Hà! Tôi sao không biết xấu hổ trực tiếp đi hỏi chứ!"

Tang Đình Đình giả bộ thẹn thùng mà vỗ một cái trên lưng Hà Quyền, rất nguy hiểm vỗ cậu máu ra khỏi miệng - Lực tay của đám hộ sĩ này thật sự không thể xem nhẹ. Hà Quyền ho một tiếng, dẩu miệng nói: "Anh ta độc thân hay không lại không hồi báo với tôi, thế nào, cô có ý nghĩ?"

"Tôi tết âm lịch sang năm kết hôn rồi, có thể có ý nghĩ gì." Tang Đình Đình quơ quơ nhẫn kim cương trên tay với cậu, "Là em họ tôi, Tang Đào, anh từng gặp, cùng vào với đám Đoan Mộc, hiện tại ở khu bệnh nhi đi theo chủ nhiệm Hàn thực tập đấy."

"Tang Đào là em họ cô hả?"

Tang Đình Đình gật gật đầu.

Hà Quyền đối với người này thật sự có ấn tượng, gương mặt con nít, nhìn là một đứa nhỏ rất ngoan ngoãn. Vốn là phân bọn họ tới khu sinh 3, kết quả Tang Đào lần đầu tiên vào phòng sinh, nhìn người ta sinh con mặt hắn trắng bệch, rầm một cái ngất đi. Hà Quyền vừa thấy vậy, liền muốn cho Tang Đào lui về, là Hàn Tuấn sau khi xem qua thành tích của Tang Đào muốn người đi, vừa lúc chỗ y thiếu thực tập sinh.

"Tang Đào thích Trịnh Đại - Ặc, chuyên vụ Trịnh?"

Lúc trước Lạc Quân Hàm dùng thân phận "Hôn phu" khiêu khích Hà Quyền, cậu ngoại trừ tức giận không có ý khác, nhưng trước mắt lại khó giải thích được cảm thấy ngực xuất hiện một trận đau.

"Em trai tôi tên đó á, cực kỳ hướng nội, nó mới sẽ không nói đâu." Tang Đình Đình bĩu môi, "Mấy hôm trước không phải chuyên vụ tới phòng làm việc khu bệnh nhi dẫn người đo kích cỡ sao, tôi vừa lúc đi đưa bệnh án cho chủ nhiệm Hàn, nhìn thấy Tang Đào thừ ra mà nhìn chằm chằm sau lưng chuyên vụ, chút tiểu tâm tư kia toàn bộ viết trên mặt."

"Nhưng chuyên vụ Trịnh thích tính cách hướng ngoại hoạt bát." Hà Quyền cũng không biết mình con mẹ nó rốt cuộc tại sao muốn giải thích cái này.

Chân mày Tang Đình Đình khơi một cái: "Chủ nhiệm Hà, anh đây không hiểu rồi, khẩu vị của đàn ông sẽ thay đổi, duy nhất không đổi là, vĩnh viễn đều sẽ ở trên người người yêu mới tìm kiếm bóng dáng của mối tình đầu."

"Tôi cũng là nam được chứ."

Hà Quyền cảm thấy khó chịu. Cũng không phải bởi vì Tang Đình Đình nói cậu không hiểu đàn ông, mà là cậu làm sao cũng không có cách nào ở trên người Lạc Quân Hàm tìm ra bóng dáng của mình. Trước không nói tới tướng mạo, chỉ nói cách đối nhân xử thế, cậu đối đãi với người chanh chua vậy sao?

"Ai u, tán dóc với khuê mật quen, thuận mồm đó, chủ nhiệm anh đừng nóng giận." Tang Đình Đình nhè nhẹ vỗ vỗ miệng, "Chuyện này anh lo giúp tôi chút, chờ nghe ngóng rõ ràng tình huống của chuyên vụ, anh đưa tin cho tôi."

"Cô thấy tôi cả ngày rảnh lắm đúng không?"

"Đâu phải chứ, ài, cha mẹ Tang Đào đều là bác sĩ, rất bận, nó từ nhỏ ở nhà chúng tôi lớn lên, giống như em trai ruột của tôi, chủ nhiệm anh giúp đỡ chút." Tang Đình Đình túm tay cậu dùng sức lắc lắc, khuôn mặt xinh đẹp treo vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.

"Biết rồi." Hà Quyền bất đắc dĩ rút tay ra, "Nói trước, tôi chỉ giúp nghe ngóng, có được hay không, nhìn bản thân anh ta."

"Chủ nhiệm Hà anh tốt nhất!"

"Rồi rồi rồi, nhanh đi làm việc, tôi thấy người bệnh ở bên ngoài chờ đã lâu."

Từ trong phòng thay thuốc đi ra, Hà Quyền đứng ở trên hành lang dùng sức thở dốc một hơi - Trịnh Đại Bạch số anh đào hoa không tệ ha, mới đến mấy ngày đã được người để ý!

Trịnh Chí Khanh vừa vào thang máy đột nhiên hắt hơi một cái.

Hà Quyền đánh chết cũng sẽ không chủ động đi tìm Trịnh Chí Khanh, cho nên chuyện Tang Đình Đình nhờ cậy cậu kéo dài 2 ngày. Tới lúc Trịnh Chí Khanh dẫn theo bên thi công đến xem địa điểm, cậu mới đột nhiên nhớ tới chuyện này. Thừa dịp mấy người phụ trách bên kia đang thảo luận kế hoạch xây dựng, cậu đứng tới bên cạnh Trịnh Chí Khanh, hạ giọng nói: "Buổi trưa cùng ăn bữa cơm, quán trà đối diện cổng sau."

Trịnh Chí Khanh không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Buổi trưa tới quán trà tìm ghế dài gần cửa sổ, Hà Quyền ngồi đó vừa lật menu vừa chờ Trịnh Chí Khanh. Trước khi tan làm Trịnh Chí Khanh bị Phó viện trưởng gọi tới, gửi tin nhắn bảo cậu chờ chút, nói mình khả năng sẽ đến muộn chút. Kết quả đều gần 1h rồi người mới xuất hiện, lại hại Hà Quyền tại giờ cao điểm dùng cơm chiếm ghế dài lâu đến một tiếng bị nhân viên phục vụ nhà hàng quăng vô số khinh bỉ.

"Xin lỗi, có liên quan tới thứ tự thi công phải kế hoạch tỉ mỉ, sợ ảnh hưởng công việc của bọn em." Ở đối diện Hà Quyền ngồi xuống, Trịnh Chí Khanh ngoắc ngoắc tay với nhân viên phục vụ, "Gọi món."

"Không cần, tôi gọi xong rồi." Hà Quyền cười khan với nhân viên phục vụ quăng khinh bỉ tới, "Có thể để nhà bếp làm rồi, mỹ nữ."

Người được loại tướng mạo xuất chúng này của Hà Quyền gọi là "mỹ nữ", đối phương lập tức ở trong lòng tha thứ cậu làm lỡ chuyện kiếm tiền của nhà hàng.

Không tới 2 phút bữa ăn đã lên, đoán chừng là nhà bếp đã sớm làm xong vẫn luôn đặt ở đó, cũng may ít nhất vẫn nóng. Trịnh Chí Khanh vừa thấy món ăn Hà Quyền gọi cho mình, cười cười nói: "Gà Kung Pao, em vẫn nhớ anh thích ăn cái này."

"Muốn quên cũng khó, hồi đó ít nhất đã ăn cùng anh hơn trăm phần gà Kung Pao." Hà Quyền bĩu môi, trộn cơm chiên hải sản trong đĩa, vừa ăn vừa nói: "Nè, hỏi anh, anh với Lạc Quân Hàm kia, triệt để đứt rồi sao?"

Trịnh Chí Khanh vốn đói tới dạ dày kêu ùng ục, vừa nghe lời này lập tức thèm ăn giảm đi, thở dài nói: "Tôi kiên quyết muốn đứt, nhưng trong nhà không cho, tôi với anh tôi vì chuyện này nổi tranh chấp."

"Trịnh Chí Kiệt này đầu óc có u đi? Anh đều bị đội nón xanh rồi còn bảo anh nhịn?" Hà Quyền còn thiếu chửi câu "ĐM" ra, "Vậy ba mẹ anh nói thế nào?"

Trịnh Chí Khanh lắc lắc đầu. "Mẹ tôi không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỗ ba tôi...... Ông ấy và anh tôi ý kiến nhất trí, nói tôi không ở trên giường bắt được người ta thì không nên chuyện bé xé ra to."

"ĐM!" Hà Quyền cuối cùng chửi ra lời thô tục, "Anh là con đẻ sao?"

"Em nếu nhìn thấy ba tôi thì biết, ngay cả DNA cũng không cần kiểm tra."

"Miễn đê, tôi xung khắc với người nhà anh." Hà Quyền vội vàng lắc đầu, "Vậy làm sao đây, anh dây dưa với bọn họ?"

"Tôi nói rõ với cha và anh tôi rồi, muốn tôi và Lạc Quân Hàm kết hôn là không thể nào, dù sao anh tôi cũng ly hôn hơn 2 năm rồi, muốn kết thì để anh ấy kết đi." Trịnh Chí Khanh hiếm thấy treo biểu tình việc không liên quan đến mình.

Hà Quyền khiêu mi. "Anh trai anh không cho anh thêm cái tát?"

"Ngay trước mặt ba tôi, anh ấy không dám ra tay, lúc trước là ở trong sân đánh tôi."

"Ừa, nhanh ăn, đợi lát nữa nguội."

"Sao em đột nhiên nghĩ tới hỏi tôi chuyện này?" Trịnh Chí Khanh hỏi.

Hà Quyền đang phồng quai hàm nhai cơm, dáng vẻ kia ở trong mắt Trịnh Chí Khanh cực kỳ giống con hamster tích thức ăn ở trong nang cơ má mà trước kia bọn họ nuôi trong ký túc xá. Hồi đó lúc còn ở cùng nhau anh đã thích nhìn dáng vẻ Hà Quyền ăn đồ, đáng yêu tới có tội.

Nuốt xuống đồ trong miệng, Hà Quyền hơi ngồi thẳng thân thể, nói: "Có người nhìn trúng anh, bảo tôi giúp nghe ngóng chút anh có phải độc thân hay không."

Trịnh Chí Khanh ngay cả dục vọng hỏi là ai nhìn trúng mình cũng không có, anh chỉ cảm thấy mất mát. Còn tưởng là Hà Quyền muốn hiểu rõ tình huống của anh, không nghĩ tới Hà Quyền là thay người khác hỏi.

"Sau này ai hỏi em nữa, cứ nói tôi đã đính hôn."

Trịnh Chí Khanh tức giận nói. Lại túm qua tờ giấy ăn dùng sức lau giọt nước nhỏ trên mặt bàn.

"Nếu tôi nói, anh nhanh chóng tìm một người cũng vừa lúc để ba anh và anh trai anh hết hi vọng."

"Mệt mỏi, không muốn tìm."

"Cố chấp."

"Em hiểu tôi, tôi không phải người dễ dàng có thể tập trung vào trong một phần tình cảm."

Hà Quyền xùy cười: "Ú, hồi đó hai ta cũng chưa nói mấy câu anh lại 3 ngày đã tìm tôi lên giường rồi."

"Đó là bởi vì tôi từ ngày đưa tin đã bắt đầu thích em rồi!"

Lời Trịnh Chí Khanh buột miệng ra âm thanh quá lớn, dẫn tới bàn trước sau đều nhìn về phía bọn họ. Hà Quyền giơ nĩa ngây ở đó, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần. Lời như vậy trước kia Trịnh Chí Khanh cho tới bây giờ chưa từng nói với cậu, lúc bọn họ ở cùng nhau nhiều hơn là thảo luận tương lai, ai cũng không nhắc tới.

Nhưng vô luận bọn họ miêu tả tương lai có bao nhiêu tốt đẹp, cũng cuối cùng đều hóa thành bọt nước.

"Ngày đó tới Dã Trường Thành, xe lập tức sắp lái rồi, là tôi phát hiện em không thấy." Trịnh Chí Khanh nghĩ lời đã ra khỏi miệng, vậy dứt khoát đổ ra tất cả ủy khuất của mình, "Bọn họ nói trời sắp tối rồi, có dã thú thường lui tới không an toàn, vẫn là phải liên hệ đội cứu hộ tìm kiếm, tôi sợ em xảy ra chuyện liền một mình đi trước tìm em...... Tôi rất may mắn bản thân làm quyết định như vậy, nếu không khả năng thật sự sẽ cùng em sát vai mà qua...... Chuyện ra nước ngoài cũng đã nói với em, trước đó tôi cũng không biết, là anh tôi sau khi sắp xếp xong hết thảy mới nói cho tôi biết, chỉ giữ lại cho tôi thời gian làm visa hộ chiếu...... Em tức giận, không chịu đi cùng tôi, tôi có thể hiểu, tôi bảo em chờ tôi, em đã đáp ứng, nhưng chờ sau khi tôi đến Mỹ em gửi mail cho tôi nói chia tay......"

Anh giơ tay bóp hai bên thái dương, dùng sức lắc lắc đầu. "Tôi muốn quay về đối diện với em nói rõ ràng, nhưng anh tôi giấu hộ chiếu của tôi đi, tôi không có cách nào xuất cảnh, ở sân bay bị tóm 3 lần! Em biết đoạn thời gian đó tôi trải qua thế nào không? Tôi tụt 30 cân (= 15kg), A Quyền, em có thể tưởng tượng chiều cao của tôi chỉ còn lại 120 cân (= 60kg) là gầy thành dạng quỷ gì không? Mẹ tôi tới trường thăm tôi còn tưởng tôi hít thuốc phiện."

Hà Quyền rũ mắt xuống, mím chặt môi. Cậu đương nhiên có thể tưởng tượng ra Trịnh Chí Khanh sẽ là bộ dáng quỷ gì, nhưng đau lòng cũng không đại biểu cậu có thể tha thứ đối phương. Ra nước ngoài không phải sự lựa chọn của bản thân Trịnh Chí Khanh sao? Không ai cầm súng ép anh lúc ấy liền rời đi, nếu như anh ở lâu hơn 1 năm, bọn họ cùng nhau dựa vào cố gắng của bản thân thi được thì đã không có mấy chuyện rắm phía sau rồi!

"A Quyền, nói những lời này cũng không phải muốn để em thương hại tôi, chỉ là hi vọng em có thể hiểu, đối với tình cảm, tôi là người nghiêm túc." Trịnh Chí Khanh từ trong ví rút ra hai tờ trăm đồng nhét vào trong kẹp da hóa đơn, "Rất vui có thể cùng em ăn cơm, nhưng nếu như sau này vẫn là loại chuyện tương tự, làm ơn đừng mời tôi."

Nói xong, anh cầm lấy áo khoác đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cơm trước mặt một hạt không động.

Hà Quyền giống như thiếu oxi thở gấp một hơi, hô: "Phục vụ! Đóng gói!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện